EDIT: JULIA
Nhâm thị và mọi người thương cảm một hồi, Triệu Tương Nghi cuối cùng được hỉ nương đỡ ra ngoài khuê phòng. Bích Văn và A Chu làm nha hoàn hồi môn, đi theo sát phía sau.
Bên ngoài là tiếng ồn ào, náo nhiệt.
Bên tai vang lên tiếng pháo bùm bùm, Triệu Tương Nghi hơi kinh hãi, nhưng rất nhanh hồi phục tinh thần, tiếng pháo bên tai, báo cho nàng biết giờ lành đã tới.
Trước giờ, cực kỳ ghét tiếng pháo ồn ào, bây giờ nghe thấy, lại không có vẻ chói tai, ngược lại còn mang không khí vui mừng, khiến con người ta cảm thấy thích thú.
Bùi Tử Quân ở cách đó không xa đang đợi nàng?
Tim Triệu Tương Nghi đập càng nhanh, ngay cả bước chân cũng khẩn trương lên, nếu không phải các hỉ nương một đường vây quanh nàng, nàng sợ rằng mình sẽ làm trò xấu mất.
Nàng cũng không phải là chưa từng thấy các mặt của xã hội, nhưng mà bây giờ, biểu hiện của nàng trái ngược với kinh nghiệm của nàng. Là bởi vì quá quan tâm, cho nên mới khẩn trương.
Triệu Tín Lương đứng trước đại môn, nhìn con gái từng ưước đi tới, trong lòng cảm khái.
Nhớ năm đó ở Triệu gia thôn, con gái chỉ là một đứa trẻ không biết gì, gia đình gặp khó khăn, hắn thậm chí không biết lấy gì bồi bổ cho con gái, khi đó con gái cực kỳ yếu ớt…
Bây giờ, con gái đã trưởng thành.
Hắn biết khi con gái còn nhỏ, đột nhiên trở nên hiểu chuyện, trở nên kiên cường, luôn vì cả nhà mà trù tính, vạch ra kế hoạch đưa cả nhà từng bước phát triển
Nàng thông minh, lại thông minh làm cho người ta đau lòng.
Hôm nay, con gái đã trở thành một tân nương xinh đẹp, mặc dù biết con gái về sau sẽ không chịu khổ nữa, sẽ được hưởng phúc, nhưng trong lòng Triệu Tín Lương có một tia không đành lòng.
Con gái mình, từ hôm nay sẽ xa mình mãi mãi.
Triệu Tín Lương vui sướng trong lòng, nhưng không khỏi thở dài, ông đột nhiên cảm thấy mình già thật rồi.
Đã trở thành một lão ông, thậm chí còn có tôn tử, bất tri bất giác, ông đã sống hết nửa cuộc đời.
Triệu Tương Nghi bên này nhưng không có giống Triệu Tín Lương cảm khái, nàng chỉ suy nghĩ rất đơn giản, trong đầu ngoại trừ Bùi Tử Quân, chỉ có Bùi Tử Quân.
Ngọt ngào mỉm cười, rốt cục đi tới trước kiệu hoa.
Hỉ nương còn chưa theo quy củ mà làm, thì Bùi Tử Quân ngoài dự đoán mọi người tự mình tiến lên, nắm tay nàng, dẫn nàng vào kiệu hoa, nhỏ giọng ở bên tai nàng nói vài câu, sau đó lập tức nhảy lên ngựa, từ biệt mọi người.
Hỉ nương cười bất đắc dĩ, lắc đầu, hâm mộ nhìn vợ chồng son tình thâm này.
Cỗ kiệu một khắc nâng lên kia, Triệu Tương Nghi liền khẩn trương, từ đây sẽ rời nhà đến một nơi khác, nơi đó sau này là nhà nàng, là tổ ấm nhỏ của nàng và Bùi Tử Quân
Chỉ cần nghĩ đến, cuộc sống sau này, mặc kệ gặp cái gì, Bùi Tử Quân thủy chung đều ở bên cạnh nàng, Triệu Tương Nghi an lòng.
Một đường bôn ba, rốt cuộc đến tối cùng ngày đã đến một trấn nhỏ.
Từ trấn Thanh Hà đến huyện Giang Ninh, ít nhất phải mất ba ngày lộ trình, may mà trong trấn nhỏ có một biệt viện của Bùi gia, bằng không, một đội nhân mã như vậy, chỉ ở khách điếm bình dân đã phải tốn không ít tiền, hơn nữa còn rất phiền phức, đến lúc đó vạn nhất xảy ra sai lầm gì, sẽ bôi đen cuộc hôn nhân này.
Dựa theo quy củ, ở trong biệt viện, tân lang, tân nương vẫn không thể ở cùng phòng.
Bởi vì chưa chính thức lạy thiên địa, hai người thậm chí ngay cả mặt cũng không thể thấy, chỉ có thể tách ra ăn cơm với nhau, ngay cả sống cũng cách xa nhau.
Triệu Tương Nghi đối mặt với tình huống trước mắt, chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, rã rời, cảm giác tân hôn vui vẻ đang dần dần tiêu tán, đột nhiên có chút sa sút tinh thần... Vốn nên là một đêm tân hôn đẹp, cư nhiên bị tục lệ phá huỷ.
Giữa lúc nàng đang nghĩ, ngoài cửa có động tĩnh.
Lúc này hỉ nương đều đã đi ngủ, chỉ có Bích Văn, A Chu và mấy nha hoàn Bùi gia ở ngoài hầu hạ. Chỉ là Triệu Tương Nghi để Bích Văn và A Chu hầu hạ bên cạnh mình thôi, dù sao hai người bọn họ chiếu cố mình mấy năm nay, cũng rõ tính tình mình.
“Bên ngoài là ai?” Triệu Tương Nghi lúc này nằm ở trên giường, thanh âm rất rõ, nàng mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt vải Tô Châu,tay áo rộng như cánh chím, nhẹ nhàng phất tay, rơi vào mép giường,ngọn nến ấm áp chiếu lên trông thật mê người.
Bích Văn và A Chu còn không kịp trả lời, Bùi Tử Quân cười đi tới: “Là huynh.”
Triệu Tương Nghi giật mình tỉnh giấc, lập tức từ trên giường bật dậy, chỉ thấy Bùi Tử Quân mặc một bộ thường phục màu xanh đứng trước mặt nàng, ôn nhu mà lười biếng nói: “Sớm như vậy đã ngủ rồi sao?”
Đây là lần đầu tiên nàng và Bùi Tử Quân dùng hình thức như vậy gặp nhau, nàng ngồi ở trên giường, trên người chỉ mặc lý y, mà quan hệ hôm nay giữa bọn họ thân mật như vợ chồng.
Mặc dù là quan hệ vợ chồng, nhưng đối mặt tràng cảnh này, Triệu Tương Nghi vẫn cảm thấy hơi quẫn bách.
Nuốt ngụm nước miếng, Triệu Tương Nghi miễn cưỡng nói: “Không phải nói trước khi bái đường, chúng ta không thể gặp nhau sao? Huynh thế nào...Lại đến đây?”
Lúc này Bích Văn và A Chu chủ động thối lui ra bên ngoài, không quấy rầy hai người, nhưng nếu như hai người có cử động xấu hổ gì, lại có thể lập tức ngăn lại, đề phòng sai lầm ngày sau.
Bùi Tử Quân hài lòng nhìn thoáng qua cử động của hai nha hoàn, gật đầu tán thưởng nói: “Không hổ là nha hoàn muội bồi dưỡng, thông minh, làm nên chuyện.”
Triệu Tương Nghi cúi đầu cười.
“Huynh muốn muội.” Bùi Tử Quân đi đến trước vài bước.
Triệu Tương Nghi ngại vì lễ tiết, vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng trong lòng nàng thật tình rất nhớ người đàn ông này, không muốn làm trái với trái tim mình, ngầm cho phép.
“Muội có nhớ huynh không?” Bùi Tử Quân ôn nhu nói, “Nếu nhà huynh ở trấn Thanh Hà thì tốt rồi, hoặc là, nếu muội là người huyện Giang Ninh cũng tốt.”
“Như vậy, đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của hai chúng ta.” Bùi Tử Quân nói, kìm lòng không được vuốt tóc Triệu Tương Nghi.
“Tương Nghi, tóc muội thật mềm, giống như cánh hoa.” Bùi Tử Quân nhẹ giọng rù rì nói, lại lưu luyến không rời buông tay ra, ngược lại ôm Triệu Tương Nghi run rẩy nói:
“Làm sao bây giờ? Huynh, huynh nghĩ muốn muội.”
Triệu Tương Nghi dựa vào vai Bùi Tử Quân, đầu nổ tung, hai gò má đỏ lên, còn đỏ hơn khi hỉ nương trát phấn cho nàng.
Bùi Tử Quân không nhắc lại, bắt đầu ở trên cổ Triệu Tương Nghi hôn, những nụ hôn tinh tế ở trên cổ Triệu Tương Nghi, giống như hạt mưa, kích thích mà nhột nhột.
“Là ai định ra quy củ bất thành văn này... Chúng ta đã thành thân, muội cũng lên kiệu hoa, muội đã là phu nhân của huynh, sao huynh lại không được đụng vào muội?” Bùi Tử Quân vừa ôn nhu nóng cháy hôn Triệu Tương Nghi, vừa nỉ non nói, trong giọng nói mang theo tia oán giận nhè nhẹ, như đứa bé.
Triệu Tương Nghi thở hổn hển, có chút không chịu nổi tư thế này của Bùi Tử Quân,lại nghĩ tới Bích Văn, A Chu còn đang bên ngoài, hỉ nương cũng chưa chắc ngủ say, vạn nhất bị phát hiện, nên làm sao đây!
Nghĩ vậy, Triệu Tương Nghi ra sức đẩy Bùi Tử Quân ra.
Bùi Tử Quân như ở trong mộng mới tỉnh, mắt mê ly.
“Tương Nghi?” Bùi Tử Quân có hơi bị tổn thương nhìn Triệu Tương Nghi, “Phu nhân... Nàng, nàng không muốn sao?” (J: thay đổi cách xưng hô)
“Chúng ta nên kiềm chế.” Triệu Tương Nghi khó khăn phun ra câu này, “Còn nhiều thời gian, chỉ cần qua hai ngày... Nếu như bây giờ giữ không được, như vậy thanh danh của thiếp sẽ hỏng…Chàng nên suy nghĩ vì thiếp đã.”
“Hảo.” Bùi Tử Quân nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Triệu Tương Nghi, “Nàng đêm nay thật đẹp, mặc dù không trang điểm, nhưng đẹp đến động lòng người. Là vi phu kìm lòng không được, nương tử đẩy tốt đó.”
“Diễn Trạch.” Triệu Tương Nghi ngửa đầu thâm tình nhìn Bùi Tử Quân, “Thiếp yêu chàng.”
Tâm Bùi Tử Quân khẽ động, vươn tay vuốt tóc Triệu Tương Nghi: “Vi phu cũng yêu nàng, cả cuộc đời, không rời không bỏ.”
“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm đi tiếp, nhiều ngày khổ cực cho nàng, chờ qua mấy ngày nữa, vi phu bồi thường gấp đôi cho nàng.” Bùi Tử Quân cố nén cảm giác dục vọng của thân thể, dặn dò Triệu Tương Nghi
Sau đó đứng lên, tâm trạng hối hận vì đêm nay không nhịn được đến đây, lúc này, bảo hắn bỏ đi sao được?
Ra khỏi phòng, Bùi Tử Quân gọi gia đinh đến, bảo gia đinh chuẩn bị nước lạnh để tắm.
Gia đinh rất kinh ngạc, hôm nay mới là mùa xuân, khí trời còn chưa có nóng, tắm nước lạnh không chừng còn nhiễm phong hàn thì sao đây?
Vừa định khuyên nhủ, lại thấy chủ tử không cho cãi lời, liền ngậm miệng ngoan ngoãn chuẩn bị
Bên này, Bích Văn và A chu thấy Bùi Tử Quân đi, lập tức bước vào.
A Chu nhanh mồm nhanh miệng, thấy thế nhỏ giọng oán trách: “Cô gia cũng thật là! Một chút cũng không lo lắng cho tiểu thư! Nếu như vừa rồi thật sự xảy ra chuyện gì, mặc dù chưa gì hết nhưng bị hỉ nương bắt gặp sẽ không tốt!”
“Được rồi, ngươi bớt tranh cãi đi.” Bích Văn ngưng mi, giúp Triệu Tương Nghi dịch chăn, rồi quay đầu dặn A Chu, “Ngươi ở đây nói một chút thì được, nhưng đến Bùi phủ rồi, càng phải cẩn thận cái miệng hơn. Chúng ta là người tiêu thư mang đến, nếu xử sự làm người khác bắt được nhược điểm, sẽ mang đến phiền toái cho tiểu thư.”
” Nghiêm trọng như vậy à?”A Chu thuở nhỏ vẫn đi theo bên người Triệu Tương Nghi, các chủ tử trong Triệu phủ đều giản dị, chỉ có Nhâm thị mạnh mẻ, nhưng vẫn là người thiện lượng, cho nên A Chu chưa bao giờ thấy qua ám đấu, lúc này vừa nghe Bích Văn nói, không khỏi có chút sợ hãi.
“Bích Văn, ngươi cũng đừng trách con bé.” Triệu Tương Nghi ở trong chăn cười, “, mặc kệ thế nào, ta nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho các ngươi.”
“Tiểu thư là người tốt,nô tỳ đời này theo tiểu thư là do nô tỳ có phúc.” A Chu vui vẻ trở lại, Triệu Tương Nghi không biết cười sao nữa, nếu như A Chu có thể giữ vững tâm tính này, đương nhiên rất tốt.
Đêm dần an tĩnh, nhưng trên má, trên cổ vẫn còn lưu lại khí tức của Bùi Tử Quân, cũng thật lâu không tan.
Triệu Tương Nghi đỏ mặt trở mình, vừa nghĩ tới hai ngày sau, không khỏi mỉm cười, tiến vào mộng đẹp.
Nhâm thị và mọi người thương cảm một hồi, Triệu Tương Nghi cuối cùng được hỉ nương đỡ ra ngoài khuê phòng. Bích Văn và A Chu làm nha hoàn hồi môn, đi theo sát phía sau.
Bên ngoài là tiếng ồn ào, náo nhiệt.
Bên tai vang lên tiếng pháo bùm bùm, Triệu Tương Nghi hơi kinh hãi, nhưng rất nhanh hồi phục tinh thần, tiếng pháo bên tai, báo cho nàng biết giờ lành đã tới.
Trước giờ, cực kỳ ghét tiếng pháo ồn ào, bây giờ nghe thấy, lại không có vẻ chói tai, ngược lại còn mang không khí vui mừng, khiến con người ta cảm thấy thích thú.
Bùi Tử Quân ở cách đó không xa đang đợi nàng?
Tim Triệu Tương Nghi đập càng nhanh, ngay cả bước chân cũng khẩn trương lên, nếu không phải các hỉ nương một đường vây quanh nàng, nàng sợ rằng mình sẽ làm trò xấu mất.
Nàng cũng không phải là chưa từng thấy các mặt của xã hội, nhưng mà bây giờ, biểu hiện của nàng trái ngược với kinh nghiệm của nàng. Là bởi vì quá quan tâm, cho nên mới khẩn trương.
Triệu Tín Lương đứng trước đại môn, nhìn con gái từng ưước đi tới, trong lòng cảm khái.
Nhớ năm đó ở Triệu gia thôn, con gái chỉ là một đứa trẻ không biết gì, gia đình gặp khó khăn, hắn thậm chí không biết lấy gì bồi bổ cho con gái, khi đó con gái cực kỳ yếu ớt…
Bây giờ, con gái đã trưởng thành.
Hắn biết khi con gái còn nhỏ, đột nhiên trở nên hiểu chuyện, trở nên kiên cường, luôn vì cả nhà mà trù tính, vạch ra kế hoạch đưa cả nhà từng bước phát triển
Nàng thông minh, lại thông minh làm cho người ta đau lòng.
Hôm nay, con gái đã trở thành một tân nương xinh đẹp, mặc dù biết con gái về sau sẽ không chịu khổ nữa, sẽ được hưởng phúc, nhưng trong lòng Triệu Tín Lương có một tia không đành lòng.
Con gái mình, từ hôm nay sẽ xa mình mãi mãi.
Triệu Tín Lương vui sướng trong lòng, nhưng không khỏi thở dài, ông đột nhiên cảm thấy mình già thật rồi.
Đã trở thành một lão ông, thậm chí còn có tôn tử, bất tri bất giác, ông đã sống hết nửa cuộc đời.
Triệu Tương Nghi bên này nhưng không có giống Triệu Tín Lương cảm khái, nàng chỉ suy nghĩ rất đơn giản, trong đầu ngoại trừ Bùi Tử Quân, chỉ có Bùi Tử Quân.
Ngọt ngào mỉm cười, rốt cục đi tới trước kiệu hoa.
Hỉ nương còn chưa theo quy củ mà làm, thì Bùi Tử Quân ngoài dự đoán mọi người tự mình tiến lên, nắm tay nàng, dẫn nàng vào kiệu hoa, nhỏ giọng ở bên tai nàng nói vài câu, sau đó lập tức nhảy lên ngựa, từ biệt mọi người.
Hỉ nương cười bất đắc dĩ, lắc đầu, hâm mộ nhìn vợ chồng son tình thâm này.
Cỗ kiệu một khắc nâng lên kia, Triệu Tương Nghi liền khẩn trương, từ đây sẽ rời nhà đến một nơi khác, nơi đó sau này là nhà nàng, là tổ ấm nhỏ của nàng và Bùi Tử Quân
Chỉ cần nghĩ đến, cuộc sống sau này, mặc kệ gặp cái gì, Bùi Tử Quân thủy chung đều ở bên cạnh nàng, Triệu Tương Nghi an lòng.
Một đường bôn ba, rốt cuộc đến tối cùng ngày đã đến một trấn nhỏ.
Từ trấn Thanh Hà đến huyện Giang Ninh, ít nhất phải mất ba ngày lộ trình, may mà trong trấn nhỏ có một biệt viện của Bùi gia, bằng không, một đội nhân mã như vậy, chỉ ở khách điếm bình dân đã phải tốn không ít tiền, hơn nữa còn rất phiền phức, đến lúc đó vạn nhất xảy ra sai lầm gì, sẽ bôi đen cuộc hôn nhân này.
Dựa theo quy củ, ở trong biệt viện, tân lang, tân nương vẫn không thể ở cùng phòng.
Bởi vì chưa chính thức lạy thiên địa, hai người thậm chí ngay cả mặt cũng không thể thấy, chỉ có thể tách ra ăn cơm với nhau, ngay cả sống cũng cách xa nhau.
Triệu Tương Nghi đối mặt với tình huống trước mắt, chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, rã rời, cảm giác tân hôn vui vẻ đang dần dần tiêu tán, đột nhiên có chút sa sút tinh thần... Vốn nên là một đêm tân hôn đẹp, cư nhiên bị tục lệ phá huỷ.
Giữa lúc nàng đang nghĩ, ngoài cửa có động tĩnh.
Lúc này hỉ nương đều đã đi ngủ, chỉ có Bích Văn, A Chu và mấy nha hoàn Bùi gia ở ngoài hầu hạ. Chỉ là Triệu Tương Nghi để Bích Văn và A Chu hầu hạ bên cạnh mình thôi, dù sao hai người bọn họ chiếu cố mình mấy năm nay, cũng rõ tính tình mình.
“Bên ngoài là ai?” Triệu Tương Nghi lúc này nằm ở trên giường, thanh âm rất rõ, nàng mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt vải Tô Châu,tay áo rộng như cánh chím, nhẹ nhàng phất tay, rơi vào mép giường,ngọn nến ấm áp chiếu lên trông thật mê người.
Bích Văn và A Chu còn không kịp trả lời, Bùi Tử Quân cười đi tới: “Là huynh.”
Triệu Tương Nghi giật mình tỉnh giấc, lập tức từ trên giường bật dậy, chỉ thấy Bùi Tử Quân mặc một bộ thường phục màu xanh đứng trước mặt nàng, ôn nhu mà lười biếng nói: “Sớm như vậy đã ngủ rồi sao?”
Đây là lần đầu tiên nàng và Bùi Tử Quân dùng hình thức như vậy gặp nhau, nàng ngồi ở trên giường, trên người chỉ mặc lý y, mà quan hệ hôm nay giữa bọn họ thân mật như vợ chồng.
Mặc dù là quan hệ vợ chồng, nhưng đối mặt tràng cảnh này, Triệu Tương Nghi vẫn cảm thấy hơi quẫn bách.
Nuốt ngụm nước miếng, Triệu Tương Nghi miễn cưỡng nói: “Không phải nói trước khi bái đường, chúng ta không thể gặp nhau sao? Huynh thế nào...Lại đến đây?”
Lúc này Bích Văn và A Chu chủ động thối lui ra bên ngoài, không quấy rầy hai người, nhưng nếu như hai người có cử động xấu hổ gì, lại có thể lập tức ngăn lại, đề phòng sai lầm ngày sau.
Bùi Tử Quân hài lòng nhìn thoáng qua cử động của hai nha hoàn, gật đầu tán thưởng nói: “Không hổ là nha hoàn muội bồi dưỡng, thông minh, làm nên chuyện.”
Triệu Tương Nghi cúi đầu cười.
“Huynh muốn muội.” Bùi Tử Quân đi đến trước vài bước.
Triệu Tương Nghi ngại vì lễ tiết, vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng trong lòng nàng thật tình rất nhớ người đàn ông này, không muốn làm trái với trái tim mình, ngầm cho phép.
“Muội có nhớ huynh không?” Bùi Tử Quân ôn nhu nói, “Nếu nhà huynh ở trấn Thanh Hà thì tốt rồi, hoặc là, nếu muội là người huyện Giang Ninh cũng tốt.”
“Như vậy, đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của hai chúng ta.” Bùi Tử Quân nói, kìm lòng không được vuốt tóc Triệu Tương Nghi.
“Tương Nghi, tóc muội thật mềm, giống như cánh hoa.” Bùi Tử Quân nhẹ giọng rù rì nói, lại lưu luyến không rời buông tay ra, ngược lại ôm Triệu Tương Nghi run rẩy nói:
“Làm sao bây giờ? Huynh, huynh nghĩ muốn muội.”
Triệu Tương Nghi dựa vào vai Bùi Tử Quân, đầu nổ tung, hai gò má đỏ lên, còn đỏ hơn khi hỉ nương trát phấn cho nàng.
Bùi Tử Quân không nhắc lại, bắt đầu ở trên cổ Triệu Tương Nghi hôn, những nụ hôn tinh tế ở trên cổ Triệu Tương Nghi, giống như hạt mưa, kích thích mà nhột nhột.
“Là ai định ra quy củ bất thành văn này... Chúng ta đã thành thân, muội cũng lên kiệu hoa, muội đã là phu nhân của huynh, sao huynh lại không được đụng vào muội?” Bùi Tử Quân vừa ôn nhu nóng cháy hôn Triệu Tương Nghi, vừa nỉ non nói, trong giọng nói mang theo tia oán giận nhè nhẹ, như đứa bé.
Triệu Tương Nghi thở hổn hển, có chút không chịu nổi tư thế này của Bùi Tử Quân,lại nghĩ tới Bích Văn, A Chu còn đang bên ngoài, hỉ nương cũng chưa chắc ngủ say, vạn nhất bị phát hiện, nên làm sao đây!
Nghĩ vậy, Triệu Tương Nghi ra sức đẩy Bùi Tử Quân ra.
Bùi Tử Quân như ở trong mộng mới tỉnh, mắt mê ly.
“Tương Nghi?” Bùi Tử Quân có hơi bị tổn thương nhìn Triệu Tương Nghi, “Phu nhân... Nàng, nàng không muốn sao?” (J: thay đổi cách xưng hô)
“Chúng ta nên kiềm chế.” Triệu Tương Nghi khó khăn phun ra câu này, “Còn nhiều thời gian, chỉ cần qua hai ngày... Nếu như bây giờ giữ không được, như vậy thanh danh của thiếp sẽ hỏng…Chàng nên suy nghĩ vì thiếp đã.”
“Hảo.” Bùi Tử Quân nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Triệu Tương Nghi, “Nàng đêm nay thật đẹp, mặc dù không trang điểm, nhưng đẹp đến động lòng người. Là vi phu kìm lòng không được, nương tử đẩy tốt đó.”
“Diễn Trạch.” Triệu Tương Nghi ngửa đầu thâm tình nhìn Bùi Tử Quân, “Thiếp yêu chàng.”
Tâm Bùi Tử Quân khẽ động, vươn tay vuốt tóc Triệu Tương Nghi: “Vi phu cũng yêu nàng, cả cuộc đời, không rời không bỏ.”
“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm đi tiếp, nhiều ngày khổ cực cho nàng, chờ qua mấy ngày nữa, vi phu bồi thường gấp đôi cho nàng.” Bùi Tử Quân cố nén cảm giác dục vọng của thân thể, dặn dò Triệu Tương Nghi
Sau đó đứng lên, tâm trạng hối hận vì đêm nay không nhịn được đến đây, lúc này, bảo hắn bỏ đi sao được?
Ra khỏi phòng, Bùi Tử Quân gọi gia đinh đến, bảo gia đinh chuẩn bị nước lạnh để tắm.
Gia đinh rất kinh ngạc, hôm nay mới là mùa xuân, khí trời còn chưa có nóng, tắm nước lạnh không chừng còn nhiễm phong hàn thì sao đây?
Vừa định khuyên nhủ, lại thấy chủ tử không cho cãi lời, liền ngậm miệng ngoan ngoãn chuẩn bị
Bên này, Bích Văn và A chu thấy Bùi Tử Quân đi, lập tức bước vào.
A Chu nhanh mồm nhanh miệng, thấy thế nhỏ giọng oán trách: “Cô gia cũng thật là! Một chút cũng không lo lắng cho tiểu thư! Nếu như vừa rồi thật sự xảy ra chuyện gì, mặc dù chưa gì hết nhưng bị hỉ nương bắt gặp sẽ không tốt!”
“Được rồi, ngươi bớt tranh cãi đi.” Bích Văn ngưng mi, giúp Triệu Tương Nghi dịch chăn, rồi quay đầu dặn A Chu, “Ngươi ở đây nói một chút thì được, nhưng đến Bùi phủ rồi, càng phải cẩn thận cái miệng hơn. Chúng ta là người tiêu thư mang đến, nếu xử sự làm người khác bắt được nhược điểm, sẽ mang đến phiền toái cho tiểu thư.”
” Nghiêm trọng như vậy à?”A Chu thuở nhỏ vẫn đi theo bên người Triệu Tương Nghi, các chủ tử trong Triệu phủ đều giản dị, chỉ có Nhâm thị mạnh mẻ, nhưng vẫn là người thiện lượng, cho nên A Chu chưa bao giờ thấy qua ám đấu, lúc này vừa nghe Bích Văn nói, không khỏi có chút sợ hãi.
“Bích Văn, ngươi cũng đừng trách con bé.” Triệu Tương Nghi ở trong chăn cười, “, mặc kệ thế nào, ta nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho các ngươi.”
“Tiểu thư là người tốt,nô tỳ đời này theo tiểu thư là do nô tỳ có phúc.” A Chu vui vẻ trở lại, Triệu Tương Nghi không biết cười sao nữa, nếu như A Chu có thể giữ vững tâm tính này, đương nhiên rất tốt.
Đêm dần an tĩnh, nhưng trên má, trên cổ vẫn còn lưu lại khí tức của Bùi Tử Quân, cũng thật lâu không tan.
Triệu Tương Nghi đỏ mặt trở mình, vừa nghĩ tới hai ngày sau, không khỏi mỉm cười, tiến vào mộng đẹp.