“Các cháu đi đâu mà không gọi điện được, mọi người đang chờ hai đứa để cùng ăn cơm mà.” Tần Huơng Nguyệt có chút tức giận, cô đã tìm cả hai một lúc lâu.
“Có lẽ là do hết pin. Dì à, chúng ta đi ăn cơm đi, cháu đói rồi.” Nhạc Tư Trà kéo tay cô, làm nũng, đi về phía nhà ăn.
“Biết đói thì phải về sớm chứ, cháu xem, hai đứa đã lớn vậy rồi, ra ngoài cũng không nói tiếng nào, không biết là mọi người lo lắng sao?” Tôn Thích nói, tìm không thấy người bọn họ cũng không có tâm tình nào mà ăn cơm.
“Thật xin lỗi, lần sau sẽ không vậy nữa.” Nhạc Tư Trà áy náy cúi đầu, ngay cả Diệp Kình cũng có chút ngượng ngùng.
“Được rồi, được rồi, lần sau hai đứa chú ý là được, mọi người đều đói bụng rồi, mau ăn cơm thôi.” Bà Tôn lên tiếng giảng hoà, mời mọi người vào dùng cơm.
“Diệp Kình, giỏ buổi chiều họ đã đưa tới, khách nhờ dì hỏi lúc nào thì hàng đến?”
“Bên kia nói họ đã chuẩn bị tốt, nhưng là chúng ta phải tự đi lấy, ngày mai cháu cùng Tư Trà sẽ đi lấy. Tiền có thể giao vào tối nay.”
“Ừ.”
Lúc này, Nhạc Tư Trà cũng lên tiếng “Giữa trưa cháu có mua dưa hấu, đang làm lạnh ngoài giếng, đợi chút nữa mọi người nếm thử, nếu thấy ngon thì mai cháu lại lấy thêm, tiện thể có thể bán cho khách.”
“Thời tiết này ăn dưa hấu đúng là thích hợp nhất.” Tần Huơng Nguyệt có chút xúc động, hôm nay khi khách đặt hàng lấy hoa quả thì cô cũng ở đó.
“Nhưng là giá rất cao, cho dùng chúng ta bán thì lợi nhuận cũng không được là mấy.” Tôn Thích không quan tâm lắm.
“Bác Tôn cứ yên tâm, bạn cháu nói rằng sẽ giảm giá 30%, cháu chỉ lấy một phần còn lại để cho mọi người.”
“Thế sao được, đều là cháu liên hệ, chúng ta sao có thể thu.” Tôn Thích không đồng ý, bọn họ đâu có làm gì chứ.
“Bác Tôn, đừng nói vậy, cháu chỉ giúp mọi người giật dây, nhận hàng, bán hàng, tiêu thụ là do mọi người phụ trách mà, cháu chỉ cần một phần là được rồi.”
“Việc này …” Tôn Thích có chút do dự.
“Dượng đồng ý đi, bạn của học trưởng cháu cũng biết, người ta chỉ có việc ở đây vài ngày, rất nhanh sẽ đi. Nhưng hoa quả này không thể để lâu nên mới đồng ý bán, coi như là duợng giúp anh ấy đi. Anh ấy cũng không thể tự bán.”
“Vậy cũng được. Làm phiền cháu rồi, Diệp Kình.”
“Đâu có.”
Ăn cơm xong, hai người liền quay về phòng, bận bịu một ngày, cả hai đều đã ‘sức cùng lực kiệt’.
Phòng ở nhà vuờn đều là phòng đôi, mỗi phòng có hai chiếc giường đơn, phòng của Nhạc Tư Trà cũng không ngoại lệ, bình thường nếu cậu không ở thì phòng cũng được để cho khách ở, cho nên ở đây cũng không có đồ dùng cá nhân.
Nằm ra sofa, ánh mắt Nhạc Tư Trà bắt đầu không thể mở ra được. Tối qua cậu không được ăn ngủ no, hôm nay lại mệt mỏi cả ngày. Thân thể tốt nhưng bình thuờng không vận động lại lấp tức mệt nhọc quá mức cho phép đúng là không kịp thích ứng.
“Cậu dùng phòng tắm trước đi.” Diệp Kình cầm di động gọi điện thoại, hôm nay cùng Nhạc Tư Trà bận rộn, anh vẫn chưa lo được chuyện của mình.
“A.”
Không hề khách sáo, Nhạc Tư Trà cầm lấy áo ngủ, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm. Mười mấy phút sau lại từ phòng tắm nhẹ nhàng đi ra. Diệp Kình thấy cậu đi ra mới cúp điện thoại, cầm quần áo đi vào tắm rửa.
Đối với công việc của Diệp Kình, Nhạc Tư Trà chưa bao giờ hỏi tới, chỉ là loáng thoáng nghe người bên ngoài nói duờng như cũng không nhỏ. Nhưng chuyện này cùng cậu không có quan hệ, biết hay không cũng không sao cả.
Lúc Diệp Kình đi ra, Nhạc Tư Trà đã nằm ngủ trên giường của cậu. Diệp Kình đứng cạnh giường cậu quan sát một lát, chắc chắn rằng cậu đang ngủ mới khom người xuống, in lên đôi môi môi hồng của cậu một nụ hôn.
“Ngủ ngon.”
Ngày còn chưa sáng hẳn, Diệp Kình đã thức dậy, anh luôn thói quen bận rộn với công việc, sự mệt nhọc của ngày hôm qua nhờ được ngủ đầy đủ tám tiếng đã hoàn toàn biến mất. Nhưng là anh không đứng dậy mà nằm trên giường nhìn gương mặt ngủ say của Nhạc Tư Trà, ánh mắt nồng cháy, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Có lẽ là vì ánh mắt anh quá mức nóng bỏng, khiến cho Nhạc Tư Trà đang ngủ cũng có thể cảm giác được. Cậu chẫm rãi mở mắt, đối diện với Diệp Kình đang nhìn cậu.
“Diệp Kình?” vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn không tỉnh táo, Nhạc Tư Trà ngơ ngác nhìn Diệp Kình, dường như đang suy nghĩ vì sao anh ta ở đây.
“Ừm.” Nhìn Nhạc Tư Trà mơ mơ màng màng, Diệp Kình cảm thấy vô cùng thú vị, đây là lần đầu tiên anh gặp một Nhạc Tư Trà như vậy “Ngủ no rồi sao? Ăn xong bữa sáng rồi chúng ta xuất phát.”
“À.” Lắc lắc đầu, cuối cùng Nhạc Tư Trà cũng có chút tỉnh táo.
Ăn xong bữa sáng, bọn họ lái xe ra ngoài, nếu đã nói phải đi lấy hàng thì ít nhất cũng phải làm bộ như thế.
Đánh xe vào một đường nhỏ hẻo lánh, nơi này rất ít người tới, cây cối rậm rạp cũng có thể che giấu bọn họ.
Mang theo hai chiếc cân lớn lấy từ nhà vườn tới rồi tiến vào không gian.
“Nho, mai, đầo trừ đi số cân dự định vẫn còn thừa, còn có dưa hấu, táo, lê, chuối, quýt, sơn trà, tổng cộng mười loại hoa quả, tuy rằng các loại quả của cậu không nhiều nhưng sản lượng cũng không ít. Trừ ra bốn loại không đúng mùa, có thể mang ra táo, chuối, tiện nói luôn, anh đào hiện giờ không đúng mùa, về sau tốt nhất đừng mang ra.”
“Lúc ấy chủ lo chọn quả nào ngon, quên mất điều đó.”
“Về sau chú ý là được, có người hỏi thì nói rằng là trái mùa, chỉ cần không nhiều quá thì sẽ không ai hoài nghi.”
“Ừm, mấy thứ này có thể thử hái đem đi bán, tôi đi lấy thêm một ít dưa hấu, có lẽ là đủ rồi.”
Vận chuyển mấy thứ này cũng không tốn thời gian, chỉ cần Nhạc Tư Trà muốn, tất cả đều đã trên xe, nhưng là hiện giờ trở về có hơi sớm.
Động vật hôm qua mới mua còn ở trong lồng, không có thời gian để ý, cậu mới kịp để vào một ít thức ăn gia súc và nước uống.
Vừa mở lồng sắt chúng liền vội vàng chạy ra, cũng không chạy loạn mà vây quanh Nhạc Tư Trà và Diệp Kình tỏ vẻ thân cận.
Nước Nhật Nguyệt đúng là có khả năng đề cao chỉ số thông minh.
Lại cho chúng uống thêm chút nước, mở rào chắn ở sân ra, dặn chúng không được chạy lung tung, làm hỏng đồ rồi mới để chúng ra ngoài.
Mấy con thú tản ra cách huớng chạy, đôi uyên ương tới Minh hồ, nhím chạy ra bãi đất, gà rừng cùng thỏ hoang chạy tới chỗ đất trồng rau.
Hai người theo sau bọn chút, xác định chúng tuy rằng ăn rau trong không gian nhưng cũng không làm hỏng bèn yên tâm, tuy nhiên vẫn cần Miêu Miêu cùng Tiểu lục trông chừng.
Vườn hoa trong không gian từ lúc Nhạc Tư Trà bắt đầu nuôi gia cầm đã được chuyển ra một chỗ, đề phòng ngoài ý muốn. Giờ cũng không lo sẽ có động vật vào làm hỏng.
Khu nuôi duỡng còn chưa làm, gia cầm vẫn được nhốt trong lồng sắt ở tiểu viện. Bẵng một thời gian, đã có 15 con gà trưởng thành, 12 con vịt lớn, cả gà và vịt mới được ấp là 20 con.
“Số lượng không ít. Trước khi nghĩ ra được biện pháp giải quyết, tốt nhất cậu nên ngăn bọn chúng tiếp tục ấp trứng.”
“Tôi biết, hiện tại không có đủ rào chắn, tối nay sẽ bàn sau. Giờ chúng ta đi xem Miêu Miêu đi.”
Miêu Miêu và Tiểu lục đều đang ở hồ nước trồng nhân sâm, lúc trồng Nhạc Tư Trà đã cố ý chọn chỗ hai hồ giao nhau để tiện cho Tiểu lục uống nước hai hồ pha lại.
Khi bọn họ tới, Tiểu lục đang ăn một quả đào, nó là động vặt ăn tạp, không kiêng kị gì cả, Còn Miêu Miêu thì đi qua đi lại trên bờ, nhìn chằm chằm vào trong hồ.
“Miêu Miêu cẩn thận rơi xuống.” Trong hồ này, thứ duy nhất khiến Miêu Miêu quan tâm chỉ có thể là mấy con cá đấy.
Thấy chủ nhân, Miêu Miêu vui vẻ chạy tới, ngồi xổm bên chân cậu, một chân cầm lấy ống quần cậu, một chân khác chỉ xuống Minh hồ, kêu không ngừng. Rõ ràng là muốn cậu giúp bắt cá.
Hai người đối với trí thông minh của Miêu Miêu đã quá quen thuộc, Diệp Kình đi tới bên bờ, trong hồ đúng là có rất nhiều cá, còn không sợ người, vẫn cứ tung tăng bơi lội.
“Ở đây đúng là có nhiều cá. Cậu có muốn bắt mấy con về làm đồ ăn không. ”
“Được, để tôi đi lấy lưới.”
Có lẽ vì chỉ sống ở một loại nước suối, mấy con cá này tuy rằng rất đẹp nhưng không thông minh như Miêu Miêu – vẫn được uống nước Nhật Nguyệt. Hơn nữa còn không sợ người, chỉ một lưới cũng bắt được không ít cá.
Chọn ra một con nặng chừng năm sáu cân cùng một con cá trắm cỏ nặng nhất trong đám đó, còn toàn bộ thả hết. Con cá kia mang về cho mọi người ăn, trắm cỏ để lại cho Miêu Miêu.
Điều thú vị là, thấy bọn họ bắt cá, đôi uyên ương kia lại tự động bắt hai con để trước mặt họ, lấy lòng.
“Meo meo~” Miêu Miêu cảm thấy khó chịu khi mình không có phần, kêu lên thông báo mình là đại ca ở đây, tới khi đôi uyên ương lại bắt cho nó hai con cá nhỏ, Miêu Miêu mới vừa lòng.
“Con tiểu quỷ này.” Nhạc Tư Trà giễu cợt, giúp nó cất kỹ cá nhỏ, vỗ vỗ đầu uyên ương tỏ vẻ khen thưởng.
Uyên ương sóng vai chạy.
“Nơi này đúng là một nơi thích hợp để nuôi duỡng tinh quái, không chừng ngày nào đó bọn chúng thật sẽ thành tinh.”
“Có lẽ thế.”
Đem mọi thứ quay về nhà vườn, giao cho Tần Hương Nguyệt, chuyện còn lại bọn họ cũng không cần quan tâm.
Sau khi tiễn khách, Tần Hương Nguyệt đem tiền tới.
Số hoa quả lần này, khấu trừ số lẻ, Nhạc Tư Trà được nhận một vạn nhân dân tệ.
“Đây là lần đầu tiên tôi kiếm được tiền a.” Ngồi trong không gian, Nhạc Tư Trà vô cùng kích động, tuy rằng tiền cậu gửi ngân hàng không ít nhưng là lần đầu tiên mình kiếm được vẫn vô cùng ý nghĩa “Tôi quyết định sẽ cất giữ nó thật cẩn thận.”
“Ừm.” Diệp Kình rất đồng cảm, hồi trước khi cậu kiếm được những đồng tiền đầu tiên cũng hưng phấn suốt một thời gian dài.
“Còn có, ” Nhạc Tư Trà nhìn Diệp Kình “Tiền thuê nhà tháng sau anh không cần thanh toán.”
“Ừm, gì cơ?” Sao bỗng dưng lại nói đến chuyện này.
“Không phải anh nói chỉ nhận một phần sao? Tôi rộng lượng nên sẽ cho anh hẳn hai phần.” Vẻ mặt Nhạc Tư Trà dương dương tự đắc.
“Đây là để thuyết phục mọi người nên mới nói vậy thôi.” Anh cũng đâu có định lấy.
“Mặc kệ, anh giúp tôi nhiều vậy, nhất định phải lấy, dù sao người quyết định là tôi.” Chính vì lo anh ta không nhận nên cậu mới trừ tiền thuê nhà “Hay là, anh khinh thuờng số tiền đó?”
Vẻ mặt Tư Trà trở nên không khác gì hung thần, dường như muốn nói ‘Anh dám nói đúng vậy, tôi sẽ làm thịt anh’.
“Sao có thể thế được, cậu vui vẻ là tốt rồi.” Việc nhỏ nhặt này cũng không cần so đo “Không phải cần phải làm hàng rào sao? Nếu giờ không làm sẽ muộn mất. Ra ngoài trễ giống lần trước, mọi người sẽ lại tức giận.”
Hai người vẫn còn ở một phòng, tuy rằng khách vừa đi liền có phòng trống như do chuyện bán hoa quả, vợ chồng Tôn Thích cũng không lấy tiền thuê của anh nữa, Diệp Kình cũng lợi dụng điều đó, ở mãi phòng của Nhạc Tư Trà không chịu đi.
“Không sao, tôi đã đặt báo thức rồi.” Cậu lấy điện thoại di động ra quơ quơ “Thời gian ở trong này cùng bên ngoài giống nhau, chỉ là không có tín hiệu. Chúng ta chút nữa đi ra ngoài cũng được, giờ không phải vội.”
Thời gian trong không gian có vấn đề, vậy vấn đề là ở khí hậu sao? Diệp Kình cảm thấy đã hiểu rõ “Cậu định dựng hàng rảo ở đâu?”
“Phía sau cây đào trong viện.” Đất lại nhiều hơn một khối, ở phía bên trái tiểu viện. Chính xác mà nói là toàn bộ không gian mở rộng ra mỗi phía 3 mét, khiến không gian rộng ra không ít.
“Ý cậu là mọi chỗ đều giống nhau?”
“Ừm.”
“…Tư Trà, cậu có biết ‘tức nhuỡng’ vẫn được truyền lưu trong thần thoại không?”
“Dường như có biết một chút, hình như là loại đất có thể tự sinh ra … Chẳng nhẽ anh định nói đất ở đây chính là ‘tức nhuỡng’?”
“Không thể khẳng định nhưng có lẽ cũng có quan hệ.”
“Chẳng trách nó có thể tự mở rộng.”
“Được rồi, đừng nói chuyện đó nữa, mau bắt tay vào làm thôi.”
“Ừm.”
Đóng một cọc gỗ chừng mét hai xuống đất, rồi cố định ván gỗ, bên trong vây thêm lưới sắt, ở dưới cọc gieo vào mấy hạt thường xuân. Vậy là một cái hàng rào đơn giản đã xong.
Bởi vì dựng dựa vào tiểu viện nên có thể không cần dựng một bên hàng rào, tiết kiệm được không ít thời gian.
Khu nuôi dưỡng mới là một hình chữ nhật có chiều rộng 3m, chiều dài 20m. Một chiếc cửa ra vào nhỏ được dựng cạnh hàng rào. Bên trong không đợc ngăn ra mà để nuôi chung cả gà lẫn vịt.
Nhạc Tư Trà dự định tạo một ao nhỏ để vịt có chỗ bơi lội.
“Mấy thứ đó có thể làm từ từ. sắp đến giờ rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi.”
Những ngày nghỉ còn lại, cả hai đều ở trong nhà vườn. Không phải bọn họ không muốn ra ngoài đi chơi mà là thời tiết không chiều lòng người. Từ tối mùng 3, trời bắt đầu đổ mưa, dai dẳng suốt vài ngày không chịu ngừng.
Tuy rằng mưa không lớn nhưng chẳng ai lại muốn troờ mưa đi du lịch, mà dù muốn thì người lớn cũng sẽ không cho phép họ ra ngoài.
Do ảnh huởng của trời mưa, tình trạng buôn bán của nhà vườn cũng bị giảm đi, thế nhưng lượt khách vào mỗi ngày vẫn không giảm. Nhờ thế mà hoa quả của hai người cũng được tiêu thụ hết sạch, giúp Nhạc Tư Trà thu vào được không ít.
Mỗi khoản tiền đều được phân cho mọi người theo tỉ lệ đã chia ban đầu.
Đương nhiên Diệp Kình cũng có phần, tuy rằng tiền không phải là nhiều lắm nhưng hành động của Nhạc Tư Trà khiến anh rất vui vẻ.
Sáng sớm, tạm biệt mọi người, cả hai lên đường quay về trường.
.
“Các cháu đi đâu mà không gọi điện được, mọi người đang chờ hai đứa để cùng ăn cơm mà.” Tần Huơng Nguyệt có chút tức giận, cô đã tìm cả hai một lúc lâu.
“Có lẽ là do hết pin. Dì à, chúng ta đi ăn cơm đi, cháu đói rồi.” Nhạc Tư Trà kéo tay cô, làm nũng, đi về phía nhà ăn.
“Biết đói thì phải về sớm chứ, cháu xem, hai đứa đã lớn vậy rồi, ra ngoài cũng không nói tiếng nào, không biết là mọi người lo lắng sao?” Tôn Thích nói, tìm không thấy người bọn họ cũng không có tâm tình nào mà ăn cơm.
“Thật xin lỗi, lần sau sẽ không vậy nữa.” Nhạc Tư Trà áy náy cúi đầu, ngay cả Diệp Kình cũng có chút ngượng ngùng.
“Được rồi, được rồi, lần sau hai đứa chú ý là được, mọi người đều đói bụng rồi, mau ăn cơm thôi.” Bà Tôn lên tiếng giảng hoà, mời mọi người vào dùng cơm.
“Diệp Kình, giỏ buổi chiều họ đã đưa tới, khách nhờ dì hỏi lúc nào thì hàng đến?”
“Bên kia nói họ đã chuẩn bị tốt, nhưng là chúng ta phải tự đi lấy, ngày mai cháu cùng Tư Trà sẽ đi lấy. Tiền có thể giao vào tối nay.”
“Ừ.”
Lúc này, Nhạc Tư Trà cũng lên tiếng “Giữa trưa cháu có mua dưa hấu, đang làm lạnh ngoài giếng, đợi chút nữa mọi người nếm thử, nếu thấy ngon thì mai cháu lại lấy thêm, tiện thể có thể bán cho khách.”
“Thời tiết này ăn dưa hấu đúng là thích hợp nhất.” Tần Huơng Nguyệt có chút xúc động, hôm nay khi khách đặt hàng lấy hoa quả thì cô cũng ở đó.
“Nhưng là giá rất cao, cho dùng chúng ta bán thì lợi nhuận cũng không được là mấy.” Tôn Thích không quan tâm lắm.
“Bác Tôn cứ yên tâm, bạn cháu nói rằng sẽ giảm giá %, cháu chỉ lấy một phần còn lại để cho mọi người.”
“Thế sao được, đều là cháu liên hệ, chúng ta sao có thể thu.” Tôn Thích không đồng ý, bọn họ đâu có làm gì chứ.
“Bác Tôn, đừng nói vậy, cháu chỉ giúp mọi người giật dây, nhận hàng, bán hàng, tiêu thụ là do mọi người phụ trách mà, cháu chỉ cần một phần là được rồi.”
“Việc này …” Tôn Thích có chút do dự.
“Dượng đồng ý đi, bạn của học trưởng cháu cũng biết, người ta chỉ có việc ở đây vài ngày, rất nhanh sẽ đi. Nhưng hoa quả này không thể để lâu nên mới đồng ý bán, coi như là duợng giúp anh ấy đi. Anh ấy cũng không thể tự bán.”
“Vậy cũng được. Làm phiền cháu rồi, Diệp Kình.”
“Đâu có.”
Ăn cơm xong, hai người liền quay về phòng, bận bịu một ngày, cả hai đều đã ‘sức cùng lực kiệt’.
Phòng ở nhà vuờn đều là phòng đôi, mỗi phòng có hai chiếc giường đơn, phòng của Nhạc Tư Trà cũng không ngoại lệ, bình thường nếu cậu không ở thì phòng cũng được để cho khách ở, cho nên ở đây cũng không có đồ dùng cá nhân.
Nằm ra sofa, ánh mắt Nhạc Tư Trà bắt đầu không thể mở ra được. Tối qua cậu không được ăn ngủ no, hôm nay lại mệt mỏi cả ngày. Thân thể tốt nhưng bình thuờng không vận động lại lấp tức mệt nhọc quá mức cho phép đúng là không kịp thích ứng.
“Cậu dùng phòng tắm trước đi.” Diệp Kình cầm di động gọi điện thoại, hôm nay cùng Nhạc Tư Trà bận rộn, anh vẫn chưa lo được chuyện của mình.
“A.”
Không hề khách sáo, Nhạc Tư Trà cầm lấy áo ngủ, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm. Mười mấy phút sau lại từ phòng tắm nhẹ nhàng đi ra. Diệp Kình thấy cậu đi ra mới cúp điện thoại, cầm quần áo đi vào tắm rửa.
Đối với công việc của Diệp Kình, Nhạc Tư Trà chưa bao giờ hỏi tới, chỉ là loáng thoáng nghe người bên ngoài nói duờng như cũng không nhỏ. Nhưng chuyện này cùng cậu không có quan hệ, biết hay không cũng không sao cả.
Lúc Diệp Kình đi ra, Nhạc Tư Trà đã nằm ngủ trên giường của cậu. Diệp Kình đứng cạnh giường cậu quan sát một lát, chắc chắn rằng cậu đang ngủ mới khom người xuống, in lên đôi môi môi hồng của cậu một nụ hôn.
“Ngủ ngon.”
Ngày còn chưa sáng hẳn, Diệp Kình đã thức dậy, anh luôn thói quen bận rộn với công việc, sự mệt nhọc của ngày hôm qua nhờ được ngủ đầy đủ tám tiếng đã hoàn toàn biến mất. Nhưng là anh không đứng dậy mà nằm trên giường nhìn gương mặt ngủ say của Nhạc Tư Trà, ánh mắt nồng cháy, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Có lẽ là vì ánh mắt anh quá mức nóng bỏng, khiến cho Nhạc Tư Trà đang ngủ cũng có thể cảm giác được. Cậu chẫm rãi mở mắt, đối diện với Diệp Kình đang nhìn cậu.
“Diệp Kình?” vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn không tỉnh táo, Nhạc Tư Trà ngơ ngác nhìn Diệp Kình, dường như đang suy nghĩ vì sao anh ta ở đây.
“Ừm.” Nhìn Nhạc Tư Trà mơ mơ màng màng, Diệp Kình cảm thấy vô cùng thú vị, đây là lần đầu tiên anh gặp một Nhạc Tư Trà như vậy “Ngủ no rồi sao? Ăn xong bữa sáng rồi chúng ta xuất phát.”
“À.” Lắc lắc đầu, cuối cùng Nhạc Tư Trà cũng có chút tỉnh táo.
Ăn xong bữa sáng, bọn họ lái xe ra ngoài, nếu đã nói phải đi lấy hàng thì ít nhất cũng phải làm bộ như thế.
Đánh xe vào một đường nhỏ hẻo lánh, nơi này rất ít người tới, cây cối rậm rạp cũng có thể che giấu bọn họ.
Mang theo hai chiếc cân lớn lấy từ nhà vườn tới rồi tiến vào không gian.
“Nho, mai, đầo trừ đi số cân dự định vẫn còn thừa, còn có dưa hấu, táo, lê, chuối, quýt, sơn trà, tổng cộng mười loại hoa quả, tuy rằng các loại quả của cậu không nhiều nhưng sản lượng cũng không ít. Trừ ra bốn loại không đúng mùa, có thể mang ra táo, chuối, tiện nói luôn, anh đào hiện giờ không đúng mùa, về sau tốt nhất đừng mang ra.”
“Lúc ấy chủ lo chọn quả nào ngon, quên mất điều đó.”
“Về sau chú ý là được, có người hỏi thì nói rằng là trái mùa, chỉ cần không nhiều quá thì sẽ không ai hoài nghi.”
“Ừm, mấy thứ này có thể thử hái đem đi bán, tôi đi lấy thêm một ít dưa hấu, có lẽ là đủ rồi.”
Vận chuyển mấy thứ này cũng không tốn thời gian, chỉ cần Nhạc Tư Trà muốn, tất cả đều đã trên xe, nhưng là hiện giờ trở về có hơi sớm.
Động vật hôm qua mới mua còn ở trong lồng, không có thời gian để ý, cậu mới kịp để vào một ít thức ăn gia súc và nước uống.
Vừa mở lồng sắt chúng liền vội vàng chạy ra, cũng không chạy loạn mà vây quanh Nhạc Tư Trà và Diệp Kình tỏ vẻ thân cận.
Nước Nhật Nguyệt đúng là có khả năng đề cao chỉ số thông minh.
Lại cho chúng uống thêm chút nước, mở rào chắn ở sân ra, dặn chúng không được chạy lung tung, làm hỏng đồ rồi mới để chúng ra ngoài.
Mấy con thú tản ra cách huớng chạy, đôi uyên ương tới Minh hồ, nhím chạy ra bãi đất, gà rừng cùng thỏ hoang chạy tới chỗ đất trồng rau.
Hai người theo sau bọn chút, xác định chúng tuy rằng ăn rau trong không gian nhưng cũng không làm hỏng bèn yên tâm, tuy nhiên vẫn cần Miêu Miêu cùng Tiểu lục trông chừng.
Vườn hoa trong không gian từ lúc Nhạc Tư Trà bắt đầu nuôi gia cầm đã được chuyển ra một chỗ, đề phòng ngoài ý muốn. Giờ cũng không lo sẽ có động vật vào làm hỏng.
Khu nuôi duỡng còn chưa làm, gia cầm vẫn được nhốt trong lồng sắt ở tiểu viện. Bẵng một thời gian, đã có con gà trưởng thành, con vịt lớn, cả gà và vịt mới được ấp là con.
“Số lượng không ít. Trước khi nghĩ ra được biện pháp giải quyết, tốt nhất cậu nên ngăn bọn chúng tiếp tục ấp trứng.”
“Tôi biết, hiện tại không có đủ rào chắn, tối nay sẽ bàn sau. Giờ chúng ta đi xem Miêu Miêu đi.”
Miêu Miêu và Tiểu lục đều đang ở hồ nước trồng nhân sâm, lúc trồng Nhạc Tư Trà đã cố ý chọn chỗ hai hồ giao nhau để tiện cho Tiểu lục uống nước hai hồ pha lại.
Khi bọn họ tới, Tiểu lục đang ăn một quả đào, nó là động vặt ăn tạp, không kiêng kị gì cả, Còn Miêu Miêu thì đi qua đi lại trên bờ, nhìn chằm chằm vào trong hồ.
“Miêu Miêu cẩn thận rơi xuống.” Trong hồ này, thứ duy nhất khiến Miêu Miêu quan tâm chỉ có thể là mấy con cá đấy.
Thấy chủ nhân, Miêu Miêu vui vẻ chạy tới, ngồi xổm bên chân cậu, một chân cầm lấy ống quần cậu, một chân khác chỉ xuống Minh hồ, kêu không ngừng. Rõ ràng là muốn cậu giúp bắt cá.
Hai người đối với trí thông minh của Miêu Miêu đã quá quen thuộc, Diệp Kình đi tới bên bờ, trong hồ đúng là có rất nhiều cá, còn không sợ người, vẫn cứ tung tăng bơi lội.
“Ở đây đúng là có nhiều cá. Cậu có muốn bắt mấy con về làm đồ ăn không. ”
“Được, để tôi đi lấy lưới.”
Có lẽ vì chỉ sống ở một loại nước suối, mấy con cá này tuy rằng rất đẹp nhưng không thông minh như Miêu Miêu – vẫn được uống nước Nhật Nguyệt. Hơn nữa còn không sợ người, chỉ một lưới cũng bắt được không ít cá.
Chọn ra một con nặng chừng năm sáu cân cùng một con cá trắm cỏ nặng nhất trong đám đó, còn toàn bộ thả hết. Con cá kia mang về cho mọi người ăn, trắm cỏ để lại cho Miêu Miêu.
Điều thú vị là, thấy bọn họ bắt cá, đôi uyên ương kia lại tự động bắt hai con để trước mặt họ, lấy lòng.
“Meo meo~” Miêu Miêu cảm thấy khó chịu khi mình không có phần, kêu lên thông báo mình là đại ca ở đây, tới khi đôi uyên ương lại bắt cho nó hai con cá nhỏ, Miêu Miêu mới vừa lòng.
“Con tiểu quỷ này.” Nhạc Tư Trà giễu cợt, giúp nó cất kỹ cá nhỏ, vỗ vỗ đầu uyên ương tỏ vẻ khen thưởng.
Uyên ương sóng vai chạy.
“Nơi này đúng là một nơi thích hợp để nuôi duỡng tinh quái, không chừng ngày nào đó bọn chúng thật sẽ thành tinh.”
“Có lẽ thế.”
Đem mọi thứ quay về nhà vườn, giao cho Tần Hương Nguyệt, chuyện còn lại bọn họ cũng không cần quan tâm.
Sau khi tiễn khách, Tần Hương Nguyệt đem tiền tới.
Số hoa quả lần này, khấu trừ số lẻ, Nhạc Tư Trà được nhận một vạn nhân dân tệ.
“Đây là lần đầu tiên tôi kiếm được tiền a.” Ngồi trong không gian, Nhạc Tư Trà vô cùng kích động, tuy rằng tiền cậu gửi ngân hàng không ít nhưng là lần đầu tiên mình kiếm được vẫn vô cùng ý nghĩa “Tôi quyết định sẽ cất giữ nó thật cẩn thận.”
“Ừm.” Diệp Kình rất đồng cảm, hồi trước khi cậu kiếm được những đồng tiền đầu tiên cũng hưng phấn suốt một thời gian dài.
“Còn có, ” Nhạc Tư Trà nhìn Diệp Kình “Tiền thuê nhà tháng sau anh không cần thanh toán.”
“Ừm, gì cơ?” Sao bỗng dưng lại nói đến chuyện này.
“Không phải anh nói chỉ nhận một phần sao? Tôi rộng lượng nên sẽ cho anh hẳn hai phần.” Vẻ mặt Nhạc Tư Trà dương dương tự đắc.
“Đây là để thuyết phục mọi người nên mới nói vậy thôi.” Anh cũng đâu có định lấy.
“Mặc kệ, anh giúp tôi nhiều vậy, nhất định phải lấy, dù sao người quyết định là tôi.” Chính vì lo anh ta không nhận nên cậu mới trừ tiền thuê nhà “Hay là, anh khinh thuờng số tiền đó?”
Vẻ mặt Tư Trà trở nên không khác gì hung thần, dường như muốn nói ‘Anh dám nói đúng vậy, tôi sẽ làm thịt anh’.
“Sao có thể thế được, cậu vui vẻ là tốt rồi.” Việc nhỏ nhặt này cũng không cần so đo “Không phải cần phải làm hàng rào sao? Nếu giờ không làm sẽ muộn mất. Ra ngoài trễ giống lần trước, mọi người sẽ lại tức giận.”
Hai người vẫn còn ở một phòng, tuy rằng khách vừa đi liền có phòng trống như do chuyện bán hoa quả, vợ chồng Tôn Thích cũng không lấy tiền thuê của anh nữa, Diệp Kình cũng lợi dụng điều đó, ở mãi phòng của Nhạc Tư Trà không chịu đi.
“Không sao, tôi đã đặt báo thức rồi.” Cậu lấy điện thoại di động ra quơ quơ “Thời gian ở trong này cùng bên ngoài giống nhau, chỉ là không có tín hiệu. Chúng ta chút nữa đi ra ngoài cũng được, giờ không phải vội.”
Thời gian trong không gian có vấn đề, vậy vấn đề là ở khí hậu sao? Diệp Kình cảm thấy đã hiểu rõ “Cậu định dựng hàng rảo ở đâu?”
“Phía sau cây đào trong viện.” Đất lại nhiều hơn một khối, ở phía bên trái tiểu viện. Chính xác mà nói là toàn bộ không gian mở rộng ra mỗi phía mét, khiến không gian rộng ra không ít.
“Ý cậu là mọi chỗ đều giống nhau?”
“Ừm.”
“…Tư Trà, cậu có biết ‘tức nhuỡng’ vẫn được truyền lưu trong thần thoại không?”
“Dường như có biết một chút, hình như là loại đất có thể tự sinh ra … Chẳng nhẽ anh định nói đất ở đây chính là ‘tức nhuỡng’?”
“Không thể khẳng định nhưng có lẽ cũng có quan hệ.”
“Chẳng trách nó có thể tự mở rộng.”
“Được rồi, đừng nói chuyện đó nữa, mau bắt tay vào làm thôi.”
“Ừm.”
Đóng một cọc gỗ chừng mét hai xuống đất, rồi cố định ván gỗ, bên trong vây thêm lưới sắt, ở dưới cọc gieo vào mấy hạt thường xuân. Vậy là một cái hàng rào đơn giản đã xong.
Bởi vì dựng dựa vào tiểu viện nên có thể không cần dựng một bên hàng rào, tiết kiệm được không ít thời gian.
Khu nuôi dưỡng mới là một hình chữ nhật có chiều rộng m, chiều dài m. Một chiếc cửa ra vào nhỏ được dựng cạnh hàng rào. Bên trong không đợc ngăn ra mà để nuôi chung cả gà lẫn vịt.
Nhạc Tư Trà dự định tạo một ao nhỏ để vịt có chỗ bơi lội.
“Mấy thứ đó có thể làm từ từ. sắp đến giờ rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi.”
Những ngày nghỉ còn lại, cả hai đều ở trong nhà vườn. Không phải bọn họ không muốn ra ngoài đi chơi mà là thời tiết không chiều lòng người. Từ tối mùng , trời bắt đầu đổ mưa, dai dẳng suốt vài ngày không chịu ngừng.
Tuy rằng mưa không lớn nhưng chẳng ai lại muốn troờ mưa đi du lịch, mà dù muốn thì người lớn cũng sẽ không cho phép họ ra ngoài.
Do ảnh huởng của trời mưa, tình trạng buôn bán của nhà vườn cũng bị giảm đi, thế nhưng lượt khách vào mỗi ngày vẫn không giảm. Nhờ thế mà hoa quả của hai người cũng được tiêu thụ hết sạch, giúp Nhạc Tư Trà thu vào được không ít.
Mỗi khoản tiền đều được phân cho mọi người theo tỉ lệ đã chia ban đầu.
Đương nhiên Diệp Kình cũng có phần, tuy rằng tiền không phải là nhiều lắm nhưng hành động của Nhạc Tư Trà khiến anh rất vui vẻ.
Sáng sớm, tạm biệt mọi người, cả hai lên đường quay về trường.
.