Sau khi Hàn Đức Bình tỉnh dậy thì trời đã gần tối, Lâm thị tức giận quở trách "Không biết uống rượu còn uống nhiều như vậy, phòng trên gọi chàng qua đó đấy, đã cho người tới thúc giục ba bốn lần rồi."Hàn Đức Bình lần đầu tiên uống nhiều rượu như vậy nên vẫn còn có chút đau đầu, Quang Quang chu đáo bưng nước ấm cho Hàn Đức Bình "Cha, cha uống cho mau tỉnh rượu."Hàn Đức Bình cười ngây ngô "Vẫn là tiểu khuê nữ nhà ta tốt."Tiểu Miên đang giúp đỡ Lâm thị làm việc liền không vui "Cha, người cũng không thể thiên vị như thế, chẳng lẽ con không tốt sao?"Hàn Đức Bình cười hắc hắc "Đều tốt, hai khuê nữ của cha đều tốt cả.""Cha, nếu chút nữa cha đi phòng trên, ông bà nội nếu muốn để cho đại bá nương, hoặc là tứ thẩm đi theo cha học làm mì lạnh hay thạch cha cũng đừng đáp ứng, hoặc là kêu đại cô đến đến nhà ta học cái nghề này, cũng đều không thể đáp ứng.
Cái này gọi là dạy hết cho đệ tử thì sư phụ sẽ chết đói, đây vốn là kế sinh nhai của nhà mình, không thể tuỳ tiện nói cho người khác biết."Quang Quang cảm thấy cần thiết phải nói cho Hàn Đức Bình những vấn đề lợi hại trong đó một cách rõ ràng "Nếu là kế sinh nhai của nhà ta bị đại bá nương hoặc là tứ thẩm cướp mất , thì việc kinh doanh của nhà ta cũng không xong, lúc đó chúng ta biết tìm ai để nói lí lẽ, mọi kế hoạch của chúng ta cũng đều hỏng hết."Lâm thị cũng lườm Hàn Đức Bình "Ta nói chàng nghe, chàng cũng đừng khinh suất, chuyện này dù thế nào ta cũng không thể đáp ứng, mắt thấy nhà chúng ta sắp có những ngày tháng tốt đẹp, nếu bởi vì chàng mềm lòng mà tất cả đều bị phá huỷ, vậy ta cùng bọn nhỏ cũng không ở bên chàng nữa."Hàn Đức Bình đều bị vợ con nói nên bối rối "Ta sẽ không nói đâu, ta cũng không ngốc, sao có thể đem cần câu kiếm cơm của nhà mình tặng cho người khác được!"Mặc dù không ngốc, dù sao cũng không thông minh, Quang Quang thầm một chút đồ ăn xong, Hàn Đức Bình liền đi phòng trên tìm Ông Hàn cùng Trần thị, Quang Quang không yên lòng vậy nên đi Hàn cùng Trần thị vẫn ngồi ở gian ngoài, mà Ngô thị Giang thị cũng chưa rời đi, Hàn Đức Quý lại đứng sát bên Ông Hàn thì thầm, trên bàn thắp một ngọn đèn dầu, tia sáng đã lờ mờ người họ đang nói gì đó, thấy Hàn Đức Bình đến liền ngừng Hàn liền gọi Hàn Đức Bình "Lão nhị đến rồi, nhanh ngồi đi."Hàn Đức Bình tùy tiện tìm một vị trí để ngồi, Trần thị bất mãn liền mắng "Ngươi bây giờ đúng là lợi hại, lão nhị, ngươi kiếm được ít tiền liền không phải là ngươi nữa, ta muốn gọi ngươi cũng không được."Hàn Đức Quý ngồi bên cạnh nói lời châm chọc "Nương, nhị ca hiện tại lợi hại lắm, ngày nào cũng đều kiếm được không ít tiền, huynh ấy giờ nào có biết đến cha và người đâu, muốn gọi tới thì phải mời đến ba bốn lần."Trần thị nghe xong càng giận, nhổ một miếng nước bọt hướng về phía Hàn Đức Bình "Ta khinh, ngươi đúng là loại vô lương tâm!"Nếu không phải Hàn Đức Bình tránh nhanh, một bãi nước bọt dính đờm đều bắn lên trên mặt hắn, Quang Quang nhìn xuýt chút nữa muốn nôn Hàn ở một bên cúi đầu không nói chuyện, cũng không biết đang nghĩ cái gì!Hàn Đức Bình bất đắc dĩ nói "Nương, con buổi trưa uống nhiều rượu một chút, người ta còn phải đưa con về tận nhà đây này.
Con vừa tỉnh rượu chẳng phải đã tới sao?"Trần thị cười lạnh "Ta nghe nói các ngươi làm cái thạch và mì lạnh bán rất tốt nhỉ?"Hàn Đức Bình ấp úng nửa ngày mới nói "Cũng tạm tạm thôi!""Vì sao lại nói tạm thôi? Ngươi đừng có lừa ta, Ngô thẩm tử nói với ta, nhà ngươi bán thạch đến mười văn tiền một cân còn cung không đủ cầu, lúc ở trên trấn bà ấy đều nhìn thấy hết rồi, còn nghe những người mua nói.
Xem như ngươi giỏi, có tiền đồ, bây giờ kiếm được nhiều tiền lại còn giấu diếm ta."Hàn Đức Bình đầu cúi thấp, không nói thêm gì, bởi vì Trần thị vốn là như vậy, gọi hắn đến sẽ không nói được lời nào tốt đẹp , không phải đánh thì chính là mắng, dần dần hắn đã Hàn thấy Trần thị mắng Hàn Đức Bình đều không lên tiếng, liền ho khan "Được rồi, đừng nói mấy lời vô ích nữa.
Lão nhị, bây giờ ta có chút chuyện muốn thương lượng với con."Hàn Đức Bình nghe vậy trong lòng run lên, bởi vì Ông Hàn rất ít dùng từ thương lượng khi nói chuyện với anh ta "A, cha, có chuyện gì cha cứ nói đi, con nghe đây."Ông Hàn trầm ngâm nửa ngày mới nói "Hiếu Tông qua nửa tháng nữa liền đi thi huyện, trong nhà tiền bạc cũng không còn nhiều, việc hôn sự của đại muội muội con đã chắc chắn rồi, mùng sáu tháng sáu liền tổ chức, chúng ta phải chuẩn bị đồ cưới, nhà ta lại không có những nguồn thu nhập khác, toàn bộ đều nhờ vào tiền công của đại ca con, nhưng đó cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi, bây giờ đại tẩu cùng tứ đệ muội của con đều nói muốn học nhà con cách làm thạch, các nàng trong nhà dù sao cũng đang nhàn rỗi, học cái này xong, mặc kệ bán bao nhiêu đều có thể trợ cấp phí sinh hoạt cho gia đình, đây cũng là một chuyện tốt, con cảm thấy sao? Lão nhị!"Quang Quang biết ngay là kiểu gì cũng nói chuyện này mà, chuyện nhỏ Ông Hàn vẫn rất dễ nói chuyện, phàm là chuyện lớn liên quan đến lợi ích, điều đầu tiên mà Ông Hàn nghĩ tới chính là nhà Hàn đại bá cùng nhà Hàn Tứ thúc, còn nhà Hàn Đức Bình thì luôn luôn phải hy Đức Bình không trả lời chủ đề này, ngược lại là hỏi những thứ khác "Cha, việc hôn sự của đại muội nói xong rồi ạ? Đó là gia đình như thế nào?""A, ở trên trấn, là Chân gia Ngô thẩm tử làm mai, nói là họ hàng xa nhà bà ấy, điều kiện gia đình không tệ."Hàn Đức Bình chuyển chủ đề quá nhanh, Ông Hàn có chút sửng sốt."Há, vậy là tốt rồi!" Hàn Đức Bình trừ câu này cũng không nói gì thị ở một bên liền gấp "Việc học làm thạch kia cứ quyết định như vậy đi, lão nhị! Buổi chiều ngày mai ta sẽ gọi vợ lão đại và vợ lão tứ đến nhà của ngươi để học."Hàn Đức Bình bình tĩnh cười "Cha nương, việc này không thể được.
Đây là nguồn kinh tế duy nhất của nhà con, của hồi môn của khuê nữ lúc đi lấy chồng, sính lễ của nhi tử con khi cưới vợ, đều chỉ trông chờ vào cái này, sau này nó cũng sẽ là một nghề của gia đình chúng con, đời đời truyền xuống, làm sao có thể truyền cho người ngoài được?"Ngô thị bất mãn nói "Chúng ta đều là người một nhà, sao có thể tính là người ngoài?"Hàn Đức Bình cười nhạo, cũng là vì từng bị Ông Hàn,Trần thị cùng người nhà đại ca làm cho đau thấu tim, hiện tại anh ta đã nghĩ thoáng rồi."Chúng ta đã phân gia rồi, đại tẩu."Trần thị nổi trận lôi đình "Phân gia ngươi không phải con trai ta à ? Hả ? Lão nhị, tâm ngươi thật độc ác!""Một nhà các ngươi làm ăn phát tài rồi, lại chỉ đứng nhìn chúng ta ăn uống kham khổ, ngươi đúng là tán tận lương tâm? Ngươi không thể làm như vậy được đâu, ngươi không sợ sẽ gặp báo ứng sao?"Từng câu từng chữ của Trần thị đều khiến trái tim Hàn Đức Bình đau như cắt, hắn đứng lên, từ từ nói "Nương, con đã gặp báo ứng rồi, con trai của con hiện tại sống chết như thế nào còn chưa biết, sinh thời cha con chúng con không biết còn có thể gặp lại hay không? Đây chính là báo ứng của con.
Nếu mọi người không còn chuyện khác, con xin phép về."Trần thị bị Hàn Đức Bình nói cho chẹn họng , nửa ngày mới phản ứng được, tiếp đó liền chỉ vào Hàn Đức Bình chửi ầm Đức Bình trên mặt lại không một gợn sóng, hắn kéo tay tiểu khuê nữ từng bước từng bước ra khỏi phòng trên, bóng dáng cứ như vậy chìm trong bóng bi thương đến tâm chết lặng, có lẽ Hàn Đức Bình thật sự buông tay, không còn khao khát tình cảm như Ông Hàn cùng Trần thị dành cho Hàn đại ca nữa, không hi vọng thì sẽ không thất thị không tiếp nhận nổi việc nhi tử cứ như vậy rời đi, có mắng chửi thế nào cũng không phản ứng.
Trần thị không cam lòng đuổi tới cổng, đứng đối diện đông sương phòng vừa khóc vừa mắng "Lão nhị.
Ngươi tán tận lương tâm, ngươi bây giờ trong mắt hay trong lòng cũng không có người mẹ là ta, ngươi thế nào lại nhẫn tâm như vậy, ngươi sẽ không gặp được chuyện gì tốt đẹp đâu lão nhị, ngươi không hiếu thuận, ngươi còn không bằng súc sinh...""Thôi, đều trở về đi ngủ đi."Ông Hàn phân phó những người khác, lại đi gọi Trần thị "Đừng gào nữa, có gào nấy gào nữa thì lão nhị cũng sẽ không đáp lại bà đâu!"Nói xong Ông Hàn cũng không quản Trần thị, bản thân về phòng ngủ trước, tâm tình hiển nhiên không mấy tốt đẹp..