Cao Dương đồng ý giữ bí mật chuyện Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình. Tin này mà rơi vào tay “bè lũ” Lâm Thanh Nhã thì ngày lành của bọn họ cũng chấm dứt.
Sau buổi lễ, Diệp Kình còn phải bận chút việc nên Nhạc Tư Trà đứng trước cửa khoa tài chính đợi anh. Mà bạn tốt – Cao Dương đồng ý ở lại nói chuyện với cậu cho đỡ buồn.
Đang nói chuyện chợt Cao Dương thốt ra một câu “Lúc nào cả hai kết hôn nhớ mời tớ tới uống rượu mừng nhé.”
Cao Dương nói rất tự nhiên, Nhạc Tư Trà lại nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái “Bọn mình sao kết hôn được?” pháp luật không cho phép, cậu cũng không muốn đổi quốc tịch.
“Hì hì, cậu không biết rồi, theo nguồn tin cậy, có người đã đệ trình xin việc đồng ý cho kết hôn đồng tính. Truyện này đang nổi trong đám con gái mà, nghe đồn phần trăm thành công rất cao.”
“Thật sao?”
“Chẳng nhẽ tớ lừa cậu? Không tin thì lên mạng xem đi.” Cao Dương trợn trắng mắt, nhìn thấy Diệp Kình phía sau Nhạc Tư Trà liền cười âm hiểm, vỗ vỗ vai cậu “Bảo trọng nha!” rồi xoay người đi, nói đúng hơn là chạy đi.
Nhạc Tư Trà còn đang thắc mắc sao Cao Dương lại phản ứng như thế thì giọng nói phía sau vang lên khiến cậu hiểu ra “Về thôi.”
Thì ra là Diệp Kình đứng sau cậu từ lúc nào, đang mỉm cười.
“Ừm, được.”
Hai người rảo bước trong vườn trường. Bây giờ đã gần tới bữa tối, học sinh đều chạy tới căng tin khiến cho sân trường vắng hoe.
“Cả hai nói chuyện gì thế?”
“A? À, anh hỏi về Cao Dương sao, chỉ là nói mấy chuyện linh tinh thôi.”
“Ồ, nói chuyện gì mà vui đến mức phải ôm ấp như thế? Nói thử lại cho anh nghe.” Giọng nói Diệp Kình có chút tức giận.
Quả nhiên “Là…là….” Nhạc Tư Trà ấp ứng mãi mà không mở miệng nổi, trên mặt lại đỏ ửng.
“Chuyện gì?” Diệp Kình nhìn chăm chú vào mặt cậu, thú vị.
“Cao Dương biết chuyện của chúng ta, cậu ấy nói quốc gia đang xem xét chuyện kết hôn đồng tính…..” càng về cuối cậu càng nói nhỏ.
“À?” Đây là lần đầu tiên Diệp Kình nghe chuyện này “Đúng là tin tốt.” anh thầm nghĩ có lẽ mình nên góp sức thêm vào việc này.
Nhạc Tư Trà không nói gì, theo anh về.
Ăn xong bữa tối, Diệp Kình uống nước chè xanh do Nhạc Tư Trà nấu, hỏi cậu “Mai anh qua bệnh viện, em có muốn đi cùng không?”
“Lúc nào?” Nhạc Tư Trà nhìn thời khóa biểu mới nhận, xem chương trình học của ngày mai thế nào.
Diệp Kình cũng qua nhìn, nghiên cứu “Buổi sáng đi, cả hai đều rảnh.”
“Ừm.”
“Quá trình khôi phục khá tốt, đã bắt đầu có cảm giác trở lại, ngày mai sẽ bắt đầu điều trị hồi phục.” Diệp Triển Hạo sinh bênh nên quan hệ cha con của hai người đã tốt hơn trước, ít nhất Diệp Kình sẽ không vì thấy ông mà giận tái mặt, xưng hô cũng lễ phép hơn.
“Vậy là tốt rồi.” Nhạc Tư Trà gật đầu, cậu rất tin tưởng nước Nhật Nguyệt, việc Diệp Triển Hạo khôi phục nhanh như thế cũng là bình thường.
Hôm sau, Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình vào thăm bệnh, mang theo một ít hoa quả nữa.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Tư Trà gặp lại Diệp Triển Hạo sau khi ông chuyển viện.
Khi cả hai tới Diệp Triển Hạo đang tập đi dưới sự giúp đỡ của hộ sĩ và Đàm Tú Quyên. Sắc mặt ông rất tốt, tuy rằng vì vận động mà người đầy mồ hôi nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén.
Đàm Tú Quyên không còn vẻ tiều tụy và lo lắng như lần gặp trước, giờ bà lộ rõ vẻ đẹp của một quý bà – cao quý, điềm tĩnh, cao nhã, hào phóng.
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Kình, Nhạc Tư Trà thấy trong mắt bà chút sợ hãi cùng áy náy.
Diệp Triển Hạo nhìn thấy cả hai liền vui vẻ, dừng vận động, lên tiếng chào cậu. Diệp Kình cũng đáp lại. Đàm Tú Quyên cùng chào nhẹ một tiếng, tiếc là Diệp Kình chẳng thèm quan tâm. Cứ thế mãi tới khi bác sĩ nói về bệnh tình của Diệp Triển Hạo.
Đàm Tú Quyên cũng không cảm thấy khó chịu, thân thiết nói chuyện với Nhạc Tư Trà “Cháu cũng đến rồi?”
“Vâng, cháu chào cô, đây là cho bác Diệp.” cậu mỉm cười. Nhạc Tư Trà không có thành kiến nghiêm trọng với bà. Chuyện năm đó bà không sai, đầu sỏ là Diệp Triển Hạo cơ mà?
“Cám ơn cháu.” Vẻ mặt Đàm Tú Quyên không có chút khinh thường, vui vẻ nhận lấy giỏ hoa quả trong tay Nhạc Tư Trà “Cô đi rửa, cháu cứ tự nhiên đi.”
“Dạ.” Nhạc Tư Trà gật đầu, nhìn bà rời đi, lại tới cạnh Diệp Kình, nghe bọn họ thảo luận phương án điều trị cho Diệp Triển Hạo.
Nghe một lúc lâu mà chẳng hiểu gì cả, Nhạc Tư Trà cảm thấy nhàm chán, cậu nói với Diệp Kình một câu rồi đi ra ngoài.
Không khí buổi sáng rất tốt, có rất nhiều người bệnh cùng người nhà hoặc hộ sĩ dạo vườn hoa, hít thở không khi trong lành.
Nhạc Tư Trà bước trên thảm cỏ, đi dạo một vòng.
Thảm cỏ ở đây rất lớn, lại cho người đi lên, Nhạc Tư Trà thấy không ít người ngồi sưởi nắng.
Đột nhiên có một bóng dáng bé nhỏ quen thuộc lọt vào mắt cậu. Đó là một cô bé mặc chiếc áo lông màu hồng.
Nhạc Tư Trà không chắc lắm, bước tới, đứng cách cô bé mấy mét, gọi “Tiểu Niếp?”
Cô bé xoay người lại, gương mặt vẫn đọng lại nụ cười, nhìn xung quanh như đang tìm người gọi mình.
Giờ thì Nhạc Tư Trà đã chắc chắn, cậu ngồi xổm xuống, vẫy tay với cô “Bên này, tiểu Niếp.”
Cuối cùng thì tiểu Niếp cũng thấy được cậu, đôi mắt sáng lại, vui mừng chạy tới, ngần ngại hỏi “Là anh trai ma thuật sao?”
“Đứng thế, tiểu Niếp vẫn còn nhớ anh nha.” Nhạc Tư Trà cười gật đầu.
“Oa! Tiểu Niếp đương nhiên nhớ rõ anh!” Cô bé lao vào lòng cậu khiến Nhạc Tư Trà suýt ngã ra sau.
“Thực nhiệt tình.” Nhạc Tư Trà ôm lấy để tránh cô bé ngã “Gần đây em thế nào, hết bệnh chưa?”
“Vâng, tiểu Niếp khỏi hẳn rồi, hôm nay mẹ mang tiểu Niếp tới làm cái gì mà kiểm tra lại ấy.” tiểu Niếp cười hì hì, nhảy nhót trong lòng cậu “Em biết anh là Ma Pháp sư mà, có thể chữa khỏi bệnh của tiểu Niếp! Em nói cho anh nha, tiểu Niếp đã được quay lại nhà trẻ rồi đó!”
“Vậy sao? Tốt quá, vậy tiểu Niếp có giữ bí mật cho anh không?”
“Có, tiểu Niếp rất ngoan, dù mẹ có hỏi cũng không nói là anh giúp tiểu Niếp chữa bệnh nha!” cô bé đầy tự hào.
“Thế thì tốt rồi.” Nhạc Tư Trà an tâm.
“Mẹ~” cô bé nhìn phía sau Nhạc Tư Trà, gọi.
Nhạc Tư Trà quay lại, cảm thấy bất đắc dĩ, bởi vì người cô bé gọi “mẹ” đang ở ngay phía sau cậu, không biết đã nghe được gì chưa.
“Tiểu Niếp, giờ anh còn có việc, lần sau lại tới thăm em.” Nhạc Tư Trà định bỏ chạy.
Cô bé kéo cậu lại “Có phải anh không thích tiểu Niếp không?” gương mặt như sắp khóc.
“Đúng thé, nếu tiểu Niếp đã thích em thì cậu cứ ở lại chơi với nó chút đi.” Mẹ của cô bé cười giữ cậu lại, ánh mắt nhìn Nhạc Tư Trà có chút muốn tìm hiểu, kinh ngạc, nghi ngờ.
“Ách…” Nhạc Tư Trà khó xử.
“Anh….” Nước mắt của cô bé bắt đầu rớt.
“Được rồi, anh ở lại chơi với tiểu Niếp, nhưng không được lâu lắm nha, có người đang đợi anh đó.” Nhạc Tư Trà thấy cô bé khóc, vội đồng ý.
“Vâng.” Cô bé ra sức gật đầu, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, còn đâu bộ mặt sắp khóc khi nãy.
Nhạc Tư Trà cảm giác sâu sắc rằng mình bị lừa, đành phải ở lại cùng cô bé.
“Chị là mẹ tiểu Niếp, không biết nên gọi em thế nào?” Mục Hinh hỏi.
“Em là Nhạc Tư Trà.”
“Vậy chị gọi em là tiểu Nhạc, em cũng bảo chị Mục tỷ đi.”
“Vâng, Mục tỷ.” Nhạc Tư Trà nghe lời gọi.
“Lần trước đúng là cám ơn em, nếu không không biết anh chị có tìm được tiểu Niếp không.” Tuy rằng lần đó Nhạc Tư Trà hóa trang nhưng người xinh đẹp luôn tạo ấn tượng mạnh với người khác.
“Chỉ là tình cờ gặp thôi, không có gỉ phải cám ơn.” Nhạc Tư Trà khiếm tốn.
“Dù thế nào thì bọn chị cũng cần cám ơn em. Hơn nữa về bệnh của tiểu Niếp, nếu như không nhờ em chắc nó đã…..” nói đến đây, giọng Mục Hinh có chút run rẩy,
“Mục tỷ, chị đừng nói thế, em đâu tài giỏi đến mức cứu được tiểu Niếp.”
“Nhưng chính tiểu Niếp nói …..” Mục Hình đưa mắt nhìn con gái đang chơi đùa bên cạnh, chần chừ nói. Thật ra cô cũng không tin cậu bé xinh đẹp này lại có thứ thần thông gì cứu được con mình. Nhưng quả thật từ lúc đó về sau, bệnh tình của tiểu Niếp dần tốt lên. Lúc trước bác sĩ nói nếu không tìm được cốt tủy thích hợp, con mình sẽ không sống quá một năm. Nhưng giờ thì sao? Cốt tủy chưa đổi, nhưng con gái lại khỏi hẳn, chỉ là yếu ớt hơn những đứa trẻ bình thường một chút. Các bác sĩ đều nói là kỳ tích.
“Lời nói của trẻ con là thật được sao? Em chỉ nói vài câu an ủi thôi.” Nhạc Tư Trà ra vẻ không tin, nhưng thực ra hoảng muốn chết.
Mục Hinh còn định nói gì thì thấy con gái chạy tới, cũng đành thôi.
“Anh, anh, anh làm ảo thuật cho em được không?” cô bé kéo áo Nhạc Tư Trà, làm nũng.
“Tiểu Niếp chẳng phải đang chơi với các bạn sao? Sao lại thôi?”
“Bọn họ chán lắm, anh, anh làm ảo thuật cho em xem đi mà~”
“A….hôm nay anh không mang theo đạo cụ, lần sau được không?” Nhạc Tư Trà bối rối, bên cạnh còn có một người lớn, cậu không biết mình có thể lừa được không.
“Không được ~ không được ~ lần trước anh cũng có đạo cụ đâu, anh làm cho em một lần thôi ~” cô bé bắt đầu mím môi, dường như ‘anh không đồng ý em khóc cho anh xem.’
Nhạc Tư Trà không biết làm thế nào, đành quay lưng về phía Mục Hinh, nó với cô bé “Tiểu Niếp ngoan, anh tặng em một quả táo được không?” Cậu làm ra vẻ lấy đồ, chỉ có cô bé thấy, từ tay Nhạc Tư Trà, một quả táo bỗng dưng xuất hiện từ không khí.
Ánh mắt cô bé sáng lên, thấy Nhạc Tư Trà đặt ngón trẻ lên môi liền hiểu, gật đầu “Vâng~”. Cô cấm lấy quả táo, khi Mục Hinh chưa kịp nói gì đã cắn một miếng “Ngon quá ~ Cám ơn anh.”
“Tiểu Niếp, táo phải rửa sạch mới được ăn!” Mục Hinh bất bình, đưa tay định lấy.
Cô bé lém lỉnh trốn phía sau Nhạc Tư Trà, ăn từng miếng từng miếng, không thèm để ý tới sự ngăn cản của mẹ.
Cuối cùng Nhạc Tư Trà vẫn phải giải vây “Chị yên tâm đi, em đã rửa táo từ trước rồi, cứ để cô bé ăn đi.” Cậu cầm quả táo trong tay đưa cho Mục Hinh “Chị cũng nếm thử đi, vị không tệ.”
Mục Hinh nửa tin nửa ngờ, lại ngại Nhạc Tư Trà có thể là ân nhân cứu mạng của con mình, không nói gì, nhận lấy quả táo cắn một miếng. Hương vị ngọt ngào tràn ngập trong miệng, không phải loại táo bán ngoài chợ, thực ra, không một quả táo nào có thể so với được “Thơm quá, tiểu Nhạc, em mua ở đâu vậy?”
“Là bạn em đưa. Cậu ấy tự trồng để ăn, ngoài chợ không bán.” Nhạc Tư Trà nói.
Cao Dương đồng ý giữ bí mật chuyện Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình. Tin này mà rơi vào tay “bè lũ” Lâm Thanh Nhã thì ngày lành của bọn họ cũng chấm dứt.
Sau buổi lễ, Diệp Kình còn phải bận chút việc nên Nhạc Tư Trà đứng trước cửa khoa tài chính đợi anh. Mà bạn tốt – Cao Dương đồng ý ở lại nói chuyện với cậu cho đỡ buồn.
Đang nói chuyện chợt Cao Dương thốt ra một câu “Lúc nào cả hai kết hôn nhớ mời tớ tới uống rượu mừng nhé.”
Cao Dương nói rất tự nhiên, Nhạc Tư Trà lại nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái “Bọn mình sao kết hôn được?” pháp luật không cho phép, cậu cũng không muốn đổi quốc tịch.
“Hì hì, cậu không biết rồi, theo nguồn tin cậy, có người đã đệ trình xin việc đồng ý cho kết hôn đồng tính. Truyện này đang nổi trong đám con gái mà, nghe đồn phần trăm thành công rất cao.”
“Thật sao?”
“Chẳng nhẽ tớ lừa cậu? Không tin thì lên mạng xem đi.” Cao Dương trợn trắng mắt, nhìn thấy Diệp Kình phía sau Nhạc Tư Trà liền cười âm hiểm, vỗ vỗ vai cậu “Bảo trọng nha!” rồi xoay người đi, nói đúng hơn là chạy đi.
Nhạc Tư Trà còn đang thắc mắc sao Cao Dương lại phản ứng như thế thì giọng nói phía sau vang lên khiến cậu hiểu ra “Về thôi.”
Thì ra là Diệp Kình đứng sau cậu từ lúc nào, đang mỉm cười.
“Ừm, được.”
Hai người rảo bước trong vườn trường. Bây giờ đã gần tới bữa tối, học sinh đều chạy tới căng tin khiến cho sân trường vắng hoe.
“Cả hai nói chuyện gì thế?”
“A? À, anh hỏi về Cao Dương sao, chỉ là nói mấy chuyện linh tinh thôi.”
“Ồ, nói chuyện gì mà vui đến mức phải ôm ấp như thế? Nói thử lại cho anh nghe.” Giọng nói Diệp Kình có chút tức giận.
Quả nhiên “Là…là….” Nhạc Tư Trà ấp ứng mãi mà không mở miệng nổi, trên mặt lại đỏ ửng.
“Chuyện gì?” Diệp Kình nhìn chăm chú vào mặt cậu, thú vị.
“Cao Dương biết chuyện của chúng ta, cậu ấy nói quốc gia đang xem xét chuyện kết hôn đồng tính…..” càng về cuối cậu càng nói nhỏ.
“À?” Đây là lần đầu tiên Diệp Kình nghe chuyện này “Đúng là tin tốt.” anh thầm nghĩ có lẽ mình nên góp sức thêm vào việc này.
Nhạc Tư Trà không nói gì, theo anh về.
Ăn xong bữa tối, Diệp Kình uống nước chè xanh do Nhạc Tư Trà nấu, hỏi cậu “Mai anh qua bệnh viện, em có muốn đi cùng không?”
“Lúc nào?” Nhạc Tư Trà nhìn thời khóa biểu mới nhận, xem chương trình học của ngày mai thế nào.
Diệp Kình cũng qua nhìn, nghiên cứu “Buổi sáng đi, cả hai đều rảnh.”
“Ừm.”
“Quá trình khôi phục khá tốt, đã bắt đầu có cảm giác trở lại, ngày mai sẽ bắt đầu điều trị hồi phục.” Diệp Triển Hạo sinh bênh nên quan hệ cha con của hai người đã tốt hơn trước, ít nhất Diệp Kình sẽ không vì thấy ông mà giận tái mặt, xưng hô cũng lễ phép hơn.
“Vậy là tốt rồi.” Nhạc Tư Trà gật đầu, cậu rất tin tưởng nước Nhật Nguyệt, việc Diệp Triển Hạo khôi phục nhanh như thế cũng là bình thường.
Hôm sau, Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình vào thăm bệnh, mang theo một ít hoa quả nữa.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Tư Trà gặp lại Diệp Triển Hạo sau khi ông chuyển viện.
Khi cả hai tới Diệp Triển Hạo đang tập đi dưới sự giúp đỡ của hộ sĩ và Đàm Tú Quyên. Sắc mặt ông rất tốt, tuy rằng vì vận động mà người đầy mồ hôi nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén.
Đàm Tú Quyên không còn vẻ tiều tụy và lo lắng như lần gặp trước, giờ bà lộ rõ vẻ đẹp của một quý bà – cao quý, điềm tĩnh, cao nhã, hào phóng.
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Kình, Nhạc Tư Trà thấy trong mắt bà chút sợ hãi cùng áy náy.
Diệp Triển Hạo nhìn thấy cả hai liền vui vẻ, dừng vận động, lên tiếng chào cậu. Diệp Kình cũng đáp lại. Đàm Tú Quyên cùng chào nhẹ một tiếng, tiếc là Diệp Kình chẳng thèm quan tâm. Cứ thế mãi tới khi bác sĩ nói về bệnh tình của Diệp Triển Hạo.
Đàm Tú Quyên cũng không cảm thấy khó chịu, thân thiết nói chuyện với Nhạc Tư Trà “Cháu cũng đến rồi?”
“Vâng, cháu chào cô, đây là cho bác Diệp.” cậu mỉm cười. Nhạc Tư Trà không có thành kiến nghiêm trọng với bà. Chuyện năm đó bà không sai, đầu sỏ là Diệp Triển Hạo cơ mà?
“Cám ơn cháu.” Vẻ mặt Đàm Tú Quyên không có chút khinh thường, vui vẻ nhận lấy giỏ hoa quả trong tay Nhạc Tư Trà “Cô đi rửa, cháu cứ tự nhiên đi.”
“Dạ.” Nhạc Tư Trà gật đầu, nhìn bà rời đi, lại tới cạnh Diệp Kình, nghe bọn họ thảo luận phương án điều trị cho Diệp Triển Hạo.
Nghe một lúc lâu mà chẳng hiểu gì cả, Nhạc Tư Trà cảm thấy nhàm chán, cậu nói với Diệp Kình một câu rồi đi ra ngoài.
Không khí buổi sáng rất tốt, có rất nhiều người bệnh cùng người nhà hoặc hộ sĩ dạo vườn hoa, hít thở không khi trong lành.
Nhạc Tư Trà bước trên thảm cỏ, đi dạo một vòng.
Thảm cỏ ở đây rất lớn, lại cho người đi lên, Nhạc Tư Trà thấy không ít người ngồi sưởi nắng.
Đột nhiên có một bóng dáng bé nhỏ quen thuộc lọt vào mắt cậu. Đó là một cô bé mặc chiếc áo lông màu hồng.
Nhạc Tư Trà không chắc lắm, bước tới, đứng cách cô bé mấy mét, gọi “Tiểu Niếp?”
Cô bé xoay người lại, gương mặt vẫn đọng lại nụ cười, nhìn xung quanh như đang tìm người gọi mình.
Giờ thì Nhạc Tư Trà đã chắc chắn, cậu ngồi xổm xuống, vẫy tay với cô “Bên này, tiểu Niếp.”
Cuối cùng thì tiểu Niếp cũng thấy được cậu, đôi mắt sáng lại, vui mừng chạy tới, ngần ngại hỏi “Là anh trai ma thuật sao?”
“Đứng thế, tiểu Niếp vẫn còn nhớ anh nha.” Nhạc Tư Trà cười gật đầu.
“Oa! Tiểu Niếp đương nhiên nhớ rõ anh!” Cô bé lao vào lòng cậu khiến Nhạc Tư Trà suýt ngã ra sau.
“Thực nhiệt tình.” Nhạc Tư Trà ôm lấy để tránh cô bé ngã “Gần đây em thế nào, hết bệnh chưa?”
“Vâng, tiểu Niếp khỏi hẳn rồi, hôm nay mẹ mang tiểu Niếp tới làm cái gì mà kiểm tra lại ấy.” tiểu Niếp cười hì hì, nhảy nhót trong lòng cậu “Em biết anh là Ma Pháp sư mà, có thể chữa khỏi bệnh của tiểu Niếp! Em nói cho anh nha, tiểu Niếp đã được quay lại nhà trẻ rồi đó!”
“Vậy sao? Tốt quá, vậy tiểu Niếp có giữ bí mật cho anh không?”
“Có, tiểu Niếp rất ngoan, dù mẹ có hỏi cũng không nói là anh giúp tiểu Niếp chữa bệnh nha!” cô bé đầy tự hào.
“Thế thì tốt rồi.” Nhạc Tư Trà an tâm.
“Mẹ~” cô bé nhìn phía sau Nhạc Tư Trà, gọi.
Nhạc Tư Trà quay lại, cảm thấy bất đắc dĩ, bởi vì người cô bé gọi “mẹ” đang ở ngay phía sau cậu, không biết đã nghe được gì chưa.
“Tiểu Niếp, giờ anh còn có việc, lần sau lại tới thăm em.” Nhạc Tư Trà định bỏ chạy.
Cô bé kéo cậu lại “Có phải anh không thích tiểu Niếp không?” gương mặt như sắp khóc.
“Đúng thé, nếu tiểu Niếp đã thích em thì cậu cứ ở lại chơi với nó chút đi.” Mẹ của cô bé cười giữ cậu lại, ánh mắt nhìn Nhạc Tư Trà có chút muốn tìm hiểu, kinh ngạc, nghi ngờ.
“Ách…” Nhạc Tư Trà khó xử.
“Anh….” Nước mắt của cô bé bắt đầu rớt.
“Được rồi, anh ở lại chơi với tiểu Niếp, nhưng không được lâu lắm nha, có người đang đợi anh đó.” Nhạc Tư Trà thấy cô bé khóc, vội đồng ý.
“Vâng.” Cô bé ra sức gật đầu, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, còn đâu bộ mặt sắp khóc khi nãy.
Nhạc Tư Trà cảm giác sâu sắc rằng mình bị lừa, đành phải ở lại cùng cô bé.
“Chị là mẹ tiểu Niếp, không biết nên gọi em thế nào?” Mục Hinh hỏi.
“Em là Nhạc Tư Trà.”
“Vậy chị gọi em là tiểu Nhạc, em cũng bảo chị Mục tỷ đi.”
“Vâng, Mục tỷ.” Nhạc Tư Trà nghe lời gọi.
“Lần trước đúng là cám ơn em, nếu không không biết anh chị có tìm được tiểu Niếp không.” Tuy rằng lần đó Nhạc Tư Trà hóa trang nhưng người xinh đẹp luôn tạo ấn tượng mạnh với người khác.
“Chỉ là tình cờ gặp thôi, không có gỉ phải cám ơn.” Nhạc Tư Trà khiếm tốn.
“Dù thế nào thì bọn chị cũng cần cám ơn em. Hơn nữa về bệnh của tiểu Niếp, nếu như không nhờ em chắc nó đã…..” nói đến đây, giọng Mục Hinh có chút run rẩy,
“Mục tỷ, chị đừng nói thế, em đâu tài giỏi đến mức cứu được tiểu Niếp.”
“Nhưng chính tiểu Niếp nói …..” Mục Hình đưa mắt nhìn con gái đang chơi đùa bên cạnh, chần chừ nói. Thật ra cô cũng không tin cậu bé xinh đẹp này lại có thứ thần thông gì cứu được con mình. Nhưng quả thật từ lúc đó về sau, bệnh tình của tiểu Niếp dần tốt lên. Lúc trước bác sĩ nói nếu không tìm được cốt tủy thích hợp, con mình sẽ không sống quá một năm. Nhưng giờ thì sao? Cốt tủy chưa đổi, nhưng con gái lại khỏi hẳn, chỉ là yếu ớt hơn những đứa trẻ bình thường một chút. Các bác sĩ đều nói là kỳ tích.
“Lời nói của trẻ con là thật được sao? Em chỉ nói vài câu an ủi thôi.” Nhạc Tư Trà ra vẻ không tin, nhưng thực ra hoảng muốn chết.
Mục Hinh còn định nói gì thì thấy con gái chạy tới, cũng đành thôi.
“Anh, anh, anh làm ảo thuật cho em được không?” cô bé kéo áo Nhạc Tư Trà, làm nũng.
“Tiểu Niếp chẳng phải đang chơi với các bạn sao? Sao lại thôi?”
“Bọn họ chán lắm, anh, anh làm ảo thuật cho em xem đi mà~”
“A….hôm nay anh không mang theo đạo cụ, lần sau được không?” Nhạc Tư Trà bối rối, bên cạnh còn có một người lớn, cậu không biết mình có thể lừa được không.
“Không được ~ không được ~ lần trước anh cũng có đạo cụ đâu, anh làm cho em một lần thôi ~” cô bé bắt đầu mím môi, dường như ‘anh không đồng ý em khóc cho anh xem.’
Nhạc Tư Trà không biết làm thế nào, đành quay lưng về phía Mục Hinh, nó với cô bé “Tiểu Niếp ngoan, anh tặng em một quả táo được không?” Cậu làm ra vẻ lấy đồ, chỉ có cô bé thấy, từ tay Nhạc Tư Trà, một quả táo bỗng dưng xuất hiện từ không khí.
Ánh mắt cô bé sáng lên, thấy Nhạc Tư Trà đặt ngón trẻ lên môi liền hiểu, gật đầu “Vâng~”. Cô cấm lấy quả táo, khi Mục Hinh chưa kịp nói gì đã cắn một miếng “Ngon quá ~ Cám ơn anh.”
“Tiểu Niếp, táo phải rửa sạch mới được ăn!” Mục Hinh bất bình, đưa tay định lấy.
Cô bé lém lỉnh trốn phía sau Nhạc Tư Trà, ăn từng miếng từng miếng, không thèm để ý tới sự ngăn cản của mẹ.
Cuối cùng Nhạc Tư Trà vẫn phải giải vây “Chị yên tâm đi, em đã rửa táo từ trước rồi, cứ để cô bé ăn đi.” Cậu cầm quả táo trong tay đưa cho Mục Hinh “Chị cũng nếm thử đi, vị không tệ.”
Mục Hinh nửa tin nửa ngờ, lại ngại Nhạc Tư Trà có thể là ân nhân cứu mạng của con mình, không nói gì, nhận lấy quả táo cắn một miếng. Hương vị ngọt ngào tràn ngập trong miệng, không phải loại táo bán ngoài chợ, thực ra, không một quả táo nào có thể so với được “Thơm quá, tiểu Nhạc, em mua ở đâu vậy?”
“Là bạn em đưa. Cậu ấy tự trồng để ăn, ngoài chợ không bán.” Nhạc Tư Trà nói.