Mỗi khi đến Tết, việc khiến trẻ con vui nhất ngoài ăn uống chính là có quần áo mới để mặc. Dù thế nào, cha mẹ cũng phải mua cho bọn nhỏ một bộ quần áo và giày mới ăn Tết.
Nhà họ Chu đông con, Tiểu Bảo mặc áo cũ của Đại Bảo, Nhị Nha mặc áo bông cũ của Chu Tiểu Vân. Còn cô thì mặc quần áo cũ của Chu Tiểu Hà. Bây giờ, áo cô đang mặc trên người là áo bông năm kia Chu Tiểu Hà từng mặc, Chu Tiểu Vân cao hơn bạn bè cùng trang lứa nên mặc hơi cộc.
Triệu Ngọc Trân mua vải bông về, chuẩn bị may quần áo mới cho bọn nhỏ. Trong thôn, có một nhà chuyên may đồ người lớn, còn đồ trẻ con phần lớn do các bà các mẹ làm. Tay nghề của Triệu Ngọc Trân không kém, một buổi chiều cắt quần áo, may cho Đại Bảo làm một bộ quần áo mới, đến tối may thêm được cho Chu Tiểu Vân một bộ.
Vốn dĩ thời thơ ấu của Chu Tiểu Vân rất ít khi được may quần áo mới. Nhưng giờ cô hiểu chuyện, ngoan ngoãn khiến cha mẹ vui lòng nên Triệu Ngọc Trân sẵn dịp có tiền, may thêm cho con gái. Bộ quần áo mới của Chu Tiểu Vân màu đỏ, màu sắc rực rỡ rất bắt mắt. Cô rất vui, không ai không thích mặc quần áo mới. Đáng tiếc đến mùng Một mới được mặc quần áo mới, giờ chỉ có thể ngắm thôi, phải đợi thêm mấy ngày.
Áo bông của Đại Bảo màu xanh, cậu thích lắm, cứ nằng nặc đòi mặc luôn.
Triệu Ngọc Trân nhất quyết không đồng ý: “Quần áo mới đến năm mới mới mặc. Con khỉ con như con mặc không quá hai ngày thể nào cũng lấm lem bùn đất. Đến lúc đó, đến nhà người khác chúc Tết, ai cũng mặc áo mới, chỉ có con mặc quần áo bẩn đi chúc Tết, rất khó coi!” Nói xong, cất quần áo mới đi.
Chu Tiểu Vân an ủi Đại Bảo: “Anh Đại Bảo, còn ba bốn ngày nữa đến Tết rồi, rất nhanh thôi.” Đại Bảo không dám ầm ĩ nữa.
Tiểu Bảo và Nhị Nha không có quần áo mới, mỗi đứa có một đôi giày mới, một đôi tất mới.
Càng gần đến đêm ba mươi, chợ phiên càng nhộn nhịp. Mỗi sáng Triệu Ngọc Trân đi chợ, lúc về hai tay kín đồ. Hồi ấy, đến mười lăm tháng giêng chợ mới họp lại. Đồ ăn hơn nửa tháng phải chuẩn bị kĩ nên bà rất bận.
Ba Chu chuẩn bị làm thịt gà vịt nuôi hơn nửa năm để thiết đãi người thân hôm tất niên. Con vịt khá ngoan bắt một lần được ngay, nhưng hai con gà trống choai chạy mấy vòng quanh sân, tốn bao công sức để bắt. Gà mái được giữ lại để đẻ trứng, không nỡ giết, còn gà trống thì không may mắn như vậy. Lúc con dao sắc bén kề sát cổ, nó giãy giụa một lúc rồi nhắm mắt.
Chu Tiểu Vân từ trước đến nay không dám nhìn cảnh giết gà. Đợi đến lúc nó chết hẳn, cô mới dám bước lại gần. Nhân lúc ba Chu mổ bụng, làm sạch bên trong, Chu Tiểu Vân cẩn thận nhặt những chiếc lông đẹp nhất trên mình gà trống, được một bó to.
“Em lấy lông gà làm gì thế?” Đại Bảo hỏi.
Chu Tiểu Vân giả vờ bí mật, không nói cho anh trai biết. Đợi đến lúc cô đi lấy vải và mảnh đồng, Đại Bảo cuối cùng đã hiểu. Thì ra định làm cầu đá!
Đầu tiên dùng một miếng vải bọc vòng đồng lại, rồi may năm hoặc sáu cái lông gà lên trên. May lông gà là một nghệ thuật, may không đúng sẽ khiến trọng tâm bị lệch sang một bên. Đôi tay khéo léo của Chu Tiểu Vân làm rất nhanh, khiến cho Đại Bảo nhìn hoa cả mắt, chỉ chốc lát sau, một quả cầu rất đẹp được làm xong. Cậu mặt dày xin em gái quả cầu mang đi khoe.
Chu Tiểu Vân ngẫm nghĩ một lúc, lấy một sợi len dài buộc lên chóp để Tiểu Bảo cầm trong tay, dùng chân đá đá. Tiểu Bảo có đồ chơi mới, chơi rất vui vẻ. Mặc dù Nhị Nha không thích chơi nhưng vẫn cầm quả cầu trong tay, hồn nhiên nghịch nghịch mấy sợi lông gà.
Một lúc sau, Chu Tiểu Hà chạy sang. Cô bé rất thích quả cầu Đại Bảo cầm trong tay nhưng nói thế nào Đại Bảo cũng không chịu đưa. Nghe cậu ta nói là do Chu Tiểu Vân làm nên chạy sang xin.
Thấy quả cầu mình tiện tay làm đột nhiên trở thành đồ bán chạy, Chu Tiểu Vân ách nhiên thất tiếu, vội vàng làm cho Tiểu Hà một cái.
(ách nhiên thất tiếu: á khẩu không cười được)
Quả cầu của Tiểu Hà dùng lông gà màu nâu, bên dưới lông hơi xù lên, cũng rất đẹp. Đạt được mục đích, Chu Tiểu Hà vô cùng thoả mãn, đứng trong sân chơi đá cầu với Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Hà người cao chân dài, tâng một lần gần mười cái, dương dương đắc ý.
Chu Tiểu Vân nổi lên lòng hiếu thắng, vững vàng tâng ba mươi cái mới ngừng. Tiểu Bảo và Nhị Nha đứng bên cạnh nhìn quả cầu bay lên hạ xuống thích mê, thấy chị gái tâng siêu thì vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Được em trai em gái khích lệ, cô càng hứng trí, tâng bằng cả hai chân, dùng đầu ngón chân đá nhẹ, thỉnh thoảng, chân trái vòng ra sau, hơi nhảy lên, dùng chân phải tiếp được cầu. Kỹ thuật đa dạng khiến quả cầu bay lên lượn xuống trông rất đẹp mắt.
Chu Tiểu Hà trợn mắt há hốc mồm, biết không thắng được, bội phục sát đất, đứng cạnh vỗ tay ầm ĩ.
Khi Vương Tinh Tinh, Bé Mập, Tiểu Bất Điểm và mấy người nữa đến nhà Chu Tiểu Vân chơi, mọi người tranh nhau đá cầu.
Bất đắc dĩ, Chu Tiểu Vân lại phải đi tìm thêm lông gà để làm cầu. Khốn nỗi, đã dùng hết số lông đẹp của con gà trống bị giết lúc nãy. Đại Bảo xung phong nhận việc đi bắt một con gà sống nhổ lông đuôi của nó, gà trống chạy loạn khắp sân. Bọn trẻ đứng chờ không đợi nổi, nhào vô giúp một tay.
Nhất thời, mấy đứa trẻ vì bắt con gà trống đang chạy loạn kia mà chạy ngược chạy xuôi, vất vả bắt được thì mệt không nói nên lời, thở hổn hà hổn hển.
Chu Tiểu Vân đứng bên ôm bụng cười.
Mấy đứa trẻ mang cầu về khoe với các bạn khác gần nhà. Có nhiều người bị con cái quấn lấy, đòi nhổ lông gà trong nhà làm quả cầu. Năm nay, trò đá cầu lông gà trở thành trò chơi được trẻ con trong thôn thích nhất.
Mỗi khi đến Tết, việc khiến trẻ con vui nhất ngoài ăn uống chính là có quần áo mới để mặc. Dù thế nào, cha mẹ cũng phải mua cho bọn nhỏ một bộ quần áo và giày mới ăn Tết.
Nhà họ Chu đông con, Tiểu Bảo mặc áo cũ của Đại Bảo, Nhị Nha mặc áo bông cũ của Chu Tiểu Vân. Còn cô thì mặc quần áo cũ của Chu Tiểu Hà. Bây giờ, áo cô đang mặc trên người là áo bông năm kia Chu Tiểu Hà từng mặc, Chu Tiểu Vân cao hơn bạn bè cùng trang lứa nên mặc hơi cộc.
Triệu Ngọc Trân mua vải bông về, chuẩn bị may quần áo mới cho bọn nhỏ. Trong thôn, có một nhà chuyên may đồ người lớn, còn đồ trẻ con phần lớn do các bà các mẹ làm. Tay nghề của Triệu Ngọc Trân không kém, một buổi chiều cắt quần áo, may cho Đại Bảo làm một bộ quần áo mới, đến tối may thêm được cho Chu Tiểu Vân một bộ.
Vốn dĩ thời thơ ấu của Chu Tiểu Vân rất ít khi được may quần áo mới. Nhưng giờ cô hiểu chuyện, ngoan ngoãn khiến cha mẹ vui lòng nên Triệu Ngọc Trân sẵn dịp có tiền, may thêm cho con gái. Bộ quần áo mới của Chu Tiểu Vân màu đỏ, màu sắc rực rỡ rất bắt mắt. Cô rất vui, không ai không thích mặc quần áo mới. Đáng tiếc đến mùng Một mới được mặc quần áo mới, giờ chỉ có thể ngắm thôi, phải đợi thêm mấy ngày.
Áo bông của Đại Bảo màu xanh, cậu thích lắm, cứ nằng nặc đòi mặc luôn.
Triệu Ngọc Trân nhất quyết không đồng ý: “Quần áo mới đến năm mới mới mặc. Con khỉ con như con mặc không quá hai ngày thể nào cũng lấm lem bùn đất. Đến lúc đó, đến nhà người khác chúc Tết, ai cũng mặc áo mới, chỉ có con mặc quần áo bẩn đi chúc Tết, rất khó coi!” Nói xong, cất quần áo mới đi.
Chu Tiểu Vân an ủi Đại Bảo: “Anh Đại Bảo, còn ba bốn ngày nữa đến Tết rồi, rất nhanh thôi.” Đại Bảo không dám ầm ĩ nữa.Tiểu Bảo và Nhị Nha không có quần áo mới, mỗi đứa có một đôi giày mới, một đôi tất mới.
Càng gần đến đêm ba mươi, chợ phiên càng nhộn nhịp. Mỗi sáng Triệu Ngọc Trân đi chợ, lúc về hai tay kín đồ. Hồi ấy, đến mười lăm tháng giêng chợ mới họp lại. Đồ ăn hơn nửa tháng phải chuẩn bị kĩ nên bà rất bận.
Ba Chu chuẩn bị làm thịt gà vịt nuôi hơn nửa năm để thiết đãi người thân hôm tất niên. Con vịt khá ngoan bắt một lần được ngay, nhưng hai con gà trống choai chạy mấy vòng quanh sân, tốn bao công sức để bắt. Gà mái được giữ lại để đẻ trứng, không nỡ giết, còn gà trống thì không may mắn như vậy. Lúc con dao sắc bén kề sát cổ, nó giãy giụa một lúc rồi nhắm mắt.
Chu Tiểu Vân từ trước đến nay không dám nhìn cảnh giết gà. Đợi đến lúc nó chết hẳn, cô mới dám bước lại gần. Nhân lúc ba Chu mổ bụng, làm sạch bên trong, Chu Tiểu Vân cẩn thận nhặt những chiếc lông đẹp nhất trên mình gà trống, được một bó to.
“Em lấy lông gà làm gì thế?” Đại Bảo hỏi.
Chu Tiểu Vân giả vờ bí mật, không nói cho anh trai biết. Đợi đến lúc cô đi lấy vải và mảnh đồng, Đại Bảo cuối cùng đã hiểu. Thì ra định làm cầu đá!
Đầu tiên dùng một miếng vải bọc vòng đồng lại, rồi may năm hoặc sáu cái lông gà lên trên. May lông gà là một nghệ thuật, may không đúng sẽ khiến trọng tâm bị lệch sang một bên. Đôi tay khéo léo của Chu Tiểu Vân làm rất nhanh, khiến cho Đại Bảo nhìn hoa cả mắt, chỉ chốc lát sau, một quả cầu rất đẹp được làm xong. Cậu mặt dày xin em gái quả cầu mang đi khoe.
Chu Tiểu Vân ngẫm nghĩ một lúc, lấy một sợi len dài buộc lên chóp để Tiểu Bảo cầm trong tay, dùng chân đá đá. Tiểu Bảo có đồ chơi mới, chơi rất vui vẻ. Mặc dù Nhị Nha không thích chơi nhưng vẫn cầm quả cầu trong tay, hồn nhiên nghịch nghịch mấy sợi lông gà.
Một lúc sau, Chu Tiểu Hà chạy sang. Cô bé rất thích quả cầu Đại Bảo cầm trong tay nhưng nói thế nào Đại Bảo cũng không chịu đưa. Nghe cậu ta nói là do Chu Tiểu Vân làm nên chạy sang xin.
Thấy quả cầu mình tiện tay làm đột nhiên trở thành đồ bán chạy, Chu Tiểu Vân ách nhiên thất tiếu, vội vàng làm cho Tiểu Hà một cái.
(ách nhiên thất tiếu: á khẩu không cười được)
Quả cầu của Tiểu Hà dùng lông gà màu nâu, bên dưới lông hơi xù lên, cũng rất đẹp. Đạt được mục đích, Chu Tiểu Hà vô cùng thoả mãn, đứng trong sân chơi đá cầu với Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Hà người cao chân dài, tâng một lần gần mười cái, dương dương đắc ý.
Chu Tiểu Vân nổi lên lòng hiếu thắng, vững vàng tâng ba mươi cái mới ngừng. Tiểu Bảo và Nhị Nha đứng bên cạnh nhìn quả cầu bay lên hạ xuống thích mê, thấy chị gái tâng siêu thì vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Được em trai em gái khích lệ, cô càng hứng trí, tâng bằng cả hai chân, dùng đầu ngón chân đá nhẹ, thỉnh thoảng, chân trái vòng ra sau, hơi nhảy lên, dùng chân phải tiếp được cầu. Kỹ thuật đa dạng khiến quả cầu bay lên lượn xuống trông rất đẹp mắt.
Chu Tiểu Hà trợn mắt há hốc mồm, biết không thắng được, bội phục sát đất, đứng cạnh vỗ tay ầm ĩ.
Khi Vương Tinh Tinh, Bé Mập, Tiểu Bất Điểm và mấy người nữa đến nhà Chu Tiểu Vân chơi, mọi người tranh nhau đá cầu.
Bất đắc dĩ, Chu Tiểu Vân lại phải đi tìm thêm lông gà để làm cầu. Khốn nỗi, đã dùng hết số lông đẹp của con gà trống bị giết lúc nãy. Đại Bảo xung phong nhận việc đi bắt một con gà sống nhổ lông đuôi của nó, gà trống chạy loạn khắp sân. Bọn trẻ đứng chờ không đợi nổi, nhào vô giúp một tay.
Nhất thời, mấy đứa trẻ vì bắt con gà trống đang chạy loạn kia mà chạy ngược chạy xuôi, vất vả bắt được thì mệt không nói nên lời, thở hổn hà hổn hển.
Chu Tiểu Vân đứng bên ôm bụng cười.
Mấy đứa trẻ mang cầu về khoe với các bạn khác gần nhà. Có nhiều người bị con cái quấn lấy, đòi nhổ lông gà trong nhà làm quả cầu. Năm nay, trò đá cầu lông gà trở thành trò chơi được trẻ con trong thôn thích nhất.