Ban đêm, sấm chớp ùng ùng, mưa rơi xối xả. May mắn, hai người đều chìm vào mộng đẹp!
Hừng đông. Mưa bắt đầu ngừng. Sương mù cũng tan, không khí thoang thoảng mùi thơm của bùn đất, cảnh vật như được gột rửa hết thảy, trở nên sạch sẽ và tươi mát lạ thường.
Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình ăn sáng, cầm nông cụ ra ngoài.
Sân được san phẳng, hệ thống thoát nước cũng không tệ, nên mặt đất không bị gồ ghề sau mưa.
Cả hai định tranh thủ lúc trời trong, dọn dẹp lại khoảng sân này.
Nhạc Tư Trà lấy một ít đất trong không gian, rải trên mặt đất, trộn lẫn cũng đám bùn đất trên sân.
“Cần trồng gì?” Diệp Kình mặc bộ đồ thể thao màu đen, hai tay đút túi, nhìn Nhạc Tư Trà làm việc.
Nhạc Tư Trà quay đầu lại “Em định trồng sau nhà một đám trúc.” Cậu cũng mặc đồ thể thao như Diệp Kình, nhưng là màu vàng nhạt.
“Còn chỗ này?” giờ cả hai đang ở sân trước.
“Ừm….hai bên cửa sắt có thể trồng dây leo loại nhỏ, chờ nó lớn lên có thể leo dọc đường nhỏ lên cửa chính.” Nhạc Tư Trà chỉa chỉa cánh cửa chính “Tiện trồng thêm bên cạnh vài loại dây leo nữa, lúc đấy cũng tiện.”
“Xung quanh nhà thì trồng loại cây có khả năng đuổi côn trùng, mùa hè muỗi nhiều, ví dụ như cỏ đuổi muỗi (1), dạ hương, oải hương, nắp ấm, nguyệt quới (2), hoa ngũ sắc (3), ….đều có thể đuổi côn trùng. Cà chua cũng có thể phần nào đuổi muỗi (?), vậy để một khoảng đất trong sân để trồng rau cũng được.”
“Không tồi, nhưng hình như em đâu có mấy cây đấy?” Diệp Kình cười hỏi.
“Em không có, nhưng tầng thứ hai có nha!” Nhạc Tư Trà đắc ý.
Tầng thứ hai chứa tất cả sinh vật cùng phi sinh vật tồn tại trên Trái Đất 1 vạn năm trở lại đây, đương nhiên có thứ Nhạc Tư Trà muốn.
“Anh quên mất, cần anh giúp sao?” Thấy cậu vui vẻ, Diệp Kình cũng không đứng một bên nhìn, lại gần cậu định giúp đỡ.
“Giúp em đào đất đi, trước trồng nho cùng mấy loại dây leo, sau là trúc, tiện trồng thêm cây hoa quế, dễ ngửi lại có thể hút bụi, hoa mai cũng không tệ, còn có lan, lô hội…..” Có nhiều lựa chọn quá cũng phiền!!!
“Em cứ từ từ nghĩ, anh đi đào đất!” Diệp Kình để cậu đứng đấy suy nghĩ, cầm theo xẻng nhỏ tới góc tường đào đất.
Nhạc Tư Trà nghĩ mãi vẫn không biết chọn thế nào, đành cho mỗi loại một ít, cây lớn trồng trong sân, cây nhỏ đặt trong phòng là được.
Nghĩ xong, Nhạc Tư Trà cũng tới đào đất với Diệp Kình.
Muốn trồng nho chỉ cần lấy dây của nó từ trong không gian, cắm vào hố, thêm phân bón, nước âm dương, đơn giản.
Loại dây leo thì phiền phức hơn, cậu muốn trồng bí đao, dưa chuột, mướp, bí đỏ, dưa hấu…. Tuy rằng dưa hấu trồng dưới đất nhưng có nước âm dương thì không cần lo lắng này, chủ yếu là không biết lấy ở đâu.
Trong không gian chỉ có cây đã lớn, đơm hoa kết trái già rồi, mà giờ lại trái mùa, đương nhiên không thể lấy ra trồng.Mà hạt giống của chúng cần phơi dưới ánh mặt trời mới gieo trồng được. Hiện tại mưa dầm, sao có nắng để phơi.
Nhưng nghĩ lại cũng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần nhờ Du Nhiên nâng cao chất lượng hạt giống, khiến chúng nảy mầm, rồi mang ra trồng là được.
Sân trước đã xong, cả hai chiến đấu tiếp ở sân sau.
Hôm qua tới Nhạc Tư Trà còn chưa kịp xem chỗ này. Sân sau có nhiều đất trống hơn sân trước rất nhiều, có thể tận dụng nhiều chỗ hơn.
Trong không gian của Nhạc Tư Trà chỉ trồng từ trúc, là loại trúc điển hình, cao, ống dài, lá dầy, sức sống cao, ở nông thôn hầu như nhà nào cũng có.
Nhưng Nhạc Tư Trà không định trồng loại trúc này ở sân, cậu muốn trồng mấy loại đặc biệt như mặc trúc, nam trúc, trúc hoa. (bạn muốn chơi trội)
Trừ trúc, nhưng loài cây khác cũng cần tới tầng thứ hai để lấy, nên đào hố xong, cả hai chuẩn bị tới tầng hai.
Nói là chuẩn bị nhưng cũng không có gì cần chuẩn bị cả. Tầng hai có tài nguyên phong phú, không cần lo chuyện cơm trưa, nhưng Nhạc tư Trà vẫn làm một ít đặt ở tầng một, khi nào cần có thể trực tiếp gọi về tay.
Mà chuyện thu thập cũng không khó khăn gì. Cậu chỉ cần đặt tay lên thứ mình muốn, rồi nhờ Du Nhiên chuyển về tầng một.
Nhưng để phòng ngừa, Diệp Kình vẫn bảo cấp dưới mang tới hai bộ đồ dã ngoại quân dụng cùng hai thanh mã tấu Thụy Sĩ. Ở một góc độ mà Nhạc Tư Trà không nhìn thấy, người đưa đồ đến còn lén giao cho Diệp Kình một chiếc hộp.
Khi anh mở ra thì thấy trong đó một cây súng lục, còn có 10 phát.
Khẽ gật đầu ý bảo người kia có thể rời đi, người đó lễ phép cúi chào rời mới lui ra. Nhạc Tư Trà lại gần, tò mò nhìn chiếc hộp.
“Cái gì thế, sao phải ra vẻ bí mật như vậy?” Cậu chỉ là giả vờ không để ý thôi.
“Súng, để phòng thân.” Diệp Kình thoải mái đưa hộp cho cậu, để cậu xem.
“Đây là lần đầu tiên em thấy thứ này, anh biết dùng?” Nhạc Tư Trà xuýt xoa xem xét khảu súng trong tay.
“Từng học chút.” Những người như anh đều phải học chút tự vệ.
“Vậy lúc nào dạy em đi. Lúc tập quân sự em cũng chưa được đụng đến súng.” Khi đó vì sức khỏe yếu mà lỡ mất cơ hội cầm súng đúng là tiếc. Nhạc Tư Trà trả hộp lại cho anh.
“Lần sau mang em đi săn.” Diệp Kình nhận lấy. lắp đạn rồi lại bỏ vào hộp. Bảo Nhạc Tư Trà để trước vào không gian.
Vốn dụ định để Miêu Miêu và Art giữ nhà nhưng chúng không chịu, ngẫm lại mang theo cả hai cũng an toàn hơn, đành đồng ý.
Khóa kỹ cửa sổ, thay đồ, hai người cùng hai thú cùng nhau vào không gian.
Loài cây có thể đuổi côn trùng rất nhiều, sau khi bàn bạc, cả hai quyết định lấy Thiên Trúc quỳ, nguyệt quới, hoa ngũ sắc, nắp ấm, dạ hương và đông trùng hạ thảo.
Trừ bỏ dạ hương mùi nồng, ngửi nhiều sẽ thấy khó chịu tốt nhất là trồng ngoài sân thì những loại khác đều đặt hai cây trong nhà.
Bởi vì có nhiều chủng loại nên cũng phải lấy ít đi, mỗi loại chừng mười gốc cây là được rồi.
Hai người mặc bộ đồ rằn ri, đứng ở cây “thang máy”, Diệp Kình ôm Miêu Miêu, Nhạc Tư Trà dắt Art, đợi Du Nhiên chuyển đi.
“Mục tiêu – Dạ hương, tìm mục tiêu, xác định mục tiêu, địa điểm – rừng nhiệt đới châu Mỹ – bắt đầu dịch chuyển.”
Hai người cảm thấy có gì đó kéo mình, trước mắt tối sầm lại. Cả hai đã bị lôi vào trong “thang máy”.
Qua không lâu, khi ánh sáng trở lại, mọi vật xung quanh đã khác.
Rừng mưa rậm rạp ẩm ướt, thảm thực vật với hình thù kỳ quái, tiếng côn trùng nhốn nháo, còn có những tiếng rống thưa thớt. Nơi này thật xinh đẹp nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm!
Trước mắt họ là một khoảng những cây dạ hương tươi tốt.
“Sao chúng ta lại tới đây, rừng nhiệt đới nhưng chưa chắc phải tới rừng mưa chứ?” Đã từng xem thế giới động vật từ nhỏ nên Nhạc Tư Trà đương nhiên biết nơi này khủng bố như thế nào, xung quanh đều là rắn độc, thú dữ, đặc biệt độc, những con côn trùng nhỏ cũng có thể giết chết người!
“Nơi này có dạ hương tốt nhất!” Du Nhiên giải thích rất đơn giản.
Hai người nhanh chóng chọn vài cọng dạ hương còn nhỏ, đợi Du Nhiên chuyển chúng rồi mới quay về chỗ vừa đứng.
Thiên nhiên nguyên thủy đúng là khiến lòng người rung động, nhưng trong cảnh xinh đẹp này cũng nơi nơi giấu sát ý.
Trong khi đang tìm thực vật, Du Nhiên luôn đưa hai người tới nơi nguy hiểm nhất. Theo nó, nhưng cây những nơi này đều phải trải qua chọn lọc tự nhiên khốc liệt mới sống được, phẩm chất luôn tốt nhất. Mà Nhạc Tư Trà – chủ nhân nó, xứng đáng “tốt nhất”!
Đối với sự cố chấp của Du Nhiên, Nhạc Tư Trà cũng chẳng biết sao, nhưng cũng không làm gì được. Nhiều lần, cả hai còn thấy tận mắt cảnh dã thú săn mồi, khung cảnh dã man, máu me ấy khiến mặt cậu trắng bệch, cắt không còn giọt máu, hơn nữa nôn ra.
“Em không sao chứ?” Diệp Kình lo lắng nhìn Nhạc Tư Trà đã nôn hét thức ăn trong dạ dày, giờ chỉ có thể nôn khan. Cách bọn họ 10m, một bầy sói chừng 7 con đang hưởng thụ bữa ăn ngon. Tuy biết chúng sẽ không công kích họ nhưng Diệp Kình vẫn đưa Nhạc Tư Trà dần lùi về sau.
“Không sao!” Nhạc Tư Trà nhận lấy bình nước từ tay Diệp Kình, súc miệng mới đè xuống cảm giác buồn nôn trong cổ họng, không nhìn cảnh tượng kia nữa, cố gắng chú ý tới mặc trúc. Sau khi đã chọn được, một giây cũng không chịu ở lại, mau mau lôi Diệp Kình rời đi.
Lần sau cậu phải làm quen với trường hợp như thế này, đúng là mất mặt!!!!
Sau khi thu thập xong hết loại cây cần, Nhạc Tư Trà lại cùng Diệp Kình đi thu thập mấy loại thảo dược đã tuyệt chủng kia.
Không biết vì lý do gì, lần này Du Nhiên cũng không làm khó hai người, những nơi đến đều là non xanh nước biếc, bướm hoa rộn ràng, không có gì nguy hiểm.
Bận rộn một lúc, hai người cũng mệt, bèn ngồi bên dòng suối ăn cơm.
Trải qua mấy tình cảnh lúc nãy, bụng Nhạc Tư Trà đã sớm đói nhưng nhìn đến thịt lại buồn nôn. Cuối cùng đành cố gắng ăn mấy miếng rau dưa.
Nghỉ ngơi xong, lấy lại thể lực của tinh thần, Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình, hai thú cưng trở về thế giới bên ngoài.
Đưa thảo dược cho Du Nhiên trồng ở tầng một không gian, Nhạc Tư Trà hào hứng bắt tay vào xử lý khoảng sân của mình.
Thấy cậu đã vui9 vẻ trở lại, Diệp Kình cũng an tâm, chạy đến giúp đỡ.
_________
Ban đêm, sấm chớp ùng ùng, mưa rơi xối xả. May mắn, hai người đều chìm vào mộng đẹp!
Hừng đông. Mưa bắt đầu ngừng. Sương mù cũng tan, không khí thoang thoảng mùi thơm của bùn đất, cảnh vật như được gột rửa hết thảy, trở nên sạch sẽ và tươi mát lạ thường.
Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình ăn sáng, cầm nông cụ ra ngoài.
Sân được san phẳng, hệ thống thoát nước cũng không tệ, nên mặt đất không bị gồ ghề sau mưa.
Cả hai định tranh thủ lúc trời trong, dọn dẹp lại khoảng sân này.
Nhạc Tư Trà lấy một ít đất trong không gian, rải trên mặt đất, trộn lẫn cũng đám bùn đất trên sân.
“Cần trồng gì?” Diệp Kình mặc bộ đồ thể thao màu đen, hai tay đút túi, nhìn Nhạc Tư Trà làm việc.
Nhạc Tư Trà quay đầu lại “Em định trồng sau nhà một đám trúc.” Cậu cũng mặc đồ thể thao như Diệp Kình, nhưng là màu vàng nhạt.
“Còn chỗ này?” giờ cả hai đang ở sân trước.
“Ừm….hai bên cửa sắt có thể trồng dây leo loại nhỏ, chờ nó lớn lên có thể leo dọc đường nhỏ lên cửa chính.” Nhạc Tư Trà chỉa chỉa cánh cửa chính “Tiện trồng thêm bên cạnh vài loại dây leo nữa, lúc đấy cũng tiện.”
“Xung quanh nhà thì trồng loại cây có khả năng đuổi côn trùng, mùa hè muỗi nhiều, ví dụ như cỏ đuổi muỗi (), dạ hương, oải hương, nắp ấm, nguyệt quới (), hoa ngũ sắc (), ….đều có thể đuổi côn trùng. Cà chua cũng có thể phần nào đuổi muỗi (?), vậy để một khoảng đất trong sân để trồng rau cũng được.”
“Không tồi, nhưng hình như em đâu có mấy cây đấy?” Diệp Kình cười hỏi.
“Em không có, nhưng tầng thứ hai có nha!” Nhạc Tư Trà đắc ý.
Tầng thứ hai chứa tất cả sinh vật cùng phi sinh vật tồn tại trên Trái Đất vạn năm trở lại đây, đương nhiên có thứ Nhạc Tư Trà muốn.
“Anh quên mất, cần anh giúp sao?” Thấy cậu vui vẻ, Diệp Kình cũng không đứng một bên nhìn, lại gần cậu định giúp đỡ.
“Giúp em đào đất đi, trước trồng nho cùng mấy loại dây leo, sau là trúc, tiện trồng thêm cây hoa quế, dễ ngửi lại có thể hút bụi, hoa mai cũng không tệ, còn có lan, lô hội…..” Có nhiều lựa chọn quá cũng phiền!!!
“Em cứ từ từ nghĩ, anh đi đào đất!” Diệp Kình để cậu đứng đấy suy nghĩ, cầm theo xẻng nhỏ tới góc tường đào đất.
Nhạc Tư Trà nghĩ mãi vẫn không biết chọn thế nào, đành cho mỗi loại một ít, cây lớn trồng trong sân, cây nhỏ đặt trong phòng là được.
Nghĩ xong, Nhạc Tư Trà cũng tới đào đất với Diệp Kình.
Muốn trồng nho chỉ cần lấy dây của nó từ trong không gian, cắm vào hố, thêm phân bón, nước âm dương, đơn giản.
Loại dây leo thì phiền phức hơn, cậu muốn trồng bí đao, dưa chuột, mướp, bí đỏ, dưa hấu…. Tuy rằng dưa hấu trồng dưới đất nhưng có nước âm dương thì không cần lo lắng này, chủ yếu là không biết lấy ở đâu.
Trong không gian chỉ có cây đã lớn, đơm hoa kết trái già rồi, mà giờ lại trái mùa, đương nhiên không thể lấy ra trồng.Mà hạt giống của chúng cần phơi dưới ánh mặt trời mới gieo trồng được. Hiện tại mưa dầm, sao có nắng để phơi.
Nhưng nghĩ lại cũng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần nhờ Du Nhiên nâng cao chất lượng hạt giống, khiến chúng nảy mầm, rồi mang ra trồng là được.
Sân trước đã xong, cả hai chiến đấu tiếp ở sân sau.
Hôm qua tới Nhạc Tư Trà còn chưa kịp xem chỗ này. Sân sau có nhiều đất trống hơn sân trước rất nhiều, có thể tận dụng nhiều chỗ hơn.
Trong không gian của Nhạc Tư Trà chỉ trồng từ trúc, là loại trúc điển hình, cao, ống dài, lá dầy, sức sống cao, ở nông thôn hầu như nhà nào cũng có.
Nhưng Nhạc Tư Trà không định trồng loại trúc này ở sân, cậu muốn trồng mấy loại đặc biệt như mặc trúc, nam trúc, trúc hoa. (bạn muốn chơi trội)
Trừ trúc, nhưng loài cây khác cũng cần tới tầng thứ hai để lấy, nên đào hố xong, cả hai chuẩn bị tới tầng hai.
Nói là chuẩn bị nhưng cũng không có gì cần chuẩn bị cả. Tầng hai có tài nguyên phong phú, không cần lo chuyện cơm trưa, nhưng Nhạc tư Trà vẫn làm một ít đặt ở tầng một, khi nào cần có thể trực tiếp gọi về tay.
Mà chuyện thu thập cũng không khó khăn gì. Cậu chỉ cần đặt tay lên thứ mình muốn, rồi nhờ Du Nhiên chuyển về tầng một.
Nhưng để phòng ngừa, Diệp Kình vẫn bảo cấp dưới mang tới hai bộ đồ dã ngoại quân dụng cùng hai thanh mã tấu Thụy Sĩ. Ở một góc độ mà Nhạc Tư Trà không nhìn thấy, người đưa đồ đến còn lén giao cho Diệp Kình một chiếc hộp.
Khi anh mở ra thì thấy trong đó một cây súng lục, còn có phát.
Khẽ gật đầu ý bảo người kia có thể rời đi, người đó lễ phép cúi chào rời mới lui ra. Nhạc Tư Trà lại gần, tò mò nhìn chiếc hộp.
“Cái gì thế, sao phải ra vẻ bí mật như vậy?” Cậu chỉ là giả vờ không để ý thôi.
“Súng, để phòng thân.” Diệp Kình thoải mái đưa hộp cho cậu, để cậu xem.
“Đây là lần đầu tiên em thấy thứ này, anh biết dùng?” Nhạc Tư Trà xuýt xoa xem xét khảu súng trong tay.
“Từng học chút.” Những người như anh đều phải học chút tự vệ.
“Vậy lúc nào dạy em đi. Lúc tập quân sự em cũng chưa được đụng đến súng.” Khi đó vì sức khỏe yếu mà lỡ mất cơ hội cầm súng đúng là tiếc. Nhạc Tư Trà trả hộp lại cho anh.
“Lần sau mang em đi săn.” Diệp Kình nhận lấy. lắp đạn rồi lại bỏ vào hộp. Bảo Nhạc Tư Trà để trước vào không gian.
Vốn dụ định để Miêu Miêu và Art giữ nhà nhưng chúng không chịu, ngẫm lại mang theo cả hai cũng an toàn hơn, đành đồng ý.
Khóa kỹ cửa sổ, thay đồ, hai người cùng hai thú cùng nhau vào không gian.
Loài cây có thể đuổi côn trùng rất nhiều, sau khi bàn bạc, cả hai quyết định lấy Thiên Trúc quỳ, nguyệt quới, hoa ngũ sắc, nắp ấm, dạ hương và đông trùng hạ thảo.
Trừ bỏ dạ hương mùi nồng, ngửi nhiều sẽ thấy khó chịu tốt nhất là trồng ngoài sân thì những loại khác đều đặt hai cây trong nhà.
Bởi vì có nhiều chủng loại nên cũng phải lấy ít đi, mỗi loại chừng mười gốc cây là được rồi.
Hai người mặc bộ đồ rằn ri, đứng ở cây “thang máy”, Diệp Kình ôm Miêu Miêu, Nhạc Tư Trà dắt Art, đợi Du Nhiên chuyển đi.
“Mục tiêu – Dạ hương, tìm mục tiêu, xác định mục tiêu, địa điểm – rừng nhiệt đới châu Mỹ – bắt đầu dịch chuyển.”
Hai người cảm thấy có gì đó kéo mình, trước mắt tối sầm lại. Cả hai đã bị lôi vào trong “thang máy”.
Qua không lâu, khi ánh sáng trở lại, mọi vật xung quanh đã khác.
Rừng mưa rậm rạp ẩm ướt, thảm thực vật với hình thù kỳ quái, tiếng côn trùng nhốn nháo, còn có những tiếng rống thưa thớt. Nơi này thật xinh đẹp nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm!
Trước mắt họ là một khoảng những cây dạ hương tươi tốt.
“Sao chúng ta lại tới đây, rừng nhiệt đới nhưng chưa chắc phải tới rừng mưa chứ?” Đã từng xem thế giới động vật từ nhỏ nên Nhạc Tư Trà đương nhiên biết nơi này khủng bố như thế nào, xung quanh đều là rắn độc, thú dữ, đặc biệt độc, những con côn trùng nhỏ cũng có thể giết chết người!
“Nơi này có dạ hương tốt nhất!” Du Nhiên giải thích rất đơn giản.
Hai người nhanh chóng chọn vài cọng dạ hương còn nhỏ, đợi Du Nhiên chuyển chúng rồi mới quay về chỗ vừa đứng.
Thiên nhiên nguyên thủy đúng là khiến lòng người rung động, nhưng trong cảnh xinh đẹp này cũng nơi nơi giấu sát ý.
Trong khi đang tìm thực vật, Du Nhiên luôn đưa hai người tới nơi nguy hiểm nhất. Theo nó, nhưng cây những nơi này đều phải trải qua chọn lọc tự nhiên khốc liệt mới sống được, phẩm chất luôn tốt nhất. Mà Nhạc Tư Trà – chủ nhân nó, xứng đáng “tốt nhất”!
Đối với sự cố chấp của Du Nhiên, Nhạc Tư Trà cũng chẳng biết sao, nhưng cũng không làm gì được. Nhiều lần, cả hai còn thấy tận mắt cảnh dã thú săn mồi, khung cảnh dã man, máu me ấy khiến mặt cậu trắng bệch, cắt không còn giọt máu, hơn nữa nôn ra.
“Em không sao chứ?” Diệp Kình lo lắng nhìn Nhạc Tư Trà đã nôn hét thức ăn trong dạ dày, giờ chỉ có thể nôn khan. Cách bọn họ m, một bầy sói chừng con đang hưởng thụ bữa ăn ngon. Tuy biết chúng sẽ không công kích họ nhưng Diệp Kình vẫn đưa Nhạc Tư Trà dần lùi về sau.
“Không sao!” Nhạc Tư Trà nhận lấy bình nước từ tay Diệp Kình, súc miệng mới đè xuống cảm giác buồn nôn trong cổ họng, không nhìn cảnh tượng kia nữa, cố gắng chú ý tới mặc trúc. Sau khi đã chọn được, một giây cũng không chịu ở lại, mau mau lôi Diệp Kình rời đi.
Lần sau cậu phải làm quen với trường hợp như thế này, đúng là mất mặt!!!!
Sau khi thu thập xong hết loại cây cần, Nhạc Tư Trà lại cùng Diệp Kình đi thu thập mấy loại thảo dược đã tuyệt chủng kia.
Không biết vì lý do gì, lần này Du Nhiên cũng không làm khó hai người, những nơi đến đều là non xanh nước biếc, bướm hoa rộn ràng, không có gì nguy hiểm.
Bận rộn một lúc, hai người cũng mệt, bèn ngồi bên dòng suối ăn cơm.
Trải qua mấy tình cảnh lúc nãy, bụng Nhạc Tư Trà đã sớm đói nhưng nhìn đến thịt lại buồn nôn. Cuối cùng đành cố gắng ăn mấy miếng rau dưa.
Nghỉ ngơi xong, lấy lại thể lực của tinh thần, Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình, hai thú cưng trở về thế giới bên ngoài.
Đưa thảo dược cho Du Nhiên trồng ở tầng một không gian, Nhạc Tư Trà hào hứng bắt tay vào xử lý khoảng sân của mình.
Thấy cậu đã vui vẻ trở lại, Diệp Kình cũng an tâm, chạy đến giúp đỡ.
_________