Có lẽ là con mắt bị sưng, Ôn Ngọc Lương miễn cưỡng mở ra một đường nhỏ, nhìn thấy Vân Hoan ôm cánh tay Tống Trường Bình liên tục lắc đầu: “Đừng đánh, đánh chết không đáng!”
“Chỉ là đánh chết một súc sinh, tính cái gì!” Tống Trường Bình không nhịn được lại đá y một cái. Vừa rồi khi nhìn thấy Vân Hoan như điên rồi cầm chổi loạn đánh vào trên người súc sinh này, trong lòng hắn đều hoảng: người hắn đau trong lòng, súc sinh này lại dám chạm nàng nửa sợi lông?
Súc sinh này, súc sinh này!
Tống Trường Bình tức giận giật lấy cái chổi trên tay Vân Hoan, thẳng tắp đánh xuống người y, cái chổi này lập tức gẫy thành hai nửa.
“Thật sự đánh chết chũng ta còn phải đền vào!” Vừa rồi khi Vân Hoan tự mình đánh, thật sự sảng khoái, nhưng nhìn thấy Tống Trường Bình tức giận thành như vậy, nàng lại bình tĩnh lại, như cũ cầu xin nói: “Đánh hắn chàng không thấy đau tay à!”
“Nàng đau lòng?” Tống Trường Bình không thể tin được hỏi một câu, trong ánh mắt là tĩnh mịch chưa từng có.
Vân Hoan cả kinh, vội vàng lắc đầu nói: “Ta hận không thể tự tay giết hắn!”
“Vậy không phải là được rồi sao. Đánh chết đã có ta chịu trách nhiệm!” Con ngươi Tống Trường Bình trầm xuống, túm Ôn Ngọc Lương lên lại muốn đánh. Tư Niên Tư Hoa vội tiến lên, mỗi người một bên ôm lấy cánh tay hắn: “Đại gia đừng đánh nữa. Làm lớn, không tốt cho nãi nãi! Nếu để một ít tiểu nhân thấy được, không biết còn muốn bố trí nãi nãi thế nào đâu! Đây là ở Hướng phủ!”
Nơi này tuy hẻo lánh, nhưng vừa rồi khi Tống Trường Bình đi tìm Vân Hoan, đều có hạ nhân trong phủ đi theo.
Trường Bình ngẩng đầu, quả thật thấy Hướng Hằng Ninh cũng dẫn theo người đến, lúc này đang đứng ở ngưỡng cửa, vẻ mặt kinh ngạc.
Lại có tốp ba tốp năm hạ nhân, chẳng biết nghe được tiếng gió từ lúc nào, lại toàn bộ vây quanh bên ngoài sân, duỗi cổ nhìn.
Hướng Vân Cẩm đứng trong đám người, mặt không biểu cảm nhìn ở đây.
Ôn Ngọc Lương trên đất lúc này đã mất hết khí lực, ngồi phịch trên đất xin tha, nhưng miệng cũng chỉ có thể nỉ non lầm bầm, làm người ta nghe không rõ.
Cuối cùng Tống Trường Bình khinh thường nhổ nước miếng về phía Ôn Ngọc Lương, nhếch miệng mắng: “Đồ không biết xấu hổ! Phía trước ba phen bốn bận hướng ta cầu tốt đòi tiền, ta cho vài lần, còn không biết đủ, tìm nương tử nhà ta đòi! Cho ngươi ba phần mặt mũi ngươi liền nghĩ muốn mở xưởng nhuộm! Tống gia dù có tiền, cũng sẽ không cho ngươi! Nếu không phải thấy ngươi và nương tử ta có chút thân thích, ta đã sớm phế ngươi rồi! Cút!”
Ôn Ngọc Lương kêu rên một tiếng, Tống Trường Bình vẫn còn chưa hết giận, lại đạp hắn một cái, rồi mới ôm lấy Vân Hoan đi ra ngoài.
“Ngươi.... Ngươi....” Hướng Hằng Ninh tức đến tay phát run, lập tức ngay cả đại phu cũng không mời, gọi người trước tiếp kéo Ôn Ngọc Lương đi ra ngoài.
Bữa cơm lại mặt này tan rã trong không vui, mấy người vội vàng qua loa dùng cơm, Trường Bình thấy Vân Hoan có vẻ không vui, liền cáo lui sớm.
Trên xe ngựa về nhà, hai người đều có tâm sự, một đường không nói chuyện. Trở lại Tống phủ, Vân Hoan thấy Trường Bình sắc mặt nặng nề, trong lòng lo lắng hắn nghĩ nhiều, muốn giải thích lại không biết nói từ đâu.
Hai người đối mặt giương mắt nhìn nhau, không quan tâm lẫn nhau, mới thật sự làm nàng khó chịu nhất.
Nàng nhất thời đứng ngồi không yên, trong lòng bực tức không dễ chịu, dứt khoát đứng dậy đi.
Vừa đứng dậy, lại là một hồi trời đất đảo lộn, ngẩng đầu, Trường Bình đã áp ở trên người nàng, ánh mắt thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm, ẩn ẩn hàm chứa tức giận/
Trong mắt hắn tất cả đều là nghi vấn: dường như đang hỏi nàng, nàng cứ định im lặng như vậy?
Hắn cứ như vậy đè nặng nàng, giống như hận không thể sáp nàng tiến vào trong thân thể hắn.
Muốn nàng nói gì? Chẳng lẽ muốn nàng nói với hắn một đời trước nàng đã bị súc sinh này hại, kết quả gả vào Tống phủ, Trường Bình đã chết rồi sao?
Hay là nói với hắn, đời này nàng không bị hại, nhưng là súc sinh này uy hiếp nàng, muốn vu hãm nàng?
Nàng có thể ở trước mặt Ôn Ngọc Lương khóc lóc om sòm nảy sinh ác độc, vừa rồi nàng đánh cũng thống khoái, nhưng là ở trước mặt Tống Trường Bình, nàng lại mất ngôn ngữ.
Nàng để ý Tống Trường Bình thấy nàng thế nào! Đáng chết, sao nàng lại để ý Tống Trường Bình như vậy!
Vân Hoan âm thầm nắm tay, khóe mắt ẩm ướt. Rơi nước mắt vào lúc này hiển nhiên có chút mất mặt, nàng dứt khoát quay đầu đi cắn tay Tống Trường Bình, Tống Trường Bình kêu rên một tiếng, nàng nhấc chân liền đá hắn – vì sao Ôn Ngọc Lương lại chọn hôm nay xuất hiện ở Hướng phủ, vào ngày lại mặt, làm nàng mất hết mặt mũi.
Nàng vừa thẹn vừa cáu, tất cả động tác đều dùng nhiều sức, chiêu chiêu dừng ở trên người Tống Trường Bình.
Tống Trường Bình lập tức đè nàng lại, thấp giọng mắng: “Đáng chết, nàng còn muốn dùng khí lực đánh súc sinh kia dùng trên người ta?”
“Chàng buông ta ra!” Vân Hoan còn muốn giãy dụa, Tống Trường Bình nhất thời tức giận, cúi đầu liền dùng miệng che miệng nàng lại.
Nhưng một lát sau, Tống Trường Bình lại mắng thầm.
Tiểu nương tử này quả nhiên mạnh mẽ, vậy mà cắn nát môi hắn rồi!
Mùi máu tươi nhàn nhạt lan tỏa trong miệng, Tống Trường Bình dùng đầu lưỡi thong thả xẹt qua miệng vết thương này, miệng hắn kêu a, càng chặt chẽ chế trụ bả vai Vân Hoan, đầu lưỡi cũng truy đuổi đinh hương trong miệng Vân Hoan, không chết không ngừng.
Giữa ngươi người giống như dã thú đang cắn nhau, vốn nhìn đối phương đau chỗ nào liền cắn chỗ đó, đến cuối cùng Vân Hoan không còn khí lực, đẩy đều không đẩy nổi hắn.
Lửa trong lòng Tống Trường Bình cũng bị gợi lên, môi đầu tiên là trằn trọc trên bờ môi nàng, rồi sau đó lại chuyển dời xuống vành tai nàng, mang theo tức giận xâm lược, quét ngang ngũ quan của Vân Hoan. Cuối cùng dừng trên khóe mắt Vân Hoan, nước mắt nàng rơi đến đâu môi của hắn cũng chậm rãi rời xuống đó, tới bên tai nàng dừng lại, “Nàng không muốn nói ta cũng không ép nàng. Ta cũng không để ý trước đây nàng xảy ra những chuyện gì, nhưng bây giờ nàng là nương tử của ta, sau này bất luận xảy ra chuyện gì, nàng chỉ cần nhớ kỹ, tất cả có ta!”
Vân Hoan chỉ rơi nước mắt, không nói một lời, môi Tống Trường Bình lại chuyển qua giữa lông mày nàng, lưu luyến trên khóe mắt nàng. Nước mắt nàng rơi không ngừng, Tống trường Bình từng chút từng chút hôn qua, không ngừng nói, “Hoan nhi, đừng sợ.”
Hồi lâu sau, có lẽ là an ủi này nổi lên tác dụng, Vân Hoan thật sự tỉnh táo lại, thấy mi tâm Tống Trường Bình chứa đựng lo lắng ngưng tụ thành chữ ‘xuyên’, nàng không khỏi vươn tay xoa cho hắn.
Đúng rồi, tất cả đều không phải lỗi do nàng. Sai tại người chung quanh, vì sao nàng phải chột dạ? Nên chịu trừng phạt, vốn là đôi cẩu nam nữ không có lương tâm kia. Vì sao nàng phải cầm lỗi của người khác khó chịu bản thân?
Đó là một khối u ác tính trong lòng nàng, nàng thế nào cũng phải tự tay cắt đi, bất luận cuối cùng như thế nào, nàng nhận mệnh.
Nếu Tống Trường Bình thật sự vì vậy mà không cần nàng, vậy có thể coi như nàng nhìn nhầm.
Vân Hoan suy nghĩ một lát, hít một hơi thật sâu, đợi sau khi cảm xúc ổn định, nàng liền thuật lại chuyện trong lúc vô tình đánh vỡ Tô thị tính kế, Hướng Vân Cẩm lừa gạt, Ôn Ngọc Lương phản bội như thế nào, sau đó còn tỉ mỉ nói lại đối thoại với Ôn Ngọc Lương hôm nay.
Khi nói đến có quan hệ với bệnh của Tống Trường Bình, nàng một mực đều nói rất mơ hồ. Nhưng Tống Trường Bình là hạng người nào, chỉ cần một điểm liền biết bản thân trong chuyện xưa này, là cái dạng vị trí gì.
Nói đến cùng, Vân Hoan sẽ bị người tính kế, bản thân có can hệ rất lớn.
Chẳng trách hôm nay ánh mắt Tô thị và Hướng Vẩn Cẩm nhìn hắn khẩn thiết như vậy – Tống Trường Bình lộ ra một nụ cười tự giễu: nghe người khác nói hắn sắp chết, người người tránh không kịp, đó là lẽ thường, hắn có thể lý giải. Nhưng hôm nay nhìn thấy hắn dường như không có gì khác thường, hắn lại thành miếng mổi ngon trong mắt hai người này, hai người hối hận không thôi, biết vậy chẳng làm?
“Ta trong lúc vô tình chọc thủng mưu kế của bọn họ, chỉ hận bản thân có mắt không tròng, cho nên chuyển đến nhà Đại bá phụ, thẳng đến khi phụ thân trở về, ta gả cho chàng. Nhưng hôm nay...” Nàng tuy nỗ lực khống chế được giọng điệu của bản thân, nhưng cuối cùng vẫn rơi nước mắt xuống, “Người nọ thật sự là không biết xấu hổ đến cực hạn, như vậy áp chế ta.”
“Hôm nay ta nên đánh hắn thêm hai cái.” Trường Bình nói.
“Ta xem bộ dạng hắn hôm nay, hình như là thật sự cùng đường mới có thể đến chỗ ta lừa bịp tống tiền. Ta chỉ sợ người này bị đánh một trận vẫn không biết đau, thật sự đi nói bậy khắp nơi.” Vân Hoan lo lắng nói.
“Người tiện đều có trời thu thập.” Trường Bình trầm mặt, trước đây hắn không biết nguyên do trong đó, nghĩ là thân thích, còn muốn cho Ôn Ngọc Lương ba phần mặt mũi. Bây giờ biết tiền căn hậu quả, hắn còn có lý do gì tha thứ cho Ôn Ngọc Lương sống yên ở thành Ung Châu?
Thấy Vân Hoan cau chặt mày, Trường Bình lại hôn môi Vân Hoan, thấp giọng nói: “Hoan nhi, ta nhất định sống lâu trăm tuổi.”
Trước kia không sợ sống chết, bây giờ có kiều thê ở bên, hắn tự nhiên càng muốn tiếc mệnh.
Hồi lâu sau, Vân Hoan ‘ừ’ một tiếng, vùi đầu trong lòng hắn, khóe mắt lại ướt.
Lần này rơi nước mắt, là do trong lòng đột nhiên kiên định.
Nàng khóc một hồi, Trường Bình yên lặng ôm nàng, sau một lúc lâu nàng mới ngừng khóc.
Nghĩ tới Trường Bình đời trước nàng vẫn lo lắng như cũ, vội vàng dặn dò: “Sau này Lâm đại phu nói cái gì chàng nhất định phải nghe. Sau này thức ăn của chàng đều từ ta làm, ta làm cái gì, chàng phải ăn hết. Nghe rõ chưa, hả?”
“Được!” Trường Bình không cần nghĩ ngợi đáp,
Đợi khi hoàn hồn mới phát hiện rơi vào bẫy của Vân Hoan, bất tri bất giác bán mình đi, một bên này, Vân Hoan sớm lộ ra nụ cười đắc ý.
Nói về cò kè mặc cả dưới tình huống đặc thù, nương tử xưng thứ hai, ai có thể xưng thứ nhất....
Trường Bình bất đắc dĩ lắc đầu, Vân Hoan vui vẻ, nhịn không được vươn tay nắm lấy tay Tống Trường Bình.
Tống Trường Bình lại ‘a’ một tiếng, nàng lập tức phát hoảng, Trường Bình tội nghiệp vươn tay ra trước mặt nàng nói: “Nàng xem, nàng cắn ta.... Người nọ vô sỉ, ngược lại ta bị tội.”
Trên cổ tay hắn, trên cánh tay, toàn bộ đều là dấu răng của nàng, vừa rồi nàng nảy sinh ác độc, kém chút ngay cả mũi hắn cũng cắn, lúc này trên mũi hắn vẫn còn mang theo chút đỏ hòng buồn cười.
“Đúng, không được...” Vân Hoan tương đối chột dạ rụt đầu.
Trường Bình mím miệng, tức giận bất bình lên án nói: “nếu không phải chúng ta sớm có hôn ước, nàng còn không chịu gả cho ta. Bây giờ gả cho ta rồi, người khác làm sai, ta lại gặp khốn cảnh, ta tướng công này cũng thật ủy khuất!”
“Ta nào có không đồng ý gả...” Vân Hoan đang muốn phản bác, nói đến một nửa lại nuốt xuống: hình như thật sự có chuyện như vậy, nhưng cuối cùng...
“Ta đây không phải đã gả cho chàng rồi sao!”
“Vậy cũng là nàng bị buộc! Ta không phục!” Tống Trường Bình xoay người, Vân Hoan gọi hắn hắn cũng không để ý.
Lại nhìn Đại thiếu gia Tống Trường Bình, thật sự đau lòng à?
Bóng lưng tịch liêu này, sao lại làm người ta đau lòng như vậy...
Vân Hoan nhìn hắn, cắn răng dỗ dỗ, đến cuối cùng, giọng nói rầu rĩ của Tống Trường Bình truyền đến: “Nàng bảo ta ăn gì cũng được, trừ mộc nhĩ, gan heo, cá, rau hẹ, ớt xanh... còn có táo đỏ!”
“Hả...” Vân Hoan nhất thời choáng váng, rồi sau đó cũng là dở khóc dở cười, “Chàng náo loạn một lúc lâu chỉ vì cò kè mặc cả không ăn mấy thứ đó?”
“Mấy thứ đó ta thật sự không ăn được, nương tử à!” Trường Bình xoay người, vẻ mặt đau khổ: “Ta ăn những thứ đó một lần liền muốn nôn, ngửi cũng không muốn ngửi!”
Vân Hoan khóe miệng giật giật, sau một lúc lâu yên lặng xoay người, cuối cùng nhịn không được nín khóc mỉm cười.
Trường Bình thấy bả vai nàng rung rung, biết nàng là nín cười vất vả. Không biết vì sao nàng cười, lòng hắn cũng ấm áp theo.
Phải làm tướng công tốt, nhất định không thể lại để nương tử mình rơi nước mắt, vì ai đều không được.
Trường Bình thầm hạ quyết tâm xoay người Vân Hoan lại, tội nghiệp cầu xin nói: “Nương tử, mấy thứ đó, ta thật sự ăn không được, có thể không ăn được không?”
Vừa nhìn, hắn liền lập tức phát hoảng, khóe mắt Vân Hoan tất cả đều là nước mắt.
Chính là lần này, trong mắt giữa loonh mày nàng tất cả đều là ý cười.
Vân Hoan ôm bụng, rốt cuộc nhịn không được ôm lấy Tống Trường Bình, cười ra tiếng: “Ha ha, Tống Trường Bình, sao trước đây ta không nhìn ra, chàng thật chất là một kẻ dở hơi! Ai nha, ta cười đau cả bụng!”
Trường Bình bị nàng cười đến mặt đỏ lên, lại nhìn nước mắt của nàng: được rồi, có thể làm nàng cười đến chảy nước mắt, cũng tốt.
“Vậy nàng xác định có đồng ý với ta không...” Trường Bình lại hỏi.
“Được, được. Chàng không ăn ta sẽ không làm!” Vân Hoan hôn bẹt một cái lên mặt Tống Trường Bình, sương mù trong lòng lúc trước cũng biến mất.
Theo lời nàng vừa dứt, trên mặt Tống Trường Bình rốt cuộc nở ra nụ cười thắng lợi.
Nói về cò kè mặc cả dưới tình huống đặc thù, nương tử Vân Hoan nhà hắn xưng thứ hai, ai dám xưng thứ nhất?
--- hắn đây!
Có lẽ là con mắt bị sưng, Ôn Ngọc Lương miễn cưỡng mở ra một đường nhỏ, nhìn thấy Vân Hoan ôm cánh tay Tống Trường Bình liên tục lắc đầu: “Đừng đánh, đánh chết không đáng!”
“Chỉ là đánh chết một súc sinh, tính cái gì!” Tống Trường Bình không nhịn được lại đá y một cái. Vừa rồi khi nhìn thấy Vân Hoan như điên rồi cầm chổi loạn đánh vào trên người súc sinh này, trong lòng hắn đều hoảng: người hắn đau trong lòng, súc sinh này lại dám chạm nàng nửa sợi lông?
Súc sinh này, súc sinh này!
Tống Trường Bình tức giận giật lấy cái chổi trên tay Vân Hoan, thẳng tắp đánh xuống người y, cái chổi này lập tức gẫy thành hai nửa.
“Thật sự đánh chết chũng ta còn phải đền vào!” Vừa rồi khi Vân Hoan tự mình đánh, thật sự sảng khoái, nhưng nhìn thấy Tống Trường Bình tức giận thành như vậy, nàng lại bình tĩnh lại, như cũ cầu xin nói: “Đánh hắn chàng không thấy đau tay à!”
“Nàng đau lòng?” Tống Trường Bình không thể tin được hỏi một câu, trong ánh mắt là tĩnh mịch chưa từng có.
Vân Hoan cả kinh, vội vàng lắc đầu nói: “Ta hận không thể tự tay giết hắn!”
“Vậy không phải là được rồi sao. Đánh chết đã có ta chịu trách nhiệm!” Con ngươi Tống Trường Bình trầm xuống, túm Ôn Ngọc Lương lên lại muốn đánh. Tư Niên Tư Hoa vội tiến lên, mỗi người một bên ôm lấy cánh tay hắn: “Đại gia đừng đánh nữa. Làm lớn, không tốt cho nãi nãi! Nếu để một ít tiểu nhân thấy được, không biết còn muốn bố trí nãi nãi thế nào đâu! Đây là ở Hướng phủ!”
Nơi này tuy hẻo lánh, nhưng vừa rồi khi Tống Trường Bình đi tìm Vân Hoan, đều có hạ nhân trong phủ đi theo.
Trường Bình ngẩng đầu, quả thật thấy Hướng Hằng Ninh cũng dẫn theo người đến, lúc này đang đứng ở ngưỡng cửa, vẻ mặt kinh ngạc.
Lại có tốp ba tốp năm hạ nhân, chẳng biết nghe được tiếng gió từ lúc nào, lại toàn bộ vây quanh bên ngoài sân, duỗi cổ nhìn.
Hướng Vân Cẩm đứng trong đám người, mặt không biểu cảm nhìn ở đây.
Ôn Ngọc Lương trên đất lúc này đã mất hết khí lực, ngồi phịch trên đất xin tha, nhưng miệng cũng chỉ có thể nỉ non lầm bầm, làm người ta nghe không rõ.
Cuối cùng Tống Trường Bình khinh thường nhổ nước miếng về phía Ôn Ngọc Lương, nhếch miệng mắng: “Đồ không biết xấu hổ! Phía trước ba phen bốn bận hướng ta cầu tốt đòi tiền, ta cho vài lần, còn không biết đủ, tìm nương tử nhà ta đòi! Cho ngươi ba phần mặt mũi ngươi liền nghĩ muốn mở xưởng nhuộm! Tống gia dù có tiền, cũng sẽ không cho ngươi! Nếu không phải thấy ngươi và nương tử ta có chút thân thích, ta đã sớm phế ngươi rồi! Cút!”
Ôn Ngọc Lương kêu rên một tiếng, Tống Trường Bình vẫn còn chưa hết giận, lại đạp hắn một cái, rồi mới ôm lấy Vân Hoan đi ra ngoài.
“Ngươi.... Ngươi....” Hướng Hằng Ninh tức đến tay phát run, lập tức ngay cả đại phu cũng không mời, gọi người trước tiếp kéo Ôn Ngọc Lương đi ra ngoài.
Bữa cơm lại mặt này tan rã trong không vui, mấy người vội vàng qua loa dùng cơm, Trường Bình thấy Vân Hoan có vẻ không vui, liền cáo lui sớm.
Trên xe ngựa về nhà, hai người đều có tâm sự, một đường không nói chuyện. Trở lại Tống phủ, Vân Hoan thấy Trường Bình sắc mặt nặng nề, trong lòng lo lắng hắn nghĩ nhiều, muốn giải thích lại không biết nói từ đâu.
Hai người đối mặt giương mắt nhìn nhau, không quan tâm lẫn nhau, mới thật sự làm nàng khó chịu nhất.
Nàng nhất thời đứng ngồi không yên, trong lòng bực tức không dễ chịu, dứt khoát đứng dậy đi.
Vừa đứng dậy, lại là một hồi trời đất đảo lộn, ngẩng đầu, Trường Bình đã áp ở trên người nàng, ánh mắt thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm, ẩn ẩn hàm chứa tức giận/
Trong mắt hắn tất cả đều là nghi vấn: dường như đang hỏi nàng, nàng cứ định im lặng như vậy?
Hắn cứ như vậy đè nặng nàng, giống như hận không thể sáp nàng tiến vào trong thân thể hắn.
Muốn nàng nói gì? Chẳng lẽ muốn nàng nói với hắn một đời trước nàng đã bị súc sinh này hại, kết quả gả vào Tống phủ, Trường Bình đã chết rồi sao?
Hay là nói với hắn, đời này nàng không bị hại, nhưng là súc sinh này uy hiếp nàng, muốn vu hãm nàng?
Nàng có thể ở trước mặt Ôn Ngọc Lương khóc lóc om sòm nảy sinh ác độc, vừa rồi nàng đánh cũng thống khoái, nhưng là ở trước mặt Tống Trường Bình, nàng lại mất ngôn ngữ.
Nàng để ý Tống Trường Bình thấy nàng thế nào! Đáng chết, sao nàng lại để ý Tống Trường Bình như vậy!
Vân Hoan âm thầm nắm tay, khóe mắt ẩm ướt. Rơi nước mắt vào lúc này hiển nhiên có chút mất mặt, nàng dứt khoát quay đầu đi cắn tay Tống Trường Bình, Tống Trường Bình kêu rên một tiếng, nàng nhấc chân liền đá hắn – vì sao Ôn Ngọc Lương lại chọn hôm nay xuất hiện ở Hướng phủ, vào ngày lại mặt, làm nàng mất hết mặt mũi.
Nàng vừa thẹn vừa cáu, tất cả động tác đều dùng nhiều sức, chiêu chiêu dừng ở trên người Tống Trường Bình.
Tống Trường Bình lập tức đè nàng lại, thấp giọng mắng: “Đáng chết, nàng còn muốn dùng khí lực đánh súc sinh kia dùng trên người ta?”
“Chàng buông ta ra!” Vân Hoan còn muốn giãy dụa, Tống Trường Bình nhất thời tức giận, cúi đầu liền dùng miệng che miệng nàng lại.
Nhưng một lát sau, Tống Trường Bình lại mắng thầm.
Tiểu nương tử này quả nhiên mạnh mẽ, vậy mà cắn nát môi hắn rồi!
Mùi máu tươi nhàn nhạt lan tỏa trong miệng, Tống Trường Bình dùng đầu lưỡi thong thả xẹt qua miệng vết thương này, miệng hắn kêu a, càng chặt chẽ chế trụ bả vai Vân Hoan, đầu lưỡi cũng truy đuổi đinh hương trong miệng Vân Hoan, không chết không ngừng.
Giữa ngươi người giống như dã thú đang cắn nhau, vốn nhìn đối phương đau chỗ nào liền cắn chỗ đó, đến cuối cùng Vân Hoan không còn khí lực, đẩy đều không đẩy nổi hắn.
Lửa trong lòng Tống Trường Bình cũng bị gợi lên, môi đầu tiên là trằn trọc trên bờ môi nàng, rồi sau đó lại chuyển dời xuống vành tai nàng, mang theo tức giận xâm lược, quét ngang ngũ quan của Vân Hoan. Cuối cùng dừng trên khóe mắt Vân Hoan, nước mắt nàng rơi đến đâu môi của hắn cũng chậm rãi rời xuống đó, tới bên tai nàng dừng lại, “Nàng không muốn nói ta cũng không ép nàng. Ta cũng không để ý trước đây nàng xảy ra những chuyện gì, nhưng bây giờ nàng là nương tử của ta, sau này bất luận xảy ra chuyện gì, nàng chỉ cần nhớ kỹ, tất cả có ta!”
Vân Hoan chỉ rơi nước mắt, không nói một lời, môi Tống Trường Bình lại chuyển qua giữa lông mày nàng, lưu luyến trên khóe mắt nàng. Nước mắt nàng rơi không ngừng, Tống trường Bình từng chút từng chút hôn qua, không ngừng nói, “Hoan nhi, đừng sợ.”
Hồi lâu sau, có lẽ là an ủi này nổi lên tác dụng, Vân Hoan thật sự tỉnh táo lại, thấy mi tâm Tống Trường Bình chứa đựng lo lắng ngưng tụ thành chữ ‘xuyên’, nàng không khỏi vươn tay xoa cho hắn.
Đúng rồi, tất cả đều không phải lỗi do nàng. Sai tại người chung quanh, vì sao nàng phải chột dạ? Nên chịu trừng phạt, vốn là đôi cẩu nam nữ không có lương tâm kia. Vì sao nàng phải cầm lỗi của người khác khó chịu bản thân?
Đó là một khối u ác tính trong lòng nàng, nàng thế nào cũng phải tự tay cắt đi, bất luận cuối cùng như thế nào, nàng nhận mệnh.
Nếu Tống Trường Bình thật sự vì vậy mà không cần nàng, vậy có thể coi như nàng nhìn nhầm.
Vân Hoan suy nghĩ một lát, hít một hơi thật sâu, đợi sau khi cảm xúc ổn định, nàng liền thuật lại chuyện trong lúc vô tình đánh vỡ Tô thị tính kế, Hướng Vân Cẩm lừa gạt, Ôn Ngọc Lương phản bội như thế nào, sau đó còn tỉ mỉ nói lại đối thoại với Ôn Ngọc Lương hôm nay.
Khi nói đến có quan hệ với bệnh của Tống Trường Bình, nàng một mực đều nói rất mơ hồ. Nhưng Tống Trường Bình là hạng người nào, chỉ cần một điểm liền biết bản thân trong chuyện xưa này, là cái dạng vị trí gì.
Nói đến cùng, Vân Hoan sẽ bị người tính kế, bản thân có can hệ rất lớn.
Chẳng trách hôm nay ánh mắt Tô thị và Hướng Vẩn Cẩm nhìn hắn khẩn thiết như vậy – Tống Trường Bình lộ ra một nụ cười tự giễu: nghe người khác nói hắn sắp chết, người người tránh không kịp, đó là lẽ thường, hắn có thể lý giải. Nhưng hôm nay nhìn thấy hắn dường như không có gì khác thường, hắn lại thành miếng mổi ngon trong mắt hai người này, hai người hối hận không thôi, biết vậy chẳng làm?
“Ta trong lúc vô tình chọc thủng mưu kế của bọn họ, chỉ hận bản thân có mắt không tròng, cho nên chuyển đến nhà Đại bá phụ, thẳng đến khi phụ thân trở về, ta gả cho chàng. Nhưng hôm nay...” Nàng tuy nỗ lực khống chế được giọng điệu của bản thân, nhưng cuối cùng vẫn rơi nước mắt xuống, “Người nọ thật sự là không biết xấu hổ đến cực hạn, như vậy áp chế ta.”
“Hôm nay ta nên đánh hắn thêm hai cái.” Trường Bình nói.
“Ta xem bộ dạng hắn hôm nay, hình như là thật sự cùng đường mới có thể đến chỗ ta lừa bịp tống tiền. Ta chỉ sợ người này bị đánh một trận vẫn không biết đau, thật sự đi nói bậy khắp nơi.” Vân Hoan lo lắng nói.
“Người tiện đều có trời thu thập.” Trường Bình trầm mặt, trước đây hắn không biết nguyên do trong đó, nghĩ là thân thích, còn muốn cho Ôn Ngọc Lương ba phần mặt mũi. Bây giờ biết tiền căn hậu quả, hắn còn có lý do gì tha thứ cho Ôn Ngọc Lương sống yên ở thành Ung Châu?
Thấy Vân Hoan cau chặt mày, Trường Bình lại hôn môi Vân Hoan, thấp giọng nói: “Hoan nhi, ta nhất định sống lâu trăm tuổi.”
Trước kia không sợ sống chết, bây giờ có kiều thê ở bên, hắn tự nhiên càng muốn tiếc mệnh.
Hồi lâu sau, Vân Hoan ‘ừ’ một tiếng, vùi đầu trong lòng hắn, khóe mắt lại ướt.
Lần này rơi nước mắt, là do trong lòng đột nhiên kiên định.
Nàng khóc một hồi, Trường Bình yên lặng ôm nàng, sau một lúc lâu nàng mới ngừng khóc.
Nghĩ tới Trường Bình đời trước nàng vẫn lo lắng như cũ, vội vàng dặn dò: “Sau này Lâm đại phu nói cái gì chàng nhất định phải nghe. Sau này thức ăn của chàng đều từ ta làm, ta làm cái gì, chàng phải ăn hết. Nghe rõ chưa, hả?”
“Được!” Trường Bình không cần nghĩ ngợi đáp,
Đợi khi hoàn hồn mới phát hiện rơi vào bẫy của Vân Hoan, bất tri bất giác bán mình đi, một bên này, Vân Hoan sớm lộ ra nụ cười đắc ý.
Nói về cò kè mặc cả dưới tình huống đặc thù, nương tử xưng thứ hai, ai có thể xưng thứ nhất....
Trường Bình bất đắc dĩ lắc đầu, Vân Hoan vui vẻ, nhịn không được vươn tay nắm lấy tay Tống Trường Bình.
Tống Trường Bình lại ‘a’ một tiếng, nàng lập tức phát hoảng, Trường Bình tội nghiệp vươn tay ra trước mặt nàng nói: “Nàng xem, nàng cắn ta.... Người nọ vô sỉ, ngược lại ta bị tội.”
Trên cổ tay hắn, trên cánh tay, toàn bộ đều là dấu răng của nàng, vừa rồi nàng nảy sinh ác độc, kém chút ngay cả mũi hắn cũng cắn, lúc này trên mũi hắn vẫn còn mang theo chút đỏ hòng buồn cười.
“Đúng, không được...” Vân Hoan tương đối chột dạ rụt đầu.
Trường Bình mím miệng, tức giận bất bình lên án nói: “nếu không phải chúng ta sớm có hôn ước, nàng còn không chịu gả cho ta. Bây giờ gả cho ta rồi, người khác làm sai, ta lại gặp khốn cảnh, ta tướng công này cũng thật ủy khuất!”
“Ta nào có không đồng ý gả...” Vân Hoan đang muốn phản bác, nói đến một nửa lại nuốt xuống: hình như thật sự có chuyện như vậy, nhưng cuối cùng...
“Ta đây không phải đã gả cho chàng rồi sao!”
“Vậy cũng là nàng bị buộc! Ta không phục!” Tống Trường Bình xoay người, Vân Hoan gọi hắn hắn cũng không để ý.
Lại nhìn Đại thiếu gia Tống Trường Bình, thật sự đau lòng à?
Bóng lưng tịch liêu này, sao lại làm người ta đau lòng như vậy...
Vân Hoan nhìn hắn, cắn răng dỗ dỗ, đến cuối cùng, giọng nói rầu rĩ của Tống Trường Bình truyền đến: “Nàng bảo ta ăn gì cũng được, trừ mộc nhĩ, gan heo, cá, rau hẹ, ớt xanh... còn có táo đỏ!”
“Hả...” Vân Hoan nhất thời choáng váng, rồi sau đó cũng là dở khóc dở cười, “Chàng náo loạn một lúc lâu chỉ vì cò kè mặc cả không ăn mấy thứ đó?”
“Mấy thứ đó ta thật sự không ăn được, nương tử à!” Trường Bình xoay người, vẻ mặt đau khổ: “Ta ăn những thứ đó một lần liền muốn nôn, ngửi cũng không muốn ngửi!”
Vân Hoan khóe miệng giật giật, sau một lúc lâu yên lặng xoay người, cuối cùng nhịn không được nín khóc mỉm cười.
Trường Bình thấy bả vai nàng rung rung, biết nàng là nín cười vất vả. Không biết vì sao nàng cười, lòng hắn cũng ấm áp theo.
Phải làm tướng công tốt, nhất định không thể lại để nương tử mình rơi nước mắt, vì ai đều không được.
Trường Bình thầm hạ quyết tâm xoay người Vân Hoan lại, tội nghiệp cầu xin nói: “Nương tử, mấy thứ đó, ta thật sự ăn không được, có thể không ăn được không?”
Vừa nhìn, hắn liền lập tức phát hoảng, khóe mắt Vân Hoan tất cả đều là nước mắt.
Chính là lần này, trong mắt giữa loonh mày nàng tất cả đều là ý cười.
Vân Hoan ôm bụng, rốt cuộc nhịn không được ôm lấy Tống Trường Bình, cười ra tiếng: “Ha ha, Tống Trường Bình, sao trước đây ta không nhìn ra, chàng thật chất là một kẻ dở hơi! Ai nha, ta cười đau cả bụng!”
Trường Bình bị nàng cười đến mặt đỏ lên, lại nhìn nước mắt của nàng: được rồi, có thể làm nàng cười đến chảy nước mắt, cũng tốt.
“Vậy nàng xác định có đồng ý với ta không...” Trường Bình lại hỏi.
“Được, được. Chàng không ăn ta sẽ không làm!” Vân Hoan hôn bẹt một cái lên mặt Tống Trường Bình, sương mù trong lòng lúc trước cũng biến mất.
Theo lời nàng vừa dứt, trên mặt Tống Trường Bình rốt cuộc nở ra nụ cười thắng lợi.
Nói về cò kè mặc cả dưới tình huống đặc thù, nương tử Vân Hoan nhà hắn xưng thứ hai, ai dám xưng thứ nhất?
--- hắn đây!