Edit: Thiên Âm
Triệu Tương Nghi đem tiền tiêu vặt mà mình để dành đến Nhiễm Thúy Trai mua một hộp dưỡng da cho Phương thị, bà vất vả suốt ngày, trên mặt đọng lại nếp nhăn của năm tháng, càng nhìn càng khiến cho Triệu Tương Nghi thấy đau lòng.
Vốn còn muốn mau cho cha và đại ca một phần, nhưng suy nghĩ lại, mọi người ở cổ đại suy nghĩ còn chưa phóng khoáng bằng hiện đại, rất ít nam tử dùng son phấn trên mặt mình, như vậy sẽ bị chế nhạo, cho nên thôi đi.
Lúc Triệu Tương Nghi trả tiền, Bùi Tử Quân bảo hỏa kế không được lấy, nhưng Triệu Tương Nghi lại kiên trì muốn trả, nói đây là một phần tâm ý của mình tặng cho bà nội, không thể để hắn giành tặng trước được. Nghe như vậy, Bùi Tử Quân cũng không thể cứng rắn thêm nữa.
Có điều Bùi Tử Quân cũng không có nhiều thời gian để khuyên Triệu Tương Nghi nữa, ngày khai trương đầu tiên của Nhiễm Thúy Trai, sinh ý thật sự là quá tốt, mọi người đối với cửa hàng mới luôn có tính tò mò muốn thử chút đồ xem sao, cho nên việc ngày hôm nay hắn phải làm là để lại ấn tượng thật tốt với khách nhân đến mau hàng, như vậy Nhiễm Thúy Trai mới có thêm nhiều khách quen.
Đến buổi trưa, là lúc trời nóng nhất, khách nhân ngày càng lui đến ít đi, Bùi Tử Quân và người làm trong cửa hàng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Lúc dùng bữa trưa, Triệu Tương Nghi thần thần bí bí đi đến trước mặt Bùi Tử Quân, Bùi Tử Quân lập tức đặt chén đũa xuống, đem thức ăn đang nhai trong miệng nuốt hết, rồi mới mở miệng: “Làm sao vậy? Lại muốn mua đồ?”
Triệu Tương Nghi lắc đầu, chủ động ngồi ở đối diện Bùi Tử Quân, cười thần bí: “Để cảm ơn huynh và nhà huynh đã giúp đỡ nhà muội thời gian qua, muội quyết định sẽ giúp đỡ huynh trong thời gian này.”
“Hả?” Bùi Tử Quân rất cao hứng.
Triệu Tương Nghi cười khanh khách nhìn Bùi Tử Quân, thấy trong chén của hắn chỉ còn rau, liền bảo hắn hãy dùng cơm trước.
Nhưng nàng càng như vậy, Bùi Tử Quân càng hiếu kỳ, đâu còn nhớ đến việc ăn cơm, chỉ nhanh chóng thu dọn chén đũa, không để lại một vật gì trên bàn, Bùi Tử Quân lại hỏi: “Bây giờ có thể nói chưa? Muội làm huynh tò mò muốn chết.”
“Ừ.” Triệu Tương Nghi gật đầu, suy nghĩ một chút, mới hỏi Bùi Tử Quân một vấn đề, “Huynh có nghĩ đến việc tăng thêm sinh ý cho Nhiễm Thúy Trai càng nhiều càng tốt, giữ lại nhiều khách quen không?”
“Không riêng gì huynh, bất kể ai làm buôn bán đều hy vọng như vậy hết.” Bùi Tử Quân cười nhạt.
“Vậy thì hãy nghe ý kiến của muội đây.” Triệu Tương Nghi tràn đầy tự tin nói, Bùi Tử Quân rất tin tưởng hỏi:
“Ý kiến gì?” Mặc dù hắn chỉ lớn hơn Triệu Tương Nghi có ba tuổi thôi, nhưng ở trong mắt hắn Triệu Tương Nghi vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trải qua sự đời, thật sự có ý kiến hay gì ư?
Nàng đột nhiên nói như vậy, cũng thật sự khiến cho Bùi Tử Quân thật kinh ngạc, luôn cảm thấy, hình như chỉ trong chớp mắt Triệu Tương Nghi không còn giống như cái bộ dạng khả ái nhu thuận mà mình quen thuộc nữa, giống như trưởng bối của hắn thì đúng hơn.
“Ừ... Huynh nghĩ xem, Nhiễm Thúy Trai hôm nay khai trương đại cát, sinh ý vô cùng tốt, mà hôm qua sau khi về nhà muội cũng đã dùng cao dưỡng da huynh đưa, hiệu quả cũng rất tốt, thoa lên mặt có cảm gíac vô cùng thoải mái, như vậy những người khác cũng sẽ cảm nhận giống như muội. Đến lúc đó, sinh ý Nhiễm Thúy Trai sẽ ngày càng tốt.”
“Cho nên?” Nghe Triệu Tương Nghi nói một hồi, Bùi Tử Quân vẫn nghe không hiểu ý Triệu Tương Nghi muốn nói gì.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc ống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
“Cho nên, muội đã nghĩ ra biện pháp giữ lại mấy khách nhân kia, có thể thêm nhiều khách quen.” Triệu Tương Nghi ra trọng điểm trong cậu, sau đó lại cẩn thận giải thích thêm, “Huynh xem, huynh mở ra một cửa hàng bán son phấn, như vậy không giống cha muội mở Thiên Hi Lâu, là chỗ dùng cơm, chỉ cần là người, mỗi ngày đều phải ăn cơm, cho nên thức ăn của Thiên Hi Lâu phải cực kì phù hợp với khẩu vị của khách nhân, như vậy khách nhân mới không xoi mói, mà yêu thích. Son phấn cũng giống vậy, huynh nghĩ xem, những khách nhân đến cửa hàng của huynh mua son phấn cũng không sai, nhưng không phải gia đình nào cũng có tiền để mua son phấn, trấn Thanh hà cũng phải chỉ có cửa hàng nhà huynh là cửa hàng bán son, nếu như huynh không nghĩ cách giữ lại khách quen, đến lúc đó khách nhân đến ngày càng ít, hơn nữa sinh ý ngày càng giảm, sẽ khó mà lấy lại được.”
“Huynh đã hiểu ý của muội, ý của muội là lúc sinh ý đang tốt phải tranh thủ lấy lòng khách nhân, để lưu tâm của họ ở đây, bằng không việc buôn bán sẽ đi xuống, khách nhân sẽ đi, lúc đó muốn vãn hồi cũng không kịp, đúng không? Vậy muội có biện pháp gì tốt sao?” Mặt đối mặt nói chuyện làm ăn, làm cho cả hai như là hai người hợp tác làm ăn, loại cảm giác này làm cho Bùi Tử Quân thấy có chút quái dị.
“Đúng, cho nên muội đã nghĩ cho huynh một biện pháp cực tốt, huynh nghe xong sẽ hiểu, rồi làm theo lời muội nói, bảo đảm sinh ý của cửa hàng nhà huynh ngày một tốt hơn, hơn nữa cũng có thể giữ lại khách nhân.” Triệu Tương Nghi nói tiếp, “Từ ngày mai trở đi, huynh hãy tuyên bố với bên ngoài, phàm những thứ mua trong Nhiễm Thúy Trai vượt qua năm lượng bạc, sẽ tặng kèm một hộp son nhất đẳng và có đóng mộc đỏ trên giấy biên lai của Nhiễm Thúy Trai. Sau đó, trong vòng nửa năm, khách nhân nào tích đủ hai mươi tời biên lai đó, nghiễm nhiên trở thành khách quý của Nhiễm Thúy Trai, có thể hưởng những khoản ưu đãi từ Nhiễm Thúy Trai, ý tứ chính là những vị khách quý này mỗi lần đến Nhiễm Thúy Trai mua đồ sẽ nhận những tiện nghi tốt hơn so với khách nhân bình thường. Đợi đến cuối năm rồi, huynh lại mời các vị khách quý này đến, giống như cha huynh mời các thành vei6n trong thương hội tụ họp về ấy, chờ các nàng tụ hội về thì huynh có thể nói những lời cảm ơn các nàng vì đã ủng hộ, rồi khiến các nàng ấy cảm thấy hãnh diện, khi ấy sẽ tiếp tục đến Nhiễm Thúy Trai tiêu tiền. Huynh xem, chỉ cần làm như vậy, không phải đã nắm được tâm của những khách nhân đó trong tay sao? Trên đời này nào có ai không muốn hãnh diện tự hào chứ, nói đến chi khách nhân ham thích hư vinh thì rất nhiều.”
Bùi Tử Quân trầm mặc hồi lâu, suy ngẫm xem biện pháp mà Triệu Tương Nghi nói, chờ lúc hắn hiểu hết thì rất đồng ý, đồng thời khen ngợi: “Đúng là biện pháp hay.”
“Đúng không.” Triệu Tương Nghi thấy hắn đã tiếp nhận lấy ý kiến của mình, không khỏi hất cằm đầy tự hào, bộ dạng đáng ghét bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
“Được rồi, nếu có người của một nhà nào đó đến mua son phấn, một lần mua liền hơn trăm lượng, huynh hãy trực tiếp thăng họ lên làm khách quý, hơn nữa phải đối đãi những người này như thượng khách chỉ cao hơn khách quý một chút.” Triệu Tương Nghi suy nghĩ một lúc, những gia đình giàu có bình thường muốn mua đồ ăn đều để cho gia đinh làm, còn nha hoàn thì thay mình đi mua son phấn, đây cũng xem như là một một khoản làm ăn lớn, nếu có thể mua hơn trăm lượng bạc chỉ trong một lần, thì những khách nhân kiểu này so với những khách nhân phải tích góp biên lai mà nói, nếu đặt ngang vị trí với nhau, nhất định sẽ rất khó chịu, chẳng bằng đem vị trí của các nàng nâng lên một chút, vì những người này không thích chiếm tiện nghi, mà chỉ thích địa vị của mình ở đẳng cấp nào, cho nên một khi làm vậy không chỉ giải quyết được vấn đề mà còn làm các nàng thỏa mãn hư vinh.
Bùi Tử Quân lại suy nghĩ tiếp, cuối cùng đem toàn bộ ý kiến của Triệu Tương Nghi tổng kết lại, rất hiếu kỳ hỏi: “Những điều này là do muội nghĩ ra, hay là người khác dạy cho muội?”
Triệu Tương Nghi vốn còn đắm chìm trong cảm giác đầy thành tựu, đột nhiên Bùi Tử Quân hỏi vấn đề này liền buồn bực không ít….
Sao mà người nào đều hỏi có một vấn đề thế nhỉ, con nít đúng là khó mà giả bộ cho giống được, nhiều năm qua khi đối mặt với những câu hỏi kiểu này nàng đã sớm biến thành mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh rồi.
“Chẳng qua, có một chút là do muội nghĩ ra.” Triệu Tương Nghi cười hì hì nói.
“Ừ, vô cùng cảm ơn muội.” Bùi Tử Quân trịnh trọng nói, bọn họ quen đã lâu, cho nên một lúc sau đã cười ha ha.
Triệu Tương Nghi có chút sợ run, ngượng ngùng cười.
Kỳ thực nàng giúp Bùi Tử Quân, cũng là xuất phát từ yêu thương, đứa trẻ nhỏ như vậy, mà phải vì những chuyện đại sự như vậy khổ não.
Nếu như có thể xuất ra một phần sức lực để giúp đỡ hắn, giảm bớt được gánh nặng cho hắn nàng nhất định sẽ làm. Nàng cũng không hy vọng bằng hữu nhỏ của mình vì chuyện này làm tinh thần uể oải, lưu lại hồi ức không tốt khi còn nhỏ.
“Ừ, huynh hãy tham khảo tiếp biện pháp muội đưa ra đi, không có chuyện gì nữa muội về trước đây, một lát nữa còn phải đến tú phường luyện tập nữ hồng, muội không quấy rầy huynh xử lý chuyện cửa hàng nữa, tránh cha muội mắng muội gây trở ngại cho huynh.” Triệu Tương Nghi thấy không còn chuyện gì nữa rồi, lập tức đứng dậy có ý muốn đi.
Bùi Tử Quân không tìm được lý do gì để giữ nàng ở lại, cũng đồng dạng đứng dậy, tiễn Triệu Tương Nghi tới cửa
Lúc quay vào trong cửa hàng, bên tai vang mãi giọng nói của Triệu Tương Nghi, bộ dạng hoạt bát đáng yêu ấy, hắn cực kỳ yêu thích.
Ở sau Nhiễm Thúy Trai có một cái viện tử nhỏ để cho mọi người nghỉ ngơi, ba gian phòng và một gian dành cho khách, vào lúc ban ngày, Bùi Tử Quân sẽ nghỉ tạm tại đó, để tiện xử lí mọi việc trong cửa hàng.
Lúc hắn bước vào viện, liền đi thẳng đến sương phòng để nghỉ ngơi, đập vào mắt chính là trên bàn có để một bình hoa sen, là một bông gần nở.
Cánh hoa màu phấn hồng, tư thái như đang xấu hổ, còn chưa nở ra hết, đã bị Bùi Tử Quân bỏ vào trong bình sứ trắng rồi.
Đây chính là cành hoa mà hôm qua chính tay Triệu Tương Nghi tặng cho hắn.
Nhưng mà, hắn cực kỳ phiền lòng, không biết nên làm sao, mới có thể làm cho nhành hoa này mãi không héo tàn.
Đã nở rộ rồi thì sẽ không tránh được việc sẽ héo tàn. Nhưng hắn hết lần này đến lần khác muốn chống lại quy luật của tự nhiên, chỉ khổ nổi là không có biện pháp tốt.
Đang lúc Bùi Tử Quân phiền não, phía sau chợt vang lên một tiếng nói: “Sao cứ nhìn chằm chằm vào đóa hoa này vậy, sao không vẽ nó thành tranh để mà treo đi, không phải họa kỹ của ngươi tốt lắm sao, đỡ cho nó phải héo tàn, ngươi lại than thở.”
“Ai, chờ một chút.” Bùi Tử Quân quay đầu lại, lưu luyến ở trong đáy mắt sớm bị hắn che giấu, hắn bước nhanh về phía trước, mời Mạc Thiểu Kỳ vào phòng.
Khóe miệng Mạc Thiểu Kỳ nhếch lên, sải bước đi vào phòng, ngồi đối diện Bùi Tử Quân, đối diện nhành hoa đang sắp nở hết: “Ngươi khi nào lại thích hoa vậy? Xưa nay thấy ngươi đúng là có điểm nhã nhặn, nhưng cũng không có thích hoa. Chẳng lẽ lần tới ta đến thăm ngươi nữa, ngươi liền đem son phấn trong cửa hàng bôi hết lên mặt mình sao?”
Đối mặt với trò đùa ác của Mạc Thiểu Kỳ, Bùi Tử Quân làm bộ như không thấy, chỉ nói một câu: ”Ta lười tranh cãi với ngươi, tóm lại lại ở trong mắt ngươi, trừ chuyện bỡn cợt người khác ra, có còn chuyện nhã nhặn nào ư?”
“Nha, lão huynh, cũng chỉ có ngươi mới hiểu ta, không uổng công ta từ xa đến thăm ngươi. ” Mạc Thiểu Kỳ cầm bình trà lên tự rót trà cho mình, sau khi uống xong, đã không thấy Bùi Tử Quân đâu, đợi lúc y nhìn xung quanh, mới phát hiện Bùi Tử Quân đang ở đằng sau lưng y tìm kiếm gì đó.
“Ngươi đang làm gì?” Mạc Thiểu Kỳ ngưng mi.
“Đang tìm văn phòng tứ bảo, ta muốn vẽ tranh, ngươi nói đúng, vẽ thành tranh nó sẽ không có héo tàn, chờ đến lúc n1o héo at2n rồi, ta có thể nhìn bức tranh.” Bùi Tử Quân vừa tìm đồ, vừa trả lời câu hỏi của Mạc Thiểu Kỳ.
“A?” Mặt Mạc Thiểu Kỳ muốn co lại, “Ngươi thật muốn vẽ tranh? Ta vừa rồi chỉ thuận miệng trêu đùa ngươi mà thôi, ngươi tin sao?”
Triệu Tương Nghi đem tiền tiêu vặt mà mình để dành đến Nhiễm Thúy Trai mua một hộp dưỡng da cho Phương thị, bà vất vả suốt ngày, trên mặt đọng lại nếp nhăn của năm tháng, càng nhìn càng khiến cho Triệu Tương Nghi thấy đau lòng.
Vốn còn muốn mau cho cha và đại ca một phần, nhưng suy nghĩ lại, mọi người ở cổ đại suy nghĩ còn chưa phóng khoáng bằng hiện đại, rất ít nam tử dùng son phấn trên mặt mình, như vậy sẽ bị chế nhạo, cho nên thôi đi.
Lúc Triệu Tương Nghi trả tiền, Bùi Tử Quân bảo hỏa kế không được lấy, nhưng Triệu Tương Nghi lại kiên trì muốn trả, nói đây là một phần tâm ý của mình tặng cho bà nội, không thể để hắn giành tặng trước được. Nghe như vậy, Bùi Tử Quân cũng không thể cứng rắn thêm nữa.
Có điều Bùi Tử Quân cũng không có nhiều thời gian để khuyên Triệu Tương Nghi nữa, ngày khai trương đầu tiên của Nhiễm Thúy Trai, sinh ý thật sự là quá tốt, mọi người đối với cửa hàng mới luôn có tính tò mò muốn thử chút đồ xem sao, cho nên việc ngày hôm nay hắn phải làm là để lại ấn tượng thật tốt với khách nhân đến mau hàng, như vậy Nhiễm Thúy Trai mới có thêm nhiều khách quen.
Đến buổi trưa, là lúc trời nóng nhất, khách nhân ngày càng lui đến ít đi, Bùi Tử Quân và người làm trong cửa hàng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Lúc dùng bữa trưa, Triệu Tương Nghi thần thần bí bí đi đến trước mặt Bùi Tử Quân, Bùi Tử Quân lập tức đặt chén đũa xuống, đem thức ăn đang nhai trong miệng nuốt hết, rồi mới mở miệng: “Làm sao vậy? Lại muốn mua đồ?”
Triệu Tương Nghi lắc đầu, chủ động ngồi ở đối diện Bùi Tử Quân, cười thần bí: “Để cảm ơn huynh và nhà huynh đã giúp đỡ nhà muội thời gian qua, muội quyết định sẽ giúp đỡ huynh trong thời gian này.”
“Hả?” Bùi Tử Quân rất cao hứng.
Triệu Tương Nghi cười khanh khách nhìn Bùi Tử Quân, thấy trong chén của hắn chỉ còn rau, liền bảo hắn hãy dùng cơm trước.
Nhưng nàng càng như vậy, Bùi Tử Quân càng hiếu kỳ, đâu còn nhớ đến việc ăn cơm, chỉ nhanh chóng thu dọn chén đũa, không để lại một vật gì trên bàn, Bùi Tử Quân lại hỏi: “Bây giờ có thể nói chưa? Muội làm huynh tò mò muốn chết.”
“Ừ.” Triệu Tương Nghi gật đầu, suy nghĩ một chút, mới hỏi Bùi Tử Quân một vấn đề, “Huynh có nghĩ đến việc tăng thêm sinh ý cho Nhiễm Thúy Trai càng nhiều càng tốt, giữ lại nhiều khách quen không?”
“Không riêng gì huynh, bất kể ai làm buôn bán đều hy vọng như vậy hết.” Bùi Tử Quân cười nhạt.
“Vậy thì hãy nghe ý kiến của muội đây.” Triệu Tương Nghi tràn đầy tự tin nói, Bùi Tử Quân rất tin tưởng hỏi:
“Ý kiến gì?” Mặc dù hắn chỉ lớn hơn Triệu Tương Nghi có ba tuổi thôi, nhưng ở trong mắt hắn Triệu Tương Nghi vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trải qua sự đời, thật sự có ý kiến hay gì ư?
Nàng đột nhiên nói như vậy, cũng thật sự khiến cho Bùi Tử Quân thật kinh ngạc, luôn cảm thấy, hình như chỉ trong chớp mắt Triệu Tương Nghi không còn giống như cái bộ dạng khả ái nhu thuận mà mình quen thuộc nữa, giống như trưởng bối của hắn thì đúng hơn.
“Ừ... Huynh nghĩ xem, Nhiễm Thúy Trai hôm nay khai trương đại cát, sinh ý vô cùng tốt, mà hôm qua sau khi về nhà muội cũng đã dùng cao dưỡng da huynh đưa, hiệu quả cũng rất tốt, thoa lên mặt có cảm gíac vô cùng thoải mái, như vậy những người khác cũng sẽ cảm nhận giống như muội. Đến lúc đó, sinh ý Nhiễm Thúy Trai sẽ ngày càng tốt.”
“Cho nên?” Nghe Triệu Tương Nghi nói một hồi, Bùi Tử Quân vẫn nghe không hiểu ý Triệu Tương Nghi muốn nói gì.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc ống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
“Cho nên, muội đã nghĩ ra biện pháp giữ lại mấy khách nhân kia, có thể thêm nhiều khách quen.” Triệu Tương Nghi ra trọng điểm trong cậu, sau đó lại cẩn thận giải thích thêm, “Huynh xem, huynh mở ra một cửa hàng bán son phấn, như vậy không giống cha muội mở Thiên Hi Lâu, là chỗ dùng cơm, chỉ cần là người, mỗi ngày đều phải ăn cơm, cho nên thức ăn của Thiên Hi Lâu phải cực kì phù hợp với khẩu vị của khách nhân, như vậy khách nhân mới không xoi mói, mà yêu thích. Son phấn cũng giống vậy, huynh nghĩ xem, những khách nhân đến cửa hàng của huynh mua son phấn cũng không sai, nhưng không phải gia đình nào cũng có tiền để mua son phấn, trấn Thanh hà cũng phải chỉ có cửa hàng nhà huynh là cửa hàng bán son, nếu như huynh không nghĩ cách giữ lại khách quen, đến lúc đó khách nhân đến ngày càng ít, hơn nữa sinh ý ngày càng giảm, sẽ khó mà lấy lại được.”
“Huynh đã hiểu ý của muội, ý của muội là lúc sinh ý đang tốt phải tranh thủ lấy lòng khách nhân, để lưu tâm của họ ở đây, bằng không việc buôn bán sẽ đi xuống, khách nhân sẽ đi, lúc đó muốn vãn hồi cũng không kịp, đúng không? Vậy muội có biện pháp gì tốt sao?” Mặt đối mặt nói chuyện làm ăn, làm cho cả hai như là hai người hợp tác làm ăn, loại cảm giác này làm cho Bùi Tử Quân thấy có chút quái dị.
“Đúng, cho nên muội đã nghĩ cho huynh một biện pháp cực tốt, huynh nghe xong sẽ hiểu, rồi làm theo lời muội nói, bảo đảm sinh ý của cửa hàng nhà huynh ngày một tốt hơn, hơn nữa cũng có thể giữ lại khách nhân.” Triệu Tương Nghi nói tiếp, “Từ ngày mai trở đi, huynh hãy tuyên bố với bên ngoài, phàm những thứ mua trong Nhiễm Thúy Trai vượt qua năm lượng bạc, sẽ tặng kèm một hộp son nhất đẳng và có đóng mộc đỏ trên giấy biên lai của Nhiễm Thúy Trai. Sau đó, trong vòng nửa năm, khách nhân nào tích đủ hai mươi tời biên lai đó, nghiễm nhiên trở thành khách quý của Nhiễm Thúy Trai, có thể hưởng những khoản ưu đãi từ Nhiễm Thúy Trai, ý tứ chính là những vị khách quý này mỗi lần đến Nhiễm Thúy Trai mua đồ sẽ nhận những tiện nghi tốt hơn so với khách nhân bình thường. Đợi đến cuối năm rồi, huynh lại mời các vị khách quý này đến, giống như cha huynh mời các thành vei6n trong thương hội tụ họp về ấy, chờ các nàng tụ hội về thì huynh có thể nói những lời cảm ơn các nàng vì đã ủng hộ, rồi khiến các nàng ấy cảm thấy hãnh diện, khi ấy sẽ tiếp tục đến Nhiễm Thúy Trai tiêu tiền. Huynh xem, chỉ cần làm như vậy, không phải đã nắm được tâm của những khách nhân đó trong tay sao? Trên đời này nào có ai không muốn hãnh diện tự hào chứ, nói đến chi khách nhân ham thích hư vinh thì rất nhiều.”
Bùi Tử Quân trầm mặc hồi lâu, suy ngẫm xem biện pháp mà Triệu Tương Nghi nói, chờ lúc hắn hiểu hết thì rất đồng ý, đồng thời khen ngợi: “Đúng là biện pháp hay.”
“Đúng không.” Triệu Tương Nghi thấy hắn đã tiếp nhận lấy ý kiến của mình, không khỏi hất cằm đầy tự hào, bộ dạng đáng ghét bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
“Được rồi, nếu có người của một nhà nào đó đến mua son phấn, một lần mua liền hơn trăm lượng, huynh hãy trực tiếp thăng họ lên làm khách quý, hơn nữa phải đối đãi những người này như thượng khách chỉ cao hơn khách quý một chút.” Triệu Tương Nghi suy nghĩ một lúc, những gia đình giàu có bình thường muốn mua đồ ăn đều để cho gia đinh làm, còn nha hoàn thì thay mình đi mua son phấn, đây cũng xem như là một một khoản làm ăn lớn, nếu có thể mua hơn trăm lượng bạc chỉ trong một lần, thì những khách nhân kiểu này so với những khách nhân phải tích góp biên lai mà nói, nếu đặt ngang vị trí với nhau, nhất định sẽ rất khó chịu, chẳng bằng đem vị trí của các nàng nâng lên một chút, vì những người này không thích chiếm tiện nghi, mà chỉ thích địa vị của mình ở đẳng cấp nào, cho nên một khi làm vậy không chỉ giải quyết được vấn đề mà còn làm các nàng thỏa mãn hư vinh.
Bùi Tử Quân lại suy nghĩ tiếp, cuối cùng đem toàn bộ ý kiến của Triệu Tương Nghi tổng kết lại, rất hiếu kỳ hỏi: “Những điều này là do muội nghĩ ra, hay là người khác dạy cho muội?”
Triệu Tương Nghi vốn còn đắm chìm trong cảm giác đầy thành tựu, đột nhiên Bùi Tử Quân hỏi vấn đề này liền buồn bực không ít….
Sao mà người nào đều hỏi có một vấn đề thế nhỉ, con nít đúng là khó mà giả bộ cho giống được, nhiều năm qua khi đối mặt với những câu hỏi kiểu này nàng đã sớm biến thành mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh rồi.
“Chẳng qua, có một chút là do muội nghĩ ra.” Triệu Tương Nghi cười hì hì nói.
“Ừ, vô cùng cảm ơn muội.” Bùi Tử Quân trịnh trọng nói, bọn họ quen đã lâu, cho nên một lúc sau đã cười ha ha.
Triệu Tương Nghi có chút sợ run, ngượng ngùng cười.
Kỳ thực nàng giúp Bùi Tử Quân, cũng là xuất phát từ yêu thương, đứa trẻ nhỏ như vậy, mà phải vì những chuyện đại sự như vậy khổ não.
Nếu như có thể xuất ra một phần sức lực để giúp đỡ hắn, giảm bớt được gánh nặng cho hắn nàng nhất định sẽ làm. Nàng cũng không hy vọng bằng hữu nhỏ của mình vì chuyện này làm tinh thần uể oải, lưu lại hồi ức không tốt khi còn nhỏ.
“Ừ, huynh hãy tham khảo tiếp biện pháp muội đưa ra đi, không có chuyện gì nữa muội về trước đây, một lát nữa còn phải đến tú phường luyện tập nữ hồng, muội không quấy rầy huynh xử lý chuyện cửa hàng nữa, tránh cha muội mắng muội gây trở ngại cho huynh.” Triệu Tương Nghi thấy không còn chuyện gì nữa rồi, lập tức đứng dậy có ý muốn đi.
Bùi Tử Quân không tìm được lý do gì để giữ nàng ở lại, cũng đồng dạng đứng dậy, tiễn Triệu Tương Nghi tới cửa
Lúc quay vào trong cửa hàng, bên tai vang mãi giọng nói của Triệu Tương Nghi, bộ dạng hoạt bát đáng yêu ấy, hắn cực kỳ yêu thích.
Ở sau Nhiễm Thúy Trai có một cái viện tử nhỏ để cho mọi người nghỉ ngơi, ba gian phòng và một gian dành cho khách, vào lúc ban ngày, Bùi Tử Quân sẽ nghỉ tạm tại đó, để tiện xử lí mọi việc trong cửa hàng.
Lúc hắn bước vào viện, liền đi thẳng đến sương phòng để nghỉ ngơi, đập vào mắt chính là trên bàn có để một bình hoa sen, là một bông gần nở.
Cánh hoa màu phấn hồng, tư thái như đang xấu hổ, còn chưa nở ra hết, đã bị Bùi Tử Quân bỏ vào trong bình sứ trắng rồi.
Đây chính là cành hoa mà hôm qua chính tay Triệu Tương Nghi tặng cho hắn.
Nhưng mà, hắn cực kỳ phiền lòng, không biết nên làm sao, mới có thể làm cho nhành hoa này mãi không héo tàn.
Đã nở rộ rồi thì sẽ không tránh được việc sẽ héo tàn. Nhưng hắn hết lần này đến lần khác muốn chống lại quy luật của tự nhiên, chỉ khổ nổi là không có biện pháp tốt.
Đang lúc Bùi Tử Quân phiền não, phía sau chợt vang lên một tiếng nói: “Sao cứ nhìn chằm chằm vào đóa hoa này vậy, sao không vẽ nó thành tranh để mà treo đi, không phải họa kỹ của ngươi tốt lắm sao, đỡ cho nó phải héo tàn, ngươi lại than thở.”
“Ai, chờ một chút.” Bùi Tử Quân quay đầu lại, lưu luyến ở trong đáy mắt sớm bị hắn che giấu, hắn bước nhanh về phía trước, mời Mạc Thiểu Kỳ vào phòng.
Khóe miệng Mạc Thiểu Kỳ nhếch lên, sải bước đi vào phòng, ngồi đối diện Bùi Tử Quân, đối diện nhành hoa đang sắp nở hết: “Ngươi khi nào lại thích hoa vậy? Xưa nay thấy ngươi đúng là có điểm nhã nhặn, nhưng cũng không có thích hoa. Chẳng lẽ lần tới ta đến thăm ngươi nữa, ngươi liền đem son phấn trong cửa hàng bôi hết lên mặt mình sao?”
Đối mặt với trò đùa ác của Mạc Thiểu Kỳ, Bùi Tử Quân làm bộ như không thấy, chỉ nói một câu: ”Ta lười tranh cãi với ngươi, tóm lại lại ở trong mắt ngươi, trừ chuyện bỡn cợt người khác ra, có còn chuyện nhã nhặn nào ư?”
“Nha, lão huynh, cũng chỉ có ngươi mới hiểu ta, không uổng công ta từ xa đến thăm ngươi. ” Mạc Thiểu Kỳ cầm bình trà lên tự rót trà cho mình, sau khi uống xong, đã không thấy Bùi Tử Quân đâu, đợi lúc y nhìn xung quanh, mới phát hiện Bùi Tử Quân đang ở đằng sau lưng y tìm kiếm gì đó.
“Ngươi đang làm gì?” Mạc Thiểu Kỳ ngưng mi.
“Đang tìm văn phòng tứ bảo, ta muốn vẽ tranh, ngươi nói đúng, vẽ thành tranh nó sẽ không có héo tàn, chờ đến lúc n1o héo at2n rồi, ta có thể nhìn bức tranh.” Bùi Tử Quân vừa tìm đồ, vừa trả lời câu hỏi của Mạc Thiểu Kỳ.
“A?” Mặt Mạc Thiểu Kỳ muốn co lại, “Ngươi thật muốn vẽ tranh? Ta vừa rồi chỉ thuận miệng trêu đùa ngươi mà thôi, ngươi tin sao?”