Edit: Thiên Âm
Những ngày tiếp theo, Tề Uyển Dao bí mật ở Như Ý phường dưỡng thương cũng chừng sáu, bảy ngày, vết thương tốt hoàn toàn, có điều những vết thương cũ do bị đại bá nương đánh đang từ từ khép lại, cũng chưa gọi là khỏi hẳn.
Hôm nay, Triệu Tương Nghi thấy Tề Uyển Dao tinh thần phấn chấn, liền bắt đầu công tác tư tưởng cho Tề Uyển Dao, muốn đưa vị tỷ tỷ này theo nàng về nhà ở trên trấn Thanh Hà ở luôn.
Nhưng Tề Uyển Dao đối với chuyện này rất là mâu thuẫn.
Triệu Tương Nghi biết Tề Uyển Dao đang suy nghĩ gì, chắc hẳn rằng Tề Uyển Dao cảm gíac mình không còn mặt mũi nào gặp lại Triệu Hoằng Lâm, cũng không muốn đối mặt tránh làm cho vết thương lòng lại nứt ra, hơn nữa nếu gặp lại Triệu Hoằng Lâm lần nữa Tề Uyển Dao không chắc rằng mình có thể tự nhiên mà nói chuyện hay không,, chẳng thà từ nay về sau không gặp, như vậy có thể lưu giữ lại hình ảnh tốt, đem ký ức đẹp đẽ nhất của hai người dừng lại vào mùa đông năm đó, lúc một nhà Tề thị rời khỏi Triệu gia thôn.
Thế nhưng, Triệu Tương Nghi lại mong Tề Uyển Dao có thể dũng cảm đối mặt với tất cả, bao gồm Triệu Hoằng Lâm.
Hôm nay, thừa dịp Tề Uyển Dao ngủ trưa dậy, tinh thần rất tốt, Triệu Tương Nghi bỏ khung thêu xuống thương lượng với Tề Uyển Dao: “Nhà muội tuy rằng không lớn, nhưng phòng của muội và bà nội ở còn rất rộng, giường cực kỳ lớn, trước giờ muội và bà nội ngại giường lớn quá, giờ tỷ ở đây, ba người chúng ta cùng ngủ một giường là vừa đủ luôn.”
“Muội mau đi thêu hoa đi, đừng có lười biếng.” Tề Uyển Dao lúng túng quay mặt qua chỗ khác, tận lực chuyển sang đề tài khác..
Triệu Tương Nghi cũng không có buông tha, bước đến nhìn Tề Uyển Dao nghiêm túc nói: “Uyển Dao tỷ tỷ, trên đời này có nhiều chuyện làm cho chúng ta phải đối mặt, chúng ta cũng không nên trốn tránh, đừng sợ, muội sẽ ở bên cạnh giúp đỡ tỷ, tỷ không còn một mình đâu.”
Tề Uyển Dao hít thật sâu, cố gắng để cơ thể mình không run rẩy, sau đó miễn cưỡng trấn định nói: “Tương Nghi, tỷ xin muội... Đừng ép tỷ”
“Chuyện không có như tỷ tưởng tượng đâu...”
“Tỷ không dám” Tinh thần Tề Uyển Dao sa sút, ngồi trước bàn, cả người vô lực, sắc mặt tái nhợt, “Tỷ không dám... Hôm nay tỷ không còn là tiểu nha đầu ở Triệu gia thôn kia nữa rồi…tỷ không còn mặt mũi để nhìn mọi người…”
“Là tỷ suy nghĩ quá nhiều, mọi chuyện đều rất tốt, không có gì thay đổi hết.” Triệu Tương Nghi chỉ nhớ Tề Uyển Dao vẫn là xử nữ liền không tha, lại không chút nào lo lắng, Tề Uyển Dao là một người cổ đại, chuyện xảy ra đêm đó, chẳng khác nào nói trinh tiết đã đánh mất, trong lòng Tề Uyển Dao đã tự cho rằng mình đánh mất trong sạch.
“Tương Nghi, tỷ cầu xin muội…” Tề Uyển Dao gục lên bàn khóc, “Tỷ thật không có dũng khí đối mặt... Bây giờ tỷ có dũng khí để đối mặt với bất cứ chuyện gì, khế ước bán thân, những người đó đuổi kịp...Nhưng tỷ không có dũng khí để đối mặt với ca ca của muội, tỷ không xứng, tỷ không còn sạch sẽ nữa.”
“Làm sao có thể như vậy được chứ.” Triệu Tương Nghi luống cuống tay chân, vội ôm lấy Tề Uyển Dao, mới là phát hiện cả người Tề Uyển Dao đã lạnh, còn run rẩy nữa. “Mọi chuyện đã qua, không sao….Tỷ đừng có suy nghĩ nhiều quá, còn nữa tỷ không có bị người ta cướp đi trong sạch, sao cứ tự ti như vậy?”
“Muội sẽ không hiểu...” Tề Uyển Dao kế tục khóc ròng nói, “Tỷ đã không còn trong sạch…Tuy thân thể tỷ không bị tên súc sinh đó đoạt, nhưng đêm đó hắn…Hắn xé rách xiêm y của tỷ, hắn đã làm tỷ không còn sạch sẽ.”
Đối mặt bộ dạng đau buồn và cố chấp của Tề Uyển Dao, Triệu Tương Nghi hoàn toàn giật mình
Nàng cho rằng, chỉ cần nữ tử giữ được tấm thân xử nữ của mình, vết sẹo của Tề Uyển Dao sẽ khép lại nhanh chóng và nó chỉ là vết thương trên người thôi.
Nhưng nàng nghĩ lầm rồi, ở trong lòng Tề Uyển Dao, chuyện đêm đó vĩnh viễn trở thành cơn ác mộng, nửa đêm tỉnh mộng, chuyện đêm đó khắc sâu trong tiềm thức luôn dây dưa dày vò Tề Uyển Dao, vô số thời khắc luôn nhắc nhở rằng, Tề Uyển Dao nàng không còn là một người trong sạch nữa, thân thể đã bị tên súc sinh kia nhìn thấy hết, dâm loạn, mặc dù phút cuối tên súc sinh đó không đoạt được thân thể nhưng Tề Uyển Dao đã không còn sạch sẽ…
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
Hóa ra Tề Uyển Dao suy nghĩ như vậy... Nàng thật sự đánh giá thấp quan niệm trinh tiết của nữ tử cổ đại rồi
“Uyển Dao tỷ tỷ... Muội hiểu tâm tư của tỷ, muội sẽ không ép tỷ.” Hai mắt Triệu Tương Nghi vô thần vỗ vai Tề Uyển Dao, ngoài miệng lẩm bẩm nói.
“Tương Nghi... Xin lỗi” Tề Uyển Dao vừa khóc vừa nói.
Lúc này, trong lòng hai người rất buồn.
Chờ mọi chuyện tạm lắng, Triệu Tương Nghi sẽ tìm những câu chuyện vui dời đi sự chú ý của Tề Uyển Dao, để cho tỷ ấy không còn suy nghĩ quá nhiều về những chuyện đã xảy ra, dằn vặt chính mình cũng không tốt.
Tề Uyển Dao hiểu một mảnh tâm ý của Triệu Tương Nghi, vì vậy mới biểu hiện cực kỳ thả lỏng, nhưng thực ra trong lòng Tề Uyển Dao lúc này cũng không thể thật tâm buông lỏng tâm tình, vì còn rất nhiều chuyện chờ nàng (TUD) xử lý, những chuyện đó ép nàng (TUD) không còn chút khí lực nào, cho nên Tề Uyển Dao không muốn đặt tinh lực quá nhiều cho những chuyện đó, kể cả chuyện đối mặt với Triệu Hoằng Lâm.
Tề Uyển Dao tình nguyện Triệu Hoằng Lâm thỉnh thoảng nhớ tới mình, có thể nhờ Triệu Tương Nghi nói cho hắn biết rằng nàng (TUD) đã chết, nàng (TUD) cực kỳ không muốn Triệu Hoằng Lâm phát hiện ra bộ dạng chật vật đáng thương này của mình.
Lúc này, Triệu Tín Lương làm xong tất cả việc trong Thiên Hi Lâu rồi đi về.
Phương thị thấy hai cha con Triệu Tín Lương và Triệu Tương Nghi mấy ngày nay như mất hồn mất vía, trong lòng không khỏi lo lắng, vừa sợ là Thiên Hi Lâu bên kia xảy ra chuyện gì đó, vì vậy cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi Triệu Tín Lương.
Triệu Tín Lương vốn không muốn đem chuyện của Tề Uyển Dao nói cho Phương thị biết, nhưng lại lo lắng Phương thị bởi vì mình ấp a ấp úng mà lo lắng quá, rồi làm thân thể bị bệnh, cho nên lén nhìn Triệu Hoằng Lâm đang xem sách, rồi kéo Phương thị sang phòng khác, lén lút nói cho Phương thị biết chuyện của Tề Uyển Dao
Bởi vì Triệu Tương Nghi luôn dặn dò hắn, nhất định không đem chuyện này nói cho Triệu Hoằng Lâm biết, bằng không hậu quả không tưởng tượng nổi, mặc dù Triệu Tín Lương không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn làm theo, hắn rất là tôn trọng ý kiến của con gái.
Phương thị nghe xong đã kinh hãi, quả thực không thể tin được đó là sự thật, hai mắt hơi ướt kéo tay con trai nói: “Con bé hiện đang ở đâu? Con mau dẫn mẹ đi xem nó.”
Triệu Tín Lương thở dài một hơi, sau đó nói rằng: “Đang ở trong Như Ý phường, bà chủ Nhâm rất tốt, còn đáp ứng con sẽ cẩn thận chăm sóc con bé.”
“Không được, mẹ phải đi xem con bé một chút” Phương thị biết mọi chuyện, cảm thấy không yên lòng.
“Mẹ, mẹ, ngài chậm một chút, cẩn thận chút, đừng để cho Hoằng Lâm biết.” Triệu Tín Lương đè thấp giọng nói với Phương thị.
Nhưng Phương thị vừa mở cửa ra, đã thấy cháu trai hai mắt vô thần đứng trước cửa, biểu tình trên mặt cứng ngắc mà băng lãnh, Phương thị không phản ứng kịp chỉ biết đứng nhìn Triệu Hoằng Lâm, hơi lo lắng sờ trán Triệu Hoằng Lâm: “Hoằng Lâm, Hoằng Lâm?Con khó chịu ở đâu?”
Triệu Hoằng Lâm không trả lời Phương thị, chỉ siết chặt nắm tay, bình tĩnh nhìn phụ thân hỏi: “Cha, những gì cha vừa nói là thật sao?”
Những ngày tiếp theo, Tề Uyển Dao bí mật ở Như Ý phường dưỡng thương cũng chừng sáu, bảy ngày, vết thương tốt hoàn toàn, có điều những vết thương cũ do bị đại bá nương đánh đang từ từ khép lại, cũng chưa gọi là khỏi hẳn.
Hôm nay, Triệu Tương Nghi thấy Tề Uyển Dao tinh thần phấn chấn, liền bắt đầu công tác tư tưởng cho Tề Uyển Dao, muốn đưa vị tỷ tỷ này theo nàng về nhà ở trên trấn Thanh Hà ở luôn.
Nhưng Tề Uyển Dao đối với chuyện này rất là mâu thuẫn.
Triệu Tương Nghi biết Tề Uyển Dao đang suy nghĩ gì, chắc hẳn rằng Tề Uyển Dao cảm gíac mình không còn mặt mũi nào gặp lại Triệu Hoằng Lâm, cũng không muốn đối mặt tránh làm cho vết thương lòng lại nứt ra, hơn nữa nếu gặp lại Triệu Hoằng Lâm lần nữa Tề Uyển Dao không chắc rằng mình có thể tự nhiên mà nói chuyện hay không,, chẳng thà từ nay về sau không gặp, như vậy có thể lưu giữ lại hình ảnh tốt, đem ký ức đẹp đẽ nhất của hai người dừng lại vào mùa đông năm đó, lúc một nhà Tề thị rời khỏi Triệu gia thôn.
Thế nhưng, Triệu Tương Nghi lại mong Tề Uyển Dao có thể dũng cảm đối mặt với tất cả, bao gồm Triệu Hoằng Lâm.
Hôm nay, thừa dịp Tề Uyển Dao ngủ trưa dậy, tinh thần rất tốt, Triệu Tương Nghi bỏ khung thêu xuống thương lượng với Tề Uyển Dao: “Nhà muội tuy rằng không lớn, nhưng phòng của muội và bà nội ở còn rất rộng, giường cực kỳ lớn, trước giờ muội và bà nội ngại giường lớn quá, giờ tỷ ở đây, ba người chúng ta cùng ngủ một giường là vừa đủ luôn.”
“Muội mau đi thêu hoa đi, đừng có lười biếng.” Tề Uyển Dao lúng túng quay mặt qua chỗ khác, tận lực chuyển sang đề tài khác..
Triệu Tương Nghi cũng không có buông tha, bước đến nhìn Tề Uyển Dao nghiêm túc nói: “Uyển Dao tỷ tỷ, trên đời này có nhiều chuyện làm cho chúng ta phải đối mặt, chúng ta cũng không nên trốn tránh, đừng sợ, muội sẽ ở bên cạnh giúp đỡ tỷ, tỷ không còn một mình đâu.”
Tề Uyển Dao hít thật sâu, cố gắng để cơ thể mình không run rẩy, sau đó miễn cưỡng trấn định nói: “Tương Nghi, tỷ xin muội... Đừng ép tỷ”
“Chuyện không có như tỷ tưởng tượng đâu...”
“Tỷ không dám” Tinh thần Tề Uyển Dao sa sút, ngồi trước bàn, cả người vô lực, sắc mặt tái nhợt, “Tỷ không dám... Hôm nay tỷ không còn là tiểu nha đầu ở Triệu gia thôn kia nữa rồi…tỷ không còn mặt mũi để nhìn mọi người…”
“Là tỷ suy nghĩ quá nhiều, mọi chuyện đều rất tốt, không có gì thay đổi hết.” Triệu Tương Nghi chỉ nhớ Tề Uyển Dao vẫn là xử nữ liền không tha, lại không chút nào lo lắng, Tề Uyển Dao là một người cổ đại, chuyện xảy ra đêm đó, chẳng khác nào nói trinh tiết đã đánh mất, trong lòng Tề Uyển Dao đã tự cho rằng mình đánh mất trong sạch.
“Tương Nghi, tỷ cầu xin muội…” Tề Uyển Dao gục lên bàn khóc, “Tỷ thật không có dũng khí đối mặt... Bây giờ tỷ có dũng khí để đối mặt với bất cứ chuyện gì, khế ước bán thân, những người đó đuổi kịp...Nhưng tỷ không có dũng khí để đối mặt với ca ca của muội, tỷ không xứng, tỷ không còn sạch sẽ nữa.”
“Làm sao có thể như vậy được chứ.” Triệu Tương Nghi luống cuống tay chân, vội ôm lấy Tề Uyển Dao, mới là phát hiện cả người Tề Uyển Dao đã lạnh, còn run rẩy nữa. “Mọi chuyện đã qua, không sao….Tỷ đừng có suy nghĩ nhiều quá, còn nữa tỷ không có bị người ta cướp đi trong sạch, sao cứ tự ti như vậy?”
“Muội sẽ không hiểu...” Tề Uyển Dao kế tục khóc ròng nói, “Tỷ đã không còn trong sạch…Tuy thân thể tỷ không bị tên súc sinh đó đoạt, nhưng đêm đó hắn…Hắn xé rách xiêm y của tỷ, hắn đã làm tỷ không còn sạch sẽ.”
Đối mặt bộ dạng đau buồn và cố chấp của Tề Uyển Dao, Triệu Tương Nghi hoàn toàn giật mình
Nàng cho rằng, chỉ cần nữ tử giữ được tấm thân xử nữ của mình, vết sẹo của Tề Uyển Dao sẽ khép lại nhanh chóng và nó chỉ là vết thương trên người thôi.
Nhưng nàng nghĩ lầm rồi, ở trong lòng Tề Uyển Dao, chuyện đêm đó vĩnh viễn trở thành cơn ác mộng, nửa đêm tỉnh mộng, chuyện đêm đó khắc sâu trong tiềm thức luôn dây dưa dày vò Tề Uyển Dao, vô số thời khắc luôn nhắc nhở rằng, Tề Uyển Dao nàng không còn là một người trong sạch nữa, thân thể đã bị tên súc sinh kia nhìn thấy hết, dâm loạn, mặc dù phút cuối tên súc sinh đó không đoạt được thân thể nhưng Tề Uyển Dao đã không còn sạch sẽ…
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
Hóa ra Tề Uyển Dao suy nghĩ như vậy... Nàng thật sự đánh giá thấp quan niệm trinh tiết của nữ tử cổ đại rồi
“Uyển Dao tỷ tỷ... Muội hiểu tâm tư của tỷ, muội sẽ không ép tỷ.” Hai mắt Triệu Tương Nghi vô thần vỗ vai Tề Uyển Dao, ngoài miệng lẩm bẩm nói.
“Tương Nghi... Xin lỗi” Tề Uyển Dao vừa khóc vừa nói.
Lúc này, trong lòng hai người rất buồn.
Chờ mọi chuyện tạm lắng, Triệu Tương Nghi sẽ tìm những câu chuyện vui dời đi sự chú ý của Tề Uyển Dao, để cho tỷ ấy không còn suy nghĩ quá nhiều về những chuyện đã xảy ra, dằn vặt chính mình cũng không tốt.
Tề Uyển Dao hiểu một mảnh tâm ý của Triệu Tương Nghi, vì vậy mới biểu hiện cực kỳ thả lỏng, nhưng thực ra trong lòng Tề Uyển Dao lúc này cũng không thể thật tâm buông lỏng tâm tình, vì còn rất nhiều chuyện chờ nàng (TUD) xử lý, những chuyện đó ép nàng (TUD) không còn chút khí lực nào, cho nên Tề Uyển Dao không muốn đặt tinh lực quá nhiều cho những chuyện đó, kể cả chuyện đối mặt với Triệu Hoằng Lâm.
Tề Uyển Dao tình nguyện Triệu Hoằng Lâm thỉnh thoảng nhớ tới mình, có thể nhờ Triệu Tương Nghi nói cho hắn biết rằng nàng (TUD) đã chết, nàng (TUD) cực kỳ không muốn Triệu Hoằng Lâm phát hiện ra bộ dạng chật vật đáng thương này của mình.
Lúc này, Triệu Tín Lương làm xong tất cả việc trong Thiên Hi Lâu rồi đi về.
Phương thị thấy hai cha con Triệu Tín Lương và Triệu Tương Nghi mấy ngày nay như mất hồn mất vía, trong lòng không khỏi lo lắng, vừa sợ là Thiên Hi Lâu bên kia xảy ra chuyện gì đó, vì vậy cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi Triệu Tín Lương.
Triệu Tín Lương vốn không muốn đem chuyện của Tề Uyển Dao nói cho Phương thị biết, nhưng lại lo lắng Phương thị bởi vì mình ấp a ấp úng mà lo lắng quá, rồi làm thân thể bị bệnh, cho nên lén nhìn Triệu Hoằng Lâm đang xem sách, rồi kéo Phương thị sang phòng khác, lén lút nói cho Phương thị biết chuyện của Tề Uyển Dao
Bởi vì Triệu Tương Nghi luôn dặn dò hắn, nhất định không đem chuyện này nói cho Triệu Hoằng Lâm biết, bằng không hậu quả không tưởng tượng nổi, mặc dù Triệu Tín Lương không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn làm theo, hắn rất là tôn trọng ý kiến của con gái.
Phương thị nghe xong đã kinh hãi, quả thực không thể tin được đó là sự thật, hai mắt hơi ướt kéo tay con trai nói: “Con bé hiện đang ở đâu? Con mau dẫn mẹ đi xem nó.”
Triệu Tín Lương thở dài một hơi, sau đó nói rằng: “Đang ở trong Như Ý phường, bà chủ Nhâm rất tốt, còn đáp ứng con sẽ cẩn thận chăm sóc con bé.”
“Không được, mẹ phải đi xem con bé một chút” Phương thị biết mọi chuyện, cảm thấy không yên lòng.
“Mẹ, mẹ, ngài chậm một chút, cẩn thận chút, đừng để cho Hoằng Lâm biết.” Triệu Tín Lương đè thấp giọng nói với Phương thị.
Nhưng Phương thị vừa mở cửa ra, đã thấy cháu trai hai mắt vô thần đứng trước cửa, biểu tình trên mặt cứng ngắc mà băng lãnh, Phương thị không phản ứng kịp chỉ biết đứng nhìn Triệu Hoằng Lâm, hơi lo lắng sờ trán Triệu Hoằng Lâm: “Hoằng Lâm, Hoằng Lâm?Con khó chịu ở đâu?”
Triệu Hoằng Lâm không trả lời Phương thị, chỉ siết chặt nắm tay, bình tĩnh nhìn phụ thân hỏi: “Cha, những gì cha vừa nói là thật sao?”