“Bài bạc?” Mèo Con hơi hơi nhíu mi, chỉ là bài bạc mà lại đem lão thái gia tức giận đến trúng gió? Sợ là còn có nguyên nhân khác đi? Nhiếp Hành đánh bạc đã không phải là chuyện một ngày hai ngày, ngay cả Thu Thực đều rõ ràng, nàng không tin lão thái gia lại không biết. Vãn Chiếu vẻ mặt khó xử, nếu để gia biết mình đem chuyện tình bát nháo này nói với phu nhân, gia nhất định sẽ tìm nàng tính sổ! Mèo Con thấy vẻ mặt khó xử của Vãn Chiếu, biết là nàng sẽ không nói, khóe miệng vi câu nói: “Ta mệt rồi, trước tiên ngủ đã. Ngày mai còn phải dậy sớm a!”. Nàng cũng không có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ như vậy, trước mắt nàng chỉ muốn biết một nhà của Nhiếp Hành kia có thể lại cùng gia đình nàng đến Giang Nam không? Xem ra tựa hồ là có thể thoát khỏi. Mèo Con trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cặp vợ chồng nhất phẩm kia nếu thật sự đi theo Nhiếp Tuyên về Giang Nam, cuối cùng không hay ho vẫn là nàng ! “Dạ!” Vãn Chiếu thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội cùng Xuân Nha hầu hạ Mèo Con ngủ. Ngôn mụ sau khi hầu hạ Nhan thị ngủ, ở trong phòng thắp một cây đèn, tiểu nha hoàn đưa tới đệm chăn lót ở trên La Hán tháp, Ngôn mụ đơn giản rửa mặt chải đầu một chút, liền nằm ở trên tháp, vừa mới mới nhắm mắt lại. “A Ngôn…” thanh âm trầm thấp của Nhan thị vang lên. “Lão phu nhân, ngài còn chưa ngủ?”. Ngôn mụ đứng dậy, rót một ly trà nóng, đưa cho Nhan thị: “Ngài khát nước sao?”. Thấy Nhan thị muốn ngồi dậy, vội đem chén trà để ở bên cạnh, giúp đỡ Nhan thị ngồi dậy, lại lót thêm một cái gối mềm sau lưng bà, để cho bà nửa nằm nửa ngồi một cách thoải mái “A Ngôn, bà ngồi xuống, trò chuyện với ta”. Nhan thị lôi kéo tay Ngôn mụ, ý bảo bà ngồi xuống bên cạnh mình. A Ngôn bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xuống, Nhan thị đột nhiên cười cười nói: “A Ngôn, bà còn có nhớ hay không, lúc ta xuất giá, chúng ta luôn ngủ cùng một chỗ, mỗi tối còn trò chuyện đến khuya, mỗi lần đi thỉnh an, chúng ta đều thức không nổi” A Ngôn nghe vậy trên mặt cũng hiện lên một chút ý cười: “Đúng vậy!”. Nhớ đến lúc trước khi Nhan thị xuất giá, lúc hai người còn là những cô nương, A Ngôn lộ ra thần sắc hoài niệm, lúc đó mới là chân chính vô ưu vô lự! “Trong nháy mắt, chúng ta đều đã già…” Nhan thị thở dài một tiếng. A Ngôn nghe vậy lặng im không nói, sau một lát, Nhan thị nhẹ nhàng hỏi: “A Ngôn, bà nói xem, ta có phải sai rồi hay không?” Qua hồi lâu, Ngôn mụ mới nói: “Tiểu thư, người không cần nghĩ nhiều, cô gia không phải không có việc gì rồi sao!” Nhan thị khẽ thở dài một tiếng: “Oán hắn cả đời, hận hắn cả đời, cuối cùng nghe được hắn gặp chuyện không may, ta còn…” nói xong nước mắt của bà lẳng lặng rơi xuống. Bà là con gái thế gia, từ nhỏ được cha mẹ sủng ái. Sau đó đến nhà chồng, phu quân đối với bà vô cùng tốt, cha mẹ chồng cũng chưa từng làm khó dễ bà, năm thứ nhất sau khi thành thân thì có một đứa con gái, năm thứ hai lại sinh con trai trưởng. Có con trai trưởng rồi, bà ở Nhiếp gia ngày ngày bình an, cho nên sau khi phu quân muốn nạp biểu muội bà con xa làm thiếp, bà cũng không có phản đối. Ba vợ bốn nàng hầu bà đã quá quen rồi, trong lòng tuy có chút chua xót, nhưng cũng không thể không chịu. Ngay từ đầu, hắn tuy rằng nạp Chung thị làm thiếp, nhưng cũng không có sủng thiếp diệt thê, càng không có đi chuyên sủng tiểu thiếp. Mà Chung thị đối với bà tôn kính, cho nên Nhan thị mặc dù có đôi khi ghen tị Chung thị được phu quân yêu thương hơn, nhưng cũng không nghĩ hận bọn họ, càng không muốn làm hại mẹ con Chung thị! Dù sao bà là chính thất được cưới hỏi đàng hoàng, Chung thị bất quá chỉ là một tiểu thiếp, cho dù được sủng ái thì địa vị cũng không bằng bà. Có con trai thì như thế nào? Có đại thiếu gia ở đây, dù cho có sinh bao nhiêu con trai cũng không vượt được đại thiếu gia. Rốt cuộc là từ khi nào mà bà hận bọn họ? Nhan thị hoảng hốt nhớ lại quá khứ, là lúc Mậu Nhi chết đi? Tiểu Mậu Nhi của bà ! Đứa trẻ ngoan ngoãn suốt ngày trốn trong lòng của bà! Là bảo bối bà yêu thương như tim của mình ! Là trưởng nữ tôn quý nhất của Nhiếp gia ! Nếu nàng không chết, hiện tại nhất định đã sinh ra cháu ngoại cho bà! Nhan thị nhớ tới con gái mất sớm của mình, đáy mắt hiện lên một tia oán độc, nếu không phải tiện nhân Chung thị kia cố ý hãm hại, Mậu Nhi nhát gan như vậy làm sao xô ả ta xuống hồ chứ? Bà từ nhỏ đã nói với Mậu Nhi, không thể một mình đi đến bên bờ hồ hay giếng nước mà chơi, Mậu Nhi là một đứa trẻ biết nghe lời, chưa bao giờ vi phạm ý tứ của bà, huống chi lúc đó con bé còn đang mắc bệnh ! Nếu không phải hắn vì tiện nhân kia, hung hăng đánh Mậu Nhi một cái tát, Mậu Nhi cũng sẽ không bởi vì kinh hách quá độ mà bệnh phong hàn càng thêm nặng! Chẳng lẽ một tiểu thiếp mang thai, lại so với con gái duy nhất của mình quan trong hơn sao? (Đọc đến khúc này ta thật căm phẫn a! So với con ruột thì vợ bé quan trọng hơn sao?) “Mậu Nhi…” Nhan thị theo bản năng chuyển động phật châu trên cổ tay, mẹ giúp con báo thù! Tiện nhân đã hại chết con, ngay cả thi cốt đều bị mẹ đốt thành tro! Tiểu tạp chúng ả ta sinh ra, mặc dù không có chết, nhưng hiện tại mẹ sẽ làm cho hắn sống so với chết con thảm hơn! Ngôn mụ nghe được kia thanh “Mậu Nhi” trong lòng đau xót, nhớ tới tiểu búp bê nhu thuận đáng yêu kia, thiếu chút nữa rớt nước mắt, đại tiểu thư của bà ! Bà tự tay chiếu cố tiểu thư lớn lên, tỉ mỉ che chở tiểu thư trong lòng bàn tay ! Liền cứ như vậy mà mất đi! Chỉ nghiền xương cốt tiện nhân kia thành tro cũng đã rất tiện nghi cho ả! Lúc trước chính là bà đã đem tro cốt của tiện nhân Chung thị kia bỏ vào hố phân ! “Tiểu thư, người đừng suy nghĩ nhiều! Tiện nhân kia chết là đáng! Hiện tại quan trọng nhất chính là người cố gắng chăm sóc bản thân, đừng để đại gia, nhị gia lo lắng mới đúng” Nhắc tới hai con trai của mình, trên mặt Nhan thị hiện lên vẻ tươi cười: “Đúng vậy! Phúc khí lớn nhất trong đời này của ta là có hai đứa con trai này! Nhưng mà… nếu Mậu Nhi còn sống, ta sẽ càng vui vẻ!” Nhớ tới con gái chết thảm, tâm Nhan thị sẽ thấy cứng rắn lên, bà không thể để cho thảm kịch của con gái lại phát sinh ở trên người con trai, tôn tử, cháu gái mình, bà phải thừa dịp lúc bản thân còn sức khỏe, bảo vệ gia đình của lão đại, Đông Ca không có việc gì! “Lời này có thể không đúng nhưng nô tỳ thật ra cảm thấy được nhị phu nhân cùng đại tiểu thư có vài phần tương tự ! Nhất là bộ dáng nhu thuận hiểu lòng người kia, quả thực là giống nhau như đúc!” Ngôn mụ nói với Nhan thị. “Đúng, đúng như thế. Ta vừa thấy đứa trẻ này liền cảm thấy thân thuộc, lúc mới nhìn thấy nàng ta còn tưởng rằng là Mậu Nhi khi lớn lên !”. Nhan thị nhắc tới Mèo Con không khỏi mỉm cười nói: “Nếu nói về diện mạo thì thật ra hoàn toàn không giống như vậy, nhưng mà bộ dạng mềm mại kia, bà có cảm giác chúng rất giống nhau không? Ngay cả tên cũng giống!” (Chữ “Miêu” và chữ “Mậu” trong tiếng Hoa phát âm gần giống nhau) Ngôn mụ nói: “Chắc là đại tiểu thư biết người luyến tiếc nàng, liền quay về thăm người! Người xem nhị phu nhân nhiều hiếu thuận ! Đại tiểu thư nếu là có thể lớn lên, nhất định cũng là một đứa con hiếu thuận” Nhan thị gật gật đầu: “Đúng rồi, vì lão đại và Đông Ca, ta phải làm xong việc này!” “Tẩu nói tam thúc đem Hương Tuyết uyển cá thua rồi?” Đại cô nương nghe xong lời Tô thị chấn động không thôi. Phải biết rằng Hương Tuyết uyển này chính là biệt uyển mà Chung di nương đã qua đời yêu thích nhất, tuy nói sau khi Chung thị chết, lão thái gia liền đem biệt uyển kia cho tam thúc, nhưng lúc lão thái gia không có việc gì, thường xuyên muốn đến đó tản bộ. Lá gan tam thúc cũng quá lớn, cư nhiên ngay cả Hương Tuyết uyển đều đem đi cá cược! Khó trách lão thái gia lại tức giận đến như vậy! Đại cô nương vì hôm nay đi Thiêu Hương cầu con, cho nên buổi tối mới trở về, vừa nghe nói lão thái gia, lão phu nhân đều sinh bệnh, liền vội vàng chạy đến, thấy hai người đều đã ngủ, sau khi thỉnh an Tạ thị, liền đi đến trong phòng Tô thị, lôi kéo Tô thị hỏi han tình huống. “Đâu chỉ là Hương Tuyết uyển”. Tô thị nói: “Nghe nói, trừ bỏ Hương Tuyết uyển ra, ông nội cho tam thúc hai điền trang tốt nhất cũng thua sạch. Còn ở bên ngoài thiếu một vạn lượng bạc. Sau khi tam thúc biết bản thân thua nhiều bạc như vậy, viết khế ước, còn nghe nói…”. Tô thị đỏ mặt nói: “Lão thái gia sau khi đến sòng bạc trả tiền, phái người gọi tam thúc vài lần, tam thúc cũng không đến, liền nổi giận đùng đùng tự mình tìm tam thúc, kết quả tam thúc đang cùng một đồng nhi ở trong thư phòng…” Tô thị dừng một chút tiếp tục nói: “Lão thái gia thấy không chịu nổi tức giận, bèn ngất xỉu” “Một vạn lượng bạc!” Đại cô nương nghe xong, sợ tới mức lắp bắp nói: “Thật ra muội cũng vẫn nghe nói tam thúc ở bên ngoài bài bạc, nhưng mà không phải là chơi nhỏ thôi sao? Hắn như thế nào chỉ trong một hai ngày lại thiếu nhiều như vậy?” “Không phải trong vòng hai ngày”. Tô thị bĩu môi nói: “Phiếu nợ kia nghe nói rất dầy, đã bắt đầu viết từ bảy năm trở lại đây. Hai ngày này tam thúc chỉ là đem đất đai trên danh nghĩa của hắn làm mất mà thôi!” Đại cô nương nghe xong, trầm mặc sau một lúc lâu mới nói: “Quả nhiên là gừng càng già càng cay” Tô thị nghe xong gật đầu thở dài một tiếng: “Đúng vậy!”. Khoan đã! Bảy năm trước! Tô thị bỗng nhiên nhớ tới, bảy năm trước tam thẩm từng vì thê tử của nhị thúc liên tiếp qua đời, không có con trai nối dòng, đã muốn đem Triệt Nhi làm con thừa tự của nhị thúc. Tuy nói chuyện này lão thái gia không đáp ứng, lão phu nhân còn gọi tam thẩm đến hung hăng mắng cho một trận, bảo nàng ta phân rõ tôn ti trật tự ! Chuyện đó mặc dù khi ấy có lớn thật, nhưng sau đó nhị thúc liền đi xa. Chẳng lẽ sau khi chuyện đó qua đi, lão phu nhân đã bắt đầu bố trí? Tốn nhiều tâm tư như vậy, tạo ra một cái bẫy lớn đến thế, suy nghĩ một chút, Tô thị có chút chán nản. Nàng tự nhận khéo léo, thủ đoạn khéo đưa đẩy, nhưng cùng một đám nhân tinh của Nhiếp gia kia so sánh vẫn là kém xa. Hao hết tâm tư như vậy, lo lắng luồn cúi nịnh nọt cũng không hưởng được gì, còn không bằng học nhị thẩm, cái gì cũng không quản, an tâm làm kiều thê là được! Nhìn nhị thúc mới thương nhị thẩm làm sao ! Tô thị nhớ tới bảy năm trước, lại nghĩ tới một lời đồn, nhìn đại cô nương muốn nói lại thôi, đại cô nương hỏi: “Đại tẩu làm sao vậy?” “Muội muội, ta nghe nói nhị thẩm, có rất giống với đại cô cô lúc trước không, cho nên lão phu nhân mới thích người như vậy? Đại cô cô có phải thật sự bị Chung di nương hại chết không?”. Tô thị rốt cục nhịn không được hỏi, Nhiếp gia đối chuyện này kiêng kị rất nặng, nàng vẫn không nghe được gì. Đại cô nương là con gái của Nhiếp gia, có lẽ sẽ biết một chút đi? Đại cô nương nghĩ nghĩ nói: “Kỳ thật chuyện kia muội cũng biết không rõ ràng, chuyện này muội cũng chỉ nghe mấy lão nhân trong phủ nói. Nhị thẩm cùng cô lớn lên giống hay không giống, muội cũng không biết, nhưng mà nhũ danh của cô cô là Mậu Nhi, cùng nhũ danh của nhị thẩm không sai biệt lắm. Nghe nói Chung thị lúc ấy có thai được tám tháng, bị cô ở bên hồ nước đẩy một chút, sau khi Chung thị ngã sấp xuống, liền sinh non, đứa trẻ kia sinh ra liền không sống nổi, lão thái gia nghe thấy liền hổn hển đánh cô một cái tát, ba tháng sau cô liền chết” Tô thị che miệng kinh ngạc nói: “Chỉ có một cái tát?” Đại cô nương nói: “Thân thể cô vốn yếu lại mắc bệnh đã nhiều năm, trong một năm thì có đến nửa năm là bệnh, ngay cả đại phu cũng nói cô không thể sống quá tám tuổi” Tô thị nghe xong không khỏi líu lưỡi, khó trách lão phu nhân hận tam phòng như vậy ! Cả đời của lão phu nhân chỉ sinh ba đứa con, người cô đã mất lại là con gái duy nhất, lão phu nhân thương tâm biết là bao nhiêu! Đại cô nương thở dài nói: “Kỳ thật nếu lúc trước tam thúc an phận một chút, đừng nghĩ đến việc đem Triệt Nhi làm con thừa tự của nhị thúc. Cũng không cần tham tài sản của nhị thúc ở Giang Nam, hôm nay cũng sẽ không phát sinh chuyện này. Lão phu nhân mặc dù hận tam thúc, nhưng nhiều năm như vậy cũng cố gắng nhẫn nhịn. Cha muội cùng nhị thúc càng không cần phải nói, nếu là dung không được tam thúc, đã sớm để hắn ở riêng ra ngoài, làm sao còn để hắn phóng túng như vậy? Bọn họ hảo hảo ở lại Ký Châu hưởng phúc không tốt sao?” Tô thị trong lòng âm thầm suy nghĩ, sản nghiệp ở Giang Nam chính là một tay Nhị thúc dốc sức làm ra, cũng là một đường lui cuối cùng của Nhiếp gia, ngay cả cha chồng xưa nay khắt khe cũng giao cho nhị thúc mới yên tâm, làm sao có thể cho phép người của tam phòng nhúng tay vào? Khó trách tam thúc sẽ có thảm trạng như hôm nay! Nàng không khỏi âm thầm may mắn, may mắn lúc trước bản thân không ra tay khó xử nhị thẩm, nhị thẩm chỉ cần dựa vào cái nhũ danh kia thôi cũng có thể được lão phu nhân yêu thương. Đại cô nương che miệng đánh ngáp một cái nói: “Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm !”. Vì đại cô nương trở về muộn, không kịp thu thập phòng, cho nên chỉ có thể cùng Tô thị ở chung một gian phòng. Hôm nay Tùng Nương cũng đi theo đại cô nương dâng hương, cho nên cũng về trễ, hiện tại đã ngủ ở trong phòng của Tạ thị. Nhiếp Tuyên thần sắc phức tạp nhìn cha chìm vào giấc ngủ… vô luận hắn có bao nhiêu không phải, dù sao cũng là cha của mình, lại nói hắn tuy rằng sủng ái tam ca, nhưng mà cũng quan tâm đến đại ca và mình, nhưng nếu cha có thể nghĩ cho bọn họ nhiều một chút, thì hiện tại cũng không dẫn đến cục diện như bây giờ. Kỳ thật như vậy cũng tốt, tốt xấu gì cũng đã chừa cho tam ca một con đường sống… Nhiếp Tuyên không tiếng động thở dài, kỳ thật hắn cùng đại ca đã sớm thương lượng xong rồi, bọn họ không để ý đến việc nuôi tam ca cả đời… chỉ tiếc là lòng tham thì thường không có đáy. “Nhị gia”. Vãn Chiếu lặng yên không một tiếng động đi đến, Nhiếp Tuyên hơi hơi nhíu mi, ý bảo nàng đi ra ngoài nói chuyện: “Phu nhân như thế nào?” “Phu nhân vừa mới uống canh xong, hiện tại đã ngủ say”. Vãn Chiếu cung kính nói. “Ừ, mấy ngày nay ngươi hảo hảo chiếu cố phu nhân”. Nhiếp Tuyên gật đầu nói: “Ngày mai còn có mấy tràng náo nhiệt ! Ngươi cẩn thận một chút, đừng lại để nàng bị sợ hãi” “Dạ!” Vãn Chiếu cung kính nói. “Đúng rồi, nha hoàn bên người nàng gọi là Thu Thực, sinh bệnh gì?” Nhiếp Tuyên hỏi. “Thu Thực bị nhiễm phong hàn” Vãn Chiếu nói “Đang êm đẹp tại sao lại nhiễm phong hàn?” Nhiếp Tuyên nhíu mày nói: “Phu nhân thân thể yếu đuối, đừng để người này trước mặt nàng, đem nàng ta đến biệt trang đi, chờ hết bệnh rồi đưa trở về cũng không muộn” “Nhưng mà bên phía phu nhân…” Vãn Chiếu có chút chần chờ. Nhiếp Tuyên nói: “Bên phía phu nhân để ta giải thích”. Chuyện tình chiều nay làm cho trong lòng Nhiếp Tuyên không khỏi có chút áy náy, chờ sau khi việc này chấm dứt, hắn nhất định phải mang nàng ra ngoài dạo chơi giải sầu mới được. “Dạ!”
“Bài bạc?” Mèo Con hơi hơi nhíu mi, chỉ là bài bạc mà lại đem lão thái gia tức giận đến trúng gió? Sợ là còn có nguyên nhân khác đi? Nhiếp Hành đánh bạc đã không phải là chuyện một ngày hai ngày, ngay cả Thu Thực đều rõ ràng, nàng không tin lão thái gia lại không biết. Vãn Chiếu vẻ mặt khó xử, nếu để gia biết mình đem chuyện tình bát nháo này nói với phu nhân, gia nhất định sẽ tìm nàng tính sổ! Mèo Con thấy vẻ mặt khó xử của Vãn Chiếu, biết là nàng sẽ không nói, khóe miệng vi câu nói: “Ta mệt rồi, trước tiên ngủ đã. Ngày mai còn phải dậy sớm a!”. Nàng cũng không có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ như vậy, trước mắt nàng chỉ muốn biết một nhà của Nhiếp Hành kia có thể lại cùng gia đình nàng đến Giang Nam không? Xem ra tựa hồ là có thể thoát khỏi. Mèo Con trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cặp vợ chồng nhất phẩm kia nếu thật sự đi theo Nhiếp Tuyên về Giang Nam, cuối cùng không hay ho vẫn là nàng ! “Dạ!” Vãn Chiếu thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội cùng Xuân Nha hầu hạ Mèo Con ngủ. Ngôn mụ sau khi hầu hạ Nhan thị ngủ, ở trong phòng thắp một cây đèn, tiểu nha hoàn đưa tới đệm chăn lót ở trên La Hán tháp, Ngôn mụ đơn giản rửa mặt chải đầu một chút, liền nằm ở trên tháp, vừa mới mới nhắm mắt lại. “A Ngôn…” thanh âm trầm thấp của Nhan thị vang lên. “Lão phu nhân, ngài còn chưa ngủ?”. Ngôn mụ đứng dậy, rót một ly trà nóng, đưa cho Nhan thị: “Ngài khát nước sao?”. Thấy Nhan thị muốn ngồi dậy, vội đem chén trà để ở bên cạnh, giúp đỡ Nhan thị ngồi dậy, lại lót thêm một cái gối mềm sau lưng bà, để cho bà nửa nằm nửa ngồi một cách thoải mái “A Ngôn, bà ngồi xuống, trò chuyện với ta”. Nhan thị lôi kéo tay Ngôn mụ, ý bảo bà ngồi xuống bên cạnh mình. A Ngôn bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xuống, Nhan thị đột nhiên cười cười nói: “A Ngôn, bà còn có nhớ hay không, lúc ta xuất giá, chúng ta luôn ngủ cùng một chỗ, mỗi tối còn trò chuyện đến khuya, mỗi lần đi thỉnh an, chúng ta đều thức không nổi” A Ngôn nghe vậy trên mặt cũng hiện lên một chút ý cười: “Đúng vậy!”. Nhớ đến lúc trước khi Nhan thị xuất giá, lúc hai người còn là những cô nương, A Ngôn lộ ra thần sắc hoài niệm, lúc đó mới là chân chính vô ưu vô lự! “Trong nháy mắt, chúng ta đều đã già…” Nhan thị thở dài một tiếng. A Ngôn nghe vậy lặng im không nói, sau một lát, Nhan thị nhẹ nhàng hỏi: “A Ngôn, bà nói xem, ta có phải sai rồi hay không?” Qua hồi lâu, Ngôn mụ mới nói: “Tiểu thư, người không cần nghĩ nhiều, cô gia không phải không có việc gì rồi sao!” Nhan thị khẽ thở dài một tiếng: “Oán hắn cả đời, hận hắn cả đời, cuối cùng nghe được hắn gặp chuyện không may, ta còn…” nói xong nước mắt của bà lẳng lặng rơi xuống. Bà là con gái thế gia, từ nhỏ được cha mẹ sủng ái. Sau đó đến nhà chồng, phu quân đối với bà vô cùng tốt, cha mẹ chồng cũng chưa từng làm khó dễ bà, năm thứ nhất sau khi thành thân thì có một đứa con gái, năm thứ hai lại sinh con trai trưởng. Có con trai trưởng rồi, bà ở Nhiếp gia ngày ngày bình an, cho nên sau khi phu quân muốn nạp biểu muội bà con xa làm thiếp, bà cũng không có phản đối. Ba vợ bốn nàng hầu bà đã quá quen rồi, trong lòng tuy có chút chua xót, nhưng cũng không thể không chịu. Ngay từ đầu, hắn tuy rằng nạp Chung thị làm thiếp, nhưng cũng không có sủng thiếp diệt thê, càng không có đi chuyên sủng tiểu thiếp. Mà Chung thị đối với bà tôn kính, cho nên Nhan thị mặc dù có đôi khi ghen tị Chung thị được phu quân yêu thương hơn, nhưng cũng không nghĩ hận bọn họ, càng không muốn làm hại mẹ con Chung thị! Dù sao bà là chính thất được cưới hỏi đàng hoàng, Chung thị bất quá chỉ là một tiểu thiếp, cho dù được sủng ái thì địa vị cũng không bằng bà. Có con trai thì như thế nào? Có đại thiếu gia ở đây, dù cho có sinh bao nhiêu con trai cũng không vượt được đại thiếu gia. Rốt cuộc là từ khi nào mà bà hận bọn họ? Nhan thị hoảng hốt nhớ lại quá khứ, là lúc Mậu Nhi chết đi? Tiểu Mậu Nhi của bà ! Đứa trẻ ngoan ngoãn suốt ngày trốn trong lòng của bà! Là bảo bối bà yêu thương như tim của mình ! Là trưởng nữ tôn quý nhất của Nhiếp gia ! Nếu nàng không chết, hiện tại nhất định đã sinh ra cháu ngoại cho bà! Nhan thị nhớ tới con gái mất sớm của mình, đáy mắt hiện lên một tia oán độc, nếu không phải tiện nhân Chung thị kia cố ý hãm hại, Mậu Nhi nhát gan như vậy làm sao xô ả ta xuống hồ chứ? Bà từ nhỏ đã nói với Mậu Nhi, không thể một mình đi đến bên bờ hồ hay giếng nước mà chơi, Mậu Nhi là một đứa trẻ biết nghe lời, chưa bao giờ vi phạm ý tứ của bà, huống chi lúc đó con bé còn đang mắc bệnh ! Nếu không phải hắn vì tiện nhân kia, hung hăng đánh Mậu Nhi một cái tát, Mậu Nhi cũng sẽ không bởi vì kinh hách quá độ mà bệnh phong hàn càng thêm nặng! Chẳng lẽ một tiểu thiếp mang thai, lại so với con gái duy nhất của mình quan trong hơn sao? (Đọc đến khúc này ta thật căm phẫn a! So với con ruột thì vợ bé quan trọng hơn sao?) “Mậu Nhi…” Nhan thị theo bản năng chuyển động phật châu trên cổ tay, mẹ giúp con báo thù! Tiện nhân đã hại chết con, ngay cả thi cốt đều bị mẹ đốt thành tro! Tiểu tạp chúng ả ta sinh ra, mặc dù không có chết, nhưng hiện tại mẹ sẽ làm cho hắn sống so với chết con thảm hơn! Ngôn mụ nghe được kia thanh “Mậu Nhi” trong lòng đau xót, nhớ tới tiểu búp bê nhu thuận đáng yêu kia, thiếu chút nữa rớt nước mắt, đại tiểu thư của bà ! Bà tự tay chiếu cố tiểu thư lớn lên, tỉ mỉ che chở tiểu thư trong lòng bàn tay ! Liền cứ như vậy mà mất đi! Chỉ nghiền xương cốt tiện nhân kia thành tro cũng đã rất tiện nghi cho ả! Lúc trước chính là bà đã đem tro cốt của tiện nhân Chung thị kia bỏ vào hố phân ! “Tiểu thư, người đừng suy nghĩ nhiều! Tiện nhân kia chết là đáng! Hiện tại quan trọng nhất chính là người cố gắng chăm sóc bản thân, đừng để đại gia, nhị gia lo lắng mới đúng” Nhắc tới hai con trai của mình, trên mặt Nhan thị hiện lên vẻ tươi cười: “Đúng vậy! Phúc khí lớn nhất trong đời này của ta là có hai đứa con trai này! Nhưng mà… nếu Mậu Nhi còn sống, ta sẽ càng vui vẻ!” Nhớ tới con gái chết thảm, tâm Nhan thị sẽ thấy cứng rắn lên, bà không thể để cho thảm kịch của con gái lại phát sinh ở trên người con trai, tôn tử, cháu gái mình, bà phải thừa dịp lúc bản thân còn sức khỏe, bảo vệ gia đình của lão đại, Đông Ca không có việc gì! “Lời này có thể không đúng nhưng nô tỳ thật ra cảm thấy được nhị phu nhân cùng đại tiểu thư có vài phần tương tự ! Nhất là bộ dáng nhu thuận hiểu lòng người kia, quả thực là giống nhau như đúc!” Ngôn mụ nói với Nhan thị. “Đúng, đúng như thế. Ta vừa thấy đứa trẻ này liền cảm thấy thân thuộc, lúc mới nhìn thấy nàng ta còn tưởng rằng là Mậu Nhi khi lớn lên !”. Nhan thị nhắc tới Mèo Con không khỏi mỉm cười nói: “Nếu nói về diện mạo thì thật ra hoàn toàn không giống như vậy, nhưng mà bộ dạng mềm mại kia, bà có cảm giác chúng rất giống nhau không? Ngay cả tên cũng giống!” (Chữ “Miêu” và chữ “Mậu” trong tiếng Hoa phát âm gần giống nhau) Ngôn mụ nói: “Chắc là đại tiểu thư biết người luyến tiếc nàng, liền quay về thăm người! Người xem nhị phu nhân nhiều hiếu thuận ! Đại tiểu thư nếu là có thể lớn lên, nhất định cũng là một đứa con hiếu thuận” Nhan thị gật gật đầu: “Đúng rồi, vì lão đại và Đông Ca, ta phải làm xong việc này!” “Tẩu nói tam thúc đem Hương Tuyết uyển cá thua rồi?” Đại cô nương nghe xong lời Tô thị chấn động không thôi. Phải biết rằng Hương Tuyết uyển này chính là biệt uyển mà Chung di nương đã qua đời yêu thích nhất, tuy nói sau khi Chung thị chết, lão thái gia liền đem biệt uyển kia cho tam thúc, nhưng lúc lão thái gia không có việc gì, thường xuyên muốn đến đó tản bộ. Lá gan tam thúc cũng quá lớn, cư nhiên ngay cả Hương Tuyết uyển đều đem đi cá cược! Khó trách lão thái gia lại tức giận đến như vậy! Đại cô nương vì hôm nay đi Thiêu Hương cầu con, cho nên buổi tối mới trở về, vừa nghe nói lão thái gia, lão phu nhân đều sinh bệnh, liền vội vàng chạy đến, thấy hai người đều đã ngủ, sau khi thỉnh an Tạ thị, liền đi đến trong phòng Tô thị, lôi kéo Tô thị hỏi han tình huống. “Đâu chỉ là Hương Tuyết uyển”. Tô thị nói: “Nghe nói, trừ bỏ Hương Tuyết uyển ra, ông nội cho tam thúc hai điền trang tốt nhất cũng thua sạch. Còn ở bên ngoài thiếu một vạn lượng bạc. Sau khi tam thúc biết bản thân thua nhiều bạc như vậy, viết khế ước, còn nghe nói…”. Tô thị đỏ mặt nói: “Lão thái gia sau khi đến sòng bạc trả tiền, phái người gọi tam thúc vài lần, tam thúc cũng không đến, liền nổi giận đùng đùng tự mình tìm tam thúc, kết quả tam thúc đang cùng một đồng nhi ở trong thư phòng…” Tô thị dừng một chút tiếp tục nói: “Lão thái gia thấy không chịu nổi tức giận, bèn ngất xỉu” “Một vạn lượng bạc!” Đại cô nương nghe xong, sợ tới mức lắp bắp nói: “Thật ra muội cũng vẫn nghe nói tam thúc ở bên ngoài bài bạc, nhưng mà không phải là chơi nhỏ thôi sao? Hắn như thế nào chỉ trong một hai ngày lại thiếu nhiều như vậy?” “Không phải trong vòng hai ngày”. Tô thị bĩu môi nói: “Phiếu nợ kia nghe nói rất dầy, đã bắt đầu viết từ bảy năm trở lại đây. Hai ngày này tam thúc chỉ là đem đất đai trên danh nghĩa của hắn làm mất mà thôi!” Đại cô nương nghe xong, trầm mặc sau một lúc lâu mới nói: “Quả nhiên là gừng càng già càng cay” Tô thị nghe xong gật đầu thở dài một tiếng: “Đúng vậy!”. Khoan đã! Bảy năm trước! Tô thị bỗng nhiên nhớ tới, bảy năm trước tam thẩm từng vì thê tử của nhị thúc liên tiếp qua đời, không có con trai nối dòng, đã muốn đem Triệt Nhi làm con thừa tự của nhị thúc. Tuy nói chuyện này lão thái gia không đáp ứng, lão phu nhân còn gọi tam thẩm đến hung hăng mắng cho một trận, bảo nàng ta phân rõ tôn ti trật tự ! Chuyện đó mặc dù khi ấy có lớn thật, nhưng sau đó nhị thúc liền đi xa. Chẳng lẽ sau khi chuyện đó qua đi, lão phu nhân đã bắt đầu bố trí? Tốn nhiều tâm tư như vậy, tạo ra một cái bẫy lớn đến thế, suy nghĩ một chút, Tô thị có chút chán nản. Nàng tự nhận khéo léo, thủ đoạn khéo đưa đẩy, nhưng cùng một đám nhân tinh của Nhiếp gia kia so sánh vẫn là kém xa. Hao hết tâm tư như vậy, lo lắng luồn cúi nịnh nọt cũng không hưởng được gì, còn không bằng học nhị thẩm, cái gì cũng không quản, an tâm làm kiều thê là được! Nhìn nhị thúc mới thương nhị thẩm làm sao ! Tô thị nhớ tới bảy năm trước, lại nghĩ tới một lời đồn, nhìn đại cô nương muốn nói lại thôi, đại cô nương hỏi: “Đại tẩu làm sao vậy?” “Muội muội, ta nghe nói nhị thẩm, có rất giống với đại cô cô lúc trước không, cho nên lão phu nhân mới thích người như vậy? Đại cô cô có phải thật sự bị Chung di nương hại chết không?”. Tô thị rốt cục nhịn không được hỏi, Nhiếp gia đối chuyện này kiêng kị rất nặng, nàng vẫn không nghe được gì. Đại cô nương là con gái của Nhiếp gia, có lẽ sẽ biết một chút đi? Đại cô nương nghĩ nghĩ nói: “Kỳ thật chuyện kia muội cũng biết không rõ ràng, chuyện này muội cũng chỉ nghe mấy lão nhân trong phủ nói. Nhị thẩm cùng cô lớn lên giống hay không giống, muội cũng không biết, nhưng mà nhũ danh của cô cô là Mậu Nhi, cùng nhũ danh của nhị thẩm không sai biệt lắm. Nghe nói Chung thị lúc ấy có thai được tám tháng, bị cô ở bên hồ nước đẩy một chút, sau khi Chung thị ngã sấp xuống, liền sinh non, đứa trẻ kia sinh ra liền không sống nổi, lão thái gia nghe thấy liền hổn hển đánh cô một cái tát, ba tháng sau cô liền chết” Tô thị che miệng kinh ngạc nói: “Chỉ có một cái tát?” Đại cô nương nói: “Thân thể cô vốn yếu lại mắc bệnh đã nhiều năm, trong một năm thì có đến nửa năm là bệnh, ngay cả đại phu cũng nói cô không thể sống quá tám tuổi” Tô thị nghe xong không khỏi líu lưỡi, khó trách lão phu nhân hận tam phòng như vậy ! Cả đời của lão phu nhân chỉ sinh ba đứa con, người cô đã mất lại là con gái duy nhất, lão phu nhân thương tâm biết là bao nhiêu! Đại cô nương thở dài nói: “Kỳ thật nếu lúc trước tam thúc an phận một chút, đừng nghĩ đến việc đem Triệt Nhi làm con thừa tự của nhị thúc. Cũng không cần tham tài sản của nhị thúc ở Giang Nam, hôm nay cũng sẽ không phát sinh chuyện này. Lão phu nhân mặc dù hận tam thúc, nhưng nhiều năm như vậy cũng cố gắng nhẫn nhịn. Cha muội cùng nhị thúc càng không cần phải nói, nếu là dung không được tam thúc, đã sớm để hắn ở riêng ra ngoài, làm sao còn để hắn phóng túng như vậy? Bọn họ hảo hảo ở lại Ký Châu hưởng phúc không tốt sao?” Tô thị trong lòng âm thầm suy nghĩ, sản nghiệp ở Giang Nam chính là một tay Nhị thúc dốc sức làm ra, cũng là một đường lui cuối cùng của Nhiếp gia, ngay cả cha chồng xưa nay khắt khe cũng giao cho nhị thúc mới yên tâm, làm sao có thể cho phép người của tam phòng nhúng tay vào? Khó trách tam thúc sẽ có thảm trạng như hôm nay! Nàng không khỏi âm thầm may mắn, may mắn lúc trước bản thân không ra tay khó xử nhị thẩm, nhị thẩm chỉ cần dựa vào cái nhũ danh kia thôi cũng có thể được lão phu nhân yêu thương. Đại cô nương che miệng đánh ngáp một cái nói: “Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm !”. Vì đại cô nương trở về muộn, không kịp thu thập phòng, cho nên chỉ có thể cùng Tô thị ở chung một gian phòng. Hôm nay Tùng Nương cũng đi theo đại cô nương dâng hương, cho nên cũng về trễ, hiện tại đã ngủ ở trong phòng của Tạ thị. Nhiếp Tuyên thần sắc phức tạp nhìn cha chìm vào giấc ngủ… vô luận hắn có bao nhiêu không phải, dù sao cũng là cha của mình, lại nói hắn tuy rằng sủng ái tam ca, nhưng mà cũng quan tâm đến đại ca và mình, nhưng nếu cha có thể nghĩ cho bọn họ nhiều một chút, thì hiện tại cũng không dẫn đến cục diện như bây giờ. Kỳ thật như vậy cũng tốt, tốt xấu gì cũng đã chừa cho tam ca một con đường sống… Nhiếp Tuyên không tiếng động thở dài, kỳ thật hắn cùng đại ca đã sớm thương lượng xong rồi, bọn họ không để ý đến việc nuôi tam ca cả đời… chỉ tiếc là lòng tham thì thường không có đáy. “Nhị gia”. Vãn Chiếu lặng yên không một tiếng động đi đến, Nhiếp Tuyên hơi hơi nhíu mi, ý bảo nàng đi ra ngoài nói chuyện: “Phu nhân như thế nào?” “Phu nhân vừa mới uống canh xong, hiện tại đã ngủ say”. Vãn Chiếu cung kính nói. “Ừ, mấy ngày nay ngươi hảo hảo chiếu cố phu nhân”. Nhiếp Tuyên gật đầu nói: “Ngày mai còn có mấy tràng náo nhiệt ! Ngươi cẩn thận một chút, đừng lại để nàng bị sợ hãi” “Dạ!” Vãn Chiếu cung kính nói. “Đúng rồi, nha hoàn bên người nàng gọi là Thu Thực, sinh bệnh gì?” Nhiếp Tuyên hỏi. “Thu Thực bị nhiễm phong hàn” Vãn Chiếu nói “Đang êm đẹp tại sao lại nhiễm phong hàn?” Nhiếp Tuyên nhíu mày nói: “Phu nhân thân thể yếu đuối, đừng để người này trước mặt nàng, đem nàng ta đến biệt trang đi, chờ hết bệnh rồi đưa trở về cũng không muộn” “Nhưng mà bên phía phu nhân…” Vãn Chiếu có chút chần chờ. Nhiếp Tuyên nói: “Bên phía phu nhân để ta giải thích”. Chuyện tình chiều nay làm cho trong lòng Nhiếp Tuyên không khỏi có chút áy náy, chờ sau khi việc này chấm dứt, hắn nhất định phải mang nàng ra ngoài dạo chơi giải sầu mới được. “Dạ!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Bài bạc?” Mèo Con hơi hơi nhíu mi, chỉ là bài bạc mà lại đem lão thái gia tức giận đến trúng gió? Sợ là còn có nguyên nhân khác đi? Nhiếp Hành đánh bạc đã không phải là chuyện một ngày hai ngày, ngay cả Thu Thực đều rõ ràng, nàng không tin lão thái gia lại không biết. Vãn Chiếu vẻ mặt khó xử, nếu để gia biết mình đem chuyện tình bát nháo này nói với phu nhân, gia nhất định sẽ tìm nàng tính sổ! Mèo Con thấy vẻ mặt khó xử của Vãn Chiếu, biết là nàng sẽ không nói, khóe miệng vi câu nói: “Ta mệt rồi, trước tiên ngủ đã. Ngày mai còn phải dậy sớm a!”. Nàng cũng không có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ như vậy, trước mắt nàng chỉ muốn biết một nhà của Nhiếp Hành kia có thể lại cùng gia đình nàng đến Giang Nam không? Xem ra tựa hồ là có thể thoát khỏi. Mèo Con trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cặp vợ chồng nhất phẩm kia nếu thật sự đi theo Nhiếp Tuyên về Giang Nam, cuối cùng không hay ho vẫn là nàng ! “Dạ!” Vãn Chiếu thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội cùng Xuân Nha hầu hạ Mèo Con ngủ. Ngôn mụ sau khi hầu hạ Nhan thị ngủ, ở trong phòng thắp một cây đèn, tiểu nha hoàn đưa tới đệm chăn lót ở trên La Hán tháp, Ngôn mụ đơn giản rửa mặt chải đầu một chút, liền nằm ở trên tháp, vừa mới mới nhắm mắt lại. “A Ngôn…” thanh âm trầm thấp của Nhan thị vang lên. “Lão phu nhân, ngài còn chưa ngủ?”. Ngôn mụ đứng dậy, rót một ly trà nóng, đưa cho Nhan thị: “Ngài khát nước sao?”. Thấy Nhan thị muốn ngồi dậy, vội đem chén trà để ở bên cạnh, giúp đỡ Nhan thị ngồi dậy, lại lót thêm một cái gối mềm sau lưng bà, để cho bà nửa nằm nửa ngồi một cách thoải mái “A Ngôn, bà ngồi xuống, trò chuyện với ta”. Nhan thị lôi kéo tay Ngôn mụ, ý bảo bà ngồi xuống bên cạnh mình. A Ngôn bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xuống, Nhan thị đột nhiên cười cười nói: “A Ngôn, bà còn có nhớ hay không, lúc ta xuất giá, chúng ta luôn ngủ cùng một chỗ, mỗi tối còn trò chuyện đến khuya, mỗi lần đi thỉnh an, chúng ta đều thức không nổi” A Ngôn nghe vậy trên mặt cũng hiện lên một chút ý cười: “Đúng vậy!”. Nhớ đến lúc trước khi Nhan thị xuất giá, lúc hai người còn là những cô nương, A Ngôn lộ ra thần sắc hoài niệm, lúc đó mới là chân chính vô ưu vô lự! “Trong nháy mắt, chúng ta đều đã già…” Nhan thị thở dài một tiếng. A Ngôn nghe vậy lặng im không nói, sau một lát, Nhan thị nhẹ nhàng hỏi: “A Ngôn, bà nói xem, ta có phải sai rồi hay không?” Qua hồi lâu, Ngôn mụ mới nói: “Tiểu thư, người không cần nghĩ nhiều, cô gia không phải không có việc gì rồi sao!” Nhan thị khẽ thở dài một tiếng: “Oán hắn cả đời, hận hắn cả đời, cuối cùng nghe được hắn gặp chuyện không may, ta còn…” nói xong nước mắt của bà lẳng lặng rơi xuống. Bà là con gái thế gia, từ nhỏ được cha mẹ sủng ái. Sau đó đến nhà chồng, phu quân đối với bà vô cùng tốt, cha mẹ chồng cũng chưa từng làm khó dễ bà, năm thứ nhất sau khi thành thân thì có một đứa con gái, năm thứ hai lại sinh con trai trưởng. Có con trai trưởng rồi, bà ở Nhiếp gia ngày ngày bình an, cho nên sau khi phu quân muốn nạp biểu muội bà con xa làm thiếp, bà cũng không có phản đối. Ba vợ bốn nàng hầu bà đã quá quen rồi, trong lòng tuy có chút chua xót, nhưng cũng không thể không chịu. Ngay từ đầu, hắn tuy rằng nạp Chung thị làm thiếp, nhưng cũng không có sủng thiếp diệt thê, càng không có đi chuyên sủng tiểu thiếp. Mà Chung thị đối với bà tôn kính, cho nên Nhan thị mặc dù có đôi khi ghen tị Chung thị được phu quân yêu thương hơn, nhưng cũng không nghĩ hận bọn họ, càng không muốn làm hại mẹ con Chung thị! Dù sao bà là chính thất được cưới hỏi đàng hoàng, Chung thị bất quá chỉ là một tiểu thiếp, cho dù được sủng ái thì địa vị cũng không bằng bà. Có con trai thì như thế nào? Có đại thiếu gia ở đây, dù cho có sinh bao nhiêu con trai cũng không vượt được đại thiếu gia. Rốt cuộc là từ khi nào mà bà hận bọn họ? Nhan thị hoảng hốt nhớ lại quá khứ, là lúc Mậu Nhi chết đi? Tiểu Mậu Nhi của bà ! Đứa trẻ ngoan ngoãn suốt ngày trốn trong lòng của bà! Là bảo bối bà yêu thương như tim của mình ! Là trưởng nữ tôn quý nhất của Nhiếp gia ! Nếu nàng không chết, hiện tại nhất định đã sinh ra cháu ngoại cho bà! Nhan thị nhớ tới con gái mất sớm của mình, đáy mắt hiện lên một tia oán độc, nếu không phải tiện nhân Chung thị kia cố ý hãm hại, Mậu Nhi nhát gan như vậy làm sao xô ả ta xuống hồ chứ? Bà từ nhỏ đã nói với Mậu Nhi, không thể một mình đi đến bên bờ hồ hay giếng nước mà chơi, Mậu Nhi là một đứa trẻ biết nghe lời, chưa bao giờ vi phạm ý tứ của bà, huống chi lúc đó con bé còn đang mắc bệnh ! Nếu không phải hắn vì tiện nhân kia, hung hăng đánh Mậu Nhi một cái tát, Mậu Nhi cũng sẽ không bởi vì kinh hách quá độ mà bệnh phong hàn càng thêm nặng! Chẳng lẽ một tiểu thiếp mang thai, lại so với con gái duy nhất của mình quan trong hơn sao? (Đọc đến khúc này ta thật căm phẫn a! So với con ruột thì vợ bé quan trọng hơn sao?) “Mậu Nhi…” Nhan thị theo bản năng chuyển động phật châu trên cổ tay, mẹ giúp con báo thù! Tiện nhân đã hại chết con, ngay cả thi cốt đều bị mẹ đốt thành tro! Tiểu tạp chúng ả ta sinh ra, mặc dù không có chết, nhưng hiện tại mẹ sẽ làm cho hắn sống so với chết con thảm hơn! Ngôn mụ nghe được kia thanh “Mậu Nhi” trong lòng đau xót, nhớ tới tiểu búp bê nhu thuận đáng yêu kia, thiếu chút nữa rớt nước mắt, đại tiểu thư của bà ! Bà tự tay chiếu cố tiểu thư lớn lên, tỉ mỉ che chở tiểu thư trong lòng bàn tay ! Liền cứ như vậy mà mất đi! Chỉ nghiền xương cốt tiện nhân kia thành tro cũng đã rất tiện nghi cho ả! Lúc trước chính là bà đã đem tro cốt của tiện nhân Chung thị kia bỏ vào hố phân ! “Tiểu thư, người đừng suy nghĩ nhiều! Tiện nhân kia chết là đáng! Hiện tại quan trọng nhất chính là người cố gắng chăm sóc bản thân, đừng để đại gia, nhị gia lo lắng mới đúng” Nhắc tới hai con trai của mình, trên mặt Nhan thị hiện lên vẻ tươi cười: “Đúng vậy! Phúc khí lớn nhất trong đời này của ta là có hai đứa con trai này! Nhưng mà… nếu Mậu Nhi còn sống, ta sẽ càng vui vẻ!” Nhớ tới con gái chết thảm, tâm Nhan thị sẽ thấy cứng rắn lên, bà không thể để cho thảm kịch của con gái lại phát sinh ở trên người con trai, tôn tử, cháu gái mình, bà phải thừa dịp lúc bản thân còn sức khỏe, bảo vệ gia đình của lão đại, Đông Ca không có việc gì! “Lời này có thể không đúng nhưng nô tỳ thật ra cảm thấy được nhị phu nhân cùng đại tiểu thư có vài phần tương tự ! Nhất là bộ dáng nhu thuận hiểu lòng người kia, quả thực là giống nhau như đúc!” Ngôn mụ nói với Nhan thị. “Đúng, đúng như thế. Ta vừa thấy đứa trẻ này liền cảm thấy thân thuộc, lúc mới nhìn thấy nàng ta còn tưởng rằng là Mậu Nhi khi lớn lên !”. Nhan thị nhắc tới Mèo Con không khỏi mỉm cười nói: “Nếu nói về diện mạo thì thật ra hoàn toàn không giống như vậy, nhưng mà bộ dạng mềm mại kia, bà có cảm giác chúng rất giống nhau không? Ngay cả tên cũng giống!” (Chữ “Miêu” và chữ “Mậu” trong tiếng Hoa phát âm gần giống nhau) Ngôn mụ nói: “Chắc là đại tiểu thư biết người luyến tiếc nàng, liền quay về thăm người! Người xem nhị phu nhân nhiều hiếu thuận ! Đại tiểu thư nếu là có thể lớn lên, nhất định cũng là một đứa con hiếu thuận” Nhan thị gật gật đầu: “Đúng rồi, vì lão đại và Đông Ca, ta phải làm xong việc này!” “Tẩu nói tam thúc đem Hương Tuyết uyển cá thua rồi?” Đại cô nương nghe xong lời Tô thị chấn động không thôi. Phải biết rằng Hương Tuyết uyển này chính là biệt uyển mà Chung di nương đã qua đời yêu thích nhất, tuy nói sau khi Chung thị chết, lão thái gia liền đem biệt uyển kia cho tam thúc, nhưng lúc lão thái gia không có việc gì, thường xuyên muốn đến đó tản bộ. Lá gan tam thúc cũng quá lớn, cư nhiên ngay cả Hương Tuyết uyển đều đem đi cá cược! Khó trách lão thái gia lại tức giận đến như vậy! Đại cô nương vì hôm nay đi Thiêu Hương cầu con, cho nên buổi tối mới trở về, vừa nghe nói lão thái gia, lão phu nhân đều sinh bệnh, liền vội vàng chạy đến, thấy hai người đều đã ngủ, sau khi thỉnh an Tạ thị, liền đi đến trong phòng Tô thị, lôi kéo Tô thị hỏi han tình huống. “Đâu chỉ là Hương Tuyết uyển”. Tô thị nói: “Nghe nói, trừ bỏ Hương Tuyết uyển ra, ông nội cho tam thúc hai điền trang tốt nhất cũng thua sạch. Còn ở bên ngoài thiếu một vạn lượng bạc. Sau khi tam thúc biết bản thân thua nhiều bạc như vậy, viết khế ước, còn nghe nói…”. Tô thị đỏ mặt nói: “Lão thái gia sau khi đến sòng bạc trả tiền, phái người gọi tam thúc vài lần, tam thúc cũng không đến, liền nổi giận đùng đùng tự mình tìm tam thúc, kết quả tam thúc đang cùng một đồng nhi ở trong thư phòng…” Tô thị dừng một chút tiếp tục nói: “Lão thái gia thấy không chịu nổi tức giận, bèn ngất xỉu” “Một vạn lượng bạc!” Đại cô nương nghe xong, sợ tới mức lắp bắp nói: “Thật ra muội cũng vẫn nghe nói tam thúc ở bên ngoài bài bạc, nhưng mà không phải là chơi nhỏ thôi sao? Hắn như thế nào chỉ trong một hai ngày lại thiếu nhiều như vậy?” “Không phải trong vòng hai ngày”. Tô thị bĩu môi nói: “Phiếu nợ kia nghe nói rất dầy, đã bắt đầu viết từ bảy năm trở lại đây. Hai ngày này tam thúc chỉ là đem đất đai trên danh nghĩa của hắn làm mất mà thôi!” Đại cô nương nghe xong, trầm mặc sau một lúc lâu mới nói: “Quả nhiên là gừng càng già càng cay” Tô thị nghe xong gật đầu thở dài một tiếng: “Đúng vậy!”. Khoan đã! Bảy năm trước! Tô thị bỗng nhiên nhớ tới, bảy năm trước tam thẩm từng vì thê tử của nhị thúc liên tiếp qua đời, không có con trai nối dòng, đã muốn đem Triệt Nhi làm con thừa tự của nhị thúc. Tuy nói chuyện này lão thái gia không đáp ứng, lão phu nhân còn gọi tam thẩm đến hung hăng mắng cho một trận, bảo nàng ta phân rõ tôn ti trật tự ! Chuyện đó mặc dù khi ấy có lớn thật, nhưng sau đó nhị thúc liền đi xa. Chẳng lẽ sau khi chuyện đó qua đi, lão phu nhân đã bắt đầu bố trí? Tốn nhiều tâm tư như vậy, tạo ra một cái bẫy lớn đến thế, suy nghĩ một chút, Tô thị có chút chán nản. Nàng tự nhận khéo léo, thủ đoạn khéo đưa đẩy, nhưng cùng một đám nhân tinh của Nhiếp gia kia so sánh vẫn là kém xa. Hao hết tâm tư như vậy, lo lắng luồn cúi nịnh nọt cũng không hưởng được gì, còn không bằng học nhị thẩm, cái gì cũng không quản, an tâm làm kiều thê là được! Nhìn nhị thúc mới thương nhị thẩm làm sao ! Tô thị nhớ tới bảy năm trước, lại nghĩ tới một lời đồn, nhìn đại cô nương muốn nói lại thôi, đại cô nương hỏi: “Đại tẩu làm sao vậy?” “Muội muội, ta nghe nói nhị thẩm, có rất giống với đại cô cô lúc trước không, cho nên lão phu nhân mới thích người như vậy? Đại cô cô có phải thật sự bị Chung di nương hại chết không?”. Tô thị rốt cục nhịn không được hỏi, Nhiếp gia đối chuyện này kiêng kị rất nặng, nàng vẫn không nghe được gì. Đại cô nương là con gái của Nhiếp gia, có lẽ sẽ biết một chút đi? Đại cô nương nghĩ nghĩ nói: “Kỳ thật chuyện kia muội cũng biết không rõ ràng, chuyện này muội cũng chỉ nghe mấy lão nhân trong phủ nói. Nhị thẩm cùng cô lớn lên giống hay không giống, muội cũng không biết, nhưng mà nhũ danh của cô cô là Mậu Nhi, cùng nhũ danh của nhị thẩm không sai biệt lắm. Nghe nói Chung thị lúc ấy có thai được tám tháng, bị cô ở bên hồ nước đẩy một chút, sau khi Chung thị ngã sấp xuống, liền sinh non, đứa trẻ kia sinh ra liền không sống nổi, lão thái gia nghe thấy liền hổn hển đánh cô một cái tát, ba tháng sau cô liền chết” Tô thị che miệng kinh ngạc nói: “Chỉ có một cái tát?” Đại cô nương nói: “Thân thể cô vốn yếu lại mắc bệnh đã nhiều năm, trong một năm thì có đến nửa năm là bệnh, ngay cả đại phu cũng nói cô không thể sống quá tám tuổi” Tô thị nghe xong không khỏi líu lưỡi, khó trách lão phu nhân hận tam phòng như vậy ! Cả đời của lão phu nhân chỉ sinh ba đứa con, người cô đã mất lại là con gái duy nhất, lão phu nhân thương tâm biết là bao nhiêu! Đại cô nương thở dài nói: “Kỳ thật nếu lúc trước tam thúc an phận một chút, đừng nghĩ đến việc đem Triệt Nhi làm con thừa tự của nhị thúc. Cũng không cần tham tài sản của nhị thúc ở Giang Nam, hôm nay cũng sẽ không phát sinh chuyện này. Lão phu nhân mặc dù hận tam thúc, nhưng nhiều năm như vậy cũng cố gắng nhẫn nhịn. Cha muội cùng nhị thúc càng không cần phải nói, nếu là dung không được tam thúc, đã sớm để hắn ở riêng ra ngoài, làm sao còn để hắn phóng túng như vậy? Bọn họ hảo hảo ở lại Ký Châu hưởng phúc không tốt sao?” Tô thị trong lòng âm thầm suy nghĩ, sản nghiệp ở Giang Nam chính là một tay Nhị thúc dốc sức làm ra, cũng là một đường lui cuối cùng của Nhiếp gia, ngay cả cha chồng xưa nay khắt khe cũng giao cho nhị thúc mới yên tâm, làm sao có thể cho phép người của tam phòng nhúng tay vào? Khó trách tam thúc sẽ có thảm trạng như hôm nay! Nàng không khỏi âm thầm may mắn, may mắn lúc trước bản thân không ra tay khó xử nhị thẩm, nhị thẩm chỉ cần dựa vào cái nhũ danh kia thôi cũng có thể được lão phu nhân yêu thương. Đại cô nương che miệng đánh ngáp một cái nói: “Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm !”. Vì đại cô nương trở về muộn, không kịp thu thập phòng, cho nên chỉ có thể cùng Tô thị ở chung một gian phòng. Hôm nay Tùng Nương cũng đi theo đại cô nương dâng hương, cho nên cũng về trễ, hiện tại đã ngủ ở trong phòng của Tạ thị. Nhiếp Tuyên thần sắc phức tạp nhìn cha chìm vào giấc ngủ… vô luận hắn có bao nhiêu không phải, dù sao cũng là cha của mình, lại nói hắn tuy rằng sủng ái tam ca, nhưng mà cũng quan tâm đến đại ca và mình, nhưng nếu cha có thể nghĩ cho bọn họ nhiều một chút, thì hiện tại cũng không dẫn đến cục diện như bây giờ. Kỳ thật như vậy cũng tốt, tốt xấu gì cũng đã chừa cho tam ca một con đường sống… Nhiếp Tuyên không tiếng động thở dài, kỳ thật hắn cùng đại ca đã sớm thương lượng xong rồi, bọn họ không để ý đến việc nuôi tam ca cả đời… chỉ tiếc là lòng tham thì thường không có đáy. “Nhị gia”. Vãn Chiếu lặng yên không một tiếng động đi đến, Nhiếp Tuyên hơi hơi nhíu mi, ý bảo nàng đi ra ngoài nói chuyện: “Phu nhân như thế nào?” “Phu nhân vừa mới uống canh xong, hiện tại đã ngủ say”. Vãn Chiếu cung kính nói. “Ừ, mấy ngày nay ngươi hảo hảo chiếu cố phu nhân”. Nhiếp Tuyên gật đầu nói: “Ngày mai còn có mấy tràng náo nhiệt ! Ngươi cẩn thận một chút, đừng lại để nàng bị sợ hãi” “Dạ!” Vãn Chiếu cung kính nói. “Đúng rồi, nha hoàn bên người nàng gọi là Thu Thực, sinh bệnh gì?” Nhiếp Tuyên hỏi. “Thu Thực bị nhiễm phong hàn” Vãn Chiếu nói “Đang êm đẹp tại sao lại nhiễm phong hàn?” Nhiếp Tuyên nhíu mày nói: “Phu nhân thân thể yếu đuối, đừng để người này trước mặt nàng, đem nàng ta đến biệt trang đi, chờ hết bệnh rồi đưa trở về cũng không muộn” “Nhưng mà bên phía phu nhân…” Vãn Chiếu có chút chần chờ. Nhiếp Tuyên nói: “Bên phía phu nhân để ta giải thích”. Chuyện tình chiều nay làm cho trong lòng Nhiếp Tuyên không khỏi có chút áy náy, chờ sau khi việc này chấm dứt, hắn nhất định phải mang nàng ra ngoài dạo chơi giải sầu mới được. “Dạ!”