Edit: Thiên Âm
Dựa theo tính tình hồ nháo của Cao thị, trong lòng bà ta tuy biết chuyện Dương thị có thể trở về Triệu gia chuyện không thể nào, nhưng vẫn muốn nháo lên, tựa như không quậy mọi người thì không được vậy, mặc dù Dương thị không thể quay về Triệu gia, nhưng bà ta vẫn có thể kiếm chút lợi.
Triệu Tương Nghi nào biết được ý nghĩ của Cao thị, trong lòng rất là bực bội.
Cũng may trời cũng chạng vạng tối, Triệu Tín Lương và mọi người cũng đã trở về, Cao thị thấy thế cũng không dám ở lại nữa, chỉ phẫn nộ ra khỏi Triệu gia.
Vì thế, Phương thị giống như hao tổn rất nhiều tinh thần mà ngồi xuống ghế, Triệu Tín Lương phải gọi nhiều lần bà mới mơ hồ nói một câu: “A? con vừa mới nói gì?”
Triệu Tín Lương tạm thời đem lời nói trong lòng nuốt vào, rất lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy, sao lại rầu rĩ không vui, thân thể có chỗ nào không khỏe ư?”
Phương thị thấy lão đại hỏi liền hít thật sâu, rồi xoa xoa huyệt thái dương thấp giọng nói: “Cũng không phải…Chỉ là mẹ đang suy nghĩ, con người đôi lúc rất kỳ lạ, lúc vợ lão tam còn ở đây, mẹ thấy nàng ta không vừa mắt chút nào, luôn nghĩ sẽ có một ngày nào đó nàng ta bị trời phạt.” Nói đến đây, Phương thị lắc đầu, vô lực nói “Nhưng hai ngày nay, nàng ta phải ở trong tù, mẹ chỉ vừa nghĩ đến cảnh này thôi, trong lòng cũng rất là hoang mang, Tín Lương à, con nói xem chúng ta làm vậy có phải là nhẫn tâm quá không?”
“Ý của mẹ là, muốn con ra mặt đến tìm Hữu Căn, nhờ quan hệ mà thả nàng ta ra?” Triệu Tín Lương không tỏ ra thái độ gì, vứt luôn chuyện đang định nói với Phương thị.
Phương thị một hồi lâu không nói, cuối cùng chỉ lẩm bẩm:” Ta vốn kiên trì đi nàng ta đi gặp quan, dù sao nàng ta phải nhận gíao huấn mà thôi, nếu chuyện này mà giải quyết riêng, thì chỉ đơn giản đánh nàng ta vài cái, sau đó trực tiếp bảo lão tam hưu nàng ta …Khi đó ta vì tức giận, nên không có lo nhiều như vậy, cũng chỉ muốn hưu nàng ta cho xong, cho dù nàng ta không nhận được giáo huấn, đến lúc đó cũng quay về nhà chúng ta quấy rối, lại có thể làm thêm nhiều việc gây hại nữa, hậu quả kia ta thật không dám nghĩ đến…”
“Mẹ, thật ra không phải như mẹ nghĩ đâu?” Triệu Tín Lương suy nghĩ một lúc lâu, rồi ở ngay đối diện Phương thị ngồi xuống, “Kỳ thực ngày đó con giải nàng ta đến gặp Lý Chính, nhiều ít cũng có để ý. Sau lại nhìn thấy Hữu Căn ở đó, con cũng lặng lẽ dặn dò một câu, nếu sau này nàng ta có ý hối cãi vậy thì cũng dễ thương lượng hơn. Nói cách khác, Hữu Căn có đảm bảo với con, đến lúc đó sẽ tận lực rút ngắn kỳ hạn ở tù lại, nếu nàng ta có biểu hiện tốt có thể ra ngoài ngay không biết chừng.”
“Nào có đơn giản như vậy sao?” Phương thị có chút không dám tin tưởng, luôn cảm thấy con trai nói vậy là để an ủi mình.
Triệu Tín Lương gật đầu: “Con không phải là không nể mặt của lão tam, dầu gì cũng sống cùng một nhà mấy năm, cho dù là căm hận đến mấy nhưng đến lúc này rồi cũng sẽ không làm cái chuyện nhẫn tâm như vậy đâu. Kỳ thực con chỉ muốn tam đệ muội trải qua một lần giáo huấn thôi, có được một lần dạy dỗ này thì từ nay về sau tam đệ muội sẽ ý thức được sai lầm của mình, sẽ không tiếp tục hồ nháo, cho dù được thả ra ngoài cũng sẽ không gây tai họa về sau nữa.”
Phương thị suy nghĩ kỷ lại, liền gật đầu đồng ý: “Cứ làm như vậy đi, mẹ thấy không cách nào tốt hơn cách này.”
” Lão tam bên kia… Ừ, ý con là, đợi sau khi tam đệ muội được thả ra, có phải là sẽ để phu thê lão tam tái hợp lại?” Triệu Tín Lương cũng không biết tại sao, chỉ là lắm miệng hỏi một câu, theo lý thuyết chuyện này không phải là chuyện hắn phải lo, hẳn là lo lắng phương thị ưu buồn quá độ nên muốn giúp bà phân ưu thôi.
Phương thị nghe xong chỉ phất phất tay, rất quả quyết nói:”Con không phải là không thấy bộ dạng hàn nhát của lão tam, mẹ đoán nếu cả hai phu thê tụi nó tái hợp lại, ngày sau không phải sẽ hồ nháo mỗi ngày sao, không bằng cứ như vậy …Nha môn bên kia chúng ta còn có chút quan hệ, sau này nàng ta có được thả ra hay không, thì cứ xem tạo hóa của nàng ta đi…Còn lão tam bên này, cứ như vậy là được rồi, mẹ cũng không mong nàng ta một lần nữa bước vào cửa nhà này, mẹ không chịu nổi cái tính hồ nháo đó được đâu.”
“Ừ, con đã biết.” Triệu Tín Lương gật đầu, “Hữu Căn bên kia cũng đã đồng ý, sẽ chăm sóc cho, không để cho nàng ta chịu ủy khuất trong đó đâu.”
(bạn đang đọc truyện Cuộc ống nông thôn nhàn rỗi -Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút gia6y đọc truyện vui vẻ ^^)
Nghe được lời đảm bảo, Phương thị lúc này mới nhẹ nhõm thở phào, tâm tư cũng được thả lỏng. Rồi lại như nghĩ đến gì đó vừa nhìn Triệu Tín Lương vừa nói: “A, con có chuyện gì cần nói với mẹ sao?”
Triệu Tín Lương gật đầu, đang muốn nói thì Triệu Hoằng Lâm và Triệu Tương Nghi đi vào, Phương thị thấy thế chỉ mỉm cười:”Tương Nghi à, con tự tắm sao?”
Triệu Tương Nghi thập phần khéo léo gật đầu: “Nhị thẩm thẩm giúp con tắm.”
Phương thị cười cười khen ngợi: “Ta nói này, vợ lão nhị chính là người tốt à, lão nhị chính là có phúc khí mới lấy được người vợ như vậy. Tín Lương, con bây giờ làm ăn phát đạt như thế nhưng lại không có phúc khí giống như lão nhị….” Phương thị nói đi nói lại, không phải là muốn nhắc đến chung thân đại sự của Triệu Tín Lương sao, chỉ là một lần hôn nhân tan vỡ khiến cho con lớn của bà đặc biệt nhạy cảm với chuyện này, chỉ có thể nhắc đi nhắc lại chuyện này, quan tâm hỏi han thôi, “Đại phòng không có nữ nhân cũng không tiện, nương giờ cũng già rất nhiều, tay chân không lanh lẹ, Tín Lương a, con không nghĩ đến chuyện đi thêm bước nữa ư?”
“Mẹ, ở trước mặt tụi nhỏ, đừng có nói những lời này.” Triệu Tín Lương căn bản không có nghĩ đến chuyện tái giá, cũng không phải muốn giữ thân vì Lã thị hay gì khác, chỉ là lúc này chuyện quan trọng nhất chính là nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình, dưỡng Hoằng Lâm nên người, để Tương Nghi vui vẻ trưởng thành.
Về phần tái giá hay mấy việc tư khác, Triệu Tín Lương cũng chẳng lo lắng, chỉ cảm thấy nó quá xa vời, nếu sau này vẫn còn trễ nãi thì cứ để trễ nãi như vậy đi, dù sao trên hắn cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh, dưới lại có hai đứa con hiểu chuyện đến động lòng người, đối với hắn như vậy là đủ rồi. Hơn nữa qua chuyện của Lã thị, có thể nói thái độ của hắn đối với chuyện tình cảm vợ chồng và hôn nhân vẫn là lạnh nhạt, hắn đối với Lã thị đã từng rất săn sóc, nhưng cuối cùng Lã thị vẫn bỏ chồng chạy theo người khác, cũng khei61n cho tâm hắn lạnh dần…
“Cha, bên cạnh cha còn có con và đại ca.” Triệu Tương Nghi thấy Triệu Tín Lương hồi lâu không nói chuyện, còn cho rằng Triệu Tín Lương đang nhớ đến việc Lã thị bỏ trốn cùng tình nhân, vì vậy liền ngọt ngào nói một câu an ủi.
Nghe vậy, Triệu Tín Lương lập tức nở nụ cười, sờ sờ đầu con gái, cũng chỉ có con gái nhu thau65n động lòng người như thế.
Phương thị lại cố ý giận trách: “Con bé này, con biết cái gì, cha con ở vậy nuôi con phải chịu nhiều cô đơn, con cho là có mình ở bên cạnh là tốt rồi ư?”
Triệu Tương Nghi đương nhiên biết điều này, cho nên mới nói vậy, sau này nếu phụ thân có nhìn trúng ai, còn có ý định đi bước nữa, nàng tuyệt đối không ngăn cản, chỉ cần phụ thân có thể hạnh phúc là được rồi, nàng bất quá là có thêm một người mẹ kế mà thôi. Nhưng điều kiện đều tiên là nữ nhân đó phải là người đoan chính, không cần phải là nhân vật có thân phận lớn không biết an phận.
Bất quá nói đi nói lại thì, trải qua chuyện của Lã thị, con mắt nhìn người của phụ thân chắc chắn sẽ cao hơn, còn nữa, Lã thị chính là do bà nội và ông nội lựa chọn cho phụ thân, phụ thân căn bản không có quyền lựa chọn nữ nhân mình yêu, ánh mắt nhìn người kém chính là ông bà nội nha.
“Mẹ, đừng nói nữa, sẽ đem con bé dọa sợ mất.” Triệu Tín Lương không muốn bàn lại việc này.
Nhưng Triệu Hoằng lâm đúng lúc nói một câu: “Phàm là người tốt,có thể vào mắt cha, Hoằng lâm sẽ không bận tâm, Tương Nghi cũng sẽ không để ý, bọn con chỉ cần cha có thể hạnh phúc là được rồi.”
“Thấy không?” Phương thị liền nở nụ cười, khen Hoằng Lâm vừa hiểu chuyện và vân vân, lại nói tiếp,””Tín Lương a, mẹ thấy một, hai năm nữa con đã ba mươi rồi, cũng không còn nhỏ, bây giờ mà tìm, chỉ sợ là rất khó. Nhưng mà con là người cần lao,nhà bây giờ lại có điều kiện, chắc chắn sẽ có người nguyện ý lo lắng cho con, con không thử suy nghĩ một chút sao? Dù sao trên đời này còn rất nhiều nữ nhân tốt.”
Triệu Tín Lương xua tay:””Được rồi được rồi, mẹ, việc này hãy nói sau, tâm của con hiện tại chỉ đặt vào cái nhà này, chỉ hy vọng nhà chúng ta có thể bình an thuận lợi, mọi thứ hết thảy đều tốt. Mẹ cũng đừng có hao tổn tâm tư vì con, con tự biết chiếu cố mình mà.”
Phương thị thấy thế, cũng không nhắc lại đề tài này nữa, sau đó lại cười vỗ đầu mình:
“Con nhìn mẹ xem, sao lại có thể hồ đồ như vậy? Mới vừa rồi còn hỏi con có chuyện gì cần nói với mẹ đúng không, kết quả vừa mới mở miệng lại nói sang chuyện khác, thực sự là…” Phương thị nói không nói chỉ mỉm cười.
“À, mẹ mà không nhắc tới con thiếu chút nữa cũng quên.” Triệu Tín Lương ngược lại trở chủ đề chính,” Mẹ, mẹ có biết không, bách Vị Lâu ngày hôm nay xảy ra chuyện rồi.”
“Xảy ra chuyện gì? Sẽ không liên quan đến chúng ta chứ? Mấy người bọn họ có tìm đến chúng ta tính sổ không?” Phương thị vừa nghe ba chữ Bách Vị Lâu, tim liền đập thật nhanh, lo lắng hỏi.
Triệu Tương Nghi đứng ở một bên lẳng lặng nghe, tinh tế suy nghĩ.
Lại nghe Triệu Tín Lương nói tiếp: “Vạn Ph1uc Lâu cho người đến nói với con, Bách Vị Lâu hôm nay làm ra món mới, hơn nữa mỗi món đều là miễn phí, những khách nhân đương nhiên chưa thấy qua hấp dẫn như vậy, nên đều chạy qua Bách Vị Lâu. Kết quả, món ăn đều rất ngon, hơn nữa mọi người còn nhất trí cho rằng vị đạo có chút giống Vạn Phúc Lâu, chỉ là cuối cùng, người ăn món ăn mới đều xảy ra chuyện.”
“Gì? Con nói sao, chuyện là như thế nào?” Phương thị nhịn không được tò mò vội hỏi.
Chỉ nghe Triệu Tín Lương kể lại: “Phàm những thực khách ăn mới của bác Vị Lâu, sau khi trở về liền thượng thổ tả không ngừng, uống thuốc gì cũng không khỏi. Mắt thấy y quán trong Thanh Hà trấn đều chật ních bệnh nhân, ai nấy mặt đều hiện vẻ uể oải trắng xanh, nhìn rất dọa người, những bệnh nhân đó đều nói vì ăn món mới của Bách Vị Lâu xong mới xảy ra chuyện, nên cầm giấy chẩn bệnh đến Bạch Vị Lâu yêu cầu kiến giải, sau đó ngày càng nhiều người hơn, có người còn đến nha môn tố cáo Bách Vị Lâu, nói bọn họ xem mạng người như cỏ rác.”
“A? Tại sao có thể như vậy?” Phương thị có chút khó hiểu, sau đó lại nghĩ đến điểm quan trọng, “Có phải là do bí phương mà vợ lão tam đem đến không? Ai nha, Tín Lương, nếu quả thật là như vậy, con mau đến Vạn Phúc Lâu gặp Mạc lão bản để giải thích đi, miễn ông ấy cho rằng chúng ta cố tìm hợp tác với Bách Vị Lâu.”
Triệu Tín Lương gật đầu đáp ứng, nhờ hắn tự thuật lại, mà trong đầu cả nhà đều nghĩ đến tình cảnh của Bách Vị Lâu bên kia…
^^
Thiên Âm: Vì mình không có nhiều thời gian nên sẽ post trong blog trước, còn trong diễn đàn thì có bạn nào rãnh thấy dòng này thì xin post truyện giúp mình nhé
Dựa theo tính tình hồ nháo của Cao thị, trong lòng bà ta tuy biết chuyện Dương thị có thể trở về Triệu gia chuyện không thể nào, nhưng vẫn muốn nháo lên, tựa như không quậy mọi người thì không được vậy, mặc dù Dương thị không thể quay về Triệu gia, nhưng bà ta vẫn có thể kiếm chút lợi.
Triệu Tương Nghi nào biết được ý nghĩ của Cao thị, trong lòng rất là bực bội.
Cũng may trời cũng chạng vạng tối, Triệu Tín Lương và mọi người cũng đã trở về, Cao thị thấy thế cũng không dám ở lại nữa, chỉ phẫn nộ ra khỏi Triệu gia.
Vì thế, Phương thị giống như hao tổn rất nhiều tinh thần mà ngồi xuống ghế, Triệu Tín Lương phải gọi nhiều lần bà mới mơ hồ nói một câu: “A? con vừa mới nói gì?”
Triệu Tín Lương tạm thời đem lời nói trong lòng nuốt vào, rất lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy, sao lại rầu rĩ không vui, thân thể có chỗ nào không khỏe ư?”
Phương thị thấy lão đại hỏi liền hít thật sâu, rồi xoa xoa huyệt thái dương thấp giọng nói: “Cũng không phải…Chỉ là mẹ đang suy nghĩ, con người đôi lúc rất kỳ lạ, lúc vợ lão tam còn ở đây, mẹ thấy nàng ta không vừa mắt chút nào, luôn nghĩ sẽ có một ngày nào đó nàng ta bị trời phạt.” Nói đến đây, Phương thị lắc đầu, vô lực nói “Nhưng hai ngày nay, nàng ta phải ở trong tù, mẹ chỉ vừa nghĩ đến cảnh này thôi, trong lòng cũng rất là hoang mang, Tín Lương à, con nói xem chúng ta làm vậy có phải là nhẫn tâm quá không?”
“Ý của mẹ là, muốn con ra mặt đến tìm Hữu Căn, nhờ quan hệ mà thả nàng ta ra?” Triệu Tín Lương không tỏ ra thái độ gì, vứt luôn chuyện đang định nói với Phương thị.
Phương thị một hồi lâu không nói, cuối cùng chỉ lẩm bẩm:” Ta vốn kiên trì đi nàng ta đi gặp quan, dù sao nàng ta phải nhận gíao huấn mà thôi, nếu chuyện này mà giải quyết riêng, thì chỉ đơn giản đánh nàng ta vài cái, sau đó trực tiếp bảo lão tam hưu nàng ta …Khi đó ta vì tức giận, nên không có lo nhiều như vậy, cũng chỉ muốn hưu nàng ta cho xong, cho dù nàng ta không nhận được giáo huấn, đến lúc đó cũng quay về nhà chúng ta quấy rối, lại có thể làm thêm nhiều việc gây hại nữa, hậu quả kia ta thật không dám nghĩ đến…”
“Mẹ, thật ra không phải như mẹ nghĩ đâu?” Triệu Tín Lương suy nghĩ một lúc lâu, rồi ở ngay đối diện Phương thị ngồi xuống, “Kỳ thực ngày đó con giải nàng ta đến gặp Lý Chính, nhiều ít cũng có để ý. Sau lại nhìn thấy Hữu Căn ở đó, con cũng lặng lẽ dặn dò một câu, nếu sau này nàng ta có ý hối cãi vậy thì cũng dễ thương lượng hơn. Nói cách khác, Hữu Căn có đảm bảo với con, đến lúc đó sẽ tận lực rút ngắn kỳ hạn ở tù lại, nếu nàng ta có biểu hiện tốt có thể ra ngoài ngay không biết chừng.”
“Nào có đơn giản như vậy sao?” Phương thị có chút không dám tin tưởng, luôn cảm thấy con trai nói vậy là để an ủi mình.
Triệu Tín Lương gật đầu: “Con không phải là không nể mặt của lão tam, dầu gì cũng sống cùng một nhà mấy năm, cho dù là căm hận đến mấy nhưng đến lúc này rồi cũng sẽ không làm cái chuyện nhẫn tâm như vậy đâu. Kỳ thực con chỉ muốn tam đệ muội trải qua một lần giáo huấn thôi, có được một lần dạy dỗ này thì từ nay về sau tam đệ muội sẽ ý thức được sai lầm của mình, sẽ không tiếp tục hồ nháo, cho dù được thả ra ngoài cũng sẽ không gây tai họa về sau nữa.”
Phương thị suy nghĩ kỷ lại, liền gật đầu đồng ý: “Cứ làm như vậy đi, mẹ thấy không cách nào tốt hơn cách này.”
” Lão tam bên kia… Ừ, ý con là, đợi sau khi tam đệ muội được thả ra, có phải là sẽ để phu thê lão tam tái hợp lại?” Triệu Tín Lương cũng không biết tại sao, chỉ là lắm miệng hỏi một câu, theo lý thuyết chuyện này không phải là chuyện hắn phải lo, hẳn là lo lắng phương thị ưu buồn quá độ nên muốn giúp bà phân ưu thôi.
Phương thị nghe xong chỉ phất phất tay, rất quả quyết nói:”Con không phải là không thấy bộ dạng hàn nhát của lão tam, mẹ đoán nếu cả hai phu thê tụi nó tái hợp lại, ngày sau không phải sẽ hồ nháo mỗi ngày sao, không bằng cứ như vậy …Nha môn bên kia chúng ta còn có chút quan hệ, sau này nàng ta có được thả ra hay không, thì cứ xem tạo hóa của nàng ta đi…Còn lão tam bên này, cứ như vậy là được rồi, mẹ cũng không mong nàng ta một lần nữa bước vào cửa nhà này, mẹ không chịu nổi cái tính hồ nháo đó được đâu.”
“Ừ, con đã biết.” Triệu Tín Lương gật đầu, “Hữu Căn bên kia cũng đã đồng ý, sẽ chăm sóc cho, không để cho nàng ta chịu ủy khuất trong đó đâu.”
(bạn đang đọc truyện Cuộc ống nông thôn nhàn rỗi -Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút gia6y đọc truyện vui vẻ ^^)
Nghe được lời đảm bảo, Phương thị lúc này mới nhẹ nhõm thở phào, tâm tư cũng được thả lỏng. Rồi lại như nghĩ đến gì đó vừa nhìn Triệu Tín Lương vừa nói: “A, con có chuyện gì cần nói với mẹ sao?”
Triệu Tín Lương gật đầu, đang muốn nói thì Triệu Hoằng Lâm và Triệu Tương Nghi đi vào, Phương thị thấy thế chỉ mỉm cười:”Tương Nghi à, con tự tắm sao?”
Triệu Tương Nghi thập phần khéo léo gật đầu: “Nhị thẩm thẩm giúp con tắm.”
Phương thị cười cười khen ngợi: “Ta nói này, vợ lão nhị chính là người tốt à, lão nhị chính là có phúc khí mới lấy được người vợ như vậy. Tín Lương, con bây giờ làm ăn phát đạt như thế nhưng lại không có phúc khí giống như lão nhị….” Phương thị nói đi nói lại, không phải là muốn nhắc đến chung thân đại sự của Triệu Tín Lương sao, chỉ là một lần hôn nhân tan vỡ khiến cho con lớn của bà đặc biệt nhạy cảm với chuyện này, chỉ có thể nhắc đi nhắc lại chuyện này, quan tâm hỏi han thôi, “Đại phòng không có nữ nhân cũng không tiện, nương giờ cũng già rất nhiều, tay chân không lanh lẹ, Tín Lương a, con không nghĩ đến chuyện đi thêm bước nữa ư?”
“Mẹ, ở trước mặt tụi nhỏ, đừng có nói những lời này.” Triệu Tín Lương căn bản không có nghĩ đến chuyện tái giá, cũng không phải muốn giữ thân vì Lã thị hay gì khác, chỉ là lúc này chuyện quan trọng nhất chính là nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình, dưỡng Hoằng Lâm nên người, để Tương Nghi vui vẻ trưởng thành.
Về phần tái giá hay mấy việc tư khác, Triệu Tín Lương cũng chẳng lo lắng, chỉ cảm thấy nó quá xa vời, nếu sau này vẫn còn trễ nãi thì cứ để trễ nãi như vậy đi, dù sao trên hắn cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh, dưới lại có hai đứa con hiểu chuyện đến động lòng người, đối với hắn như vậy là đủ rồi. Hơn nữa qua chuyện của Lã thị, có thể nói thái độ của hắn đối với chuyện tình cảm vợ chồng và hôn nhân vẫn là lạnh nhạt, hắn đối với Lã thị đã từng rất săn sóc, nhưng cuối cùng Lã thị vẫn bỏ chồng chạy theo người khác, cũng khei61n cho tâm hắn lạnh dần…
“Cha, bên cạnh cha còn có con và đại ca.” Triệu Tương Nghi thấy Triệu Tín Lương hồi lâu không nói chuyện, còn cho rằng Triệu Tín Lương đang nhớ đến việc Lã thị bỏ trốn cùng tình nhân, vì vậy liền ngọt ngào nói một câu an ủi.
Nghe vậy, Triệu Tín Lương lập tức nở nụ cười, sờ sờ đầu con gái, cũng chỉ có con gái nhu thau65n động lòng người như thế.
Phương thị lại cố ý giận trách: “Con bé này, con biết cái gì, cha con ở vậy nuôi con phải chịu nhiều cô đơn, con cho là có mình ở bên cạnh là tốt rồi ư?”
Triệu Tương Nghi đương nhiên biết điều này, cho nên mới nói vậy, sau này nếu phụ thân có nhìn trúng ai, còn có ý định đi bước nữa, nàng tuyệt đối không ngăn cản, chỉ cần phụ thân có thể hạnh phúc là được rồi, nàng bất quá là có thêm một người mẹ kế mà thôi. Nhưng điều kiện đều tiên là nữ nhân đó phải là người đoan chính, không cần phải là nhân vật có thân phận lớn không biết an phận.
Bất quá nói đi nói lại thì, trải qua chuyện của Lã thị, con mắt nhìn người của phụ thân chắc chắn sẽ cao hơn, còn nữa, Lã thị chính là do bà nội và ông nội lựa chọn cho phụ thân, phụ thân căn bản không có quyền lựa chọn nữ nhân mình yêu, ánh mắt nhìn người kém chính là ông bà nội nha.
“Mẹ, đừng nói nữa, sẽ đem con bé dọa sợ mất.” Triệu Tín Lương không muốn bàn lại việc này.
Nhưng Triệu Hoằng lâm đúng lúc nói một câu: “Phàm là người tốt,có thể vào mắt cha, Hoằng lâm sẽ không bận tâm, Tương Nghi cũng sẽ không để ý, bọn con chỉ cần cha có thể hạnh phúc là được rồi.”
“Thấy không?” Phương thị liền nở nụ cười, khen Hoằng Lâm vừa hiểu chuyện và vân vân, lại nói tiếp,””Tín Lương a, mẹ thấy một, hai năm nữa con đã ba mươi rồi, cũng không còn nhỏ, bây giờ mà tìm, chỉ sợ là rất khó. Nhưng mà con là người cần lao,nhà bây giờ lại có điều kiện, chắc chắn sẽ có người nguyện ý lo lắng cho con, con không thử suy nghĩ một chút sao? Dù sao trên đời này còn rất nhiều nữ nhân tốt.”
Triệu Tín Lương xua tay:””Được rồi được rồi, mẹ, việc này hãy nói sau, tâm của con hiện tại chỉ đặt vào cái nhà này, chỉ hy vọng nhà chúng ta có thể bình an thuận lợi, mọi thứ hết thảy đều tốt. Mẹ cũng đừng có hao tổn tâm tư vì con, con tự biết chiếu cố mình mà.”
Phương thị thấy thế, cũng không nhắc lại đề tài này nữa, sau đó lại cười vỗ đầu mình:
“Con nhìn mẹ xem, sao lại có thể hồ đồ như vậy? Mới vừa rồi còn hỏi con có chuyện gì cần nói với mẹ đúng không, kết quả vừa mới mở miệng lại nói sang chuyện khác, thực sự là…” Phương thị nói không nói chỉ mỉm cười.
“À, mẹ mà không nhắc tới con thiếu chút nữa cũng quên.” Triệu Tín Lương ngược lại trở chủ đề chính,” Mẹ, mẹ có biết không, bách Vị Lâu ngày hôm nay xảy ra chuyện rồi.”
“Xảy ra chuyện gì? Sẽ không liên quan đến chúng ta chứ? Mấy người bọn họ có tìm đến chúng ta tính sổ không?” Phương thị vừa nghe ba chữ Bách Vị Lâu, tim liền đập thật nhanh, lo lắng hỏi.
Triệu Tương Nghi đứng ở một bên lẳng lặng nghe, tinh tế suy nghĩ.
Lại nghe Triệu Tín Lương nói tiếp: “Vạn Ph1uc Lâu cho người đến nói với con, Bách Vị Lâu hôm nay làm ra món mới, hơn nữa mỗi món đều là miễn phí, những khách nhân đương nhiên chưa thấy qua hấp dẫn như vậy, nên đều chạy qua Bách Vị Lâu. Kết quả, món ăn đều rất ngon, hơn nữa mọi người còn nhất trí cho rằng vị đạo có chút giống Vạn Phúc Lâu, chỉ là cuối cùng, người ăn món ăn mới đều xảy ra chuyện.”
“Gì? Con nói sao, chuyện là như thế nào?” Phương thị nhịn không được tò mò vội hỏi.
Chỉ nghe Triệu Tín Lương kể lại: “Phàm những thực khách ăn mới của bác Vị Lâu, sau khi trở về liền thượng thổ tả không ngừng, uống thuốc gì cũng không khỏi. Mắt thấy y quán trong Thanh Hà trấn đều chật ních bệnh nhân, ai nấy mặt đều hiện vẻ uể oải trắng xanh, nhìn rất dọa người, những bệnh nhân đó đều nói vì ăn món mới của Bách Vị Lâu xong mới xảy ra chuyện, nên cầm giấy chẩn bệnh đến Bạch Vị Lâu yêu cầu kiến giải, sau đó ngày càng nhiều người hơn, có người còn đến nha môn tố cáo Bách Vị Lâu, nói bọn họ xem mạng người như cỏ rác.”
“A? Tại sao có thể như vậy?” Phương thị có chút khó hiểu, sau đó lại nghĩ đến điểm quan trọng, “Có phải là do bí phương mà vợ lão tam đem đến không? Ai nha, Tín Lương, nếu quả thật là như vậy, con mau đến Vạn Phúc Lâu gặp Mạc lão bản để giải thích đi, miễn ông ấy cho rằng chúng ta cố tìm hợp tác với Bách Vị Lâu.”
Triệu Tín Lương gật đầu đáp ứng, nhờ hắn tự thuật lại, mà trong đầu cả nhà đều nghĩ đến tình cảnh của Bách Vị Lâu bên kia…
^^
Thiên Âm: Vì mình không có nhiều thời gian nên sẽ post trong blog trước, còn trong diễn đàn thì có bạn nào rãnh thấy dòng này thì xin post truyện giúp mình nhé