Lý Thiên Vũ kéo Chu Tiểu Vân lại gần, ho nhẹ một tiếng cắt ngang hai người: “Em thấy, nên chọn chỗ khác ôn chuyện!”
Bên ngoài nhà ga ồn ào đông đúc, thực sự không thích hợp để tâm sự.
Đại Bảo “Ừ” một tiếng, cầm túi của Lưu Lộ đeo lên vai, kéo cô đi. Trong mắt anh không còn ai khác.
Đối với việc mình tự động rớt xuống làm phông nền, Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ đều mỉm cười. Trong mắt người yêu chỉ có đối phương, lúc này, người khác đều là dư thừa! Có thể lý giải!
Bốn người chọn một nhà hàng, gọi đồ.
Tâm trạng Đại Bảo rất tốt, liên tục gắp thức ăn vào bát Lưu Lộ. Chỉ chốc lát sau, bát cô đã chất cao như núi. Lý Thiên Vũ cũng học theo, liều mạng gắp vào bát Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân hỏi Lưu Lộ: “Lưu Lộ, cậu có thể ở mấy ngày? Mình đã chuẩn bị phòng cho cậu.”
Lưu Lộ cười nói: “Dù sao được nghỉ bảy ngày, ngày cuối cùng tớ mới về.” Đại Bảo hô to vạn tuế.
Bầu không khí nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
Sau khi ăn xong, Chu Tiểu Vân dẫn Lưu Lộ đến phòng trọ, đưa chìa khóa cho cô, dặn cô yên tâm ở đây.
Sau đó, cô quay sang nói với Đại Bảo: “Anh, không phải anh bảo bọn anh cũng được nghỉ à? Buổi tối, về đội ngủ thì ko tiện, phòng của em để lại cho anh.”
Ngoài miệng Đại Bảo hỏi: “Vậy em thì sao?” Tay đã nhanh chóng giật lấy chìa khóa.
Chu Tiểu Vân cười nói: “Em về trường, ở phòng ký túc là được.”
Sáng tạo cơ hội cho Đại Bảo và Lưu Lộ gần gũi hơn, chưa biết chừng mấy ngày nữa sẽ… Hắc hắc, Đại Bảo, hi vọng anh nắm chặt cơ hội tốt này.
Với hành vi thức thời của em gái, Đại Bảo cảm kích đến độ phục sát đất.
Mặt Lưu Lộ đỏ bừng, nhưng không nói gì, xem như ngầm đồng ý.
Lý Thiên Vũ chớp mắt, đẩy Chu Tiểu Vân, ám chỉ hai người nên tránh đi.
Chu Tiểu Vân cũng cảm thấy dưới tình huống này, mình và Lý Thiên Vũ chính là bóng đèn phát sáng, cười nói: “Anh, mấy ngày tới Lưu Lộ giao cho anh chăm sóc nhé, anh phải đưa cô ấy đi chơi thật nhiều. Em và Lý Thiên Vũ đi hẹn hò đây.” Nói xong, hai người rời đi.
Lý Thiên Vũ nói với Chu Tiểu Vân: “Kế tiếp chúng ta đi đâu?”
Chu Tiểu Vân suy nghĩ một lúc rồi: “Đưa em đi dạo phố nhé, em định mua một bộ quần áo mới, sau đó mua cả cho anh.”
Tất nhiên Lý Thiên Vũ đồng ý.
Hai người đi đến trung tâm thành phố N, dạo một vòng bách hóa. Chu Tiểu Vân líu lưỡi vì giá niêm yết bên trên: “Đắt quá!” Cái áo sơ mi bình thường mà toàn hơn một trăm, hơn hai trăm, càng ko thiếu quần áo mấy ngàn đồng.
Lý Thiên Vũ cười nói: “Đồ trong bách hóa đương nhiên đắt rồi, ưng cái gì anh mua cho em. Đừng tiếc tiền!”
Đi cả buổi, Chu Tiểu Vân nhìn trúng một cái áo nam, giục Lý Thiên Vũ đi thay. Sau khi anh đi ra, mắt cô sáng ngời.
Quả nhiên “người đẹp vì lụa”, Lý Thiên Vũ vốn cao to anh tuấn, mặc áo măng tô càng đẹp trai hơn.
Chu Tiểu Vân ko nói hai lời, mua.
Lý Thiên Vũ liếc giá, có chút tiếc: “Tiểu Vân, anh thấy tốt hơn đừng mua cho anh quần áo đắt thế. Lần trước anh vừa mua bộ âu phục, chưa mặc được mấy lần!”
Chu Tiểu Vân cười nói: “Lúc còn trẻ, đẹp trai, đương nhiên phải chú ý ăn mặc chứ, đi đâu em cũng được nở mày nở mặt.” Khi nói đùa, nhân viên phục vụ đã cất áo vào túi.
Lý Thiên Vũ nghe Chu Tiểu Vân nói, trong lòng ngọt ngào.
Hằng tháng, ngoài sinh hoạt phí tối thiểu và tiền gửi về nhà, số còn lại anh đều gửi ở chỗ cô. Vì thế, anh bị Dương Phàm cười nhiều lần nhưng vẫn làm theo ý mình.
Bình thường muốn mua đồ tương đối đắt, anh thường ko nỡ bỏ tiền, thế nhưng nếu mua quần áo cho Chu Tiểu Vân lại khác, khác biệt rõ ràng.
Lý Thiên Vũ nhìn trúng một chiếc áo sơ mi bằng lụa, đưa cho cô xem.
Chu Tiểu Vân nhìn, ừm, con mắt anh ấy khá tốt. Chiếc áo trắng giản dị, trang nhã là kiểu cô thích nhất, thử một chút, đều luyến tiếc cởi ra.
Nhân viên phục vụ nhiệt tình giới thiệu: “Thưa cô, cô mặc cái áo này cực kì đẹp, nhìn người cực kì có khí chất. Tôi gói lại cho cô nhé! Giá ko đắt, chỉ 380!”
Ba trăm tám mươi? Một cái áo sơ mi như vậy?
Chu Tiểu Vân nhíu mày, đang muốn nói đã bị Lý Thiên Vũ cản: “Được rồi, cô đi lấy hóa đơn đi!”
Chu Tiểu Vân nhỏ giọng nói: “Quá mắc!”
Lý Thiên Vũ cười hì hì: “Chỉ cần em thích, đắt đến mấy anh cũng mua cho em.” Sau đó anh cầm hóa đơn nhân viên đưa, đi trả tiền.
Một lúc sau, Lý Thiên Vũ lại làm chủ mua cho cô một cái váy ngắn và một đôi giày.
Hai người vừa đi vừa ngắm, đi một nửa, từ một túi trong tay biến thành bốn, năm cái.
Chu Tiểu Vân tính toán: “Hôm nay tiêu quá nhiều tiền, sau này nên ít đến đây thôi.” Nếu thường xuyên đi dạo quanh bách hóa, chắc chắn sẽ phá sản.
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân cẩn thận, tiết kiệm, trong lòng rất thương. Anh thầm hạ quyết tâm sau này nhất định phải biểu hiện thật tốt ở công ty, tranh thủ sớm ngày thăng chức tăng lương, để cô ko cần quá bận tâm chuyện tiền nong.
Để cuộc sống người phụ nữ mình yêu càng sung túc, đây là mục tiêu hàng đầu của Lý Thiên Vũ. Là một người đàn ông, anh tự nhận đó là trách nhiệm của mình.
Lý Thiên Vũ không tự chủ được, ý nói ra nghĩ trong lòng: “Tiểu Vân, chung quy sẽ có một ngày, anh cho em một cuộc sống tốt đẹp, em muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn mua cái gì thì mua cái đó.”
Chu Tiểu Vân dí dỏm nghiêng đầu: “Nhưng mà, em đã cảm thấy cuộc sống như hiện tại rất tốt rồi!”
Đối với cuộc sống hiện nay, cô đã thấy quá đủ. Cố gắng phấn đấu tới tương lai cùng người đàn ông mình yêu, đây là cuộc sống hạnh phúc biết nhường nào!
Trong lòng Lý Thiên Vũ, sự cảm động và thỏa mãn êm đềm chảy xuôi, có một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh, cuộc đời này còn cần gì nữa?
Tay Lý Thiên Vũ đặt trên vai cô. Chu Tiểu Vân thuận thế tựa đầu vào vai anh.
Giữa con đường phồn hoa huyên náo, giây phút này, xung quanh tựa hồ không còn tồn tại. Chỉ có hai người thân mật dựa sát vào nhau. Người qua đường không khỏi liên tục ngoái nhìn đôi tình nhân này.
Lý Thiên Vũ không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, hạnh phúc viên mãn đã bao phủ lấy anh.
Chu Tiểu Vân cũng không nhìn bốn phía, trong mắt cô chỉ có Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ nói thầm vào tai Chu Tiểu Vân: “Nếu không phải đang ở giữa đường, anh đã hôn em.”
Mặt Chu Tiểu Vân ửng đỏ, tròn mắt lườm anh. Lý Thiên Vũ bị ánh mắt nửa yêu kiều nửa giận dữ làm cho tâm hồn nhộn nhạo, vội vàng hôn một cái lên mặt cô.
Thật vất vả đợi đến trời tối.
Lý Thiên Vũ đưa Chu Tiểu Vân về ký túc xá. Lúc này bạn cùng phòng Mạnh Tích đã về nhà nghỉ lễ, trong phòng ko còn người khác.
Tới mười giờ, Lý Thiên Vũ mới đi. Lúc gần đi, anh than thở: “Tiểu Vân, anh thực sự ko đợi nổi nữa, bao lâu nữa chúng ta mới kết hôn, sau đó đường đường chính chính ở cùng một chỗ, trong cái ổ nhỏ chỉ có hai ta. Mỗi ngày ở cạnh nhau, qua hai năm, sẽ sinh một đứa con gái đáng yêu.”
Chu Tiểu Vân bị thu hút bởi viễn cảnh tốt đẹp Lý Thiên Vũ vẽ ra, nghĩ thầm kiếp này em và anh đều khác với kiếp trước, càng thấu hiểu cách yêu bản thân, yêu đối phương. Đến lúc đó, nhất định chúng ta sẽ sống hạnh phúc…
Lý Thiên Vũ kéo Chu Tiểu Vân lại gần, ho nhẹ một tiếng cắt ngang hai người: “Em thấy, nên chọn chỗ khác ôn chuyện!”
Bên ngoài nhà ga ồn ào đông đúc, thực sự không thích hợp để tâm sự.
Đại Bảo “Ừ” một tiếng, cầm túi của Lưu Lộ đeo lên vai, kéo cô đi. Trong mắt anh không còn ai khác.
Đối với việc mình tự động rớt xuống làm phông nền, Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ đều mỉm cười. Trong mắt người yêu chỉ có đối phương, lúc này, người khác đều là dư thừa! Có thể lý giải!
Bốn người chọn một nhà hàng, gọi đồ.
Tâm trạng Đại Bảo rất tốt, liên tục gắp thức ăn vào bát Lưu Lộ. Chỉ chốc lát sau, bát cô đã chất cao như núi. Lý Thiên Vũ cũng học theo, liều mạng gắp vào bát Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân hỏi Lưu Lộ: “Lưu Lộ, cậu có thể ở mấy ngày? Mình đã chuẩn bị phòng cho cậu.”
Lưu Lộ cười nói: “Dù sao được nghỉ bảy ngày, ngày cuối cùng tớ mới về.” Đại Bảo hô to vạn tuế.
Bầu không khí nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
Sau khi ăn xong, Chu Tiểu Vân dẫn Lưu Lộ đến phòng trọ, đưa chìa khóa cho cô, dặn cô yên tâm ở đây.
Sau đó, cô quay sang nói với Đại Bảo: “Anh, không phải anh bảo bọn anh cũng được nghỉ à? Buổi tối, về đội ngủ thì ko tiện, phòng của em để lại cho anh.”
Ngoài miệng Đại Bảo hỏi: “Vậy em thì sao?” Tay đã nhanh chóng giật lấy chìa khóa.
Chu Tiểu Vân cười nói: “Em về trường, ở phòng ký túc là được.”
Sáng tạo cơ hội cho Đại Bảo và Lưu Lộ gần gũi hơn, chưa biết chừng mấy ngày nữa sẽ… Hắc hắc, Đại Bảo, hi vọng anh nắm chặt cơ hội tốt này.
Với hành vi thức thời của em gái, Đại Bảo cảm kích đến độ phục sát đất.
Mặt Lưu Lộ đỏ bừng, nhưng không nói gì, xem như ngầm đồng ý.
Lý Thiên Vũ chớp mắt, đẩy Chu Tiểu Vân, ám chỉ hai người nên tránh đi.
Chu Tiểu Vân cũng cảm thấy dưới tình huống này, mình và Lý Thiên Vũ chính là bóng đèn phát sáng, cười nói: “Anh, mấy ngày tới Lưu Lộ giao cho anh chăm sóc nhé, anh phải đưa cô ấy đi chơi thật nhiều. Em và Lý Thiên Vũ đi hẹn hò đây.” Nói xong, hai người rời đi.
Lý Thiên Vũ nói với Chu Tiểu Vân: “Kế tiếp chúng ta đi đâu?”
Chu Tiểu Vân suy nghĩ một lúc rồi: “Đưa em đi dạo phố nhé, em định mua một bộ quần áo mới, sau đó mua cả cho anh.”
Tất nhiên Lý Thiên Vũ đồng ý.
Hai người đi đến trung tâm thành phố N, dạo một vòng bách hóa. Chu Tiểu Vân líu lưỡi vì giá niêm yết bên trên: “Đắt quá!” Cái áo sơ mi bình thường mà toàn hơn một trăm, hơn hai trăm, càng ko thiếu quần áo mấy ngàn đồng.
Lý Thiên Vũ cười nói: “Đồ trong bách hóa đương nhiên đắt rồi, ưng cái gì anh mua cho em. Đừng tiếc tiền!”
Đi cả buổi, Chu Tiểu Vân nhìn trúng một cái áo nam, giục Lý Thiên Vũ đi thay. Sau khi anh đi ra, mắt cô sáng ngời.
Quả nhiên “người đẹp vì lụa”, Lý Thiên Vũ vốn cao to anh tuấn, mặc áo măng tô càng đẹp trai hơn.
Chu Tiểu Vân ko nói hai lời, mua.
Lý Thiên Vũ liếc giá, có chút tiếc: “Tiểu Vân, anh thấy tốt hơn đừng mua cho anh quần áo đắt thế. Lần trước anh vừa mua bộ âu phục, chưa mặc được mấy lần!”
Chu Tiểu Vân cười nói: “Lúc còn trẻ, đẹp trai, đương nhiên phải chú ý ăn mặc chứ, đi đâu em cũng được nở mày nở mặt.” Khi nói đùa, nhân viên phục vụ đã cất áo vào túi.
Lý Thiên Vũ nghe Chu Tiểu Vân nói, trong lòng ngọt ngào.
Hằng tháng, ngoài sinh hoạt phí tối thiểu và tiền gửi về nhà, số còn lại anh đều gửi ở chỗ cô. Vì thế, anh bị Dương Phàm cười nhiều lần nhưng vẫn làm theo ý mình.
Bình thường muốn mua đồ tương đối đắt, anh thường ko nỡ bỏ tiền, thế nhưng nếu mua quần áo cho Chu Tiểu Vân lại khác, khác biệt rõ ràng.
Lý Thiên Vũ nhìn trúng một chiếc áo sơ mi bằng lụa, đưa cho cô xem.
Chu Tiểu Vân nhìn, ừm, con mắt anh ấy khá tốt. Chiếc áo trắng giản dị, trang nhã là kiểu cô thích nhất, thử một chút, đều luyến tiếc cởi ra.
Nhân viên phục vụ nhiệt tình giới thiệu: “Thưa cô, cô mặc cái áo này cực kì đẹp, nhìn người cực kì có khí chất. Tôi gói lại cho cô nhé! Giá ko đắt, chỉ 380!”
Ba trăm tám mươi? Một cái áo sơ mi như vậy?
Chu Tiểu Vân nhíu mày, đang muốn nói đã bị Lý Thiên Vũ cản: “Được rồi, cô đi lấy hóa đơn đi!”
Chu Tiểu Vân nhỏ giọng nói: “Quá mắc!”
Lý Thiên Vũ cười hì hì: “Chỉ cần em thích, đắt đến mấy anh cũng mua cho em.” Sau đó anh cầm hóa đơn nhân viên đưa, đi trả tiền.
Một lúc sau, Lý Thiên Vũ lại làm chủ mua cho cô một cái váy ngắn và một đôi giày.
Hai người vừa đi vừa ngắm, đi một nửa, từ một túi trong tay biến thành bốn, năm cái.
Chu Tiểu Vân tính toán: “Hôm nay tiêu quá nhiều tiền, sau này nên ít đến đây thôi.” Nếu thường xuyên đi dạo quanh bách hóa, chắc chắn sẽ phá sản.
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân cẩn thận, tiết kiệm, trong lòng rất thương. Anh thầm hạ quyết tâm sau này nhất định phải biểu hiện thật tốt ở công ty, tranh thủ sớm ngày thăng chức tăng lương, để cô ko cần quá bận tâm chuyện tiền nong.
Để cuộc sống người phụ nữ mình yêu càng sung túc, đây là mục tiêu hàng đầu của Lý Thiên Vũ. Là một người đàn ông, anh tự nhận đó là trách nhiệm của mình.
Lý Thiên Vũ không tự chủ được, ý nói ra nghĩ trong lòng: “Tiểu Vân, chung quy sẽ có một ngày, anh cho em một cuộc sống tốt đẹp, em muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn mua cái gì thì mua cái đó.”
Chu Tiểu Vân dí dỏm nghiêng đầu: “Nhưng mà, em đã cảm thấy cuộc sống như hiện tại rất tốt rồi!”
Đối với cuộc sống hiện nay, cô đã thấy quá đủ. Cố gắng phấn đấu tới tương lai cùng người đàn ông mình yêu, đây là cuộc sống hạnh phúc biết nhường nào!
Trong lòng Lý Thiên Vũ, sự cảm động và thỏa mãn êm đềm chảy xuôi, có một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh, cuộc đời này còn cần gì nữa?
Tay Lý Thiên Vũ đặt trên vai cô. Chu Tiểu Vân thuận thế tựa đầu vào vai anh.
Giữa con đường phồn hoa huyên náo, giây phút này, xung quanh tựa hồ không còn tồn tại. Chỉ có hai người thân mật dựa sát vào nhau. Người qua đường không khỏi liên tục ngoái nhìn đôi tình nhân này.
Lý Thiên Vũ không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, hạnh phúc viên mãn đã bao phủ lấy anh.
Chu Tiểu Vân cũng không nhìn bốn phía, trong mắt cô chỉ có Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ nói thầm vào tai Chu Tiểu Vân: “Nếu không phải đang ở giữa đường, anh đã hôn em.”
Mặt Chu Tiểu Vân ửng đỏ, tròn mắt lườm anh. Lý Thiên Vũ bị ánh mắt nửa yêu kiều nửa giận dữ làm cho tâm hồn nhộn nhạo, vội vàng hôn một cái lên mặt cô.
Thật vất vả đợi đến trời tối.
Lý Thiên Vũ đưa Chu Tiểu Vân về ký túc xá. Lúc này bạn cùng phòng Mạnh Tích đã về nhà nghỉ lễ, trong phòng ko còn người khác.
Tới mười giờ, Lý Thiên Vũ mới đi. Lúc gần đi, anh than thở: “Tiểu Vân, anh thực sự ko đợi nổi nữa, bao lâu nữa chúng ta mới kết hôn, sau đó đường đường chính chính ở cùng một chỗ, trong cái ổ nhỏ chỉ có hai ta. Mỗi ngày ở cạnh nhau, qua hai năm, sẽ sinh một đứa con gái đáng yêu.”
Chu Tiểu Vân bị thu hút bởi viễn cảnh tốt đẹp Lý Thiên Vũ vẽ ra, nghĩ thầm kiếp này em và anh đều khác với kiếp trước, càng thấu hiểu cách yêu bản thân, yêu đối phương. Đến lúc đó, nhất định chúng ta sẽ sống hạnh phúc…