Mọi người đã sớm quây quần trong phòng ăn, cùng nhau trò chuyện đã lâu..
Diệp Kình bị cha con ông Tôn kéo đi chơi bài, Nhạc Tư Trà thì mệt mỏi dựa vào bàn nghỉ ngơi.
Tuy rằng không làm bước cuối cùng nhưng vẫn rất là hao phí thể lực nha.
“Xong rồi ~ Mọi người lại giúp bưng đồ ăn lên nào!” Tần Hương Nguyệt bưng một mâm ‘Niên niên hữu dư’ đi vào.
Nhạc Tư Trà nghe lời đứng dậy lại bị Diệp Kình ngăn lại “Để anh làm cho.”
Thấy anh giúp, Nhạc Tư Trà cũng thôi, nhưng là vẫn giúp một tay bày lên bàn khi mấy người mang đồ ăn lên.
Bữa cơm tất niên vô cùng phong phú. Bên cạnh những món mang những tên ngụ ý tốt lành như ‘Ngũ phúc lâm môn’, ‘Tam dương khai thái’, ‘Đoàn đoàn viên viên’, ‘Hồng vận đương đầu’ những món ngon lành như sủi cảo, mì trường thọ, bánh mật cũng không thể thiếu. Ngoài ra còn có vài món là đặc sản địa phương.
Nhạc Tư Trà cũng mang rượu hoa mai và rượu nho ra, rót đầy chén cho tất cả mọi người. Nơi này cho phép trẻ con uống một chút rượu, vậy nên hai cô bé cũng được mỗi người một chén.
Mấy người đàn ông uống rượu hoa mai, phụ nữ thì uống rượu nho.
“Thơm quá.” Nhạc Tư Trà không biết phẩm rượu, nhưng cậu thích cái hương vị thanh lạnh tỏa ra từ rượu hoa mai.
“Không tồi, nhẹ mà vẫn thuần, rượu ngon.” Nhìn thứ chất lỏng đỏ nhạt trong chén, ông Tôn ngạc nhiên vô cùng. Rượu này dù là vị, mùi, ánh màu đều hoàn mỹ, không giống như rượu mới được làm, càng như là đã trải qua thời gian lắng đọng, tạp chất đã hoàn toàn bị loại bỏ. Đưa vào miệng thì hương thơm lại làm say lòng người.
“Rượu này cũng rất ngon.” Tần Hương Nguyệt nhấp vài miếng rượu nho, dì không hiểu rượu nhưng cũng biết rượu này so với thứ rượu nho cao cấp còn ngon hơn nhiều “Tư Trà, đây là cháu tự nhưỡng sao?”
“Vâng.” Nhạc Tư Trà cũng không ngờ hương vị lại tốt như vậy, uống xong liền khiến cả người cảm thấy sảng khoái, vì vậy cậu lại uống nhiều hơn chút.
Diệp Kình trầm mặc không nói, chỉ chậm rãi nhấm nháp. Trong số những người ở đây, người hiểu về rượu nhiều nhất là anh, đương nhiên biết được thứ rượu này tốt tới mức nào. Chỉ riêng bàn về hương vị cũng đã không hề kém những nhãn hiệu danh tiếng, hơn nữa còn tốt cho sức khỏe, nếu như được sản xuất, chắc chắn sẽ rất được ưa chuộng.
“Đừng chỉ có uống rượu, mọi người dùng bữa đi. Nào, Diệp Kình, đây là lần đầu cháu ăn tết ở nhà chúng ta, lại nếm thử tay nghề của bà xem.” Bà Tôn gắp đồ ăn bỏ vào bát Diệp Kình.
Diệp Kình đang uống rượu chợt sửng sốt, nhìn vẻ mặt hiền lành của bà, lòng anh chợt ấm lên, khẽ mỉm cười “Cháu cám ơn bà.”. Tiếng ‘bà’ này không phải là khách sáo mà phát ra từ nội tâm.
“Còn cám ơn đi cám ơn lại làm gì, mau nếm thử.” Bà Tôn giục.
Diệp Kình vâng lời đưa vào miệng, hương vị không bằng đầu bếp hạng sao nhưng là trừ tay nghề của Nhạc Tư Trà ra, đây là hương vị anh thích nhất. “Ngon lắm ạ, tay nghề của bà thật tốt.”
“Ha ha, ngón nghề nấu ăn của mấy người trong nhà này đều là bà dạy ra mà, nào, mọi người cũng ăn nhiều chút.” Bà Tôn vô cùng vui vẻ, không ngừng gắp thức ăn cho mọi người, lại quên gắp cho chính mình.
“Bà, bà cũng ăn đi, bà ăn mì trường thọ nhé, chúng cháu chúc bà cùng ông sẽ sống lâu trăm tuổi.” Diệp Kình cùng Nhạc Tư Trà mỗi người lại lấy một bát mì trường thọ cho hai ông bà.
“Cha, mẹ, con cùng Hương Nguyệt chúc hai người phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn!” Vợ chồng Tôn Thích đứng dậy mời rượu.
“Ông bà, cháu chúc ông bà vạn sự như ý.” Tôn Lệ Tú cũng nâng chén lên chúc.
“Vạn ~ sự ~ như ~ ý” Đào Đào cũng học theo.
“Ừm, thực ngoan.” Hai người vui vẻ nhận lấy bát mì, cùng mọi người chạm cốc “Chúc mọi người như ý, bình an!”
“Nào, cụng ly ~”
“Cụng ly ~”
Mọi người vừa ăn vừa xem TV – tuy rằng các chương trình không được hay lắm – cùng nhau đón giao thừa.
“Cũng sắp tới giờ.” Diệp Kình nhìn đồng hồ, còn vài phút nữa là chín giờ đúng.
“Sắp tới gì cơ?” Nhạc Tư Trà nhìn anh, khó hiểu.
“Đi ra sẽ biết.” Diệp Kình cười thần bí, mời mọi người ra ngoài cửa.
Đứng ở cửa, tiếng pháo nổ rộn ràng khắp nơi, thỉnh thoảng còn có pháo hoa.
“Cháu muốn chúng ta nhìn gì? Bên ngoài tối như mực, có gì đẹp sao?”
“Dạ, cũng sắp tới giờ rồi.” Diệp Kình lấy điện thoại di động ra, bấm nút trò chuyện.
“Nhìn.” Diệp Kình chỉ lên khoảng trời phía trước.
Mọi người nhìn theo hướng anh chỉ, đâu có gì đâu.
Nhạc Tư Trà vừa định mở miệng thì ‘chíu….Bùm!’ tiếng gì đó xé gió vang lên, một quả pháo hoa chợt nổ tung trên bầu trời. Nó giống như một tín hiệu, ngay sau đó pháo hoa nở rộ cả một vùng trời.
Không phải loại pháo hoa hàng ngàu vẫn dùng, mà là loại chỉ được sử dụng trong những ngày lễ long trọng như mừng năm mới. Chỉ trong một lát mà những màu sắc từ ‘đầy sao tỏa sáng’ tới ‘thơ mộng khắp trời’ khiến mọi người mê mẩn.
“Oa!!! Đẹp quá!!” Tôn Lệ Tú là người đầu tiên thốt ra. Đây là lần đầu tiên cô bé được nhìn thấy pháo hoa đẹp như vậy. Những bông pháo hoa rực rỡ ấy thực sự đã hút hồn cô.
Mọi người cũng thế.
Ánh mắt mọi người đều bị khung trời đẹp đẽ ấy hấp dẫn, không ai phát hiện, ở phía sau bọn họ, Diệp Kình đang nắm lấy tay Nhạc Tư Trà, thì thầm vào tai cậu.
“Thích không?”
“Lãng phí!” Dù nói thế nhưng hai mắt cậu không tài nào rời ra được bức tranh đẹp đẽ ấy.
“Lãng phí thì cứ kệ lãng phí đi, em thích là được.” Diệp Kình cười, bàn tay nắm lấy cậu càng siết chặt, nhưng không hề khiến cậu thấy đau “Về sau anh lại bắn pháo hoa vì em, được không?”
“Ừm.” Nhạc Tư Trà không từ chối, nhân lúc mọi người không chú ý liền nhẹ nhàng tặng Diệp Kình một nụ hôn – trên má. (há há há)
“Buổi tối bù, nha?” không khí thật ám muội.
“….Ừm…” Mặt cậu đỏ bừng.
Pháo hoa nổ suốt một giờ, mọi người cũng vui vẻ thưởng thức một giờ.
Lúc quay lại phòng ăn thì mọi thứ đã nguội từ lúc nào, hai cô bé cũng ngáp lên ngáp xuống.
Thấy vậy, mấy người lớn liền bảo hai đứa về phòng ngủ đi rồi cùng nhau dọn bàn, bổ dưa, gọt trái cây làm tráng miệng, chơi mạt chược đón giao thừa.
Nhạc Tư Trà rất muốn chơi, tiếc là thua cá cược nên đành ngoan ngoãn ngồi một chỗ uống cooktail hoa quả Diệp Kình đưa, nhìn anh chơi.
Cái gọi là ‘quan kỳ bất ngữ chân quân tử’ thì hiển nhiên không ai ở đây như thế. Mọi người thay phiên nhau vào bàn, vừa ra liền chỉ chỏ phải đánh như thế nào thế nào, may là người một nhà nên cũng không có gì to chuyện.
Nhạc Tư Trà bắt cặp cùng Diệp Kình, nhờ anh chỉ điểm cho mà thắng được mấy ván. Càng vui, càng uống. (anh Diệp Kình càng có lợi)
Không chỉ cooktail tác dụng chậm, ngay cả thứ rượu mai mà cậu uống lúc trước cũng thế. Nhạc Tư Trà thích thú mà uống không ít, Diệp Kình lại (cố tình) không ngăn cản. Thành ra lúc này, Nhạc Tư Trà liền say….
Nhìn Nhạc Tư Trà bắt đầu quay quay, ánh mắt Diệp Kình hiện lên ý cười “Dường như Tư Trà say rồi, để cháu đưa cậu ấy về nghỉ.”
Mấy người lớn giờ mới phát hiện ra Tư Trà có điểm lạ, lúc trước thấy cậu dựa vào Diệp Kình chỉ nghĩ cậu mệt mỏi, ngủ gật, không ngờ lại là say rượu.
“Thằng bé này cũng thật, đã không uống được rượu cũng đừng uống nhiều thế, giờ say lại cần người chăm sóc.” Bà Tôn quở trách, nhìn về phía Diệp Kình nói “Nhờ cháu chăm sóc nó vậy.” Có Diệp Kình, bà yên tâm vô cùng. (haiz, giao trứng cho ác.)
“Vâng, chúng cháu lên phòng trước.” Diệp Kình gật đầu, nâng Nhạc Tư Trà dời đi.
Nhạc Tư Trà say rượu cũng giống lần trước, ngoan cực kỳ, Diệp Kình nói gì cậu liền làm như vậy.
“Tư Trà, anh với em tắm ‘uyên ương dục’ được không?”
“…Vâng…”
“Chẳng phải em nói sẽ bù cho anh sao? Tối nay nghe anh nhé, được không?”
“….Vâng…”
.
.
Giữa lúc tiếng chuông điểm mười hai tiếng, giữa lúc pháo hoa mừng năm mới nở rộ, Nhạc Tư Trà thân không mảnh vải, bị Diệp Kình đặt trên giường ‘bắt nạt’ tới độ ‘nước mắt chảy thành sông’.
Tóm lại, hai người đón năm mới thật sự ‘hạnh phúc’.