Trương Bá Lâm nói xung quanh bến tàu hầu như đều có quán trọ, vì vậy đoàn người đi một vòng, tìm thấy một khách điếm cách bến tàu không xa tên là Duyệt Lai, ngoài cửa có treo hai câu đối : Cận Duyệt viễn Lai, tân chí như quy*. Trương Bá Lâm đi vào xem trước, nhìn thấy bên trong sạch sẽ gọn gàng, hỏi qua tiểu nhị, vẫn còn phòng trống, liền đi ra hỏi mọi người. “Là nơi này đi, thế nào?”.
*Chơi chữ 2 từ trong tên khách điếm. Duyệt = vui lòng, Lai đến. Nghĩa 2 câu đối là người ở gần thì thấy tâm vui, người xa tới thì ưu ái chọn ở lại, mới đến mà tưởng như về nhà.
Mọi người đều gật đầu, lục tục kéo nhau đi vào, trong đó cám thấy mới lạ nhất chính là Lâm Y, từ lúc nàng xuyên qua đến Bắc Tống, đây là lần đầu đi vào khách điếm, không nhịn được đưa mắt nhìn xung quanh quan sát. Khách điếm có hai tầng, lầu dưới bố trí bàn ghế phục vụ người đến ăn cơm uống rượu, cầu thang bên trong dẫn lên, lầu trên là một dãy phòng cho khách trọ ở lại qua đêm.
Tiểu nhị nghe nói bọn họ nhiều người như vậy đều muốn trọ lại, vô cùng vui mừng, cúi đầu khom lưng dẫn bọn họ tới quầy đăng kí, không ngờ sắp xếp hết phòng trọ lại thiếu mất hai gian, liền khó xử. Trương Bá Lâm trở lại hỏi mọi người. “Khách điếm này không đủ phòng, chúng ta kiếm chỗ khác vậy?”.
Chưởng quầy tiếc không muốn bỏ qua việc kinh doanh này, vội hỏi. “Vẫn còn hai phòng trống, chỉ là đã được một vị quan nhân đặt trước, các vị khách quan trước đợi một chút, ta sai tiểu nhị đến hỏi, nếu anh ta không cần nữa thì đưa cho các vị ở”.
Tiểu nhị cầm khăn trong tay vắt ngay lên vai đáp. “Chưởng quầy, Hồng Đại quan nhân mặc dù đặt phòng trước nhưng chưa đặt cọc tiền, không tính, hỏi làm chi nha, chúng ta trực tiếp đưa mấy vị khách quan này lên lầu luôn”.
Chưởng quầy trầm ngâm một lát, nói. “Thôi được, tạm thời ngươi đưa khách lên trước, nếu anh ta đến, ta sẽ thương lượng với anh ta sau”.
Tiểu nhị liền tiếp đón mọi người lên lầu, Trương Trọng Vi sợ gây ra rắc rối, kéo tay Trương Bá Lâm nói. “Ca ca, đã được người ta đặt trước rồi, chúng ta vẫn nên tìm nơi khác đi”.
Trương Bá Lâm gan to, nói. “Sợ cái gì, chúng ta cũng không phải không trả tiền, cho dù người kia tìm tới, cũng là chưởng quầy thương lượng, chúng ta có liên quan gì đâu”.
Trương Trọng Vi còn muốn khuyên nữa, Lí Thư bên cạnh lại nôn một trận, Trương Bá Lâm vội vàng tiến đến đỡ cô, thím Chân vuốt lưng, Cẩm Thư đưa khăn tay, Thanh Liên đi rót nước, nhất thời rối loạn một nùi. Lâm Y lại gần kéo tay áo Trương Trọng Vi, nói nhỏ. “Quên đi, dừng ở đây thôi, Đại tẩu như vậy, sợ là không đi được”.
Trương Trọng Vi thấy mọi người rối tung bên kia, cũng không nói tiếp được gì, đành phải gật đầu, theo mọi người lên lầu. Lâm Y tới hỗ trợ mọi người chăm sóc Lí Thư, đợi cô hồi phục mới đi lên. Trên lầu có năm gian phòng trống, hai gian phòng hảo hạng đã có vợ chồng Trương Đống và Trương Lương vào ở, còn lại ba gian hạng nhất, vợ chồng Trương Bá Lâm một gian, vợ chồng Trương Trọng Vi một gian, còn một gian cho Trương Tuấn Minh cùng bà vú.
Tiểu nhị còn đang chờ ở thang lầu, đợi Lí Thư và Lâm Y đi lên, nhân tiện nói. “Hai vị phu nhân, đằng sau khách điếm chúng tôi có sắp xếp phòng hạng thấp, dùng cho người hầu ở, mỗi đêm mười văn tiền”.
Giá này vô cùng rẻ, Lí Thư và Lâm Y đều gật đầu, phân phó nha hoàn bà tử hai phòng theo tiểu nhị xuống lầu. Thanh Liên đã quen ở khoang hạng nhất trên thuyền, ngại phòng hạng thấp u ám, ẩm ướt, liền lôi kéo Cẩm Thư bàn bạc. “Cẩm Thư tỷ tỷ, tỷ tỷ là nha hoàn hầu hạ bên người Đại thiếu phu nhân, sao không nói thiếu phu nhân thuê cho chúng ta tạp phòng khô ráo chút mà ở, dù sao cũng dễ chịu hơn phòng hạng thấp ẩm mốc kia”.
Cẩm Thư cũng là người chưa từng chịu khổ, không chịu nổi phòng hạng thấp, nhưng cô ta nhìn Thanh Liên vô cùng không vừa mắt, liền cố ý tăng âm lượng, nói. “Chúng ta chẳng qua chỉ là nha hoàn mà thôi, chủ nhân cho ở đâu thì ở đó, làm sao được phép cò kè mặc cả.”
Lí Thư nghe nói như thế, nhìn về phía hai cô ta, rồi cười khổ với Lâm Y. “Nha hoàn nhà ta vô phép vô tắc, khiến em dâu chê cười rồi”.
Lâm Y cười nói. “Mỗi nhà đều có cái khó riêng”. Nàng nhìn bộ dạng Lí Thư là đang định giáo huấn Thanh Liên, vội vén áo hành lễ chào, tìm gian phòng của mình, đẩy cửa đi vào. Trương Trọng Vi thân thể không thoải mái, đã cởi áo nằm xuống, Lâm Y đi qua sờ sờ trán của chàng, rồi lại sờ trán của mình. “Hình như bớt nóng hơn hôm qua, xem ra đơn thuốc lang trung kê hôm qua dù đắt nhưng vẫn rất hữu hiệu”.
Trương Trọng Vi xấu hổ nói. “Ta còn chưa kiếm được một văn, đã tiêu không ít của hồi môn của em”.
Lâm Y giận trách. “Đã làm vợ chồng, chàng còn phân biệt của em của chàng gì nữa, lời này chàng chớ nhắc lại”.
Cách vách bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc, Trương Trọng Vi không nghĩ tới phòng trọ ở đây lại cách âm kém như vậy, liền kinh hãi hỏi. “Là ai?”.
Lâm Y vội xua tay. “Đừng hoảng, đại khái là Đại tẩu đang dạy dỗ nha hoàn thôi”.
Trương Trọng Vi từng ở gần Thanh Liên một quãng thời gian không ngắn, một lát sau nhận ra tiếng cô ta, chàng nói. “Sớm biết có hôm nay, lúc trước sao phải vậy”.
Lâm Y không hiểu, hỏi. “Chàng đang nói ai?”.
Trương Trọng Vi trả lời. “Nếu từ sớm Thanh Liên đã biết Đại tẩu không thích cô ta, lúc trước còn bò lên giường đại ca sao?”.
Lâm Y liếc mắt khinh thường, thuận tay nhéo lỗ tai chàng, mắng. “Không ngờ chàng vẫn còn rất quan tâm tới Thanh Liên, không bằng ta nói Đại tẩu một tiếng, mang về đây cho chàng ở cùng phòng, được không?”.
Trương Trọng Vi không hiểu nói. “Em ghen bậy gì đó, nếu lúc trước ta có ý với cô ta sao lại đuổi cô ta ra khỏi cửa, chẳng qua là cảm thán cảm thán chút thôi mà”.
Lâm Y buông lỏng tay, thuận thế ngồi xuống cạnh chàng. “Đừng nói Thanh Liên, ngay cả Đại tẩu, ta thấy cũng là tự mình chuốc lấy, rõ ràng không muốn Đại ca thân mật với thông phòng, còn cố tình hết lần này đến lần nọ đẩy Đại ca vào lòng người khác”.
Cách vách truyền đến tiếng Trương Bá Lâm trách mắng Thanh Liên. “Đại thiếu phu nhân đang có bầu, ngươi còn chóc thiếu phu nhân tức giận, thật to gan!”.
Thanh Liên có lẽ đã bị đánh vài cái, tiếng khóc lại vang lên, trong nhất thời tiếng quát mắng, tiếng khóc đan vào nhau, thật là vô cùng ầm ỹ. Trương Trọng Vi bị quấy nhiễu không ngủ được, lại không tiện sang cách vách khuyên giải, bèn cùng Lâm Y ngồi trên giường ngả đầu vào vai nhau tiếp tục nói chuyện phiếm. “Đáng tiếc là phải trì hoãn rồi”.
Lâm Y ngạc nhiên. “Trì hoãn chuyện gì?”.
Trương Trọng Vi sờ sờ bụng nàng, trả lời. “Ta bị bệnh kéo mất mấy ngày, khiến việc sinh con bị trì hoãn rồi”.
Lâm Y vỗ lên tay chàng. “Chàng không thấy Đại tẩu vất vả thế nào sao, em mới không muốn mang thai trên đường đi”.
Trương Trọng Vi ngạc nhiên nói. “Việc này có thể theo ý em?”.
Lâm Y lén nhìn một tay nải trên bàn, bên trong cất thuốc tránh thai Dương thị đưa cho nàng, nhưng nàng không tính nói việc này cho Trương Trọng Vi biết, chỉ nói. “Chàng bớt quấn quýt lấy em đi là được”.
Trương Trọng Vi cười hì hì, sáp lại gần hôn lên cổ nàng một cái. “Việc này khó mà làm được”.
Lúc này cách vách đã yên tĩnh lại, Lâm Y đẩy chàng ra. “Nhân lúc không ai khóc nháo, tranh thủ nghỉ ngơi đi, sáng mai em còn phải dậy sớm sắc thuốc cho chàng đây”.
Trương Trọng Vi nói. “Đã có Thanh Miêu rồi mà”.
Lâm Y ấn chàng xuống giường, đắp chăn cẩn thận trả lời. “Em không yên tâm”.
Hai người đều không có tật xấu lạ giường, ôm nhau rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Y thức dậy trước, sắc xong chén thuốc mang vào, bưng tới cho Trương Trọng Vi uống, lại nói. “Em thấy thuốc này đắt, nhưng không biết có phải lão lang trung kia lừa gạt chúng ta không nữa, hay là để em xuống phố hỏi thăm vài tiệm thuốc bắc, xem thử giá cả thế nào, chàng thấy được không?”.
Nếu Trương Trọng Vi tiêu tiền của chính chàng, hẳn sẽ nói một câu “Thôi bỏ đi”, nhưng thuốc này là dùng tiền hồi môn của Lâm Y mua, bản thân nàng ngại đắt, chàng còn nói được gì, đành nói. “Ta đi với em”.
Lâm Y hỏi thăm giá thuốc chỉ là cái cớ mà thôi, sao có thể để chàng theo cùng. vội ngăn. “Em ra phố còn không phải vì chàng, nếu chàng đi theo, bệnh tình nặng thêm thì biết làm sao?”.
Trương Trọng Vi nghĩ nghĩ, nói. “Chúng ta lần đầu đến Tiếp Châu, không biết tình hình trên đường thế nào, em dẫn Thanh Miêu theo, mượn của Đại tẩu thêm vài người nữa đi theo”.
Lâm Y gật đầu, dặn chàng nghỉ ngơi thật tốt, lại đi cách vách mượn của Lí Thư hai tên đầy tớ, thêm Thanh Miêu, bốn người một hàng xuống phố. Lâm Y và Thanh Miêu đi trước, hai tên đầy tớ theo sau, đến trước một hiệu thuốc lớn, một trong hai đầy tớ tiến lên bẩm. “Nhị thiếu phu nhân, lang trung xem bệnh cho Nhị thiếu gia chính là ở chỗ này”.
Thanh Miêu hỏi Lâm Y. “Vậy chúng ta đi vào trong xem thử?”.
Lâm Y cười nói. “Thuốc Nhị thiếu gia đang uống là tiệm này bốc, chúng ta cũng không phải không biết giá thuốc, còn vào trong xem chi nữa?”.
Mọi người cảm thấy có lý, liền tiếp tục đi phía trước, tới cuối đường, nhìn thấy có hiệu thuốc bắc nhỏ hơn, Lâm Y bảo hai tên đầy tớ và Thanh Miêu chờ ở cửa, tự mình đi vào, hỏi một vị lang trung. “Tôi vô tình có được phương thuốc ngừa thai, cũng không biết có tốt hay không, muốn nhờ lang trung xem giúp một chút”.
Lang trung đưa tay ra hỏi. “Đơn thuốc đâu? Xin đưa tôi nhìn xem”.
Lâm Y lấy phương thuốc Dương thị đưa ra, không ngờ sau khi lang trung xem xong, vẻ mặt kinh ngạc, vội hỏi. “Vị phu nhân này, đã từng uống thuốc theo đơn đây chưa?”
Lâm Y không hiểu, lắc đầu nói. “Chưa từng. Sao vậy, đây không phải thuốc ngừa thai ư?”.
Lang trung lương y như từ mẫu, thấy nàng lắc đầu, liền thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng nói. “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”. Sau đó giải thích. “Thuốc này ngừa thai thì đúng là ngừa thai, nhưng tất cả đều là dược liệu mạnh, dùng chỉ một chút thì ngừa đến cả đời không thể sinh con”.
Lâm Y âm thầm kinh hãi, may mắn nàng cẩn thận phòng hờ, không lỗ mãng dùng ngay, bằng không cả đời tiếc nuối, hối hận cũng không kịp. Nàng lấy lại bình tĩnh, nói. “Đa tạ lang trung đã cho biết, chẳng hay có loại thuốc nào có thể tạm thời ngừa thai mà không ảnh hưởng đến thân thể không?”.
Lang trung cười nói. “Thuốc ngừa thai đương nhiên là có, chẳng qua thuốc luôn có ba phần độc, đã là thuốc thì uống nhiều đều không tốt”.
Lời này không giả, Lâm Y lại hỏi. “Không biết thuốc ngừa thai dùng như thế nào?”.
Lang trung nói. “Sắc thuốc theo đơn đã kê, sinh hoạt vợ chồng xong thì uống ngay”.
Lâm Y âm thầm cân nhắc, uống thuốc kiểu đó cũng giống như thuốc ngừa thai khẩn cấp của mấy ngàn năm sau, xong thì uống ngay lập tức, Trương Trọng Vi lại ham thích chuyện đó như vậy, uống thuốc thường xuyên nhất định sẽ hại thân thể, cân nhắc kĩ thì vẫn là canh ngày hành sự tốt hơn. Vì thế cúi người tạ ơn lang trung, không mua thuốc gì cả, tay không ra về.
Trở lại khách điếm, Trương Trọng Vi hỏi nàng. “Hiệu thuốc khác có rẻ hơn không?”.
Lâm Y đáp. “Có rẻ hơn vài văn tiền, nhưng em suy nghĩ nếu không bốc thuốc tại hiệu kia, chỉ sợ lão lang trung chẩn mạch sẽ không tận tâm, vì vậy không bằng trả thêm tiền, coi như phí vất vả của ông ta”.
Trương Trọng Vi cũng nghĩ như vậy, liền gật đầu, cười nói. “Đúng vậy, chịu thiệt tạo phúc”.
Trương Bá Lâm nói xung quanh bến tàu hầu như đều có quán trọ, vì vậy đoàn người đi một vòng, tìm thấy một khách điếm cách bến tàu không xa tên là Duyệt Lai, ngoài cửa có treo hai câu đối : Cận Duyệt viễn Lai, tân chí như quy*. Trương Bá Lâm đi vào xem trước, nhìn thấy bên trong sạch sẽ gọn gàng, hỏi qua tiểu nhị, vẫn còn phòng trống, liền đi ra hỏi mọi người. “Là nơi này đi, thế nào?”.
*Chơi chữ 2 từ trong tên khách điếm. Duyệt = vui lòng, Lai đến. Nghĩa 2 câu đối là người ở gần thì thấy tâm vui, người xa tới thì ưu ái chọn ở lại, mới đến mà tưởng như về nhà.
Mọi người đều gật đầu, lục tục kéo nhau đi vào, trong đó cám thấy mới lạ nhất chính là Lâm Y, từ lúc nàng xuyên qua đến Bắc Tống, đây là lần đầu đi vào khách điếm, không nhịn được đưa mắt nhìn xung quanh quan sát. Khách điếm có hai tầng, lầu dưới bố trí bàn ghế phục vụ người đến ăn cơm uống rượu, cầu thang bên trong dẫn lên, lầu trên là một dãy phòng cho khách trọ ở lại qua đêm.
Tiểu nhị nghe nói bọn họ nhiều người như vậy đều muốn trọ lại, vô cùng vui mừng, cúi đầu khom lưng dẫn bọn họ tới quầy đăng kí, không ngờ sắp xếp hết phòng trọ lại thiếu mất hai gian, liền khó xử. Trương Bá Lâm trở lại hỏi mọi người. “Khách điếm này không đủ phòng, chúng ta kiếm chỗ khác vậy?”.
Chưởng quầy tiếc không muốn bỏ qua việc kinh doanh này, vội hỏi. “Vẫn còn hai phòng trống, chỉ là đã được một vị quan nhân đặt trước, các vị khách quan trước đợi một chút, ta sai tiểu nhị đến hỏi, nếu anh ta không cần nữa thì đưa cho các vị ở”.
Tiểu nhị cầm khăn trong tay vắt ngay lên vai đáp. “Chưởng quầy, Hồng Đại quan nhân mặc dù đặt phòng trước nhưng chưa đặt cọc tiền, không tính, hỏi làm chi nha, chúng ta trực tiếp đưa mấy vị khách quan này lên lầu luôn”.
Chưởng quầy trầm ngâm một lát, nói. “Thôi được, tạm thời ngươi đưa khách lên trước, nếu anh ta đến, ta sẽ thương lượng với anh ta sau”.
Tiểu nhị liền tiếp đón mọi người lên lầu, Trương Trọng Vi sợ gây ra rắc rối, kéo tay Trương Bá Lâm nói. “Ca ca, đã được người ta đặt trước rồi, chúng ta vẫn nên tìm nơi khác đi”.
Trương Bá Lâm gan to, nói. “Sợ cái gì, chúng ta cũng không phải không trả tiền, cho dù người kia tìm tới, cũng là chưởng quầy thương lượng, chúng ta có liên quan gì đâu”.
Trương Trọng Vi còn muốn khuyên nữa, Lí Thư bên cạnh lại nôn một trận, Trương Bá Lâm vội vàng tiến đến đỡ cô, thím Chân vuốt lưng, Cẩm Thư đưa khăn tay, Thanh Liên đi rót nước, nhất thời rối loạn một nùi. Lâm Y lại gần kéo tay áo Trương Trọng Vi, nói nhỏ. “Quên đi, dừng ở đây thôi, Đại tẩu như vậy, sợ là không đi được”.
Trương Trọng Vi thấy mọi người rối tung bên kia, cũng không nói tiếp được gì, đành phải gật đầu, theo mọi người lên lầu. Lâm Y tới hỗ trợ mọi người chăm sóc Lí Thư, đợi cô hồi phục mới đi lên. Trên lầu có năm gian phòng trống, hai gian phòng hảo hạng đã có vợ chồng Trương Đống và Trương Lương vào ở, còn lại ba gian hạng nhất, vợ chồng Trương Bá Lâm một gian, vợ chồng Trương Trọng Vi một gian, còn một gian cho Trương Tuấn Minh cùng bà vú.
Tiểu nhị còn đang chờ ở thang lầu, đợi Lí Thư và Lâm Y đi lên, nhân tiện nói. “Hai vị phu nhân, đằng sau khách điếm chúng tôi có sắp xếp phòng hạng thấp, dùng cho người hầu ở, mỗi đêm mười văn tiền”.
Giá này vô cùng rẻ, Lí Thư và Lâm Y đều gật đầu, phân phó nha hoàn bà tử hai phòng theo tiểu nhị xuống lầu. Thanh Liên đã quen ở khoang hạng nhất trên thuyền, ngại phòng hạng thấp u ám, ẩm ướt, liền lôi kéo Cẩm Thư bàn bạc. “Cẩm Thư tỷ tỷ, tỷ tỷ là nha hoàn hầu hạ bên người Đại thiếu phu nhân, sao không nói thiếu phu nhân thuê cho chúng ta tạp phòng khô ráo chút mà ở, dù sao cũng dễ chịu hơn phòng hạng thấp ẩm mốc kia”.
Cẩm Thư cũng là người chưa từng chịu khổ, không chịu nổi phòng hạng thấp, nhưng cô ta nhìn Thanh Liên vô cùng không vừa mắt, liền cố ý tăng âm lượng, nói. “Chúng ta chẳng qua chỉ là nha hoàn mà thôi, chủ nhân cho ở đâu thì ở đó, làm sao được phép cò kè mặc cả.”
Lí Thư nghe nói như thế, nhìn về phía hai cô ta, rồi cười khổ với Lâm Y. “Nha hoàn nhà ta vô phép vô tắc, khiến em dâu chê cười rồi”.Lâm Y cười nói. “Mỗi nhà đều có cái khó riêng”. Nàng nhìn bộ dạng Lí Thư là đang định giáo huấn Thanh Liên, vội vén áo hành lễ chào, tìm gian phòng của mình, đẩy cửa đi vào. Trương Trọng Vi thân thể không thoải mái, đã cởi áo nằm xuống, Lâm Y đi qua sờ sờ trán của chàng, rồi lại sờ trán của mình. “Hình như bớt nóng hơn hôm qua, xem ra đơn thuốc lang trung kê hôm qua dù đắt nhưng vẫn rất hữu hiệu”.
Trương Trọng Vi xấu hổ nói. “Ta còn chưa kiếm được một văn, đã tiêu không ít của hồi môn của em”.
Lâm Y giận trách. “Đã làm vợ chồng, chàng còn phân biệt của em của chàng gì nữa, lời này chàng chớ nhắc lại”.
Cách vách bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc, Trương Trọng Vi không nghĩ tới phòng trọ ở đây lại cách âm kém như vậy, liền kinh hãi hỏi. “Là ai?”.
Lâm Y vội xua tay. “Đừng hoảng, đại khái là Đại tẩu đang dạy dỗ nha hoàn thôi”.
Trương Trọng Vi từng ở gần Thanh Liên một quãng thời gian không ngắn, một lát sau nhận ra tiếng cô ta, chàng nói. “Sớm biết có hôm nay, lúc trước sao phải vậy”.
Lâm Y không hiểu, hỏi. “Chàng đang nói ai?”.
Trương Trọng Vi trả lời. “Nếu từ sớm Thanh Liên đã biết Đại tẩu không thích cô ta, lúc trước còn bò lên giường đại ca sao?”.
Lâm Y liếc mắt khinh thường, thuận tay nhéo lỗ tai chàng, mắng. “Không ngờ chàng vẫn còn rất quan tâm tới Thanh Liên, không bằng ta nói Đại tẩu một tiếng, mang về đây cho chàng ở cùng phòng, được không?”.
Trương Trọng Vi không hiểu nói. “Em ghen bậy gì đó, nếu lúc trước ta có ý với cô ta sao lại đuổi cô ta ra khỏi cửa, chẳng qua là cảm thán cảm thán chút thôi mà”.
Lâm Y buông lỏng tay, thuận thế ngồi xuống cạnh chàng. “Đừng nói Thanh Liên, ngay cả Đại tẩu, ta thấy cũng là tự mình chuốc lấy, rõ ràng không muốn Đại ca thân mật với thông phòng, còn cố tình hết lần này đến lần nọ đẩy Đại ca vào lòng người khác”.
Cách vách truyền đến tiếng Trương Bá Lâm trách mắng Thanh Liên. “Đại thiếu phu nhân đang có bầu, ngươi còn chóc thiếu phu nhân tức giận, thật to gan!”.
Thanh Liên có lẽ đã bị đánh vài cái, tiếng khóc lại vang lên, trong nhất thời tiếng quát mắng, tiếng khóc đan vào nhau, thật là vô cùng ầm ỹ. Trương Trọng Vi bị quấy nhiễu không ngủ được, lại không tiện sang cách vách khuyên giải, bèn cùng Lâm Y ngồi trên giường ngả đầu vào vai nhau tiếp tục nói chuyện phiếm. “Đáng tiếc là phải trì hoãn rồi”.
Lâm Y ngạc nhiên. “Trì hoãn chuyện gì?”.
Trương Trọng Vi sờ sờ bụng nàng, trả lời. “Ta bị bệnh kéo mất mấy ngày, khiến việc sinh con bị trì hoãn rồi”.
Lâm Y vỗ lên tay chàng. “Chàng không thấy Đại tẩu vất vả thế nào sao, em mới không muốn mang thai trên đường đi”.
Trương Trọng Vi ngạc nhiên nói. “Việc này có thể theo ý em?”.
Lâm Y lén nhìn một tay nải trên bàn, bên trong cất thuốc tránh thai Dương thị đưa cho nàng, nhưng nàng không tính nói việc này cho Trương Trọng Vi biết, chỉ nói. “Chàng bớt quấn quýt lấy em đi là được”.
Trương Trọng Vi cười hì hì, sáp lại gần hôn lên cổ nàng một cái. “Việc này khó mà làm được”.
Lúc này cách vách đã yên tĩnh lại, Lâm Y đẩy chàng ra. “Nhân lúc không ai khóc nháo, tranh thủ nghỉ ngơi đi, sáng mai em còn phải dậy sớm sắc thuốc cho chàng đây”.
Trương Trọng Vi nói. “Đã có Thanh Miêu rồi mà”.
Lâm Y ấn chàng xuống giường, đắp chăn cẩn thận trả lời. “Em không yên tâm”.
Hai người đều không có tật xấu lạ giường, ôm nhau rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Y thức dậy trước, sắc xong chén thuốc mang vào, bưng tới cho Trương Trọng Vi uống, lại nói. “Em thấy thuốc này đắt, nhưng không biết có phải lão lang trung kia lừa gạt chúng ta không nữa, hay là để em xuống phố hỏi thăm vài tiệm thuốc bắc, xem thử giá cả thế nào, chàng thấy được không?”.
Nếu Trương Trọng Vi tiêu tiền của chính chàng, hẳn sẽ nói một câu “Thôi bỏ đi”, nhưng thuốc này là dùng tiền hồi môn của Lâm Y mua, bản thân nàng ngại đắt, chàng còn nói được gì, đành nói. “Ta đi với em”.
Lâm Y hỏi thăm giá thuốc chỉ là cái cớ mà thôi, sao có thể để chàng theo cùng. vội ngăn. “Em ra phố còn không phải vì chàng, nếu chàng đi theo, bệnh tình nặng thêm thì biết làm sao?”.
Trương Trọng Vi nghĩ nghĩ, nói. “Chúng ta lần đầu đến Tiếp Châu, không biết tình hình trên đường thế nào, em dẫn Thanh Miêu theo, mượn của Đại tẩu thêm vài người nữa đi theo”.
Lâm Y gật đầu, dặn chàng nghỉ ngơi thật tốt, lại đi cách vách mượn của Lí Thư hai tên đầy tớ, thêm Thanh Miêu, bốn người một hàng xuống phố. Lâm Y và Thanh Miêu đi trước, hai tên đầy tớ theo sau, đến trước một hiệu thuốc lớn, một trong hai đầy tớ tiến lên bẩm. “Nhị thiếu phu nhân, lang trung xem bệnh cho Nhị thiếu gia chính là ở chỗ này”.
Thanh Miêu hỏi Lâm Y. “Vậy chúng ta đi vào trong xem thử?”.
Lâm Y cười nói. “Thuốc Nhị thiếu gia đang uống là tiệm này bốc, chúng ta cũng không phải không biết giá thuốc, còn vào trong xem chi nữa?”.
Mọi người cảm thấy có lý, liền tiếp tục đi phía trước, tới cuối đường, nhìn thấy có hiệu thuốc bắc nhỏ hơn, Lâm Y bảo hai tên đầy tớ và Thanh Miêu chờ ở cửa, tự mình đi vào, hỏi một vị lang trung. “Tôi vô tình có được phương thuốc ngừa thai, cũng không biết có tốt hay không, muốn nhờ lang trung xem giúp một chút”.
Lang trung đưa tay ra hỏi. “Đơn thuốc đâu? Xin đưa tôi nhìn xem”.
Lâm Y lấy phương thuốc Dương thị đưa ra, không ngờ sau khi lang trung xem xong, vẻ mặt kinh ngạc, vội hỏi. “Vị phu nhân này, đã từng uống thuốc theo đơn đây chưa?”
Lâm Y không hiểu, lắc đầu nói. “Chưa từng. Sao vậy, đây không phải thuốc ngừa thai ư?”.
Lang trung lương y như từ mẫu, thấy nàng lắc đầu, liền thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng nói. “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”. Sau đó giải thích. “Thuốc này ngừa thai thì đúng là ngừa thai, nhưng tất cả đều là dược liệu mạnh, dùng chỉ một chút thì ngừa đến cả đời không thể sinh con”.
Lâm Y âm thầm kinh hãi, may mắn nàng cẩn thận phòng hờ, không lỗ mãng dùng ngay, bằng không cả đời tiếc nuối, hối hận cũng không kịp. Nàng lấy lại bình tĩnh, nói. “Đa tạ lang trung đã cho biết, chẳng hay có loại thuốc nào có thể tạm thời ngừa thai mà không ảnh hưởng đến thân thể không?”.
Lang trung cười nói. “Thuốc ngừa thai đương nhiên là có, chẳng qua thuốc luôn có ba phần độc, đã là thuốc thì uống nhiều đều không tốt”.
Lời này không giả, Lâm Y lại hỏi. “Không biết thuốc ngừa thai dùng như thế nào?”.
Lang trung nói. “Sắc thuốc theo đơn đã kê, sinh hoạt vợ chồng xong thì uống ngay”.
Lâm Y âm thầm cân nhắc, uống thuốc kiểu đó cũng giống như thuốc ngừa thai khẩn cấp của mấy ngàn năm sau, xong thì uống ngay lập tức, Trương Trọng Vi lại ham thích chuyện đó như vậy, uống thuốc thường xuyên nhất định sẽ hại thân thể, cân nhắc kĩ thì vẫn là canh ngày hành sự tốt hơn. Vì thế cúi người tạ ơn lang trung, không mua thuốc gì cả, tay không ra về.
Trở lại khách điếm, Trương Trọng Vi hỏi nàng. “Hiệu thuốc khác có rẻ hơn không?”.
Lâm Y đáp. “Có rẻ hơn vài văn tiền, nhưng em suy nghĩ nếu không bốc thuốc tại hiệu kia, chỉ sợ lão lang trung chẩn mạch sẽ không tận tâm, vì vậy không bằng trả thêm tiền, coi như phí vất vả của ông ta”.
Trương Trọng Vi cũng nghĩ như vậy, liền gật đầu, cười nói. “Đúng vậy, chịu thiệt tạo phúc”.