Trước hôm đi học, Nhạc Tư Trà hỏi Cao Dương “Axue nhà mình sinh con, cậu muốn không?”
Cao Dương nhìn cậu một lúc, cuối cùng thở dài, vỗ vỗ vai cậu “Tư Trà, chó nhà cậu cũng không phải hạng bình thường, cậu tốt nhất đừng nghĩ tặng người, lại chuốc phiền toái.”
“Có lẽ cậu nói đúng.” Nhạc Tư Trà bắt đầu lo lắng vấn đề này.
Bởi vì Cao Dương nhắc nhở, Nhạc Tư Trà liền hỏi Viên Vĩ giá thị trường của loài chó này, biết được khiến cậu líu lưỡi.
“Em không cần cho người khác vậy.” Nhạc Tư Trà nói với Diệp Kình, giá một con cũng đủ mua một căn nhà.
“Chính xác.” Diệp Kình rất hài lòng với quyết định của Nhạc Tư Trà.
Vốn định tặng Lâm Thanh Nhã một con, nhưng cha mẹ cô không đồng ý – bà Lâm bị dị ứng – hơn nữa, cô cũng không có thời gian nuôi, nên đành thôi.
Mới sinh vài ngàng mà mấy chú kia đã lớn thêm một cỡ, chưa mở mắt ra đã hào hứng thám hiểm khắp nơi.
Art vội vàng công con về, công được một đứa đứa khác lại chạy, chạy ngược chạy xuôi. Miêu Miêu cũng chạy qua giúp, nhưng nó không lớn hơn đám kia bao nhiêu, chỉ có thể dùng đầu un un, mấy nhóc còn tưởng Miêu Miêu đùa với mình, Miêu Miêu đẩy, chúng lại chạy sang hướng khác. Nhìn cảnh này, Nhạc Tư Trà bắt đầu nghĩ xem có nên mở rộng ổ không.
“Đang nghĩ gì?” Diệp Kình đi vào cạnh cậu, vòng tay qua ôm cậu.
“Em đang nghĩ có nên thông hai gian phòng thành một không. Tuy giờ chúng còn nhỏ nhưng đợi thêm một khoảng thời gian nữa, nơi này sẽ không đủ lớn.”
Hai gian nhà của cậu vốn sát vách, chỉ cần đổ thông là được. Dù sao Diệp Kình cũng không ở bên đó, để vậy cũng phí, thà tận dụng còn tốt hơn, cứ theo đà này, trong nhà càng ngày càng nhiều thú cưng.
Cũng may chúng rất thông minh, chỉ cần dạy bảo, chúng biết gì có thê rlamf, gì không thể vậy nên Nhạc Tư Trà cũng không cần lo lắng nhiều.
“Cũng tốt, anh sẽ liên hệ đội kiến trúc, nhưng trong lúc làm chúng ta ở đâu?” Diệp Kình hỏi, dù ở thành phố B anh cũng có phòng nhưng cách đại học A quá xa.
“Vậy đợi nghỉ hè tính sau, dù sao cũng sắp.”
“Còn hơn 20 ngày nữa thôi, hè này em muốn đi đâu? Vẫn tới nhà dì sao?”
“Tới thôn Phúc Khê một tháng rồi qua chỗ dì.” Nhà ở thôn Phúc Khê của bọn họ mới xây xong, Nhạc Tư Trà mới ở vài ngày.
“Ừm, tiện đem chuyện vườn trái cây giải quyết, giờ chắc đến độ kết quả rồi.” Lúc trước dựng vườn trái cây, Diệp Kình đều đặt cây ăn quả đã vài năm tuổi, giờ hẳn là đac chín.
“Em mong đến lúc đấy lắm, học kỳ sau anh còn làm hội trưởng hội học sinh sao?” Nếu cậu nhớ không nhầm, Diệp Kình đã đương nhiệm hai năm liền, học kỳ sau bắt đầu tuyển cử.
“Không cần, người cần tìm đã tới tau, làm thêm cũng không có tác dụng, thời gian còn lại anh nên dành ở công việc và…em.” Từ cuối cùng, Diệp Kình cố hạ thấp giọng, hai tay bắt đầu sỗ sàng.
Nhạc Tư Trà cũng quen, đẩy tay anh ra “Đừng làm rộn, em còn chuyện muốn nói, anh nghe đã.”
“Nói gì?” Diệp Kình không ngẩng đầu lên, cứ chăm chú vào việc của mình.
“Lâm tỷ nhờ chúng ta chúng ta chụp ảnh COS, ngoài trời.”
“Không hứng thú.” Diệp Kình từ chối thẳng thừng.
“Anh đi mà nói với chị ấy.”
“Được.”
(Hạ rèm hạ rèm)
Giữa tháng, Niếp Khải tới mang mượn bồn lan điệp đi dự “Hội chợ thế giới hoa lan” ở nước R, kéo dài nửa tháng, Nhạc Tư Trà cũng chẳng có ý đi theo.
Không biết Diệp Kình nói gì với Lâm Thanh Nhã, nói chung từ đó về sau, không còn ai ép Nhạc Tư Trà tham gia hoạt động chụp ngoại cảnh.
Nhạc Tư Trà cũng vui vẻ, dành hết thời gian cho chăm sóc thú nuôi và chuẩn bị cho cuộc thi.
Đã rút kinh nghiệm sâu sắc từ mùa trước, lại được bạn gái sít sao giám sát, Cao Dương không phải thi lại nữa.
Khi học kỳ này chính thức chấm dứt thì mấy chú cún cũng đã mở mắt.
Chú nào chú nấy tròn vo, đáng yêu cực. Thú vị là trừ hai con thuần đen và trắng thì ba con còn lại đều pha tạp giữa hai màu. Con màu trắng lại có 4 bàn chân màu đen, hai con màu đen thì một con ở chỗ mi mắt có lông trắng, con khác lại cỏ một vòng trắng ở cổ như đeo vòng.
“Vậy cũng dễ nhận.” Nhạc Tư Trà bắt đầu suy nghĩ đặt tên gì cho chúng.
“Được rồi, mau mang chúng lên xe thôi, chúng ta cần xuất phát.” Diệp Kình cầm theo một rổ lớn, bỏ năm đứa nhỏ vào, lại dắt theo ba đứa lớn. Trường học đã nghỉ, bọn họ tới thôn Phúc Khê nghỉ hè.
Lại tới thôn Phúc Khê, nơi này đã thay đổi khôi ít.
Đối với nghiên cứu phân bón, nhờ Du Nhiên giúp đỡ mà đã có tiến bộ rất nhiều, bắt đầu bước vào giai đoạn thực nghiệm, mà nơi được chọn chính là thôn Phúc Khê.
Kết quả thực nghiệm không tồi, đất cằn cỗi sau khi sử dụng phân hóa học loại mới bắt đầu phì nhiêu, đại đa số cây được gieo trồng đều phát triển tốt, không có nạn sâu bệnh – đương nhiên, cỏ dại cũng mọc nhiều – thậm chí có một phần còn bắt đầu có dấu hiệu trưởng thành sớm.
Giờ thôn Phúc Khê xanh mướt một màu, thật thích mắt.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, phân hóa học kiểu mới sẽ được đưa ra thị trường.
Nhạc Tư Trà cũng Diệp Kình tới thôn Phúc Khê đã là giờ cơm chiều, nhà nào cũng dậy khói bếp.
Xe dọc theo đại lộ, đỗ trước cửa nhà.
Giờ sân đã không trông hươ trống hoắc như ngày mới đến mà đã xanh rợp cây, không khí tràn ngập mùi hoa cỏ.
Còn chưa kịp quan sát kĩ thì một trận mưa to ập tới.
“Mưa lớn thật.” Nhạc Tư Trà bưng một ly trà, ngồi trước cửa sổ ngắm mưa bên ngoài. Vì Diệp Kình nên giờ cậu cũng thích loại thức uống có chút đắng đắng này, thỉnh thoảng cậu vấn pha một ấm, cùng Diệp Kình thưởng thức. Những lá trà này đều lấy từ không gian, tuy rằng cậu không hiểu trà nhưng cũng biết chúng tôt hơn nhiều so với mua bên ngoài. Không nói tới này, cậu vẫn thích trà lài thêm đường hoặc mật ong ngọt ngào.
Ngoài trời mưa giăng mờ mịt, không nhìn rõ thứ gì.gió cuống qua quất xuống mặt đất, thỉnh thoảng tiếng sấm nổ như tiếng cự thú phát cuồng, khiến người ta run sợ.
“Mưa lớn vậy chắc phải một lúc mới ngừng.” Diệp Kình nhìn lên bầu trời đen kịt, nói.
Trước hôm đi học, Nhạc Tư Trà hỏi Cao Dương “Axue nhà mình sinh con, cậu muốn không?”
Cao Dương nhìn cậu một lúc, cuối cùng thở dài, vỗ vỗ vai cậu “Tư Trà, chó nhà cậu cũng không phải hạng bình thường, cậu tốt nhất đừng nghĩ tặng người, lại chuốc phiền toái.”
“Có lẽ cậu nói đúng.” Nhạc Tư Trà bắt đầu lo lắng vấn đề này.
Bởi vì Cao Dương nhắc nhở, Nhạc Tư Trà liền hỏi Viên Vĩ giá thị trường của loài chó này, biết được khiến cậu líu lưỡi.
“Em không cần cho người khác vậy.” Nhạc Tư Trà nói với Diệp Kình, giá một con cũng đủ mua một căn nhà.
“Chính xác.” Diệp Kình rất hài lòng với quyết định của Nhạc Tư Trà.
Vốn định tặng Lâm Thanh Nhã một con, nhưng cha mẹ cô không đồng ý – bà Lâm bị dị ứng – hơn nữa, cô cũng không có thời gian nuôi, nên đành thôi.
Mới sinh vài ngàng mà mấy chú kia đã lớn thêm một cỡ, chưa mở mắt ra đã hào hứng thám hiểm khắp nơi.
Art vội vàng công con về, công được một đứa đứa khác lại chạy, chạy ngược chạy xuôi. Miêu Miêu cũng chạy qua giúp, nhưng nó không lớn hơn đám kia bao nhiêu, chỉ có thể dùng đầu un un, mấy nhóc còn tưởng Miêu Miêu đùa với mình, Miêu Miêu đẩy, chúng lại chạy sang hướng khác. Nhìn cảnh này, Nhạc Tư Trà bắt đầu nghĩ xem có nên mở rộng ổ không.
“Đang nghĩ gì?” Diệp Kình đi vào cạnh cậu, vòng tay qua ôm cậu.
“Em đang nghĩ có nên thông hai gian phòng thành một không. Tuy giờ chúng còn nhỏ nhưng đợi thêm một khoảng thời gian nữa, nơi này sẽ không đủ lớn.”
Hai gian nhà của cậu vốn sát vách, chỉ cần đổ thông là được. Dù sao Diệp Kình cũng không ở bên đó, để vậy cũng phí, thà tận dụng còn tốt hơn, cứ theo đà này, trong nhà càng ngày càng nhiều thú cưng.
Cũng may chúng rất thông minh, chỉ cần dạy bảo, chúng biết gì có thê rlamf, gì không thể vậy nên Nhạc Tư Trà cũng không cần lo lắng nhiều.
“Cũng tốt, anh sẽ liên hệ đội kiến trúc, nhưng trong lúc làm chúng ta ở đâu?” Diệp Kình hỏi, dù ở thành phố B anh cũng có phòng nhưng cách đại học A quá xa.
“Vậy đợi nghỉ hè tính sau, dù sao cũng sắp.”
“Còn hơn ngày nữa thôi, hè này em muốn đi đâu? Vẫn tới nhà dì sao?”
“Tới thôn Phúc Khê một tháng rồi qua chỗ dì.” Nhà ở thôn Phúc Khê của bọn họ mới xây xong, Nhạc Tư Trà mới ở vài ngày.
“Ừm, tiện đem chuyện vườn trái cây giải quyết, giờ chắc đến độ kết quả rồi.” Lúc trước dựng vườn trái cây, Diệp Kình đều đặt cây ăn quả đã vài năm tuổi, giờ hẳn là đac chín.
“Em mong đến lúc đấy lắm, học kỳ sau anh còn làm hội trưởng hội học sinh sao?” Nếu cậu nhớ không nhầm, Diệp Kình đã đương nhiệm hai năm liền, học kỳ sau bắt đầu tuyển cử.
“Không cần, người cần tìm đã tới tau, làm thêm cũng không có tác dụng, thời gian còn lại anh nên dành ở công việc và…em.” Từ cuối cùng, Diệp Kình cố hạ thấp giọng, hai tay bắt đầu sỗ sàng.
Nhạc Tư Trà cũng quen, đẩy tay anh ra “Đừng làm rộn, em còn chuyện muốn nói, anh nghe đã.”
“Nói gì?” Diệp Kình không ngẩng đầu lên, cứ chăm chú vào việc của mình.
“Lâm tỷ nhờ chúng ta chúng ta chụp ảnh COS, ngoài trời.”
“Không hứng thú.” Diệp Kình từ chối thẳng thừng.
“Anh đi mà nói với chị ấy.”
“Được.”
(Hạ rèm hạ rèm)
Giữa tháng, Niếp Khải tới mang mượn bồn lan điệp đi dự “Hội chợ thế giới hoa lan” ở nước R, kéo dài nửa tháng, Nhạc Tư Trà cũng chẳng có ý đi theo.
Không biết Diệp Kình nói gì với Lâm Thanh Nhã, nói chung từ đó về sau, không còn ai ép Nhạc Tư Trà tham gia hoạt động chụp ngoại cảnh.
Nhạc Tư Trà cũng vui vẻ, dành hết thời gian cho chăm sóc thú nuôi và chuẩn bị cho cuộc thi.
Đã rút kinh nghiệm sâu sắc từ mùa trước, lại được bạn gái sít sao giám sát, Cao Dương không phải thi lại nữa.
Khi học kỳ này chính thức chấm dứt thì mấy chú cún cũng đã mở mắt.
Chú nào chú nấy tròn vo, đáng yêu cực. Thú vị là trừ hai con thuần đen và trắng thì ba con còn lại đều pha tạp giữa hai màu. Con màu trắng lại có bàn chân màu đen, hai con màu đen thì một con ở chỗ mi mắt có lông trắng, con khác lại cỏ một vòng trắng ở cổ như đeo vòng.
“Vậy cũng dễ nhận.” Nhạc Tư Trà bắt đầu suy nghĩ đặt tên gì cho chúng.
“Được rồi, mau mang chúng lên xe thôi, chúng ta cần xuất phát.” Diệp Kình cầm theo một rổ lớn, bỏ năm đứa nhỏ vào, lại dắt theo ba đứa lớn. Trường học đã nghỉ, bọn họ tới thôn Phúc Khê nghỉ hè.
Lại tới thôn Phúc Khê, nơi này đã thay đổi khôi ít.
Đối với nghiên cứu phân bón, nhờ Du Nhiên giúp đỡ mà đã có tiến bộ rất nhiều, bắt đầu bước vào giai đoạn thực nghiệm, mà nơi được chọn chính là thôn Phúc Khê.
Kết quả thực nghiệm không tồi, đất cằn cỗi sau khi sử dụng phân hóa học loại mới bắt đầu phì nhiêu, đại đa số cây được gieo trồng đều phát triển tốt, không có nạn sâu bệnh – đương nhiên, cỏ dại cũng mọc nhiều – thậm chí có một phần còn bắt đầu có dấu hiệu trưởng thành sớm.
Giờ thôn Phúc Khê xanh mướt một màu, thật thích mắt.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, phân hóa học kiểu mới sẽ được đưa ra thị trường.
Nhạc Tư Trà cũng Diệp Kình tới thôn Phúc Khê đã là giờ cơm chiều, nhà nào cũng dậy khói bếp.
Xe dọc theo đại lộ, đỗ trước cửa nhà.
Giờ sân đã không trông hươ trống hoắc như ngày mới đến mà đã xanh rợp cây, không khí tràn ngập mùi hoa cỏ.
Còn chưa kịp quan sát kĩ thì một trận mưa to ập tới.
“Mưa lớn thật.” Nhạc Tư Trà bưng một ly trà, ngồi trước cửa sổ ngắm mưa bên ngoài. Vì Diệp Kình nên giờ cậu cũng thích loại thức uống có chút đắng đắng này, thỉnh thoảng cậu vấn pha một ấm, cùng Diệp Kình thưởng thức. Những lá trà này đều lấy từ không gian, tuy rằng cậu không hiểu trà nhưng cũng biết chúng tôt hơn nhiều so với mua bên ngoài. Không nói tới này, cậu vẫn thích trà lài thêm đường hoặc mật ong ngọt ngào.
Ngoài trời mưa giăng mờ mịt, không nhìn rõ thứ gì.gió cuống qua quất xuống mặt đất, thỉnh thoảng tiếng sấm nổ như tiếng cự thú phát cuồng, khiến người ta run sợ.
“Mưa lớn vậy chắc phải một lúc mới ngừng.” Diệp Kình nhìn lên bầu trời đen kịt, nói.