Edit: Bánh Bao Nâu
Bên này Triệu Nguyệt Cầm mới vừa xuất giá, bên kia Dương thị nhịn một hai ngày cuối cùng không nhịn được nữa, đem những lời kìm nén trong lòng đến hỏi Phương thị, hỏi bà có phải hay không nên thực hiện lời hứa cho ra ở riêng.
Phương thị cũng biết Dương thị sẽ không kìm nén được, nhưng chỉ nhàn nhạt trả lời, sau khi Triệu Nguyệt Cầm lại mặt, sẽ lập tức phân nhà, không cần nàng lúc nào cũng tới thăm dò.
Dương thị bị mất mặt, nhưng cũng không có phát tác khóc lóc om sòm, chỉ lấy ngón tay bấm vào lòng bàn tay mình, cái nhà này sẽ lập tức phân ra, cuộc sống khổ sở của Tam phòng bọn họ cũng sẽ nhanh chấm dứt, mà chờ đến sau khi ở riêng nhìn xem bọn họ sẽ như thế nào ở trước mặt mọi người mở mày mở mặt.
Cuối cùng mùa xuân cũng đi qua, mọi người lại bắt đầu năm mới đầy bận rộn, trước mắt vẫn còn tiết lạnh mùa xuân, thời tiết cũng không ấm áp, nên mọi người trong nhà cũng không gấp gáp cày bừa cấy mạ vụ xuân, chỉ là mỗi ngày đi qua mảnh ruộng vừa ý vài lần, mỗi ngày bấm đốt ngón tay tính toán, trễ nhất đến ngày hai tháng hai long sĩ đầu, nhất định phải đem đợt mạ đầu tiên của vụ xuân cắm vào trong ruộng.
Bởi vì Triệu Nguyệt Cầm gả đến nhà Trương Đồ Phu, cho nên năm nay Phương thị đi nhà Trương Đồ Phu mua lợn con, vừa vặn hàng năm nhà bọn hắn đều có heo mẹ sinh con, Trương Đồ Phu cũng sảng khoái, lấy giá rẻ cho Phương thị. Phương thị liền mua hai con heo, nuôi một cặp, nuôi tốt thì cuộc sống cũng khá hơn.
Mắt thấy công việc trong nhà lớn nhỏ cũng dần dần an ổn, Triệu Tương Nghi liền quấn lấy Triệu Hoằng Lâm mang mình đến sau núi để đào rau dại đem về trồng.
Đầu tiên, bọn họ đi đến nơi lần trước phát hiện phiến lớn rau diếp đắng, Triệu Tương Nghi chỉ vào một vài bụi rau diếp đắng mọc thành bụi lớn nhìn về phía đại ca nhà mình cười nói: ” Ca ca, chúng ta đem những loại rau diếp con này về nha, vịt gà thích nhất ăn những thứ này, sẽ đem rau diếp con này trộn lẫn với trấu thô cho heo con ăn, chắc hẳn chúng nó cũng rất thích!”
Triệu Hoằng Lâm nhớ lại lần trước tới phía sau núi, tiểu muội nhìn chằm chằm rau diếp con này không buông, chẳng lẽ trong lòng sớm đã có chủ ý này rồi hay sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi xấu hổ, mình năm nay cũng chín tuổi rồi, so sánh với tiểu muội lớn hơn nhiều như vậy, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới những biện pháp này......
Thấy Triệu Hoằng Lâm đang dùng một loại ánh mắt phức tạp kỳ quái nhìn mình, Triệu Tương Nghi tim đập mạnh, cho là Triệu Hoằng Lâm đang hoài nghi mình cái gì, vội vàng làm nũng chỉ vào cái sọt trên lưng Triệu Hoằng Lâm để phân tán sự chú ý của hắn nói: “Ai nha ca ca ở đây sững sờ cái gì nha! Nhanh nhanh mà đem sọt, rổ lấy xuống, đựng rau diếp con nha!”
Triệu Hoằng Lâm lúc này mới nhớ tới chánh sự, vội vàng từ trên lưng lấy xuống cái sọt, đặt ở trên mặt đất, lại từ cái sọt lấy ra cái xẻng nhỏ, nhắm ngay gốc bụi rau diếp con lớn bắt đầu ra tay, không lâu lắm, đào được vài bụi rau diếp con.
Triệu Tương Nghi đứng ở một bên cũng không nhàn rỗi, một mặt hướng bốn phía quan sát, để phát hiện nhiều hơn thực vật thân thảo có thể dùng được, vừa dùng bàn tay nhỏ bé hỗ trợ nhổ rau diếp con.
Triệu Hoằng Lâm thấy, không khỏi đau lòng nói: “Tiểu muội mau dừng tay, cẩn thận những thứ này tổn thương tay của muội, ca ca làm là được rồi.”
“Sẽ không đâu, muội muốn tự mình nhổ những thứ này trở về, một lát chuẩn bị một chút cho gà con ăn!” Trên mặt Triệu Tương Nghi tràn đầy nụ cười ngọt ngào, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đắc chí giống như quả đào mật chín mộng, lộ ra lông tơ mềm mại.
“Vậy muội nói, gà vịt thật thích ăn những đồ này sao? Hơn nữa, loại này trồng trên hai mảnh đất hoang, thật có thể sống sao?” Mấy ngày nay Triệu Hoằng Lâm cùng tuổi muội chung đụng, xử sự của tiểu muội làm cho hắn quên mất nàng bất quá chỉ là đứa con nít bốn tuổi, giống như lúc này, sau khi Triệu Hoằng Lâm hỏi xong mới cười lẩm bẩm: “Ca ca cũng thiệt là, hỏi muội những thứ này ngay cả ta cũng không biết, muội thì càng thêm không biết.”
Triệu Tương Nghi chỉ cười cười, vừa nhổ rau diếp con, vừa ở trong lòng kêu to, biết biết ta biết, ta chính là biết làm như vậy tương lai sẽ rất tốt, mới khích lệ các ngươi làm theo a.
Hai huynh muội bận rộn một hồi, cái sọt liền tràn đầy rau diếp con, tiếp theo Triệu Tương Nghi nhìn quanh nhìn quẩn nhưng không có phát hiện mới nào, liền tuyên bố muốn trở về, nghĩ thầm dù sao chờ vài ngày nữa bọn họ muốn nhổ rau dại trồng cũng phải tới sau núi, tạm thời không cần nóng lòng.
Thời điểm xuống núi, ở trong một thung lũng nhỏ phát hiện mấy bụi tê dại đầu, rau cải thìa cùng lam nhạt, Triệu Tương Nghi liên tục kêu Triệu Hoằng Lâm dùng cái xẻng nhỏ lấy chút ít, những thứ này đều là thức ăn tốt nhất cho gia súc, mà sức sống cũng hùng mạnh nữa.
Về đến trong nhà, Triệu Tương Nghi cầm lấy một ít rau dại trong sọt khoe khoang với mọi người trong nhà, cũng từ đó biết được, tê dại đầu, cải thìa cùng lam nhạt nơi này gọi là cây gai, cải thìa đắng, cùng cây dương xỉ.
Hai người Triệu Tương Nghi cùng Triệu Hoằng Lâm chọn ra một khối đất hoang, bắt đầu nghiêm túc đem từng cây từng cây rau dại đi trồng. Hai khối đất này năm trước đã được xốp đất qua, cho nên lúc này trồng những loại rau này có vẻ đơn giản hơn nhiều, Triệu Tương Nghi cùng Triệu Hoằng Lâm người một đầu người một đuôi trồng trọt cây non, đất trên đầu trồng khá nhiều rau diếp con, nơi đuôi thì trồng loại rau mới phát hiện. Tách ra trồng như vậy, cũng dễ dàng theo tập tính thực vật mà trông coi chăm chút.
Vả lại, hai mảnh đất hoang này vốn có rất nhiều rau dại cỏ dại sinh sống, Triệu Tương Nghi căn cứ từ mình trí nhớ của kiếp trước tinh tế chọn lựa, cũng là chọn ra mấy thứ rau dại phải trồng ở nơi đất hoang, mảnh đất này bị Triệu Tương Nghi ở trong lòng âm thầm gọi là rau dại nên dễ dàng nhớ được.
Làm xong những thứ này thì đã là buổi chiều, Triệu Tương Nghi cầm một cái muôi để tưới nước cho tất cả rau dại, Triệu Hoằng Lâm cũng làm theo đi vào trong nhà xí của nhà nông lấy chút phân bón ra ngoài tưới cho chúng nó, tiếp theo, Triệu Tương Nghi liền đem một chút rau dại giữ lại cho Phương thị cắt nhỏ, cho gà vịt ăn hoặc nuôi heo con.
Phương thị cười nàng tính tình tiểu hài tử, lúc này trở lại cho gia súc ăn, chúng đã sớm chết đói rồi. Triệu Tương Nghi lúc này mới ý thức được của mình sơ suất, chỉ là nghĩ tới muốn nhổ trồng rau dại, lại quên đi việc này.
Phương thị thấy Đại phòng mỗi ngày đều bận rộn như vậy, chỉ vì vài loại rau dại, không khỏi chế nhạo: “Nghe qua giống rau cải chứ chưa nghe giống rau dại cỏ dại, cũng chưa từng thấy đem rau dại đi ăn, năm nay cũng không phải mất mùa, chắc đầu óc bị hỏng rồi!”
Triệu Tương Nghi không có để ý tới Dương thị châm chọc, chỉ ở trong lòng thầm nghĩ, phân nhà rồi, ngươi thấy nhà chúng ta từ từ tốt hơn, xem ngươi còn giống như hôm nay có tâm tình cười nhạo.
Ngày mai là mười tám tháng giêng, Triệu Nguyệt Cầm lại mặt, tuy nói hai nhà ở chung một thôn, nhưng đám người Phương thị cũng không thể vài ngày lại đi thăm Triệu Nguyệt Cầm, nếu truyền ra ngoài không phải hiểu lầm bọn họ không yên tâm khi nữ nhi ở Trương gia...... Đến lúc đó để cho người nhà Ngô thị biết được, bất mãn Triệu Nguyệt Cầm thì gay go.
Bởi vậy Phương thị chỉ có thể nhẫn nại từng ngày, chờ đến ngày Triệu Nguyệt Cầm lại mặt.
Bên này Triệu Nguyệt Cầm mới vừa xuất giá, bên kia Dương thị nhịn một hai ngày cuối cùng không nhịn được nữa, đem những lời kìm nén trong lòng đến hỏi Phương thị, hỏi bà có phải hay không nên thực hiện lời hứa cho ra ở riêng.
Phương thị cũng biết Dương thị sẽ không kìm nén được, nhưng chỉ nhàn nhạt trả lời, sau khi Triệu Nguyệt Cầm lại mặt, sẽ lập tức phân nhà, không cần nàng lúc nào cũng tới thăm dò.
Dương thị bị mất mặt, nhưng cũng không có phát tác khóc lóc om sòm, chỉ lấy ngón tay bấm vào lòng bàn tay mình, cái nhà này sẽ lập tức phân ra, cuộc sống khổ sở của Tam phòng bọn họ cũng sẽ nhanh chấm dứt, mà chờ đến sau khi ở riêng nhìn xem bọn họ sẽ như thế nào ở trước mặt mọi người mở mày mở mặt.
Cuối cùng mùa xuân cũng đi qua, mọi người lại bắt đầu năm mới đầy bận rộn, trước mắt vẫn còn tiết lạnh mùa xuân, thời tiết cũng không ấm áp, nên mọi người trong nhà cũng không gấp gáp cày bừa cấy mạ vụ xuân, chỉ là mỗi ngày đi qua mảnh ruộng vừa ý vài lần, mỗi ngày bấm đốt ngón tay tính toán, trễ nhất đến ngày hai tháng hai long sĩ đầu, nhất định phải đem đợt mạ đầu tiên của vụ xuân cắm vào trong ruộng.
Bởi vì Triệu Nguyệt Cầm gả đến nhà Trương Đồ Phu, cho nên năm nay Phương thị đi nhà Trương Đồ Phu mua lợn con, vừa vặn hàng năm nhà bọn hắn đều có heo mẹ sinh con, Trương Đồ Phu cũng sảng khoái, lấy giá rẻ cho Phương thị. Phương thị liền mua hai con heo, nuôi một cặp, nuôi tốt thì cuộc sống cũng khá hơn.
Mắt thấy công việc trong nhà lớn nhỏ cũng dần dần an ổn, Triệu Tương Nghi liền quấn lấy Triệu Hoằng Lâm mang mình đến sau núi để đào rau dại đem về trồng.
Đầu tiên, bọn họ đi đến nơi lần trước phát hiện phiến lớn rau diếp đắng, Triệu Tương Nghi chỉ vào một vài bụi rau diếp đắng mọc thành bụi lớn nhìn về phía đại ca nhà mình cười nói: ” Ca ca, chúng ta đem những loại rau diếp con này về nha, vịt gà thích nhất ăn những thứ này, sẽ đem rau diếp con này trộn lẫn với trấu thô cho heo con ăn, chắc hẳn chúng nó cũng rất thích!”
Triệu Hoằng Lâm nhớ lại lần trước tới phía sau núi, tiểu muội nhìn chằm chằm rau diếp con này không buông, chẳng lẽ trong lòng sớm đã có chủ ý này rồi hay sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi xấu hổ, mình năm nay cũng chín tuổi rồi, so sánh với tiểu muội lớn hơn nhiều như vậy, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới những biện pháp này......
Thấy Triệu Hoằng Lâm đang dùng một loại ánh mắt phức tạp kỳ quái nhìn mình, Triệu Tương Nghi tim đập mạnh, cho là Triệu Hoằng Lâm đang hoài nghi mình cái gì, vội vàng làm nũng chỉ vào cái sọt trên lưng Triệu Hoằng Lâm để phân tán sự chú ý của hắn nói: “Ai nha ca ca ở đây sững sờ cái gì nha! Nhanh nhanh mà đem sọt, rổ lấy xuống, đựng rau diếp con nha!”
Triệu Hoằng Lâm lúc này mới nhớ tới chánh sự, vội vàng từ trên lưng lấy xuống cái sọt, đặt ở trên mặt đất, lại từ cái sọt lấy ra cái xẻng nhỏ, nhắm ngay gốc bụi rau diếp con lớn bắt đầu ra tay, không lâu lắm, đào được vài bụi rau diếp con.
Triệu Tương Nghi đứng ở một bên cũng không nhàn rỗi, một mặt hướng bốn phía quan sát, để phát hiện nhiều hơn thực vật thân thảo có thể dùng được, vừa dùng bàn tay nhỏ bé hỗ trợ nhổ rau diếp con.
Triệu Hoằng Lâm thấy, không khỏi đau lòng nói: “Tiểu muội mau dừng tay, cẩn thận những thứ này tổn thương tay của muội, ca ca làm là được rồi.”
“Sẽ không đâu, muội muốn tự mình nhổ những thứ này trở về, một lát chuẩn bị một chút cho gà con ăn!” Trên mặt Triệu Tương Nghi tràn đầy nụ cười ngọt ngào, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đắc chí giống như quả đào mật chín mộng, lộ ra lông tơ mềm mại.
“Vậy muội nói, gà vịt thật thích ăn những đồ này sao? Hơn nữa, loại này trồng trên hai mảnh đất hoang, thật có thể sống sao?” Mấy ngày nay Triệu Hoằng Lâm cùng tuổi muội chung đụng, xử sự của tiểu muội làm cho hắn quên mất nàng bất quá chỉ là đứa con nít bốn tuổi, giống như lúc này, sau khi Triệu Hoằng Lâm hỏi xong mới cười lẩm bẩm: “Ca ca cũng thiệt là, hỏi muội những thứ này ngay cả ta cũng không biết, muội thì càng thêm không biết.”
Triệu Tương Nghi chỉ cười cười, vừa nhổ rau diếp con, vừa ở trong lòng kêu to, biết biết ta biết, ta chính là biết làm như vậy tương lai sẽ rất tốt, mới khích lệ các ngươi làm theo a.
Hai huynh muội bận rộn một hồi, cái sọt liền tràn đầy rau diếp con, tiếp theo Triệu Tương Nghi nhìn quanh nhìn quẩn nhưng không có phát hiện mới nào, liền tuyên bố muốn trở về, nghĩ thầm dù sao chờ vài ngày nữa bọn họ muốn nhổ rau dại trồng cũng phải tới sau núi, tạm thời không cần nóng lòng.
Thời điểm xuống núi, ở trong một thung lũng nhỏ phát hiện mấy bụi tê dại đầu, rau cải thìa cùng lam nhạt, Triệu Tương Nghi liên tục kêu Triệu Hoằng Lâm dùng cái xẻng nhỏ lấy chút ít, những thứ này đều là thức ăn tốt nhất cho gia súc, mà sức sống cũng hùng mạnh nữa.
Về đến trong nhà, Triệu Tương Nghi cầm lấy một ít rau dại trong sọt khoe khoang với mọi người trong nhà, cũng từ đó biết được, tê dại đầu, cải thìa cùng lam nhạt nơi này gọi là cây gai, cải thìa đắng, cùng cây dương xỉ.
Hai người Triệu Tương Nghi cùng Triệu Hoằng Lâm chọn ra một khối đất hoang, bắt đầu nghiêm túc đem từng cây từng cây rau dại đi trồng. Hai khối đất này năm trước đã được xốp đất qua, cho nên lúc này trồng những loại rau này có vẻ đơn giản hơn nhiều, Triệu Tương Nghi cùng Triệu Hoằng Lâm người một đầu người một đuôi trồng trọt cây non, đất trên đầu trồng khá nhiều rau diếp con, nơi đuôi thì trồng loại rau mới phát hiện. Tách ra trồng như vậy, cũng dễ dàng theo tập tính thực vật mà trông coi chăm chút.
Vả lại, hai mảnh đất hoang này vốn có rất nhiều rau dại cỏ dại sinh sống, Triệu Tương Nghi căn cứ từ mình trí nhớ của kiếp trước tinh tế chọn lựa, cũng là chọn ra mấy thứ rau dại phải trồng ở nơi đất hoang, mảnh đất này bị Triệu Tương Nghi ở trong lòng âm thầm gọi là rau dại nên dễ dàng nhớ được.
Làm xong những thứ này thì đã là buổi chiều, Triệu Tương Nghi cầm một cái muôi để tưới nước cho tất cả rau dại, Triệu Hoằng Lâm cũng làm theo đi vào trong nhà xí của nhà nông lấy chút phân bón ra ngoài tưới cho chúng nó, tiếp theo, Triệu Tương Nghi liền đem một chút rau dại giữ lại cho Phương thị cắt nhỏ, cho gà vịt ăn hoặc nuôi heo con.
Phương thị cười nàng tính tình tiểu hài tử, lúc này trở lại cho gia súc ăn, chúng đã sớm chết đói rồi. Triệu Tương Nghi lúc này mới ý thức được của mình sơ suất, chỉ là nghĩ tới muốn nhổ trồng rau dại, lại quên đi việc này.
Phương thị thấy Đại phòng mỗi ngày đều bận rộn như vậy, chỉ vì vài loại rau dại, không khỏi chế nhạo: “Nghe qua giống rau cải chứ chưa nghe giống rau dại cỏ dại, cũng chưa từng thấy đem rau dại đi ăn, năm nay cũng không phải mất mùa, chắc đầu óc bị hỏng rồi!”
Triệu Tương Nghi không có để ý tới Dương thị châm chọc, chỉ ở trong lòng thầm nghĩ, phân nhà rồi, ngươi thấy nhà chúng ta từ từ tốt hơn, xem ngươi còn giống như hôm nay có tâm tình cười nhạo.
Ngày mai là mười tám tháng giêng, Triệu Nguyệt Cầm lại mặt, tuy nói hai nhà ở chung một thôn, nhưng đám người Phương thị cũng không thể vài ngày lại đi thăm Triệu Nguyệt Cầm, nếu truyền ra ngoài không phải hiểu lầm bọn họ không yên tâm khi nữ nhi ở Trương gia...... Đến lúc đó để cho người nhà Ngô thị biết được, bất mãn Triệu Nguyệt Cầm thì gay go.
Bởi vậy Phương thị chỉ có thể nhẫn nại từng ngày, chờ đến ngày Triệu Nguyệt Cầm lại mặt.