Edit: Julia
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Triệu Tương Nghi đã bị Bích Văn gọi dậy, hỉ nương bắt đầu vào phòng giúp Triệu Tương Nghi trang điểm, mặc quần áo.
Nhìn mình trong gương, Triệu Tương Nghi phát hiện ngoài xinh đẹp ra, còn mang theo tia mệt mỏi, do ngủ không đủ, một đường bôn ba, đem tất cả vui sướng trong lòng làm biến mất hết.
không còn ngọt ngào chống đỡ, kết hôn đúng là chuyện mệt mỏi mà.
Hỉ nương thấy Triệu Tương Nghi không tươi cười, vội khuyên vài câu, ăn xong điểm tâm, giúp nàng đội khăn hỉ lên.
Một đường bôn ba, rốt cục chạng vạng ngày thứ tư đã đến huyện Giang Ninh.
Người đi đón dâu xếp thành một hàng dài, nên lộ trình có chút chậm
Bùi phủ bên này còn náo nhiệt hơn trấn Thanh hà bên kia, Triệu Tương Nghi ngồi ngay ngắn ở trên kiệu hoa, mặc dù không thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng chỉ là nghe thôi đã thấy náo nhiệt lạ thường.
Rốt cục, giờ lành sau đã đến, Bùi Tử Quân tiến lên đá kiệu hoa, sau đó Triệu Tương Nghi được hỉ nương nâng ra ngoài, chỉ nghe mọi người hoan hô một trận, khiến Triệu Tương Nghi kinh hoảng một hồi.
Bước qua chậu than, giữa lúc Triệu Tương Nghi nhận lấy hồng trù rồi định bước theo Bùi Tử Quân vào chánh đường, đột nhiên thân thể trở nên nhẹ bỗng, cả người bị người ta bế lên.
Triệu Tương Nghi cả kinh thiếu chút nữa thất thanh kêu to, kiềm nén lo âu trong lòng, lập tức ngửi thấy khí tức quen thuộc trên người Bùi Tử Quân
Tim đập nhanh.
Các tân khách, thân thích xung quanh thấy thế, kinh ngạc vạn phần, Bùi Tử Quân cư nhiên cười híp mắt ôm lấy cô dâu của mình, từng bước từng bước đi vào chánh đường...
Kinh ngạc qua đi, rất nhiều người gật đầu hoan hô, hâm mộ... Nhất là các nữ quyến ở đây, mặc kệ là đã thành thân hay chưa thành thân, ngoài miệng bỉu môi nói không được…Không hợp quy cũ nhưng trong lòng đã sớm ghen tỵ muốn chết, tân nương tử này thật hạnh phúc phu quân khẳng định rất thương yêu nàng mới có thể làm như vậy nha.
Có một hôn lễ thế này, cả đời sẽ khó quên đi?
Triệu Tương Nghi có chút sợ.
Bùi phủ nàng đã tới vài lần, thế nhưng lại chưa quen thuộc.
Lần này tất cả mọi người đang nhìn hai người bọn họ, Bùi Tử Quân cư nhiên làm ra hành động lớn mật như vậy, cũng không biết truyền tới tai Ông, có tạo ra ảnh hưởng không tốt không đây...
Nhưng mà...
Ngoài những cảm giác lo lắng, Triệu Tương Nghi còn rất thích cảm giác bây giờ.
Dựa vào lòng Bùi Tử Quân, ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người hắn, dù bên ngoài có ồn ào, có làm nàng khủng hoảng, cũng không sao hết, chỉ cần Bùi Tử Quân ở bên cạnh mình là tốt rồi, chỉ cần đi theo, nắm chặc tay hắn thôi.
Đi vào chánh đường, Bùi Tử Quân nhẹ nhàng buông Triệu Tương Nghi xuống, đổi thành nắm tay, cũng nhỏ giọng bên tai nàng: “Đừng sợ, có vi phu bên nàng.”
Cảm nhận thân thể run rẩy của kiều thê, Bùi Tử Quân yêu thương. Lúc này hắn làm sao có thể buông tay nàng ra chứ?
Bùi Hạ Niên và Ông thị ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn đôi vợ chồng son đang chậm chạp bước vào, âm nhạc lần nữa vang lên, các tân khách trong chánh đường cười cười nói nói, vô cùng náo nhiệt
Vừa nhìn thấy con trai nắm tay con dâu đi vào, Ông thị kinh ngạc, nhưng nhìn kỹ lại thân thể nho nhỏ sợ gió thổi của con dâu, bà hồi phục lại, chỉ cần nhi tử thích là tốt rồi, chỉ cần hai người bọn họ có thể hài hoà sống cùng nhau, làm bạn suốt đờ
Bà và lão gia rồi cũng có ngày rời khỏi nhân thế, như vậy có thể bồi ở bên người con trai, làm bạn cả đời, cũng chỉ có nàng.
Ông thị tin rằng con dâu là người biết nóng lạnh, bằng không trước khi con trai thú nàng, sao lại yêu cầu bà không được nhắc đến chuyện thê thiếp, thông phòng trước mặt con dâu. Cũng nói rõ, chuyện nối hương khói, nó và con dâu sẽ tự giải quyết.
Đang lúc Ông thị suy nghĩ, hỉ nương bắt đầu hô bái đường.
Nhìn hai người cung kính, ân ái với nhau, Bùi Hạ Niên cười đến miệng không khép lại được
“Lão gia hình như rất hài lòng với con dâu?” Ông thị cười nh2in Bùi Hạ Niên.
Bùi Hạ Niên gật đầu: “Trước đây nếu không phải bà cố ý phản đối, thì tôi đã bảo Tử Quân rước con bé vào cửa rồi.” Bùi Hạ Niên hạ giọng cực thấp, rất sợ Triệu Tương Nghi nghe thấy được sẽ lo ngại, hoặc mất hứng.
Có thể thấy được, lúc này hai vị trưởng bối đối con dâu này, cực kỳ quan tâm, che chở.
Phu thê giao bái xong, Triệu Tương Nghi được hỉ nương đưa vào tân phòng, các tân khách dời ra sân Bùi gia, cùng đợi một hồi thịnh yến.
Bùi Tử Quân là tân lang, tất nhiên là phải bồi rượu, không uống say như chết, chỉ sợ không được buông tha.
Triệu Tương Nghi khẩn trương ngồi trong tân phòng, chờ chuyện tiếp theo…
Xoang mũi ngập tràn hương thơm.
Ngọt ngào, cũng không nồng, ấm áp, nhưng không lạnh.
Đây là phòng của Bùi Tử Quân?
Chỉ cần nghĩ đây là phòng của Bùi Tử Quân, Triệu Tương Nghi an tâm không ít.
Hỉ nương, nha hoàn đứng trong phòng, Triệu Tương Nghi không nghe thấy động tĩnh, xem ra người trong bùi phủ được dạy dỗ rất nghiêm khắc quy củ, nghĩ đến sau này ở đây không được tuỳ hứng, tránh bị người ta khinh bỉ.
Đúng lúc này, bụng kêu vài tiếng.
Chết tiệt... Bởi một đường bôn ba, nàng không có ăn uống, chỉ ăn vài miếng cơm thô, nên giờ cảm thấy đói bụng
May mà tiếng không lớn, nếu bị người xung quanh nghe thấy, sẽ bị chê cười mất.
Hơn nữa... Cái cổ hảo nhức, khăn hỉ đỏ thẫm còn trên đầu, trước mắt hồng hồng làm Triệu Tương Nghi có chút không thở nổi... Vẫn ngồi thẳng như vậy, khiến khớp xương mỏi nhừ ra.
Còn phải đợi bao lâu nữa?
Trong ấn tượng của, lúc này đã hơn một canh giờ...
Đang lúc nàng khóc không ra nước mắt, cảm thấy khó chịu, cũng không biết có phải Bùi Tử Quân cảm ứng được hay không, mà hắn đã đến tân phòng rồi.
Hạ nhân trong phòng hướng hắn hành lễ.
Triệu Tương Nghi như nhặt được phao cứu mạng, lập tức chấn phấn
Hỉ nương bước đến hướng dẫn hai người nghi thức cuối cùng của buổi lễ
Triệu Tương Nghi chịu đựng cơn đói mà phối hợp, chờ tất cả xong hết, mọi người lui ra, chỉ còn lại có mình cùng Bùi Tử Quân, Triệu Tương Nghi mới dam thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Tử Quân cầm hỉ xứng, tiểu tâm dực dực nâng lên khăn hỉ trên đầu Triệu Tương Nghi
Hôm nay nàng trang điểm rất đẹp, lập tức rơi vào mắt Bùi Tử Quân
Hắn tùy ý đặt hỉ xứng xuống, ngạc nhiên nhìn người trước mắt.
Chỉ thấy nến đỏ tôn lên, thân ảnh kiều diễm ướt át của tiểu mỹ nhân ngồi ngay ngắn ở trước giường, môi mỉm cười, tim hắn như háo thành nước.
Trong khoảng thời gian ngắn, không tìm ra một từ ngữ thích hợp nào để miêu tả nàng.
“Nương tử, đêm nay nàng thật đẹp.” Bùi Tử Quân than thở, ngồi bên cạnh nắm chặc tay nàng
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình ý kéo dài, cách nhau ngày càng gần.
Bùi Tử Quân đề nghị uống rượu hợp cẩn trước, Triệu Tương Nghi đột nhiên nói: “Phu quân, thiếp đói.”
Bùi Tử Quân: “...”
Qua một lát, Bùi Tử Quân cao hứng, đồng thời trên mặt lộ ra một tia hưng phấn và chờ mong: “Để vi phu thoả mãn nàng được không?”
Bùi Tử Quân thiêu mi nhìn Triệu Tương Nghi, trên tay đã bắt đầu hành động.
Đầu óc Triệu Tương Nghi nổ tung, có chút dở khóc dở cười khẽ đẩy Bùi Tử Quân, nâng mặt hắn lên, bỉu môi nói: “Thiếp thật sự đói bụng! Chàng nghe đi, bụng thiếp biểu tình rồi.”
Bùi Tử Quân lúc này có chút ý loạn tình mê, một đôi mắt say mê bởi vì câu này mà trấn tĩnh lại.
“Nàng đó, thời thời khắc khắc đều cho vi phu bất ngờ.” Bùi Tử Quân khẽ nhéo mũi Triệu Tương Nghi gật đầu cười nói, “Ăn gì trước đã, không thể để nương tử ta đói bụng được.”
“Hảo.” Triệu Tương Nghi vui vẻ nói, giống như đứa bé nhào vào lòng Bùi Tử Quân làm nũng.
Trong tân phòng có các loại điểm tâm, từ món điểm tâm ngọt đến m1on mặn, còn có canh nóng để trong hộp giữ ấm nữa.
Triệu Tương Nghi ngồi trước bàn hỉ, nhìn cái này nhìn cái kia tất cả đều muốn ăn, lại không biết ăn từ m1on nào trước.
Bùi Tử Quân trước đó uống rất nhiều rượu lúc này đầu có chút váng, tửu lượng của hắn rất tốt, uống nhiều như vậy, không có bị người ta đỡ vào tân phòng đã rất tốt rồi, hơn nữa còn giữa được tỉnh táo.
Mới vừa rồi còn có rất nhiều bạn tốt thân thích bảo là muốn nháo động phòng, đều hắn nhất nhất cản lại, hắn cũng không hy vọng những người này phá huỷ đêm động phòng của hắn, hoặc làm tiểu phu nhân của hắn hoảng sợ.
Thấy Triệu Tương Nghi m1uc một chén canh, cái miệng nhỏ đang uống Bùi Tử Quân híp hai mắt cười rồi rót cho m2inh một chén trà, tinh tế thưởng thức.
Đường nhìn vẫn chưa từng rời khỏi người Triệu Tương Nghi đang ăn.
Triệu Tương Nghi nhai mỹ thực trong miệng, nhìn Bùi Tử Quân: “Chàng nhìn thiếp làm gì? Trên mặt thiếp có gì à? Hay là bộ dáng ăn uống của thiếp quá khó coi?”
“Không phải.”
“Chàng muốn ăn? Vậy cùng ăn đi.” Triệu Tương Nghi không hiểu, ở địa bàn của mình, lẽ nào còn lo lắng ăn này ăn nọ à?
Bùi Tử Quân: “...”
Hắn mỉm cười, nằm gục trên ab2n nhưng không mất vẻ ưu nhã nhìn Triệu Tương Nghi: “Nương tử, ăn xong chưa? Vi phu đợi không kịp.”
“Phốc...” Triệu Tương Nghi suýt nữa phun hết ra ngoài, cố nén lại, nên bị sắc, rất khó chịu, “Khụ, khụ, khụ…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì vậy mà đỏ bừng.
Bùi Tử Quân khẩn trương đi tới vô nhẹ lưng Triệu Tương Nghi, giúp nàng thuận khí, thậm ch1i còn định gọi hạ nhân, nhưng lại bị Triệu Tương Nghi kéo tay.
Bình tĩnh lại, Triệu Tương Nghi uống vài hớp tra Bùi Tử Quân đưa tới, mới thấy ổn hơn.
Nhìn lại mỹ thực trên bàn, cũng không còn cảm gíac muốn ăn, chính xác là no rồi.
Bùi Tử Quân hỏi Triệu Tương Nghi muốn ăn nữa không Triệu Tương Nghi nói không, Bùi Tử Quân cao hứng đưa chén rượu đến bắt đầu lễ hợp cẩn, Phu nhân, uống xong, vi phu hứa cả đời này chỉ có nàng.”
Hai người giao tay, ngửa đầu uống vào, hai gò má Triệu Tương Nghi vì rượu mạnh mà đỏ bừng, như làn mây chân trời.
Bùi Tử Quân như có tar6n ab3o, nâng mặt Triệu Tương Nghi lên, thâm tình tại nơi mê người hôn xuống, nhỏ giọng nói: “Là son Mân Cô mà vi phu đặc chế cho nàng, trên đời này, trừ nàng ra, không ai có tư cách dùng nó.”
“Chỉ có một mình thiếp dùng?” Triệu Tương Nghi trợn mắt kinh ngạc.
Bùi Tử Quân gật đầu: “Dành riêng cho nàng, sao có thể để cho nữ nhân khác dùng?”
“Ngay cả chàng?” Triệu Tương Nghi không biết trời xui đất khiến làm sao thốt ra, hơi hối hận, sợ Bùi Tử Quân cảm thấy nàng vô cùng càn rở
Kết quả, Bùi Tử Quân căn bản không nghĩ như vậy, khẽ ngâm một tiếng, ôm Triệu Tương Nghi: “Đương nhiên là cả vi phu. Như vậy... Kế tiếp, đến lượt vi phu hưởng dụng rồi?”
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Triệu Tương Nghi đã bị Bích Văn gọi dậy, hỉ nương bắt đầu vào phòng giúp Triệu Tương Nghi trang điểm, mặc quần áo.
Nhìn mình trong gương, Triệu Tương Nghi phát hiện ngoài xinh đẹp ra, còn mang theo tia mệt mỏi, do ngủ không đủ, một đường bôn ba, đem tất cả vui sướng trong lòng làm biến mất hết.
không còn ngọt ngào chống đỡ, kết hôn đúng là chuyện mệt mỏi mà.
Hỉ nương thấy Triệu Tương Nghi không tươi cười, vội khuyên vài câu, ăn xong điểm tâm, giúp nàng đội khăn hỉ lên.
Một đường bôn ba, rốt cục chạng vạng ngày thứ tư đã đến huyện Giang Ninh.
Người đi đón dâu xếp thành một hàng dài, nên lộ trình có chút chậm
Bùi phủ bên này còn náo nhiệt hơn trấn Thanh hà bên kia, Triệu Tương Nghi ngồi ngay ngắn ở trên kiệu hoa, mặc dù không thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng chỉ là nghe thôi đã thấy náo nhiệt lạ thường.
Rốt cục, giờ lành sau đã đến, Bùi Tử Quân tiến lên đá kiệu hoa, sau đó Triệu Tương Nghi được hỉ nương nâng ra ngoài, chỉ nghe mọi người hoan hô một trận, khiến Triệu Tương Nghi kinh hoảng một hồi.
Bước qua chậu than, giữa lúc Triệu Tương Nghi nhận lấy hồng trù rồi định bước theo Bùi Tử Quân vào chánh đường, đột nhiên thân thể trở nên nhẹ bỗng, cả người bị người ta bế lên.
Triệu Tương Nghi cả kinh thiếu chút nữa thất thanh kêu to, kiềm nén lo âu trong lòng, lập tức ngửi thấy khí tức quen thuộc trên người Bùi Tử Quân
Tim đập nhanh.
Các tân khách, thân thích xung quanh thấy thế, kinh ngạc vạn phần, Bùi Tử Quân cư nhiên cười híp mắt ôm lấy cô dâu của mình, từng bước từng bước đi vào chánh đường...
Kinh ngạc qua đi, rất nhiều người gật đầu hoan hô, hâm mộ... Nhất là các nữ quyến ở đây, mặc kệ là đã thành thân hay chưa thành thân, ngoài miệng bỉu môi nói không được…Không hợp quy cũ nhưng trong lòng đã sớm ghen tỵ muốn chết, tân nương tử này thật hạnh phúc phu quân khẳng định rất thương yêu nàng mới có thể làm như vậy nha.
Có một hôn lễ thế này, cả đời sẽ khó quên đi?
Triệu Tương Nghi có chút sợ.
Bùi phủ nàng đã tới vài lần, thế nhưng lại chưa quen thuộc.
Lần này tất cả mọi người đang nhìn hai người bọn họ, Bùi Tử Quân cư nhiên làm ra hành động lớn mật như vậy, cũng không biết truyền tới tai Ông, có tạo ra ảnh hưởng không tốt không đây...
Nhưng mà...
Ngoài những cảm giác lo lắng, Triệu Tương Nghi còn rất thích cảm giác bây giờ.
Dựa vào lòng Bùi Tử Quân, ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người hắn, dù bên ngoài có ồn ào, có làm nàng khủng hoảng, cũng không sao hết, chỉ cần Bùi Tử Quân ở bên cạnh mình là tốt rồi, chỉ cần đi theo, nắm chặc tay hắn thôi.
Đi vào chánh đường, Bùi Tử Quân nhẹ nhàng buông Triệu Tương Nghi xuống, đổi thành nắm tay, cũng nhỏ giọng bên tai nàng: “Đừng sợ, có vi phu bên nàng.”
Cảm nhận thân thể run rẩy của kiều thê, Bùi Tử Quân yêu thương. Lúc này hắn làm sao có thể buông tay nàng ra chứ?
Bùi Hạ Niên và Ông thị ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn đôi vợ chồng son đang chậm chạp bước vào, âm nhạc lần nữa vang lên, các tân khách trong chánh đường cười cười nói nói, vô cùng náo nhiệt
Vừa nhìn thấy con trai nắm tay con dâu đi vào, Ông thị kinh ngạc, nhưng nhìn kỹ lại thân thể nho nhỏ sợ gió thổi của con dâu, bà hồi phục lại, chỉ cần nhi tử thích là tốt rồi, chỉ cần hai người bọn họ có thể hài hoà sống cùng nhau, làm bạn suốt đờ
Bà và lão gia rồi cũng có ngày rời khỏi nhân thế, như vậy có thể bồi ở bên người con trai, làm bạn cả đời, cũng chỉ có nàng.
Ông thị tin rằng con dâu là người biết nóng lạnh, bằng không trước khi con trai thú nàng, sao lại yêu cầu bà không được nhắc đến chuyện thê thiếp, thông phòng trước mặt con dâu. Cũng nói rõ, chuyện nối hương khói, nó và con dâu sẽ tự giải quyết.
Đang lúc Ông thị suy nghĩ, hỉ nương bắt đầu hô bái đường.
Nhìn hai người cung kính, ân ái với nhau, Bùi Hạ Niên cười đến miệng không khép lại được
“Lão gia hình như rất hài lòng với con dâu?” Ông thị cười nh2in Bùi Hạ Niên.
Bùi Hạ Niên gật đầu: “Trước đây nếu không phải bà cố ý phản đối, thì tôi đã bảo Tử Quân rước con bé vào cửa rồi.” Bùi Hạ Niên hạ giọng cực thấp, rất sợ Triệu Tương Nghi nghe thấy được sẽ lo ngại, hoặc mất hứng.
Có thể thấy được, lúc này hai vị trưởng bối đối con dâu này, cực kỳ quan tâm, che chở.
Phu thê giao bái xong, Triệu Tương Nghi được hỉ nương đưa vào tân phòng, các tân khách dời ra sân Bùi gia, cùng đợi một hồi thịnh yến.
Bùi Tử Quân là tân lang, tất nhiên là phải bồi rượu, không uống say như chết, chỉ sợ không được buông tha.
Triệu Tương Nghi khẩn trương ngồi trong tân phòng, chờ chuyện tiếp theo…
Xoang mũi ngập tràn hương thơm.
Ngọt ngào, cũng không nồng, ấm áp, nhưng không lạnh.
Đây là phòng của Bùi Tử Quân?
Chỉ cần nghĩ đây là phòng của Bùi Tử Quân, Triệu Tương Nghi an tâm không ít.
Hỉ nương, nha hoàn đứng trong phòng, Triệu Tương Nghi không nghe thấy động tĩnh, xem ra người trong bùi phủ được dạy dỗ rất nghiêm khắc quy củ, nghĩ đến sau này ở đây không được tuỳ hứng, tránh bị người ta khinh bỉ.
Đúng lúc này, bụng kêu vài tiếng.
Chết tiệt... Bởi một đường bôn ba, nàng không có ăn uống, chỉ ăn vài miếng cơm thô, nên giờ cảm thấy đói bụng
May mà tiếng không lớn, nếu bị người xung quanh nghe thấy, sẽ bị chê cười mất.
Hơn nữa... Cái cổ hảo nhức, khăn hỉ đỏ thẫm còn trên đầu, trước mắt hồng hồng làm Triệu Tương Nghi có chút không thở nổi... Vẫn ngồi thẳng như vậy, khiến khớp xương mỏi nhừ ra.
Còn phải đợi bao lâu nữa?
Trong ấn tượng của, lúc này đã hơn một canh giờ...
Đang lúc nàng khóc không ra nước mắt, cảm thấy khó chịu, cũng không biết có phải Bùi Tử Quân cảm ứng được hay không, mà hắn đã đến tân phòng rồi.
Hạ nhân trong phòng hướng hắn hành lễ.
Triệu Tương Nghi như nhặt được phao cứu mạng, lập tức chấn phấn
Hỉ nương bước đến hướng dẫn hai người nghi thức cuối cùng của buổi lễ
Triệu Tương Nghi chịu đựng cơn đói mà phối hợp, chờ tất cả xong hết, mọi người lui ra, chỉ còn lại có mình cùng Bùi Tử Quân, Triệu Tương Nghi mới dam thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Tử Quân cầm hỉ xứng, tiểu tâm dực dực nâng lên khăn hỉ trên đầu Triệu Tương Nghi
Hôm nay nàng trang điểm rất đẹp, lập tức rơi vào mắt Bùi Tử Quân
Hắn tùy ý đặt hỉ xứng xuống, ngạc nhiên nhìn người trước mắt.
Chỉ thấy nến đỏ tôn lên, thân ảnh kiều diễm ướt át của tiểu mỹ nhân ngồi ngay ngắn ở trước giường, môi mỉm cười, tim hắn như háo thành nước.
Trong khoảng thời gian ngắn, không tìm ra một từ ngữ thích hợp nào để miêu tả nàng.
“Nương tử, đêm nay nàng thật đẹp.” Bùi Tử Quân than thở, ngồi bên cạnh nắm chặc tay nàng
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình ý kéo dài, cách nhau ngày càng gần.
Bùi Tử Quân đề nghị uống rượu hợp cẩn trước, Triệu Tương Nghi đột nhiên nói: “Phu quân, thiếp đói.”
Bùi Tử Quân: “...”
Qua một lát, Bùi Tử Quân cao hứng, đồng thời trên mặt lộ ra một tia hưng phấn và chờ mong: “Để vi phu thoả mãn nàng được không?”
Bùi Tử Quân thiêu mi nhìn Triệu Tương Nghi, trên tay đã bắt đầu hành động.
Đầu óc Triệu Tương Nghi nổ tung, có chút dở khóc dở cười khẽ đẩy Bùi Tử Quân, nâng mặt hắn lên, bỉu môi nói: “Thiếp thật sự đói bụng! Chàng nghe đi, bụng thiếp biểu tình rồi.”
Bùi Tử Quân lúc này có chút ý loạn tình mê, một đôi mắt say mê bởi vì câu này mà trấn tĩnh lại.
“Nàng đó, thời thời khắc khắc đều cho vi phu bất ngờ.” Bùi Tử Quân khẽ nhéo mũi Triệu Tương Nghi gật đầu cười nói, “Ăn gì trước đã, không thể để nương tử ta đói bụng được.”
“Hảo.” Triệu Tương Nghi vui vẻ nói, giống như đứa bé nhào vào lòng Bùi Tử Quân làm nũng.
Trong tân phòng có các loại điểm tâm, từ món điểm tâm ngọt đến m1on mặn, còn có canh nóng để trong hộp giữ ấm nữa.
Triệu Tương Nghi ngồi trước bàn hỉ, nhìn cái này nhìn cái kia tất cả đều muốn ăn, lại không biết ăn từ m1on nào trước.
Bùi Tử Quân trước đó uống rất nhiều rượu lúc này đầu có chút váng, tửu lượng của hắn rất tốt, uống nhiều như vậy, không có bị người ta đỡ vào tân phòng đã rất tốt rồi, hơn nữa còn giữa được tỉnh táo.
Mới vừa rồi còn có rất nhiều bạn tốt thân thích bảo là muốn nháo động phòng, đều hắn nhất nhất cản lại, hắn cũng không hy vọng những người này phá huỷ đêm động phòng của hắn, hoặc làm tiểu phu nhân của hắn hoảng sợ.
Thấy Triệu Tương Nghi m1uc một chén canh, cái miệng nhỏ đang uống Bùi Tử Quân híp hai mắt cười rồi rót cho m2inh một chén trà, tinh tế thưởng thức.
Đường nhìn vẫn chưa từng rời khỏi người Triệu Tương Nghi đang ăn.
Triệu Tương Nghi nhai mỹ thực trong miệng, nhìn Bùi Tử Quân: “Chàng nhìn thiếp làm gì? Trên mặt thiếp có gì à? Hay là bộ dáng ăn uống của thiếp quá khó coi?”
“Không phải.”
“Chàng muốn ăn? Vậy cùng ăn đi.” Triệu Tương Nghi không hiểu, ở địa bàn của mình, lẽ nào còn lo lắng ăn này ăn nọ à?
Bùi Tử Quân: “...”
Hắn mỉm cười, nằm gục trên ab2n nhưng không mất vẻ ưu nhã nhìn Triệu Tương Nghi: “Nương tử, ăn xong chưa? Vi phu đợi không kịp.”
“Phốc...” Triệu Tương Nghi suýt nữa phun hết ra ngoài, cố nén lại, nên bị sắc, rất khó chịu, “Khụ, khụ, khụ…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì vậy mà đỏ bừng.
Bùi Tử Quân khẩn trương đi tới vô nhẹ lưng Triệu Tương Nghi, giúp nàng thuận khí, thậm ch1i còn định gọi hạ nhân, nhưng lại bị Triệu Tương Nghi kéo tay.
Bình tĩnh lại, Triệu Tương Nghi uống vài hớp tra Bùi Tử Quân đưa tới, mới thấy ổn hơn.
Nhìn lại mỹ thực trên bàn, cũng không còn cảm gíac muốn ăn, chính xác là no rồi.
Bùi Tử Quân hỏi Triệu Tương Nghi muốn ăn nữa không Triệu Tương Nghi nói không, Bùi Tử Quân cao hứng đưa chén rượu đến bắt đầu lễ hợp cẩn, Phu nhân, uống xong, vi phu hứa cả đời này chỉ có nàng.”
Hai người giao tay, ngửa đầu uống vào, hai gò má Triệu Tương Nghi vì rượu mạnh mà đỏ bừng, như làn mây chân trời.
Bùi Tử Quân như có tar6n ab3o, nâng mặt Triệu Tương Nghi lên, thâm tình tại nơi mê người hôn xuống, nhỏ giọng nói: “Là son Mân Cô mà vi phu đặc chế cho nàng, trên đời này, trừ nàng ra, không ai có tư cách dùng nó.”
“Chỉ có một mình thiếp dùng?” Triệu Tương Nghi trợn mắt kinh ngạc.
Bùi Tử Quân gật đầu: “Dành riêng cho nàng, sao có thể để cho nữ nhân khác dùng?”
“Ngay cả chàng?” Triệu Tương Nghi không biết trời xui đất khiến làm sao thốt ra, hơi hối hận, sợ Bùi Tử Quân cảm thấy nàng vô cùng càn rở
Kết quả, Bùi Tử Quân căn bản không nghĩ như vậy, khẽ ngâm một tiếng, ôm Triệu Tương Nghi: “Đương nhiên là cả vi phu. Như vậy... Kế tiếp, đến lượt vi phu hưởng dụng rồi?”