Vân Hoan nhịn không được hét lên một tiếng, người nọ cũng chuyển lưỡi đao, giống như muốn đánh về phía nàng.
“Đinh Sơn!” Tống Trường Bình hét lớn, Vân Hoan cả kinh, tùy tay nắm lấy đệm dựa bên người ngăn trước ngực, chỉ nghe đệm phát ra một tiếng ‘xoẹt’.
Một bên này, Tống Trường Bình thấy nàng không có việc gì, nhấc chân hung hăng đạp tới ngực hán tử kia, cửa xe phanh một tiếng rơi trên mặt đất, Trường Bình trầm mặt rống Vân Hoan một câu ‘ở lại trong xe’, bản thân cũng nhảy xuống xe.
Sau lưng Vân Hoan đều ướt đẫm, lần này thật sự là kinh hồn chưa định, nàng cũng không yên lòng Tống Trường Bình, xuyên thấu qua cửa xe nhìn ra ngoài, xe ngựa chẳng biết từ lúc nào đã lái vào hậu viện của Phong Niên, ngày bình thường rất ít người xuất hiện ở nơi này.
Hán tử râu xồm bị Trường Bình đá trúng ngực, lúc này chỉ có thể chống nửa thân mình, nhổ một ngụm máu nhìn Tống Trường Bình, trong mắt không phải oán độc, mà là nụ cười tự giễu làm người xem không hiểu.
“Ngươi vẫn lợi hại như vậy. Đã lâu không thấy, Tống Trường Bình.
Vân Hoan vừa rồi rõ ràng nghe được Tống Trường Bình gọi hắn Đinh Sơn, giờ lại nghe được lời Đinh Sơn nói, trong lòng lắp bắp kinh hãi, hai người này thế nhưng quen biết.
“Đúng là đã lâu không thấy, không nghĩ tới anh hùng trong mắt dân chúng Thục Châu hôm nay lại xuống tay với nữ tử vô tội.” Trường Bình từ trên cao nhìn xuống Đinh Sơn, châm chọc nói.
Đinh Sơn lau máu bên miệng, cười bất đắc dĩ nói: “Nếu ta thật muốn xuống tay với nàng, ngươi cảm thấy nàng vẫn còn sống được sao? Đao này của ta nếu thật muốn đâm nàng, một cái đệm chắn được ta?”
Vừa rồi cho rằng Đinh Sơn muốn đả thương Vân Hoan, Tống Trường Bình hoảng hốt liền mất hết suy nghĩ, giờ quay đầu nhìn cái đệm dựa rơi trên mặt đất, quả nhiên chỉ bị rách mặt trên.
Nếu Đinh Sơn thật tình muốn xuống tay, bả đao này chỉ sợ sớm đã xuyên qua đệm dựa, đâm vào trên người Vân Hoan.
Hắn trầm ngâm một lát, nói: “Hôm nay hai người chúng ta xuất môn chính là đúng dịp, ngươi lại có thể theo kịp, ngươi là cố ý chờ ta xuất hiện?”
Đinh Sơn miễn cưỡng di động thân mình, “Đúng thì như thế nào. Phủ ngươi bây giờ bị quan phủ vây ngay cả con ruồi cũng không vào được. Ta có ngốc, cũng sẽ không chạy đi chui đầu vào lưới!”
“Chuyện muội muội ngươi ta hôm trước mới biết được, là Tống phủ ta có lỗi với ngươi...” Trường Bình ngừng lại một lát, “Nhưng việc này không có quan hệ gì với nương tử ta!”
“Ta chẳng lẽ còn không biết mấy chữ ‘oan có đầu nợ có chủ’ à!” Đinh Sơn nở nụ cười sầu thảm nói: “Ta vốn nghĩ, ta bây giờ bị triều đình truy nã, tóm lại có một ngày cũng sẽ chết. Vốn nghĩ trước khi chết trở về thăm mẹ già và muội muội, nào biết đâu rằng, bọn họ thế nhưng... Nếu ta có thể giết nữ nhân họ Tôn kia, một mạng đổi một mạng cũng tốt. Nhưng là, ả ta lại là người nhà ngươi. Tống Trường Bình, khi ta biết được ngươi là Đại thiếu gia Tống phủ, ta thật sự không biết như thế nào cho phải.”
“Muội muội và nương ngươi ta đã sai người hậu táng,” Tống Trường Bình thấp giọng nói: “Thiếu bọn họ, ta nhất định sẽ thay người nhà ta trả lại.”
“Trả? Bản thân ta còn nợ ngươi một cái mạng. Ta lại trả thế nào?” Đinh Sơn thấp giọng nỉ non nói, “Năm đó ta lén lẻn vào ổ thổ phỉ, tung tích bại lộ, nếu không phải ngươi, ta đã sớm bị đám thổ phỉ đó băm thành thịt vụn rồi. Ta còn nợ ngươi một cái mạng, như vậy cũng tốt, hai ta hòa nhau.”
Đinh Sơn ngẩng đầu, cũng là nhìn về phía Vân Hoan, giương giọng nói: “Vừa mới là ta làm nãi nãi bị kinh sợ, có chỗ nào không chu đáo, chờ sau khi ta chết, nãi nãi cứ mang đầu ta đến chỗ quan phủ, còn có thể đổi một vạn lượng bạc, toàn bộ ta cấp nãi nãi bồi tội!”
Vân Hoan nghe chuyện giống như lọt vào sương mù, lại thấy hắn nhấc đao lên, chuẩn bị tự cắt đầu bản thân xuống!
“Đừng!” Vân Hoan vội vàng quay đầu nhắm mắt, một bên Đinh Sơn cũng rên lên một tiếng, qua một lát, Vân Hoan lén nhìn qua kẽ hở, Trường Bình không biết khi nào thì đánh ngất Đinh Sơn, xé vạt áo dài làm dây thừng trói tay chân Đinh Sơn lại, lại tìm một miếng vải nhét vào miệng hắn.
“Trường Bình, chàng đây là....” Vân Hoan đang nghi hoặc, Trường Bình cũng ném Đinh Sơn vào trong xe, gọi Phúc Thọ tỉnh dậy.
Phúc Thọ thấy thế, vội vàng đánh xe ngựa nhanh chóng hồi phủ. Lúc này đây, cũng là trực tiếp từ cửa sau thiên viện đi vào.
“Trường Bình, chứa chấp khâm phạm chính là tội chết!” Vân Hoan mắt thấy Trường Bình còn muốn giấu Đinh Sơn vào trong hậu viện, vội vàng ngăn cản, Trường Bình lại lắc đầu nói, “Trong viện chúng ta có một thiên phòng, bình thường không có ta phân phó ai cũng sẽ không đi vào. Giấu ở đó tuyệt đối không có người phát hiện. Nàng yên tâm chớ lo, đợi qua hôm nay, ta sẽ cho người đến đón hắn đi.”
Lời này cũng mang theo lực lượng chân thật đáng tin.
Vân Hoan rầu rĩ, chỉ cảm thấy không dễ chịu. Chứa chấp khâm phạm, vốn là một chuyện không lớn không nhỏ. Nếu không bị người phát hiện cũng thôi, nếu như bị người phát hiện, thì đây chính là chuyện lớn.
Nhưng thấy Trường Bình chắc chắn như vậy, nàng đành nuốt những lời muốn nói xuống bụng. Thấy trên tay hắn vẫn còn chảy máu, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt, nàng vội vàng bảo Phúc Thọ đi mời đại phu.
Cũng may Lâm Nguyên Tu đến nhanh, sau khi xem qua, nói miệng vết thương không sâu, cẩn thận băng bó, mở mấy thang thuốc liền đi.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại Vân Hoan và Trường Bình hai người, Vân Hoan ngược lại không biết nên có biểu cảm gì. Buổi sáng rối loạn này, thật sự là đã xảy ra rất nhiều chuyện mà nàng khó có thể tưởng tượng.
Ví dụ như, ma ốm Tống Trường Bình đột nhiên có công phu, hơn nữa còn không tệ.
Ví dụ như, ma ốm Tống Trường Bình còn từng tiêu diệt ổ thổ phỉ, thậm chí từng cứu Đại hán râu xồm Đinh Sơn.
Ví dụ như ma ốm Tống Trường Bình vừa rồi mang theo giọng điệu chân thật đáng tin bảo nàng làm rất nhiều chuyện, nàng thế nhưng đều làm theo. Chỉ vì vừa rồi, trên người hắn đột nhiên khí phách mười phần, làm người ta không kháng cự được nửa phần.....
Đây là Tống Trường Bình sao? Đây chính là nam nhân nàng gả, vì sao càng ngày nàng càng không biết người trước mắt.
Hướng Vân Hoan cảm thấy thật sâu thất bại, một người bên gối bí hiểm như vậy, làm nàng sợ hãi, làm nàng đoán không ra.
Lần trước chuyện cổ độc phát tác, nàng đã muốn hỏi rõ ràng, chuyện càng nhiều, nàng bận liền quên, nhưng Trường Bình thế nhưng cũng không nói.
Tống Trường Bình giống như một bảo tàng, nhưng nàng không cảm nhận được một chút lạc thú khi khai quật nào.
“Hoan nhi, sao sắc mặt nàng kém như vậy?” Một bên Tống Trường Bình thấy sắc mặt nàng đột nhiên trở nên tái nhợt, một tay đặt lên mu bàn tay nàng, thấp giọng hỏi: “Bị dọa?”
“Ta, ta đi làm một chút thức ăn.” Vân Hoan vội vàng rút tay về.
Phòng này thật sự làm người ta hít thở không thông, nàng tìm nơi nào cẩn thận suy nghĩ chân tướng đã.
Nào biết nàng vừa đứng dậy, Tống Trường Bình cũng lập tức đứng dậy, nắm chặt lấy cổ tay nàng, trầm con ngươi nói: “Nếu trong lòng nàng có nghi vấn, có thể trực tiếp hỏi ta. Chúng ta là phu thê, có cái gì không thể nói rõ ràng.”
Khi Đinh Sơn xuất hiện, vẻ mặt Vân Hoan chính là kinh ngạc, hắn chờ nàng tới hỏi, mà nàng lại không hỏi. Không hỏi cũng thôi, vậy mà lại sinh ra ý khiếp sợ hắn.
Khiếp sợ này không phải hoảng sợ, mà là biến thành mỉm cười khách khí có lễ.
Đây không phải là điều Tống Trường Bình muốn, trước kia khi bọn họ còn chưa quen, Vân Hoan cũng là khách khí có lễ như vậy. Trước đây hắn không thèm để ý, nhưng là giờ khắc này, hắn thật sự muốn hiểu rõ tiểu nương tử khách khí có lễ trước mặt này.
Vì sao thấy thất lạc trong mắt Vân Hoan, hắn có một chút đau lòng.
“Chàng có chuyện gạt ta, vậy mà còn dám lớn tiếng hung ta?” Vân Hoan trừng Tống Trường Bình, cúi đầu hỏi.
“Ta không....” Trường Bình vội vàng giải thích, Vân Hoan quay đầu muốn rời khỏi.
Trường Bình trong lòng hoảng hốt, vội vàng giữ chặt nàng thấp giọng dỗ dành nói: “Được được được, là ta không đúng, ta không nên hung nàng!”
Thói đời này, tướng công cũng khó làm, rõ ràng trong lòng cũng tràn đầy ủy khuất, nhưng đến cùng nương tử vẫn là lớn nhất, nương tử còn lớn hơn trời.
Hắn rốt cuộc hiểu rõ, Tống Trường Bình hắn gặp gỡ Hướng Vân Hoan, chỉ có thể nhận tội!
Trách không được trước đây Triệu Du Hoán nói với hắn, đối đãi nữ nhân, nếu chỉ có cảm tình cũng thôi, nhưng nếu thật sự thích, muốn lấy lòng nàng, thì chỉ cần nói một câu, chính là ___
“Nàng đúng! Nương tử!”
Trường Bình vội vàng nói, lại muốn đi qua ôm Hướng Vân Hoan.
Nào biết lần này Vân Hoan thật sự tức giận, càng nghĩ lại càng tức, hơn nữa hôm nay đột nhiên bị dọa, kinh sợ này không có chỗ phát tiết, nàng tiện tay vớ lấy cái chặn giấy trên bàn ném về phía Tống Trường Bình.
“Ta không phải là không nói cho nàng, ta là đang chờ cơ hội nói với nàng mà!” Trường Bình thân thủ nhanh nhẹn tiếp được cái chặn giấy, vội vàng bồi cười nói.
Vân Hoan nghe thế, trầm mặt nói: “Tìm một cơ hội? Nếu không phải hôm nay bị ta gặp được, ta còn không biết tướng công ta thân thủ tốt như vậy, cũng không biết tướng công ta có bản lĩnh như vậy, trước đây còn từng tiêu diệt thổ phỉ. Ta vẫn cho rằng Tống Đại thiếu gia là một ma ốm, không ngờ lại là một anh hùng! Tống Trường Bình, chính chàng vuốt lương tâm nói xem, rốt cuộc chàng còn có bao nhiêu chàng gạt ta!”
Nàng nói xong, lại nghĩ tới hôm nay vô duyên vô cớ bị kinh hách như thế, càng thêm tức, vớ lấy đồ rửa bút liền muốn đáp về phía hắn!
“Nương tử tốt của ta, cái kia đập không được! Ta đang bị thương mà!” Trường Bình cầu xin nói, kéo tay áo lên cho Vân Hoan xem, quả thực, miệng vết thương vừa mới băng bó tốt lại chảy máu.
“Ta quản chàng có thể chết à! Đánh chàng xong, ta sẽ tự về nhà mẹ đẻ!” Vân Hoan oán hận nói, thật sự cầm đồ rửa bút muốn đáp hắn, nhưng là mấy lần làm động tác, thế nào cũng không xuống tay được.
Trường Bình trong lòng kêu rên một tiếng, sắc mặt cũng trầm xuống: hôm nay nếu thật sự để Vân Hoan làm như vậy, cuối cùng hắn chịu khổ không nói, trong lòng Vân Hoan cũng có khúc mắc, còn không bằng dao sắc chặt đay rối, tìm một cơ hội một năm một mười nói rõ.
Hắn trầm ngâm nửa khắc, cũng không quản trên người có đau hay không, tiến lên một bước đoạt lấy đồ rửa bút trong tay Vân Hoan, không đợi Vân Hoan giãy giụa, chặn ngang khiêng Vân Hoan lên vai.
Vân Hoan đột nhiên nhẹ nhàng, đá chân muốn xuống dưới, Tống Trường Bình nhịn không được nâng tay hung hăng đánh xuống mông Vân Hoan, vừa đánh vừa nói: “Nàng tiểu nương tử này, dã Mật Nhi như vậy, xem gia giáo huấn nàng thế nào!”
Vân Hoan lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên bị người ta khiêng trên vai như vậy, tuy rằng đây là tướng công nàng, nhưng là bị tướng công đánh mông, chuyện này, chuyện này, sao có thể nhịn!
Nhớ tới lần trước đánh Tống Trường Bình thì bị nói là cầm tinh con chó, nàng do dự, cuối cùng vẫn không hạ miệng, lần này ại dùng bàn tay trắng như phấn đánh hắn. Đánh rồi mới phát hiện thật sự là chịu thiệt, thân mình nam nhân có bao nhiêu cứng rắn vậy, đánh đến tay nàng cũng đau.
Tống Trường Bình cười ha ha, bước nhanh đi đến bên giường, không cho Vân Hoan giãy giụa, dùng người ép xuống.
“Tống Trường Bình, chàng làm chi!” Vân Hoan cảm thấy Tống Trường Bình đè trên người nàng lúc này sắc mặt ngưng trọng, dường như đang nghĩ nên xử trí nàng thế nào.
Tống Trường Bình chau mày lại suy tư một lát, cuối cùng không nói một lời bắt đầu xé quần áo của nàng.
Vân Hoan cũng là đến hôm nay mới phát hiện, quần áo của nàng ở trong tay Tống Trường Bình lại không chịu nổi một kích như vậy. Bắt đầu từ áo ngoài, lại đến áo lót, lại đến cái yếm trước ngực thêu uyên ương hỉ thúy, tất cả, Tống Trường Bình đều dễ dàng kéo xuống.
Hắn cứ như vậy áp ở trên người nàng, không cho nàng nhúc nhích chút nào, rồi sau đó một tay dè nặng nàng, tay kia cũng không nhàn rỗi, bắt đầu cởi quần áo nửa người dưới của mình.
“Tống Trường Bình, chàng nếu dám....” Vân Hoan cắn môi dưới, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Nếu dưới loại trường hợp này Tống Trường Bình còn dám bá vương ngạnh thượng cung nàng, vậy nàng nhất định sẽ vùng dậy phản kháng, cuốn gói về nhà mẹ đẻ!
Ai biết, khi kiện quần áo cuối cùng trên người nàng rơi xuống đất, Tống Trường Bình cũng đột nhiên đứng lên, đắc ý chỉ vào Vân Hoan nói: “Thế này ta xem nàng trở về nhà mẹ đẻ thế nào!”
“.....”
Vân Hoan nhìn thân thể mình trống trơn, lại nhìn Tống Trường Bình, sau một lúc lâu cuối cùng cắn răng mắng, “Tống Trường Bình, chàng là đồ điên!”
Có nam nhân nào giống tướng công nhà nàng, vì ngăn cản nương tử mình về nhà mẹ đẻ, lột sạch quần áo nương tử mình đây!
A a a, là ai nói tướng công nàng là người khiêm tốn! Ngụy quân tử.
# Tác giả có chuyện muốn nói: Triệu Du Hoán sao càng ngày càng có chiều hướng làm chuyên gia tình yêu, ngửa đầu nhìn trời.... Triệu Nhị uy vũ!
Khác: Tống Trường Bình uy vũ!
Vân Hoan nhịn không được hét lên một tiếng, người nọ cũng chuyển lưỡi đao, giống như muốn đánh về phía nàng.
“Đinh Sơn!” Tống Trường Bình hét lớn, Vân Hoan cả kinh, tùy tay nắm lấy đệm dựa bên người ngăn trước ngực, chỉ nghe đệm phát ra một tiếng ‘xoẹt’.
Một bên này, Tống Trường Bình thấy nàng không có việc gì, nhấc chân hung hăng đạp tới ngực hán tử kia, cửa xe phanh một tiếng rơi trên mặt đất, Trường Bình trầm mặt rống Vân Hoan một câu ‘ở lại trong xe’, bản thân cũng nhảy xuống xe.
Sau lưng Vân Hoan đều ướt đẫm, lần này thật sự là kinh hồn chưa định, nàng cũng không yên lòng Tống Trường Bình, xuyên thấu qua cửa xe nhìn ra ngoài, xe ngựa chẳng biết từ lúc nào đã lái vào hậu viện của Phong Niên, ngày bình thường rất ít người xuất hiện ở nơi này.
Hán tử râu xồm bị Trường Bình đá trúng ngực, lúc này chỉ có thể chống nửa thân mình, nhổ một ngụm máu nhìn Tống Trường Bình, trong mắt không phải oán độc, mà là nụ cười tự giễu làm người xem không hiểu.
“Ngươi vẫn lợi hại như vậy. Đã lâu không thấy, Tống Trường Bình.
Vân Hoan vừa rồi rõ ràng nghe được Tống Trường Bình gọi hắn Đinh Sơn, giờ lại nghe được lời Đinh Sơn nói, trong lòng lắp bắp kinh hãi, hai người này thế nhưng quen biết.
“Đúng là đã lâu không thấy, không nghĩ tới anh hùng trong mắt dân chúng Thục Châu hôm nay lại xuống tay với nữ tử vô tội.” Trường Bình từ trên cao nhìn xuống Đinh Sơn, châm chọc nói.
Đinh Sơn lau máu bên miệng, cười bất đắc dĩ nói: “Nếu ta thật muốn xuống tay với nàng, ngươi cảm thấy nàng vẫn còn sống được sao? Đao này của ta nếu thật muốn đâm nàng, một cái đệm chắn được ta?”
Vừa rồi cho rằng Đinh Sơn muốn đả thương Vân Hoan, Tống Trường Bình hoảng hốt liền mất hết suy nghĩ, giờ quay đầu nhìn cái đệm dựa rơi trên mặt đất, quả nhiên chỉ bị rách mặt trên.
Nếu Đinh Sơn thật tình muốn xuống tay, bả đao này chỉ sợ sớm đã xuyên qua đệm dựa, đâm vào trên người Vân Hoan.
Hắn trầm ngâm một lát, nói: “Hôm nay hai người chúng ta xuất môn chính là đúng dịp, ngươi lại có thể theo kịp, ngươi là cố ý chờ ta xuất hiện?”
Đinh Sơn miễn cưỡng di động thân mình, “Đúng thì như thế nào. Phủ ngươi bây giờ bị quan phủ vây ngay cả con ruồi cũng không vào được. Ta có ngốc, cũng sẽ không chạy đi chui đầu vào lưới!”
“Chuyện muội muội ngươi ta hôm trước mới biết được, là Tống phủ ta có lỗi với ngươi...” Trường Bình ngừng lại một lát, “Nhưng việc này không có quan hệ gì với nương tử ta!”
“Ta chẳng lẽ còn không biết mấy chữ ‘oan có đầu nợ có chủ’ à!” Đinh Sơn nở nụ cười sầu thảm nói: “Ta vốn nghĩ, ta bây giờ bị triều đình truy nã, tóm lại có một ngày cũng sẽ chết. Vốn nghĩ trước khi chết trở về thăm mẹ già và muội muội, nào biết đâu rằng, bọn họ thế nhưng... Nếu ta có thể giết nữ nhân họ Tôn kia, một mạng đổi một mạng cũng tốt. Nhưng là, ả ta lại là người nhà ngươi. Tống Trường Bình, khi ta biết được ngươi là Đại thiếu gia Tống phủ, ta thật sự không biết như thế nào cho phải.”
“Muội muội và nương ngươi ta đã sai người hậu táng,” Tống Trường Bình thấp giọng nói: “Thiếu bọn họ, ta nhất định sẽ thay người nhà ta trả lại.”
“Trả? Bản thân ta còn nợ ngươi một cái mạng. Ta lại trả thế nào?” Đinh Sơn thấp giọng nỉ non nói, “Năm đó ta lén lẻn vào ổ thổ phỉ, tung tích bại lộ, nếu không phải ngươi, ta đã sớm bị đám thổ phỉ đó băm thành thịt vụn rồi. Ta còn nợ ngươi một cái mạng, như vậy cũng tốt, hai ta hòa nhau.”
Đinh Sơn ngẩng đầu, cũng là nhìn về phía Vân Hoan, giương giọng nói: “Vừa mới là ta làm nãi nãi bị kinh sợ, có chỗ nào không chu đáo, chờ sau khi ta chết, nãi nãi cứ mang đầu ta đến chỗ quan phủ, còn có thể đổi một vạn lượng bạc, toàn bộ ta cấp nãi nãi bồi tội!”
Vân Hoan nghe chuyện giống như lọt vào sương mù, lại thấy hắn nhấc đao lên, chuẩn bị tự cắt đầu bản thân xuống!
“Đừng!” Vân Hoan vội vàng quay đầu nhắm mắt, một bên Đinh Sơn cũng rên lên một tiếng, qua một lát, Vân Hoan lén nhìn qua kẽ hở, Trường Bình không biết khi nào thì đánh ngất Đinh Sơn, xé vạt áo dài làm dây thừng trói tay chân Đinh Sơn lại, lại tìm một miếng vải nhét vào miệng hắn.
“Trường Bình, chàng đây là....” Vân Hoan đang nghi hoặc, Trường Bình cũng ném Đinh Sơn vào trong xe, gọi Phúc Thọ tỉnh dậy.
Phúc Thọ thấy thế, vội vàng đánh xe ngựa nhanh chóng hồi phủ. Lúc này đây, cũng là trực tiếp từ cửa sau thiên viện đi vào.
“Trường Bình, chứa chấp khâm phạm chính là tội chết!” Vân Hoan mắt thấy Trường Bình còn muốn giấu Đinh Sơn vào trong hậu viện, vội vàng ngăn cản, Trường Bình lại lắc đầu nói, “Trong viện chúng ta có một thiên phòng, bình thường không có ta phân phó ai cũng sẽ không đi vào. Giấu ở đó tuyệt đối không có người phát hiện. Nàng yên tâm chớ lo, đợi qua hôm nay, ta sẽ cho người đến đón hắn đi.”
Lời này cũng mang theo lực lượng chân thật đáng tin.
Vân Hoan rầu rĩ, chỉ cảm thấy không dễ chịu. Chứa chấp khâm phạm, vốn là một chuyện không lớn không nhỏ. Nếu không bị người phát hiện cũng thôi, nếu như bị người phát hiện, thì đây chính là chuyện lớn.
Nhưng thấy Trường Bình chắc chắn như vậy, nàng đành nuốt những lời muốn nói xuống bụng. Thấy trên tay hắn vẫn còn chảy máu, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt, nàng vội vàng bảo Phúc Thọ đi mời đại phu.
Cũng may Lâm Nguyên Tu đến nhanh, sau khi xem qua, nói miệng vết thương không sâu, cẩn thận băng bó, mở mấy thang thuốc liền đi.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại Vân Hoan và Trường Bình hai người, Vân Hoan ngược lại không biết nên có biểu cảm gì. Buổi sáng rối loạn này, thật sự là đã xảy ra rất nhiều chuyện mà nàng khó có thể tưởng tượng.
Ví dụ như, ma ốm Tống Trường Bình đột nhiên có công phu, hơn nữa còn không tệ.
Ví dụ như, ma ốm Tống Trường Bình còn từng tiêu diệt ổ thổ phỉ, thậm chí từng cứu Đại hán râu xồm Đinh Sơn.
Ví dụ như ma ốm Tống Trường Bình vừa rồi mang theo giọng điệu chân thật đáng tin bảo nàng làm rất nhiều chuyện, nàng thế nhưng đều làm theo. Chỉ vì vừa rồi, trên người hắn đột nhiên khí phách mười phần, làm người ta không kháng cự được nửa phần.....
Đây là Tống Trường Bình sao? Đây chính là nam nhân nàng gả, vì sao càng ngày nàng càng không biết người trước mắt.
Hướng Vân Hoan cảm thấy thật sâu thất bại, một người bên gối bí hiểm như vậy, làm nàng sợ hãi, làm nàng đoán không ra.
Lần trước chuyện cổ độc phát tác, nàng đã muốn hỏi rõ ràng, chuyện càng nhiều, nàng bận liền quên, nhưng Trường Bình thế nhưng cũng không nói.
Tống Trường Bình giống như một bảo tàng, nhưng nàng không cảm nhận được một chút lạc thú khi khai quật nào.
“Hoan nhi, sao sắc mặt nàng kém như vậy?” Một bên Tống Trường Bình thấy sắc mặt nàng đột nhiên trở nên tái nhợt, một tay đặt lên mu bàn tay nàng, thấp giọng hỏi: “Bị dọa?”
“Ta, ta đi làm một chút thức ăn.” Vân Hoan vội vàng rút tay về.
Phòng này thật sự làm người ta hít thở không thông, nàng tìm nơi nào cẩn thận suy nghĩ chân tướng đã.
Nào biết nàng vừa đứng dậy, Tống Trường Bình cũng lập tức đứng dậy, nắm chặt lấy cổ tay nàng, trầm con ngươi nói: “Nếu trong lòng nàng có nghi vấn, có thể trực tiếp hỏi ta. Chúng ta là phu thê, có cái gì không thể nói rõ ràng.”
Khi Đinh Sơn xuất hiện, vẻ mặt Vân Hoan chính là kinh ngạc, hắn chờ nàng tới hỏi, mà nàng lại không hỏi. Không hỏi cũng thôi, vậy mà lại sinh ra ý khiếp sợ hắn.
Khiếp sợ này không phải hoảng sợ, mà là biến thành mỉm cười khách khí có lễ.
Đây không phải là điều Tống Trường Bình muốn, trước kia khi bọn họ còn chưa quen, Vân Hoan cũng là khách khí có lễ như vậy. Trước đây hắn không thèm để ý, nhưng là giờ khắc này, hắn thật sự muốn hiểu rõ tiểu nương tử khách khí có lễ trước mặt này.
Vì sao thấy thất lạc trong mắt Vân Hoan, hắn có một chút đau lòng.
“Chàng có chuyện gạt ta, vậy mà còn dám lớn tiếng hung ta?” Vân Hoan trừng Tống Trường Bình, cúi đầu hỏi.
“Ta không....” Trường Bình vội vàng giải thích, Vân Hoan quay đầu muốn rời khỏi.
Trường Bình trong lòng hoảng hốt, vội vàng giữ chặt nàng thấp giọng dỗ dành nói: “Được được được, là ta không đúng, ta không nên hung nàng!”
Thói đời này, tướng công cũng khó làm, rõ ràng trong lòng cũng tràn đầy ủy khuất, nhưng đến cùng nương tử vẫn là lớn nhất, nương tử còn lớn hơn trời.
Hắn rốt cuộc hiểu rõ, Tống Trường Bình hắn gặp gỡ Hướng Vân Hoan, chỉ có thể nhận tội!
Trách không được trước đây Triệu Du Hoán nói với hắn, đối đãi nữ nhân, nếu chỉ có cảm tình cũng thôi, nhưng nếu thật sự thích, muốn lấy lòng nàng, thì chỉ cần nói một câu, chính là ___
“Nàng đúng! Nương tử!”
Trường Bình vội vàng nói, lại muốn đi qua ôm Hướng Vân Hoan.
Nào biết lần này Vân Hoan thật sự tức giận, càng nghĩ lại càng tức, hơn nữa hôm nay đột nhiên bị dọa, kinh sợ này không có chỗ phát tiết, nàng tiện tay vớ lấy cái chặn giấy trên bàn ném về phía Tống Trường Bình.
“Ta không phải là không nói cho nàng, ta là đang chờ cơ hội nói với nàng mà!” Trường Bình thân thủ nhanh nhẹn tiếp được cái chặn giấy, vội vàng bồi cười nói.
Vân Hoan nghe thế, trầm mặt nói: “Tìm một cơ hội? Nếu không phải hôm nay bị ta gặp được, ta còn không biết tướng công ta thân thủ tốt như vậy, cũng không biết tướng công ta có bản lĩnh như vậy, trước đây còn từng tiêu diệt thổ phỉ. Ta vẫn cho rằng Tống Đại thiếu gia là một ma ốm, không ngờ lại là một anh hùng! Tống Trường Bình, chính chàng vuốt lương tâm nói xem, rốt cuộc chàng còn có bao nhiêu chàng gạt ta!”
Nàng nói xong, lại nghĩ tới hôm nay vô duyên vô cớ bị kinh hách như thế, càng thêm tức, vớ lấy đồ rửa bút liền muốn đáp về phía hắn!
“Nương tử tốt của ta, cái kia đập không được! Ta đang bị thương mà!” Trường Bình cầu xin nói, kéo tay áo lên cho Vân Hoan xem, quả thực, miệng vết thương vừa mới băng bó tốt lại chảy máu.
“Ta quản chàng có thể chết à! Đánh chàng xong, ta sẽ tự về nhà mẹ đẻ!” Vân Hoan oán hận nói, thật sự cầm đồ rửa bút muốn đáp hắn, nhưng là mấy lần làm động tác, thế nào cũng không xuống tay được.
Trường Bình trong lòng kêu rên một tiếng, sắc mặt cũng trầm xuống: hôm nay nếu thật sự để Vân Hoan làm như vậy, cuối cùng hắn chịu khổ không nói, trong lòng Vân Hoan cũng có khúc mắc, còn không bằng dao sắc chặt đay rối, tìm một cơ hội một năm một mười nói rõ.
Hắn trầm ngâm nửa khắc, cũng không quản trên người có đau hay không, tiến lên một bước đoạt lấy đồ rửa bút trong tay Vân Hoan, không đợi Vân Hoan giãy giụa, chặn ngang khiêng Vân Hoan lên vai.
Vân Hoan đột nhiên nhẹ nhàng, đá chân muốn xuống dưới, Tống Trường Bình nhịn không được nâng tay hung hăng đánh xuống mông Vân Hoan, vừa đánh vừa nói: “Nàng tiểu nương tử này, dã Mật Nhi như vậy, xem gia giáo huấn nàng thế nào!”
Vân Hoan lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên bị người ta khiêng trên vai như vậy, tuy rằng đây là tướng công nàng, nhưng là bị tướng công đánh mông, chuyện này, chuyện này, sao có thể nhịn!
Nhớ tới lần trước đánh Tống Trường Bình thì bị nói là cầm tinh con chó, nàng do dự, cuối cùng vẫn không hạ miệng, lần này ại dùng bàn tay trắng như phấn đánh hắn. Đánh rồi mới phát hiện thật sự là chịu thiệt, thân mình nam nhân có bao nhiêu cứng rắn vậy, đánh đến tay nàng cũng đau.
Tống Trường Bình cười ha ha, bước nhanh đi đến bên giường, không cho Vân Hoan giãy giụa, dùng người ép xuống.
“Tống Trường Bình, chàng làm chi!” Vân Hoan cảm thấy Tống Trường Bình đè trên người nàng lúc này sắc mặt ngưng trọng, dường như đang nghĩ nên xử trí nàng thế nào.
Tống Trường Bình chau mày lại suy tư một lát, cuối cùng không nói một lời bắt đầu xé quần áo của nàng.
Vân Hoan cũng là đến hôm nay mới phát hiện, quần áo của nàng ở trong tay Tống Trường Bình lại không chịu nổi một kích như vậy. Bắt đầu từ áo ngoài, lại đến áo lót, lại đến cái yếm trước ngực thêu uyên ương hỉ thúy, tất cả, Tống Trường Bình đều dễ dàng kéo xuống.
Hắn cứ như vậy áp ở trên người nàng, không cho nàng nhúc nhích chút nào, rồi sau đó một tay dè nặng nàng, tay kia cũng không nhàn rỗi, bắt đầu cởi quần áo nửa người dưới của mình.
“Tống Trường Bình, chàng nếu dám....” Vân Hoan cắn môi dưới, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Nếu dưới loại trường hợp này Tống Trường Bình còn dám bá vương ngạnh thượng cung nàng, vậy nàng nhất định sẽ vùng dậy phản kháng, cuốn gói về nhà mẹ đẻ!
Ai biết, khi kiện quần áo cuối cùng trên người nàng rơi xuống đất, Tống Trường Bình cũng đột nhiên đứng lên, đắc ý chỉ vào Vân Hoan nói: “Thế này ta xem nàng trở về nhà mẹ đẻ thế nào!”
“.....”
Vân Hoan nhìn thân thể mình trống trơn, lại nhìn Tống Trường Bình, sau một lúc lâu cuối cùng cắn răng mắng, “Tống Trường Bình, chàng là đồ điên!”
Có nam nhân nào giống tướng công nhà nàng, vì ngăn cản nương tử mình về nhà mẹ đẻ, lột sạch quần áo nương tử mình đây!
A a a, là ai nói tướng công nàng là người khiêm tốn! Ngụy quân tử.
Tác giả có chuyện muốn nói: Triệu Du Hoán sao càng ngày càng có chiều hướng làm chuyên gia tình yêu, ngửa đầu nhìn trời.... Triệu Nhị uy vũ!
Khác: Tống Trường Bình uy vũ!