Chờ đến khi sinh viên năm nhất khai giảng, Chu Tiểu Vân mới nhận ra mình đã là sinh viên năm hai.
Thời gian trôi qua quá nhanh, thi lên đại học dường như mới là chuyện ngày hôm qua, đảo mắt lại đến một năm học mới rồi.
Lúc này, các hội nhóm lại thành nhân vật chính, Tần Hàn triệu tập toàn thể thành viên Hội văn học Trăng Lưỡi Liềm, bố trí công việc sau đó lại bắt đầu hoạt động tuyên truyền oanh oanh liệt liệt.
Bàn và băng rôn treo ở con đường trung tâm Đại học N, đâu đâu cũng thấy hội nhóm.
Chu Tiểu Vân bị phân công đứng trước bàn, bị ra lệnh trang điểm thật đẹp chuyên môn phụ trách hấp dẫn khách hàng —— ách, không đúng, là hấp dẫn tân sinh viên.
Chu Tiểu Vân muốn từ chối: “Học trưởng, em thấy để cho Nhạc Tuyền học tỷ…”
Tần Hàn xua tay chặn lại: “Em đi đi!” Sau đó thừa dịp Nhạc Tuyền không chú ý lén lút nói với Chu Tiểu Vân: “Nhạc Tuyền tính tình không tốt, mặt lạnh rất dễ dọa chạy người khác. Em đi tương đối thích hợp.”
Nói xong anh ta liếc xung quanh, sợ bị Nhạc Tuyền nghe thấy.
Chu Tiểu Vân đành phải tuân mệnh.
Cô mặc áo trắng không tay với quần dài hiển lộ thân hình cao ráo, mái tóc đen bóng tới tận thắt lưng được thả xõa, dưới chân là đôi giày xăng-̣đan thấp. Ngoài đồng hồ đeo ở tay trái toàn thân không có trang sức nào khác. Một thân thanh lịch Chu Tiểu Vân dìm cả Vu Giai trang điểm đậm và Tiền Đóa Đóa đeo đầy đồ trang sức quý báu xuống.
Đứng sau bàn chiêu mộ, không cần lên tiếng chỉ cần mỉm cười đã là tấm biển quảng cáo cực kì hiệu quả. Không chỉ có hấp dẫn rất nhiều tân sinh viên, mà còn đưa tới sự quan tâm của các đàn anh.
Tần Hàn thưởng thức nhìn Chu Tiểu Vân, cảm thấy trong mùa hè nóng bức ngắm Chu Tiểu Vân sẽ cảm thấy toàn thân mát mẻ thoải mái. Cô ấy chính là người con gái nhìn thì có vẻ nhạt nhòa nhưng không thể bỏ qua, cả người toát ra khí chất ôn nhuận như nước làm cho người ta như chìm đắm trong gió xuân.
Biết hình dung thế nào đây, làm cho người ta nhìn thấy rất thoải mái, rất an tâm. Không phải xinh đẹp đến mức oanh động, không phải quyến rũ lóa mắt, mà là xinh xắn dịu dàng từ bên trong tỏa ra ngoài.
Tần Hàn sẽ thành một đôi với Nhạc Tuyền lúc này trong lòng xẹt qua một ý nghĩ, nếu bạn gái bên cạnh mình là người con gái dịu dàng trước mắt thì tốt biết bao…
Đang nghĩ ngợi lung tung Tần Hàn hoảng sợ vì Nhạc Tuyền đột nhiên xuất hiện.
Nhạc Tuyền lườm Tần Hàn đang phát ngốc: “Anh đang nghĩ gì đấy, em gọi anh hai lần anh cũng không nghe thấy.”
Tần Hàn có điểm chột dạ giải thích: “Anh đang nghĩ đến nội dung báo trường kì này nên em gọi anh không nghe thấy, đừng giận mà!”
Tần Hàn cẩn thận làm mỹ nữ Nhạc Tuyền thỏa mãn tâm hư vinh, trong sự che chở của bạn trai cẩn thận ngồi trên băng ghế nghỉ ngơi.
Nhạc Tuyền nhìn thấy Chu Tiểu Vân đang kiên nhẫn giải thích hết vấn đề này đến vấn đề khác của các sinh viên mới không cho là đúng nói: “Tính cách Chu Tiểu Vân quá tốt, nếu đổi lại là em không có nhiều kiên nhẫn nói nhiều với những người này như vậy đâu. Thích thì tham gia, không tham gia thì thôi!”
Tần Hàn cười không nói, nghĩ thầm đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Chu Tiểu Vân và em.
Một là lãnh mỹ nhân cao ngạo, một là giải ngữ hoa* bình dị gần gũi. (đóa hoa hiểu ý người khác)
Nếu bạn là nam sinh bạn sẽ thích ai hơn?
Đúng là khó chọn, củ cải cải trắng, mỗi người một sở thích!
Có rất nhiều nam sinh thích kiểu nữ sinh khó tán như Nhạc Tuyền, coi đó là sự khiêu chiến, nói hầu hạ một nữ sinh như vậy có khổ cũng là trong đau khổ có niềm vui.
Ngay từ đầu không phải Tần Hàn cũng bị Nhạc Tuyền lạnh lùng khó chơi hấp dẫn sao? Phấn khởi tiến lên hơn một năm cuối cùng thu Nhạc Tuyền vào tay, hai người thành đôi tài tử giai nhân nổi tiếng nhất ở trường.
Chu Tiểu Vân đang hối hận vì nghe lời Tưởng Tiêu Đan nói xõa hết tóc xuống. Mái tóc dài như vậy ở sau lưng quả thực nóng chết người, đẹp thì có đẹp nhưng sắp bị nóng chết.
Chu Tiểu Vân bớt thời gian đi đến chỗ Nhạc Tuyền: “Đàn chị, chị có dây chun không? Có thể cho em mượn một cái không?”
Nhạc Tuyền từ trong túi lấy ra một bọc nhỏ, sau khi mở ra lấy cái dây buộc tóc cho Chu Tiểu Vân, sau đó còn lấy ra cái gương. Cuối cùng hỏi Chu Tiểu Vân có muốn dặm lại phấn hay bôi son không.
Chu Tiểu Vân nhìn hoa cả mắt, nghĩ thầm cái túi nhỏ như vậy chứa không ít đồ nha, đúng là mang theo người phòng khi cần trang điểm, có cả hộp phấn, son môi, bút vẽ lông mày!
Chu Tiểu Vân cười buộc tóc lên: “Cám ơn chị, em không cần phấn son gì gì đó đâu. Em buộc tóc lên là được.”
Oa, thực sự là mát hơn rất nhiều.
Nhạc Tuyền nhìn làn da trắng nõn của Chu Tiểu Vân hơi có chút đố kị, bản thân cô mỗi ngày đều phải chăm chút kĩ lưỡng cho gương mặt này, dáng vẻ của Chu Tiểu Vân lại tựa như người vừa rửa mặt, da vẫn còn ẩm đã đi ra?
Giống Chu Tiểu Vân mỗi ngày mặt mộc gặp người khác ở đại học cũng không hiếm thấy. Thế nhưng xinh đẹp như cô lại không chú trọng trang điểm cực kì ít. Buộc tóc đuôi ngựa thật dài, lập tức nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người hơn.
Tần Hàn dùng ánh mắt thưởng thức chăm chú ngắm Chu Tiểu Vân, khen hai câu. Bị bạn gái ngồi bên cạnh liếch ánh mắt cảnh cáo quét tới anh ta lập tức ngừng miệng.
Chu Tiểu Vân nhìn hai người hé miệng cười, lại qua bên kia bận rộn. Nghĩ thầm nên để lại không gian riêng cho những người đang yêu thôi!
Sau khi thu hút được một lượng lớn hội viên mới, quy mô hội văn học Trăng Lưỡi Liềm lại lớn mạnh hơn.
Tần Hàn xoa tay chuẩn bị khuếch trương quy mô tờ báo trường lần này lớn hơn, thường xuyên triệu tập các thành viên họp, bàn lận các vấn đề có liên quan.
Chu Tiểu Vân được đề bạt làm biên tập chính của hội, phụ trách một bài viết dài ở mỗi kỳ, mặt khác còn phải xét duyệt các bản thảo đưa tới. Cô khá thích thú. Dù sao cũng là chuyện mình thích làm, làm nhiều đến mấy cũng không thấy mệt .
Sau khi tờ báo kì đầu tiên phát hành, hiệu quả cực lớn.
Tần Hàn tranh thủ xin được nhiều tài trợ cho hoạt động của Hội, vô cùng vui vẻ. Vung tay lên, quyết định tiến hành một buổi liên hoan lớn của cả Hội. Mọi người hoan hô ầm ĩ.
Tần Hàn ra ngoài trường tìm một hiệu ăn không tồi, bao một phòng, tổng cộng có bốn bàn.
Trong hội có các anh chị năm tư đã tốt nghiệp, cũng có sinh viên mới năm nay vừa thêm vào, tăng tăng giảm giảm không sai biệt lắm hơn bốn mươi cá nhân. Trong đó nam nữ 50 – 50.
Tần Hàn cố ý an bài nam nữ ngồi xen kẽ, chính là một nam sinh ngồi bên cạnh một nữ. Cách xếp chỗ này rước lấy các bạn nữ nhõng nhẽo la lên còn các chàng trai vỗ tay hoan nghênh. Bên trái bên phải Chu Tiểu Vân đều có bạn nam ngồi, hai người tranh nhau xum xoe với người đẹp.
Chu Tiểu Vân có chút ăn không tiêu với nhiệt tình kiểu này, nhưng có mấy nữ sinh quen mắt nói mấy câu chua lè. Cô dở khóc dở cười, nghĩ thầm đãi ngộ kiểu này cô đâu thèm.
Sau khi ăn xong, rất nhiều nam sinh bắt đầu uống rượu hò hét.
Ban Chu Tiểu Vân đầu còn uống hai chén, về sau vừa thấy người tới nối liền không dứt thầm nghĩ không ổn. Ai có thể chịu được mời rượu luân phiên thế này, tửu lượng đã không lớn, đừng để uống say.
Có người đến uống rượu cô không chịu uống nữa, đổi thành nước ngọt. Dù sao là nữ sinh, không có bạn nam nào bắt ép uống rượu cả, không chịu uống mọi người cũng hết cách.
Tần Hàn cầm chén rượu không qua đây: “Tiểu Vân, báo trường lần này em lập công đầu, phần lớn bản thảo đều do em xét duyệt, nào, anh mời em một chén.”
Hội trưởng tự thân xuất mã, mặt mũi này không thể không cho.
Chu Tiểu Vân đành phải uống một chén, đã uống mấy chén rượu nên gương mặt cô hồng hồng, rất kiều diễm. Nhìn Tần Hàn tâm ngứa khó nhịn, sau đó lấy lý do mời rượu cố ý dựa gần vào người cô.
Chu Tiểu Vân không dấu vết dịch ra một đoạn, quyết định sau này sẽ cách xa Tần Hàn một chút.
Ghét nhất loại con trai ăn trong bát nhìn trong nồi này, Tần Hàn không phải đã có bạn gái tốt như Nhạc Tuyền học tỷ à? Vì sao còn giở trò với cô?
Chờ đến khi sinh viên năm nhất khai giảng, Chu Tiểu Vân mới nhận ra mình đã là sinh viên năm hai.
Thời gian trôi qua quá nhanh, thi lên đại học dường như mới là chuyện ngày hôm qua, đảo mắt lại đến một năm học mới rồi.
Lúc này, các hội nhóm lại thành nhân vật chính, Tần Hàn triệu tập toàn thể thành viên Hội văn học Trăng Lưỡi Liềm, bố trí công việc sau đó lại bắt đầu hoạt động tuyên truyền oanh oanh liệt liệt.
Bàn và băng rôn treo ở con đường trung tâm Đại học N, đâu đâu cũng thấy hội nhóm.
Chu Tiểu Vân bị phân công đứng trước bàn, bị ra lệnh trang điểm thật đẹp chuyên môn phụ trách hấp dẫn khách hàng —— ách, không đúng, là hấp dẫn tân sinh viên.
Chu Tiểu Vân muốn từ chối: “Học trưởng, em thấy để cho Nhạc Tuyền học tỷ…”
Tần Hàn xua tay chặn lại: “Em đi đi!” Sau đó thừa dịp Nhạc Tuyền không chú ý lén lút nói với Chu Tiểu Vân: “Nhạc Tuyền tính tình không tốt, mặt lạnh rất dễ dọa chạy người khác. Em đi tương đối thích hợp.”
Nói xong anh ta liếc xung quanh, sợ bị Nhạc Tuyền nghe thấy.
Chu Tiểu Vân đành phải tuân mệnh.
Cô mặc áo trắng không tay với quần dài hiển lộ thân hình cao ráo, mái tóc đen bóng tới tận thắt lưng được thả xõa, dưới chân là đôi giày xăng-̣đan thấp. Ngoài đồng hồ đeo ở tay trái toàn thân không có trang sức nào khác. Một thân thanh lịch Chu Tiểu Vân dìm cả Vu Giai trang điểm đậm và Tiền Đóa Đóa đeo đầy đồ trang sức quý báu xuống.
Đứng sau bàn chiêu mộ, không cần lên tiếng chỉ cần mỉm cười đã là tấm biển quảng cáo cực kì hiệu quả. Không chỉ có hấp dẫn rất nhiều tân sinh viên, mà còn đưa tới sự quan tâm của các đàn anh.
Tần Hàn thưởng thức nhìn Chu Tiểu Vân, cảm thấy trong mùa hè nóng bức ngắm Chu Tiểu Vân sẽ cảm thấy toàn thân mát mẻ thoải mái. Cô ấy chính là người con gái nhìn thì có vẻ nhạt nhòa nhưng không thể bỏ qua, cả người toát ra khí chất ôn nhuận như nước làm cho người ta như chìm đắm trong gió xuân.
Biết hình dung thế nào đây, làm cho người ta nhìn thấy rất thoải mái, rất an tâm. Không phải xinh đẹp đến mức oanh động, không phải quyến rũ lóa mắt, mà là xinh xắn dịu dàng từ bên trong tỏa ra ngoài.
Tần Hàn sẽ thành một đôi với Nhạc Tuyền lúc này trong lòng xẹt qua một ý nghĩ, nếu bạn gái bên cạnh mình là người con gái dịu dàng trước mắt thì tốt biết bao…
Đang nghĩ ngợi lung tung Tần Hàn hoảng sợ vì Nhạc Tuyền đột nhiên xuất hiện.
Nhạc Tuyền lườm Tần Hàn đang phát ngốc: “Anh đang nghĩ gì đấy, em gọi anh hai lần anh cũng không nghe thấy.”
Tần Hàn có điểm chột dạ giải thích: “Anh đang nghĩ đến nội dung báo trường kì này nên em gọi anh không nghe thấy, đừng giận mà!”
Tần Hàn cẩn thận làm mỹ nữ Nhạc Tuyền thỏa mãn tâm hư vinh, trong sự che chở của bạn trai cẩn thận ngồi trên băng ghế nghỉ ngơi.
Nhạc Tuyền nhìn thấy Chu Tiểu Vân đang kiên nhẫn giải thích hết vấn đề này đến vấn đề khác của các sinh viên mới không cho là đúng nói: “Tính cách Chu Tiểu Vân quá tốt, nếu đổi lại là em không có nhiều kiên nhẫn nói nhiều với những người này như vậy đâu. Thích thì tham gia, không tham gia thì thôi!”
Tần Hàn cười không nói, nghĩ thầm đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Chu Tiểu Vân và em.
Một là lãnh mỹ nhân cao ngạo, một là giải ngữ hoa* bình dị gần gũi. (đóa hoa hiểu ý người khác)
Nếu bạn là nam sinh bạn sẽ thích ai hơn?
Đúng là khó chọn, củ cải cải trắng, mỗi người một sở thích!
Có rất nhiều nam sinh thích kiểu nữ sinh khó tán như Nhạc Tuyền, coi đó là sự khiêu chiến, nói hầu hạ một nữ sinh như vậy có khổ cũng là trong đau khổ có niềm vui.
Ngay từ đầu không phải Tần Hàn cũng bị Nhạc Tuyền lạnh lùng khó chơi hấp dẫn sao? Phấn khởi tiến lên hơn một năm cuối cùng thu Nhạc Tuyền vào tay, hai người thành đôi tài tử giai nhân nổi tiếng nhất ở trường.
Chu Tiểu Vân đang hối hận vì nghe lời Tưởng Tiêu Đan nói xõa hết tóc xuống. Mái tóc dài như vậy ở sau lưng quả thực nóng chết người, đẹp thì có đẹp nhưng sắp bị nóng chết.
Chu Tiểu Vân bớt thời gian đi đến chỗ Nhạc Tuyền: “Đàn chị, chị có dây chun không? Có thể cho em mượn một cái không?”
Nhạc Tuyền từ trong túi lấy ra một bọc nhỏ, sau khi mở ra lấy cái dây buộc tóc cho Chu Tiểu Vân, sau đó còn lấy ra cái gương. Cuối cùng hỏi Chu Tiểu Vân có muốn dặm lại phấn hay bôi son không.
Chu Tiểu Vân nhìn hoa cả mắt, nghĩ thầm cái túi nhỏ như vậy chứa không ít đồ nha, đúng là mang theo người phòng khi cần trang điểm, có cả hộp phấn, son môi, bút vẽ lông mày!
Chu Tiểu Vân cười buộc tóc lên: “Cám ơn chị, em không cần phấn son gì gì đó đâu. Em buộc tóc lên là được.”
Oa, thực sự là mát hơn rất nhiều.
Nhạc Tuyền nhìn làn da trắng nõn của Chu Tiểu Vân hơi có chút đố kị, bản thân cô mỗi ngày đều phải chăm chút kĩ lưỡng cho gương mặt này, dáng vẻ của Chu Tiểu Vân lại tựa như người vừa rửa mặt, da vẫn còn ẩm đã đi ra?
Giống Chu Tiểu Vân mỗi ngày mặt mộc gặp người khác ở đại học cũng không hiếm thấy. Thế nhưng xinh đẹp như cô lại không chú trọng trang điểm cực kì ít. Buộc tóc đuôi ngựa thật dài, lập tức nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người hơn.
Tần Hàn dùng ánh mắt thưởng thức chăm chú ngắm Chu Tiểu Vân, khen hai câu. Bị bạn gái ngồi bên cạnh liếch ánh mắt cảnh cáo quét tới anh ta lập tức ngừng miệng.
Chu Tiểu Vân nhìn hai người hé miệng cười, lại qua bên kia bận rộn. Nghĩ thầm nên để lại không gian riêng cho những người đang yêu thôi!
Sau khi thu hút được một lượng lớn hội viên mới, quy mô hội văn học Trăng Lưỡi Liềm lại lớn mạnh hơn.
Tần Hàn xoa tay chuẩn bị khuếch trương quy mô tờ báo trường lần này lớn hơn, thường xuyên triệu tập các thành viên họp, bàn lận các vấn đề có liên quan.
Chu Tiểu Vân được đề bạt làm biên tập chính của hội, phụ trách một bài viết dài ở mỗi kỳ, mặt khác còn phải xét duyệt các bản thảo đưa tới. Cô khá thích thú. Dù sao cũng là chuyện mình thích làm, làm nhiều đến mấy cũng không thấy mệt .
Sau khi tờ báo kì đầu tiên phát hành, hiệu quả cực lớn.
Tần Hàn tranh thủ xin được nhiều tài trợ cho hoạt động của Hội, vô cùng vui vẻ. Vung tay lên, quyết định tiến hành một buổi liên hoan lớn của cả Hội. Mọi người hoan hô ầm ĩ.
Tần Hàn ra ngoài trường tìm một hiệu ăn không tồi, bao một phòng, tổng cộng có bốn bàn.
Trong hội có các anh chị năm tư đã tốt nghiệp, cũng có sinh viên mới năm nay vừa thêm vào, tăng tăng giảm giảm không sai biệt lắm hơn bốn mươi cá nhân. Trong đó nam nữ 50 – 50.
Tần Hàn cố ý an bài nam nữ ngồi xen kẽ, chính là một nam sinh ngồi bên cạnh một nữ. Cách xếp chỗ này rước lấy các bạn nữ nhõng nhẽo la lên còn các chàng trai vỗ tay hoan nghênh. Bên trái bên phải Chu Tiểu Vân đều có bạn nam ngồi, hai người tranh nhau xum xoe với người đẹp.
Chu Tiểu Vân có chút ăn không tiêu với nhiệt tình kiểu này, nhưng có mấy nữ sinh quen mắt nói mấy câu chua lè. Cô dở khóc dở cười, nghĩ thầm đãi ngộ kiểu này cô đâu thèm.
Sau khi ăn xong, rất nhiều nam sinh bắt đầu uống rượu hò hét.
Ban Chu Tiểu Vân đầu còn uống hai chén, về sau vừa thấy người tới nối liền không dứt thầm nghĩ không ổn. Ai có thể chịu được mời rượu luân phiên thế này, tửu lượng đã không lớn, đừng để uống say.
Có người đến uống rượu cô không chịu uống nữa, đổi thành nước ngọt. Dù sao là nữ sinh, không có bạn nam nào bắt ép uống rượu cả, không chịu uống mọi người cũng hết cách.
Tần Hàn cầm chén rượu không qua đây: “Tiểu Vân, báo trường lần này em lập công đầu, phần lớn bản thảo đều do em xét duyệt, nào, anh mời em một chén.”
Hội trưởng tự thân xuất mã, mặt mũi này không thể không cho.
Chu Tiểu Vân đành phải uống một chén, đã uống mấy chén rượu nên gương mặt cô hồng hồng, rất kiều diễm. Nhìn Tần Hàn tâm ngứa khó nhịn, sau đó lấy lý do mời rượu cố ý dựa gần vào người cô.
Chu Tiểu Vân không dấu vết dịch ra một đoạn, quyết định sau này sẽ cách xa Tần Hàn một chút.
Ghét nhất loại con trai ăn trong bát nhìn trong nồi này, Tần Hàn không phải đã có bạn gái tốt như Nhạc Tuyền học tỷ à? Vì sao còn giở trò với cô?