Mấy ngày sau đó, Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình đều dạo chơi ở tầng thứ hai ở không gian.
Ở hải đảo hai ngày, bọn họ liền chuyển sang đất liền, ngắm nhìn những loài động vậy đã tuyệt chủng, cây súng săn của Diệp Kình cuối cùng cũng phát huy công dụng, nguyên liệu đồ ăn mỗi ngày đều phụ thuộc vào nó. Nhưng là anh chỉ săn gà rừng, thỏ hoang gì gì thôi, những loài quý hiếm đều sẽ thả đi khi hiệu lực của thuốc mê tan đi.
Nhạc Tư Trà cũng dần nghiện đi săn. Cậu dùng cung Diệp Kình chuẩn bị sẵn, dưới sự chỉ dạy chủa Diệp Kình đã có thể bắn được, nhưng độ chính xác rất kém, tới giờ mới bắn được mông một con lợn rừng – cậu định bắn vào thân cây, nhưng không tới, rơi xuống lại trúng ngay con lợn rừng đang kiếm ăn – tuy chỉ sớt da nhưng cũng làm cho nó nổi giận đùng đùng đuổi theo Nhạc Tư Trà, nếu không phải Diệp Kình nhanh tay bắn nó hôn mê thì Nhạc Tư Trà hẳn đã bị thương – khi đó cậu sợ đến ngây người.
Chìm trong thế giới chỉ có hai người, đối với Diệp Kình là thiên đường, còn Nhạc Tư Trà….tuy rằng không tới nỗi địa ngục nhưng cũng không kém là bao, vì Diệp Kình không phải kìm nén nữa nên….nói chung là căn bệnh đau thắt lưng của Nhạc Tư Trà không tài nào khỏi được.
Đương nhiên, dạo chơi nhưng Nhạc Tư Trà vẫn không quên mất mục đích – thu thập cây cối để phục vụ cho việc xây suối nước nóng.
Nông thôn nhiều muỗi, vậy nên những loài cây đuổi côn trùng là không thể thiếu, còn các loại hoa cỏ, ngoài ra, Nhạc Tư Trà còn chuẩn bị rất nhiều thúy trúc, trồng một rừng trúc xung quanh suối nước nóng sẽ rất có không khí.
Ở trong không gian một tuần, cuối cùng hai người cũng phải trở lại thế giới bên ngoài.
Bởi vì không có người dọn dẹp nên căn nhà chồng chất bụi, vừa về Nhạc Tư Trà lại phải dọn dẹp, còn Diệp Kình, anh lại bận rộn với đám công tác đã gác lại.
Xong xuôi việc nhà, Nhạc Tư Trà mới bật di động lên, định gọi điện cho dì báo mình đã trở về.
Vừa khởi động máy thì một loạt tiếng chuông vang lên, là tiếng tin nhắn. Mở hộp thư ra, mấy chục tin nhắn chưa được đọc. Của ba người – Cao Dương, Lâm Thanh Nhã, Niếp Khải.
Niếp Khải chỉ nhắn tin báo họ đã tới hội chợ, bồn ‘Trích tiên’ của cậu rất được khen ngợi.
Còn Cao Dương và Lâm Thanh Nhã ban đầu đều hỏi sao cậu không mở điện thoại, hai người xem TV thấy tin thôn Phúc Khê có đất đá trôi, lo quá, lại không gọi được điên thoại, gọi điện cho nhau thì người kia cũng không biết tình hình của cậu. Hoảng lắm, nhưng cả hai đều không ở thành phố B, đành nhắn tin, may mà cuối cùng Lâm thanh Nhã nhớ tới dì Nhạc Tư Trà, gọi điện cho cô, mới biết Nhạc Tư Trà đi du lịch. Giờ thì đã an tâm, nhưng cơn giận cũng bốc lên.
Nhạc Tư Trà trước gọi điện cho Lâm Thanh Nhã, liền bị xạc cho một trận.
“Em chết đâu thế hả? Bao nhiêu ngày mà không nhắn tin lại một câu! Chơi trò mất tích vui lắm hở? Em có biết chị lo lắm không?”
“Lâm tỷ…” Nhạc Tư Trà đang muốn giải thích, bên kia lại không cho cậu cơ hội.
“Chị nói cho em biết, chị coi em là em trai mới quan tâm, nếu không chết xó nào cũng mặc kệ! Đừng tưởng chuyện này xong rồi, không giải thích rõ ràng, lúc nào gặp chị lột da!!!”
“Lâm tỷ, chị đừng giận mà, em giải thích ngay.” Nhạc Tư Trà biết chị ấy lo lắng cho mình “Em chỉ là lên núi chơi, chị cũng biết, trong núi không có tin hiệu, để tiết kiệm pin, em tắt nguồn, không phải em cố ý không nghe, là muốn nghe cũng không được!”
“Đi chơi không biết báo một tiếng sao? Một cuộc gọi tốn thời gian lắm hở? Chỗ đó có đất đá trôi, em báo bình an không được sao? Không nói gì chị lo lắm biết không!” Dù TV nói không có thương vong nhưng ai biết nhỡ đâu chỗ đó vì giấu giếm nên đưa dối vậy? Chuyện này không phải không có.
“Em xin lỗi, là em sơ sót.” Giờ Nhạc Tư Trà chỉ có thể cúi đầu nhận tội, dù sao sai là ở cậu, nhận cũng là đúng.
“Đừng tưởng cứ thế là thôi, về sau muốn đi du lịch phải bảo chị một tiếng, biết không?” Giọng Lâm Thanh Nhã dần tốt lên.
“Vâng vâng! Về sau em nhất định nói cho chị.” Thấy cô không còn giận nữa, Nhạc Tư Trà vội vàng đồng ý.
“Hừ, đợi lúc nào gặp chị tính tiếp! Em gọi cho Cao Dương chưa? Nó cũng lo lắm đấy.”
“Vâng, gọi cho chị xong em gọi cho cậu ấy.”
Lâm Thanh Nhã rất hài lòng khi Nhạc Tư Trà gọi cho cô trước, giọng cũng ấm lên, bảo Nhạc Tư Trà kể lại những ngày qua mới đồng ý buông tha cậu.
Chấm dứt trò chuyện với Lâm Thanh Nhã, Nhạc Tư Trà thở phào một hơi, lại gọi cho Cao Dương.
May là Cao Dương dễ đối phó hơn Lâm Thanh Nhã, ít nhất sẽ không nổi giận đùng đùng với cậu, nhiều lắm chỉ nén giận vài câu.
“Mình nói, chỗ anh em với nhau mà cậu chẳng để ý gì cả, đi chơi cũng phải báo cho mình một tiếng. Mình còn nghĩ cậu găp nạn!”
“Chuyện du lịch cũng là lâm thời quyết định, lúc ấy cậu không ở thành phố B, biết sao được.”
“Hôm sau nhớ mang quà cho mình! Nói ngay, hai người đi đâu? Mang theo gì về?”
“Đi biển vài ngày rồi lên núi. Quà thì…có san hô cũng có lông chim, muốn không?”
“Hứ, sao không có đồ lưu niệm, san hô cho mình một khối, mình tìm thợ gia công rồi đưa ông, lông chim thì cậu giữ đi.”
“Sẽ giữ lại một khối cho cậu. Nhà bà ngoại chơi vui không?” Năm nay Cao Dương theo mẹ về bên ngoại chơi.
“Chán lắm, máy tính không dùng được, mạng cũng không, muốn lên mạng lại phải đi xa, cả tuần nay mình không lên game rồi, nếu không phải vì mẹ giữ lại, mình đã về từ lâu rồi.”
“Lâu lắm mới về, không muốn ở lại chơi còn muốn game, bất hiếu.”
“Mình mà bất hiếu thật thì mẹ mình giữ lại được sao? Đã về từ lâu rồi.” Hồi trước Cao Dương cũng là được bà ngoại nuôi lớn, vẫn luôn thân thiết với bàm, giờ chỉ là oán thầm với Nhạc Tư Trà chút thôi, đâu phải thật đâu. Dù sao sau này ông ngoại cũng ra chơi nữa, cậu cũng chẳng so đo làm gì.
“Không nói nữa, hôm nay mình phải dẫn ông ngoại đến trường trước đây mình học.”
“Ừ, mình cúp đây, bye.” Nhạc Tư Trà liền cúp điện thoại.
Ăn xong cơm tối, Nhạc Tư Trà kể chuyện này cho Diệp Kình, anh cười nói “Hai người đó cũng là quan tâm em, nếu không cũng sẽ không bực như thế.”
“Em biết.” Nhạc Tư Trà cũng cười.
“Chơi vài ngày, giờ vào công tác có chút không thuận tay, đúng là người không thể lười biếng.” Diệp Kình cười khổ đấm đám bả vai.
Nhạc Tư Trà thấy vậy, đứng dậy, vòng qua phía sau Diệp Kình, giúp anh mát xa “Công tác nhiều lắm sao?”
“Cũng bình thường.” Diệp Kình hóp mắt hưởng thụ Nhạc Tư Trà phục vụ “Tập đoàn Đông Phương gần đây lớn mạnh lên nhiều, xem ra có người muốn quấy rối. Bên sở nghiên cứu báo về có người định ăn cắp phương thuốc ‘tiên tích’ nhưng không thành công.” Anh đã nhờ Nhạc Tư Trà cất kỹ, trừ cậu ra, ai cũng đừng hòng lấy được.
Nghe vậy, động tác Nhạc Tư Trà chợt chậm chút, lo lắng hỏi “Không sao chứ?”
“Ừm, chỉ là mấy kẻ bình thường, anh vẫn đối phó được.” Diệp Kình có vẻ rất quen thuộc, từ khi anh tiếp nhận gia tộc, từng bị các thế lực khắp nơi uy hiếp, vậy nên giờ cũng đã thành thạo trong chuyện này.
“Vẫn nên cẩn thận chút, chỉ sợ minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.”
“Anh biết mà.” Diệp Kình biết lời Nhạc Tư Trà nói đúng, nhưng anh thật sự không thích có người kè kè bên cạnh, hơn nữa biết anh là gia chủ của Dông Phương gia không nhiều, ai sẽ ra tay với một sinh viên bình thường.
Nhạc Tư Trà biết mình không lo vào việc này được, đành chuyển đề tài “Vị thuốc để chế ‘tiên tích’ đã trồng được chưa?”
“Còn ba tháng nữa hẳn là có thể thu hoạch nhóm đầu tiên, thuốc giờ vẫn đang trong tiêu thụ, hơn nữa có thêm mấy phê em đưa, hẳn là chống được đến đó.”
“Vậy là tốt rồi. Từ khi tầng thứ hai hình thành, đất ở tầng một cũng mở rộng rất nhanh, em đã bảo Du Nhiên dùng gần hết số đất đó tròng dược liệu, giờ cũng đã kha khá, mai anh cho người tới lấy đi.” Dù nói chuyện nhưng động tác mát xa của Nhạc Tư Trà vẫn không dừng.
Diệp Kình nghe vậy, đồng ý “Dược liệu vậy cũng đã đủ, nốt lượt này là không cần đâu.”
“Vậy anh bảo đất đấy trồng gì bây giờ? Để không thật tiếc.”
“Du Nhiên có thể khống chế đất trong không gian đúng không?”
“A? Vâng.” Nhạc Tư Trà không kịp phản ứng, sửng sốt rồi mới trả lời.
“Nghiên cứu phân bón hồi trước cũng sắp xong, thực nghiệm ở thôn Phúc Khê cũng đã thành công, anh nghĩ một thời gian ngắn nữa thôi, loại phân hóa học này sẽ được đưa ra thị trường. Em có thể đưa ít đất đó cho anh không?” Phân hóa học kiểu mới sử dụng rất ít đất không gian, chỉ cần một tấn cũng đủ tạo ra hơn vạn tấn phân, dù sao hàm lượng lớn quá sẽ bị bại lộ bí mật.
“Không sao, Du Nhiên có thể khống chế sự sinh trưởng của chúng.” Nhạc Tư Trà hỏi Du Nhiên rồi trả lời Diệp Kình, nhưng là…cậu có chút kinh ngạc, nói tiếp “Có một điều kiện.”
“Gì cơ?” Diệp Kình thật kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Du Nhiên đưa ra điều kiện.
Nhạc Tư Trà gật đầu, tỏ vẻ anh không nghe lầm.
“Điều kiện gì? Em nói đi.” Diệp Kình cảm thấy hứng thú.
“Vì chủ nhân không có năng lượng giúp em vận chuyển không gian nên em đành phải hấp thụ sức sống từ thế giới bên ngoài – đương nhiên là chỉ ở thực vật – ngoài chủ nhân ra, bất kỳ ai muốn có đất không gian đều phải dùng sức sống đổi lấy.” Đây là Nhạc Tư Trà chuyển lời Du Nhiên.
Mấy ngày sau đó, Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình đều dạo chơi ở tầng thứ hai ở không gian.
Ở hải đảo hai ngày, bọn họ liền chuyển sang đất liền, ngắm nhìn những loài động vậy đã tuyệt chủng, cây súng săn của Diệp Kình cuối cùng cũng phát huy công dụng, nguyên liệu đồ ăn mỗi ngày đều phụ thuộc vào nó. Nhưng là anh chỉ săn gà rừng, thỏ hoang gì gì thôi, những loài quý hiếm đều sẽ thả đi khi hiệu lực của thuốc mê tan đi.
Nhạc Tư Trà cũng dần nghiện đi săn. Cậu dùng cung Diệp Kình chuẩn bị sẵn, dưới sự chỉ dạy chủa Diệp Kình đã có thể bắn được, nhưng độ chính xác rất kém, tới giờ mới bắn được mông một con lợn rừng – cậu định bắn vào thân cây, nhưng không tới, rơi xuống lại trúng ngay con lợn rừng đang kiếm ăn – tuy chỉ sớt da nhưng cũng làm cho nó nổi giận đùng đùng đuổi theo Nhạc Tư Trà, nếu không phải Diệp Kình nhanh tay bắn nó hôn mê thì Nhạc Tư Trà hẳn đã bị thương – khi đó cậu sợ đến ngây người.
Chìm trong thế giới chỉ có hai người, đối với Diệp Kình là thiên đường, còn Nhạc Tư Trà….tuy rằng không tới nỗi địa ngục nhưng cũng không kém là bao, vì Diệp Kình không phải kìm nén nữa nên….nói chung là căn bệnh đau thắt lưng của Nhạc Tư Trà không tài nào khỏi được.
Đương nhiên, dạo chơi nhưng Nhạc Tư Trà vẫn không quên mất mục đích – thu thập cây cối để phục vụ cho việc xây suối nước nóng.
Nông thôn nhiều muỗi, vậy nên những loài cây đuổi côn trùng là không thể thiếu, còn các loại hoa cỏ, ngoài ra, Nhạc Tư Trà còn chuẩn bị rất nhiều thúy trúc, trồng một rừng trúc xung quanh suối nước nóng sẽ rất có không khí.
Ở trong không gian một tuần, cuối cùng hai người cũng phải trở lại thế giới bên ngoài.
Bởi vì không có người dọn dẹp nên căn nhà chồng chất bụi, vừa về Nhạc Tư Trà lại phải dọn dẹp, còn Diệp Kình, anh lại bận rộn với đám công tác đã gác lại.
Xong xuôi việc nhà, Nhạc Tư Trà mới bật di động lên, định gọi điện cho dì báo mình đã trở về.
Vừa khởi động máy thì một loạt tiếng chuông vang lên, là tiếng tin nhắn. Mở hộp thư ra, mấy chục tin nhắn chưa được đọc. Của ba người – Cao Dương, Lâm Thanh Nhã, Niếp Khải.
Niếp Khải chỉ nhắn tin báo họ đã tới hội chợ, bồn ‘Trích tiên’ của cậu rất được khen ngợi.
Còn Cao Dương và Lâm Thanh Nhã ban đầu đều hỏi sao cậu không mở điện thoại, hai người xem TV thấy tin thôn Phúc Khê có đất đá trôi, lo quá, lại không gọi được điên thoại, gọi điện cho nhau thì người kia cũng không biết tình hình của cậu. Hoảng lắm, nhưng cả hai đều không ở thành phố B, đành nhắn tin, may mà cuối cùng Lâm thanh Nhã nhớ tới dì Nhạc Tư Trà, gọi điện cho cô, mới biết Nhạc Tư Trà đi du lịch. Giờ thì đã an tâm, nhưng cơn giận cũng bốc lên.
Nhạc Tư Trà trước gọi điện cho Lâm Thanh Nhã, liền bị xạc cho một trận.
“Em chết đâu thế hả? Bao nhiêu ngày mà không nhắn tin lại một câu! Chơi trò mất tích vui lắm hở? Em có biết chị lo lắm không?”
“Lâm tỷ…” Nhạc Tư Trà đang muốn giải thích, bên kia lại không cho cậu cơ hội.
“Chị nói cho em biết, chị coi em là em trai mới quan tâm, nếu không chết xó nào cũng mặc kệ! Đừng tưởng chuyện này xong rồi, không giải thích rõ ràng, lúc nào gặp chị lột da!!!”
“Lâm tỷ, chị đừng giận mà, em giải thích ngay.” Nhạc Tư Trà biết chị ấy lo lắng cho mình “Em chỉ là lên núi chơi, chị cũng biết, trong núi không có tin hiệu, để tiết kiệm pin, em tắt nguồn, không phải em cố ý không nghe, là muốn nghe cũng không được!”
“Đi chơi không biết báo một tiếng sao? Một cuộc gọi tốn thời gian lắm hở? Chỗ đó có đất đá trôi, em báo bình an không được sao? Không nói gì chị lo lắm biết không!” Dù TV nói không có thương vong nhưng ai biết nhỡ đâu chỗ đó vì giấu giếm nên đưa dối vậy? Chuyện này không phải không có.
“Em xin lỗi, là em sơ sót.” Giờ Nhạc Tư Trà chỉ có thể cúi đầu nhận tội, dù sao sai là ở cậu, nhận cũng là đúng.
“Đừng tưởng cứ thế là thôi, về sau muốn đi du lịch phải bảo chị một tiếng, biết không?” Giọng Lâm Thanh Nhã dần tốt lên.
“Vâng vâng! Về sau em nhất định nói cho chị.” Thấy cô không còn giận nữa, Nhạc Tư Trà vội vàng đồng ý.
“Hừ, đợi lúc nào gặp chị tính tiếp! Em gọi cho Cao Dương chưa? Nó cũng lo lắm đấy.”
“Vâng, gọi cho chị xong em gọi cho cậu ấy.”
Lâm Thanh Nhã rất hài lòng khi Nhạc Tư Trà gọi cho cô trước, giọng cũng ấm lên, bảo Nhạc Tư Trà kể lại những ngày qua mới đồng ý buông tha cậu.
Chấm dứt trò chuyện với Lâm Thanh Nhã, Nhạc Tư Trà thở phào một hơi, lại gọi cho Cao Dương.
May là Cao Dương dễ đối phó hơn Lâm Thanh Nhã, ít nhất sẽ không nổi giận đùng đùng với cậu, nhiều lắm chỉ nén giận vài câu.
“Mình nói, chỗ anh em với nhau mà cậu chẳng để ý gì cả, đi chơi cũng phải báo cho mình một tiếng. Mình còn nghĩ cậu găp nạn!”
“Chuyện du lịch cũng là lâm thời quyết định, lúc ấy cậu không ở thành phố B, biết sao được.”
“Hôm sau nhớ mang quà cho mình! Nói ngay, hai người đi đâu? Mang theo gì về?”
“Đi biển vài ngày rồi lên núi. Quà thì…có san hô cũng có lông chim, muốn không?”
“Hứ, sao không có đồ lưu niệm, san hô cho mình một khối, mình tìm thợ gia công rồi đưa ông, lông chim thì cậu giữ đi.”
“Sẽ giữ lại một khối cho cậu. Nhà bà ngoại chơi vui không?” Năm nay Cao Dương theo mẹ về bên ngoại chơi.
“Chán lắm, máy tính không dùng được, mạng cũng không, muốn lên mạng lại phải đi xa, cả tuần nay mình không lên game rồi, nếu không phải vì mẹ giữ lại, mình đã về từ lâu rồi.”
“Lâu lắm mới về, không muốn ở lại chơi còn muốn game, bất hiếu.”
“Mình mà bất hiếu thật thì mẹ mình giữ lại được sao? Đã về từ lâu rồi.” Hồi trước Cao Dương cũng là được bà ngoại nuôi lớn, vẫn luôn thân thiết với bàm, giờ chỉ là oán thầm với Nhạc Tư Trà chút thôi, đâu phải thật đâu. Dù sao sau này ông ngoại cũng ra chơi nữa, cậu cũng chẳng so đo làm gì.
“Không nói nữa, hôm nay mình phải dẫn ông ngoại đến trường trước đây mình học.”
“Ừ, mình cúp đây, bye.” Nhạc Tư Trà liền cúp điện thoại.
Ăn xong cơm tối, Nhạc Tư Trà kể chuyện này cho Diệp Kình, anh cười nói “Hai người đó cũng là quan tâm em, nếu không cũng sẽ không bực như thế.”
“Em biết.” Nhạc Tư Trà cũng cười.
“Chơi vài ngày, giờ vào công tác có chút không thuận tay, đúng là người không thể lười biếng.” Diệp Kình cười khổ đấm đám bả vai.
Nhạc Tư Trà thấy vậy, đứng dậy, vòng qua phía sau Diệp Kình, giúp anh mát xa “Công tác nhiều lắm sao?”
“Cũng bình thường.” Diệp Kình hóp mắt hưởng thụ Nhạc Tư Trà phục vụ “Tập đoàn Đông Phương gần đây lớn mạnh lên nhiều, xem ra có người muốn quấy rối. Bên sở nghiên cứu báo về có người định ăn cắp phương thuốc ‘tiên tích’ nhưng không thành công.” Anh đã nhờ Nhạc Tư Trà cất kỹ, trừ cậu ra, ai cũng đừng hòng lấy được.
Nghe vậy, động tác Nhạc Tư Trà chợt chậm chút, lo lắng hỏi “Không sao chứ?”
“Ừm, chỉ là mấy kẻ bình thường, anh vẫn đối phó được.” Diệp Kình có vẻ rất quen thuộc, từ khi anh tiếp nhận gia tộc, từng bị các thế lực khắp nơi uy hiếp, vậy nên giờ cũng đã thành thạo trong chuyện này.
“Vẫn nên cẩn thận chút, chỉ sợ minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.”
“Anh biết mà.” Diệp Kình biết lời Nhạc Tư Trà nói đúng, nhưng anh thật sự không thích có người kè kè bên cạnh, hơn nữa biết anh là gia chủ của Dông Phương gia không nhiều, ai sẽ ra tay với một sinh viên bình thường.
Nhạc Tư Trà biết mình không lo vào việc này được, đành chuyển đề tài “Vị thuốc để chế ‘tiên tích’ đã trồng được chưa?”
“Còn ba tháng nữa hẳn là có thể thu hoạch nhóm đầu tiên, thuốc giờ vẫn đang trong tiêu thụ, hơn nữa có thêm mấy phê em đưa, hẳn là chống được đến đó.”
“Vậy là tốt rồi. Từ khi tầng thứ hai hình thành, đất ở tầng một cũng mở rộng rất nhanh, em đã bảo Du Nhiên dùng gần hết số đất đó tròng dược liệu, giờ cũng đã kha khá, mai anh cho người tới lấy đi.” Dù nói chuyện nhưng động tác mát xa của Nhạc Tư Trà vẫn không dừng.
Diệp Kình nghe vậy, đồng ý “Dược liệu vậy cũng đã đủ, nốt lượt này là không cần đâu.”
“Vậy anh bảo đất đấy trồng gì bây giờ? Để không thật tiếc.”
“Du Nhiên có thể khống chế đất trong không gian đúng không?”
“A? Vâng.” Nhạc Tư Trà không kịp phản ứng, sửng sốt rồi mới trả lời.
“Nghiên cứu phân bón hồi trước cũng sắp xong, thực nghiệm ở thôn Phúc Khê cũng đã thành công, anh nghĩ một thời gian ngắn nữa thôi, loại phân hóa học này sẽ được đưa ra thị trường. Em có thể đưa ít đất đó cho anh không?” Phân hóa học kiểu mới sử dụng rất ít đất không gian, chỉ cần một tấn cũng đủ tạo ra hơn vạn tấn phân, dù sao hàm lượng lớn quá sẽ bị bại lộ bí mật.
“Không sao, Du Nhiên có thể khống chế sự sinh trưởng của chúng.” Nhạc Tư Trà hỏi Du Nhiên rồi trả lời Diệp Kình, nhưng là…cậu có chút kinh ngạc, nói tiếp “Có một điều kiện.”
“Gì cơ?” Diệp Kình thật kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Du Nhiên đưa ra điều kiện.
Nhạc Tư Trà gật đầu, tỏ vẻ anh không nghe lầm.
“Điều kiện gì? Em nói đi.” Diệp Kình cảm thấy hứng thú.
“Vì chủ nhân không có năng lượng giúp em vận chuyển không gian nên em đành phải hấp thụ sức sống từ thế giới bên ngoài – đương nhiên là chỉ ở thực vật – ngoài chủ nhân ra, bất kỳ ai muốn có đất không gian đều phải dùng sức sống đổi lấy.” Đây là Nhạc Tư Trà chuyển lời Du Nhiên.