Editor: TieuTieu“Đứa trẻ nhỏ như vậy đã cho thuốc, lương tâm người này thật sự rất xấu”.
Lã Tử Nguyệt tức đến đỏ mặt, Tô Tuyết Trinh sờ mặt để đánh thức, không phản ứng, lúc này Cao Trường Đông đi đến, đưa túi thuốc nhỏ lục soát được cho cô, “Chị dâu, đây là thuốc lục soát ra, chị xem có tác dụng cho việc chữa trị không”.
Tô Tuyết Trinh cầm xem tỉ mỉ, nhận ra đây là thuốc an thần, trong y học thường dùng thuốc an thần và thuốc ngủ, đồ chơi này có thể chữa bệnh, nhưng uống nhiều sẽ bị trúng độc, thời gian dài đi vào sẽ mê man, cuối cùng sẽ dẫn đến suy hô hấp mà chết.
Hệ thống tiêu hóa của trẻ em yếu hơn người trưởng thành rất nhiều, nhu động ruột cũng rất chậm, sẽ không hấp thụ quá nhanh, nhưng mà như đứa trẻ này đã hôn mê như vậy, chỉ sợ không phải cô ta cho quá lượng thuốc an thần, chính là đã đút vào rất lâu rồi.
Tô Tuyết Trinh thử cho thuốc gây nôn cho đứa bé, hoàn toàn không tác dụng, Đỗ Hồng là đã mài ra bột cho đứa bé uống, vẫn may đứa trẻ vẫn thở, trước mắt chỉ còn lại một cách chữa trị - rửa dạ dày.
Tô Tuyết Trinh sắp xếp Lã Tử Nguyệt chuẩn bị dụng cụ rửa dạ dày, vừa mới quay người nói với Cao Trường Đông, anh ta là cấp dưới của Sầm Bách, hai người trước đây cũng gặp nhau mấy lần, cũng tính hiểu rõ: “Người bên trong vất vả bên em xử lý rồi”.
“Lúc nói chuyện chị cũng hỏi rồi, cô ta khả năng ở bên phía sông Phần, bọn em đợi tý đi kiểm tra xem, rất có khả năng vẫn còn đồng bọn, trong phòng không biết có người bị bắt cóc khác không”.
“Vâng, em trở về báo cáo với anh Sầm”.
Cao Trường Đông quan tâm, lại hỏi: “Chị dâu, chị có bị dọa sợ không?Tô Tuyết Trinh lắc đầu, “Chị có thể sợ cái gì”.
Cao Trường Đông thở phào nhẹ nhõm, trong Cục rất nhiều người biết Sầm Bách chăm sóc gia đình rất tốt, mấy ngày trước còn phát kẹo mừng cho người trong Cục chúng tối nói là vợ mang thai rồi, nếu lúc này mà biết chị dâu vừa gặp kẻ buôn người, chỉ sợ là bị dọa không hề nhẹ.
“Vậy em dẫn người đi trước, đứa bé bên chị nhận chữa trị, sau đó bên em sẽ cử người đến theo dõi liên tục, sẽ tìm người nhà cho nó”.
Tô Tuyết Trinh trả lời được, nhìn Đỗ Hồng bị hai người áp giải đi phòng khám đi ra, ánh mắt hung ác nhìn cô, “Mày đợi đó, tao sẽ không tha cho mày”.
Cao Trường Đông một chân đá tới, “Đồ xui xẻo, hung dữ với ai ở đây?”“Trước mắt cần xem đất nước chúng ta có thể tha có mày hay không !”Sự thù ghét trong mắt quá mãnh liệt, nhìn Tô Tuyết Trinh tim đập, cảm thấy sợ hãi muộn màng, trong nháy mắt không nói gì.
Cao Trường Đông và Từ Chí Hổ áp giải người đi, Tô Tuyết Trinh hít một hơi thật sâu, vào phòng phẫu thuật chuẩn bị rửa dạ dày cho đứa bé.
Không biết xưng hô như thế nào, Lã Tử Nguyệt đặt cho đứa bé một cái tên, “Nhìn thấy da nó trắng như vậy, thì gọi là Tiểu Bạch”.
Tô Tuyết Trinh vốn dĩ rất sợ nhưng bị câu này của cô chọc cười rồi, im lặng bắt đầu quy trình rửa dạ dày.
Bởi vì đứa bé quá nhỏ, trước mắt chỉ có thể chọn dùng ống tiêm để rửa dạ dày, nối ống trước, phía dưới nối ống tiêm, hút ra dung dịch trong dạ dày, phần này giữ lại để đánh dấu đi kiểm tra.
Dung dịch rửa dạ dày được rửa nhiều lần cho đến khi rửa sạch.
Cuối cùng, Tô Tuyết Trinh sắp xếp cho Tiểu Bạch tiêm nước muối đường glucose và dặn dò Lã Tử Nguyệt: "Trước tiên hãy cho Tiểu Bạch nhịn ăn từ đến tiếng, sau đó sắp xếp cho con bú”.
Việc cần làm đều đã làm rồi, sau đó cần xem Tiểu Bạch có thể vượt qua hay không rồi.
.