Lần này đợi hơn hai tiếng, đến chín giờ rưỡi Lý Thiên Vũ mới khoan thai trở về.
Anh nhẹ chân nhẹ tay mở cửa, phát hiện đèn trong phòng khách còn sáng. Chu Tiểu Vân đang ngồi trước máy vi tính lên mạng!
Lý Thiên Vũ qua ôm Chu Tiểu Vân, bị cô đánh vào tay bộp một cái.
Ai u, đau quá! Chu Tiểu Vân đánh thật, không phải mồm mép bịp người.
Lý Thiên Vũ ranh ma kêu đau, nhìn Chu Tiểu Vân căn bản không quay đầu lại thì biết cô giận thật, vội vàng ngoái đầu sang bồi khuôn mặt tươi cười: “Tiểu Vân, em ăn tối chưa?”
Chu Tiểu Vân không để ý tới anh, chỉ chỉ bàn ăn.
Lý Thiên Vũ nhìn theo ngón tay cô, lập tức thấy mấy món để đằng kia. Thấy có món thịt kho tàu mình thích ăn nhất, anh biết nhất định cô đặc biệt làm cho mình ăn.
Mà mình bởi vì tăng ca không thể về ăn tối, nghĩ tới đây, Lý Thiên Vũ lòng tràn đầy áy náy: “Tiểu Vân, xin lỗi, bị bắt tăng ca tạm thời. Anh cũng không biết rước. Lúc đến giờ tan tầm, anh đã chuẩn bị đi. Không nghĩ tới quản lý giữ mấy người bọn anh lại họp sau đó làm việc. Anh thực sự không có thời gian gọi điện thoại báo cho em một tiếng.”
Chu Tiểu Vân vẫn không lên tiếng, nghĩ thầm anh căn bản không biết tại sao em giận.
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân mặt cau mày có, chăm chú, không hề cười, trong lòng có chút hốt hoảng: “Tiểu Vân, có phải em đang giận vì anh không nghe điện thoại của em không! Anh đã nói với em rồi, anh thật sự không cố ý. Áo khoác để trên bàn, anh cách xa nên không nghe thấy. Nếu như nghe thấy sao anh có thể không nghe điện thoại của em chứ!”
Kỳ quái, thế nào không phản ứng a!
Chu Tiểu Vân từ trước đến nay rất ít khi tức giận, tính tình rất dịu dàng, Lý Thiên Vũ luôn luôn kiêu ngạo bạn gái thùy mị săn sóc, ngờ đâu cơn giận lên cũng thật lợi hại.
Nhưng không nói vì sao, để anh đoán đến đoán đi sao anh đoan được!
Lý Thiên Vũ gãi gãi đầu: “Tiểu Vân, em nói gì đi, cuối cùng em tức giận cái gì em nói cho anh biết có được không.” Anh nghĩ mãi không ra cô mất hứng vì cái gì.
Chu Tiểu Vân lòng tràn đầy tức giận nhìn thấy vẻ mặt vô tội Lý Thiên Vũ càng giận hơn, không nhịn được chất vấn: “Hôm nay ai nghe điện thoại hộ anh?”
Cô gái nũng nịu kia thân thiết gọi “Thiên Vũ” “Thiên Vũ”, nghe làm cả người bốc hỏa.
Lý Thiên Vũ vỡ lẽ, “Là một đồng nghiệp của anh, tên Mẫn Dung. Bình thường quan hệ không tệ, cô ấy thấy điện thoại anh vang mà anh không nghe thấy nên nghe thay. Em không phải vì việc nhỏ ấy tức giận chứ.”
Trong lòng Lý Thiên Vũ lén cười thầm, Tiểu Vân ghen! Ha ha ha!
Chu Tiểu Vân sưng mặt nói: “Cái này gọi là một chút chuyện nhỏ à? Ở trong điện thoại cô ta hỏi em là ai, tìm Thiên Vũ làm gì. Cô ta cho rằng cô ta là ai. Em thấy, cô ta mới giống bạn gái anh.”
Vốn đang đang cười, Lý Thiên Vũ nghe cô nói khẩn trương hẳn lên: “Đừng đừng đừng, em tức giận thì tức giận, đừng đẩy anh cho người khác. Bạn gái của anh từ đầu tới cuối chỉ có mình em. Những cô gái khác sao lọt nổi vào mắt anh.”
Lời này cuối cùng cũng làm cho sắc mặt Chu Tiểu Vân hơi dịu xuống.
Lý Thiên Vũ lựa thời cơ cầm cái ghế ngồi bên cạnh cô, thân thiết ỷ ôi với cô: “Đừng nóng giận, sau này nếu anh biết có tăng ca nhất định trước đó gọi điện thoại cho em biết. Hơn nữa, anh kiên quyết mang điện thoại theo người, kiên quyết không cho bất kỳ cô gái nào có cơ hội lại gần di động của anh.”
Lý Thiên Vũ đàng hoàng giơ tay thề.
Chu Tiểu Vân hết giận không ít, nhưng vẫn dặn dò: “Anh ở công ty đừng có trêu chọc mấy nữ đồng nghiệp khác, nếu bị em biết, em sẽ đi đùa giỡn đàn ông khác…”
Lời còn chưa nói hết, bị Lý Thiên Vũ chặn miệng. Đầu lưỡi bị lưỡi anh gắt gao cuốn lấy, hôn đến độ hít thở không thông.
Chu Tiểu Vân thở hồng hộc, Lý Thiên Vũ ngẩng đầu tựa vào trán cô: “Sau này không được nói lời như thế.”
Vừa nghe cô nói vậy, anh hoảng sợ.
Không được, Chu Tiểu Vân là của anh. Những người đàn ông khác muốn cũng đừng mơ.
Mấy tên mấp mé Chu Tiểu Vân vẫn có, Phương Nam kia không phải là ví dụ à? Vẫn không chết tâm lắc lư xung quanh cô, nếu không phải anh trông chặt sợ đã theo đuổi mãnh liệt —— Lý Thiên Vũ đến nay còn không biết Phương Nam từng lái xe tới trường tặng hoa cho cô. Nếu biết, sợ rằng anh tức đến nổ phổi mất.
Chu Tiểu Vân cuối cùng tức giận tiêu hơn phân nửa: “Anh ăn tối chưa?”
Lý Thiên Vũ thấy sắc mặt cô tốt hơn nhiều rốt cuộc yên lòng: “Ăn một chút, quản lý gọi cơm, anh ăn mấy miếng. Giờ lại đói!”
Chu Tiểu Vân nói: “Trên bàn còn thức ăn, em đi hâm nóng cho anh.” Nói xong, cô bê đồ ăn vào bếp.
Lý Thiên Vũ lòng tràn đầy ấm áp, nhìn bóng lưng Chu Tiểu Vân bận rộn, trong lòng hạnh phúc không nói nên lời.
Anh đứng ở cửa phòng bếp cười nói: “Thơm quá a!”
Chu Tiểu Vân anh tự lấy đũa lấy bát, nhìn anh ăn ngon lành, chút giận cuối cùng cũng tiêu mất.
Khi Lý Thiên Vũ xin bát thứ ba, Chu Tiểu Vân không nhịn được hỏi: “Không phải anh nói anh đã ăn một ít ở công ty à?” Sao mà giống quỷ đói vậy?
Lý Thiên Vũ cười hì hì nói: “Đồ ăn bên ngoài đâu ngon bằng cơm em nấu.” Nói xong lại gắp một miếng thịt kho tàu nhét vào miệng.
Ăn hết thịt kho, Chu Tiểu Vân nhìn đĩa bị vét sạch trong lòng có vài phần tự đắc. Mặc kệ nói thế nào, mình nấu cơm Lý Thiên Vũ cổ vũ như vậy vẫn khiến cô có vài phần cao hứng.
Lý Thiên Vũ chủ động thu dọn bát đũa, đi rửa bát.
Chu Tiểu Vân thấy áo sơ mi anh bẩn, bảo anh cởi áo ra để cô giặt.
Lý Thiên Vũ đau lòng cô buổi tối còn làm việc: “Không cần em giặt, để anh làm.”
Chu Tiểu Vân liếc mắt Lý Thiên Vũ một cái: “Sáng sớm anh đi làm, buổi trưa không về. Buổi tối có lúc còn tăng ca, sao có thời gian giặt quần áo a! Mau cởi nhanh!”
Vừa nghe “mau cởi nhanh”, toàn thân Lý Thiên Vũ nóng lên, tự động hiểu sai.
Cởi hết…
Chu Tiểu Vân vừa nhìn nụ cười dại gái kia của anh là biết anh lại nghĩ lung tung, cười mắng anh một câu sau đó rồi cầm áo vào nhà vệ sinh.
Lý Thiên Vũ theo Chu Tiểu Vân vào nhà vệ sinh.
Chỗ vốn không rộng, anh vào lập tức càng thêm chen chúc.
Chu Tiểu Vân lần thứ năm gạt tay anh ra: “Đi qua một bên, không thấy em đang bận à?” Còn ở bên cạnh quấy rối.
Lý Thiên Vũ đơn giản ôm eo cô: “Không, mấy ngày không nhìn thấy em. Hiện tại anh đang rất đói khát, nếu em không cho anh ôm một cái, đêm nay anh sẽ ‘ngay tại chỗ tử hình’ em!”
Chu Tiểu Vân bị Lý Thiên Vũ chọc cười. Còn ngay tại chỗ tử hình? Cả ngày trong đầu chỉ nghĩ cái này. Cô nghĩ thầm, không cho anh thực hiện được.
Nói thật, tình cảm của hai người hiện tại rất tốt, xảy ra chuyện này cũng không sao. Xã hội bây giờ, người yêu ở chung là chuyện nhìn quen mắt, bác sĩ bảo cưới càng không có gì ngạc nhiên.
Thế nhưng Chu Tiểu Vân chính là muốn nhìn bộ dáng Lý Thiên Vũ bị xoay vòng vòng.
Ha ha, bạn trai à, anh kiên nhẫn chờ đi!
Lần này đợi hơn hai tiếng, đến chín giờ rưỡi Lý Thiên Vũ mới khoan thai trở về.
Anh nhẹ chân nhẹ tay mở cửa, phát hiện đèn trong phòng khách còn sáng. Chu Tiểu Vân đang ngồi trước máy vi tính lên mạng!
Lý Thiên Vũ qua ôm Chu Tiểu Vân, bị cô đánh vào tay bộp một cái.
Ai u, đau quá! Chu Tiểu Vân đánh thật, không phải mồm mép bịp người.
Lý Thiên Vũ ranh ma kêu đau, nhìn Chu Tiểu Vân căn bản không quay đầu lại thì biết cô giận thật, vội vàng ngoái đầu sang bồi khuôn mặt tươi cười: “Tiểu Vân, em ăn tối chưa?”
Chu Tiểu Vân không để ý tới anh, chỉ chỉ bàn ăn.
Lý Thiên Vũ nhìn theo ngón tay cô, lập tức thấy mấy món để đằng kia. Thấy có món thịt kho tàu mình thích ăn nhất, anh biết nhất định cô đặc biệt làm cho mình ăn.
Mà mình bởi vì tăng ca không thể về ăn tối, nghĩ tới đây, Lý Thiên Vũ lòng tràn đầy áy náy: “Tiểu Vân, xin lỗi, bị bắt tăng ca tạm thời. Anh cũng không biết rước. Lúc đến giờ tan tầm, anh đã chuẩn bị đi. Không nghĩ tới quản lý giữ mấy người bọn anh lại họp sau đó làm việc. Anh thực sự không có thời gian gọi điện thoại báo cho em một tiếng.”
Chu Tiểu Vân vẫn không lên tiếng, nghĩ thầm anh căn bản không biết tại sao em giận.
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân mặt cau mày có, chăm chú, không hề cười, trong lòng có chút hốt hoảng: “Tiểu Vân, có phải em đang giận vì anh không nghe điện thoại của em không! Anh đã nói với em rồi, anh thật sự không cố ý. Áo khoác để trên bàn, anh cách xa nên không nghe thấy. Nếu như nghe thấy sao anh có thể không nghe điện thoại của em chứ!”
Kỳ quái, thế nào không phản ứng a!
Chu Tiểu Vân từ trước đến nay rất ít khi tức giận, tính tình rất dịu dàng, Lý Thiên Vũ luôn luôn kiêu ngạo bạn gái thùy mị săn sóc, ngờ đâu cơn giận lên cũng thật lợi hại.
Nhưng không nói vì sao, để anh đoán đến đoán đi sao anh đoan được!
Lý Thiên Vũ gãi gãi đầu: “Tiểu Vân, em nói gì đi, cuối cùng em tức giận cái gì em nói cho anh biết có được không.” Anh nghĩ mãi không ra cô mất hứng vì cái gì.
Chu Tiểu Vân lòng tràn đầy tức giận nhìn thấy vẻ mặt vô tội Lý Thiên Vũ càng giận hơn, không nhịn được chất vấn: “Hôm nay ai nghe điện thoại hộ anh?”
Cô gái nũng nịu kia thân thiết gọi “Thiên Vũ” “Thiên Vũ”, nghe làm cả người bốc hỏa.
Lý Thiên Vũ vỡ lẽ, “Là một đồng nghiệp của anh, tên Mẫn Dung. Bình thường quan hệ không tệ, cô ấy thấy điện thoại anh vang mà anh không nghe thấy nên nghe thay. Em không phải vì việc nhỏ ấy tức giận chứ.”
Trong lòng Lý Thiên Vũ lén cười thầm, Tiểu Vân ghen! Ha ha ha!
Chu Tiểu Vân sưng mặt nói: “Cái này gọi là một chút chuyện nhỏ à? Ở trong điện thoại cô ta hỏi em là ai, tìm Thiên Vũ làm gì. Cô ta cho rằng cô ta là ai. Em thấy, cô ta mới giống bạn gái anh.”
Vốn đang đang cười, Lý Thiên Vũ nghe cô nói khẩn trương hẳn lên: “Đừng đừng đừng, em tức giận thì tức giận, đừng đẩy anh cho người khác. Bạn gái của anh từ đầu tới cuối chỉ có mình em. Những cô gái khác sao lọt nổi vào mắt anh.”
Lời này cuối cùng cũng làm cho sắc mặt Chu Tiểu Vân hơi dịu xuống.
Lý Thiên Vũ lựa thời cơ cầm cái ghế ngồi bên cạnh cô, thân thiết ỷ ôi với cô: “Đừng nóng giận, sau này nếu anh biết có tăng ca nhất định trước đó gọi điện thoại cho em biết. Hơn nữa, anh kiên quyết mang điện thoại theo người, kiên quyết không cho bất kỳ cô gái nào có cơ hội lại gần di động của anh.”
Lý Thiên Vũ đàng hoàng giơ tay thề.
Chu Tiểu Vân hết giận không ít, nhưng vẫn dặn dò: “Anh ở công ty đừng có trêu chọc mấy nữ đồng nghiệp khác, nếu bị em biết, em sẽ đi đùa giỡn đàn ông khác…”
Lời còn chưa nói hết, bị Lý Thiên Vũ chặn miệng. Đầu lưỡi bị lưỡi anh gắt gao cuốn lấy, hôn đến độ hít thở không thông.
Chu Tiểu Vân thở hồng hộc, Lý Thiên Vũ ngẩng đầu tựa vào trán cô: “Sau này không được nói lời như thế.”
Vừa nghe cô nói vậy, anh hoảng sợ.
Không được, Chu Tiểu Vân là của anh. Những người đàn ông khác muốn cũng đừng mơ.
Mấy tên mấp mé Chu Tiểu Vân vẫn có, Phương Nam kia không phải là ví dụ à? Vẫn không chết tâm lắc lư xung quanh cô, nếu không phải anh trông chặt sợ đã theo đuổi mãnh liệt —— Lý Thiên Vũ đến nay còn không biết Phương Nam từng lái xe tới trường tặng hoa cho cô. Nếu biết, sợ rằng anh tức đến nổ phổi mất.
Chu Tiểu Vân cuối cùng tức giận tiêu hơn phân nửa: “Anh ăn tối chưa?”
Lý Thiên Vũ thấy sắc mặt cô tốt hơn nhiều rốt cuộc yên lòng: “Ăn một chút, quản lý gọi cơm, anh ăn mấy miếng. Giờ lại đói!”
Chu Tiểu Vân nói: “Trên bàn còn thức ăn, em đi hâm nóng cho anh.” Nói xong, cô bê đồ ăn vào bếp.
Lý Thiên Vũ lòng tràn đầy ấm áp, nhìn bóng lưng Chu Tiểu Vân bận rộn, trong lòng hạnh phúc không nói nên lời.
Anh đứng ở cửa phòng bếp cười nói: “Thơm quá a!”
Chu Tiểu Vân anh tự lấy đũa lấy bát, nhìn anh ăn ngon lành, chút giận cuối cùng cũng tiêu mất.
Khi Lý Thiên Vũ xin bát thứ ba, Chu Tiểu Vân không nhịn được hỏi: “Không phải anh nói anh đã ăn một ít ở công ty à?” Sao mà giống quỷ đói vậy?
Lý Thiên Vũ cười hì hì nói: “Đồ ăn bên ngoài đâu ngon bằng cơm em nấu.” Nói xong lại gắp một miếng thịt kho tàu nhét vào miệng.
Ăn hết thịt kho, Chu Tiểu Vân nhìn đĩa bị vét sạch trong lòng có vài phần tự đắc. Mặc kệ nói thế nào, mình nấu cơm Lý Thiên Vũ cổ vũ như vậy vẫn khiến cô có vài phần cao hứng.
Lý Thiên Vũ chủ động thu dọn bát đũa, đi rửa bát.
Chu Tiểu Vân thấy áo sơ mi anh bẩn, bảo anh cởi áo ra để cô giặt.
Lý Thiên Vũ đau lòng cô buổi tối còn làm việc: “Không cần em giặt, để anh làm.”
Chu Tiểu Vân liếc mắt Lý Thiên Vũ một cái: “Sáng sớm anh đi làm, buổi trưa không về. Buổi tối có lúc còn tăng ca, sao có thời gian giặt quần áo a! Mau cởi nhanh!”
Vừa nghe “mau cởi nhanh”, toàn thân Lý Thiên Vũ nóng lên, tự động hiểu sai.
Cởi hết…
Chu Tiểu Vân vừa nhìn nụ cười dại gái kia của anh là biết anh lại nghĩ lung tung, cười mắng anh một câu sau đó rồi cầm áo vào nhà vệ sinh.
Lý Thiên Vũ theo Chu Tiểu Vân vào nhà vệ sinh.
Chỗ vốn không rộng, anh vào lập tức càng thêm chen chúc.
Chu Tiểu Vân lần thứ năm gạt tay anh ra: “Đi qua một bên, không thấy em đang bận à?” Còn ở bên cạnh quấy rối.
Lý Thiên Vũ đơn giản ôm eo cô: “Không, mấy ngày không nhìn thấy em. Hiện tại anh đang rất đói khát, nếu em không cho anh ôm một cái, đêm nay anh sẽ ‘ngay tại chỗ tử hình’ em!”
Chu Tiểu Vân bị Lý Thiên Vũ chọc cười. Còn ngay tại chỗ tử hình? Cả ngày trong đầu chỉ nghĩ cái này. Cô nghĩ thầm, không cho anh thực hiện được.
Nói thật, tình cảm của hai người hiện tại rất tốt, xảy ra chuyện này cũng không sao. Xã hội bây giờ, người yêu ở chung là chuyện nhìn quen mắt, bác sĩ bảo cưới càng không có gì ngạc nhiên.
Thế nhưng Chu Tiểu Vân chính là muốn nhìn bộ dáng Lý Thiên Vũ bị xoay vòng vòng.
Ha ha, bạn trai à, anh kiên nhẫn chờ đi!