“Ong… ong*…” ve sầu hữu khí vô lực ở trên cây kêu, mấy ngày nay tựa hồ đặc biệt nóng, lúc này gần chính ngọ, mặt trời chói chang giống như một trái cầu lửa tỏa sức nóng khiến cho ngay cả gió thổi cũng oi bức. “Nghe nói Chung di nương đã qua đời là biểu muội bà con xa của Nhiếp đại nhân, thuở nhỏ vì gia đạo sa sút…” Xuân Nha đang quạt cho Mèo Con, Thu Thực ở bên cạnh kể cho Mèo Con chuyện tình cảm của Nhiếp đại nhân lúc còn trẻ. Thật là giống như trong tiểu thuyết vậy, Nhan thị là hôn thê chỉ định của Nhiếp đại nhân, Chung thị là người yêu thanh mai trúc mã của Nhiếp đại nhân. Hơn nữa từ sau khi Chung thị sinh hạ Nhiếp Hành, vì khó sinh mà qua đời, khiến cho Nhiếp đại nhân càng thêm hoài niệm bà, Nhiếp đại nhân đối với Nhiếp Hành sủng ái thậm chí còn hơn cả hai con trai trưởng. Mèo Con miễn cưỡng tựa vào ghế mỹ nhân nghe chuyện bát quái của Nhiếp gia, hướng Xuân Nha xua tay nói: “Thôi đi, đừng quạt nữa, làm muội cũng mệt, muội đem mành cuộn lên, hai mặt thông gió liền mát mẻ” Xuân Nha chần chờ nói: “Nhưng mà, phu nhân, ngài mặc…” Mèo Con chỉ mặc một kiện quần áo sam, cái yếm bên trong đều có thể xem nhất thanh nhị sở, nếu đem mành cuộn lên, bị người nào hoàn thấy, không nói bị hủy danh tiết, cũng sẽ bị người ta nói nàng không tuân thủ quy củ. Mèo Con nghe xong lời Xuân Nha, không khỏi có chút ủ rũ: “Nếu ở nông thôn thì tốt rồi, so với nơi này mát mẻ hơn. Đừng quạt nữa, ta ngồi một chút liền hết nóng”. Nàng quay đầu lại hỏi Thu Thực: “Làm sao muội biết việc này? Vãn Chiếu nói với muội?” Thu Thực lắc đầu nói: “Vãn Chiếu tỷ tỷ làm sao có thể nói cho muội biết?” Xuân Nha nói: “Hạ nhân trong viện của nhị gia miệng còn không mở, bọn muội ở đây nửa tháng cũng không biết được việc gì, vẫn là sau đó đi ra bên ngoài cùng hạ nhân Nhiếp gia tán gẫu, mới mơ hồ biết một chút chuyện cũ của Nhiếp gia” Mèo Con chống má trầm ngâm thầm nghĩ, trừ phi Nhan thị cũng có người yêu khác, bằng không y theo lối suy nghĩ của nữ nhân cổ đại bà nhất định đối với Chung thị cùng Nhiếp Hành hận thấu xương. Mà tính khí của Nhiếp Tuyên, đối mặt với việc Nhiếp Hành cướp đi sủng ái của cha, phỏng chừng cũng không có nhiều tình huynh đệ đi? A… xem ra bản thân mình cũng phải tránh tiếp xúc với nhà của Nhiếp Hành này mới được, dù sao nàng cũng sinh hoạt trong phạm vi của Nhan thị cùng Nhiếp Tuyên quản lý, mà không phải Nhiếp đại nhân. Xuân Nha chần chờ một chút, thấp giọng nói: “Phu nhân, muội còn nghe nói, tam phu nhân từng muốn đem cháu gái gả cho nhị gia, nhưng bị nhị gia từ chối” Mèo Con nghe xong “A” một tiếng: “Chuyện xảy ra khi nào?” “Chính là trước lúc thành thân”, Xuân Nha nói. “Ừm…” Mèo Con lên tiếng, nói với hai người: “Các muội làm tốt lắm, về sau mỗi tháng ta sẽ cho các muội thêm một quan tiền, ngày thường không có việc gì, liền mua ít hạt dưa, quà vặt đến trò chuyện với vài đại nha hoàn Nhiếp gia” “Dạ!”, hai người vội đứng dậy đáp ứng, Mèo Con thấy dáng vẻ Xuân Nha, Thu Thực lo lắng, không khỏi ngây người. Nghị thân thì như thế nào? Trước khi nàng lấy Nhiếp Tuyên không phải cũng đã cùng Chu Quý nghị thân qua. Một người phụ nữ nếu cả ngày lo lắng chồng mình bên ngoài gặp ai, vắt óc tìm mưu kế nghĩ làm sao giám thị hắn, khống chế hắn, không cho hắn nạp thiếp, như vậy ngày qua ngày còn có ý nghĩa gì? Khiến cho hai vợ chồng mất đi tín nhiệm, hôn nhân như vậy cũng đi đến bước (Quá chính xác!) “À, đúng rồi, xem ra thời tiết càng ngày càng nóng, ta cho các muội làm bình phong làm xong chưa?” “Tháng trước đã bắt đầu làm, hiện tại đã muốn gần xong”, Xuân Nha nói. “Ừm!” Mèo Con hàm hàm hồ hồ lên tiếng, cả người đều dựa vào trên tháp, nhắm mắt dưỡng thần, Xuân Nha cùng Thu Thực trở về thật tốt, ở trước mặt Vãn Chiếu, nàng luôn phải diễn trò, một lát đều lơi lỏng không được, mà ở trước mặt Xuân Nha, Thu Thực, nàng ít nhất không cần phải diễn. Hôm sau là Đoan Ngọ, Mèo Con sớm đã thức dậy, vội vàng rửa mặt, hoá trang, Nhiếp Tuyên hai tay ôm đầu nhàn nhã nằm ở trên giường, thấy bộ dạng Mèo Con vội đến vội đi, không khỏi ách nhiên thất tiếu: “Thật vội, khó trách nàng sớm đã thức dậy” Mèo Con trên mặt thoa hương chi mật cao không thể nói chuyện, chỉ có thể trở mình xem thường liếc hắn một cái, Nhiếp Tuyên bị bộ dạng của nàng chọc đến cười ha ha, mãi cho đến khi nhìn thấy hai mắt Mèo Con trợn lên, tay đã muốn vươn đến trên người hắn, hắn mới vội thân thủ cầm hai tiểu móng vuốt kia, buồn cười nói: “Ta không cười, không cười” Vãn Chiếu ở một bên nói: “Nhị gia, ngài đừng chọc phu nhân, một hồi còn có rất nhiều chuyện a!” Nhiếp Tuyên đứng dậy nói: “Được, được, ta không đùa nàng nữa!”. Hắn cúi đầu ở bên tai của nàng nói: “Lời ta nói ngày hôm qua nàng nhớ kỹ không?”. Thấy Mèo Con gật gật đầu, mới đứng dậy rời đi. Không có Nhiếp Tuyên ở một bên quấy rối, mọi người tay chân nhất thời nhanh rất nhiều, chỉ qua nửa canh giờ, trên mặt Mèo Con đã tẩy rửa xong, đổi xong quần áo, ngồi ở trước bàn trang điểm để cho Vãn Chiếu trang điểm cho mình. Nhiếp Tuyên ở bên ngoài phòng dùng đồ ăn sáng, phân phó hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, đang muốn trở về phòng bảo Mèo Con mau một chút, đã thấy cửa phòng mở ra, một thân áo váy màu bích nhẹ nhàng, áo váy phất phơ, thanh thoát, Nhiếp Tuyên không khỏi ngây ngốc nhìn. “Đẹp không?”, Mèo Con đi đến trước mặt hắn ngửa đầu hỏi. Mèo Con mặc quần áo xuân sam, mềm nhẹ phiêu dật, quang hoa lưu chuyển, càng phù hợp với vẻ đẹp của Mèo Con. Nhiếp Tuyên không tự chủ được thân thủ ôm nàng, trong lúc đó, chỉ cảm thấy hơi thở khó khăn, cố sức nói: “Đẹp!” Mọi người thấy Nhiếp Tuyên khó có được bộ dạng thất thố, đều cúi đầu, thân thể hơi hơi rung động, Nhiếp Tuyên cũng không xấu hổ, giúp đỡ Mèo Con lên xe ngựa, cũng không chờ Vãn Chiếu buông mành, tự mình đem mành buông xuống “Ai nha, cẩn thận son của thiếp!”, Vãn Chiếu cùng Xuân Nha nghe thấy trong xe ngựa truyền đến thanh âm hờn dỗi của phu nhân, không khỏi hai mặt nhìn nhau, nhịn một hồi, rốt cục nhịn không được chạy ra xa, một tay che miệng, một tay ôm bụng, cười đến lệ tràn ra. Bị Nhiếp Tuyên hành hạ như vậy, Mèo Con lại ngượng ngùng bảo Vãn Chiếu tiến vào chỉnh sửa lại cho mình, chỉ có thể tự mình lấy son ra sửa lại. “Để cho ta giúp nàng, được không?”, Nhiếp Tuyên ôm thắt lưng của nàng, thân thủ lấy cho nàng mạt son. “Chàng không gây thêm phiền thì tốt rồi!” Mèo Con xấu hổ đẩy hắn ra, tự mình chỉnh lại son, thoa lên môi. “Thật xin lỗi!”. Nhiếp Tuyên không có nhiều thành ý giải thích, Mèo Con tức giận thân thủ nhéo thịt bên hông của hắn: “Đều là tại chàng! Nếu thỉnh an muộn làm sao bây giờ?” Nhiếp Tuyên vội ôm nàng an ủi nói: “Không có việc gì, thời gian còn sớm !” Mèo Con nhìn hắn liếc mắt một cái: “Về sau đừng ở lúc đi thỉnh an làm việc này”. Tuy là quở trách, nhưng ngữ khí yêu kiều, tựa như làm nũng bình thường. Nhiếp Tuyên cười hôn nhẹ vành tai của nàng nói: “Được!” “Là nhị đệ sao?” Thanh âm sang sảng vang lên, Mèo Con rõ ràng chú ý tới sắc mặt Nhiếp Tuyên lãnh đạm một chút, nhưng lập tức trên mặt hiện lên tươi cười công thức hoá: “Là tam ca sao?”. Nói xong hắn đứng dậy vén rèm nhảy xuống xe ngựa. Mèo Con cách màn xe nhìn, một nam tử trung niên đang đứng ngoài xe ngựa, mặt trắng, quần áo màu lam càng thêm phụ trợ cho hắn, cùng với trong trí tưởng tượng của Mèo Con hoàn toàn khác nhau. Sau khi Nhiếp Tuyên xuống xe ngựa, Nhiếp Hành thân thiết vỗ bờ vai của hắn, cùng hắn ôn chuyện. Mèo Con tiếp tục ngồi không ở trên xe ngựa, sau khi vào trong viện Nhan thị, Mèo Con được Vãn Chiếu giúp đỡ, xuống xe ngựa. Trong phòng của Nhan thị, oanh thanh chuyện cười, quần áo cẩm tú, châu ngọc chói mắt, nha hoàn ở cửa thấy Mèo Con đến đây, vội kéo mành giúp nàng cười nói: “Lão phu nhân, nhị phu nhân đã đến” Mèo Con hôm nay mặc quần áo thanh lịch quần áo bích màu, nhưng tất cả đồ trang sức đều là ngọc bích được khảm hồng bảo, cứ như vậy, thanh lịch không giảm, nhưng quý khí lập tức tăng thêm tám phần, được khảm hồng bảo, lại tăng nàng hai phần không khí vui mừng. Nàng vừa vào cửa, tất cả nhất thời im lặng một chút, Mèo Con chân thành đi đến Nhan thị trước mặt, quỳ gối trên cẩm điếm, trước tiên thỉnh an Nhan thị. Nhan thị thấy Mèo Con mặc như thế, miệng cười đều không thể khép lại, bảo Ngôn mụ nâng Mèo Con dậy nói: “Trang phục này thật xinh đẹp, ta đã nói rồi, tuổi còn trẻ, cả ngày ăn mặc chính chắn, giống như một tiểu lão thái bà làm gì? Tuổi còn trẻ, xinh đẹp như vậy, phải ăn mặt như thế này!” Mèo Con đỏ mặt, cúi đầu mỉm cười không nói, cảm thụ được mọi người phóng ánh mắt đến trên người mình hoặc là thèm muốn, hoặc là trêu tức. Tùng Nương tiến lên kéo ống tay áo nàng nói: “Thẩm thẩm, đây là vải xuân sam đúng không? Là Vân Hương ti? Là nhị thúc tặng cho người đi?”. Vân Hương ti này là cống phẩm thượng phẩm, Nhiếp gia năm nay chỉ phải ba cuộn, tất cả đều là Nhiếp Tuyên đưa đến, hai cuộn cho Nhan thị, một cho Mèo Con. Mèo Con xấu hổ gật gật đầu. “Lão phu nhân, vị này chính là người vợ mới cưới của nhị đệ?”. Một tiếng cười khẽ nói, Mèo Con ngẩng đầu nhìn lại, một thiếu phụ chừng trên dưới bốn mươi đang nhìn nàng, nàng ta chính là thê tử của Nhiếp Hành, Văn thị. Nhan thị cười nói với Mèo Con: “Lúc con cùng Trọng ca thành thân, có cùng tam tẩu con gặp qua một lần, còn nhớ không?” Mèo Con vội phúc thân hành lễ Văn thị, Văn thị cười hoàn lễ: “Chậc chậc, thực không uổng công lão phu nhân tự mình chọn lựa, nhìn khuôn mặt này, quả nhiên là chọc người yêu thương a!”. Nói xong liền muốn lôi kéo tay Mèo Con tinh tế nhìn. Mèo Con trong lòng ngầm bực, tay hơi hơi vừa chuyển, bất động thanh sắc thoát khỏi tay Văn thị: “Tam tẩu quá khen”. Nói xong liền đứng ở bên cạnh Nhan thị, Nhan thị cười tủm tỉm nói: “Em dâu con da mặt mỏng, cũng đừng làm con bé sợ” Văn thị cười hạ thấp người nói: “Con đã quên là em dâu mới vào cửa, trước đây còn chưa gặp qua chuyện này” Mèo Con nghe xong lời Văn thị, cúi đầu không nói, nàng vốn muốn nhìn thử vị tam phu nhân này thủ đoạn như thế nào, hiện giờ xem ra không có gì cao siêu lắm, quả thật không thể so với thủ đoạn của Tạ thị và Tô thị, bản thân mình thật sự là đánh giá cao nàng. Nhưng mà loại tiểu nhân này cũng có chỗ khó đối phó, bởi vì trình độ không biết xấu hổ của bọn họ, vượt qua tưởng tượng của người bình thường. Nhan thị chỉ vào hai thiếu phụ mặc hoa phục nói: “Đây là đại nha đầu, đây là nhị nha đầu, hai người bọn họ con còn chưa thấy qua” Mèo Con giương mắt nhìn hai thiếu phụ tuổi tác tương đương, ước chừng đều trên dưới hai mươi, hai mươi ba tuổi, đại cô nương mặt như trăng tròn, da thịt phong phì, vẻ mặt cười hiền lành, thấy Mèo Con bước lên phía trước cấp nàng hành lễ: “Nhị thẩm” Mèo Con cười cùng nàng chào, lại bảo Vãn Chiếu đem hà bao tặng cho nàng, đại cô nương phúc thân cảm tạ, mới bảo nha hoàn đem hà bao thu hồi. Nhị cô nương kia khuôn mặt ngũ đoản, dáng điệu uyển chuyển, dung mạo tú lệ, cười nói: “Ánh mắt nhị thúc thật tốt, nhị thẩm thật sự là một tiểu mỹ nhân”. Nàng cùng Văn thị có vài phần giống nhau, nhưng so với Văn thị càng nhiều phần sắc bén. Mèo Con nhận lễ của nàng, bảo Thu Thực tặng một cái hà bao cho nàng, nhị cô nương sắc mặt cứng đờ, mới cười bảo nha hoàn nhận hà bao. Đại cô nương lôi kéo tay Nhan thị nói: “Bà nội, con vừa thấy nhị thẩm liền cảm thấy thật thân thiết, một hồi nhất định phải cùng nhị thẩm hảo hảo thân cận!” Nhan thị ở một bên nhìn xem ánh mắt đều cười mị thành một đường: “Được, được, đều là hảo hài tử, ta thấy các con ở chung hòa thuận, ta liền vui vẻ” Lúc này Tạ thị đứng dậy cười nói: “Mẹ con thấy hiện tại sắc trời vừa đúng lúc, không bằng đi đến hoa viên thưởng hoa, thư giãn gân cốt một chút đi” Mọi người nghe xong, liên tục gật đầu. Nhan thị được Tạ thị cùng Mèo Con nâng đỡ, chậm rãi bước vào hoa viên, trong hoa viên cẩm y cùng hoa tươi tôn nhau lên, trang phục của Mèo Con trong một đám tố y rực rỡ càng có vẻ phá lệ đặc biệt, hồng bảo đỏ tươi như hoa lựu càng làm nổi bật da thịt oánh triệt của nàng, phong tư tuyệt đẹp. Mèo Con nhìn ánh mắt tán dương của Nhan thị, biết bản thân đã hành động đúng. Tuy nói ở vào thế gia phải giả bộ thấp xuống một chút, nhưng mà ngày hôm nay chính là Nhan thị cố tình muốn nàng làm diễn viên chính, nếu bản thân lại cố gắng giả bộ thấp kém, sẽ bị người ta nói hẹp hòi. Mèo Con chỉ vào đình trên mặt hồ nói: “Mẹ, không bằng chúng ta đi bên trong đình kia nghỉ chân một chút đi?”. Hồ kia là Nhiếp gia bỏ tiền ra xây, còn cố tình dẫn nước từ bên ngoài vào, trên mặt hồ là một đình bát giác rộng, ba mặt bị nước bao quanh, một mặt trồng mấy cây lựu, giống như một đình trúc tao nhã thoáng mát. Nhan thị thấy thế vui sướng nói: “Nơi này tốt, sạch sẽ sảng khoái, con thật biết chọn địa phương a!”. Nói xong liền tiến vào đình, nha hoàn hầu hạ bên cạnh vội dâng trà lên. Mèo Con cùng Tô thị hai người đem chén bày trên bàn. Nhan thị một mình một bàn, đại cô nương, nhị cô nương ngồi ở bàn phía đông, Tạ thị, Văn thị cùng Vân Nương, Tùng Nương ngồi ở bàn phía tây, Mèo Con, Tô thị đứng ở bên người Nhan thị cùng Tạ thị hầu hạ. Mèo Con để chén trà xuống cùng Nhan thị nói: “Uống trà xanh không tốt lắm, con bảo người ta làm trà hoa nhài”. Lại bảo nha hoàn cầm quạt tròn ở một bên chậm rãi quạt cho Nhan thị. Bọn nha hoàn lục tục đem điểm tâm vào. Văn thị hé miệng cười nói: “Lão phu nhân, người con dâu này của ngài thật là biết hiểu lòng người a! Khó trách ngài đem làm bảo bối” Nhan thị cười nói: “Em dâu của con có nhiều điểm tốt không kể hết, hiểu lòng người a, chính là một trong số đó” Mọi người đang nhàn thoại, đại nha hoàn bên người Nhan thị là Phù Văn tiế vào cười nói: “Lão phu nhân, nhị gia cùng tam gia, Triệt thiếu gia đến thỉnh an” Nhan thị vừa nghe liền cười nói: “Đã lâu không thấy Triệt Nhi, mau mời bọn họ tiến vào” Văn thị đứng dậy cười nói: “Lão phu nhân đã ba năm rồi chưa thấy Triệt Nhi a!” Vì nữ quyến ở đây đều là họ hàng gần, cho nên đều không có lảng tránh, sau một lát, Nhiếp Tuyên, Nhiếp Hành, mang theo một thiếu niên áo lam tiến vào.
“Ong… ong*…” ve sầu hữu khí vô lực ở trên cây kêu, mấy ngày nay tựa hồ đặc biệt nóng, lúc này gần chính ngọ, mặt trời chói chang giống như một trái cầu lửa tỏa sức nóng khiến cho ngay cả gió thổi cũng oi bức. “Nghe nói Chung di nương đã qua đời là biểu muội bà con xa của Nhiếp đại nhân, thuở nhỏ vì gia đạo sa sút…” Xuân Nha đang quạt cho Mèo Con, Thu Thực ở bên cạnh kể cho Mèo Con chuyện tình cảm của Nhiếp đại nhân lúc còn trẻ. Thật là giống như trong tiểu thuyết vậy, Nhan thị là hôn thê chỉ định của Nhiếp đại nhân, Chung thị là người yêu thanh mai trúc mã của Nhiếp đại nhân. Hơn nữa từ sau khi Chung thị sinh hạ Nhiếp Hành, vì khó sinh mà qua đời, khiến cho Nhiếp đại nhân càng thêm hoài niệm bà, Nhiếp đại nhân đối với Nhiếp Hành sủng ái thậm chí còn hơn cả hai con trai trưởng. Mèo Con miễn cưỡng tựa vào ghế mỹ nhân nghe chuyện bát quái của Nhiếp gia, hướng Xuân Nha xua tay nói: “Thôi đi, đừng quạt nữa, làm muội cũng mệt, muội đem mành cuộn lên, hai mặt thông gió liền mát mẻ” Xuân Nha chần chờ nói: “Nhưng mà, phu nhân, ngài mặc…” Mèo Con chỉ mặc một kiện quần áo sam, cái yếm bên trong đều có thể xem nhất thanh nhị sở, nếu đem mành cuộn lên, bị người nào hoàn thấy, không nói bị hủy danh tiết, cũng sẽ bị người ta nói nàng không tuân thủ quy củ. Mèo Con nghe xong lời Xuân Nha, không khỏi có chút ủ rũ: “Nếu ở nông thôn thì tốt rồi, so với nơi này mát mẻ hơn. Đừng quạt nữa, ta ngồi một chút liền hết nóng”. Nàng quay đầu lại hỏi Thu Thực: “Làm sao muội biết việc này? Vãn Chiếu nói với muội?” Thu Thực lắc đầu nói: “Vãn Chiếu tỷ tỷ làm sao có thể nói cho muội biết?” Xuân Nha nói: “Hạ nhân trong viện của nhị gia miệng còn không mở, bọn muội ở đây nửa tháng cũng không biết được việc gì, vẫn là sau đó đi ra bên ngoài cùng hạ nhân Nhiếp gia tán gẫu, mới mơ hồ biết một chút chuyện cũ của Nhiếp gia” Mèo Con chống má trầm ngâm thầm nghĩ, trừ phi Nhan thị cũng có người yêu khác, bằng không y theo lối suy nghĩ của nữ nhân cổ đại bà nhất định đối với Chung thị cùng Nhiếp Hành hận thấu xương. Mà tính khí của Nhiếp Tuyên, đối mặt với việc Nhiếp Hành cướp đi sủng ái của cha, phỏng chừng cũng không có nhiều tình huynh đệ đi? A… xem ra bản thân mình cũng phải tránh tiếp xúc với nhà của Nhiếp Hành này mới được, dù sao nàng cũng sinh hoạt trong phạm vi của Nhan thị cùng Nhiếp Tuyên quản lý, mà không phải Nhiếp đại nhân. Xuân Nha chần chờ một chút, thấp giọng nói: “Phu nhân, muội còn nghe nói, tam phu nhân từng muốn đem cháu gái gả cho nhị gia, nhưng bị nhị gia từ chối” Mèo Con nghe xong “A” một tiếng: “Chuyện xảy ra khi nào?” “Chính là trước lúc thành thân”, Xuân Nha nói. “Ừm…” Mèo Con lên tiếng, nói với hai người: “Các muội làm tốt lắm, về sau mỗi tháng ta sẽ cho các muội thêm một quan tiền, ngày thường không có việc gì, liền mua ít hạt dưa, quà vặt đến trò chuyện với vài đại nha hoàn Nhiếp gia” “Dạ!”, hai người vội đứng dậy đáp ứng, Mèo Con thấy dáng vẻ Xuân Nha, Thu Thực lo lắng, không khỏi ngây người. Nghị thân thì như thế nào? Trước khi nàng lấy Nhiếp Tuyên không phải cũng đã cùng Chu Quý nghị thân qua. Một người phụ nữ nếu cả ngày lo lắng chồng mình bên ngoài gặp ai, vắt óc tìm mưu kế nghĩ làm sao giám thị hắn, khống chế hắn, không cho hắn nạp thiếp, như vậy ngày qua ngày còn có ý nghĩa gì? Khiến cho hai vợ chồng mất đi tín nhiệm, hôn nhân như vậy cũng đi đến bước (Quá chính xác!) “À, đúng rồi, xem ra thời tiết càng ngày càng nóng, ta cho các muội làm bình phong làm xong chưa?” “Tháng trước đã bắt đầu làm, hiện tại đã muốn gần xong”, Xuân Nha nói. “Ừm!” Mèo Con hàm hàm hồ hồ lên tiếng, cả người đều dựa vào trên tháp, nhắm mắt dưỡng thần, Xuân Nha cùng Thu Thực trở về thật tốt, ở trước mặt Vãn Chiếu, nàng luôn phải diễn trò, một lát đều lơi lỏng không được, mà ở trước mặt Xuân Nha, Thu Thực, nàng ít nhất không cần phải diễn. Hôm sau là Đoan Ngọ, Mèo Con sớm đã thức dậy, vội vàng rửa mặt, hoá trang, Nhiếp Tuyên hai tay ôm đầu nhàn nhã nằm ở trên giường, thấy bộ dạng Mèo Con vội đến vội đi, không khỏi ách nhiên thất tiếu: “Thật vội, khó trách nàng sớm đã thức dậy” Mèo Con trên mặt thoa hương chi mật cao không thể nói chuyện, chỉ có thể trở mình xem thường liếc hắn một cái, Nhiếp Tuyên bị bộ dạng của nàng chọc đến cười ha ha, mãi cho đến khi nhìn thấy hai mắt Mèo Con trợn lên, tay đã muốn vươn đến trên người hắn, hắn mới vội thân thủ cầm hai tiểu móng vuốt kia, buồn cười nói: “Ta không cười, không cười” Vãn Chiếu ở một bên nói: “Nhị gia, ngài đừng chọc phu nhân, một hồi còn có rất nhiều chuyện a!” Nhiếp Tuyên đứng dậy nói: “Được, được, ta không đùa nàng nữa!”. Hắn cúi đầu ở bên tai của nàng nói: “Lời ta nói ngày hôm qua nàng nhớ kỹ không?”. Thấy Mèo Con gật gật đầu, mới đứng dậy rời đi. Không có Nhiếp Tuyên ở một bên quấy rối, mọi người tay chân nhất thời nhanh rất nhiều, chỉ qua nửa canh giờ, trên mặt Mèo Con đã tẩy rửa xong, đổi xong quần áo, ngồi ở trước bàn trang điểm để cho Vãn Chiếu trang điểm cho mình. Nhiếp Tuyên ở bên ngoài phòng dùng đồ ăn sáng, phân phó hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, đang muốn trở về phòng bảo Mèo Con mau một chút, đã thấy cửa phòng mở ra, một thân áo váy màu bích nhẹ nhàng, áo váy phất phơ, thanh thoát, Nhiếp Tuyên không khỏi ngây ngốc nhìn. “Đẹp không?”, Mèo Con đi đến trước mặt hắn ngửa đầu hỏi. Mèo Con mặc quần áo xuân sam, mềm nhẹ phiêu dật, quang hoa lưu chuyển, càng phù hợp với vẻ đẹp của Mèo Con. Nhiếp Tuyên không tự chủ được thân thủ ôm nàng, trong lúc đó, chỉ cảm thấy hơi thở khó khăn, cố sức nói: “Đẹp!” Mọi người thấy Nhiếp Tuyên khó có được bộ dạng thất thố, đều cúi đầu, thân thể hơi hơi rung động, Nhiếp Tuyên cũng không xấu hổ, giúp đỡ Mèo Con lên xe ngựa, cũng không chờ Vãn Chiếu buông mành, tự mình đem mành buông xuống “Ai nha, cẩn thận son của thiếp!”, Vãn Chiếu cùng Xuân Nha nghe thấy trong xe ngựa truyền đến thanh âm hờn dỗi của phu nhân, không khỏi hai mặt nhìn nhau, nhịn một hồi, rốt cục nhịn không được chạy ra xa, một tay che miệng, một tay ôm bụng, cười đến lệ tràn ra. Bị Nhiếp Tuyên hành hạ như vậy, Mèo Con lại ngượng ngùng bảo Vãn Chiếu tiến vào chỉnh sửa lại cho mình, chỉ có thể tự mình lấy son ra sửa lại. “Để cho ta giúp nàng, được không?”, Nhiếp Tuyên ôm thắt lưng của nàng, thân thủ lấy cho nàng mạt son. “Chàng không gây thêm phiền thì tốt rồi!” Mèo Con xấu hổ đẩy hắn ra, tự mình chỉnh lại son, thoa lên môi. “Thật xin lỗi!”. Nhiếp Tuyên không có nhiều thành ý giải thích, Mèo Con tức giận thân thủ nhéo thịt bên hông của hắn: “Đều là tại chàng! Nếu thỉnh an muộn làm sao bây giờ?” Nhiếp Tuyên vội ôm nàng an ủi nói: “Không có việc gì, thời gian còn sớm !” Mèo Con nhìn hắn liếc mắt một cái: “Về sau đừng ở lúc đi thỉnh an làm việc này”. Tuy là quở trách, nhưng ngữ khí yêu kiều, tựa như làm nũng bình thường. Nhiếp Tuyên cười hôn nhẹ vành tai của nàng nói: “Được!” “Là nhị đệ sao?” Thanh âm sang sảng vang lên, Mèo Con rõ ràng chú ý tới sắc mặt Nhiếp Tuyên lãnh đạm một chút, nhưng lập tức trên mặt hiện lên tươi cười công thức hoá: “Là tam ca sao?”. Nói xong hắn đứng dậy vén rèm nhảy xuống xe ngựa. Mèo Con cách màn xe nhìn, một nam tử trung niên đang đứng ngoài xe ngựa, mặt trắng, quần áo màu lam càng thêm phụ trợ cho hắn, cùng với trong trí tưởng tượng của Mèo Con hoàn toàn khác nhau. Sau khi Nhiếp Tuyên xuống xe ngựa, Nhiếp Hành thân thiết vỗ bờ vai của hắn, cùng hắn ôn chuyện. Mèo Con tiếp tục ngồi không ở trên xe ngựa, sau khi vào trong viện Nhan thị, Mèo Con được Vãn Chiếu giúp đỡ, xuống xe ngựa. Trong phòng của Nhan thị, oanh thanh chuyện cười, quần áo cẩm tú, châu ngọc chói mắt, nha hoàn ở cửa thấy Mèo Con đến đây, vội kéo mành giúp nàng cười nói: “Lão phu nhân, nhị phu nhân đã đến” Mèo Con hôm nay mặc quần áo thanh lịch quần áo bích màu, nhưng tất cả đồ trang sức đều là ngọc bích được khảm hồng bảo, cứ như vậy, thanh lịch không giảm, nhưng quý khí lập tức tăng thêm tám phần, được khảm hồng bảo, lại tăng nàng hai phần không khí vui mừng. Nàng vừa vào cửa, tất cả nhất thời im lặng một chút, Mèo Con chân thành đi đến Nhan thị trước mặt, quỳ gối trên cẩm điếm, trước tiên thỉnh an Nhan thị. Nhan thị thấy Mèo Con mặc như thế, miệng cười đều không thể khép lại, bảo Ngôn mụ nâng Mèo Con dậy nói: “Trang phục này thật xinh đẹp, ta đã nói rồi, tuổi còn trẻ, cả ngày ăn mặc chính chắn, giống như một tiểu lão thái bà làm gì? Tuổi còn trẻ, xinh đẹp như vậy, phải ăn mặt như thế này!” Mèo Con đỏ mặt, cúi đầu mỉm cười không nói, cảm thụ được mọi người phóng ánh mắt đến trên người mình hoặc là thèm muốn, hoặc là trêu tức. Tùng Nương tiến lên kéo ống tay áo nàng nói: “Thẩm thẩm, đây là vải xuân sam đúng không? Là Vân Hương ti? Là nhị thúc tặng cho người đi?”. Vân Hương ti này là cống phẩm thượng phẩm, Nhiếp gia năm nay chỉ phải ba cuộn, tất cả đều là Nhiếp Tuyên đưa đến, hai cuộn cho Nhan thị, một cho Mèo Con. Mèo Con xấu hổ gật gật đầu. “Lão phu nhân, vị này chính là người vợ mới cưới của nhị đệ?”. Một tiếng cười khẽ nói, Mèo Con ngẩng đầu nhìn lại, một thiếu phụ chừng trên dưới bốn mươi đang nhìn nàng, nàng ta chính là thê tử của Nhiếp Hành, Văn thị. Nhan thị cười nói với Mèo Con: “Lúc con cùng Trọng ca thành thân, có cùng tam tẩu con gặp qua một lần, còn nhớ không?” Mèo Con vội phúc thân hành lễ Văn thị, Văn thị cười hoàn lễ: “Chậc chậc, thực không uổng công lão phu nhân tự mình chọn lựa, nhìn khuôn mặt này, quả nhiên là chọc người yêu thương a!”. Nói xong liền muốn lôi kéo tay Mèo Con tinh tế nhìn. Mèo Con trong lòng ngầm bực, tay hơi hơi vừa chuyển, bất động thanh sắc thoát khỏi tay Văn thị: “Tam tẩu quá khen”. Nói xong liền đứng ở bên cạnh Nhan thị, Nhan thị cười tủm tỉm nói: “Em dâu con da mặt mỏng, cũng đừng làm con bé sợ” Văn thị cười hạ thấp người nói: “Con đã quên là em dâu mới vào cửa, trước đây còn chưa gặp qua chuyện này” Mèo Con nghe xong lời Văn thị, cúi đầu không nói, nàng vốn muốn nhìn thử vị tam phu nhân này thủ đoạn như thế nào, hiện giờ xem ra không có gì cao siêu lắm, quả thật không thể so với thủ đoạn của Tạ thị và Tô thị, bản thân mình thật sự là đánh giá cao nàng. Nhưng mà loại tiểu nhân này cũng có chỗ khó đối phó, bởi vì trình độ không biết xấu hổ của bọn họ, vượt qua tưởng tượng của người bình thường. Nhan thị chỉ vào hai thiếu phụ mặc hoa phục nói: “Đây là đại nha đầu, đây là nhị nha đầu, hai người bọn họ con còn chưa thấy qua” Mèo Con giương mắt nhìn hai thiếu phụ tuổi tác tương đương, ước chừng đều trên dưới hai mươi, hai mươi ba tuổi, đại cô nương mặt như trăng tròn, da thịt phong phì, vẻ mặt cười hiền lành, thấy Mèo Con bước lên phía trước cấp nàng hành lễ: “Nhị thẩm” Mèo Con cười cùng nàng chào, lại bảo Vãn Chiếu đem hà bao tặng cho nàng, đại cô nương phúc thân cảm tạ, mới bảo nha hoàn đem hà bao thu hồi. Nhị cô nương kia khuôn mặt ngũ đoản, dáng điệu uyển chuyển, dung mạo tú lệ, cười nói: “Ánh mắt nhị thúc thật tốt, nhị thẩm thật sự là một tiểu mỹ nhân”. Nàng cùng Văn thị có vài phần giống nhau, nhưng so với Văn thị càng nhiều phần sắc bén. Mèo Con nhận lễ của nàng, bảo Thu Thực tặng một cái hà bao cho nàng, nhị cô nương sắc mặt cứng đờ, mới cười bảo nha hoàn nhận hà bao. Đại cô nương lôi kéo tay Nhan thị nói: “Bà nội, con vừa thấy nhị thẩm liền cảm thấy thật thân thiết, một hồi nhất định phải cùng nhị thẩm hảo hảo thân cận!” Nhan thị ở một bên nhìn xem ánh mắt đều cười mị thành một đường: “Được, được, đều là hảo hài tử, ta thấy các con ở chung hòa thuận, ta liền vui vẻ” Lúc này Tạ thị đứng dậy cười nói: “Mẹ con thấy hiện tại sắc trời vừa đúng lúc, không bằng đi đến hoa viên thưởng hoa, thư giãn gân cốt một chút đi” Mọi người nghe xong, liên tục gật đầu. Nhan thị được Tạ thị cùng Mèo Con nâng đỡ, chậm rãi bước vào hoa viên, trong hoa viên cẩm y cùng hoa tươi tôn nhau lên, trang phục của Mèo Con trong một đám tố y rực rỡ càng có vẻ phá lệ đặc biệt, hồng bảo đỏ tươi như hoa lựu càng làm nổi bật da thịt oánh triệt của nàng, phong tư tuyệt đẹp. Mèo Con nhìn ánh mắt tán dương của Nhan thị, biết bản thân đã hành động đúng. Tuy nói ở vào thế gia phải giả bộ thấp xuống một chút, nhưng mà ngày hôm nay chính là Nhan thị cố tình muốn nàng làm diễn viên chính, nếu bản thân lại cố gắng giả bộ thấp kém, sẽ bị người ta nói hẹp hòi. Mèo Con chỉ vào đình trên mặt hồ nói: “Mẹ, không bằng chúng ta đi bên trong đình kia nghỉ chân một chút đi?”. Hồ kia là Nhiếp gia bỏ tiền ra xây, còn cố tình dẫn nước từ bên ngoài vào, trên mặt hồ là một đình bát giác rộng, ba mặt bị nước bao quanh, một mặt trồng mấy cây lựu, giống như một đình trúc tao nhã thoáng mát. Nhan thị thấy thế vui sướng nói: “Nơi này tốt, sạch sẽ sảng khoái, con thật biết chọn địa phương a!”. Nói xong liền tiến vào đình, nha hoàn hầu hạ bên cạnh vội dâng trà lên. Mèo Con cùng Tô thị hai người đem chén bày trên bàn. Nhan thị một mình một bàn, đại cô nương, nhị cô nương ngồi ở bàn phía đông, Tạ thị, Văn thị cùng Vân Nương, Tùng Nương ngồi ở bàn phía tây, Mèo Con, Tô thị đứng ở bên người Nhan thị cùng Tạ thị hầu hạ. Mèo Con để chén trà xuống cùng Nhan thị nói: “Uống trà xanh không tốt lắm, con bảo người ta làm trà hoa nhài”. Lại bảo nha hoàn cầm quạt tròn ở một bên chậm rãi quạt cho Nhan thị. Bọn nha hoàn lục tục đem điểm tâm vào. Văn thị hé miệng cười nói: “Lão phu nhân, người con dâu này của ngài thật là biết hiểu lòng người a! Khó trách ngài đem làm bảo bối” Nhan thị cười nói: “Em dâu của con có nhiều điểm tốt không kể hết, hiểu lòng người a, chính là một trong số đó” Mọi người đang nhàn thoại, đại nha hoàn bên người Nhan thị là Phù Văn tiế vào cười nói: “Lão phu nhân, nhị gia cùng tam gia, Triệt thiếu gia đến thỉnh an” Nhan thị vừa nghe liền cười nói: “Đã lâu không thấy Triệt Nhi, mau mời bọn họ tiến vào” Văn thị đứng dậy cười nói: “Lão phu nhân đã ba năm rồi chưa thấy Triệt Nhi a!” Vì nữ quyến ở đây đều là họ hàng gần, cho nên đều không có lảng tránh, sau một lát, Nhiếp Tuyên, Nhiếp Hành, mang theo một thiếu niên áo lam tiến vào.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Ong… ong*…” ve sầu hữu khí vô lực ở trên cây kêu, mấy ngày nay tựa hồ đặc biệt nóng, lúc này gần chính ngọ, mặt trời chói chang giống như một trái cầu lửa tỏa sức nóng khiến cho ngay cả gió thổi cũng oi bức. “Nghe nói Chung di nương đã qua đời là biểu muội bà con xa của Nhiếp đại nhân, thuở nhỏ vì gia đạo sa sút…” Xuân Nha đang quạt cho Mèo Con, Thu Thực ở bên cạnh kể cho Mèo Con chuyện tình cảm của Nhiếp đại nhân lúc còn trẻ. Thật là giống như trong tiểu thuyết vậy, Nhan thị là hôn thê chỉ định của Nhiếp đại nhân, Chung thị là người yêu thanh mai trúc mã của Nhiếp đại nhân. Hơn nữa từ sau khi Chung thị sinh hạ Nhiếp Hành, vì khó sinh mà qua đời, khiến cho Nhiếp đại nhân càng thêm hoài niệm bà, Nhiếp đại nhân đối với Nhiếp Hành sủng ái thậm chí còn hơn cả hai con trai trưởng. Mèo Con miễn cưỡng tựa vào ghế mỹ nhân nghe chuyện bát quái của Nhiếp gia, hướng Xuân Nha xua tay nói: “Thôi đi, đừng quạt nữa, làm muội cũng mệt, muội đem mành cuộn lên, hai mặt thông gió liền mát mẻ” Xuân Nha chần chờ nói: “Nhưng mà, phu nhân, ngài mặc…” Mèo Con chỉ mặc một kiện quần áo sam, cái yếm bên trong đều có thể xem nhất thanh nhị sở, nếu đem mành cuộn lên, bị người nào hoàn thấy, không nói bị hủy danh tiết, cũng sẽ bị người ta nói nàng không tuân thủ quy củ. Mèo Con nghe xong lời Xuân Nha, không khỏi có chút ủ rũ: “Nếu ở nông thôn thì tốt rồi, so với nơi này mát mẻ hơn. Đừng quạt nữa, ta ngồi một chút liền hết nóng”. Nàng quay đầu lại hỏi Thu Thực: “Làm sao muội biết việc này? Vãn Chiếu nói với muội?” Thu Thực lắc đầu nói: “Vãn Chiếu tỷ tỷ làm sao có thể nói cho muội biết?” Xuân Nha nói: “Hạ nhân trong viện của nhị gia miệng còn không mở, bọn muội ở đây nửa tháng cũng không biết được việc gì, vẫn là sau đó đi ra bên ngoài cùng hạ nhân Nhiếp gia tán gẫu, mới mơ hồ biết một chút chuyện cũ của Nhiếp gia” Mèo Con chống má trầm ngâm thầm nghĩ, trừ phi Nhan thị cũng có người yêu khác, bằng không y theo lối suy nghĩ của nữ nhân cổ đại bà nhất định đối với Chung thị cùng Nhiếp Hành hận thấu xương. Mà tính khí của Nhiếp Tuyên, đối mặt với việc Nhiếp Hành cướp đi sủng ái của cha, phỏng chừng cũng không có nhiều tình huynh đệ đi? A… xem ra bản thân mình cũng phải tránh tiếp xúc với nhà của Nhiếp Hành này mới được, dù sao nàng cũng sinh hoạt trong phạm vi của Nhan thị cùng Nhiếp Tuyên quản lý, mà không phải Nhiếp đại nhân. Xuân Nha chần chờ một chút, thấp giọng nói: “Phu nhân, muội còn nghe nói, tam phu nhân từng muốn đem cháu gái gả cho nhị gia, nhưng bị nhị gia từ chối” Mèo Con nghe xong “A” một tiếng: “Chuyện xảy ra khi nào?” “Chính là trước lúc thành thân”, Xuân Nha nói. “Ừm…” Mèo Con lên tiếng, nói với hai người: “Các muội làm tốt lắm, về sau mỗi tháng ta sẽ cho các muội thêm một quan tiền, ngày thường không có việc gì, liền mua ít hạt dưa, quà vặt đến trò chuyện với vài đại nha hoàn Nhiếp gia” “Dạ!”, hai người vội đứng dậy đáp ứng, Mèo Con thấy dáng vẻ Xuân Nha, Thu Thực lo lắng, không khỏi ngây người. Nghị thân thì như thế nào? Trước khi nàng lấy Nhiếp Tuyên không phải cũng đã cùng Chu Quý nghị thân qua. Một người phụ nữ nếu cả ngày lo lắng chồng mình bên ngoài gặp ai, vắt óc tìm mưu kế nghĩ làm sao giám thị hắn, khống chế hắn, không cho hắn nạp thiếp, như vậy ngày qua ngày còn có ý nghĩa gì? Khiến cho hai vợ chồng mất đi tín nhiệm, hôn nhân như vậy cũng đi đến bước (Quá chính xác!) “À, đúng rồi, xem ra thời tiết càng ngày càng nóng, ta cho các muội làm bình phong làm xong chưa?” “Tháng trước đã bắt đầu làm, hiện tại đã muốn gần xong”, Xuân Nha nói. “Ừm!” Mèo Con hàm hàm hồ hồ lên tiếng, cả người đều dựa vào trên tháp, nhắm mắt dưỡng thần, Xuân Nha cùng Thu Thực trở về thật tốt, ở trước mặt Vãn Chiếu, nàng luôn phải diễn trò, một lát đều lơi lỏng không được, mà ở trước mặt Xuân Nha, Thu Thực, nàng ít nhất không cần phải diễn. Hôm sau là Đoan Ngọ, Mèo Con sớm đã thức dậy, vội vàng rửa mặt, hoá trang, Nhiếp Tuyên hai tay ôm đầu nhàn nhã nằm ở trên giường, thấy bộ dạng Mèo Con vội đến vội đi, không khỏi ách nhiên thất tiếu: “Thật vội, khó trách nàng sớm đã thức dậy” Mèo Con trên mặt thoa hương chi mật cao không thể nói chuyện, chỉ có thể trở mình xem thường liếc hắn một cái, Nhiếp Tuyên bị bộ dạng của nàng chọc đến cười ha ha, mãi cho đến khi nhìn thấy hai mắt Mèo Con trợn lên, tay đã muốn vươn đến trên người hắn, hắn mới vội thân thủ cầm hai tiểu móng vuốt kia, buồn cười nói: “Ta không cười, không cười” Vãn Chiếu ở một bên nói: “Nhị gia, ngài đừng chọc phu nhân, một hồi còn có rất nhiều chuyện a!” Nhiếp Tuyên đứng dậy nói: “Được, được, ta không đùa nàng nữa!”. Hắn cúi đầu ở bên tai của nàng nói: “Lời ta nói ngày hôm qua nàng nhớ kỹ không?”. Thấy Mèo Con gật gật đầu, mới đứng dậy rời đi. Không có Nhiếp Tuyên ở một bên quấy rối, mọi người tay chân nhất thời nhanh rất nhiều, chỉ qua nửa canh giờ, trên mặt Mèo Con đã tẩy rửa xong, đổi xong quần áo, ngồi ở trước bàn trang điểm để cho Vãn Chiếu trang điểm cho mình. Nhiếp Tuyên ở bên ngoài phòng dùng đồ ăn sáng, phân phó hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, đang muốn trở về phòng bảo Mèo Con mau một chút, đã thấy cửa phòng mở ra, một thân áo váy màu bích nhẹ nhàng, áo váy phất phơ, thanh thoát, Nhiếp Tuyên không khỏi ngây ngốc nhìn. “Đẹp không?”, Mèo Con đi đến trước mặt hắn ngửa đầu hỏi. Mèo Con mặc quần áo xuân sam, mềm nhẹ phiêu dật, quang hoa lưu chuyển, càng phù hợp với vẻ đẹp của Mèo Con. Nhiếp Tuyên không tự chủ được thân thủ ôm nàng, trong lúc đó, chỉ cảm thấy hơi thở khó khăn, cố sức nói: “Đẹp!” Mọi người thấy Nhiếp Tuyên khó có được bộ dạng thất thố, đều cúi đầu, thân thể hơi hơi rung động, Nhiếp Tuyên cũng không xấu hổ, giúp đỡ Mèo Con lên xe ngựa, cũng không chờ Vãn Chiếu buông mành, tự mình đem mành buông xuống “Ai nha, cẩn thận son của thiếp!”, Vãn Chiếu cùng Xuân Nha nghe thấy trong xe ngựa truyền đến thanh âm hờn dỗi của phu nhân, không khỏi hai mặt nhìn nhau, nhịn một hồi, rốt cục nhịn không được chạy ra xa, một tay che miệng, một tay ôm bụng, cười đến lệ tràn ra. Bị Nhiếp Tuyên hành hạ như vậy, Mèo Con lại ngượng ngùng bảo Vãn Chiếu tiến vào chỉnh sửa lại cho mình, chỉ có thể tự mình lấy son ra sửa lại. “Để cho ta giúp nàng, được không?”, Nhiếp Tuyên ôm thắt lưng của nàng, thân thủ lấy cho nàng mạt son. “Chàng không gây thêm phiền thì tốt rồi!” Mèo Con xấu hổ đẩy hắn ra, tự mình chỉnh lại son, thoa lên môi. “Thật xin lỗi!”. Nhiếp Tuyên không có nhiều thành ý giải thích, Mèo Con tức giận thân thủ nhéo thịt bên hông của hắn: “Đều là tại chàng! Nếu thỉnh an muộn làm sao bây giờ?” Nhiếp Tuyên vội ôm nàng an ủi nói: “Không có việc gì, thời gian còn sớm !” Mèo Con nhìn hắn liếc mắt một cái: “Về sau đừng ở lúc đi thỉnh an làm việc này”. Tuy là quở trách, nhưng ngữ khí yêu kiều, tựa như làm nũng bình thường. Nhiếp Tuyên cười hôn nhẹ vành tai của nàng nói: “Được!” “Là nhị đệ sao?” Thanh âm sang sảng vang lên, Mèo Con rõ ràng chú ý tới sắc mặt Nhiếp Tuyên lãnh đạm một chút, nhưng lập tức trên mặt hiện lên tươi cười công thức hoá: “Là tam ca sao?”. Nói xong hắn đứng dậy vén rèm nhảy xuống xe ngựa. Mèo Con cách màn xe nhìn, một nam tử trung niên đang đứng ngoài xe ngựa, mặt trắng, quần áo màu lam càng thêm phụ trợ cho hắn, cùng với trong trí tưởng tượng của Mèo Con hoàn toàn khác nhau. Sau khi Nhiếp Tuyên xuống xe ngựa, Nhiếp Hành thân thiết vỗ bờ vai của hắn, cùng hắn ôn chuyện. Mèo Con tiếp tục ngồi không ở trên xe ngựa, sau khi vào trong viện Nhan thị, Mèo Con được Vãn Chiếu giúp đỡ, xuống xe ngựa. Trong phòng của Nhan thị, oanh thanh chuyện cười, quần áo cẩm tú, châu ngọc chói mắt, nha hoàn ở cửa thấy Mèo Con đến đây, vội kéo mành giúp nàng cười nói: “Lão phu nhân, nhị phu nhân đã đến” Mèo Con hôm nay mặc quần áo thanh lịch quần áo bích màu, nhưng tất cả đồ trang sức đều là ngọc bích được khảm hồng bảo, cứ như vậy, thanh lịch không giảm, nhưng quý khí lập tức tăng thêm tám phần, được khảm hồng bảo, lại tăng nàng hai phần không khí vui mừng. Nàng vừa vào cửa, tất cả nhất thời im lặng một chút, Mèo Con chân thành đi đến Nhan thị trước mặt, quỳ gối trên cẩm điếm, trước tiên thỉnh an Nhan thị. Nhan thị thấy Mèo Con mặc như thế, miệng cười đều không thể khép lại, bảo Ngôn mụ nâng Mèo Con dậy nói: “Trang phục này thật xinh đẹp, ta đã nói rồi, tuổi còn trẻ, cả ngày ăn mặc chính chắn, giống như một tiểu lão thái bà làm gì? Tuổi còn trẻ, xinh đẹp như vậy, phải ăn mặt như thế này!” Mèo Con đỏ mặt, cúi đầu mỉm cười không nói, cảm thụ được mọi người phóng ánh mắt đến trên người mình hoặc là thèm muốn, hoặc là trêu tức. Tùng Nương tiến lên kéo ống tay áo nàng nói: “Thẩm thẩm, đây là vải xuân sam đúng không? Là Vân Hương ti? Là nhị thúc tặng cho người đi?”. Vân Hương ti này là cống phẩm thượng phẩm, Nhiếp gia năm nay chỉ phải ba cuộn, tất cả đều là Nhiếp Tuyên đưa đến, hai cuộn cho Nhan thị, một cho Mèo Con. Mèo Con xấu hổ gật gật đầu. “Lão phu nhân, vị này chính là người vợ mới cưới của nhị đệ?”. Một tiếng cười khẽ nói, Mèo Con ngẩng đầu nhìn lại, một thiếu phụ chừng trên dưới bốn mươi đang nhìn nàng, nàng ta chính là thê tử của Nhiếp Hành, Văn thị. Nhan thị cười nói với Mèo Con: “Lúc con cùng Trọng ca thành thân, có cùng tam tẩu con gặp qua một lần, còn nhớ không?” Mèo Con vội phúc thân hành lễ Văn thị, Văn thị cười hoàn lễ: “Chậc chậc, thực không uổng công lão phu nhân tự mình chọn lựa, nhìn khuôn mặt này, quả nhiên là chọc người yêu thương a!”. Nói xong liền muốn lôi kéo tay Mèo Con tinh tế nhìn. Mèo Con trong lòng ngầm bực, tay hơi hơi vừa chuyển, bất động thanh sắc thoát khỏi tay Văn thị: “Tam tẩu quá khen”. Nói xong liền đứng ở bên cạnh Nhan thị, Nhan thị cười tủm tỉm nói: “Em dâu con da mặt mỏng, cũng đừng làm con bé sợ” Văn thị cười hạ thấp người nói: “Con đã quên là em dâu mới vào cửa, trước đây còn chưa gặp qua chuyện này” Mèo Con nghe xong lời Văn thị, cúi đầu không nói, nàng vốn muốn nhìn thử vị tam phu nhân này thủ đoạn như thế nào, hiện giờ xem ra không có gì cao siêu lắm, quả thật không thể so với thủ đoạn của Tạ thị và Tô thị, bản thân mình thật sự là đánh giá cao nàng. Nhưng mà loại tiểu nhân này cũng có chỗ khó đối phó, bởi vì trình độ không biết xấu hổ của bọn họ, vượt qua tưởng tượng của người bình thường. Nhan thị chỉ vào hai thiếu phụ mặc hoa phục nói: “Đây là đại nha đầu, đây là nhị nha đầu, hai người bọn họ con còn chưa thấy qua” Mèo Con giương mắt nhìn hai thiếu phụ tuổi tác tương đương, ước chừng đều trên dưới hai mươi, hai mươi ba tuổi, đại cô nương mặt như trăng tròn, da thịt phong phì, vẻ mặt cười hiền lành, thấy Mèo Con bước lên phía trước cấp nàng hành lễ: “Nhị thẩm” Mèo Con cười cùng nàng chào, lại bảo Vãn Chiếu đem hà bao tặng cho nàng, đại cô nương phúc thân cảm tạ, mới bảo nha hoàn đem hà bao thu hồi. Nhị cô nương kia khuôn mặt ngũ đoản, dáng điệu uyển chuyển, dung mạo tú lệ, cười nói: “Ánh mắt nhị thúc thật tốt, nhị thẩm thật sự là một tiểu mỹ nhân”. Nàng cùng Văn thị có vài phần giống nhau, nhưng so với Văn thị càng nhiều phần sắc bén. Mèo Con nhận lễ của nàng, bảo Thu Thực tặng một cái hà bao cho nàng, nhị cô nương sắc mặt cứng đờ, mới cười bảo nha hoàn nhận hà bao. Đại cô nương lôi kéo tay Nhan thị nói: “Bà nội, con vừa thấy nhị thẩm liền cảm thấy thật thân thiết, một hồi nhất định phải cùng nhị thẩm hảo hảo thân cận!” Nhan thị ở một bên nhìn xem ánh mắt đều cười mị thành một đường: “Được, được, đều là hảo hài tử, ta thấy các con ở chung hòa thuận, ta liền vui vẻ” Lúc này Tạ thị đứng dậy cười nói: “Mẹ con thấy hiện tại sắc trời vừa đúng lúc, không bằng đi đến hoa viên thưởng hoa, thư giãn gân cốt một chút đi” Mọi người nghe xong, liên tục gật đầu. Nhan thị được Tạ thị cùng Mèo Con nâng đỡ, chậm rãi bước vào hoa viên, trong hoa viên cẩm y cùng hoa tươi tôn nhau lên, trang phục của Mèo Con trong một đám tố y rực rỡ càng có vẻ phá lệ đặc biệt, hồng bảo đỏ tươi như hoa lựu càng làm nổi bật da thịt oánh triệt của nàng, phong tư tuyệt đẹp. Mèo Con nhìn ánh mắt tán dương của Nhan thị, biết bản thân đã hành động đúng. Tuy nói ở vào thế gia phải giả bộ thấp xuống một chút, nhưng mà ngày hôm nay chính là Nhan thị cố tình muốn nàng làm diễn viên chính, nếu bản thân lại cố gắng giả bộ thấp kém, sẽ bị người ta nói hẹp hòi. Mèo Con chỉ vào đình trên mặt hồ nói: “Mẹ, không bằng chúng ta đi bên trong đình kia nghỉ chân một chút đi?”. Hồ kia là Nhiếp gia bỏ tiền ra xây, còn cố tình dẫn nước từ bên ngoài vào, trên mặt hồ là một đình bát giác rộng, ba mặt bị nước bao quanh, một mặt trồng mấy cây lựu, giống như một đình trúc tao nhã thoáng mát. Nhan thị thấy thế vui sướng nói: “Nơi này tốt, sạch sẽ sảng khoái, con thật biết chọn địa phương a!”. Nói xong liền tiến vào đình, nha hoàn hầu hạ bên cạnh vội dâng trà lên. Mèo Con cùng Tô thị hai người đem chén bày trên bàn. Nhan thị một mình một bàn, đại cô nương, nhị cô nương ngồi ở bàn phía đông, Tạ thị, Văn thị cùng Vân Nương, Tùng Nương ngồi ở bàn phía tây, Mèo Con, Tô thị đứng ở bên người Nhan thị cùng Tạ thị hầu hạ. Mèo Con để chén trà xuống cùng Nhan thị nói: “Uống trà xanh không tốt lắm, con bảo người ta làm trà hoa nhài”. Lại bảo nha hoàn cầm quạt tròn ở một bên chậm rãi quạt cho Nhan thị. Bọn nha hoàn lục tục đem điểm tâm vào. Văn thị hé miệng cười nói: “Lão phu nhân, người con dâu này của ngài thật là biết hiểu lòng người a! Khó trách ngài đem làm bảo bối” Nhan thị cười nói: “Em dâu của con có nhiều điểm tốt không kể hết, hiểu lòng người a, chính là một trong số đó” Mọi người đang nhàn thoại, đại nha hoàn bên người Nhan thị là Phù Văn tiế vào cười nói: “Lão phu nhân, nhị gia cùng tam gia, Triệt thiếu gia đến thỉnh an” Nhan thị vừa nghe liền cười nói: “Đã lâu không thấy Triệt Nhi, mau mời bọn họ tiến vào” Văn thị đứng dậy cười nói: “Lão phu nhân đã ba năm rồi chưa thấy Triệt Nhi a!” Vì nữ quyến ở đây đều là họ hàng gần, cho nên đều không có lảng tránh, sau một lát, Nhiếp Tuyên, Nhiếp Hành, mang theo một thiếu niên áo lam tiến vào.