Vân Hoan nói xong liền muốn quỳ xuống, Lâm Nguyên Tu vội vàng đỡ nàng, nói: “Đại nãi nãi đừng vội, mặc dù ta không có mười phần nắm chắc, nhưng cũng có chút manh mối.”
Vân Hoan nói: “Vậy thì làm phiền Lâm đại phu ạ!”
Lâm Nguyên Tu viết một đơn thuốc, Vân Hoan để Tư Niên tự mình canh giữ bên ấm thuốc, nấu xong Vân Hoan tự mình đút cho Hướng Hằng Ninh, đợi qua một canh giờ Hướng Hằng Ninh mới từ từ tỉnh lại.
Khi đó trời đã sáng hẳn, ông từ từ mở mắt, trước giường có mấy người, Vân Hoan ngồi, Vân Yến mắt đỏ ửng, Hướng Hằng Thái đứng ở trước giường, bên cạnh là Trương thị lo lắng trùng trùng.
Vân Hoan sợ Hướng Hằng Ninh xảy ra chuyện gì, ban đêm khẩn cấp phái người đi mời Vân Yến về, không nghĩ lại kinh động đến Hướng Hằng Thái và Trương thị.
“Các ngươi đều tới rồi?” Hướng Hằng Ninh lên tiếng chào hỏi. Hướng Hằng Thái mắng ông: “Ngày thường giương nanh múa vuốt một bộ không gì không làm được, bây giờ lại nằm như con lợn chết, thật mất mặt!”
“Huynh là ước gì ta chết đúng không! Ta mới không theo ý huynh đâu!” Hướng Hằng Ninh đáp lại một câu, giãy dụa muốn đứng lên, cuối cùng không có khí lực lại mềm xuống, nói: “Trong nhà này đều là cháu gái ruột của huynh, nếu như ta thật sự có chuyện gì....”
Hướng Hằng Ninh bĩu môi, nói với mọi người: “Ta có mấy lời muốn nói với Đại bá các ngươi, các ngươi đều lui ra ngoài đi.”
“Cha, Lâm đại phu nói có biện pháp có thể trị được bệnh của người, cha yên tâm bớt lo mới được.” Vân Hoan trấn an nói, dẫn mọi người lui ra.
Trương thị kéo Vân Hoan sang một bên, “Cha ngươi bệnh này sao lại đến nhanh như vậy?”
“Hôm qua vẫn còn rất tốt, không biết thế nào, nửa đêm liền....” Vân Hoan cũng có chút hoảng.
Trong tay Trường thị có đồ, vốn cho rằng thứ này còn phải để mấy chục năm nữa mới có thể lấy ra, nào biết trước mắt đã có khả năng phải giao ra rồi. Nhưng là lúc này giao ra, chỉ sợ....
Cũng vậy, đưa Vân Hoan, mặc nàng xử trí vậy.
Trương thị định thần, đưa đồ trong tay cho Vân Hoan, nói: “Cái này là nương ngươi trước khi lâm chung giao cho ta, giờ ta giao cho ngươi, tự ngươi xem rồi làm đi.”
Vân Hoan nghi hoặc mở ra, mặt trên rõ ràng là khế ước bán thân của kỹ nữ, Vân Hoan lập tức sửng sốt tại chỗ, lại nghe Trương thị nói: “Nương ngươi từng nói với ta, ngày nào đó cha ngươi... phải đi thì đưa cái này cho cha ngươi, chỗ ta còn có bức tranh khi nàng ta làm hoa khôi. Nương ngươi sắp chết cũng vẫn không tha thứ cho cha ngươi, có lẽ cũng là muốn hắn lòng mang hối hận rời đi....”
“Năm đó nương đã phái người tra ra lai lịch của bà ta, vì sao lại tha cho bà ta? Vì sao nhiều lần đẩy cha ra ngoài, không muốn gặp cha?” Vân Hoan không nhịn được rơi lệ, “Nếu lúc trước nương lấy thứ này ra, phụ thân sẽ không mang người nọ vào cửa, ta lại làm sao có thể...”
Lại làm sao có thể không công chậm trễ cả đời, trôi qua đau khổ như vậy?
“Ngươi không hiểu.... Dựa theo tính tình của nương ngươi, chỉ sợ nàng hận thấu cha ngươi, cho nên sau khi chết rồi cũng vẫn không muốn cha ngươi yên lòng.” Trương thị thấp giọng nói, “Trước mắt cha ngươi mạng treo lơ lửng, muốn làm thế nào vậy phải xem ngươi rồi.”
Tờ giấy này giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, nàng muốn ném đi, lại thu trở về. Trong hoảng hốt, nàng lại nhớ tới Lâm Nguyên Tu thốt ra hai chữ ‘Tô Thiên’, trong đầu như tia chớp xẹt qua nảy ra ý nghĩ: hay là hai người bọn họ đã sớm quen biết?
Ánh mắt Lâm Nguyên Tu nhìn Tô Thiên Lạc rất chán ghét, hay là ông ấy biết chút chuyện gì?
Trong đầu trăm ngàn ý nghĩ xoay chuyển, vòng thành một rối bòng bong, ánh mắt nàng không khỏi nhìn thoáng qua cửa phòng Hướng Hằng Ninh. Cửa két một tiếng mở ra, Hướng Hằng Thái đứng ở ngưỡng cửa, nói: “Cha ngươi bảo các ngươi đều tiến vào.”
“Phụ thân vẫn khỏe chứ?” Vân Yến hiện nay mượt mà hơn rất nhiều khóc đến không thành tiếng, Hướng Hằng Thái xoa xoa đầu nàng nói: “Cha ngươi thích nhìn thấy các ngươi cười, đừng khóc. Yến Nhi, con cười đẹp nhất, cười một cái cho Đại bá nào!”
“Dạ!” Vân Yến cúi đầu lau nước mắt, tự nhiên nắm lấy tay Hướng Hằng Thái, đi vào trong.
Cũng không biết là do thuốc hay do cái gì, sắc mặt Hướng Hằng Ninh hơi hồng, lúc này cường chống đỡ thân mình, nói với mọi người: “Vừa rồi ta đã nói chuyện với Đại bá của các ngươi, mấy ngày này, trong phủ cao thấp đều từ Đại bá và Đại bá mẫu của các ngươi quản lý. Nếu ta đi rồi, Phong Niên thực phủ vẫn là của Hoan nhi, các ngươi ai cũng không được động đến Phong Niên. Sản nghiệp còn lại trong phủ ta đã sớm nghĩ tốt nên xử lý thế nào, cũng đã nói với Đại bá các ngươi, các ngươi nghe Đại bá.”
“Lão gia....” Tô thị lòng hoảng hốt, đang muốn khóc thành tiếng, Hướng Hằng Ninh khoát tay nói: “Đồ cưới của Cẩm nhi sẽ không thiếu của nàng! Nơi đi của ngươi ta cũng đã an bày!”
Một câu nói chặn Tô thị về, Hướng Hằng Ninh vẫy tay gọi Vân Hoan đến gần, “Ta sợ là chờ không kịp, ngươi bảo Trường Bình đi mời vị Huyện thái gia kia đến đây, ta cẩn thận nhìn xem, nếu thích hợp, nhanh chóng đem hôn sự của tỷ ngươi làm đi....”
Vân Hoan biết ông là sợ ông đi rồi sẽ làm chậm trễ Hướng Vân Cẩm, đây là từng bước xử lý hậu sự của bản thân. Đến cùng vẫn là tinh thần không tốt, hồ đồ rồi. Thành Chương này tốt xấu gì cũng là Quan lão gia, nào có chuyện ngươi mời hắn sẽ đến. Nhưng lúc này lòng nàng chỉ cảm thấy khổ sở, nước mắt nhịn không được chảy ra. Xoa người sang chỗ khác dặn dò Trường Bình vài câu, Trường Binh xoay người đi làm.
Cuối cùng là dùng thể diện của Triệu Nhị, vì Thành Huyện thái gia kia không bao lâu đã tới.
Vân Hoan dẫn nữ quyến lui ra ngoài, xa xa thấy bóng dáng Thành Chương, quả nhiên là ngọc thụ lâm phong, nếu bàn về tướng mạo, cũng là thượng đẳng.
Vân Yến còn nhỏ không hiểu chuyện, thấy người đi qua, ngẩng đầu hỏi Vân Hoan: “Nhị tỷ, đây là Đại tỷ phu của chúng ta sao?”
“Yến nhi, muội nói bậy gì đâu!” Hướng Vân Cẩm cả giận nói, nhưng ánh mắt cũng không rời khỏi người nọ.
Vân Hoan bụng đầy tâm sự không có chỗ kể, lại trải qua một đêm mệt mỏi, đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, Vân Yến hô nhỏ bên tai, nàng liền hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại trời đã vào đêm. Nàng mở mắt ra theo thói quen tìm bóng dáng Trường Bình, chỉ thấy hắn đưa lưng về phía nàng đứng bên cửa sổ, gió nhẹ nhẹ gợi lên vạt áo hắn, rừng trúc ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm xào xạc rất nhỏ, làm cho người ta tĩnh tâm lại.
Vân Hoan dựa người vào thành giường ngồi một hồi mới nhớ tới Hướng Hằng Ninh, giãy dụa muốn đứng dậy, Trường Bình ấn người nàng xuống, trong con ngươi tràn đầy đau lòng.
“Hoan nhi, nhạc phụ không có chuyện gì, chỉ là quá mệt, đang ngủ.”
“Vậy là tốt rồi.” Vân Hoan chậm rãi thở ra, nhớ tới Thành Chương lại thuận miệng hỏi, Trường Bình nói: “Nhạc phụ giống như rất vừa lòng Thành Chương, hai người đóng cửa nói chuyện một hồi, lúc đi ra Thành Chương rất vui vẻ. Nghe ý nhạc phụ, mấy ngày nay sẽ định hôn sự xuống, nếu ông chống đỡ được, chỉ coi như hôn sự này là xung hỉ, nếu không chống đỡ được.... vậy cũng phải gả Hướng Vân Cẩm ra ngoài rồi mới đại tang.”
Vân Hoan nghe được bốn chữ ‘không chống đỡ được’, trái tim nhịn không được run lên, Trường Bình nói: “Trong phủ mấy ngày nữa chỉ sợ sẽ rất bận, nhạc phụ vốn muốn giữ nàng lại trong phủ hỗ trợ, ta giúp nàng từ chối rồi... Dù sao, chắc Hướng Vân Cẩm cũng không hi vọng nàng giúp gì.”
“Ừ! Chuyện của nàng đều có nương nàng quan tâm.” Vân Hoan cụp mắt, “Trước mắt ta chỉ mong bệnh của phụ thân nhanh tốt lên!”
“Lâm đại phu mới đến tìm ta, nói bệnh của nhạc phụ là lâu năm tích lại, lần này bị phong hàn, tất cả các bệnh đều phát ra theo. Muốn một lần xóa tất cả các bệnh căn thật sự rất khó, trước mắt chỉ có thể dùng thuốc kéo, ông ấy đi tìm biện pháp cứu nhạc phụ. Tóm lại là bây giờ không có nguy hiểm đến tính mạng.” Trường Bình nói.
“Vậy là tốt rồi....” Vân Hoan chậm rãi ngồi ở mép giường, Trường Bình thấy nàng mệt mỏi, ôm nàng nói: “Nhạc phụ bên này còn có Dương di nương chăm sóc, Lâm đại phu cũng ở, sẽ không xảy ra đường rẽ gì. Nhưng là nàng, nếu không nghỉ ngơi cho tốt, chỉ sợ thân thể nàng không gánh được.”
Vân Hoan chôn cả mặt vào đầu vai Trường Bình, ấp úng nói: “Trường Bình, mang ta về nhà.”
Qua một ngày, Hướng phủ hôn sự bắt đầu thật làm, Tô thị cả ngày bận không thấy chân, chuyện chăm sóc Hướng Hằng Ninh hơn phân nửa giao cho Dương di nương.
Do trong nhà có người bệnh, thời gian chuẩn bị cũng không nhiều, hôn sự nhìn quá có chút vội vàng. Nhưng đầu tiên Thành Chương là nhị hôn, đối mấy chuyện này cũng không để bụng, thứ hai, Hướng Vân Cẩm sợ hôn sự này lại xảy ra sai lầm gì, nàng ta vội vã gả, rất nhiều việc cũng không so đo. Thứ ba, Triệu phu nhân đau lòng cháu ngoại trai, phái người đến hỗ trợ, hôn sự liền được chuẩn bị đâu vào đấy, mới có ba ngày, ngược lại có da có thịt.
Trong mấy ngày này, Lâm Nguyên Tu không ngủ không nghỉ, cả ngày canh giữ bên người Hướng Hằng Ninh. Thân thể Hướng Hằng Ninh cũng dần có khởi sắc, từ nằm trên giường không dậy nổi đã có thể hoạt động một lát, thỉnh thoảng Vân Hoan cũng đi qua thăm Hướng Hằng Ninh.
Chỉ là càng gần đến hôn kỳ của Hướng Vân Cẩm, nàng ta lại càng thêm vênh váo tự đắc. Mỗi khi nhìn thấy Vân Hoan, thế nào cũng sẽ dùng lỗ mũi nhìn người, hận không thể phun ra hai luồng khói trắng, cho bản thân thêm chút tiên khí để người ta chiêm ngưỡng.
Đêm trước Hướng Vân Cẩm xuất giá, Hướng Hằng Ninh cố ý dặn Vân Hoan ở lại trong nhà một đêm, Vân Hoan vốn không nghĩ ở lại, lại không đành lòng quét thể diện của Hướng Hằng Ninh, chỉ có thể kiên trì ở lại. Ban đêm nhàm chán, từ trong phòng Hướng Hằng Ninh đi ra, oan gia ngõ hẹp đụng phải Hướng Vân Cẩm. Đường hẹp, Hướng Vân Cẩm muốn đi thì phải lách qua người Vân Hoan, Vân Hoan đi bên trái nàng ta cũng đi về bên trái, Vân Hoan đi phải nàng ta cũng đi phải. Vân Hoan dứt khoát dừng bước chân, tức giận nhìn nàng ta, “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Ta chẳng muốn làm gì cả! Ta chỉ muốn đi đường này thôi! Sáng mai ta sẽ gả ra ngoài, sau này có trở về hay không vẫn là một vấn đề, ta đi đường này một lần, sợ về sau quên đường!”
“Vậy thì nên cẩn thận dùng chân đi đường đi, sợ sau này ngươi sống không tốt, còn phải cắn răng quỳ xuống!” Vân Hoan ác độc đánh trả, thành công chọc giận Hướng Vân Cẩm, chỉ thấy nàng ta tiến gần thêm một bước, cười đến quái đản: “Hướng Vân Hoan, từ nhỏ mọi chuyện ta đều không tranh được qua ngươi, nhưng sau này, phu quân ta chính là đại nhân Kiến Châu, là quan, ta chính là quan gia phu nhân. Tống Trường Bình của ngươi dù có năng lực thì lại như thế nào, đến cùng cũng chỉ là dân áo vải, ngươi thấy ta, còn không phải quỳ xuống!”
Vân Hoan định nói ‘quỳ cái đầu ngươi’, nghĩ lại lại thấy những lời này không khỏi không có khí thế, cẩn thận cân nhắc một hồi, trên mặt rốt cuộc hiện ra nụ cười không có ý tốt, cho Hướng Vân Cẩm trùng trùng đả kích: “Dù sao cũng chỉ là vợ kế mà thôi, ngày ngày ngủ trên chiếc giường người chết từng ngủ, cẩn thận quan gia tướng công của ngươi ban đêm ôm ngươi kêu nhầm tên!”
Hướng Vân Cẩm biến sắc, tay giơ lên muốn đánh Vân Hoan, Vân Hoan nghiêng người, thuận chân đạp qua, trực tiếp đạp Hướng Vân Hoan như chó gặm đất, Vân Hoan vỗ vỗ hai tay, trên cao nhìn xuống nói, “Hướng Vân Cẩm, nói trắng ra là, nương ngươi cướp tướng công của người sống, mà ngươi, cướp chính là tướng công của người chết. Trong khung đều là một chữ....”
Hướng Vân Cẩm tức đến cả người đều run, đứng lên vừa muốn xé miệng Vân Hoan, Vân Hoan đứng dậy gọi “Trường Bình!” Hướng Vân Cẩm vội vàng quay đầu nhìn lại, trống không, nào có người. Khi lại quay đầu lại, Vân Hoan đã chạy xa, quay đầu lại làm thành hình cái loa, một chữ rành mạch “Tiện.”
Hướng Vân Cẩm tức miệng chửi tô tục, vỗ vỗ tay muốn đi về phía phòng mình, chưa đi được hai bước, từ phía trước đột nhiên xuất hiện một người, bịt miệng nàng ta rồi kéo vào bụi cỏ, vừa kéo lại vừa hôn lung tung, miệng thì thầm: ‘Tâm can bảo bối của ta, ta nhớ nàng muốn chết rồi!”
Editor: Linh
Vân Hoan nói xong liền muốn quỳ xuống, Lâm Nguyên Tu vội vàng đỡ nàng, nói: “Đại nãi nãi đừng vội, mặc dù ta không có mười phần nắm chắc, nhưng cũng có chút manh mối.”
Vân Hoan nói: “Vậy thì làm phiền Lâm đại phu ạ!”
Lâm Nguyên Tu viết một đơn thuốc, Vân Hoan để Tư Niên tự mình canh giữ bên ấm thuốc, nấu xong Vân Hoan tự mình đút cho Hướng Hằng Ninh, đợi qua một canh giờ Hướng Hằng Ninh mới từ từ tỉnh lại.
Khi đó trời đã sáng hẳn, ông từ từ mở mắt, trước giường có mấy người, Vân Hoan ngồi, Vân Yến mắt đỏ ửng, Hướng Hằng Thái đứng ở trước giường, bên cạnh là Trương thị lo lắng trùng trùng.
Vân Hoan sợ Hướng Hằng Ninh xảy ra chuyện gì, ban đêm khẩn cấp phái người đi mời Vân Yến về, không nghĩ lại kinh động đến Hướng Hằng Thái và Trương thị.
“Các ngươi đều tới rồi?” Hướng Hằng Ninh lên tiếng chào hỏi. Hướng Hằng Thái mắng ông: “Ngày thường giương nanh múa vuốt một bộ không gì không làm được, bây giờ lại nằm như con lợn chết, thật mất mặt!”
“Huynh là ước gì ta chết đúng không! Ta mới không theo ý huynh đâu!” Hướng Hằng Ninh đáp lại một câu, giãy dụa muốn đứng lên, cuối cùng không có khí lực lại mềm xuống, nói: “Trong nhà này đều là cháu gái ruột của huynh, nếu như ta thật sự có chuyện gì....”
Hướng Hằng Ninh bĩu môi, nói với mọi người: “Ta có mấy lời muốn nói với Đại bá các ngươi, các ngươi đều lui ra ngoài đi.”
“Cha, Lâm đại phu nói có biện pháp có thể trị được bệnh của người, cha yên tâm bớt lo mới được.” Vân Hoan trấn an nói, dẫn mọi người lui ra.
Trương thị kéo Vân Hoan sang một bên, “Cha ngươi bệnh này sao lại đến nhanh như vậy?”
“Hôm qua vẫn còn rất tốt, không biết thế nào, nửa đêm liền....” Vân Hoan cũng có chút hoảng.
Trong tay Trường thị có đồ, vốn cho rằng thứ này còn phải để mấy chục năm nữa mới có thể lấy ra, nào biết trước mắt đã có khả năng phải giao ra rồi. Nhưng là lúc này giao ra, chỉ sợ....
Cũng vậy, đưa Vân Hoan, mặc nàng xử trí vậy.
Trương thị định thần, đưa đồ trong tay cho Vân Hoan, nói: “Cái này là nương ngươi trước khi lâm chung giao cho ta, giờ ta giao cho ngươi, tự ngươi xem rồi làm đi.”
Vân Hoan nghi hoặc mở ra, mặt trên rõ ràng là khế ước bán thân của kỹ nữ, Vân Hoan lập tức sửng sốt tại chỗ, lại nghe Trương thị nói: “Nương ngươi từng nói với ta, ngày nào đó cha ngươi... phải đi thì đưa cái này cho cha ngươi, chỗ ta còn có bức tranh khi nàng ta làm hoa khôi. Nương ngươi sắp chết cũng vẫn không tha thứ cho cha ngươi, có lẽ cũng là muốn hắn lòng mang hối hận rời đi....”
“Năm đó nương đã phái người tra ra lai lịch của bà ta, vì sao lại tha cho bà ta? Vì sao nhiều lần đẩy cha ra ngoài, không muốn gặp cha?” Vân Hoan không nhịn được rơi lệ, “Nếu lúc trước nương lấy thứ này ra, phụ thân sẽ không mang người nọ vào cửa, ta lại làm sao có thể...”
Lại làm sao có thể không công chậm trễ cả đời, trôi qua đau khổ như vậy?
“Ngươi không hiểu.... Dựa theo tính tình của nương ngươi, chỉ sợ nàng hận thấu cha ngươi, cho nên sau khi chết rồi cũng vẫn không muốn cha ngươi yên lòng.” Trương thị thấp giọng nói, “Trước mắt cha ngươi mạng treo lơ lửng, muốn làm thế nào vậy phải xem ngươi rồi.”
Tờ giấy này giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, nàng muốn ném đi, lại thu trở về. Trong hoảng hốt, nàng lại nhớ tới Lâm Nguyên Tu thốt ra hai chữ ‘Tô Thiên’, trong đầu như tia chớp xẹt qua nảy ra ý nghĩ: hay là hai người bọn họ đã sớm quen biết?
Ánh mắt Lâm Nguyên Tu nhìn Tô Thiên Lạc rất chán ghét, hay là ông ấy biết chút chuyện gì?
Trong đầu trăm ngàn ý nghĩ xoay chuyển, vòng thành một rối bòng bong, ánh mắt nàng không khỏi nhìn thoáng qua cửa phòng Hướng Hằng Ninh. Cửa két một tiếng mở ra, Hướng Hằng Thái đứng ở ngưỡng cửa, nói: “Cha ngươi bảo các ngươi đều tiến vào.”
“Phụ thân vẫn khỏe chứ?” Vân Yến hiện nay mượt mà hơn rất nhiều khóc đến không thành tiếng, Hướng Hằng Thái xoa xoa đầu nàng nói: “Cha ngươi thích nhìn thấy các ngươi cười, đừng khóc. Yến Nhi, con cười đẹp nhất, cười một cái cho Đại bá nào!”
“Dạ!” Vân Yến cúi đầu lau nước mắt, tự nhiên nắm lấy tay Hướng Hằng Thái, đi vào trong.
Cũng không biết là do thuốc hay do cái gì, sắc mặt Hướng Hằng Ninh hơi hồng, lúc này cường chống đỡ thân mình, nói với mọi người: “Vừa rồi ta đã nói chuyện với Đại bá của các ngươi, mấy ngày này, trong phủ cao thấp đều từ Đại bá và Đại bá mẫu của các ngươi quản lý. Nếu ta đi rồi, Phong Niên thực phủ vẫn là của Hoan nhi, các ngươi ai cũng không được động đến Phong Niên. Sản nghiệp còn lại trong phủ ta đã sớm nghĩ tốt nên xử lý thế nào, cũng đã nói với Đại bá các ngươi, các ngươi nghe Đại bá.”
“Lão gia....” Tô thị lòng hoảng hốt, đang muốn khóc thành tiếng, Hướng Hằng Ninh khoát tay nói: “Đồ cưới của Cẩm nhi sẽ không thiếu của nàng! Nơi đi của ngươi ta cũng đã an bày!”
Một câu nói chặn Tô thị về, Hướng Hằng Ninh vẫy tay gọi Vân Hoan đến gần, “Ta sợ là chờ không kịp, ngươi bảo Trường Bình đi mời vị Huyện thái gia kia đến đây, ta cẩn thận nhìn xem, nếu thích hợp, nhanh chóng đem hôn sự của tỷ ngươi làm đi....”
Vân Hoan biết ông là sợ ông đi rồi sẽ làm chậm trễ Hướng Vân Cẩm, đây là từng bước xử lý hậu sự của bản thân. Đến cùng vẫn là tinh thần không tốt, hồ đồ rồi. Thành Chương này tốt xấu gì cũng là Quan lão gia, nào có chuyện ngươi mời hắn sẽ đến. Nhưng lúc này lòng nàng chỉ cảm thấy khổ sở, nước mắt nhịn không được chảy ra. Xoa người sang chỗ khác dặn dò Trường Bình vài câu, Trường Binh xoay người đi làm.
Cuối cùng là dùng thể diện của Triệu Nhị, vì Thành Huyện thái gia kia không bao lâu đã tới.
Vân Hoan dẫn nữ quyến lui ra ngoài, xa xa thấy bóng dáng Thành Chương, quả nhiên là ngọc thụ lâm phong, nếu bàn về tướng mạo, cũng là thượng đẳng.
Vân Yến còn nhỏ không hiểu chuyện, thấy người đi qua, ngẩng đầu hỏi Vân Hoan: “Nhị tỷ, đây là Đại tỷ phu của chúng ta sao?”
“Yến nhi, muội nói bậy gì đâu!” Hướng Vân Cẩm cả giận nói, nhưng ánh mắt cũng không rời khỏi người nọ.
Vân Hoan bụng đầy tâm sự không có chỗ kể, lại trải qua một đêm mệt mỏi, đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, Vân Yến hô nhỏ bên tai, nàng liền hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại trời đã vào đêm. Nàng mở mắt ra theo thói quen tìm bóng dáng Trường Bình, chỉ thấy hắn đưa lưng về phía nàng đứng bên cửa sổ, gió nhẹ nhẹ gợi lên vạt áo hắn, rừng trúc ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm xào xạc rất nhỏ, làm cho người ta tĩnh tâm lại.
Vân Hoan dựa người vào thành giường ngồi một hồi mới nhớ tới Hướng Hằng Ninh, giãy dụa muốn đứng dậy, Trường Bình ấn người nàng xuống, trong con ngươi tràn đầy đau lòng.
“Hoan nhi, nhạc phụ không có chuyện gì, chỉ là quá mệt, đang ngủ.”
“Vậy là tốt rồi.” Vân Hoan chậm rãi thở ra, nhớ tới Thành Chương lại thuận miệng hỏi, Trường Bình nói: “Nhạc phụ giống như rất vừa lòng Thành Chương, hai người đóng cửa nói chuyện một hồi, lúc đi ra Thành Chương rất vui vẻ. Nghe ý nhạc phụ, mấy ngày nay sẽ định hôn sự xuống, nếu ông chống đỡ được, chỉ coi như hôn sự này là xung hỉ, nếu không chống đỡ được.... vậy cũng phải gả Hướng Vân Cẩm ra ngoài rồi mới đại tang.”
Vân Hoan nghe được bốn chữ ‘không chống đỡ được’, trái tim nhịn không được run lên, Trường Bình nói: “Trong phủ mấy ngày nữa chỉ sợ sẽ rất bận, nhạc phụ vốn muốn giữ nàng lại trong phủ hỗ trợ, ta giúp nàng từ chối rồi... Dù sao, chắc Hướng Vân Cẩm cũng không hi vọng nàng giúp gì.”
“Ừ! Chuyện của nàng đều có nương nàng quan tâm.” Vân Hoan cụp mắt, “Trước mắt ta chỉ mong bệnh của phụ thân nhanh tốt lên!”
“Lâm đại phu mới đến tìm ta, nói bệnh của nhạc phụ là lâu năm tích lại, lần này bị phong hàn, tất cả các bệnh đều phát ra theo. Muốn một lần xóa tất cả các bệnh căn thật sự rất khó, trước mắt chỉ có thể dùng thuốc kéo, ông ấy đi tìm biện pháp cứu nhạc phụ. Tóm lại là bây giờ không có nguy hiểm đến tính mạng.” Trường Bình nói.
“Vậy là tốt rồi....” Vân Hoan chậm rãi ngồi ở mép giường, Trường Bình thấy nàng mệt mỏi, ôm nàng nói: “Nhạc phụ bên này còn có Dương di nương chăm sóc, Lâm đại phu cũng ở, sẽ không xảy ra đường rẽ gì. Nhưng là nàng, nếu không nghỉ ngơi cho tốt, chỉ sợ thân thể nàng không gánh được.”
Vân Hoan chôn cả mặt vào đầu vai Trường Bình, ấp úng nói: “Trường Bình, mang ta về nhà.”
Qua một ngày, Hướng phủ hôn sự bắt đầu thật làm, Tô thị cả ngày bận không thấy chân, chuyện chăm sóc Hướng Hằng Ninh hơn phân nửa giao cho Dương di nương.
Do trong nhà có người bệnh, thời gian chuẩn bị cũng không nhiều, hôn sự nhìn quá có chút vội vàng. Nhưng đầu tiên Thành Chương là nhị hôn, đối mấy chuyện này cũng không để bụng, thứ hai, Hướng Vân Cẩm sợ hôn sự này lại xảy ra sai lầm gì, nàng ta vội vã gả, rất nhiều việc cũng không so đo. Thứ ba, Triệu phu nhân đau lòng cháu ngoại trai, phái người đến hỗ trợ, hôn sự liền được chuẩn bị đâu vào đấy, mới có ba ngày, ngược lại có da có thịt.
Trong mấy ngày này, Lâm Nguyên Tu không ngủ không nghỉ, cả ngày canh giữ bên người Hướng Hằng Ninh. Thân thể Hướng Hằng Ninh cũng dần có khởi sắc, từ nằm trên giường không dậy nổi đã có thể hoạt động một lát, thỉnh thoảng Vân Hoan cũng đi qua thăm Hướng Hằng Ninh.
Chỉ là càng gần đến hôn kỳ của Hướng Vân Cẩm, nàng ta lại càng thêm vênh váo tự đắc. Mỗi khi nhìn thấy Vân Hoan, thế nào cũng sẽ dùng lỗ mũi nhìn người, hận không thể phun ra hai luồng khói trắng, cho bản thân thêm chút tiên khí để người ta chiêm ngưỡng.
Đêm trước Hướng Vân Cẩm xuất giá, Hướng Hằng Ninh cố ý dặn Vân Hoan ở lại trong nhà một đêm, Vân Hoan vốn không nghĩ ở lại, lại không đành lòng quét thể diện của Hướng Hằng Ninh, chỉ có thể kiên trì ở lại. Ban đêm nhàm chán, từ trong phòng Hướng Hằng Ninh đi ra, oan gia ngõ hẹp đụng phải Hướng Vân Cẩm. Đường hẹp, Hướng Vân Cẩm muốn đi thì phải lách qua người Vân Hoan, Vân Hoan đi bên trái nàng ta cũng đi về bên trái, Vân Hoan đi phải nàng ta cũng đi phải. Vân Hoan dứt khoát dừng bước chân, tức giận nhìn nàng ta, “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Ta chẳng muốn làm gì cả! Ta chỉ muốn đi đường này thôi! Sáng mai ta sẽ gả ra ngoài, sau này có trở về hay không vẫn là một vấn đề, ta đi đường này một lần, sợ về sau quên đường!”
“Vậy thì nên cẩn thận dùng chân đi đường đi, sợ sau này ngươi sống không tốt, còn phải cắn răng quỳ xuống!” Vân Hoan ác độc đánh trả, thành công chọc giận Hướng Vân Cẩm, chỉ thấy nàng ta tiến gần thêm một bước, cười đến quái đản: “Hướng Vân Hoan, từ nhỏ mọi chuyện ta đều không tranh được qua ngươi, nhưng sau này, phu quân ta chính là đại nhân Kiến Châu, là quan, ta chính là quan gia phu nhân. Tống Trường Bình của ngươi dù có năng lực thì lại như thế nào, đến cùng cũng chỉ là dân áo vải, ngươi thấy ta, còn không phải quỳ xuống!”
Vân Hoan định nói ‘quỳ cái đầu ngươi’, nghĩ lại lại thấy những lời này không khỏi không có khí thế, cẩn thận cân nhắc một hồi, trên mặt rốt cuộc hiện ra nụ cười không có ý tốt, cho Hướng Vân Cẩm trùng trùng đả kích: “Dù sao cũng chỉ là vợ kế mà thôi, ngày ngày ngủ trên chiếc giường người chết từng ngủ, cẩn thận quan gia tướng công của ngươi ban đêm ôm ngươi kêu nhầm tên!”
Hướng Vân Cẩm biến sắc, tay giơ lên muốn đánh Vân Hoan, Vân Hoan nghiêng người, thuận chân đạp qua, trực tiếp đạp Hướng Vân Hoan như chó gặm đất, Vân Hoan vỗ vỗ hai tay, trên cao nhìn xuống nói, “Hướng Vân Cẩm, nói trắng ra là, nương ngươi cướp tướng công của người sống, mà ngươi, cướp chính là tướng công của người chết. Trong khung đều là một chữ....”
Hướng Vân Cẩm tức đến cả người đều run, đứng lên vừa muốn xé miệng Vân Hoan, Vân Hoan đứng dậy gọi “Trường Bình!” Hướng Vân Cẩm vội vàng quay đầu nhìn lại, trống không, nào có người. Khi lại quay đầu lại, Vân Hoan đã chạy xa, quay đầu lại làm thành hình cái loa, một chữ rành mạch “Tiện.”
Hướng Vân Cẩm tức miệng chửi tô tục, vỗ vỗ tay muốn đi về phía phòng mình, chưa đi được hai bước, từ phía trước đột nhiên xuất hiện một người, bịt miệng nàng ta rồi kéo vào bụi cỏ, vừa kéo lại vừa hôn lung tung, miệng thì thầm: ‘Tâm can bảo bối của ta, ta nhớ nàng muốn chết rồi!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Linh
Vân Hoan nói xong liền muốn quỳ xuống, Lâm Nguyên Tu vội vàng đỡ nàng, nói: “Đại nãi nãi đừng vội, mặc dù ta không có mười phần nắm chắc, nhưng cũng có chút manh mối.”
Vân Hoan nói: “Vậy thì làm phiền Lâm đại phu ạ!”
Lâm Nguyên Tu viết một đơn thuốc, Vân Hoan để Tư Niên tự mình canh giữ bên ấm thuốc, nấu xong Vân Hoan tự mình đút cho Hướng Hằng Ninh, đợi qua một canh giờ Hướng Hằng Ninh mới từ từ tỉnh lại.
Khi đó trời đã sáng hẳn, ông từ từ mở mắt, trước giường có mấy người, Vân Hoan ngồi, Vân Yến mắt đỏ ửng, Hướng Hằng Thái đứng ở trước giường, bên cạnh là Trương thị lo lắng trùng trùng.
Vân Hoan sợ Hướng Hằng Ninh xảy ra chuyện gì, ban đêm khẩn cấp phái người đi mời Vân Yến về, không nghĩ lại kinh động đến Hướng Hằng Thái và Trương thị.
“Các ngươi đều tới rồi?” Hướng Hằng Ninh lên tiếng chào hỏi. Hướng Hằng Thái mắng ông: “Ngày thường giương nanh múa vuốt một bộ không gì không làm được, bây giờ lại nằm như con lợn chết, thật mất mặt!”
“Huynh là ước gì ta chết đúng không! Ta mới không theo ý huynh đâu!” Hướng Hằng Ninh đáp lại một câu, giãy dụa muốn đứng lên, cuối cùng không có khí lực lại mềm xuống, nói: “Trong nhà này đều là cháu gái ruột của huynh, nếu như ta thật sự có chuyện gì....”
Hướng Hằng Ninh bĩu môi, nói với mọi người: “Ta có mấy lời muốn nói với Đại bá các ngươi, các ngươi đều lui ra ngoài đi.”
“Cha, Lâm đại phu nói có biện pháp có thể trị được bệnh của người, cha yên tâm bớt lo mới được.” Vân Hoan trấn an nói, dẫn mọi người lui ra.
Trương thị kéo Vân Hoan sang một bên, “Cha ngươi bệnh này sao lại đến nhanh như vậy?”
“Hôm qua vẫn còn rất tốt, không biết thế nào, nửa đêm liền....” Vân Hoan cũng có chút hoảng.
Trong tay Trường thị có đồ, vốn cho rằng thứ này còn phải để mấy chục năm nữa mới có thể lấy ra, nào biết trước mắt đã có khả năng phải giao ra rồi. Nhưng là lúc này giao ra, chỉ sợ....
Cũng vậy, đưa Vân Hoan, mặc nàng xử trí vậy.
Trương thị định thần, đưa đồ trong tay cho Vân Hoan, nói: “Cái này là nương ngươi trước khi lâm chung giao cho ta, giờ ta giao cho ngươi, tự ngươi xem rồi làm đi.”
Vân Hoan nghi hoặc mở ra, mặt trên rõ ràng là khế ước bán thân của kỹ nữ, Vân Hoan lập tức sửng sốt tại chỗ, lại nghe Trương thị nói: “Nương ngươi từng nói với ta, ngày nào đó cha ngươi... phải đi thì đưa cái này cho cha ngươi, chỗ ta còn có bức tranh khi nàng ta làm hoa khôi. Nương ngươi sắp chết cũng vẫn không tha thứ cho cha ngươi, có lẽ cũng là muốn hắn lòng mang hối hận rời đi....”
“Năm đó nương đã phái người tra ra lai lịch của bà ta, vì sao lại tha cho bà ta? Vì sao nhiều lần đẩy cha ra ngoài, không muốn gặp cha?” Vân Hoan không nhịn được rơi lệ, “Nếu lúc trước nương lấy thứ này ra, phụ thân sẽ không mang người nọ vào cửa, ta lại làm sao có thể...”
Lại làm sao có thể không công chậm trễ cả đời, trôi qua đau khổ như vậy?
“Ngươi không hiểu.... Dựa theo tính tình của nương ngươi, chỉ sợ nàng hận thấu cha ngươi, cho nên sau khi chết rồi cũng vẫn không muốn cha ngươi yên lòng.” Trương thị thấp giọng nói, “Trước mắt cha ngươi mạng treo lơ lửng, muốn làm thế nào vậy phải xem ngươi rồi.”
Tờ giấy này giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, nàng muốn ném đi, lại thu trở về. Trong hoảng hốt, nàng lại nhớ tới Lâm Nguyên Tu thốt ra hai chữ ‘Tô Thiên’, trong đầu như tia chớp xẹt qua nảy ra ý nghĩ: hay là hai người bọn họ đã sớm quen biết?
Ánh mắt Lâm Nguyên Tu nhìn Tô Thiên Lạc rất chán ghét, hay là ông ấy biết chút chuyện gì?
Trong đầu trăm ngàn ý nghĩ xoay chuyển, vòng thành một rối bòng bong, ánh mắt nàng không khỏi nhìn thoáng qua cửa phòng Hướng Hằng Ninh. Cửa két một tiếng mở ra, Hướng Hằng Thái đứng ở ngưỡng cửa, nói: “Cha ngươi bảo các ngươi đều tiến vào.”
“Phụ thân vẫn khỏe chứ?” Vân Yến hiện nay mượt mà hơn rất nhiều khóc đến không thành tiếng, Hướng Hằng Thái xoa xoa đầu nàng nói: “Cha ngươi thích nhìn thấy các ngươi cười, đừng khóc. Yến Nhi, con cười đẹp nhất, cười một cái cho Đại bá nào!”
“Dạ!” Vân Yến cúi đầu lau nước mắt, tự nhiên nắm lấy tay Hướng Hằng Thái, đi vào trong.
Cũng không biết là do thuốc hay do cái gì, sắc mặt Hướng Hằng Ninh hơi hồng, lúc này cường chống đỡ thân mình, nói với mọi người: “Vừa rồi ta đã nói chuyện với Đại bá của các ngươi, mấy ngày này, trong phủ cao thấp đều từ Đại bá và Đại bá mẫu của các ngươi quản lý. Nếu ta đi rồi, Phong Niên thực phủ vẫn là của Hoan nhi, các ngươi ai cũng không được động đến Phong Niên. Sản nghiệp còn lại trong phủ ta đã sớm nghĩ tốt nên xử lý thế nào, cũng đã nói với Đại bá các ngươi, các ngươi nghe Đại bá.”
“Lão gia....” Tô thị lòng hoảng hốt, đang muốn khóc thành tiếng, Hướng Hằng Ninh khoát tay nói: “Đồ cưới của Cẩm nhi sẽ không thiếu của nàng! Nơi đi của ngươi ta cũng đã an bày!”
Một câu nói chặn Tô thị về, Hướng Hằng Ninh vẫy tay gọi Vân Hoan đến gần, “Ta sợ là chờ không kịp, ngươi bảo Trường Bình đi mời vị Huyện thái gia kia đến đây, ta cẩn thận nhìn xem, nếu thích hợp, nhanh chóng đem hôn sự của tỷ ngươi làm đi....”
Vân Hoan biết ông là sợ ông đi rồi sẽ làm chậm trễ Hướng Vân Cẩm, đây là từng bước xử lý hậu sự của bản thân. Đến cùng vẫn là tinh thần không tốt, hồ đồ rồi. Thành Chương này tốt xấu gì cũng là Quan lão gia, nào có chuyện ngươi mời hắn sẽ đến. Nhưng lúc này lòng nàng chỉ cảm thấy khổ sở, nước mắt nhịn không được chảy ra. Xoa người sang chỗ khác dặn dò Trường Bình vài câu, Trường Binh xoay người đi làm.
Cuối cùng là dùng thể diện của Triệu Nhị, vì Thành Huyện thái gia kia không bao lâu đã tới.
Vân Hoan dẫn nữ quyến lui ra ngoài, xa xa thấy bóng dáng Thành Chương, quả nhiên là ngọc thụ lâm phong, nếu bàn về tướng mạo, cũng là thượng đẳng.
Vân Yến còn nhỏ không hiểu chuyện, thấy người đi qua, ngẩng đầu hỏi Vân Hoan: “Nhị tỷ, đây là Đại tỷ phu của chúng ta sao?”
“Yến nhi, muội nói bậy gì đâu!” Hướng Vân Cẩm cả giận nói, nhưng ánh mắt cũng không rời khỏi người nọ.
Vân Hoan bụng đầy tâm sự không có chỗ kể, lại trải qua một đêm mệt mỏi, đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, Vân Yến hô nhỏ bên tai, nàng liền hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại trời đã vào đêm. Nàng mở mắt ra theo thói quen tìm bóng dáng Trường Bình, chỉ thấy hắn đưa lưng về phía nàng đứng bên cửa sổ, gió nhẹ nhẹ gợi lên vạt áo hắn, rừng trúc ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm xào xạc rất nhỏ, làm cho người ta tĩnh tâm lại.
Vân Hoan dựa người vào thành giường ngồi một hồi mới nhớ tới Hướng Hằng Ninh, giãy dụa muốn đứng dậy, Trường Bình ấn người nàng xuống, trong con ngươi tràn đầy đau lòng.
“Hoan nhi, nhạc phụ không có chuyện gì, chỉ là quá mệt, đang ngủ.”
“Vậy là tốt rồi.” Vân Hoan chậm rãi thở ra, nhớ tới Thành Chương lại thuận miệng hỏi, Trường Bình nói: “Nhạc phụ giống như rất vừa lòng Thành Chương, hai người đóng cửa nói chuyện một hồi, lúc đi ra Thành Chương rất vui vẻ. Nghe ý nhạc phụ, mấy ngày nay sẽ định hôn sự xuống, nếu ông chống đỡ được, chỉ coi như hôn sự này là xung hỉ, nếu không chống đỡ được.... vậy cũng phải gả Hướng Vân Cẩm ra ngoài rồi mới đại tang.”
Vân Hoan nghe được bốn chữ ‘không chống đỡ được’, trái tim nhịn không được run lên, Trường Bình nói: “Trong phủ mấy ngày nữa chỉ sợ sẽ rất bận, nhạc phụ vốn muốn giữ nàng lại trong phủ hỗ trợ, ta giúp nàng từ chối rồi... Dù sao, chắc Hướng Vân Cẩm cũng không hi vọng nàng giúp gì.”
“Ừ! Chuyện của nàng đều có nương nàng quan tâm.” Vân Hoan cụp mắt, “Trước mắt ta chỉ mong bệnh của phụ thân nhanh tốt lên!”
“Lâm đại phu mới đến tìm ta, nói bệnh của nhạc phụ là lâu năm tích lại, lần này bị phong hàn, tất cả các bệnh đều phát ra theo. Muốn một lần xóa tất cả các bệnh căn thật sự rất khó, trước mắt chỉ có thể dùng thuốc kéo, ông ấy đi tìm biện pháp cứu nhạc phụ. Tóm lại là bây giờ không có nguy hiểm đến tính mạng.” Trường Bình nói.
“Vậy là tốt rồi....” Vân Hoan chậm rãi ngồi ở mép giường, Trường Bình thấy nàng mệt mỏi, ôm nàng nói: “Nhạc phụ bên này còn có Dương di nương chăm sóc, Lâm đại phu cũng ở, sẽ không xảy ra đường rẽ gì. Nhưng là nàng, nếu không nghỉ ngơi cho tốt, chỉ sợ thân thể nàng không gánh được.”
Vân Hoan chôn cả mặt vào đầu vai Trường Bình, ấp úng nói: “Trường Bình, mang ta về nhà.”
Qua một ngày, Hướng phủ hôn sự bắt đầu thật làm, Tô thị cả ngày bận không thấy chân, chuyện chăm sóc Hướng Hằng Ninh hơn phân nửa giao cho Dương di nương.
Do trong nhà có người bệnh, thời gian chuẩn bị cũng không nhiều, hôn sự nhìn quá có chút vội vàng. Nhưng đầu tiên Thành Chương là nhị hôn, đối mấy chuyện này cũng không để bụng, thứ hai, Hướng Vân Cẩm sợ hôn sự này lại xảy ra sai lầm gì, nàng ta vội vã gả, rất nhiều việc cũng không so đo. Thứ ba, Triệu phu nhân đau lòng cháu ngoại trai, phái người đến hỗ trợ, hôn sự liền được chuẩn bị đâu vào đấy, mới có ba ngày, ngược lại có da có thịt.
Trong mấy ngày này, Lâm Nguyên Tu không ngủ không nghỉ, cả ngày canh giữ bên người Hướng Hằng Ninh. Thân thể Hướng Hằng Ninh cũng dần có khởi sắc, từ nằm trên giường không dậy nổi đã có thể hoạt động một lát, thỉnh thoảng Vân Hoan cũng đi qua thăm Hướng Hằng Ninh.
Chỉ là càng gần đến hôn kỳ của Hướng Vân Cẩm, nàng ta lại càng thêm vênh váo tự đắc. Mỗi khi nhìn thấy Vân Hoan, thế nào cũng sẽ dùng lỗ mũi nhìn người, hận không thể phun ra hai luồng khói trắng, cho bản thân thêm chút tiên khí để người ta chiêm ngưỡng.
Đêm trước Hướng Vân Cẩm xuất giá, Hướng Hằng Ninh cố ý dặn Vân Hoan ở lại trong nhà một đêm, Vân Hoan vốn không nghĩ ở lại, lại không đành lòng quét thể diện của Hướng Hằng Ninh, chỉ có thể kiên trì ở lại. Ban đêm nhàm chán, từ trong phòng Hướng Hằng Ninh đi ra, oan gia ngõ hẹp đụng phải Hướng Vân Cẩm. Đường hẹp, Hướng Vân Cẩm muốn đi thì phải lách qua người Vân Hoan, Vân Hoan đi bên trái nàng ta cũng đi về bên trái, Vân Hoan đi phải nàng ta cũng đi phải. Vân Hoan dứt khoát dừng bước chân, tức giận nhìn nàng ta, “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Ta chẳng muốn làm gì cả! Ta chỉ muốn đi đường này thôi! Sáng mai ta sẽ gả ra ngoài, sau này có trở về hay không vẫn là một vấn đề, ta đi đường này một lần, sợ về sau quên đường!”
“Vậy thì nên cẩn thận dùng chân đi đường đi, sợ sau này ngươi sống không tốt, còn phải cắn răng quỳ xuống!” Vân Hoan ác độc đánh trả, thành công chọc giận Hướng Vân Cẩm, chỉ thấy nàng ta tiến gần thêm một bước, cười đến quái đản: “Hướng Vân Hoan, từ nhỏ mọi chuyện ta đều không tranh được qua ngươi, nhưng sau này, phu quân ta chính là đại nhân Kiến Châu, là quan, ta chính là quan gia phu nhân. Tống Trường Bình của ngươi dù có năng lực thì lại như thế nào, đến cùng cũng chỉ là dân áo vải, ngươi thấy ta, còn không phải quỳ xuống!”
Vân Hoan định nói ‘quỳ cái đầu ngươi’, nghĩ lại lại thấy những lời này không khỏi không có khí thế, cẩn thận cân nhắc một hồi, trên mặt rốt cuộc hiện ra nụ cười không có ý tốt, cho Hướng Vân Cẩm trùng trùng đả kích: “Dù sao cũng chỉ là vợ kế mà thôi, ngày ngày ngủ trên chiếc giường người chết từng ngủ, cẩn thận quan gia tướng công của ngươi ban đêm ôm ngươi kêu nhầm tên!”
Hướng Vân Cẩm biến sắc, tay giơ lên muốn đánh Vân Hoan, Vân Hoan nghiêng người, thuận chân đạp qua, trực tiếp đạp Hướng Vân Hoan như chó gặm đất, Vân Hoan vỗ vỗ hai tay, trên cao nhìn xuống nói, “Hướng Vân Cẩm, nói trắng ra là, nương ngươi cướp tướng công của người sống, mà ngươi, cướp chính là tướng công của người chết. Trong khung đều là một chữ....”
Hướng Vân Cẩm tức đến cả người đều run, đứng lên vừa muốn xé miệng Vân Hoan, Vân Hoan đứng dậy gọi “Trường Bình!” Hướng Vân Cẩm vội vàng quay đầu nhìn lại, trống không, nào có người. Khi lại quay đầu lại, Vân Hoan đã chạy xa, quay đầu lại làm thành hình cái loa, một chữ rành mạch “Tiện.”
Hướng Vân Cẩm tức miệng chửi tô tục, vỗ vỗ tay muốn đi về phía phòng mình, chưa đi được hai bước, từ phía trước đột nhiên xuất hiện một người, bịt miệng nàng ta rồi kéo vào bụi cỏ, vừa kéo lại vừa hôn lung tung, miệng thì thầm: ‘Tâm can bảo bối của ta, ta nhớ nàng muốn chết rồi!”