Edit: Thiên Âm
Vừa mới bước vào cửa nhà, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười, lòng Triệu Tín Lương vốn không yên nghe thấy tiếng cười cũng bình tĩnh lại, có loại cảm giác đặc biệt yên bình.
Phương thị thấy Triệu Tín Lương liền bước đến đón vào, cười khanh khách nói: “Tín Lương a, Tương Nghi nhà chúng ta hôm nay đã thay răng, con bé thật sự trưởng thành rồi.”
Triệu Tín Lương nghe vậy, giật mình, nhìn con gái mình, con bé mặc một bộ hồng y ngồi trong sân hóng mát, cau mày lại, cứ ngỡ là vì chuyện gì mà buồn rầu.
“Mấy ngày tới con đừng có ăn dưa hấu ướp lạnh, uống nhiều nước ấm vào.” Triệu Tín Lương sải bước đến chỗ Triệu Tương Nghi ngồi, khom người ôm nàng lên, cọ cọ mặt nàng, “Tương Nghi nhà chúng ta đúng là đã lớn rồi, ôm cũng cảm thấy nặng hơn.”
“Nhưng con muốn ăn dưa hấu…Răng của con đâu có dễ gãy như vậy, bà nội từng kể lúc cha còn bé, cũng giống con thay răng, nhưng đâu có chịu nghe lời không phải vẫn ăn lương thực khô và băng lạnh đấy thôi sao?” Triệu Tương Nghi lầu bầu nói, dưa hấu là trái cây nàng thích ăn nhất, bây giờ nhà khá giả, mùa hè nàng có thể ăn dưa hấu, Triệu Tương Nghi vẫn xem đây là chuyện vui nhất trên đời.
“Vậy con xem răng của cha này.” Vừa nói Triệu Tín Lương đã mở miệng, “Luôn có mấy cái không bằng phẳng, con là một cô gái, càng phải chú ý hơn, trước kia trong nhà không có điều kiện, bây giờ nhà đã khá giả, cha nhất định không thể cho con uỷ khuất được. Con gái ngoan của cha, trước nhịn chút nha, chờ răng con mọc lại rồi, cha sẽ mau cho con ăn thảo thích, có được không?”
“Chờ răng con mọc lại thì màu hè cũng đã qua rồi….” Triệu Tương Nghi tiếp tục lẩm bẩm, nhưng khi thấy Triệu Tín Lương cưng chiều nhìn mình, trong lòng Triệu Tương Nghi cảm thấy ấm áp, ôm cổ phụ thân cười nói, “Con rất ngoan, cha nói đúng không.”
“Đúng, con là con gái ngoan của cha.” Triệu Tín Lương lấy tay nhéo cái mũi nhỏ của Triệu Tương Nghi, “Được rồi, răng gãy đâu rồi, có dựa theo quy củ ném đi không?”
“Bà nội đã dặn dò.” Triệu Tương Nghi gật đầu, “Gãy răng trên thì ném dưới giường, gãy răng dưới thì ném lên nóc nhà, như vậy sau này lớn lên răng của con mới đều được.” Nàng cấu hổ đem quy cũ mà Phương thị nói thuật lại lần nữa, kỳ thực nàng muốn giải thích cho mọi người biết, làm như vậy cũng vô ích thôi, hàm răng đều hay không đều đều phụ thuộc vào độ bảo vệ của lợi, còn có hàm răng có hư hay không, cũng không có liên quan đến tục lệ này…
Nhưng nhìn bộ dáng của bà nội và phụ thân thành thật, Triệu Tương Nghi không đành lòng nói cho họ biết sự thực.
“Nào, mở miệng ra cho cha xem răng của con.”
“Không nên, dù tốt hay xấu cũng không cho xem.” Triệu Tương Nghi nhỏ bỗng nhiên ồn ào không cho.
Sau khi đi dạo phố về xong, nàng gấp rút lấy gương ra xem, phát hiện thiếu mất một cái răng cửa thật là tức cười, làm nàng nhớ đến kiếp trước khi xem tiểu phẩm Bạch Vân Hắc thổ, Tống Đan Đan diễn vai Bạch Vân hình tượng ấy….Lúc đó làm cho nàng muốn buồn nôn.
“Nào, nào, ngoan, mở miệng ra cho cha nhìn một cái, không xấu không xấu, Tương Nghi của cha là đứa trẻ đẹp nhất.” Triệu Tín Lương cũng không cảm thấy xấu hổ, lớn tuổi như vậy rồi mà lại đi nịnh con gái.
“Con đừng có dạy hư con bé.” Lúc Phương thị đi qua, thuận miệng nói, “Sau này lỡ con bé chỉ nhìn người qua vẻ bề ngoài thì sao đây?”
“Tương Nghi nhà ta sẽ không như vậy đâu, có đúng không Tương Nghi?” Triệu Tín Lương ôm Triệu Tương Nghi đi vào phòng.
Mấy ngày sau, răng cửa bên phải của Triệu Tương Nghi cũng gãy, vậy thì xong, hai cái răng cửa đều gãy hết, nói tới nói lui có thể cho gió lọt vào, cực kỳ khó coi.
Chẳng qua, nàng dực theo tri thức khoa học thấy như vậy cũng tốt, răng cửa đều gãy hết, đến lúc răng mọc lại sẽ đều nhau, sẽ không có bên dài bên ngắn, đảm bảo cho răng mới mọc ra vừa đều vừa đẹp. Hình tượng bên ngoài của một cô gái nhất là ở thời đại này đều được chú trọng, còn liên quan trực tiếp đến chung thân đại sự.
Hôm nay, Triệu Tương Nghi ở trong tú các Như Ý phường luyện tập nữ hồng, chợt nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, không khỏi phân tâm, liền đặt khung thêu xuống, ra bên ngoài nhìn xem.
Tề Uyển Dao thấy thế liền khuyên nhủ: “Tương Nghi, sư phụ có nói, lúc làm việc không nên chú ý xung quanh, mặc kệ bên ngoài có chuyện gì xảy ra, chúng ta chỉ để ý đến chuyện mình cần làm là tốt.”
“Tỷ đều đem lời sư phụ nói thành kim ngôn hết rồi.” Triệu Tương Nghi trêu ghẹo nói, cầm khung thêu lên, nhăn mày lại, “Đau răng quá.”
“Được rồi, muội vừa mới thay răng đừng có dùng lưỡi liếm chỗ trống kia, như vậy sau này răng mọc ra sẽ không đều.” Tề Uyển Dao nhớ tới việc này ngẩng đầu lên dặn Triệu Tương Nghi.
“Ừ, bà nội cũng nói thế, muội sẽ chú ý.” Triệu Tương Nghi đáp, tiếng ồn ào bên ngoài càng thêm mãnh liệt, trong lòng Triệu Tương Nghi mơ hồ có chút bất an, nhìn Tề Uyển Dao nghi ngờ nói, “Tiếng ồn bên ngoài không giống như tiếng huynh náo thường ngày của phố xá, liệu trước cửa tú phường đã xảy ra chuyện chăng?”
“Đừng có đoán mò, sẽ không có chuyện gì đâu, sư phụ không có ở lầu hai…”Lúc Tề Uyển Dao nói chuyện, cũng nhìn dãy hành lang gấp khúc ở lầu hai, không thấy thân ảnh của Nhâm thị ở nơi nào hết, nghi ngờ nhíu mày, “Kỳ quái, lúc này, sư phụ nên đứng ở đó quan sát một lúc chứ, bây giờ đi đâu rồi?”
“Không được, muội phải đi nhìn xem xảy ra chuyện gì.” Triệu Tương Nghi đè xuống bất an trong lòng, để khung thêu xuống,, đứng dậy đi ra ngoài.
Tề Uyển Dao ở sau lưng nàng hô: “Tương Nghi mau quay lại luyện tập đi, đừng có lo chuyện bên ngoài.”
Nhưng Triệu Tương Nghi lại chạy thật nhanh xuống lầu, đã sớm không thấy thân ảnh.
Tề Uyển Dao bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn tú phẩm chưa làm xong của Triệu Tương Nghi, lại nhìn sang của mình hoa văn rất đẹp, dưới dao động, cuối cùng buông khung thêu xuống, ra ngoài cửa, lúc này trong lòng Tề Uyển Dao cũng không yên, Nhâm thị không có ở đây, bèn theo bước chân Triệu Tương Nghi đi xuống dưới xem tình hình ra sao.
Lúc Tề Uyển Dao chạy xuống lầu, cửa trước tú phường đã sớm nháo ầm lên.
Ước chừng có tám, chín hán tử hung hăn cầm mộc côn bao vây Nhâm thị trước cửa Như Ý phường, nhìn tình hình hết sức là căng thẳng.
Tề Uyển Dao sợ đến hai chân đều run, phản ứng đầu tiên là cho rằng những người này là người của Niên lão gia, có lẽ phát hiện hành tung của mình, cho nên mới đến đây vây bắt.
Tề Uyển Dao rất muốn chạy về tú các ở lầu hai, nhưng hai chân giống như mọc rễ, cấm chặc dưới đất, không thể di chuyển được, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa đến trắng bệch.
Nhâm thị lo lắng, xoay người vừa lúc nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Tề Uyển Dao, vì để Tề Uyển Dao an tâm liền liếc mắt trấn an, bởi vì đám người này không phải vì Tề Uyển Dao mà tới, sợ Tề Uyển Dao bị kinh sợ, Nhâm thị bảo A Bình đưa Tề Uyển Dao quay về tú các.
Tề Uyển Dao đỡ tay vịn cầu thang đứng tại chỗ không nhúc nhích, chờ A Bình bước đến giải thích nàng mới thở phào nhẹ nhõm, an tâm để A Bình đưa về tú các.
Bên này, Nhâm thị xoay người tiếp tục nhìn đám hán tử này, Triệu Tương Nghi chẳng biết đã chạy đi nơi nào, có điều mọi người bây giờ đều hỗn loạn lo lắng, nào nghĩ xem con bé này đi đâu.
“Ông rốt cuộc muốn thế nào, giữa ban ngày ban mặt không biết xấu hổ mà đem người đến đây, nếu như ông dám đến đây gây sự với tú phường của ta, thì đừng trách ta đi báo quan.” Nhâm thị trợn mắt nhìn Diệp Thường Niên, từ trước đến nay nàng và Diệp Thường Niên đều ở trong tối ngầm đấu đá với nhau, nay ông ta đột nhiên dẫn người đến đây gây sự cũng làm cho nàng không kịp chuẩn bị gì hết.
“Ta muốn thế nào ư? Nhâm lão bản, bà chủ Nhâm.” Diệp Thường Niên tiến lên vài bước, đẩy đám người xem náo nhiệt ra, đi đến trước mặt Nhâm thị, “Ta cũng muốn hỏi bà một chút, bà nghĩ ta muốn làm gì.”
“Bà đến trấn Thanh Hà này đã hai năm, kiếm được không ít lợi đi? Nhưng vì sao bà luôn muốn đối địch với ta?” Diệp Thường Niên nắm chặt song quyền, cực kỳ phẫn uất nói, sau đó hạ thấp giọng đủ để cho Nhâm thị nghe, “Thật xinh đẹp, bà chủ Nhâm à. Ta và bà chỉ có xung đột một chút thôi, bà lại hại bố trang ở huyện Giang Ninh của ta mất đi một khách hàng lớn, danh tiếng cũng xấu đi, sinh ý tuột xuống không ngừng.”
“Là ông ở khắp nơi không chịu bỏ qua cho ta đấy thôi? Từ trước đến nay ta thầm mong sống một cuộc sống yên lành, nay ông đối với ta bất nhân, vậy đừng trách ta vô tình.” Nhìn tình hình này, lại nghe lời Diệp Thường Niên nói, Nhâm thị đã hiểu tại sao ông ta lại đến đây rồi.
Lúc Triệu Tín Lương kể cho nàng nghe bí mật kia, nàng lập tức hành động, tên tiểu nhân Diệp Thường Niên này trước giờ đều dùng kế ngáng chân nàng, lại đi khắp nơi tung tin đồn nhảm, làm hại nàng chịu không ít uỷ khuất, nàng cũng không phải là thánh nhân lấy ân báo oán, bây giờ để cho nàng nắm được nhược điểm, không phải cũng nên đè xuống cái kiêu ngạo đó của ông at sao?
Vì vậy mấy ngày trước, nàng tìm cách liên hệ với khách hàng lớn của Diệp Thường Niên ở huyện Giang Ninh, bí mật đem chuyện Diệp Thường Niên dùng vải kém giả làm vải quý bán trong bố trang cho vị khách đó nghe, kết quả vị khách đó giận tím mặt, thiếu chút nữa phá nát bố trang.
Chuyện này gây huyên náo rất lớn, có thể nói ở huyện Giang Ninh ai nấy đều biết, cho nên bố trang không thể tiếp tục buôn bán nữa, Diệp Thường Niên lo lắng tìm người chịu tội thay đưa ra làm sáng tỏ sự thật, nhưng hiệu quả không được tốt lắm.
Chuyện vừa phát sinh vào ngày hôm qua, ngày hôm nay ông ta tìm đến cửa gây sự, tốc độ cũng thật nhanh.
“Cũng đáng đời ông, không phải nói ta cố ý bới móc ông sao? Ta không có bịa chuyện. cái này gọi là tự làm bậy không thể sống, nếu không muốn người ta biết, trừ phi đừng có làm.” Nhâm thị không chút nào sợ hãi về sự uy hiếp của Diệp Thường Niên, ngẩng cao đầu nói.
Diệp Thường Niên trong cơn tức giận hét lớn với đám hán tử sau lưng: “Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì, tất cả lên cho ta, đem tú phường này đập nát.”
Vừa mới bước vào cửa nhà, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười, lòng Triệu Tín Lương vốn không yên nghe thấy tiếng cười cũng bình tĩnh lại, có loại cảm giác đặc biệt yên bình.
Phương thị thấy Triệu Tín Lương liền bước đến đón vào, cười khanh khách nói: “Tín Lương a, Tương Nghi nhà chúng ta hôm nay đã thay răng, con bé thật sự trưởng thành rồi.”
Triệu Tín Lương nghe vậy, giật mình, nhìn con gái mình, con bé mặc một bộ hồng y ngồi trong sân hóng mát, cau mày lại, cứ ngỡ là vì chuyện gì mà buồn rầu.
“Mấy ngày tới con đừng có ăn dưa hấu ướp lạnh, uống nhiều nước ấm vào.” Triệu Tín Lương sải bước đến chỗ Triệu Tương Nghi ngồi, khom người ôm nàng lên, cọ cọ mặt nàng, “Tương Nghi nhà chúng ta đúng là đã lớn rồi, ôm cũng cảm thấy nặng hơn.”
“Nhưng con muốn ăn dưa hấu…Răng của con đâu có dễ gãy như vậy, bà nội từng kể lúc cha còn bé, cũng giống con thay răng, nhưng đâu có chịu nghe lời không phải vẫn ăn lương thực khô và băng lạnh đấy thôi sao?” Triệu Tương Nghi lầu bầu nói, dưa hấu là trái cây nàng thích ăn nhất, bây giờ nhà khá giả, mùa hè nàng có thể ăn dưa hấu, Triệu Tương Nghi vẫn xem đây là chuyện vui nhất trên đời.
“Vậy con xem răng của cha này.” Vừa nói Triệu Tín Lương đã mở miệng, “Luôn có mấy cái không bằng phẳng, con là một cô gái, càng phải chú ý hơn, trước kia trong nhà không có điều kiện, bây giờ nhà đã khá giả, cha nhất định không thể cho con uỷ khuất được. Con gái ngoan của cha, trước nhịn chút nha, chờ răng con mọc lại rồi, cha sẽ mau cho con ăn thảo thích, có được không?”
“Chờ răng con mọc lại thì màu hè cũng đã qua rồi….” Triệu Tương Nghi tiếp tục lẩm bẩm, nhưng khi thấy Triệu Tín Lương cưng chiều nhìn mình, trong lòng Triệu Tương Nghi cảm thấy ấm áp, ôm cổ phụ thân cười nói, “Con rất ngoan, cha nói đúng không.”
“Đúng, con là con gái ngoan của cha.” Triệu Tín Lương lấy tay nhéo cái mũi nhỏ của Triệu Tương Nghi, “Được rồi, răng gãy đâu rồi, có dựa theo quy củ ném đi không?”
“Bà nội đã dặn dò.” Triệu Tương Nghi gật đầu, “Gãy răng trên thì ném dưới giường, gãy răng dưới thì ném lên nóc nhà, như vậy sau này lớn lên răng của con mới đều được.” Nàng cấu hổ đem quy cũ mà Phương thị nói thuật lại lần nữa, kỳ thực nàng muốn giải thích cho mọi người biết, làm như vậy cũng vô ích thôi, hàm răng đều hay không đều đều phụ thuộc vào độ bảo vệ của lợi, còn có hàm răng có hư hay không, cũng không có liên quan đến tục lệ này…
Nhưng nhìn bộ dáng của bà nội và phụ thân thành thật, Triệu Tương Nghi không đành lòng nói cho họ biết sự thực.
“Nào, mở miệng ra cho cha xem răng của con.”
“Không nên, dù tốt hay xấu cũng không cho xem.” Triệu Tương Nghi nhỏ bỗng nhiên ồn ào không cho.
Sau khi đi dạo phố về xong, nàng gấp rút lấy gương ra xem, phát hiện thiếu mất một cái răng cửa thật là tức cười, làm nàng nhớ đến kiếp trước khi xem tiểu phẩm Bạch Vân Hắc thổ, Tống Đan Đan diễn vai Bạch Vân hình tượng ấy….Lúc đó làm cho nàng muốn buồn nôn.
“Nào, nào, ngoan, mở miệng ra cho cha nhìn một cái, không xấu không xấu, Tương Nghi của cha là đứa trẻ đẹp nhất.” Triệu Tín Lương cũng không cảm thấy xấu hổ, lớn tuổi như vậy rồi mà lại đi nịnh con gái.
“Con đừng có dạy hư con bé.” Lúc Phương thị đi qua, thuận miệng nói, “Sau này lỡ con bé chỉ nhìn người qua vẻ bề ngoài thì sao đây?”
“Tương Nghi nhà ta sẽ không như vậy đâu, có đúng không Tương Nghi?” Triệu Tín Lương ôm Triệu Tương Nghi đi vào phòng.
Mấy ngày sau, răng cửa bên phải của Triệu Tương Nghi cũng gãy, vậy thì xong, hai cái răng cửa đều gãy hết, nói tới nói lui có thể cho gió lọt vào, cực kỳ khó coi.
Chẳng qua, nàng dực theo tri thức khoa học thấy như vậy cũng tốt, răng cửa đều gãy hết, đến lúc răng mọc lại sẽ đều nhau, sẽ không có bên dài bên ngắn, đảm bảo cho răng mới mọc ra vừa đều vừa đẹp. Hình tượng bên ngoài của một cô gái nhất là ở thời đại này đều được chú trọng, còn liên quan trực tiếp đến chung thân đại sự.
Hôm nay, Triệu Tương Nghi ở trong tú các Như Ý phường luyện tập nữ hồng, chợt nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, không khỏi phân tâm, liền đặt khung thêu xuống, ra bên ngoài nhìn xem.
Tề Uyển Dao thấy thế liền khuyên nhủ: “Tương Nghi, sư phụ có nói, lúc làm việc không nên chú ý xung quanh, mặc kệ bên ngoài có chuyện gì xảy ra, chúng ta chỉ để ý đến chuyện mình cần làm là tốt.”
“Tỷ đều đem lời sư phụ nói thành kim ngôn hết rồi.” Triệu Tương Nghi trêu ghẹo nói, cầm khung thêu lên, nhăn mày lại, “Đau răng quá.”
“Được rồi, muội vừa mới thay răng đừng có dùng lưỡi liếm chỗ trống kia, như vậy sau này răng mọc ra sẽ không đều.” Tề Uyển Dao nhớ tới việc này ngẩng đầu lên dặn Triệu Tương Nghi.
“Ừ, bà nội cũng nói thế, muội sẽ chú ý.” Triệu Tương Nghi đáp, tiếng ồn ào bên ngoài càng thêm mãnh liệt, trong lòng Triệu Tương Nghi mơ hồ có chút bất an, nhìn Tề Uyển Dao nghi ngờ nói, “Tiếng ồn bên ngoài không giống như tiếng huynh náo thường ngày của phố xá, liệu trước cửa tú phường đã xảy ra chuyện chăng?”
“Đừng có đoán mò, sẽ không có chuyện gì đâu, sư phụ không có ở lầu hai…”Lúc Tề Uyển Dao nói chuyện, cũng nhìn dãy hành lang gấp khúc ở lầu hai, không thấy thân ảnh của Nhâm thị ở nơi nào hết, nghi ngờ nhíu mày, “Kỳ quái, lúc này, sư phụ nên đứng ở đó quan sát một lúc chứ, bây giờ đi đâu rồi?”
“Không được, muội phải đi nhìn xem xảy ra chuyện gì.” Triệu Tương Nghi đè xuống bất an trong lòng, để khung thêu xuống,, đứng dậy đi ra ngoài.
Tề Uyển Dao ở sau lưng nàng hô: “Tương Nghi mau quay lại luyện tập đi, đừng có lo chuyện bên ngoài.”
Nhưng Triệu Tương Nghi lại chạy thật nhanh xuống lầu, đã sớm không thấy thân ảnh.
Tề Uyển Dao bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn tú phẩm chưa làm xong của Triệu Tương Nghi, lại nhìn sang của mình hoa văn rất đẹp, dưới dao động, cuối cùng buông khung thêu xuống, ra ngoài cửa, lúc này trong lòng Tề Uyển Dao cũng không yên, Nhâm thị không có ở đây, bèn theo bước chân Triệu Tương Nghi đi xuống dưới xem tình hình ra sao.
Lúc Tề Uyển Dao chạy xuống lầu, cửa trước tú phường đã sớm nháo ầm lên.
Ước chừng có tám, chín hán tử hung hăn cầm mộc côn bao vây Nhâm thị trước cửa Như Ý phường, nhìn tình hình hết sức là căng thẳng.
Tề Uyển Dao sợ đến hai chân đều run, phản ứng đầu tiên là cho rằng những người này là người của Niên lão gia, có lẽ phát hiện hành tung của mình, cho nên mới đến đây vây bắt.
Tề Uyển Dao rất muốn chạy về tú các ở lầu hai, nhưng hai chân giống như mọc rễ, cấm chặc dưới đất, không thể di chuyển được, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa đến trắng bệch.
Nhâm thị lo lắng, xoay người vừa lúc nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Tề Uyển Dao, vì để Tề Uyển Dao an tâm liền liếc mắt trấn an, bởi vì đám người này không phải vì Tề Uyển Dao mà tới, sợ Tề Uyển Dao bị kinh sợ, Nhâm thị bảo A Bình đưa Tề Uyển Dao quay về tú các.
Tề Uyển Dao đỡ tay vịn cầu thang đứng tại chỗ không nhúc nhích, chờ A Bình bước đến giải thích nàng mới thở phào nhẹ nhõm, an tâm để A Bình đưa về tú các.
Bên này, Nhâm thị xoay người tiếp tục nhìn đám hán tử này, Triệu Tương Nghi chẳng biết đã chạy đi nơi nào, có điều mọi người bây giờ đều hỗn loạn lo lắng, nào nghĩ xem con bé này đi đâu.
“Ông rốt cuộc muốn thế nào, giữa ban ngày ban mặt không biết xấu hổ mà đem người đến đây, nếu như ông dám đến đây gây sự với tú phường của ta, thì đừng trách ta đi báo quan.” Nhâm thị trợn mắt nhìn Diệp Thường Niên, từ trước đến nay nàng và Diệp Thường Niên đều ở trong tối ngầm đấu đá với nhau, nay ông ta đột nhiên dẫn người đến đây gây sự cũng làm cho nàng không kịp chuẩn bị gì hết.
“Ta muốn thế nào ư? Nhâm lão bản, bà chủ Nhâm.” Diệp Thường Niên tiến lên vài bước, đẩy đám người xem náo nhiệt ra, đi đến trước mặt Nhâm thị, “Ta cũng muốn hỏi bà một chút, bà nghĩ ta muốn làm gì.”
“Bà đến trấn Thanh Hà này đã hai năm, kiếm được không ít lợi đi? Nhưng vì sao bà luôn muốn đối địch với ta?” Diệp Thường Niên nắm chặt song quyền, cực kỳ phẫn uất nói, sau đó hạ thấp giọng đủ để cho Nhâm thị nghe, “Thật xinh đẹp, bà chủ Nhâm à. Ta và bà chỉ có xung đột một chút thôi, bà lại hại bố trang ở huyện Giang Ninh của ta mất đi một khách hàng lớn, danh tiếng cũng xấu đi, sinh ý tuột xuống không ngừng.”
“Là ông ở khắp nơi không chịu bỏ qua cho ta đấy thôi? Từ trước đến nay ta thầm mong sống một cuộc sống yên lành, nay ông đối với ta bất nhân, vậy đừng trách ta vô tình.” Nhìn tình hình này, lại nghe lời Diệp Thường Niên nói, Nhâm thị đã hiểu tại sao ông ta lại đến đây rồi.
Lúc Triệu Tín Lương kể cho nàng nghe bí mật kia, nàng lập tức hành động, tên tiểu nhân Diệp Thường Niên này trước giờ đều dùng kế ngáng chân nàng, lại đi khắp nơi tung tin đồn nhảm, làm hại nàng chịu không ít uỷ khuất, nàng cũng không phải là thánh nhân lấy ân báo oán, bây giờ để cho nàng nắm được nhược điểm, không phải cũng nên đè xuống cái kiêu ngạo đó của ông at sao?
Vì vậy mấy ngày trước, nàng tìm cách liên hệ với khách hàng lớn của Diệp Thường Niên ở huyện Giang Ninh, bí mật đem chuyện Diệp Thường Niên dùng vải kém giả làm vải quý bán trong bố trang cho vị khách đó nghe, kết quả vị khách đó giận tím mặt, thiếu chút nữa phá nát bố trang.
Chuyện này gây huyên náo rất lớn, có thể nói ở huyện Giang Ninh ai nấy đều biết, cho nên bố trang không thể tiếp tục buôn bán nữa, Diệp Thường Niên lo lắng tìm người chịu tội thay đưa ra làm sáng tỏ sự thật, nhưng hiệu quả không được tốt lắm.
Chuyện vừa phát sinh vào ngày hôm qua, ngày hôm nay ông ta tìm đến cửa gây sự, tốc độ cũng thật nhanh.
“Cũng đáng đời ông, không phải nói ta cố ý bới móc ông sao? Ta không có bịa chuyện. cái này gọi là tự làm bậy không thể sống, nếu không muốn người ta biết, trừ phi đừng có làm.” Nhâm thị không chút nào sợ hãi về sự uy hiếp của Diệp Thường Niên, ngẩng cao đầu nói.
Diệp Thường Niên trong cơn tức giận hét lớn với đám hán tử sau lưng: “Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì, tất cả lên cho ta, đem tú phường này đập nát.”