Mấy ngày kế tiếp, Nhiếp Tuyên vẫn không có trở về, ngay cả buổi sáng thỉnh an Nhan thị cũng đều miễn, Mèo Con trừ bỏ mỗi ngày đến viện của Nhan thị hầu hạ bà uống thuốc dùng bữa ra, thì vẫn đợi ở trong viện, chỗ nào cũng không đi. Bất quá cuộc sống của nàng quy luật hơn rất nhiều, trừ bỏ chiếu cố Nhan thị ra, còn đem thời gian của mình an bài rất phong phú, giống như lúc còn ở nhà mẹ ruột vậy. Từ buổi tối hôm đó Nhiếp Tuyên không trở về, nàng kinh ngạc phát hiện, bản thân lại không quen với việc không có Nhiếp Tuyên ở bên cạnh, liền mất ngủ một đêm, suy nghĩ mãi một đêm. Có thể là bởi vì sau khi kết hôn Nhiếp Tuyên luôn luôn ở bên cạnh nàng, đột nhiên có một ngày hắn không trở lại, cho nên nàng có cảm giác mất mác. Là bởi vì bắt đầu có cảm tình với hắn rồi sao? Mèo Con cảm thấy được nàng hẳn là đã thích Nhiếp Tuyên rồi. Dù sao đừng nói là ở cổ đại, cho dù là ở hiện đại, hắn cũng được cho là một cực phẩm nam nhân, sau khi kết hôn lại đối xử với nàng tốt như vậy, lòng người cũng là thịt, nàng thích hắn một chút cũng không kỳ quái. Nhưng mà hiện tại dù sao nàng cũng đang ở cổ đại, nam nhân ở hiện đại cũng không có khả năng mỗi ngày đều ở chung với vợ, càng không cần nói đến cổ đại. Nàng phải tự điều chỉnh bản thân, cho dù không thể giống như nữ nhân cổ đại lấy chồng làm trời, thì khi Nhiếp Tuyên không có ở bên cạnh nàng thì cũng có thể sống tốt, như vậy thì đối với nàng, đối với Nhiếp Tuyên đều tốt. Tuy rằng cổ đại không cho phép nữ nhân tự lập, nhưng nàng tốt xấu cũng phải làm một nữ nhân có tinh thần tự lập. “Đúng rồi, Thu Thực hết bệnh chưa?”. Mèo Con hỏi Xuân Nha: “Đã nhiều ngày như vậy rồi, cũng phải khỏe hơn rồi!” “Hẳn là mau khỏe rồi”, Xuân Nha nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Mấy ngày này chúng ta đều không ra khỏi cửa, muội cũng không có đến thăm tỷ ấy” Mèo Con gật gật đầu: “Nha đầu kia cũng thật là, biết rõ Kiều Nhi bị phong hàn, còn cùng nàng ta nói chuyện”. Khi nàng biết Thu Thực cảm mạo là bởi vì Kiều Nhi lây bệnh, vừa tức giận cũng đồng thời không khỏi bội phục tinh thần nghe chuyện bát quái của nha đầu kia. Nếu xảy ra ở hiện đại, nàng chắc chắn sẽ bị nói là một kẻ ngốc! Xuân Nha cười khổ nói: “Nàng chỉ thích nói mấy chuyện linh tinh như xuất giá này nọ” Mèo Con nói: “Chờ lúc muội ra ngoài, muội phải đi đón nàng trở về, nếu không đón nàng ta trở về, sợ là nàng ta sẽ quên chúng ta luôn . Vài ngày không thấy, trách không được lại nhớ đến nàng!” Xuân Nha nói: “Đúng vậy! Mấy ngày nay tỷ ấy không có ở đây, muội đều cảm thấy hiu quạnh rất nhiều” Mèo Con cười khúc khích, không có Thu Thực ở bên cạnh kể chuyện bát quái, ngay cả nàng đều nhàm chán rất nhiều . Mèo Con nghiêng đầu nhìn Xuân Nha, nàng cùng Thu Thực cũng đã là cô nương trưởng thành. Mèo Con âm thầm suy nghĩ, nhà giàu người ta thường hay nói nha hoàn hồi môn trên cơ bản chính là nha hoàn thông phòng dự bị. Nàng mặc dù nói bản thân đã đến xã hội cổ đại, nhưng mà muốn nàng giúp chồng mình an bài nữ nhân làm ấm giường nàng vẫn làm không được, cho nên bình thường chuyện hầu hạ Nhiếp Tuyên, nàng tận lực đều để mình làm, không cho nha hoàn nhúng tay vào. Nhất là Xuân Nha cùng Thu Thực, nàng bình thường cơ hồ đều không để hai người lộ diện ở trước mặt Nhiếp Tuyên, không phải là vấn đề không tín nhiệm, mà là thói quen của nàng là đề phòng từ xa. Kỳ thật Mèo Con cũng biết phương thức tốt nhất chính là đem hai người đem đến chỗ khác, nhưng nàng vừa mới tân hôn, liền đem nha hoàn bên người đuổi đi, nhất định sẽ bị người ta chụp mũ cho là ghen tị, thứ nhất nàng không muốn mang cái mũ này, như vậy có thể sẽ bất lợi khi nàng đối phó với tiểu tam, tiểu tứ xuất hiện sau này. Thứ hai nàng ở Nhiếp gia lạ nước lạ cái, bên người nếu ngay cả một tri kỷ đều không có, nàng ở Nhiếp gia rất khó sống yên. Thứ ba là… về điểm này nếu chỉ dựa vào nàng thì cũng vô dụng, chủ yếu vẫn là ở nam nhân, hơn nữa bây giờ còn là cổ đại, nếu Nhiếp Tuyên cố ý muốn nạp thiếp, nàng cũng không thể ngăn cản. Lại nói vợ chồng ở chung, việc cần thiết nhất vẫn là tín nhiệm, nếu đối với trượng phu ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất cũng mất đi, như vậy hôn nhân cũng mất đi ý nghĩa. “Suy nghĩ cái gì vậy?”. Lúc Mèo Con đang ngẩn người miên man suy nghĩ, một cánh tay chìa ra, đem nàng gắt gao ôm lấy. “Trí Viễn?” Mèo Con lấy lại tinh thần, phát hiện bất tri bất giác, nha hoàn trong phòng đều đã lui xuống, mà Nhiếp Tuyên vài ngày không thấy cũng đã xuất hiện, nàng không khỏi vui sướng hô một tiếng, bổ nhào vào trong ngực hắn, cẩn thận nhìn hắn. Vài ngày không thấy, hắn tựa hồ gầy một chút, vành mắt càng xanh xao hơn. Nhiếp Tuyên hưởng thụ yêu thương nhung nhớ khó có được của thê tử: “Mèo Con…” hắn một phen ôm lấy thê tử vài ngày không gặp, đem nàng đặt ở trên giường: “Có nhớ ta không?”. Hắn vươn tay hai má non mịn hồng nhuận của vuốt nàng, vài ngày không thấy, tựa hồ lại đẹp ra! Bất quá chỉ mới hơn một tháng mà thôi, hắn tựa hồ đã quen với việc luôn có nàng bên cạnh, mấy ngày nay không thấy nàng, trong lòng cảm thấy thật trống rỗng. “A…” mắt Mèo Con xoay tròn, không chịu nói nói. Nhiếp Tuyên cúi đầu khẽ cắn cái mũi mượt mà của nàng một chút: “Nha đầu xấu xa!” Mèo Con bị hắn đè có chút thở không nổi, vội vàng vươn tay đẩy hắn nói: “Không muốn, thiếp thở không được ! Chàng có đói bụng không? Thiếp bảo Vãn Chiếu…”. Nhiếp Tuyên cúi đầu ngăn chận câu hỏi tiếp theo của nàng, sau một lát, hắn trầm thấp nói: “Ta không đói bụng…” (Tác giả vì thương tâm hồn yếu ớt của chúng ta mà lược bỏ đi một số cảnh!……) “Ưm a…” tiếng ngáp buồn ngủ vang lên, Mèo Con vô lực dựa vào trong ngực Nhiếp Tuyên, che miệng đánh ngáp. “Mệt mỏi sao?” Nhiếp Tuyên giúp nàng thay đổi tư thế, để nàng tựa vào trên người mình, Mèo Con sờ sờ bụng mình, ai oán nhìn hắn liếc mắt một cái: “Thiếp đói bụng, khát, còn buồn ngủ nữa!”. Cảm thấy trên người dính đính, nàng chu chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Còn muốn tắm rửa” “Được!”. Nhiếp Tuyên hôn cái trán của nàng nói: “Chờ ta một lát” “Dạ!” Mèo Con gật gật đầu, tựa vào trên giường nhìn Nhiếp Tuyên đứng dậy mặc quần áo, đi ra nội thất, trong lòng âm thầm cảm khái, quả nhiên là thể chất nam nữ bất đồng, rõ ràng hắn bỏ ra sức nhiều hơn nàng, nhưng mà hiện tại cả người vô lực cũng chỉ là nàng. Đợi chưa đến năm, sáu phút, Nhiếp Tuyên đi vào, từ dưới giường lấy ra một tấm thảm bạc bao bọc lấy nàng, ôm cả thảm và người lên, Mèo Con kinh hô một tiếng: “Thiếp tự đi được rồi!” Nhiếp Tuyên cúi đầu trêu tức cười nói: “Thì ra nàng còn sức ! Vậy thì giữ lại đi!” Mèo Con nghe lời hắn xong, mặt đỏ lên, trong lòng bi phẫn không thôi, rõ ràng nàng là người hiện đại nha, vì cái gì mỗi lần đều mặt đỏ tai hồng chứ? Cổ nhân quả nhiên vừa mặt dầy vừa bạo lực, rất không biết xấu hổ! Nhiếp Tuyên thấy bộ dạng nàng mắc cở đến đỏ mặt, cả người cuộn lại chui vào trong ngực của hắn, không khỏi cúi đầu cười ra tiếng, vẻ lo lắng vì chuyện của tam ca mà hóa thành hư không, tâm tình không khỏi tốt lên rất nhiều. Phòng tắm của hai người sát vách với phòng ngủ, chính giữa cách bởi một gian phòng nhỏ, có đôi sau khi Mèo Con tắm rửa xong, sẽ ở trong phòng nhỏ này bảo Vãn Chiếu mát xa cho nàng. Có lẽ là Nhiếp Tuyên ra ngoài nhiều năm nên kiến thức cũng rộng, đối với phòng tắm yêu cầu cũng tương đương cao, lúc Mèo Con nhìn thấy bể tắm là một dạng bể bơi mini thì đã biết. Lúc bình thường nàng tự tắm thì rất ít dùng cái bể kia, chỉ dùng thùng tắm mà thôi. Tuy rằng nước ở cổ đại không cần trả tiền, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy một lần tắm mà dùng nhiều nước như vậy thật lãng phí, rất xa xỉ. Nhưng mỗi lần Nhiếp Tuyên tắm rửa, đều phải đổ đầy nước trong bể. Lúc này trong bể tắm đầy nước ấm, khiến cho Mèo Con càng kinh ngạc chính là, bên cạnh bể còn có nhiều món ăn nóng hổi, nghe mùi thức ăn, bụng nàng bắt đầu réo lên. Nhiếp Tuyên ôm nàng xuống nước, bản thân ngồi trên sàn đá, để cho Mèo Con ngồi ở trên chân mình: “Chúng ta vừa tắm vừa ăn cơm được không?”. Nói xong cầm lấy một chén canh: “Đây, để ta đút cho nàng” Ánh mắt Mèo Con đầy ý cười, vươn tay ôm thắt lưng hắn, thỏa mãn hưởng thụ phu quân hầu hạ. Quả nhiên người khác nói đúng, tình nguyện làm kiều thê, cũng không muốn làm hiền thê, bởi vì nam nhân đều yêu thương kiều thê, mà bỏ qua hiền thê. Kiếp trước mẹ cũng từng nói với nàng, nàng nhớ phải làm hiền thê, chiếu cố hầu hạ chồng cho tốt, bởi vì không một người đàn ông nào lại thích một người phụ nữ không biết đúng mực; cũng phải làm kiều thê, nhiều lúc phải làm nũng với chồng, người vợ thông minh thì phải biết giả bộ trước mặt chồng, bởi vì không có một người đàn ông nào lại quá thích một người phụ nữ cường thế. Vốn nàng chỉ cười nhạt với mẹ, cũng không biết là sẽ có người đàn ông nào đáng giá để nàng làm như vậy hay không. Nhưng mà sau khi đến cổ đại, nàng hiểu được việc nữ nhân nếu mất đi sự yêu thương của trượng phu thì không thể yên ổn qua ngày, muốn ở Nhiếp gia thoải mái sống sót, nàng chỉ cần được Nhiếp Tuyên sủng ái. Nhiếp Tuyên là nam nhân khôn khéo cường thế như vậy, có lẽ sẽ thích một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng vĩnh viễn không có khả năng yêu người phụ nữ ấy. Cuộc sống hôn nhân hạnh phúc sau này đã chứng thật nàng đoán quả nhiên đúng. Đương nhiên cùng với việc nàng không có tính cách cường thế cũng có liên hệ, nàng cũng không cho rằng có thể dựa vào diễn kịch mà lừa gạt được nam nhân này, lại nói bọn họ là vợ chồng, phải sống cả đời với nhau, nếu hai người về sau ở chung đều là diễn kịch, cuộc sống hôn nhân như vậy còn có cái gì ý nghĩa? Mèo Con chưa bao giờ cho rằng cuộc sống hạnh phúc là có thể từ trên trời rớt xuống, nàng tôn thờ nguyên tắc cuộc sống hạnh phúc là phải dựa vào sự tranh thủ, kinh doanh của bản thân. Lúc còn ở nhà mẹ ruột, mọi người trong nhà sủng ái nàng như vậy, là nàng dùng tấm lòng đổi lấy. Hiện tại ở nhà chồng cũng vậy, nàng đã thật tâm chiếu cố các phương diện ăn, mặc, ở, đi lại của mẹ chồng và chồng. Thế giới này tuy rằng đủ hạng người vong ân phụ nghĩa, nhưng mà cũng có người tốt, chỉ cần ngươi thật tình đối với bọn họ tốt, bọn họ cũng sẽ dùng thật tình đối với tốt với ngươi, Mèo Con lấy tâm của mình ra đổi, cho nên hiện tại nàng cũng chiếm được tâm của hai người. Mèo Con tựa đầu vào trên cổ Nhiếp Tuyên, nàng thật sự vừa lòng với cuộc sống hiện tại. Nhiếp Tuyên bất ngờ bị hành động vô cùng thân thiết của nàng làm cho thân thể cứng đờ, buông ra một bàn tay, vỗ nhẹ tiểu thí thí của nàng: “Ngoan ngoãn ăn cơm cho xong đi!” Mèo Con le lưỡi, nàng đều đã quên nam nhân không chịu nổi khiêu khích, nàng ngồi thẳng người: “Tự thiếp ăn được rồi, chàng cũng đói rồi đúng không?” Nhiếp Tuyên cười cười nói: “Không sao, ta còn chưa đói bụng” “Hay là tắm xong rồi ăn tiếp”. Mèo Con sợ cứ ngăm nước thế này thì da sẽ nhăn nhíu lại. “Được”. Trước đó hai người đã tắm rồi, cho nên chỉ đơn giản tắm một chút liền đứng dậy trở về phòng. Bọn hạ nhân lại đem đồ ăn chuyển tới trong phòng. Trước đó Mèo Con đã cơm chiều xong rồi, sau khi uống xong nửa chén canh liền nhìn Nhiếp Tuyên ăn: “Đúng rồi, mấy ngày nay chàng không trở về, là bởi vì chuyện của tam bá sao?” Mèo Con hỏi, vươn tay xoa bóp cổ hắn. “Ừm!”. Nhiếp Tuyên mặt nhăn nhíu nói: “Ta và cha đã thương lượng xong, đem tam ca, tam tẩu đưa đến biệt trang ở nông thôn tĩnh dưỡng, sau này cũng bảo bọn họ ở đó an hưởng tuổi già. Về phần Triệt Nhi, ta viết thư cho đại ca, để hắn đến kinh thành ở bên cạnh đại ca học tập vài năm rồi nói sau” “Vậy còn Vân Nương ?” Mèo Con hỏi, đến Nhiếp gia đã hơn một tháng, nàng cũng hiểu được đại gia tộc gọi việc đem người đến biệt trang tĩnh dưỡng chính là giam lỏng, xem ra Nhiếp gia chuẩn bị giam lỏng đôi vợ chồng này cả đời. Mèo Con không quan tâm tiền đồ của Nhiếp Triệt, vợ chồng Nhiếp Hành, chỉ là quan tâm Vân Nương. “Vân Nương?”. Nhiếp Tuyên ngẩn người, lập tức nói: “Nàng ta cũng gần mười lăm, mười sáu tuổi, dù sao cũng phải đính hôn, để cho nàng ta sớm lập gia đình một chút là được” “Vân Nương mới có mười bốn tuổi à!”. Mèo Con nói: “Nhỏ như vậy đã lập gia đình?” “Năm nay nàng cũng mới mười lăm tuổi !” Nhiếp Tuyên buồn cười nhẹ điểm cái mũi của nàng. Mèo Con hờn dỗi nói: “Nhưng mà thiếp cũng mười lăm tuổi mới lập gia đình ” Nhiếp Tuyên trấn an nói: “Nàng không cần lo lắng, chuyện đính hôn của Vân Nương không tệ, sẽ không để nàng ta chịu ủy khuất” Mèo Con nghe lời Nhiếp Tuyên xong, gật gật đầu, chuyện này kỳ thật nàng có nói gì cũng không được. Nhiếp Tuyên nói: “Vân Nương đã chuẩn bị thành thân lâu rồi, nếu nàng luyến tiếc nàng ta, đợi sau khi bái tổ, chúng ta lại ở lại mấy ngày, chờ sau khi nàng ta thành thân thì đi, được không?” Điểm này thật đúng là làm Mèo Con khó xử, mặc dù nàng lo lắng cho Vân Nương, nhưng cũng không đến nỗi bảo nàng tiếp tục ở lại Nhiếp gia, có thể mở miệng hỏi thăm nàng, sau đó cho nàng thêm ít đồ cưới đã là cực hạn của nàng rồi. Bảo nàng vì Vân Nương ở lại Nhiếp gia thêm vài ngày, nàng là tuyệt đối không muốn, nàng cùng Vân Nương cảm tình lại không sâu, trời biết ở đây thêm mấy ngày nay sẽ còn phát sinh chuyện gì ! Vạn nhất Nhiếp gia lại ra cái yêu sách gì, Nhan thị bảo nàng cả đời ở lại Nhiếp gia làm sao bây giờ? Nhưng mà nếu liền từ chối, lại không phù hợp với hình tượng của nàng ở Nhiếp Tuyên trước mặt mấy ngày này, nghĩ đến đây Mèo Con ảo não thật muốn vả cho một mình một cái. Con mắt nàng vòng vo chuyển, ngẩng đầu hỏi: “Có thể ảnh hưởng việc của chàng không?” “À… cũng tàm tạm, dù sao Giang Nam còn có Ngọc Bản”. Nhiếp Tuyên nói có chút chần chờ, dù sao hắn đã rời Giang Nam gần nửa năm. “Thiếp thấy hay là thôi đi, dù sao chàng rời Giang Nam đã gần nửa năm, Ngọc Bản có thể giúp chàng, nhưng dù sao cũng không phải là chàng !” Mèo Con cắn cắn môi dưới nói: “Dù sao thiếp ở chỗ này cũng không giúp được cái gì” Nhiếp Tuyên nghe lời của nàng, trong lòng buông lỏng, ôm nàng ôn nhu trấn an nói: “Nàng yên tâm, Vân Nương lấy chồng không xa, sau này lúc chúng ta trở về đây, ta bảo người mời Vân Nương về nhà” Mèo Con nghe xong lời này của Nhiếp Tuyên, liền biết hắn sẽ không ở lại, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, vô cùng gật đầu nói: “Dạ!”. Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Đúng rồi, thiếp có thể chuẩn bị thêm chút đồ cưới cho Vân Nương không?” Nhiếp Tuyên nói: “Được, nhưng mà cũng đừng quý quá, nhất là đừng vượt qua đồ cưới của mẹ và đại tẩu. Nhưng mà nàng cũng có thể lén cho nàng ta chút vốn riêng” Mèo Con mặt mày cười loan loan nói: “Thiếp biết rồi. Đúng rồi, Trí Viễn, vì sao đến giờ thiếp vẫn chưa gặp qua đại ca?” “Đại ca ở kinh thành làm quan , kinh quan không thể rời khỏi kinh thành”. Nhiếp Tuyên vuốt ve đầu của nàng nói: “Chờ tết chúng ta trở về sẽ gặp được đại ca” “Dạ!”. Mèo Con gật gật đầu. Nhiếp Tuyên nhớ tới bộ dạng hưng phấn trước kia của Mèo Con khi biết hắn sẽ cùng ăn cơm trưa với nàng, nhưng mà sau đó không chỉ dội cho nàng một chậu nước lạnh, còn đem nàng dọa đến hoảng sợ, hiện tại lại bởi vì công sự không thể để cho nàng ở lại tham gia hôn lễ Vân Nương, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, hắn cúi đầu nói: “Ngày mốt ta cùng nàng đến Đông Quang tự du ngoạn có được không?” Mèo Con chần chờ một chút nói: “Nhưng mà thân thể của mẹ gần đây không khỏe, thiếp sợ…” “Không sao, thân thể của mẹ mấy ngày nay tốt nhiều rồi, lại nói chúng ta phải đi chơi một ngày chứ!”. Nhiếp Tuyên ôn nhu nói, đối với việc Mèo Con mỗi ngày đều chiếu cố mẹ làm cho trong lòng hắn cực kỳ cảm kích, cho dù là đại tẩu cùng Tô thị, cũng chỉ làm ra vẻ mà thôi, chỉ có Mèo Con là thật tâm chiếu cố mẹ mà thôi. Hắn đột nhiên nở nụ cười nói: “Nói không chừng mẹ còn muốn chúng ta đi chơi thật vui vẻ!”. Tay hắn để lên bụng của nàng, nhẹ nhàng sờ sờ. Mèo Con đầu tiên là sửng sốt, lập tức lĩnh ngộ ý tứ của hắn, xấu hổ đỏ mặt. Nhiếp Tuyên thấy nàng thẹn thùng thế nhưng lại giật mình, ôn nhu ôm lấy nàng: “Mèo Con, sinh con cho ta nha!”
Mấy ngày kế tiếp, Nhiếp Tuyên vẫn không có trở về, ngay cả buổi sáng thỉnh an Nhan thị cũng đều miễn, Mèo Con trừ bỏ mỗi ngày đến viện của Nhan thị hầu hạ bà uống thuốc dùng bữa ra, thì vẫn đợi ở trong viện, chỗ nào cũng không đi. Bất quá cuộc sống của nàng quy luật hơn rất nhiều, trừ bỏ chiếu cố Nhan thị ra, còn đem thời gian của mình an bài rất phong phú, giống như lúc còn ở nhà mẹ ruột vậy. Từ buổi tối hôm đó Nhiếp Tuyên không trở về, nàng kinh ngạc phát hiện, bản thân lại không quen với việc không có Nhiếp Tuyên ở bên cạnh, liền mất ngủ một đêm, suy nghĩ mãi một đêm. Có thể là bởi vì sau khi kết hôn Nhiếp Tuyên luôn luôn ở bên cạnh nàng, đột nhiên có một ngày hắn không trở lại, cho nên nàng có cảm giác mất mác. Là bởi vì bắt đầu có cảm tình với hắn rồi sao? Mèo Con cảm thấy được nàng hẳn là đã thích Nhiếp Tuyên rồi. Dù sao đừng nói là ở cổ đại, cho dù là ở hiện đại, hắn cũng được cho là một cực phẩm nam nhân, sau khi kết hôn lại đối xử với nàng tốt như vậy, lòng người cũng là thịt, nàng thích hắn một chút cũng không kỳ quái. Nhưng mà hiện tại dù sao nàng cũng đang ở cổ đại, nam nhân ở hiện đại cũng không có khả năng mỗi ngày đều ở chung với vợ, càng không cần nói đến cổ đại. Nàng phải tự điều chỉnh bản thân, cho dù không thể giống như nữ nhân cổ đại lấy chồng làm trời, thì khi Nhiếp Tuyên không có ở bên cạnh nàng thì cũng có thể sống tốt, như vậy thì đối với nàng, đối với Nhiếp Tuyên đều tốt. Tuy rằng cổ đại không cho phép nữ nhân tự lập, nhưng nàng tốt xấu cũng phải làm một nữ nhân có tinh thần tự lập. “Đúng rồi, Thu Thực hết bệnh chưa?”. Mèo Con hỏi Xuân Nha: “Đã nhiều ngày như vậy rồi, cũng phải khỏe hơn rồi!” “Hẳn là mau khỏe rồi”, Xuân Nha nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Mấy ngày này chúng ta đều không ra khỏi cửa, muội cũng không có đến thăm tỷ ấy” Mèo Con gật gật đầu: “Nha đầu kia cũng thật là, biết rõ Kiều Nhi bị phong hàn, còn cùng nàng ta nói chuyện”. Khi nàng biết Thu Thực cảm mạo là bởi vì Kiều Nhi lây bệnh, vừa tức giận cũng đồng thời không khỏi bội phục tinh thần nghe chuyện bát quái của nha đầu kia. Nếu xảy ra ở hiện đại, nàng chắc chắn sẽ bị nói là một kẻ ngốc! Xuân Nha cười khổ nói: “Nàng chỉ thích nói mấy chuyện linh tinh như xuất giá này nọ” Mèo Con nói: “Chờ lúc muội ra ngoài, muội phải đi đón nàng trở về, nếu không đón nàng ta trở về, sợ là nàng ta sẽ quên chúng ta luôn . Vài ngày không thấy, trách không được lại nhớ đến nàng!” Xuân Nha nói: “Đúng vậy! Mấy ngày nay tỷ ấy không có ở đây, muội đều cảm thấy hiu quạnh rất nhiều” Mèo Con cười khúc khích, không có Thu Thực ở bên cạnh kể chuyện bát quái, ngay cả nàng đều nhàm chán rất nhiều . Mèo Con nghiêng đầu nhìn Xuân Nha, nàng cùng Thu Thực cũng đã là cô nương trưởng thành. Mèo Con âm thầm suy nghĩ, nhà giàu người ta thường hay nói nha hoàn hồi môn trên cơ bản chính là nha hoàn thông phòng dự bị. Nàng mặc dù nói bản thân đã đến xã hội cổ đại, nhưng mà muốn nàng giúp chồng mình an bài nữ nhân làm ấm giường nàng vẫn làm không được, cho nên bình thường chuyện hầu hạ Nhiếp Tuyên, nàng tận lực đều để mình làm, không cho nha hoàn nhúng tay vào. Nhất là Xuân Nha cùng Thu Thực, nàng bình thường cơ hồ đều không để hai người lộ diện ở trước mặt Nhiếp Tuyên, không phải là vấn đề không tín nhiệm, mà là thói quen của nàng là đề phòng từ xa. Kỳ thật Mèo Con cũng biết phương thức tốt nhất chính là đem hai người đem đến chỗ khác, nhưng nàng vừa mới tân hôn, liền đem nha hoàn bên người đuổi đi, nhất định sẽ bị người ta chụp mũ cho là ghen tị, thứ nhất nàng không muốn mang cái mũ này, như vậy có thể sẽ bất lợi khi nàng đối phó với tiểu tam, tiểu tứ xuất hiện sau này. Thứ hai nàng ở Nhiếp gia lạ nước lạ cái, bên người nếu ngay cả một tri kỷ đều không có, nàng ở Nhiếp gia rất khó sống yên. Thứ ba là… về điểm này nếu chỉ dựa vào nàng thì cũng vô dụng, chủ yếu vẫn là ở nam nhân, hơn nữa bây giờ còn là cổ đại, nếu Nhiếp Tuyên cố ý muốn nạp thiếp, nàng cũng không thể ngăn cản. Lại nói vợ chồng ở chung, việc cần thiết nhất vẫn là tín nhiệm, nếu đối với trượng phu ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất cũng mất đi, như vậy hôn nhân cũng mất đi ý nghĩa. “Suy nghĩ cái gì vậy?”. Lúc Mèo Con đang ngẩn người miên man suy nghĩ, một cánh tay chìa ra, đem nàng gắt gao ôm lấy. “Trí Viễn?” Mèo Con lấy lại tinh thần, phát hiện bất tri bất giác, nha hoàn trong phòng đều đã lui xuống, mà Nhiếp Tuyên vài ngày không thấy cũng đã xuất hiện, nàng không khỏi vui sướng hô một tiếng, bổ nhào vào trong ngực hắn, cẩn thận nhìn hắn. Vài ngày không thấy, hắn tựa hồ gầy một chút, vành mắt càng xanh xao hơn. Nhiếp Tuyên hưởng thụ yêu thương nhung nhớ khó có được của thê tử: “Mèo Con…” hắn một phen ôm lấy thê tử vài ngày không gặp, đem nàng đặt ở trên giường: “Có nhớ ta không?”. Hắn vươn tay hai má non mịn hồng nhuận của vuốt nàng, vài ngày không thấy, tựa hồ lại đẹp ra! Bất quá chỉ mới hơn một tháng mà thôi, hắn tựa hồ đã quen với việc luôn có nàng bên cạnh, mấy ngày nay không thấy nàng, trong lòng cảm thấy thật trống rỗng. “A…” mắt Mèo Con xoay tròn, không chịu nói nói. Nhiếp Tuyên cúi đầu khẽ cắn cái mũi mượt mà của nàng một chút: “Nha đầu xấu xa!” Mèo Con bị hắn đè có chút thở không nổi, vội vàng vươn tay đẩy hắn nói: “Không muốn, thiếp thở không được ! Chàng có đói bụng không? Thiếp bảo Vãn Chiếu…”. Nhiếp Tuyên cúi đầu ngăn chận câu hỏi tiếp theo của nàng, sau một lát, hắn trầm thấp nói: “Ta không đói bụng…” (Tác giả vì thương tâm hồn yếu ớt của chúng ta mà lược bỏ đi một số cảnh!……) “Ưm a…” tiếng ngáp buồn ngủ vang lên, Mèo Con vô lực dựa vào trong ngực Nhiếp Tuyên, che miệng đánh ngáp. “Mệt mỏi sao?” Nhiếp Tuyên giúp nàng thay đổi tư thế, để nàng tựa vào trên người mình, Mèo Con sờ sờ bụng mình, ai oán nhìn hắn liếc mắt một cái: “Thiếp đói bụng, khát, còn buồn ngủ nữa!”. Cảm thấy trên người dính đính, nàng chu chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Còn muốn tắm rửa” “Được!”. Nhiếp Tuyên hôn cái trán của nàng nói: “Chờ ta một lát” “Dạ!” Mèo Con gật gật đầu, tựa vào trên giường nhìn Nhiếp Tuyên đứng dậy mặc quần áo, đi ra nội thất, trong lòng âm thầm cảm khái, quả nhiên là thể chất nam nữ bất đồng, rõ ràng hắn bỏ ra sức nhiều hơn nàng, nhưng mà hiện tại cả người vô lực cũng chỉ là nàng. Đợi chưa đến năm, sáu phút, Nhiếp Tuyên đi vào, từ dưới giường lấy ra một tấm thảm bạc bao bọc lấy nàng, ôm cả thảm và người lên, Mèo Con kinh hô một tiếng: “Thiếp tự đi được rồi!” Nhiếp Tuyên cúi đầu trêu tức cười nói: “Thì ra nàng còn sức ! Vậy thì giữ lại đi!” Mèo Con nghe lời hắn xong, mặt đỏ lên, trong lòng bi phẫn không thôi, rõ ràng nàng là người hiện đại nha, vì cái gì mỗi lần đều mặt đỏ tai hồng chứ? Cổ nhân quả nhiên vừa mặt dầy vừa bạo lực, rất không biết xấu hổ! Nhiếp Tuyên thấy bộ dạng nàng mắc cở đến đỏ mặt, cả người cuộn lại chui vào trong ngực của hắn, không khỏi cúi đầu cười ra tiếng, vẻ lo lắng vì chuyện của tam ca mà hóa thành hư không, tâm tình không khỏi tốt lên rất nhiều. Phòng tắm của hai người sát vách với phòng ngủ, chính giữa cách bởi một gian phòng nhỏ, có đôi sau khi Mèo Con tắm rửa xong, sẽ ở trong phòng nhỏ này bảo Vãn Chiếu mát xa cho nàng. Có lẽ là Nhiếp Tuyên ra ngoài nhiều năm nên kiến thức cũng rộng, đối với phòng tắm yêu cầu cũng tương đương cao, lúc Mèo Con nhìn thấy bể tắm là một dạng bể bơi mini thì đã biết. Lúc bình thường nàng tự tắm thì rất ít dùng cái bể kia, chỉ dùng thùng tắm mà thôi. Tuy rằng nước ở cổ đại không cần trả tiền, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy một lần tắm mà dùng nhiều nước như vậy thật lãng phí, rất xa xỉ. Nhưng mỗi lần Nhiếp Tuyên tắm rửa, đều phải đổ đầy nước trong bể. Lúc này trong bể tắm đầy nước ấm, khiến cho Mèo Con càng kinh ngạc chính là, bên cạnh bể còn có nhiều món ăn nóng hổi, nghe mùi thức ăn, bụng nàng bắt đầu réo lên. Nhiếp Tuyên ôm nàng xuống nước, bản thân ngồi trên sàn đá, để cho Mèo Con ngồi ở trên chân mình: “Chúng ta vừa tắm vừa ăn cơm được không?”. Nói xong cầm lấy một chén canh: “Đây, để ta đút cho nàng” Ánh mắt Mèo Con đầy ý cười, vươn tay ôm thắt lưng hắn, thỏa mãn hưởng thụ phu quân hầu hạ. Quả nhiên người khác nói đúng, tình nguyện làm kiều thê, cũng không muốn làm hiền thê, bởi vì nam nhân đều yêu thương kiều thê, mà bỏ qua hiền thê. Kiếp trước mẹ cũng từng nói với nàng, nàng nhớ phải làm hiền thê, chiếu cố hầu hạ chồng cho tốt, bởi vì không một người đàn ông nào lại thích một người phụ nữ không biết đúng mực; cũng phải làm kiều thê, nhiều lúc phải làm nũng với chồng, người vợ thông minh thì phải biết giả bộ trước mặt chồng, bởi vì không có một người đàn ông nào lại quá thích một người phụ nữ cường thế. Vốn nàng chỉ cười nhạt với mẹ, cũng không biết là sẽ có người đàn ông nào đáng giá để nàng làm như vậy hay không. Nhưng mà sau khi đến cổ đại, nàng hiểu được việc nữ nhân nếu mất đi sự yêu thương của trượng phu thì không thể yên ổn qua ngày, muốn ở Nhiếp gia thoải mái sống sót, nàng chỉ cần được Nhiếp Tuyên sủng ái. Nhiếp Tuyên là nam nhân khôn khéo cường thế như vậy, có lẽ sẽ thích một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng vĩnh viễn không có khả năng yêu người phụ nữ ấy. Cuộc sống hôn nhân hạnh phúc sau này đã chứng thật nàng đoán quả nhiên đúng. Đương nhiên cùng với việc nàng không có tính cách cường thế cũng có liên hệ, nàng cũng không cho rằng có thể dựa vào diễn kịch mà lừa gạt được nam nhân này, lại nói bọn họ là vợ chồng, phải sống cả đời với nhau, nếu hai người về sau ở chung đều là diễn kịch, cuộc sống hôn nhân như vậy còn có cái gì ý nghĩa? Mèo Con chưa bao giờ cho rằng cuộc sống hạnh phúc là có thể từ trên trời rớt xuống, nàng tôn thờ nguyên tắc cuộc sống hạnh phúc là phải dựa vào sự tranh thủ, kinh doanh của bản thân. Lúc còn ở nhà mẹ ruột, mọi người trong nhà sủng ái nàng như vậy, là nàng dùng tấm lòng đổi lấy. Hiện tại ở nhà chồng cũng vậy, nàng đã thật tâm chiếu cố các phương diện ăn, mặc, ở, đi lại của mẹ chồng và chồng. Thế giới này tuy rằng đủ hạng người vong ân phụ nghĩa, nhưng mà cũng có người tốt, chỉ cần ngươi thật tình đối với bọn họ tốt, bọn họ cũng sẽ dùng thật tình đối với tốt với ngươi, Mèo Con lấy tâm của mình ra đổi, cho nên hiện tại nàng cũng chiếm được tâm của hai người. Mèo Con tựa đầu vào trên cổ Nhiếp Tuyên, nàng thật sự vừa lòng với cuộc sống hiện tại. Nhiếp Tuyên bất ngờ bị hành động vô cùng thân thiết của nàng làm cho thân thể cứng đờ, buông ra một bàn tay, vỗ nhẹ tiểu thí thí của nàng: “Ngoan ngoãn ăn cơm cho xong đi!” Mèo Con le lưỡi, nàng đều đã quên nam nhân không chịu nổi khiêu khích, nàng ngồi thẳng người: “Tự thiếp ăn được rồi, chàng cũng đói rồi đúng không?” Nhiếp Tuyên cười cười nói: “Không sao, ta còn chưa đói bụng” “Hay là tắm xong rồi ăn tiếp”. Mèo Con sợ cứ ngăm nước thế này thì da sẽ nhăn nhíu lại. “Được”. Trước đó hai người đã tắm rồi, cho nên chỉ đơn giản tắm một chút liền đứng dậy trở về phòng. Bọn hạ nhân lại đem đồ ăn chuyển tới trong phòng. Trước đó Mèo Con đã cơm chiều xong rồi, sau khi uống xong nửa chén canh liền nhìn Nhiếp Tuyên ăn: “Đúng rồi, mấy ngày nay chàng không trở về, là bởi vì chuyện của tam bá sao?” Mèo Con hỏi, vươn tay xoa bóp cổ hắn. “Ừm!”. Nhiếp Tuyên mặt nhăn nhíu nói: “Ta và cha đã thương lượng xong, đem tam ca, tam tẩu đưa đến biệt trang ở nông thôn tĩnh dưỡng, sau này cũng bảo bọn họ ở đó an hưởng tuổi già. Về phần Triệt Nhi, ta viết thư cho đại ca, để hắn đến kinh thành ở bên cạnh đại ca học tập vài năm rồi nói sau” “Vậy còn Vân Nương ?” Mèo Con hỏi, đến Nhiếp gia đã hơn một tháng, nàng cũng hiểu được đại gia tộc gọi việc đem người đến biệt trang tĩnh dưỡng chính là giam lỏng, xem ra Nhiếp gia chuẩn bị giam lỏng đôi vợ chồng này cả đời. Mèo Con không quan tâm tiền đồ của Nhiếp Triệt, vợ chồng Nhiếp Hành, chỉ là quan tâm Vân Nương. “Vân Nương?”. Nhiếp Tuyên ngẩn người, lập tức nói: “Nàng ta cũng gần mười lăm, mười sáu tuổi, dù sao cũng phải đính hôn, để cho nàng ta sớm lập gia đình một chút là được” “Vân Nương mới có mười bốn tuổi à!”. Mèo Con nói: “Nhỏ như vậy đã lập gia đình?” “Năm nay nàng cũng mới mười lăm tuổi !” Nhiếp Tuyên buồn cười nhẹ điểm cái mũi của nàng. Mèo Con hờn dỗi nói: “Nhưng mà thiếp cũng mười lăm tuổi mới lập gia đình ” Nhiếp Tuyên trấn an nói: “Nàng không cần lo lắng, chuyện đính hôn của Vân Nương không tệ, sẽ không để nàng ta chịu ủy khuất” Mèo Con nghe lời Nhiếp Tuyên xong, gật gật đầu, chuyện này kỳ thật nàng có nói gì cũng không được. Nhiếp Tuyên nói: “Vân Nương đã chuẩn bị thành thân lâu rồi, nếu nàng luyến tiếc nàng ta, đợi sau khi bái tổ, chúng ta lại ở lại mấy ngày, chờ sau khi nàng ta thành thân thì đi, được không?” Điểm này thật đúng là làm Mèo Con khó xử, mặc dù nàng lo lắng cho Vân Nương, nhưng cũng không đến nỗi bảo nàng tiếp tục ở lại Nhiếp gia, có thể mở miệng hỏi thăm nàng, sau đó cho nàng thêm ít đồ cưới đã là cực hạn của nàng rồi. Bảo nàng vì Vân Nương ở lại Nhiếp gia thêm vài ngày, nàng là tuyệt đối không muốn, nàng cùng Vân Nương cảm tình lại không sâu, trời biết ở đây thêm mấy ngày nay sẽ còn phát sinh chuyện gì ! Vạn nhất Nhiếp gia lại ra cái yêu sách gì, Nhan thị bảo nàng cả đời ở lại Nhiếp gia làm sao bây giờ? Nhưng mà nếu liền từ chối, lại không phù hợp với hình tượng của nàng ở Nhiếp Tuyên trước mặt mấy ngày này, nghĩ đến đây Mèo Con ảo não thật muốn vả cho một mình một cái. Con mắt nàng vòng vo chuyển, ngẩng đầu hỏi: “Có thể ảnh hưởng việc của chàng không?” “À… cũng tàm tạm, dù sao Giang Nam còn có Ngọc Bản”. Nhiếp Tuyên nói có chút chần chờ, dù sao hắn đã rời Giang Nam gần nửa năm. “Thiếp thấy hay là thôi đi, dù sao chàng rời Giang Nam đã gần nửa năm, Ngọc Bản có thể giúp chàng, nhưng dù sao cũng không phải là chàng !” Mèo Con cắn cắn môi dưới nói: “Dù sao thiếp ở chỗ này cũng không giúp được cái gì” Nhiếp Tuyên nghe lời của nàng, trong lòng buông lỏng, ôm nàng ôn nhu trấn an nói: “Nàng yên tâm, Vân Nương lấy chồng không xa, sau này lúc chúng ta trở về đây, ta bảo người mời Vân Nương về nhà” Mèo Con nghe xong lời này của Nhiếp Tuyên, liền biết hắn sẽ không ở lại, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, vô cùng gật đầu nói: “Dạ!”. Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Đúng rồi, thiếp có thể chuẩn bị thêm chút đồ cưới cho Vân Nương không?” Nhiếp Tuyên nói: “Được, nhưng mà cũng đừng quý quá, nhất là đừng vượt qua đồ cưới của mẹ và đại tẩu. Nhưng mà nàng cũng có thể lén cho nàng ta chút vốn riêng” Mèo Con mặt mày cười loan loan nói: “Thiếp biết rồi. Đúng rồi, Trí Viễn, vì sao đến giờ thiếp vẫn chưa gặp qua đại ca?” “Đại ca ở kinh thành làm quan , kinh quan không thể rời khỏi kinh thành”. Nhiếp Tuyên vuốt ve đầu của nàng nói: “Chờ tết chúng ta trở về sẽ gặp được đại ca” “Dạ!”. Mèo Con gật gật đầu. Nhiếp Tuyên nhớ tới bộ dạng hưng phấn trước kia của Mèo Con khi biết hắn sẽ cùng ăn cơm trưa với nàng, nhưng mà sau đó không chỉ dội cho nàng một chậu nước lạnh, còn đem nàng dọa đến hoảng sợ, hiện tại lại bởi vì công sự không thể để cho nàng ở lại tham gia hôn lễ Vân Nương, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, hắn cúi đầu nói: “Ngày mốt ta cùng nàng đến Đông Quang tự du ngoạn có được không?” Mèo Con chần chờ một chút nói: “Nhưng mà thân thể của mẹ gần đây không khỏe, thiếp sợ…” “Không sao, thân thể của mẹ mấy ngày nay tốt nhiều rồi, lại nói chúng ta phải đi chơi một ngày chứ!”. Nhiếp Tuyên ôn nhu nói, đối với việc Mèo Con mỗi ngày đều chiếu cố mẹ làm cho trong lòng hắn cực kỳ cảm kích, cho dù là đại tẩu cùng Tô thị, cũng chỉ làm ra vẻ mà thôi, chỉ có Mèo Con là thật tâm chiếu cố mẹ mà thôi. Hắn đột nhiên nở nụ cười nói: “Nói không chừng mẹ còn muốn chúng ta đi chơi thật vui vẻ!”. Tay hắn để lên bụng của nàng, nhẹ nhàng sờ sờ. Mèo Con đầu tiên là sửng sốt, lập tức lĩnh ngộ ý tứ của hắn, xấu hổ đỏ mặt. Nhiếp Tuyên thấy nàng thẹn thùng thế nhưng lại giật mình, ôn nhu ôm lấy nàng: “Mèo Con, sinh con cho ta nha!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mấy ngày kế tiếp, Nhiếp Tuyên vẫn không có trở về, ngay cả buổi sáng thỉnh an Nhan thị cũng đều miễn, Mèo Con trừ bỏ mỗi ngày đến viện của Nhan thị hầu hạ bà uống thuốc dùng bữa ra, thì vẫn đợi ở trong viện, chỗ nào cũng không đi. Bất quá cuộc sống của nàng quy luật hơn rất nhiều, trừ bỏ chiếu cố Nhan thị ra, còn đem thời gian của mình an bài rất phong phú, giống như lúc còn ở nhà mẹ ruột vậy. Từ buổi tối hôm đó Nhiếp Tuyên không trở về, nàng kinh ngạc phát hiện, bản thân lại không quen với việc không có Nhiếp Tuyên ở bên cạnh, liền mất ngủ một đêm, suy nghĩ mãi một đêm. Có thể là bởi vì sau khi kết hôn Nhiếp Tuyên luôn luôn ở bên cạnh nàng, đột nhiên có một ngày hắn không trở lại, cho nên nàng có cảm giác mất mác. Là bởi vì bắt đầu có cảm tình với hắn rồi sao? Mèo Con cảm thấy được nàng hẳn là đã thích Nhiếp Tuyên rồi. Dù sao đừng nói là ở cổ đại, cho dù là ở hiện đại, hắn cũng được cho là một cực phẩm nam nhân, sau khi kết hôn lại đối xử với nàng tốt như vậy, lòng người cũng là thịt, nàng thích hắn một chút cũng không kỳ quái. Nhưng mà hiện tại dù sao nàng cũng đang ở cổ đại, nam nhân ở hiện đại cũng không có khả năng mỗi ngày đều ở chung với vợ, càng không cần nói đến cổ đại. Nàng phải tự điều chỉnh bản thân, cho dù không thể giống như nữ nhân cổ đại lấy chồng làm trời, thì khi Nhiếp Tuyên không có ở bên cạnh nàng thì cũng có thể sống tốt, như vậy thì đối với nàng, đối với Nhiếp Tuyên đều tốt. Tuy rằng cổ đại không cho phép nữ nhân tự lập, nhưng nàng tốt xấu cũng phải làm một nữ nhân có tinh thần tự lập. “Đúng rồi, Thu Thực hết bệnh chưa?”. Mèo Con hỏi Xuân Nha: “Đã nhiều ngày như vậy rồi, cũng phải khỏe hơn rồi!” “Hẳn là mau khỏe rồi”, Xuân Nha nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Mấy ngày này chúng ta đều không ra khỏi cửa, muội cũng không có đến thăm tỷ ấy” Mèo Con gật gật đầu: “Nha đầu kia cũng thật là, biết rõ Kiều Nhi bị phong hàn, còn cùng nàng ta nói chuyện”. Khi nàng biết Thu Thực cảm mạo là bởi vì Kiều Nhi lây bệnh, vừa tức giận cũng đồng thời không khỏi bội phục tinh thần nghe chuyện bát quái của nha đầu kia. Nếu xảy ra ở hiện đại, nàng chắc chắn sẽ bị nói là một kẻ ngốc! Xuân Nha cười khổ nói: “Nàng chỉ thích nói mấy chuyện linh tinh như xuất giá này nọ” Mèo Con nói: “Chờ lúc muội ra ngoài, muội phải đi đón nàng trở về, nếu không đón nàng ta trở về, sợ là nàng ta sẽ quên chúng ta luôn . Vài ngày không thấy, trách không được lại nhớ đến nàng!” Xuân Nha nói: “Đúng vậy! Mấy ngày nay tỷ ấy không có ở đây, muội đều cảm thấy hiu quạnh rất nhiều” Mèo Con cười khúc khích, không có Thu Thực ở bên cạnh kể chuyện bát quái, ngay cả nàng đều nhàm chán rất nhiều . Mèo Con nghiêng đầu nhìn Xuân Nha, nàng cùng Thu Thực cũng đã là cô nương trưởng thành. Mèo Con âm thầm suy nghĩ, nhà giàu người ta thường hay nói nha hoàn hồi môn trên cơ bản chính là nha hoàn thông phòng dự bị. Nàng mặc dù nói bản thân đã đến xã hội cổ đại, nhưng mà muốn nàng giúp chồng mình an bài nữ nhân làm ấm giường nàng vẫn làm không được, cho nên bình thường chuyện hầu hạ Nhiếp Tuyên, nàng tận lực đều để mình làm, không cho nha hoàn nhúng tay vào. Nhất là Xuân Nha cùng Thu Thực, nàng bình thường cơ hồ đều không để hai người lộ diện ở trước mặt Nhiếp Tuyên, không phải là vấn đề không tín nhiệm, mà là thói quen của nàng là đề phòng từ xa. Kỳ thật Mèo Con cũng biết phương thức tốt nhất chính là đem hai người đem đến chỗ khác, nhưng nàng vừa mới tân hôn, liền đem nha hoàn bên người đuổi đi, nhất định sẽ bị người ta chụp mũ cho là ghen tị, thứ nhất nàng không muốn mang cái mũ này, như vậy có thể sẽ bất lợi khi nàng đối phó với tiểu tam, tiểu tứ xuất hiện sau này. Thứ hai nàng ở Nhiếp gia lạ nước lạ cái, bên người nếu ngay cả một tri kỷ đều không có, nàng ở Nhiếp gia rất khó sống yên. Thứ ba là… về điểm này nếu chỉ dựa vào nàng thì cũng vô dụng, chủ yếu vẫn là ở nam nhân, hơn nữa bây giờ còn là cổ đại, nếu Nhiếp Tuyên cố ý muốn nạp thiếp, nàng cũng không thể ngăn cản. Lại nói vợ chồng ở chung, việc cần thiết nhất vẫn là tín nhiệm, nếu đối với trượng phu ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất cũng mất đi, như vậy hôn nhân cũng mất đi ý nghĩa. “Suy nghĩ cái gì vậy?”. Lúc Mèo Con đang ngẩn người miên man suy nghĩ, một cánh tay chìa ra, đem nàng gắt gao ôm lấy. “Trí Viễn?” Mèo Con lấy lại tinh thần, phát hiện bất tri bất giác, nha hoàn trong phòng đều đã lui xuống, mà Nhiếp Tuyên vài ngày không thấy cũng đã xuất hiện, nàng không khỏi vui sướng hô một tiếng, bổ nhào vào trong ngực hắn, cẩn thận nhìn hắn. Vài ngày không thấy, hắn tựa hồ gầy một chút, vành mắt càng xanh xao hơn. Nhiếp Tuyên hưởng thụ yêu thương nhung nhớ khó có được của thê tử: “Mèo Con…” hắn một phen ôm lấy thê tử vài ngày không gặp, đem nàng đặt ở trên giường: “Có nhớ ta không?”. Hắn vươn tay hai má non mịn hồng nhuận của vuốt nàng, vài ngày không thấy, tựa hồ lại đẹp ra! Bất quá chỉ mới hơn một tháng mà thôi, hắn tựa hồ đã quen với việc luôn có nàng bên cạnh, mấy ngày nay không thấy nàng, trong lòng cảm thấy thật trống rỗng. “A…” mắt Mèo Con xoay tròn, không chịu nói nói. Nhiếp Tuyên cúi đầu khẽ cắn cái mũi mượt mà của nàng một chút: “Nha đầu xấu xa!” Mèo Con bị hắn đè có chút thở không nổi, vội vàng vươn tay đẩy hắn nói: “Không muốn, thiếp thở không được ! Chàng có đói bụng không? Thiếp bảo Vãn Chiếu…”. Nhiếp Tuyên cúi đầu ngăn chận câu hỏi tiếp theo của nàng, sau một lát, hắn trầm thấp nói: “Ta không đói bụng…” (Tác giả vì thương tâm hồn yếu ớt của chúng ta mà lược bỏ đi một số cảnh!……) “Ưm a…” tiếng ngáp buồn ngủ vang lên, Mèo Con vô lực dựa vào trong ngực Nhiếp Tuyên, che miệng đánh ngáp. “Mệt mỏi sao?” Nhiếp Tuyên giúp nàng thay đổi tư thế, để nàng tựa vào trên người mình, Mèo Con sờ sờ bụng mình, ai oán nhìn hắn liếc mắt một cái: “Thiếp đói bụng, khát, còn buồn ngủ nữa!”. Cảm thấy trên người dính đính, nàng chu chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Còn muốn tắm rửa” “Được!”. Nhiếp Tuyên hôn cái trán của nàng nói: “Chờ ta một lát” “Dạ!” Mèo Con gật gật đầu, tựa vào trên giường nhìn Nhiếp Tuyên đứng dậy mặc quần áo, đi ra nội thất, trong lòng âm thầm cảm khái, quả nhiên là thể chất nam nữ bất đồng, rõ ràng hắn bỏ ra sức nhiều hơn nàng, nhưng mà hiện tại cả người vô lực cũng chỉ là nàng. Đợi chưa đến năm, sáu phút, Nhiếp Tuyên đi vào, từ dưới giường lấy ra một tấm thảm bạc bao bọc lấy nàng, ôm cả thảm và người lên, Mèo Con kinh hô một tiếng: “Thiếp tự đi được rồi!” Nhiếp Tuyên cúi đầu trêu tức cười nói: “Thì ra nàng còn sức ! Vậy thì giữ lại đi!” Mèo Con nghe lời hắn xong, mặt đỏ lên, trong lòng bi phẫn không thôi, rõ ràng nàng là người hiện đại nha, vì cái gì mỗi lần đều mặt đỏ tai hồng chứ? Cổ nhân quả nhiên vừa mặt dầy vừa bạo lực, rất không biết xấu hổ! Nhiếp Tuyên thấy bộ dạng nàng mắc cở đến đỏ mặt, cả người cuộn lại chui vào trong ngực của hắn, không khỏi cúi đầu cười ra tiếng, vẻ lo lắng vì chuyện của tam ca mà hóa thành hư không, tâm tình không khỏi tốt lên rất nhiều. Phòng tắm của hai người sát vách với phòng ngủ, chính giữa cách bởi một gian phòng nhỏ, có đôi sau khi Mèo Con tắm rửa xong, sẽ ở trong phòng nhỏ này bảo Vãn Chiếu mát xa cho nàng. Có lẽ là Nhiếp Tuyên ra ngoài nhiều năm nên kiến thức cũng rộng, đối với phòng tắm yêu cầu cũng tương đương cao, lúc Mèo Con nhìn thấy bể tắm là một dạng bể bơi mini thì đã biết. Lúc bình thường nàng tự tắm thì rất ít dùng cái bể kia, chỉ dùng thùng tắm mà thôi. Tuy rằng nước ở cổ đại không cần trả tiền, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy một lần tắm mà dùng nhiều nước như vậy thật lãng phí, rất xa xỉ. Nhưng mỗi lần Nhiếp Tuyên tắm rửa, đều phải đổ đầy nước trong bể. Lúc này trong bể tắm đầy nước ấm, khiến cho Mèo Con càng kinh ngạc chính là, bên cạnh bể còn có nhiều món ăn nóng hổi, nghe mùi thức ăn, bụng nàng bắt đầu réo lên. Nhiếp Tuyên ôm nàng xuống nước, bản thân ngồi trên sàn đá, để cho Mèo Con ngồi ở trên chân mình: “Chúng ta vừa tắm vừa ăn cơm được không?”. Nói xong cầm lấy một chén canh: “Đây, để ta đút cho nàng” Ánh mắt Mèo Con đầy ý cười, vươn tay ôm thắt lưng hắn, thỏa mãn hưởng thụ phu quân hầu hạ. Quả nhiên người khác nói đúng, tình nguyện làm kiều thê, cũng không muốn làm hiền thê, bởi vì nam nhân đều yêu thương kiều thê, mà bỏ qua hiền thê. Kiếp trước mẹ cũng từng nói với nàng, nàng nhớ phải làm hiền thê, chiếu cố hầu hạ chồng cho tốt, bởi vì không một người đàn ông nào lại thích một người phụ nữ không biết đúng mực; cũng phải làm kiều thê, nhiều lúc phải làm nũng với chồng, người vợ thông minh thì phải biết giả bộ trước mặt chồng, bởi vì không có một người đàn ông nào lại quá thích một người phụ nữ cường thế. Vốn nàng chỉ cười nhạt với mẹ, cũng không biết là sẽ có người đàn ông nào đáng giá để nàng làm như vậy hay không. Nhưng mà sau khi đến cổ đại, nàng hiểu được việc nữ nhân nếu mất đi sự yêu thương của trượng phu thì không thể yên ổn qua ngày, muốn ở Nhiếp gia thoải mái sống sót, nàng chỉ cần được Nhiếp Tuyên sủng ái. Nhiếp Tuyên là nam nhân khôn khéo cường thế như vậy, có lẽ sẽ thích một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng vĩnh viễn không có khả năng yêu người phụ nữ ấy. Cuộc sống hôn nhân hạnh phúc sau này đã chứng thật nàng đoán quả nhiên đúng. Đương nhiên cùng với việc nàng không có tính cách cường thế cũng có liên hệ, nàng cũng không cho rằng có thể dựa vào diễn kịch mà lừa gạt được nam nhân này, lại nói bọn họ là vợ chồng, phải sống cả đời với nhau, nếu hai người về sau ở chung đều là diễn kịch, cuộc sống hôn nhân như vậy còn có cái gì ý nghĩa? Mèo Con chưa bao giờ cho rằng cuộc sống hạnh phúc là có thể từ trên trời rớt xuống, nàng tôn thờ nguyên tắc cuộc sống hạnh phúc là phải dựa vào sự tranh thủ, kinh doanh của bản thân. Lúc còn ở nhà mẹ ruột, mọi người trong nhà sủng ái nàng như vậy, là nàng dùng tấm lòng đổi lấy. Hiện tại ở nhà chồng cũng vậy, nàng đã thật tâm chiếu cố các phương diện ăn, mặc, ở, đi lại của mẹ chồng và chồng. Thế giới này tuy rằng đủ hạng người vong ân phụ nghĩa, nhưng mà cũng có người tốt, chỉ cần ngươi thật tình đối với bọn họ tốt, bọn họ cũng sẽ dùng thật tình đối với tốt với ngươi, Mèo Con lấy tâm của mình ra đổi, cho nên hiện tại nàng cũng chiếm được tâm của hai người. Mèo Con tựa đầu vào trên cổ Nhiếp Tuyên, nàng thật sự vừa lòng với cuộc sống hiện tại. Nhiếp Tuyên bất ngờ bị hành động vô cùng thân thiết của nàng làm cho thân thể cứng đờ, buông ra một bàn tay, vỗ nhẹ tiểu thí thí của nàng: “Ngoan ngoãn ăn cơm cho xong đi!” Mèo Con le lưỡi, nàng đều đã quên nam nhân không chịu nổi khiêu khích, nàng ngồi thẳng người: “Tự thiếp ăn được rồi, chàng cũng đói rồi đúng không?” Nhiếp Tuyên cười cười nói: “Không sao, ta còn chưa đói bụng” “Hay là tắm xong rồi ăn tiếp”. Mèo Con sợ cứ ngăm nước thế này thì da sẽ nhăn nhíu lại. “Được”. Trước đó hai người đã tắm rồi, cho nên chỉ đơn giản tắm một chút liền đứng dậy trở về phòng. Bọn hạ nhân lại đem đồ ăn chuyển tới trong phòng. Trước đó Mèo Con đã cơm chiều xong rồi, sau khi uống xong nửa chén canh liền nhìn Nhiếp Tuyên ăn: “Đúng rồi, mấy ngày nay chàng không trở về, là bởi vì chuyện của tam bá sao?” Mèo Con hỏi, vươn tay xoa bóp cổ hắn. “Ừm!”. Nhiếp Tuyên mặt nhăn nhíu nói: “Ta và cha đã thương lượng xong, đem tam ca, tam tẩu đưa đến biệt trang ở nông thôn tĩnh dưỡng, sau này cũng bảo bọn họ ở đó an hưởng tuổi già. Về phần Triệt Nhi, ta viết thư cho đại ca, để hắn đến kinh thành ở bên cạnh đại ca học tập vài năm rồi nói sau” “Vậy còn Vân Nương ?” Mèo Con hỏi, đến Nhiếp gia đã hơn một tháng, nàng cũng hiểu được đại gia tộc gọi việc đem người đến biệt trang tĩnh dưỡng chính là giam lỏng, xem ra Nhiếp gia chuẩn bị giam lỏng đôi vợ chồng này cả đời. Mèo Con không quan tâm tiền đồ của Nhiếp Triệt, vợ chồng Nhiếp Hành, chỉ là quan tâm Vân Nương. “Vân Nương?”. Nhiếp Tuyên ngẩn người, lập tức nói: “Nàng ta cũng gần mười lăm, mười sáu tuổi, dù sao cũng phải đính hôn, để cho nàng ta sớm lập gia đình một chút là được” “Vân Nương mới có mười bốn tuổi à!”. Mèo Con nói: “Nhỏ như vậy đã lập gia đình?” “Năm nay nàng cũng mới mười lăm tuổi !” Nhiếp Tuyên buồn cười nhẹ điểm cái mũi của nàng. Mèo Con hờn dỗi nói: “Nhưng mà thiếp cũng mười lăm tuổi mới lập gia đình ” Nhiếp Tuyên trấn an nói: “Nàng không cần lo lắng, chuyện đính hôn của Vân Nương không tệ, sẽ không để nàng ta chịu ủy khuất” Mèo Con nghe lời Nhiếp Tuyên xong, gật gật đầu, chuyện này kỳ thật nàng có nói gì cũng không được. Nhiếp Tuyên nói: “Vân Nương đã chuẩn bị thành thân lâu rồi, nếu nàng luyến tiếc nàng ta, đợi sau khi bái tổ, chúng ta lại ở lại mấy ngày, chờ sau khi nàng ta thành thân thì đi, được không?” Điểm này thật đúng là làm Mèo Con khó xử, mặc dù nàng lo lắng cho Vân Nương, nhưng cũng không đến nỗi bảo nàng tiếp tục ở lại Nhiếp gia, có thể mở miệng hỏi thăm nàng, sau đó cho nàng thêm ít đồ cưới đã là cực hạn của nàng rồi. Bảo nàng vì Vân Nương ở lại Nhiếp gia thêm vài ngày, nàng là tuyệt đối không muốn, nàng cùng Vân Nương cảm tình lại không sâu, trời biết ở đây thêm mấy ngày nay sẽ còn phát sinh chuyện gì ! Vạn nhất Nhiếp gia lại ra cái yêu sách gì, Nhan thị bảo nàng cả đời ở lại Nhiếp gia làm sao bây giờ? Nhưng mà nếu liền từ chối, lại không phù hợp với hình tượng của nàng ở Nhiếp Tuyên trước mặt mấy ngày này, nghĩ đến đây Mèo Con ảo não thật muốn vả cho một mình một cái. Con mắt nàng vòng vo chuyển, ngẩng đầu hỏi: “Có thể ảnh hưởng việc của chàng không?” “À… cũng tàm tạm, dù sao Giang Nam còn có Ngọc Bản”. Nhiếp Tuyên nói có chút chần chờ, dù sao hắn đã rời Giang Nam gần nửa năm. “Thiếp thấy hay là thôi đi, dù sao chàng rời Giang Nam đã gần nửa năm, Ngọc Bản có thể giúp chàng, nhưng dù sao cũng không phải là chàng !” Mèo Con cắn cắn môi dưới nói: “Dù sao thiếp ở chỗ này cũng không giúp được cái gì” Nhiếp Tuyên nghe lời của nàng, trong lòng buông lỏng, ôm nàng ôn nhu trấn an nói: “Nàng yên tâm, Vân Nương lấy chồng không xa, sau này lúc chúng ta trở về đây, ta bảo người mời Vân Nương về nhà” Mèo Con nghe xong lời này của Nhiếp Tuyên, liền biết hắn sẽ không ở lại, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, vô cùng gật đầu nói: “Dạ!”. Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Đúng rồi, thiếp có thể chuẩn bị thêm chút đồ cưới cho Vân Nương không?” Nhiếp Tuyên nói: “Được, nhưng mà cũng đừng quý quá, nhất là đừng vượt qua đồ cưới của mẹ và đại tẩu. Nhưng mà nàng cũng có thể lén cho nàng ta chút vốn riêng” Mèo Con mặt mày cười loan loan nói: “Thiếp biết rồi. Đúng rồi, Trí Viễn, vì sao đến giờ thiếp vẫn chưa gặp qua đại ca?” “Đại ca ở kinh thành làm quan , kinh quan không thể rời khỏi kinh thành”. Nhiếp Tuyên vuốt ve đầu của nàng nói: “Chờ tết chúng ta trở về sẽ gặp được đại ca” “Dạ!”. Mèo Con gật gật đầu. Nhiếp Tuyên nhớ tới bộ dạng hưng phấn trước kia của Mèo Con khi biết hắn sẽ cùng ăn cơm trưa với nàng, nhưng mà sau đó không chỉ dội cho nàng một chậu nước lạnh, còn đem nàng dọa đến hoảng sợ, hiện tại lại bởi vì công sự không thể để cho nàng ở lại tham gia hôn lễ Vân Nương, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, hắn cúi đầu nói: “Ngày mốt ta cùng nàng đến Đông Quang tự du ngoạn có được không?” Mèo Con chần chờ một chút nói: “Nhưng mà thân thể của mẹ gần đây không khỏe, thiếp sợ…” “Không sao, thân thể của mẹ mấy ngày nay tốt nhiều rồi, lại nói chúng ta phải đi chơi một ngày chứ!”. Nhiếp Tuyên ôn nhu nói, đối với việc Mèo Con mỗi ngày đều chiếu cố mẹ làm cho trong lòng hắn cực kỳ cảm kích, cho dù là đại tẩu cùng Tô thị, cũng chỉ làm ra vẻ mà thôi, chỉ có Mèo Con là thật tâm chiếu cố mẹ mà thôi. Hắn đột nhiên nở nụ cười nói: “Nói không chừng mẹ còn muốn chúng ta đi chơi thật vui vẻ!”. Tay hắn để lên bụng của nàng, nhẹ nhàng sờ sờ. Mèo Con đầu tiên là sửng sốt, lập tức lĩnh ngộ ý tứ của hắn, xấu hổ đỏ mặt. Nhiếp Tuyên thấy nàng thẹn thùng thế nhưng lại giật mình, ôn nhu ôm lấy nàng: “Mèo Con, sinh con cho ta nha!”