Trên đường trở về, Dương Phàm ý do vị tẫn (ý nói chưa thỏa thích) nói: “Hôm nay đi chơi cả ngày thật vui, lần sau rảnh rỗi cùng đi nữa nhé!”
Tưởng Tiêu Đan liên tục gật đầu. Lý Thiên Vũ cùng Chu Tiểu Vân nhìn nhau cười.
Đến đại học N, hai nam sinh dừng xe trước cửa ký túc xá nam, bảo Chu Tiểu Vân cùng Tưởng Tiêu Đan đứng chờ một lát.
Tranh thủ khoảng thời gian ngắn này, Chu Tiểu Vân lặng lẽ hỏi Tưởng Tiêu Đan: “Tiêu Đan, cậu cảm thấy Dương Phàm thế nào?” Tốt xấu gì cũng nên giúp Dương Phàm, nhìn cậu ta rất đáng thương.
Tưởng Tiêu Đan cười nói: “Rất tốt a, vừa hài hước lại hoạt bát, lớn lên đẹp trai, thông minh, thực sự không tìm ra khuyết điểm.”
Chu Tiểu Vân vui mừng thay Dương Phàm một chút, hảo cảm là chất xúc tác của tình yêu, giữa nam và nữ đều do từng giọt từng giọt hảo cảm chồng chất lên.
“Thế, cậu có từng suy nghĩ tìm một người như Dương Phàm làm bạn trai không?”
Tối nay đã là lần thứ hai Tưởng Tiêu Đan nghe được lời tương tự.
Cô có qua loa đại khái cũng cảm giác có điều không đúng: “Tiểu Vân, cậu nói lời này thật kỳ lạ!”
Chu Tiểu Vân nở nụ cười nói: “Cậu đừng quản tớ nói chuyện có kỳ quái hay không, cậu trả lời câu hỏi của tớ đi!”
Tưởng Tiêu Đan suy nghĩ một lúc nói: “Tớ không biết, bởi vì tớ hiện tại không có ý định yêu ai.”
Đây gọi là câu trả lời gì a! Trả lời và không trả lời đều như nhau.
Chu Tiểu Vân không truy vấn tiếp bởi vì Lý Thiên Vũ cùng Dương Phàm đã tới.
Lý Thiên Vũ khụ khụ nói: “Dương Phàm, cậu đưa Tưởng Tiêu Đan về trước đi, tớ và Tiểu Vân muốn qua bên kia đi dạo.”
Dương Phàm ngầm giơ ngón tay cái với Lý Thiên Vũ, không hổ là người anh em tốt của mình, thời điểm mấu chốt biết chế tạo cơ hội cho bạn.
Lý Thiên Vũ đương nhiên cũng muốn đi một mình với Chu Tiểu Vân nên mới mặt dày đề nghị. Nhìn sắc mặt Chu Tiểu Vân vẫn như thường, không có tí gì không kiên nhẫn, anh thỏa mãn không nói nên lời.
Tưởng Tiêu Đan vốn không đa tâm, nhưng vừa nghe Chu Tiểu Vân nói như thế sau nhìn thấy Dương Phàm đột nhiên có chút không tự nhiên. Dương Phàm làm bạn trai của cô? Suy nghĩ lạ lùng, sao lại gộp hai người bọn họ thành một đôi hả…
Chu Tiểu Vân trừng mắt nhìn Dương Phàm, ám chỉ anh phải cố gắng lên. Cô thầm nghĩ đối với cậu ta mình hết lòng quan tâm giúp đỡ, hôm nay cố ý nhắc khéo Tưởng Tiêu Đan, kế tiếp đành nhìn bản lĩnh cậu ta vậy.
Lý Thiên Vũ cùng Chu Tiểu Vân đi trên con đường nhỏ trong vườn đại học N, lúc này có năm, ba cặp nam nữ sinh trên đường, không cần phải nói, đa số là người yêu.
Hai người vừa rồi còn cười cười nói nói, không biết tại sao khi cùng một chỗ trái lại không biết nên nói cái gì.
Lý Thiên Vũ liếc mắt nhìn Chu Tiểu Vân bên cạnh, phát hiện cô ấy đang cụp mắt nhìn xuống, lông mi dài dài rất đẹp.
Lý Thiên Vũ cố lấy dũng khí nói: “Tiểu Vân “ Thanh âm có chút khàn khàn.
Chu Tiểu Vân ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong lòng giật mình.
Chu Tiểu Vân bị Lý Thiên Vũ nhìn có chút ngượng ngùng, quay đầu đi.
Lý Thiên Vũ ngắm gò má ửng đỏ của cô cảm giác mình sắp say. Hóa ra đây chính là ý ông bà ta muốn nói “Sắc không mê người, người tự mê”.
Anh rất muốn nắm tay Chu Tiểu Vân. Đáng tiếc thực sự không dám đường đột.
Lý Thiên Vũ cố bơm dũng khí trong lòng: Lý Thiên Vũ, mày là con trai cơ mà, lúc này lá gan phải to lên, da mặt phải dày một chút, đừng sợ!
Cổ gắng nửa ngày, vừa định vươn tay ra Lý Thiên Vũ bị ánh mắt nhẹ nhàng của Chu Tiểu Vân thoáng nhìn tới lập tức không còn dũng khí.
Chu Tiểu Vân thấy Lý Thiên Vũ rụt tay về, trong lòng cũng như chú nai con đụng loạn xạ.
Thực ra cô cũng rõ ràng dụng ý Lý Thiên Vũ cố ý muốn ở một mình với cô.
Cậu ta muốn thổ lộ với mình ư? Chu Tiểu Vân không thể nói rõ ràng rốt cuộc mình đang chờ mong hay đang lo sợ nghi ngờ hay khẩn trương, có thể mỗi thứ đều có một chút.
Vì sao khi cậu ta đề nghị mình không từ chối! Chẳng lẽ sâu trong nội tâm cô cũng mong mỏi tiến thêm một bước ư? Một đoàn rối như tơ vò.
Mỗi người ôm một tâm tư, hai người không tự chủ đi vào rừng cây cạnh con đường nhỏ.
Chu Tiểu Vân không chú ý giẫm nát một hòn đá nhỏ.
“Ai nha!” Cô hét lên một tiếng kinh hãi, chân bị sái.
Lý Thiên Vũ nhanh tay đỡ lấy cô.
Chu Tiểu Vân hết hồn, ngẩng đầu lên nói: “Cám ơn.”
“Cậu có sao không ?” Lý Thiên Vũ cúi đầu nhìn Chu Tiểu Vân.
Bất ngờ như vậy, đúng lúc như vậy, hai người chỉ thiếu một cm nữa là dán vào nhau.
Lý Thiên Vũ nhìn gương mặt cô ấy kề sát với mình, tim đập cực nhanh.
Trong bóng tối, một thứ gọi là ái muội thường chạy toán loạn khắp nơi, tạo nên phản ứng hóa học giữa các đôi tình nhân.
Một phút ấy, đến tột cùng là một giây đồng hồ, hay lâu hơn?
Đôi môi nóng rực của Lý Thiên Vũ in xuống. Chu Tiểu Vân nhắm mắt lại.
Lý Thiên Vũ ngốc nghếch chỉ biết dán môi mình lên môi cô ấy, hai tay kéo cô ôm vào trong lòng.
Tiểu Vân? Em có biết giây phút này trong lòng anh vui mừng cỡ nào không?
Em có biết anh đã đợi giây phút này bao nhiêu năm không?
Em có biết anh muốn ôm em vào lòng đến mức trái tim rỉ máu không?
Em có biết anh yêu em yêu em đến nhường nào không?
Em có biết anh chờ mong em cũng thích anh nhiều nhiều đến thế nào không?
Ầm!
Máu trên người dường như chảy hết lên mặt. Chu Tiểu Vân chỉ cảm thấy gương mặt nóng rực, môi cũng nóng, ngay cả phần eo bị Lý Thiên Vũ ôm cũng bắt đầu nóng lên.
Hóa ra ngoài miệng em không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng của em sớm có anh.
Hóa ra em cũng một mực mong chờ giây phút anh thổ lộ.
Hóa ra trái tim của em thành thực hơn tâm trí em rất nhiều.
Hóa ra, mục tiêu đã định trước em vẫn ở năm mười chín tuổi này thích anh.
Trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng hai người thở hổn hển.
Lý Thiên Vũ dần dần chưa cảm thấy đủ với sự tiếp xúc đơn thuần, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm bờ môi nàng, dụ dỗ nàng hé miệng.
Chu Tiểu Vân thở hổn hển đẩy anh ra.
Còn chuyện gì chưa trải qua? Kiếp trước có cả con rồi, theo lý thuyết sớm nên quen với sự thân thiết mới đúng. Không biết tại sao Chu Tiểu Vân cảm thấy trái tim cô sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trước khi Lý Thiên Vũ có động tác tiến thêm một bước vô cùng thân thiết, Chu Tiểu Vân muốn dừng lại.
Lý Thiên Vũ thỏa mãn ôm thân thể mềm mại trong lòng, sự vui sướng trong lòng anh quả thực không cách nào hình dung nổi. Còn Chu Tiểu Vân ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
Cái ôm đã lâu không gặp có điểm quen thuộc lại có chút xa lạ. Được cánh tay mạnh mẽ này ôm mình, cảm giác tuyệt đến vậy.
Chu Tiểu Vân đột nhiên cảm thấy mình trước kia thật khờ. Lý Thiên Vũ tốt như vậy, yêu mình như thế, vì sao cô vẫn không chấp nhận anh?
Giọng nói trầm thấp của Lý Thiên Vũ vang lên bên tai cô: “Tiểu Vân, anh thích em! Anh thích em rất nhiều năm rồi! Em làm bạn gái anh nhé?”
Chu Tiểu Vân cúi đầu “ừ” một tiếng.
Lý Thiên Vũ vui sướng ôm cô quay mấy vòng.
Chu Tiểu Vân đập anh mấy cái: “Anh điên à, đầu em sắp bị anh lắc ngất xỉu rồi.” Đập nhẹ mấy cái, Lý Thiên Vũ cảm thấy toàn thân anh sắp tan chảy.
Lý Thiên Vũ vui mừng cười nói: “Anh sắp điên rồi! Anh muốn thét lên thật to với cả thế giới rằng, Chu Tiểu Vân là bạn gái của Lý Thiên Vũ!”
Chu Tiểu Vân muốn anh nhỏ giọng chút. Nhưng lời nói đến bên miệng không biết tại sao lại nuốt xuống.
Bởi vì, cô cũng vui mừng như thế.
Trên đường trở về, Dương Phàm ý do vị tẫn (ý nói chưa thỏa thích) nói: “Hôm nay đi chơi cả ngày thật vui, lần sau rảnh rỗi cùng đi nữa nhé!”
Tưởng Tiêu Đan liên tục gật đầu. Lý Thiên Vũ cùng Chu Tiểu Vân nhìn nhau cười.
Đến đại học N, hai nam sinh dừng xe trước cửa ký túc xá nam, bảo Chu Tiểu Vân cùng Tưởng Tiêu Đan đứng chờ một lát.
Tranh thủ khoảng thời gian ngắn này, Chu Tiểu Vân lặng lẽ hỏi Tưởng Tiêu Đan: “Tiêu Đan, cậu cảm thấy Dương Phàm thế nào?” Tốt xấu gì cũng nên giúp Dương Phàm, nhìn cậu ta rất đáng thương.
Tưởng Tiêu Đan cười nói: “Rất tốt a, vừa hài hước lại hoạt bát, lớn lên đẹp trai, thông minh, thực sự không tìm ra khuyết điểm.”
Chu Tiểu Vân vui mừng thay Dương Phàm một chút, hảo cảm là chất xúc tác của tình yêu, giữa nam và nữ đều do từng giọt từng giọt hảo cảm chồng chất lên.
“Thế, cậu có từng suy nghĩ tìm một người như Dương Phàm làm bạn trai không?”
Tối nay đã là lần thứ hai Tưởng Tiêu Đan nghe được lời tương tự.
Cô có qua loa đại khái cũng cảm giác có điều không đúng: “Tiểu Vân, cậu nói lời này thật kỳ lạ!”
Chu Tiểu Vân nở nụ cười nói: “Cậu đừng quản tớ nói chuyện có kỳ quái hay không, cậu trả lời câu hỏi của tớ đi!”
Tưởng Tiêu Đan suy nghĩ một lúc nói: “Tớ không biết, bởi vì tớ hiện tại không có ý định yêu ai.”
Đây gọi là câu trả lời gì a! Trả lời và không trả lời đều như nhau.
Chu Tiểu Vân không truy vấn tiếp bởi vì Lý Thiên Vũ cùng Dương Phàm đã tới.
Lý Thiên Vũ khụ khụ nói: “Dương Phàm, cậu đưa Tưởng Tiêu Đan về trước đi, tớ và Tiểu Vân muốn qua bên kia đi dạo.”
Dương Phàm ngầm giơ ngón tay cái với Lý Thiên Vũ, không hổ là người anh em tốt của mình, thời điểm mấu chốt biết chế tạo cơ hội cho bạn.
Lý Thiên Vũ đương nhiên cũng muốn đi một mình với Chu Tiểu Vân nên mới mặt dày đề nghị. Nhìn sắc mặt Chu Tiểu Vân vẫn như thường, không có tí gì không kiên nhẫn, anh thỏa mãn không nói nên lời.
Tưởng Tiêu Đan vốn không đa tâm, nhưng vừa nghe Chu Tiểu Vân nói như thế sau nhìn thấy Dương Phàm đột nhiên có chút không tự nhiên. Dương Phàm làm bạn trai của cô? Suy nghĩ lạ lùng, sao lại gộp hai người bọn họ thành một đôi hả…
Chu Tiểu Vân trừng mắt nhìn Dương Phàm, ám chỉ anh phải cố gắng lên. Cô thầm nghĩ đối với cậu ta mình hết lòng quan tâm giúp đỡ, hôm nay cố ý nhắc khéo Tưởng Tiêu Đan, kế tiếp đành nhìn bản lĩnh cậu ta vậy.Lý Thiên Vũ cùng Chu Tiểu Vân đi trên con đường nhỏ trong vườn đại học N, lúc này có năm, ba cặp nam nữ sinh trên đường, không cần phải nói, đa số là người yêu.
Hai người vừa rồi còn cười cười nói nói, không biết tại sao khi cùng một chỗ trái lại không biết nên nói cái gì.
Lý Thiên Vũ liếc mắt nhìn Chu Tiểu Vân bên cạnh, phát hiện cô ấy đang cụp mắt nhìn xuống, lông mi dài dài rất đẹp.
Lý Thiên Vũ cố lấy dũng khí nói: “Tiểu Vân “ Thanh âm có chút khàn khàn.
Chu Tiểu Vân ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong lòng giật mình.
Chu Tiểu Vân bị Lý Thiên Vũ nhìn có chút ngượng ngùng, quay đầu đi.
Lý Thiên Vũ ngắm gò má ửng đỏ của cô cảm giác mình sắp say. Hóa ra đây chính là ý ông bà ta muốn nói “Sắc không mê người, người tự mê”.
Anh rất muốn nắm tay Chu Tiểu Vân. Đáng tiếc thực sự không dám đường đột.
Lý Thiên Vũ cố bơm dũng khí trong lòng: Lý Thiên Vũ, mày là con trai cơ mà, lúc này lá gan phải to lên, da mặt phải dày một chút, đừng sợ!
Cổ gắng nửa ngày, vừa định vươn tay ra Lý Thiên Vũ bị ánh mắt nhẹ nhàng của Chu Tiểu Vân thoáng nhìn tới lập tức không còn dũng khí.
Chu Tiểu Vân thấy Lý Thiên Vũ rụt tay về, trong lòng cũng như chú nai con đụng loạn xạ.
Thực ra cô cũng rõ ràng dụng ý Lý Thiên Vũ cố ý muốn ở một mình với cô.
Cậu ta muốn thổ lộ với mình ư? Chu Tiểu Vân không thể nói rõ ràng rốt cuộc mình đang chờ mong hay đang lo sợ nghi ngờ hay khẩn trương, có thể mỗi thứ đều có một chút.
Vì sao khi cậu ta đề nghị mình không từ chối! Chẳng lẽ sâu trong nội tâm cô cũng mong mỏi tiến thêm một bước ư? Một đoàn rối như tơ vò.
Mỗi người ôm một tâm tư, hai người không tự chủ đi vào rừng cây cạnh con đường nhỏ.
Chu Tiểu Vân không chú ý giẫm nát một hòn đá nhỏ.
“Ai nha!” Cô hét lên một tiếng kinh hãi, chân bị sái.
Lý Thiên Vũ nhanh tay đỡ lấy cô.
Chu Tiểu Vân hết hồn, ngẩng đầu lên nói: “Cám ơn.”
“Cậu có sao không ?” Lý Thiên Vũ cúi đầu nhìn Chu Tiểu Vân.
Bất ngờ như vậy, đúng lúc như vậy, hai người chỉ thiếu một cm nữa là dán vào nhau.
Lý Thiên Vũ nhìn gương mặt cô ấy kề sát với mình, tim đập cực nhanh.
Trong bóng tối, một thứ gọi là ái muội thường chạy toán loạn khắp nơi, tạo nên phản ứng hóa học giữa các đôi tình nhân.
Một phút ấy, đến tột cùng là một giây đồng hồ, hay lâu hơn?
Đôi môi nóng rực của Lý Thiên Vũ in xuống. Chu Tiểu Vân nhắm mắt lại.
Lý Thiên Vũ ngốc nghếch chỉ biết dán môi mình lên môi cô ấy, hai tay kéo cô ôm vào trong lòng.
Tiểu Vân? Em có biết giây phút này trong lòng anh vui mừng cỡ nào không?
Em có biết anh đã đợi giây phút này bao nhiêu năm không?
Em có biết anh muốn ôm em vào lòng đến mức trái tim rỉ máu không?
Em có biết anh yêu em yêu em đến nhường nào không?
Em có biết anh chờ mong em cũng thích anh nhiều nhiều đến thế nào không?
Ầm!
Máu trên người dường như chảy hết lên mặt. Chu Tiểu Vân chỉ cảm thấy gương mặt nóng rực, môi cũng nóng, ngay cả phần eo bị Lý Thiên Vũ ôm cũng bắt đầu nóng lên.
Hóa ra ngoài miệng em không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng của em sớm có anh.
Hóa ra em cũng một mực mong chờ giây phút anh thổ lộ.
Hóa ra trái tim của em thành thực hơn tâm trí em rất nhiều.
Hóa ra, mục tiêu đã định trước em vẫn ở năm mười chín tuổi này thích anh.
Trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng hai người thở hổn hển.
Lý Thiên Vũ dần dần chưa cảm thấy đủ với sự tiếp xúc đơn thuần, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm bờ môi nàng, dụ dỗ nàng hé miệng.
Chu Tiểu Vân thở hổn hển đẩy anh ra.
Còn chuyện gì chưa trải qua? Kiếp trước có cả con rồi, theo lý thuyết sớm nên quen với sự thân thiết mới đúng. Không biết tại sao Chu Tiểu Vân cảm thấy trái tim cô sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trước khi Lý Thiên Vũ có động tác tiến thêm một bước vô cùng thân thiết, Chu Tiểu Vân muốn dừng lại.
Lý Thiên Vũ thỏa mãn ôm thân thể mềm mại trong lòng, sự vui sướng trong lòng anh quả thực không cách nào hình dung nổi. Còn Chu Tiểu Vân ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
Cái ôm đã lâu không gặp có điểm quen thuộc lại có chút xa lạ. Được cánh tay mạnh mẽ này ôm mình, cảm giác tuyệt đến vậy.
Chu Tiểu Vân đột nhiên cảm thấy mình trước kia thật khờ. Lý Thiên Vũ tốt như vậy, yêu mình như thế, vì sao cô vẫn không chấp nhận anh?
Giọng nói trầm thấp của Lý Thiên Vũ vang lên bên tai cô: “Tiểu Vân, anh thích em! Anh thích em rất nhiều năm rồi! Em làm bạn gái anh nhé?”
Chu Tiểu Vân cúi đầu “ừ” một tiếng.
Lý Thiên Vũ vui sướng ôm cô quay mấy vòng.
Chu Tiểu Vân đập anh mấy cái: “Anh điên à, đầu em sắp bị anh lắc ngất xỉu rồi.” Đập nhẹ mấy cái, Lý Thiên Vũ cảm thấy toàn thân anh sắp tan chảy.
Lý Thiên Vũ vui mừng cười nói: “Anh sắp điên rồi! Anh muốn thét lên thật to với cả thế giới rằng, Chu Tiểu Vân là bạn gái của Lý Thiên Vũ!”
Chu Tiểu Vân muốn anh nhỏ giọng chút. Nhưng lời nói đến bên miệng không biết tại sao lại nuốt xuống.
Bởi vì, cô cũng vui mừng như thế.