“Vào đi.”
“Đại thiếu gia, phòng cho cậu Nhạc đã chuẩn bị xong.” Ông Phúc đi vào, cúi người hành lễ.
“Làm phiền bác rồi, bác Phúc.” Diệp Kình giống như một con mèo lớn vừa được ăn no nê (bingo!), lười biếng dựa vào sofa, bộ đồ trên người đã được đổi. Cả căn phòng không hề có bóng dáng Nhạc Tư Trà, phía phòng tắm lại khẽ có tiếng nước, ra là cậu ở đó.
“Đây là bổn phận của tôi.” Ông Phúc cười hòa ái nhưng vẫn không mất vẻ cung kính “Đại thiếu gia, bệnh viên thông báo bệnh tình của lão gia đã ổn định. Nhưng là….” Nói đến đây, ông Phúc liền cẩn thận nhìn vẻ mặt của Diệp Kình.
“Nhưng là sao?” quả nhiên là dù đã cố gắng che giấu nhưng giọng nói của cậu vẫn chứa đựng quan tâm.
“Nhưng là lão gia đã biết tình trạng của mình, tinh thần trở nên không ổn định, bác sĩ lo lắng nếu cứ thế mọi việc sẽ chuyển biến xấu.” Ông Phúc vô cùng lo lắng.
“…Dọn cơm chiều lên đi. Còn nữa, chuẩn bị xe, tối nay cháu muốn ra ngoài.”
“Vâng, đại thiếu gia.” Ông phúc vui vẻ đi chuẩn bị.
Nhạc Tư Trà tắm rửa xong, đổi bộ quần áo khác, bước ra khỏi phòng tắm thì vừa lúc thấy người hầu đưa đồ ăn vào.
Dọn bàn xong xuôi, Diệp Kình vẫy bọn họ đi, ý bảo Nhạc Tư Trà ngồi xuống cùng ăn cơm.
“Phòng của em đã dọn xong rồi, chút nữa anh sẽ mang em qua, tối nay anh phải ra ngoài, một mình em ở đây không sao chứ?” Diệp Kình hỏi.
“Đương nhiên không sao.” Nhạc Tư Trà gật đầu, cậu cũng không phải đứa trẻ ba, bốn tuổi “Anh tới viện sao?”
“Ừ.” Diệp Kình cũng chẳng có gì phải giấu giếm, gật đầu.
“Mang theo này đi.” Nhạc Tư Trà lấy ra một rổ hoa quả “Chờ anh về chúng ta sẽ nói chuyện về bệnh của bác.”
“Ừm.” Đến giờ Diệp Kình mới thấy thả lỏng, sao anh lại quên mất khả năng của Nhạc Tư Trà chứ.
Ở đây, cả tầng bốn đều là của riêng Diệp Kình. Phòng ngủ của anh ở góc bên trái, mà bên cạnh phòng ngủ, ngoài thư phòng chỉ còn một phòng liền với là có thể ở lại.
“Phòng này đã lâu lắm rồi khộng có ai ở.” Diêp Kình đưa Nhạc Tư Trà tới phòng của cậu, mở cửa, trong ánh mắt đều chứa vẻ hoài niệm khi nhìn đồ vật trong phòng.
Căn phòng được trang hoàng rất tinh tế, trang nhã, rèm cửa đều sử dụng màu ấm, mỗi khi có gió thổi qua sẽ khẽ đung đưa. Bàn trang điểm ở đầu giường còn để lại một ít đồ, có thể thấy được, đây vốn là phòng ngủ của một người phụ nữ.
“Đây là phòng mẹ anh khi bà còn sống..” Giọng Diệp Kình có chút gì đó cô đơn.
“Em ở đây không sao chứ?” Nhạc Tư Trà hỏi, không chỉ vì đây là phòng của mẹ Diệp Kình, mà cách trang trí nữ tính hóa thế này cũng không phải sở thích của cậu.
“Ở tầng bốn chỉ có 2 phòng ngủ. Một là của anh, hai là nơi này. Em không muốn ở đây là muốn chung phòng với anh sao?” Diệp Kình ép sát cậu, nâng cằm cậu lên “Anh rất vui lòng nếu được làm bạn với người đẹp nha~”
“Em ở đây là được rồi.” Nhạc Tư Trà cầm hành lý, bước vào cửa, không đợi Diệp Kình theo vào đã trực tiếp đóng cửa, cài khóa.
Diệp Kình sờ sờ sống mũi suýt bị cửa đập vào, cười khẽ, xoay người xuống tầng.
Trong khoảng thời gian Diệp Kình tới bệnh viện, Nhạc Tư Trà cũng không nhàn rỗi.
Cậu vào không gian, tập trung tinh thần, thu nhận những thông tin không gian cung cấp. Những thông tin này vừa mơ hồ, lại hỗn độn, cậu phải tốn rất lâu mới có thể sắp xếp lại.
Đầu tiên là ‘dây leo vận chuyển’ cùng với tầng không gian phía trên thì chắc chắn phải đợi chúng lớn lên hẳn mới có thể chứng thực.
Tiếp theo là nguồn gốc của không gian này.
Từ thời thượng cổ, trên trái đất đã có rất nhều người tu chân, khi đó, cả Trái Đất đúng là thế giới để bọn họ làm chủ.
Sau đó không biết vì sao, tất cả những người tu chân đều rời đi Trái đất, không rõ tung tích. (đi ăn máng khác? UFOs?)
Không gian này là của một người tu chân, không cẩn thận để lại trên Trái đất. Người tu chân này dường như là kẻ vô cùng lợi hại, không gian này được ông ta luyện chế ra trong thời gian rảnh rỗi, mục đích chính là để có chỗ nghỉ ngơi. (giờ mà xuất hiện cái này ng ta tranh nhau đầu rơi máu chảy)
Tuy rằng chỉ là chỗ để giải trí nhưng người này vẫn đặt vào rất nhiều thứ tốt, minh hồ cùng đất trồng chính là một trong số đó. Không gian này lại có khả năng tiến hóa, nó có thể lớn tới mức độ nào còn xem khả năng của người nắm giữ.
Đương nhiên là Nhạc Tư Trà không có khả năng khiến không gian lớn dần, nhưng dò sao không gian này đã tồn tại hơn vạn năm, năng lượng nó hấp thu trong khoảng thời gian đó cũng đủ cho nó tiến hóa. Chỉ là người sáng tạo ra không gian này đã đặt là quy định – không có chủ nhân, không thể tự tiến hóa.
Vậy nên từ khi nhận Nhạc Tư Trà, nó bắt đầu tự chủ tiến hóa.
Vì tiến hóa đã bắt đầu nên Nhạc Tư Trà cũng nhận được quyền lợi – trong phạm vi nhất định, cậu có thể tự do không chế mọi thứ trong không gian.
Ví dụ như những cây trồng trong đây, cậu hoàn toàn có thể cho kiểm soát thời gian sinh trưởng của chúng, nhưng là vẫn có hạn chế. Đó là tốc độ sinh trưởng không thể vượt qua tốc độ sinh trưởng tự nhiên của cây quá ba lần, nếu không cậu sẽ vì quá mệt mà té xỉu. Còn việc khiến cây ngừng sinh trưởng thì không có hạn chế.
Nhạc Tư Trà ở trong không gian một lúc lâu, nhìn thời gian cũng không còn sớm, liền đi ra.
Vừa bước ra thì đã thấy Diệp Kình ngồi trên sofa chờ cậu, làm Nhạc Tư Trà giật mình phát hoảng, cậu không ngờ có người ngồi đó.
“Sao anh vào được?” Bình tĩnh lại, Nhạc Tư Trà hỏi. Chẳng nhẽ là có chìa khóa? Vậy sao cậu đề phòng sói được?
Diệp Kình chỉ chỉ phía sau lưng cậu, Nhạc Tư Trà nhìn lại, cánh cửa tủ thay quần áo đã mở, mà phần đáng lẽ là tường lại có một cánh cửa nữa cũng đang mở, phía sau chính là phòng Diêp Kình. (thiết kể cửa chỗ đó là gì!!!!!!)
“Hai căn phòng này thông nhau.” Diệp Kình cười giải thích, vẻ mặt đắc chí.
“…Bác thế nào rồi?” Nhạc Tư Trà không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở chủ đề này, liền trực tiếp hỏi việc muốn biết nhất.
“Không sao, khả năng tiếp nhận mọi việc của ông ấy không tồi. Đã bình tĩnh lại.” Diệp Kình nói thực bình thản.
“Anh làm cách nào vậy?” Nhạc Tư Trà thật không tưởng tượng nổi làm thế nào để khiến một người bệnh vừa nhận được tin dữ có thể bình tĩnh lại.
“Chỉ là nói rằng bệnh của ông ấy sẽ được chữa khỏi nhanh thôi.” Diệp Kình nhún vai.
“…” Đúng là đơn giản, Diệp Triển Hạo dễ dàng tin thế sao?
“Em định bắt đầu điều trị từ lúc nào?” Chuyện này Diệp Kình thực để bụng.
“Việc này em không can thiệp được, anh cứ quyết định đi.” Cậu còn không ngốc tới độ khiến khả năng của mình bị lộ.
“Được rồi.” về điểm này Diệp Kình cũng đồng ý, lại hỏi “Ông ấy cần bao lâu mới bình phục được hoàn toàn?”
“Nếu nhanh thì chỉ cần trong vòng vài ngày tắm nước âm dương là được, nhưng là….anh không ngại nếu để từ từ chứ?” Nhạc Tư Trà cười như thằng nhóc đang chơi đùa dai.
“Đương nhiên không.” Diệp Kình hiểu ý cười, làm Diệp Triển Hảo chịu khổ một chút cũng coi như báo thù cho mẹ.
“Tiếc là chúng ta sắp phải tới trường rồi.” Nhạc Tư Trà có chút bối rối.
“Anh sẽ thuyết phục ông ấy tới thành phố B để điều trị.”
Hai người nhìn nhau cười, không cần phải nói thêm lời nào nữa.
Hôm sau, Nhạc Tư Trà theo Diệp Kình tới bệnh viện, nhìn qua thì Diệp Triển Hạo có vẻ cũng không tệ lắm, nếu người người bình thường, khi biết mình bị liệt chắc chắn tinh thần sẽ sa sút.
Lúc cả hai tới, Diệp Triển Hạo đang dùng cơm, vì không thể cử động nên đành phải để Đàm Tú Uyên đút cho.
Hôm qua tới có chút hỗn loạn, tới giờ Diệp Kình mới có thời gian giới thiệu Nhạc Tư Trà cho bọn họ, tuy rằng anh thấy việc này cũng chẳng quan trọng.
Đối với người Diệp Kình dẫn tới, ba người nhà họ Diệp đều có những phản ứng khác nhau, Diệp Vũ có vẻ chán ghét, Đàm Tú Uyên lại ngạc nhiên, Diệp Triển Hạo hỏi han ân cần. Tất cả Nhạc Tư Trà đều nhìn rõ.
Suốt khoảng thời gian thăm viếng, trừ lợi chào hỏi ban đầu, Nhạc Tư Trà không nói thêm một lời, im lặng nhìn mọi người nói chuyện, cũng thấy được Diệp Kình không thích mẹ con Đàm Tú Uyên, tuy rằng không châm chọc, nhưng cũng không thèm để ý bọn họ.
Còn về Diệp Triển Hạo, có lẽ vì ông đnag là bệnh nhân nên Diệp Kình không lộ ra vẻ chán ghét như mỗi lần nói về ông như trước, có vẻ dịu đi không ít.
Thấy thái độ Diệp Kình thay đổi như vậy, Diệp Triển Hạo mừng lắm, sắc mặt cũng tốt lên nhiều.
Làm thế nào để điều trị cho Diệp Triển Hạo? Biện pháp của Diệp Kình rất đơn giản: thay nước sôi ông dùng để uống thuốc thành nước âm dương. Nhưng điều kiện là phải thường xuyên có người bên cạnh. Vì thế Diệp Kình lấy lí do là bệnh viện ở thành phố B có điều kiện tốt hơn thành phố S, mời Diệp Triển Hạo tới thành phố B. Diệp Triển Hạo lại có ý hàn gắn quan hệ cha con giữa hai người, thấy Diệp Kình đối mình dần thân mật hơn, nên cũng đồng ý tới thành phố B.
Đàm Tú Uyên đương nhiên cũng đi theo, còn Diệp Vũ phải ở lại để giải quyết công việc trong gia tộc.
Vậy nên Nhạc Tư Trà ở lại nhà họ Diệp chưa tới hai ngày thì lại phải đóng gói hành lý về thành phố B.
Bởi Diệp Triển Hạo gặp khó khăn trong việc cử động nên lần này bọn họ ngồi máy bay riêng.
Không khí trên máy bay có chút xấu hổ, Diệp Triển Hạo muốn nói chuyện với Diệp Kình thì không sao, Đàm Tú Uyên vì có Diệp Kình ở nên không dám mở miệng, chỉ lặng lặng ngồi bên Diệp Triển Hạo. Mà Diệp Kình, đa số thời gian đều bận bịu, cũng chỉ thỉnh thoảng nói một hai câu với Nhạc Tư Trà, không hề để ý tới hai người kia.
Nhàm chán, Nhạc Tư Trà liếc nhìn xung quanh, vừa lúc chạm mắt với Diệp Triển Hạo, vì lễ phép, cậu cúi đầu mỉm cười với ông. Diệp Triển Hạo thấy có vơ hội, liền mở miệng hỏi “Tư Trà, cháu và A Kình nhà bác quen biết với nhau như thế nào?”
“Cháu là chủ cho thuê nhà của anh ấy.” Nhạc Tư Trà đáp lại ngắn gọn.
“Ồ? A Kình, chẳng phải con có phòng ở thành phố B sao? Sao còn đi thuê?” Diệp Triển Hạo cứ thế tự nhiên mà hỏi Diệp Kình đang ngồi cạnh Nhạc Tư Trà.
Bị hỏi, Diệp Kình muốn không mở miệng cũng không được, nhưng đáp lại có chút nhát gừng “Quá xa trường, không tiện.” Nói xong lại cắm đầu vào việc. Hiển nhiên, anh không muốn nói chuyện với ai, nhất là Diệp Triển Hạo.
Thấy Diệp Kình không muốn nói chuyện, Diệp Triển Hạo đành yên tĩnh trở lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong khoang lại trở nên im lặng.