Bụng của Diệp Hoan Tâm càng lúc càng lớn, cử động cũng chậm chạp, không tiện làm gì cả. Phó Sâm luôn cố gắng bỏ ra thời gian chuẩn bị mọi thứ cho đứa bé sắp chào đời. Vật dụng đặt trong phòng em bé ngày càng tăng lên, bên trong căn phòng từng góc cạnh, góc nhọn đều được dán bọt biển mềm lên che chắn.
Gần đến lúc sắp sinh, Phó Sâm đã tạm ngưng công việc, chuyên tâm làm bạn với Diệp Hoan Tâm. Diệp Hoan Tâm cảm thấy không cần thiết, trên đời này có rất nhiều phụ nữ đã sinh con, quả thật không có cái gì phải lo lắng cả, nhưng Phó Sâm không đồng ý.
Công ty xảy ra chuyện, Phó Sâm nhất định phải giải quyết, Diệp Hoan Tâm phải liên tục cam đoan sẽ không xảy ra chuyện, lấy đó làm điều kiện tiên quyết, Phó Sâm mới đáp ứng đi công ty. Dù sao, ngày sinh dự tính cũng sắp đến rồi.
Cho đến trưa Phó Sâm vẫn luôn lo lắng và đề phòng, cuối cùng đến lúc tiến hành buổi hội nghị, Phó Sâm lại cảm thấy trái tim dâng lên niềm bất an, giống như có cái gì đó không tốt đang xảy ra. Quả nhiên, mẹ của anh gọi điện thoại nói Diệp Hoan Tâm đau bụng đã được đưa đến bệnh viện.
Một mặt đúng trước nguy cơ tồn tại của công ty, một mặt lại phải đối diện với tình hình nguy hiểm của vợ. Suy đi nghĩ lại, anh vẫn lựa chọn cùng trợ lý bàn bạc, nói rõ tình huống, sau đó hướng đến toàn thể người dự họp xin lỗi, cuối cùng vội vàng chạy đi bệnh viện.
Diệp Hoan Tâm đúng là khó sinh.
Sau khi trải qua việc chờ đợi dài dằng dặc, bác sĩ hộ sinh ra nói “Mẹ tròn con vuông” khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Y tá ôm em bé ra, Phó Sâm trực tiếp vòng qua, đi thẳng đến giường bệnh của vợ. Lúc này Diệp Hoan Tâm giống như đi một chuyến đến Quỷ Môn quan, trên mặt tái nhợt không sắc máu, tóc ẩm ướt, nhơn nhớt dính ở trên mặt, cả người mệt mỏi không còn hơi sức.
“Em tưởng là không gặp được anh.” Lúc nói chuyện răng của Diệp Hoan Tâm vẫn còn đang run rẩy, sau khi nói xong, dường như dốc kiệt sức, nhắm mắt lại ngủ thật say.
Phó Sâm một mực ở bên cạnh Diệp Hoan Tâm, một bước cũng không rời, không có hạt cơm nào vào bụng. Mặc dù bác sĩ nói đã không sao, nhưng anh không yên lòng, kiên trì phải chờ cô tỉnh lại.
Diệp Hoan Tâm ngủ rất say, cô cảm thấy mình giống như mơ một giấc mơ rất dài. Cô dần dần tỉnh lại, khi đó nhìn thấy Phó Sâm đang ngồi kế bên giường, mặt mũi đầy vẻ mệt mỏi.
Phó Sâm nhìn thấy Diệp Hoan Tâm mở mắt ra, anh thở phào nhẹ nhõm, vẫn tốt, mẹ con bình an.
Gần đến lúc sắp sinh, Phó Sâm đã tạm ngưng công việc, chuyên tâm làm bạn với Diệp Hoan Tâm. Diệp Hoan Tâm cảm thấy không cần thiết, trên đời này có rất nhiều phụ nữ đã sinh con, quả thật không có cái gì phải lo lắng cả, nhưng Phó Sâm không đồng ý.
Công ty xảy ra chuyện, Phó Sâm nhất định phải giải quyết, Diệp Hoan Tâm phải liên tục cam đoan sẽ không xảy ra chuyện, lấy đó làm điều kiện tiên quyết, Phó Sâm mới đáp ứng đi công ty. Dù sao, ngày sinh dự tính cũng sắp đến rồi.
Cho đến trưa Phó Sâm vẫn luôn lo lắng và đề phòng, cuối cùng đến lúc tiến hành buổi hội nghị, Phó Sâm lại cảm thấy trái tim dâng lên niềm bất an, giống như có cái gì đó không tốt đang xảy ra. Quả nhiên, mẹ của anh gọi điện thoại nói Diệp Hoan Tâm đau bụng đã được đưa đến bệnh viện.
Một mặt đúng trước nguy cơ tồn tại của công ty, một mặt lại phải đối diện với tình hình nguy hiểm của vợ. Suy đi nghĩ lại, anh vẫn lựa chọn cùng trợ lý bàn bạc, nói rõ tình huống, sau đó hướng đến toàn thể người dự họp xin lỗi, cuối cùng vội vàng chạy đi bệnh viện.
Diệp Hoan Tâm đúng là khó sinh.
Sau khi trải qua việc chờ đợi dài dằng dặc, bác sĩ hộ sinh ra nói “Mẹ tròn con vuông” khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Y tá ôm em bé ra, Phó Sâm trực tiếp vòng qua, đi thẳng đến giường bệnh của vợ. Lúc này Diệp Hoan Tâm giống như đi một chuyến đến Quỷ Môn quan, trên mặt tái nhợt không sắc máu, tóc ẩm ướt, nhơn nhớt dính ở trên mặt, cả người mệt mỏi không còn hơi sức.
“Em tưởng là không gặp được anh.” Lúc nói chuyện răng của Diệp Hoan Tâm vẫn còn đang run rẩy, sau khi nói xong, dường như dốc kiệt sức, nhắm mắt lại ngủ thật say.
Phó Sâm một mực ở bên cạnh Diệp Hoan Tâm, một bước cũng không rời, không có hạt cơm nào vào bụng. Mặc dù bác sĩ nói đã không sao, nhưng anh không yên lòng, kiên trì phải chờ cô tỉnh lại.
Diệp Hoan Tâm ngủ rất say, cô cảm thấy mình giống như mơ một giấc mơ rất dài. Cô dần dần tỉnh lại, khi đó nhìn thấy Phó Sâm đang ngồi kế bên giường, mặt mũi đầy vẻ mệt mỏi.
Phó Sâm nhìn thấy Diệp Hoan Tâm mở mắt ra, anh thở phào nhẹ nhõm, vẫn tốt, mẹ con bình an.