Bệnh viện mà Diệp Kình đang nằm cách đây không xa, chỉ cần gọi taxi, nói địa chỉ, rất nhanh liền đã tới.
Ở một chỗ bí ẩn, cậu lấy ra cặp lồng rồi hỏi hộ sĩ vị trí của phòng bệnh. Diệp Kình quả nhiên là công tử có tiền, phòng bệnh cũng nằm ở loại hạng nhất.
Tới phòng bệnh, cánh cửa đang mở ra. Bên trong ngoài Diệp Kình còn có mấy người khác, hai nữ, một nam. Trong trường, Nhạc Tư Trà cũng đã từng gặp qua vài lần, đều là thành viên của hội học sinh, trong đó còn có phó hội trưởng Trần Lan Nhàn.
Khi cậu gõ cửa, Diệp Kình đang ngồi dựa trên giường bệnh cùng bọn họ nói chuyện, trước mặt là cơm nước của bệnh viện, đồ ăn đều đã lạnh ngắt nhưng chỉ mới được đụng vài miếng, có lẽ là do không hợp khẩu vị. Tinh thần của anh ta có vẻ không tệ lắm, tuy nhiên, sắc mặt lại có chút tái nhợt.
“Cậu đến rồi”. Thấy cậu, giọng điệu của Diệp Kình rất bình thản, khiến người khác cảm thấy anh ta đã sớm biết cậu sẽ đến nên mới chờ cậu.
Còn vẻ mặt của ba người kia lại có điểm khác thường, thế nhưng bọn họ chỉ nói vài câu “Hội trưởng nhớ cố gắng dưỡng bệnh, chuyện của hội học sinh đã có chúng tôi để ý, không cần lo lắng.”. Nói rồi để lại quà rồi mới quay đi.
“Lần này đúng là phải làm phiền cậu.” Diệp Kình nhìn Nhạc Tư Trà dọn đi đồ ăn trên bàn, rồi lấy ra cặp lồng mà cậu mang đến.
“Bác Triệu nhờ tôi chăm sóc anh, tôi cũng không biết nên làm gì, đành nấu một chút đồ ăn, anh nếm thử xem có hợp khẩu vị không.” Khi cặp lồng mở ra, hương thơm của thức ăn hòa tan đi mùi nước thuốc ở bệnh viện, khơi dậy cảm giác thèm ăn của Diệp Kình.
Dọn xong đồ ăn, khẽ khuấy bát cháo một chút, để một chiếc thìa trước mặt anh ta, rồi lại đưa thêm một đôi đũa.
“Cám ơn.” Nhận lấy đôi đũa, nhìn những món ăn có vẻ rất bình thường trước mặt, Diệp Kình khẽ do dự, nếm chút cháo hạt sen, hai mắt liền sáng lên, lại gắp thêm ít rau, hương vị còn thơm ngon ngoài ý muốn. “Ngon quá!” Tuy rằng bề ngoài rất bình thương, nhưng mùi vị so với bếp trưởng của khách sạn năm sao nấu còn hợp khẩu vị của anh hơn.
“Anh thích là tốt rồi.” Thấy anh ta ăn một cách ngon lành, Nhạc Tư Trà đem dâu đến buồng vệ sinh rửa sạch, mang lên bàn ăn, sau đó ngồi vào ghế salon bên cạnh, xem TV giết thời gian.
Diệp Kình uống xong cháo, yên lặng nhìn Nhạc Tư Trà.
Lúc mới gặp, anh chỉ cho là một đứa bé rất được thầy Triệu yêu thích, lại rất lễ phép.
Lần sau gặp lại là ở bữa cơm nhà thầy Triệu, nhìn cậu làm nũng với thầy, không khác gì trẻ con, lúc sau lại bị vẻ ngoài của cậu làm cho kinh ngạc. Ngay cả anh cũng chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy. Còn có rượu thuốc của cậu, đúng là không phải thứ tầm thường.
Sau đó là tình cờ găp nhau ở cổng trường, anh cũng không rõ tại sao lúc đấy lại chủ động qua chào hỏi. Rồi nụ cười ở trên ban công, lại khiến anh rung động sâu sắc. Cho nên, lúc ở căn tin, khi nhìn thấy cậu, anh liền cố ý muốn tiếp cận, lại không ngờ cậu không phát hiện ra anh, lúc sau nói chuyện lại là lễ phép nhiều hơn là thân thiện.
Trong buổi sơ tuyển, nhìn cậu làm bộ đánh đàn, thật là buồn cười, cũng có chút ngạc nhiên cậu có thể chơi đàn. Thế nhưng ngẫm lại, cha mẹ cậu là giáo sư khoa âm nhạc, nhất định là cậu đã từng học, hơn nữa, có lẽ còn rất giỏi.
Ngày đó, khi cậu đưa rượu thuốc, anh thật bất ngờ. Theo những biểu hiện của cậu trước đây, có thể thấy được, cậu không phải là loại người nhiệt tình, trừ bỏ bậc bề trên, cũng chỉ có những người cậu nhận thức mới được cậu quan tâm đến.
Hàng xóm? Quả thật, chính xác mà nói thì anh là khách trọ của cậu, vậy nên anh cũng được một phần? Trong lòng có chút không cam lòng, còn có chút tức giận, vì thế anh không uống bình rượu đó, nhưng cũng không ném, chỉ để đó.
Trong buổi tiệc tối đón tân sinh, tiếng đàn của cậu, vẻ ngoài của cậu, khiến toàn trường kinh diễm. Ngày hôm sau, mọi người đều nói về cậu, thế nhưng, cậu vẫn nhàn nhã trải qua cuộc sống của mình, không hề nhận thấy ánh mặt mọi người nhìn cậu đã thay đổi. Đúng là một người trì độn!
Khi anh sinh bệnh phải nằm viện, lúc thầy Triệu đề nghị để Nhạc Tư Trà tới chăm sóc, anh chỉ có thể lấy một từ sung sướng để biểu lộ tâm tình của mình lúc ấy. Anh tin rằng với cá tính của Nhạc Tư Trà, chỉ cần thấy Triệu nhờ, cậu nhất định sẽ không cự tuyệt.
Quả nhiên, thầy Triệu gọi điện báo lại rằng Nhạc Từ Trà đã đồng ý. Từ đó, anh luôn nghĩ không biết lúc nào cậu sẽ đến, cho dù đồ ăn bệnh viện thật sự khó có thể đưa vào miệng nhưng anh vẫn từ chối lời đề nghị giúp anh mua đồ ăn ngoài của Trần Lan Nhàn.
Thật may mắn, anh lại phát hiện ra một ưu điểm khác của cậu – tài bếp núc không thể xoi mói – nhìn đồ ăn trước mắt, có thể không phải tốt nhất nhưng trong số những thứ anh đã nếm qua là hợp khẩu vị của anh nhất.
Nhìn lại người bên cạnh, hứng thú của anh với cậu đúng là càng lúc càng lớn.
Diệp Kình rất nhanh đã ăn xong bữa tối, Nhạc Tư Trà kinh ngạc khi thấy anh ta đã ăn sạch sẽ đồ ăn mà vẫn có thể ăn thêm hoa quả.
Thu dọn bát đĩa, Nhạc Tư Trà từ buồng vệ sinh đi ra liền thấy Diệp Kình một tay truyền nước biển, một tay lật xem tài liệu, thỉnh thoảng lại lấy ra một quả mai, nhét vào miệng.
“Anh thích ăn dâu?” Nhưng là rổ dâu mà khách để lại, ngay cả gói bọc anh ta cũng chưa giở ra.
“Cũng không thích lắm.” Đối với loại đồ ăn vừa chua chua, lại ngọt ngào này anh vẫn luôn khéo léo từ chối.
“Vậy sao?” Ánh mắt cậu đầy hoài nghi khi thấy anh ta trong lúc đang nói vậy nhưng tay vẫn đang hướng vào rổ, cái này là không thích?
Biết cậu đang suy nghĩ điều gì, Diệp Kình nói “Chỉ là thứ cậu mua lại ngoài ý muốn hợp với khẩu vị của tôi” Tuy là vừa chua vừa ngọt nhưng càng ăn lại càng khiến anh muốn ăn thêm.
“Anh thích là tốt rồi.” Nói vậy nhưng Nhạc Tư Trà biết đồ sinh trưởng trong không gian có hương vị rất tốt, phản ứng của anh ta như thế này là cũng là bình thường.
“Thứ này cho cậu, tiền ăn uống cứ khấu trừ vào đấy, mật mã là 6 chữ số cuối cùng.” Diệp Kình đưa ra một tấm chi phiếu.
Nhạc Tư Trà cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy. Anh ta cùng cậu không thân cũng chẳng quen, không nhận người ta lại tưởng cậu có ý đồ gì.
“Ban ngày tôi có tiết nên chỉ có thể qua đậy vào buổi trưa và buổi tối, vậy được không?”
“Ừm, tôi không sao cả, hơn nữa bệnh viện cũng có hộ sĩ, không thành vấn đề.”
“Còn đồ ăn thì sao? Anh có kiêng gì không?”
“Ngoài việc không thể ăn cay thì những thứ khác không sao cả.”
Nói thừa, anh ta muốn ăn cậu cũng không dám làm, nhỡ đâu làm bệnh tình nặng thêm thì biết làm sao.
Trong lòng thầm khinh thường, cậu tiếp tục “ Tuy rằng vô lễ, nhưng trong lúc dưỡng bệnh, anh làm ơn bỏ qua công sự, chăm chú nghỉ ngơi.” hai mắt cậu chuyển hướng nhìn về tài liệu anh ta đang cầm trong tay.
Theo ánh mắt cậu nhìn xuống, anh khẽ cười, khép lại tài liệu “Tôi sẽ chú ý.”
“Hy vọng là thế, vậy không quấy rầy học trưởng nghỉ ngơi, ngày mai tôi lại đến.”
“Ừm, ngày mai gặp.”
“Mai gặp.”
.
Bệnh viện mà Diệp Kình đang nằm cách đây không xa, chỉ cần gọi taxi, nói địa chỉ, rất nhanh liền đã tới.
Ở một chỗ bí ẩn, cậu lấy ra cặp lồng rồi hỏi hộ sĩ vị trí của phòng bệnh. Diệp Kình quả nhiên là công tử có tiền, phòng bệnh cũng nằm ở loại hạng nhất.
Tới phòng bệnh, cánh cửa đang mở ra. Bên trong ngoài Diệp Kình còn có mấy người khác, hai nữ, một nam. Trong trường, Nhạc Tư Trà cũng đã từng gặp qua vài lần, đều là thành viên của hội học sinh, trong đó còn có phó hội trưởng Trần Lan Nhàn.
Khi cậu gõ cửa, Diệp Kình đang ngồi dựa trên giường bệnh cùng bọn họ nói chuyện, trước mặt là cơm nước của bệnh viện, đồ ăn đều đã lạnh ngắt nhưng chỉ mới được đụng vài miếng, có lẽ là do không hợp khẩu vị. Tinh thần của anh ta có vẻ không tệ lắm, tuy nhiên, sắc mặt lại có chút tái nhợt.
“Cậu đến rồi”. Thấy cậu, giọng điệu của Diệp Kình rất bình thản, khiến người khác cảm thấy anh ta đã sớm biết cậu sẽ đến nên mới chờ cậu.
Còn vẻ mặt của ba người kia lại có điểm khác thường, thế nhưng bọn họ chỉ nói vài câu “Hội trưởng nhớ cố gắng dưỡng bệnh, chuyện của hội học sinh đã có chúng tôi để ý, không cần lo lắng.”. Nói rồi để lại quà rồi mới quay đi.
“Lần này đúng là phải làm phiền cậu.” Diệp Kình nhìn Nhạc Tư Trà dọn đi đồ ăn trên bàn, rồi lấy ra cặp lồng mà cậu mang đến.
“Bác Triệu nhờ tôi chăm sóc anh, tôi cũng không biết nên làm gì, đành nấu một chút đồ ăn, anh nếm thử xem có hợp khẩu vị không.” Khi cặp lồng mở ra, hương thơm của thức ăn hòa tan đi mùi nước thuốc ở bệnh viện, khơi dậy cảm giác thèm ăn của Diệp Kình.
Dọn xong đồ ăn, khẽ khuấy bát cháo một chút, để một chiếc thìa trước mặt anh ta, rồi lại đưa thêm một đôi đũa.
“Cám ơn.” Nhận lấy đôi đũa, nhìn những món ăn có vẻ rất bình thường trước mặt, Diệp Kình khẽ do dự, nếm chút cháo hạt sen, hai mắt liền sáng lên, lại gắp thêm ít rau, hương vị còn thơm ngon ngoài ý muốn. “Ngon quá!” Tuy rằng bề ngoài rất bình thương, nhưng mùi vị so với bếp trưởng của khách sạn năm sao nấu còn hợp khẩu vị của anh hơn.
“Anh thích là tốt rồi.” Thấy anh ta ăn một cách ngon lành, Nhạc Tư Trà đem dâu đến buồng vệ sinh rửa sạch, mang lên bàn ăn, sau đó ngồi vào ghế salon bên cạnh, xem TV giết thời gian.
Diệp Kình uống xong cháo, yên lặng nhìn Nhạc Tư Trà.
Lúc mới gặp, anh chỉ cho là một đứa bé rất được thầy Triệu yêu thích, lại rất lễ phép.
Lần sau gặp lại là ở bữa cơm nhà thầy Triệu, nhìn cậu làm nũng với thầy, không khác gì trẻ con, lúc sau lại bị vẻ ngoài của cậu làm cho kinh ngạc. Ngay cả anh cũng chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy. Còn có rượu thuốc của cậu, đúng là không phải thứ tầm thường.
Sau đó là tình cờ găp nhau ở cổng trường, anh cũng không rõ tại sao lúc đấy lại chủ động qua chào hỏi. Rồi nụ cười ở trên ban công, lại khiến anh rung động sâu sắc. Cho nên, lúc ở căn tin, khi nhìn thấy cậu, anh liền cố ý muốn tiếp cận, lại không ngờ cậu không phát hiện ra anh, lúc sau nói chuyện lại là lễ phép nhiều hơn là thân thiện.
Trong buổi sơ tuyển, nhìn cậu làm bộ đánh đàn, thật là buồn cười, cũng có chút ngạc nhiên cậu có thể chơi đàn. Thế nhưng ngẫm lại, cha mẹ cậu là giáo sư khoa âm nhạc, nhất định là cậu đã từng học, hơn nữa, có lẽ còn rất giỏi.
Ngày đó, khi cậu đưa rượu thuốc, anh thật bất ngờ. Theo những biểu hiện của cậu trước đây, có thể thấy được, cậu không phải là loại người nhiệt tình, trừ bỏ bậc bề trên, cũng chỉ có những người cậu nhận thức mới được cậu quan tâm đến.
Hàng xóm? Quả thật, chính xác mà nói thì anh là khách trọ của cậu, vậy nên anh cũng được một phần? Trong lòng có chút không cam lòng, còn có chút tức giận, vì thế anh không uống bình rượu đó, nhưng cũng không ném, chỉ để đó.
Trong buổi tiệc tối đón tân sinh, tiếng đàn của cậu, vẻ ngoài của cậu, khiến toàn trường kinh diễm. Ngày hôm sau, mọi người đều nói về cậu, thế nhưng, cậu vẫn nhàn nhã trải qua cuộc sống của mình, không hề nhận thấy ánh mặt mọi người nhìn cậu đã thay đổi. Đúng là một người trì độn!
Khi anh sinh bệnh phải nằm viện, lúc thầy Triệu đề nghị để Nhạc Tư Trà tới chăm sóc, anh chỉ có thể lấy một từ sung sướng để biểu lộ tâm tình của mình lúc ấy. Anh tin rằng với cá tính của Nhạc Tư Trà, chỉ cần thấy Triệu nhờ, cậu nhất định sẽ không cự tuyệt.
Quả nhiên, thầy Triệu gọi điện báo lại rằng Nhạc Từ Trà đã đồng ý. Từ đó, anh luôn nghĩ không biết lúc nào cậu sẽ đến, cho dù đồ ăn bệnh viện thật sự khó có thể đưa vào miệng nhưng anh vẫn từ chối lời đề nghị giúp anh mua đồ ăn ngoài của Trần Lan Nhàn.
Thật may mắn, anh lại phát hiện ra một ưu điểm khác của cậu – tài bếp núc không thể xoi mói – nhìn đồ ăn trước mắt, có thể không phải tốt nhất nhưng trong số những thứ anh đã nếm qua là hợp khẩu vị của anh nhất.
Nhìn lại người bên cạnh, hứng thú của anh với cậu đúng là càng lúc càng lớn.
Diệp Kình rất nhanh đã ăn xong bữa tối, Nhạc Tư Trà kinh ngạc khi thấy anh ta đã ăn sạch sẽ đồ ăn mà vẫn có thể ăn thêm hoa quả.
Thu dọn bát đĩa, Nhạc Tư Trà từ buồng vệ sinh đi ra liền thấy Diệp Kình một tay truyền nước biển, một tay lật xem tài liệu, thỉnh thoảng lại lấy ra một quả mai, nhét vào miệng.
“Anh thích ăn dâu?” Nhưng là rổ dâu mà khách để lại, ngay cả gói bọc anh ta cũng chưa giở ra.
“Cũng không thích lắm.” Đối với loại đồ ăn vừa chua chua, lại ngọt ngào này anh vẫn luôn khéo léo từ chối.
“Vậy sao?” Ánh mắt cậu đầy hoài nghi khi thấy anh ta trong lúc đang nói vậy nhưng tay vẫn đang hướng vào rổ, cái này là không thích?
Biết cậu đang suy nghĩ điều gì, Diệp Kình nói “Chỉ là thứ cậu mua lại ngoài ý muốn hợp với khẩu vị của tôi” Tuy là vừa chua vừa ngọt nhưng càng ăn lại càng khiến anh muốn ăn thêm.
“Anh thích là tốt rồi.” Nói vậy nhưng Nhạc Tư Trà biết đồ sinh trưởng trong không gian có hương vị rất tốt, phản ứng của anh ta như thế này là cũng là bình thường.
“Thứ này cho cậu, tiền ăn uống cứ khấu trừ vào đấy, mật mã là chữ số cuối cùng.” Diệp Kình đưa ra một tấm chi phiếu.
Nhạc Tư Trà cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy. Anh ta cùng cậu không thân cũng chẳng quen, không nhận người ta lại tưởng cậu có ý đồ gì.
“Ban ngày tôi có tiết nên chỉ có thể qua đậy vào buổi trưa và buổi tối, vậy được không?”
“Ừm, tôi không sao cả, hơn nữa bệnh viện cũng có hộ sĩ, không thành vấn đề.”
“Còn đồ ăn thì sao? Anh có kiêng gì không?”
“Ngoài việc không thể ăn cay thì những thứ khác không sao cả.”
Nói thừa, anh ta muốn ăn cậu cũng không dám làm, nhỡ đâu làm bệnh tình nặng thêm thì biết làm sao.
Trong lòng thầm khinh thường, cậu tiếp tục “ Tuy rằng vô lễ, nhưng trong lúc dưỡng bệnh, anh làm ơn bỏ qua công sự, chăm chú nghỉ ngơi.” hai mắt cậu chuyển hướng nhìn về tài liệu anh ta đang cầm trong tay.
Theo ánh mắt cậu nhìn xuống, anh khẽ cười, khép lại tài liệu “Tôi sẽ chú ý.”
“Hy vọng là thế, vậy không quấy rầy học trưởng nghỉ ngơi, ngày mai tôi lại đến.”
“Ừm, ngày mai gặp.”
“Mai gặp.”
.