Edit: Q và J
Chương 46: Buổi tối giao thừa, đưa ông táo về trời
Thời gian qua nhanh như lật sách, ngày mồng tám tháng chạp đi qua, ngay sau đó là đến ngày hai mươi chín tháng chạp, ngày tết ông Táo ( ngày đưa ông Táo về trời)
Triệu gia thôn ở vùng đông nam, người vùng này có một tập tục là trước giao thừa một ngày sẽ đưa ông Táo về trời, Triệu Tương Nghi nhớ mang máng, ở kiếp trước, tại phương Bắc là vào ngày hai mươi ba tháng chạp, còn ở phương Nam chậm một ngày là ngày hai mươi thư tháng chạp. Chỉ có ở vùng Chiết Giang là đặc biệt, là trước đêm giao thừa một ngày,[1]
Có thể Triệu gia thôn sau này là một vùng nào đó ở Chiết Giang, nhìn khẩu âm rất giống. Tuy rằng thời không này không có trong ghi chép của lịch sử, nhưng ngoại trừ thời đại và người cầm quyền không giống, còn lại phong tục tập quán, thanh quy giới luật,v…v…đều na ná giống như trong lịch sử mà nàng đã biết.
Ngày hai chín tháng chạp hôm đó, người trong nhà đều bận muốn chết.
Phương thị mang theo con dâu và con gái đã sớm thức dậy, làm cơm cho cả nhà, những món thịt này đã sớm được sấy khô để ướp gia vị như lạp xưởng, cá khô, thịt gà, thịt vịt đều là những loại đồ ăn tốt, lúc này có thể sử dụng chúng rồi. Hôm nay, bọn họ cần phải ở trong trù phòng để đem tất cả mọi tưứ chuẩn bị cho tốt, vì đêm giao thừa ngày mai thêm vẻ vang.
Triệu Tương Nghi vùi ở trong chăn ấm áp thì ngửi được hương vị nồng đậm của thịt khô xông đến mũi, mặc dù Triệu tương Nghi không phải là người tham ăn uống, nhưng vẫn là cười khanh khách che cái bụng không ngừng lên tiếng của mình. Một năm qua, mọi người trong nhà đều ít khi ăn được món ngon, chắc hẳn bây giờ mọi người đang mở rộng bao tử ra chờ đợi ăn đồ ngoan đây.
Lúc dùng điểm tâm, mọi người có thể do bân rộn àm ăn nhiều hơn, lần trước vào ngày mồng tám tháng chạp sau khi quét dọn nhà cửa, đại khaí từ trong phòng ngoài phòng đều được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng hôm nay là đêm giao thừa, cũng phải quét dọn nhà cửa lại lần nữa, bởi vì sau giao thừa là mồng một tháng giêng, có một tập tục là vào ngày này không thể quét dọn nàh cửa được, sợ là đem tất cả may mắn, tài vận quét ra ngoài hết, đó là lí do tại sao mà trước khi qua năm mới cả nhà phải quét tước, thu dọn nhà cửa cho sạch sẽ lại lần nữa, để đảm bảo rằng không còn dơ bẩn gì. Phương thị lần nữa chỉ đạo mọi người quét dọn bên trong phòng lần nữa, bất quá quy mô quét dọn lần này nhỏ hơn nhiều so với lần mồng tám tháng chạp. (J: trước giao thừa ta phải quét ba bận bốn lượt, lau nhà thêm một lần nữa, nhừ người luôn)
Mồng một tháng giêng ngoại trừ việc không thể ở ngoài quét rác, còn có một quy cũ là không thể đụng đến dao kéo, vì vậy trước đêm giao thừa hôm nay, mọi người đem giấy dán cửa sổ lại, thuận tiện lấy kéo cắt những phần giấy còn thừa ra bên ngoài cửa sổ, nói đây là điềm tốt được tiền bạc. Mặc khác, cũng đem mấy câu đối xuân mang ý vui mừng dán lên vao ngày hôm nay, để chúc mừng năm mới. (Q: ngày đó làm sẵn đồ ăn, chỉ chờ ba ngày tết nấu lên thôi là được)
Triệu lão nhị sáng sớm đã đến nhà Lý Chính xin mấy câu đối xuân, lúc này cả nhà cùng nhau tụ lại một chỗ thưởng thức, còn có kích động, Phương thị hổ trợ quét dọn phòng xong, liền bưng tương hồ đã nấu đi ra, cùng mọi người dán giấy lên cửa sổ, dán câu đối xuân trên song cửa!
Trước đó vài ngày, hai mảnh đất hoang cũng được khai khẩn xong, lúc này nhìn chẳng còn cái vẻ điều hiêu như trước nữa, xung quanh tràn ngập không khí vui mừng đón chào năm mới, mặc dù một năm qua cuộc sống của mọi người trôi qua không được như ý lắm, nhưng mà bây giờ, trên mặt ai cũng tràn đầy hạnh phúc cùng nụ cười sáng lạn.
Cho dù bữa tối hôm nay có thể được ăn món mặn là thịt khô, nhưng có mấy câu đối xuân kia cũng đã góp phần làm cho không khí thêm vui vẻ.
Sau khi ăn cơm tối xong, nhóm người Triệu lão gia tử và Phương thị bắt đầu bận rộn đưa ông táo về trời. Đây là tập tục vào đêm giao thừa, có điều đây là lần đầu tiên Triệu Tương Nghi chính mắt nhìn thấy.
Truyền thuyết kể rằng vào đêm giao thừa Táo quân sẽ về trời bâm báo lại cuộc sống của gia đình, tập tục như vậy cũng được phổ biến ở phương Bắc, có điều người phương Nam rất tôn sùng vị thần này.
Lý thị giúp đỡ một tay đem giấy vẽ táo quân lấy ra dán lên trù phòng, nồi và bếp trong trù phòng đều dán giấy vẽ táo quân, hai bên cửa dán hai câu đối, “Lên trời nói chuyện tốt, hạ giới gìn giữ bình an”.
Phương thị nhón lấy một bó nhang to, đốt nhang rồi phân cho mỗi người ở đây một phần, trên tay tiểu hài tử cũng cầm ba cây nhang.
Triệu Hoằng Lâm thân là cháu trai lại là trưởng tôn, liền dựa theo tập tục, bế một con gà trống màu đỏ vào trong ngực, quỳ trước mặt Táo quân. Nghe Phương thị nói, gà này là tọa kỵ cho táo quân đi về trời, nên không thể gọi con gà này là gà mà phải gọi là ‘ngựa’.Triệu Hoằng Lâm ôm trong lòng chẳng qua là một con gà trống đỏ, vì vậy được xưng là ‘Hồng mã’.
Mọi thứ đều được chuẩn bị xong, Triệu lão gia tử đại diện cho cả nhà đi đến phía trước, đem giấy vẽ Táo quân đốt đi, trong phòng lập tức bị khói mù bao phủ, tràn đầy sự huyền bí. Lúc này, nam nhân trong nhà bắt đầu hùng hồn nói ra mấy lời như ý cát tường, Phương thị ở một bên cầm nhang bái lạy, ngoài miệng cẩn thận nói ước nguyện.
Không bao lâu, Triệu lão gia tử làm bộ đi một vòng xung quanh tìm Táo quân, đây là dán miệng Táo quân lại, ý là để Táo quân ở trước mặt Ngọc đế nói chuyện tốt của họ, không nói chuey65n xấu.
Cũng bái đã xong, Triệu lão gia tử đột nhiên la to một tiếng: “Lĩnh!”
Sau đó liền bưng ly rượu đã cúng ông Táo kia đến trước mặt Triệu Hoằng Lâm đang ôm con gà trống vào lòng, thuận thế tưới rượu xuống đầu con gà, gà trống nhất thời nhảy lên, Triệu Tương Nghi thấy thế không khỏi hoảng sợ, nhưng tất cả mọi người đều vui vẻ ra mặt lớn tiếng gọi: “Lĩnh, lĩnh! Táo quân tiếp nhận rồi!”
Sau lại nghe người lớn giải thích, Triệu Tương Nghi mới hiểu được, đem rượu tưới xôống người con gà, nếu con gà trống kia phản ứng giống như bây giờ chính là Táo quân đã nhận lời, sẽ phù hộ cho bọn họ được bình an, mùa thu hoạch thuận lợi, như ý cát tường! Nếu con gà trống kia chưa phản ứng, chính là Táo quân không đáp ứng, Triệu lão gia tử phải lấy thêm một ly rượu tưới lên con gà một lần nữa.
Làm xong hết tất cả công việc, trời cũng gần tối, người lớn trong nhà bắt đầu gội đầu rửa chân cho mấy đứa nhỏ, bởi đại phòng không có nữ nhân, việc này đành giao cho Phương thị làm.
Phương thị vừa gội đầu, rửa chân cho Triệu Tương Nghi vừa nói ra mấy lời cát tường, mong Triệu Tương Nghi có thể nhanh lớn lên, mong nàng có thể vui vẻ hoạt bát, về sau lớn lên càng thêm xinh đẹp, mỹ lệ.
Nếu không phải Phương thị tuổi tác lớn ta, Triệu Tương Nghi thật sự là sẽ đứng dưới ánh trăng mông lung, sinh ra ảo giác, cho rằng Phương thị chính là mẫu thân của mình không biết chừng!
Làm xong hết thảy tất cả công việc, người lớn trong nhà không thể ngủ, phải thừa dịp ánh sáng đêm giao thừa đem tất cả đồ dùng chuẩn bị cho tốt, trừ việc có thể ăn ở bên ngoài, còn phải chuẩn bị đầu heo cho ngày giỗ tổ nữa.
Triệu Tương Nghi đế ý thấy tập tục ở đây, trong bụng như ngửi được mùi thức ăn ngon, liền kéo chặt tay áo Triệu Hoằng Lâm đi đến trù phòng, Phương thị và Lý thị không ngừng bưng mấy đĩa thịt và không ít hạt dưa đợi cho bọn họ ăn, Triệu Tương Nghi mím chặt môi ngửi mùi hương đang bay thoang thoảng xung quanh, lòng tràn đầy vui vẻ đi đi lại lại trong trù phòng.
Vốn định thức đêm xem náo nhiệt, hai người bọn họ chờ Phương thị cũng muốn ngủ trễ rồi, nàng ngủ muộn một chút cũng không sao, nhưng nàng chỉ mới là đứa trẻ ba tuổi cũng nhanh bốn tuổi rồi, thân thể nhỏ cũng không thể kháng cự được cơn buồn ngủ, mới chốc lát thôi, hạnh nhân trong miệng còn chưa nhai xong, cơn buồn ngủ đã ập tới.
Triệu Tương Nghi nhanh chóng ăn xong đồ ăn trong miệng, rất sợ khi ngủ làm nghẹn cổ họng.
Nhắm mắt lại, bên tai còn nghe thấy tiếng bà nội, thẩm thẩm và cô cô cười nói vui vẻ, lúc Triệu Tương Nghi ngủ say, khóe môi cũng không nhịn được mà nhếch lên, nghĩ đến cuộc sống sau này nên giống như thế mới tốt.
===
[1] Xem thêm ở đây: <!-- m --><!-- m -->
Chương 46: Buổi tối giao thừa, đưa ông táo về trời
Thời gian qua nhanh như lật sách, ngày mồng tám tháng chạp đi qua, ngay sau đó là đến ngày hai mươi chín tháng chạp, ngày tết ông Táo ( ngày đưa ông Táo về trời)
Triệu gia thôn ở vùng đông nam, người vùng này có một tập tục là trước giao thừa một ngày sẽ đưa ông Táo về trời, Triệu Tương Nghi nhớ mang máng, ở kiếp trước, tại phương Bắc là vào ngày hai mươi ba tháng chạp, còn ở phương Nam chậm một ngày là ngày hai mươi thư tháng chạp. Chỉ có ở vùng Chiết Giang là đặc biệt, là trước đêm giao thừa một ngày,[1]
Có thể Triệu gia thôn sau này là một vùng nào đó ở Chiết Giang, nhìn khẩu âm rất giống. Tuy rằng thời không này không có trong ghi chép của lịch sử, nhưng ngoại trừ thời đại và người cầm quyền không giống, còn lại phong tục tập quán, thanh quy giới luật,v…v…đều na ná giống như trong lịch sử mà nàng đã biết.
Ngày hai chín tháng chạp hôm đó, người trong nhà đều bận muốn chết.
Phương thị mang theo con dâu và con gái đã sớm thức dậy, làm cơm cho cả nhà, những món thịt này đã sớm được sấy khô để ướp gia vị như lạp xưởng, cá khô, thịt gà, thịt vịt đều là những loại đồ ăn tốt, lúc này có thể sử dụng chúng rồi. Hôm nay, bọn họ cần phải ở trong trù phòng để đem tất cả mọi tưứ chuẩn bị cho tốt, vì đêm giao thừa ngày mai thêm vẻ vang.
Triệu Tương Nghi vùi ở trong chăn ấm áp thì ngửi được hương vị nồng đậm của thịt khô xông đến mũi, mặc dù Triệu tương Nghi không phải là người tham ăn uống, nhưng vẫn là cười khanh khách che cái bụng không ngừng lên tiếng của mình. Một năm qua, mọi người trong nhà đều ít khi ăn được món ngon, chắc hẳn bây giờ mọi người đang mở rộng bao tử ra chờ đợi ăn đồ ngoan đây.
Lúc dùng điểm tâm, mọi người có thể do bân rộn àm ăn nhiều hơn, lần trước vào ngày mồng tám tháng chạp sau khi quét dọn nhà cửa, đại khaí từ trong phòng ngoài phòng đều được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng hôm nay là đêm giao thừa, cũng phải quét dọn nhà cửa lại lần nữa, bởi vì sau giao thừa là mồng một tháng giêng, có một tập tục là vào ngày này không thể quét dọn nàh cửa được, sợ là đem tất cả may mắn, tài vận quét ra ngoài hết, đó là lí do tại sao mà trước khi qua năm mới cả nhà phải quét tước, thu dọn nhà cửa cho sạch sẽ lại lần nữa, để đảm bảo rằng không còn dơ bẩn gì. Phương thị lần nữa chỉ đạo mọi người quét dọn bên trong phòng lần nữa, bất quá quy mô quét dọn lần này nhỏ hơn nhiều so với lần mồng tám tháng chạp. (J: trước giao thừa ta phải quét ba bận bốn lượt, lau nhà thêm một lần nữa, nhừ người luôn)
Mồng một tháng giêng ngoại trừ việc không thể ở ngoài quét rác, còn có một quy cũ là không thể đụng đến dao kéo, vì vậy trước đêm giao thừa hôm nay, mọi người đem giấy dán cửa sổ lại, thuận tiện lấy kéo cắt những phần giấy còn thừa ra bên ngoài cửa sổ, nói đây là điềm tốt được tiền bạc. Mặc khác, cũng đem mấy câu đối xuân mang ý vui mừng dán lên vao ngày hôm nay, để chúc mừng năm mới. (Q: ngày đó làm sẵn đồ ăn, chỉ chờ ba ngày tết nấu lên thôi là được)
Triệu lão nhị sáng sớm đã đến nhà Lý Chính xin mấy câu đối xuân, lúc này cả nhà cùng nhau tụ lại một chỗ thưởng thức, còn có kích động, Phương thị hổ trợ quét dọn phòng xong, liền bưng tương hồ đã nấu đi ra, cùng mọi người dán giấy lên cửa sổ, dán câu đối xuân trên song cửa!
Trước đó vài ngày, hai mảnh đất hoang cũng được khai khẩn xong, lúc này nhìn chẳng còn cái vẻ điều hiêu như trước nữa, xung quanh tràn ngập không khí vui mừng đón chào năm mới, mặc dù một năm qua cuộc sống của mọi người trôi qua không được như ý lắm, nhưng mà bây giờ, trên mặt ai cũng tràn đầy hạnh phúc cùng nụ cười sáng lạn.
Cho dù bữa tối hôm nay có thể được ăn món mặn là thịt khô, nhưng có mấy câu đối xuân kia cũng đã góp phần làm cho không khí thêm vui vẻ.
Sau khi ăn cơm tối xong, nhóm người Triệu lão gia tử và Phương thị bắt đầu bận rộn đưa ông táo về trời. Đây là tập tục vào đêm giao thừa, có điều đây là lần đầu tiên Triệu Tương Nghi chính mắt nhìn thấy.
Truyền thuyết kể rằng vào đêm giao thừa Táo quân sẽ về trời bâm báo lại cuộc sống của gia đình, tập tục như vậy cũng được phổ biến ở phương Bắc, có điều người phương Nam rất tôn sùng vị thần này.
Lý thị giúp đỡ một tay đem giấy vẽ táo quân lấy ra dán lên trù phòng, nồi và bếp trong trù phòng đều dán giấy vẽ táo quân, hai bên cửa dán hai câu đối, “Lên trời nói chuyện tốt, hạ giới gìn giữ bình an”.
Phương thị nhón lấy một bó nhang to, đốt nhang rồi phân cho mỗi người ở đây một phần, trên tay tiểu hài tử cũng cầm ba cây nhang.
Triệu Hoằng Lâm thân là cháu trai lại là trưởng tôn, liền dựa theo tập tục, bế một con gà trống màu đỏ vào trong ngực, quỳ trước mặt Táo quân. Nghe Phương thị nói, gà này là tọa kỵ cho táo quân đi về trời, nên không thể gọi con gà này là gà mà phải gọi là ‘ngựa’.Triệu Hoằng Lâm ôm trong lòng chẳng qua là một con gà trống đỏ, vì vậy được xưng là ‘Hồng mã’.
Mọi thứ đều được chuẩn bị xong, Triệu lão gia tử đại diện cho cả nhà đi đến phía trước, đem giấy vẽ Táo quân đốt đi, trong phòng lập tức bị khói mù bao phủ, tràn đầy sự huyền bí. Lúc này, nam nhân trong nhà bắt đầu hùng hồn nói ra mấy lời như ý cát tường, Phương thị ở một bên cầm nhang bái lạy, ngoài miệng cẩn thận nói ước nguyện.
Không bao lâu, Triệu lão gia tử làm bộ đi một vòng xung quanh tìm Táo quân, đây là dán miệng Táo quân lại, ý là để Táo quân ở trước mặt Ngọc đế nói chuyện tốt của họ, không nói chuey65n xấu.
Cũng bái đã xong, Triệu lão gia tử đột nhiên la to một tiếng: “Lĩnh!”
Sau đó liền bưng ly rượu đã cúng ông Táo kia đến trước mặt Triệu Hoằng Lâm đang ôm con gà trống vào lòng, thuận thế tưới rượu xuống đầu con gà, gà trống nhất thời nhảy lên, Triệu Tương Nghi thấy thế không khỏi hoảng sợ, nhưng tất cả mọi người đều vui vẻ ra mặt lớn tiếng gọi: “Lĩnh, lĩnh! Táo quân tiếp nhận rồi!”
Sau lại nghe người lớn giải thích, Triệu Tương Nghi mới hiểu được, đem rượu tưới xôống người con gà, nếu con gà trống kia phản ứng giống như bây giờ chính là Táo quân đã nhận lời, sẽ phù hộ cho bọn họ được bình an, mùa thu hoạch thuận lợi, như ý cát tường! Nếu con gà trống kia chưa phản ứng, chính là Táo quân không đáp ứng, Triệu lão gia tử phải lấy thêm một ly rượu tưới lên con gà một lần nữa.
Làm xong hết tất cả công việc, trời cũng gần tối, người lớn trong nhà bắt đầu gội đầu rửa chân cho mấy đứa nhỏ, bởi đại phòng không có nữ nhân, việc này đành giao cho Phương thị làm.
Phương thị vừa gội đầu, rửa chân cho Triệu Tương Nghi vừa nói ra mấy lời cát tường, mong Triệu Tương Nghi có thể nhanh lớn lên, mong nàng có thể vui vẻ hoạt bát, về sau lớn lên càng thêm xinh đẹp, mỹ lệ.
Nếu không phải Phương thị tuổi tác lớn ta, Triệu Tương Nghi thật sự là sẽ đứng dưới ánh trăng mông lung, sinh ra ảo giác, cho rằng Phương thị chính là mẫu thân của mình không biết chừng!
Làm xong hết thảy tất cả công việc, người lớn trong nhà không thể ngủ, phải thừa dịp ánh sáng đêm giao thừa đem tất cả đồ dùng chuẩn bị cho tốt, trừ việc có thể ăn ở bên ngoài, còn phải chuẩn bị đầu heo cho ngày giỗ tổ nữa.
Triệu Tương Nghi đế ý thấy tập tục ở đây, trong bụng như ngửi được mùi thức ăn ngon, liền kéo chặt tay áo Triệu Hoằng Lâm đi đến trù phòng, Phương thị và Lý thị không ngừng bưng mấy đĩa thịt và không ít hạt dưa đợi cho bọn họ ăn, Triệu Tương Nghi mím chặt môi ngửi mùi hương đang bay thoang thoảng xung quanh, lòng tràn đầy vui vẻ đi đi lại lại trong trù phòng.
Vốn định thức đêm xem náo nhiệt, hai người bọn họ chờ Phương thị cũng muốn ngủ trễ rồi, nàng ngủ muộn một chút cũng không sao, nhưng nàng chỉ mới là đứa trẻ ba tuổi cũng nhanh bốn tuổi rồi, thân thể nhỏ cũng không thể kháng cự được cơn buồn ngủ, mới chốc lát thôi, hạnh nhân trong miệng còn chưa nhai xong, cơn buồn ngủ đã ập tới.
Triệu Tương Nghi nhanh chóng ăn xong đồ ăn trong miệng, rất sợ khi ngủ làm nghẹn cổ họng.
Nhắm mắt lại, bên tai còn nghe thấy tiếng bà nội, thẩm thẩm và cô cô cười nói vui vẻ, lúc Triệu Tương Nghi ngủ say, khóe môi cũng không nhịn được mà nhếch lên, nghĩ đến cuộc sống sau này nên giống như thế mới tốt.
===
[1] Xem thêm ở đây: <!-- m --><!-- m -->