Thẩm Hoa Phượng dẫn Tiểu Bảo cùng Nhị Nha qua đây, Triệu Ngọc Trân vội vàng cảm ơn: “Chị dâu, cám ơn chị. Hai đứa này chắc nghịch lắm, khiến chị mệt mỏi rồi.”
Thẩm Hoa Phượng dẻo miệng, nói chuyện khiến người ta thoải mái: “Đâu có, hai đứa rất ngoan, không cần chị tốn công trông. Chị bảo này, em dâu đúng là có phúc, mấy đứa nhà em đều tốt. Đại Bảo nhanh nhẹn, Đại Nha hiểu chuyện, thành tích tốt nhất trong thôn, Tiểu Bảo ngoan ngoãn nghe lời, Nhị Nha xinh từ bé. Sau này, em chờ con cái có tiền đồ sẽ được hưởng phúc thôi!”
Lời nói dễ nghe ai mà không thích, Triệu Ngọc Trân tất nhiên không ngoại lệ. Bà nghe những lời này tươi cười rạng rỡ, biết là lời nịnh hót cũng cao hứng: “Nghe chị nói kìa, em sắp bay trên chín tầng mây rồi.”
Nói qua mấy câu, Thẩm Hoa Phượng không nhịn được lòng hiếu kỳ: “Em à, chị lắm miệng hỏi một câu, xe ba bánh nhà em bao nhiêu tiền, chắc là không rẻ đâu!” Nhà mình còn chưa có tiền mua xe này, chỉ có một chiếc xe ba gác. Bà biết rõ gia cảnh nhà Nhị Nha, quái lạ không hiểu họ lấy đâu ra tiền nhỉ.
Triệu Ngọc Trân trong lòng biết rõ chuyện Thẩm Hoa Phượng thực sự muốn hỏi là gì, bà cố ý kể cả chuyện đến nhà cô Út vay tiền: “Cái xe này khá đắt. Tình huống nhà em chị cũng biết rồi đấy, làm gì có nhiều tiền thế mà mua. Ba đứa nhỏ muốn đi mua lợn về làm thịt mang ra chợ bán cần phải dùng xe ba bánh. Khoản tiền này em Út cho nhà em mượn. Bọn em vốn định mượn một trăm thôi, ai dè em ấy cho mượn thêm một trăm nữa, nếu không bọn em không mua nổi.”
Rõ ràng là nói cho Thẩm Hoa Phượng nghe. Thẩm Hoa Phượng đương nhiên nghe ra hàm nghĩa trong đó: nhà chú Hai không đến nhà đại ca sát vách vay tiền, lại chạy đến nhà cô Út ở thôn bên cạnh, tất nhiên là sợ bà có tiền không chịu cho vay. Thật lòng mà nói, chắc chắn bà không muốn cho vay nhiều tiền như vậy.
Thẩm Hoa Phượng có chút xấu hổ, lảng sang chuyện khác: “Bọn em định bán thịt heo à, quanh đây đúng là chưa có nhà nào chuyên bán thịt. Em xem còn thiếu cái gì, cứ nói với chị, hai nhà chúng ta là anh em ruột, đừng khách sáo.”
Nói đến điểm là dừng, không thể thực sự khiến người ta nổi giận, Triệu Ngọc Trân thấy chuyển biến tốt, nói: “Thật ra, chị dâu à, em cũng có việc muốn nhờ. Em nghĩ sau này ra chợ bán thịt, rất cần một cái thớt gỗ dày, chị xem…”
Thẩm Hoa Phượng vỗ ngực, đáp ứng ngay: “Được, việc này cứ để anh em lo. Trong nhà vừa đúng lúc có khối gỗ tốt để đóng bàn ăn, chị sẽ bảo anh làm một cái thớt gỗ thật bền, chắc chắn cho các em. Tiền công để anh chị đưa cho các em làm quà.”
Triệu Ngọc Trân không thể không khâm phục cách cư xử của chi dâu, vừa tránh được sự xấu hổ về chuyện cho vay tiền, vừa khiến mình chịu một ân huệ của bên đó. Nhưng mà, đây cũng là vật nhà mình đang cần, nên bày tỏ lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
Bên này chị em dâu âm thầm giao phong một hồi, bên kia hai anh em đang nói chuyện phiếm.
Biết em trai đến nhà em gái mượn tiền, Chu Quốc Phú đứng bật dậy oán trách: “Em hai, em gặp khó khăn sao không đến tìm anh? Nhiều không dám nói, chỉ một trăm nguyên anh có thể lấy ra được. Em đến nhà Tiểu Phương vay tiền, chẳng phải là khiến anh mất mặt hay sao? Tiểu Phương thể nào cũng nghĩ người làm anh như anh không tốt, không chịu cho em vay tiền. Em khiến anh sau này có mặt mũi nào nói chuyện với em ấy, nó không nói anh mấy câu mới là lạ.”
Chu Quốc Cường vẫn thân thiết với anh trai. Thường ngày, anh trai rất tốt với ông, giúp đỡ nhà mình không ít. Lúc này, thấy anh oán trách, vội vã giải thích: “Đại ca, em biết nhà anh vừa mới mua ti vi, sợ là không tiện nên không dám mở miệng vay tiền anh.” Không nói ra là chị dâu sẽ không đồng ý cho nhà mình vay số tiền lớn như thế.
Chu Quốc Phú biết tính vợ, không nói gì nữa.
Lúc này Thẩm Hoa Phượng đi tới, nói với chồng: “Mình à, em đã thay mình đồng ý với em dâu. Mình làm một cái thớt tốt đưa cho vợ chồng chú ấy. Cái khác không làm được, đây là nghề của mình, phải làm một cái tốt nhất, để nhà chú hai dùng mấy năm.”
Chu Quốc Phú không phản đối, về nhà bắt tay vào làm ngay. Không đến hai ngày, cái thớt vừa to vừa dày bản được mang sang, vừa nhìn là biết ngay dùng loại gỗ tốt.
Chu Quốc Cường là người biết hàng. Bàn ăn lớn trong nhà cũng dùng loại gỗ này, rất rắn chắc, lập tức cám ơn anh trai, vui mừng cùng vợ nâng thớt vào nhà.
Bốn anh em nhà họ Chu biết trong nhà sắp bán thịt lợn, ai nấy đều vui vẻ. Tất nhiên, nguyên nhân vì sao vui thì không giống nhau.
Đại Bảo tham ăn, nghĩ rằng sau này có thể ăn nhiều thịt hơn.
Chu Tiểu Vân thì vui vì cha mẹ đã bước chân vào con đường buôn bán, người khác không biết chứ cô hiểu rất rõ. Sau này, người buôn bán mà giàu có không ít, vận mệnh nhà họ Chu bắt đầu thay đổi. Về phần sự thay đổi này đến mức độ nào, sau này sẽ biết.
Đại Bảo rất nhanh học được cách đạp xe ba bánh, dẫn Tiểu Bảo cùng Nhị Nha chạy loạn khắp nơi. Cậu cũng gọi em gái lên ngồi nhưng cô không tin tưởng kỹ thuật đạp xe của anh nên không chịu.
Thật ra, Chu Tiểu Vân lo lắng không phải không có lý. Xe ba bánh rất dễ bị nghiêng sang một bên, thậm chí đổ xuống. Hơn nữa, lung la lung lay không ổn định, thắng xe ở dưới ghi đông, xa như thế nhỏ như Đại Bảo khó với tới. Dù sao, cô nhất quyết không chịu ngồi.
Đại Bảo tiến bộ rất nhanh. Ban đầu đạp còn xiêu vẹo, khi đã quen đạp rất nhanh, quẹo cua rất linh hoạt. Cậu đạp xe diễu khắp thôn, trẻ con ngồi sau từ hai biến thành bốn, từ bốn lại biến thành sáu, đến tận khi tám đứa không nhét được nữa mới dừng.
Không được ngồi trên xe, mấy đứa chạy theo sau, năn nỉ đồng bọn đổi phiên
Đại Bảo rất hưởng thụ cảm giác oai phong như đại tướng quân. Tiếc rằng, chơi ba bốn ngày, xe ba bánh bị Chu Quốc Cường dùng để chở lợn.
Thẩm Hoa Phượng dẫn Tiểu Bảo cùng Nhị Nha qua đây, Triệu Ngọc Trân vội vàng cảm ơn: “Chị dâu, cám ơn chị. Hai đứa này chắc nghịch lắm, khiến chị mệt mỏi rồi.”
Thẩm Hoa Phượng dẻo miệng, nói chuyện khiến người ta thoải mái: “Đâu có, hai đứa rất ngoan, không cần chị tốn công trông. Chị bảo này, em dâu đúng là có phúc, mấy đứa nhà em đều tốt. Đại Bảo nhanh nhẹn, Đại Nha hiểu chuyện, thành tích tốt nhất trong thôn, Tiểu Bảo ngoan ngoãn nghe lời, Nhị Nha xinh từ bé. Sau này, em chờ con cái có tiền đồ sẽ được hưởng phúc thôi!”
Lời nói dễ nghe ai mà không thích, Triệu Ngọc Trân tất nhiên không ngoại lệ. Bà nghe những lời này tươi cười rạng rỡ, biết là lời nịnh hót cũng cao hứng: “Nghe chị nói kìa, em sắp bay trên chín tầng mây rồi.”
Nói qua mấy câu, Thẩm Hoa Phượng không nhịn được lòng hiếu kỳ: “Em à, chị lắm miệng hỏi một câu, xe ba bánh nhà em bao nhiêu tiền, chắc là không rẻ đâu!” Nhà mình còn chưa có tiền mua xe này, chỉ có một chiếc xe ba gác. Bà biết rõ gia cảnh nhà Nhị Nha, quái lạ không hiểu họ lấy đâu ra tiền nhỉ.
Triệu Ngọc Trân trong lòng biết rõ chuyện Thẩm Hoa Phượng thực sự muốn hỏi là gì, bà cố ý kể cả chuyện đến nhà cô Út vay tiền: “Cái xe này khá đắt. Tình huống nhà em chị cũng biết rồi đấy, làm gì có nhiều tiền thế mà mua. Ba đứa nhỏ muốn đi mua lợn về làm thịt mang ra chợ bán cần phải dùng xe ba bánh. Khoản tiền này em Út cho nhà em mượn. Bọn em vốn định mượn một trăm thôi, ai dè em ấy cho mượn thêm một trăm nữa, nếu không bọn em không mua nổi.”
Rõ ràng là nói cho Thẩm Hoa Phượng nghe. Thẩm Hoa Phượng đương nhiên nghe ra hàm nghĩa trong đó: nhà chú Hai không đến nhà đại ca sát vách vay tiền, lại chạy đến nhà cô Út ở thôn bên cạnh, tất nhiên là sợ bà có tiền không chịu cho vay. Thật lòng mà nói, chắc chắn bà không muốn cho vay nhiều tiền như vậy.
Thẩm Hoa Phượng có chút xấu hổ, lảng sang chuyện khác: “Bọn em định bán thịt heo à, quanh đây đúng là chưa có nhà nào chuyên bán thịt. Em xem còn thiếu cái gì, cứ nói với chị, hai nhà chúng ta là anh em ruột, đừng khách sáo.”
Nói đến điểm là dừng, không thể thực sự khiến người ta nổi giận, Triệu Ngọc Trân thấy chuyển biến tốt, nói: “Thật ra, chị dâu à, em cũng có việc muốn nhờ. Em nghĩ sau này ra chợ bán thịt, rất cần một cái thớt gỗ dày, chị xem…”
Thẩm Hoa Phượng vỗ ngực, đáp ứng ngay: “Được, việc này cứ để anh em lo. Trong nhà vừa đúng lúc có khối gỗ tốt để đóng bàn ăn, chị sẽ bảo anh làm một cái thớt gỗ thật bền, chắc chắn cho các em. Tiền công để anh chị đưa cho các em làm quà.”
Triệu Ngọc Trân không thể không khâm phục cách cư xử của chi dâu, vừa tránh được sự xấu hổ về chuyện cho vay tiền, vừa khiến mình chịu một ân huệ của bên đó. Nhưng mà, đây cũng là vật nhà mình đang cần, nên bày tỏ lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
Bên này chị em dâu âm thầm giao phong một hồi, bên kia hai anh em đang nói chuyện phiếm.
Biết em trai đến nhà em gái mượn tiền, Chu Quốc Phú đứng bật dậy oán trách: “Em hai, em gặp khó khăn sao không đến tìm anh? Nhiều không dám nói, chỉ một trăm nguyên anh có thể lấy ra được. Em đến nhà Tiểu Phương vay tiền, chẳng phải là khiến anh mất mặt hay sao? Tiểu Phương thể nào cũng nghĩ người làm anh như anh không tốt, không chịu cho em vay tiền. Em khiến anh sau này có mặt mũi nào nói chuyện với em ấy, nó không nói anh mấy câu mới là lạ.”
Chu Quốc Cường vẫn thân thiết với anh trai. Thường ngày, anh trai rất tốt với ông, giúp đỡ nhà mình không ít. Lúc này, thấy anh oán trách, vội vã giải thích: “Đại ca, em biết nhà anh vừa mới mua ti vi, sợ là không tiện nên không dám mở miệng vay tiền anh.” Không nói ra là chị dâu sẽ không đồng ý cho nhà mình vay số tiền lớn như thế.
Chu Quốc Phú biết tính vợ, không nói gì nữa.
Lúc này Thẩm Hoa Phượng đi tới, nói với chồng: “Mình à, em đã thay mình đồng ý với em dâu. Mình làm một cái thớt tốt đưa cho vợ chồng chú ấy. Cái khác không làm được, đây là nghề của mình, phải làm một cái tốt nhất, để nhà chú hai dùng mấy năm.”
Chu Quốc Phú không phản đối, về nhà bắt tay vào làm ngay. Không đến hai ngày, cái thớt vừa to vừa dày bản được mang sang, vừa nhìn là biết ngay dùng loại gỗ tốt.
Chu Quốc Cường là người biết hàng. Bàn ăn lớn trong nhà cũng dùng loại gỗ này, rất rắn chắc, lập tức cám ơn anh trai, vui mừng cùng vợ nâng thớt vào nhà.
Bốn anh em nhà họ Chu biết trong nhà sắp bán thịt lợn, ai nấy đều vui vẻ. Tất nhiên, nguyên nhân vì sao vui thì không giống nhau.
Đại Bảo tham ăn, nghĩ rằng sau này có thể ăn nhiều thịt hơn.
Chu Tiểu Vân thì vui vì cha mẹ đã bước chân vào con đường buôn bán, người khác không biết chứ cô hiểu rất rõ. Sau này, người buôn bán mà giàu có không ít, vận mệnh nhà họ Chu bắt đầu thay đổi. Về phần sự thay đổi này đến mức độ nào, sau này sẽ biết.
Đại Bảo rất nhanh học được cách đạp xe ba bánh, dẫn Tiểu Bảo cùng Nhị Nha chạy loạn khắp nơi. Cậu cũng gọi em gái lên ngồi nhưng cô không tin tưởng kỹ thuật đạp xe của anh nên không chịu.
Thật ra, Chu Tiểu Vân lo lắng không phải không có lý. Xe ba bánh rất dễ bị nghiêng sang một bên, thậm chí đổ xuống. Hơn nữa, lung la lung lay không ổn định, thắng xe ở dưới ghi đông, xa như thế nhỏ như Đại Bảo khó với tới. Dù sao, cô nhất quyết không chịu ngồi.
Đại Bảo tiến bộ rất nhanh. Ban đầu đạp còn xiêu vẹo, khi đã quen đạp rất nhanh, quẹo cua rất linh hoạt. Cậu đạp xe diễu khắp thôn, trẻ con ngồi sau từ hai biến thành bốn, từ bốn lại biến thành sáu, đến tận khi tám đứa không nhét được nữa mới dừng.
Không được ngồi trên xe, mấy đứa chạy theo sau, năn nỉ đồng bọn đổi phiên
Đại Bảo rất hưởng thụ cảm giác oai phong như đại tướng quân. Tiếc rằng, chơi ba bốn ngày, xe ba bánh bị Chu Quốc Cường dùng để chở lợn.