Lâm Y chỉ không muốn gánh vác toàn bộ chi tiêu trong nhà thôi, chứ tiền thì vẫn có để ăn ngon uống ngọt, bởi vậy xua. “Em không đói bụng, quan nhân ăn một mình đi”.
Phương thị ngồi một bên, không hề có ý định muốn Lâm Y lấy thêm chén đũa, Trương Trọng Vi đành phải một mình ăn hết. Phương thị thu dọn chén đũa bỏ vào hộp, men theo đường nhỏ giữa hai nhà quay về.
Trương Trọng Vi áy náy nói. “Nương tử vẫn còn đói…”.
Lúc ở nông thôn, Phương thị được bao nhiêu thứ tốt từ Lâm Y, chuồng heo đàn ngỗng đều có phần, hiện tại ngay cả một chén cơm cũng không chịu cho Lâm Y ăn, khó tránh khỏi khiến Lâm Y tức giận, oán hận nói. “Ta có tiền, không thèm”.
Nàng đến cửa sổ, ngoắc gọi Thanh Miêu đi vào, bốc một vốc tiền đưa cho cô nàng, dặn. “Đến tửu lâu phố bên cạnh, mua mấy đĩa thức ăn ngon về đây, nhớ bỏ vào hộp mang về, đừng để hàng xóm nhìn thấy”.
Thanh Miêu đương nhiên hiểu được “hàng xóm” là đang nói ai, bỏ tiền vào tay áo, đến tửu lâu kêu hai mặn một canh, xin hộp đựng vào, đi vòng vèo qua đường khác về nhà. Lâm Y mở hộp thức ăn ra, một đĩa thịt thỏ, một chén canh đàn tiên, một đĩa rau đông phong, còn có một tô cơm gạo dẻo màu vàng trơn bóng.
Thanh Miêu nói, tiểu nhị ở tửu lâu giới thiệu đây là gạo Tề Mi vận từ Quảng Đông tới, rất là đắt tiền, bình thường bên ngoài không mua được đâu. Lâm Y sai Thanh Miêu lấy hai bộ chén đũa tới, cũng không phân chủ tớ gì, cùng ngồi xuống ăn chung. Thanh Miêu ăn hai miếng, phát hiện Trương Trọng Vi không ở, hỏi. “Nhị thiếu gia đâu rồi?”.
Lâm Y trả lời. “Ra ngoài bán toan văn”.
Thanh Miêu cười nói. “Nhị thiếu phu nhân giả nghèo thật đúng có công hiệu, nếu không Nhị thiếu gia làm sao biết được phải kiếm tiền dưỡng gia”.
Lâm Y mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ, đàn ông trời sinh đều cần dạy dỗ, hiện giờ đạt được thành tích này xem như không tồi.
Hai người cơm nước xong, Lâm Y thu dọn bát đũa, Thanh Miêu đi trả hộp thức ăn. Bọn họ bên này ăn no nê, Trương Đống bên đó còn đói bụng, bụng rầm rì kêu, thực là gian nan. Khó khăn nhịn tới giờ cơm chiều, sai Lưu Hà đến Nhị phòng nghe ngóng, biết được bọn họ lại ăn cơm trước rồi. Ông ta tức đến nỗi đi qua đi lại trong phòng mấy vòng, cuối cùng vẫn không nhịn nổi đói khát, đi vào bàn bạc với Dương thị. “Phu nhân, chúng ta tạm thời lấy hai bộ y phục không dùng tới đi cầm, mua đồ ăn mua gạo về nấu cơm chiều, có được không?”.
Dương thị không ngờ cũng có ngày Trương Đống sẽ quan tâm tới chuyện trong nhà, rất là vui mừng, liền y theo lời ông ta, lật rương tìm ra một cái áo sam mặc mùa hè, thêm một cái áo khoác của Trương Đống, kêu Lưu Hà mang tới tiệm cầm đồ.
Hai thứ quần áo đó tuy rằng cũ, nhưng đường may tinh mịn, Lưu Hà đi một chuyến, đổi được chừng một quan tiền túc mạch, tròn một ngàn văn, cô ta đặt túi tiền nặng trịch lên bàn, đưa biên lai cầm đồ cho Dương thị, vui rạo rực nói. “Không ngờ hai bộ quần áo đó lại cầm được nhiều tiền như vậy, có thể qua được mấy ngày”.
Dương thị lại nói. “Hai thứ ấy lúc mua tận vài quan, hiện tại chỉ cầm được một ngàn văn, thực sự bị thiệt”.
Lưu Hà không tranh công được, ảm đạm lui về một bên. Trương Đống đói lắm rồi, liên tục thúc giục cô ta đi mua đồ ăn xuống bếp nấu cơm, Dương thị mở túi, rút dây xâu tiền, cẩn thận sổ ra năm mươi văn, ngẫm nghĩ, lại thu về mười văn, giao cho Lưu Hà. “Ra chợ mua rau nào rẻ nhất”.
Trương Đống bất mãn. “Tôi đói bụng cả ngày, nên mua khúc thịt”.
Dương thị nói. “Nhà nghèo bình thường mỗi ngày đã phải ăn hết một trăm văn, quan tiền này có thể chống được mấy ngày? Nếu không biết tiết kiệm, sắp tới sẽ phải cầm luôn quần áo tiếp khách của ông”.
Trương Đống hai ngày nay liên tục bị hạ thấp, hơn nữa còn đói bụng, hết hơi hết sức, phải theo Dương thị, buổi tối ăn chay.
Lưu Hà ra chợ, mua mấy cân cải trắng củ cải, mang về nhà, đi tìm Thanh Miêu, kêu cô cùng giúp đỡ nấu cơm. Thanh Miêu đang ở trong phòng Lâm Y, ló đầu ra khỏi song cửa sổ, tò mò hỏi. “Đồ ăn ai mua vậy?”.
Lưu Hà đáp. “Đại phu nhân đem cầm hai bộ y phục, đổi được tiền”.
Lâm Y ở trong phòng nghe thấy, có vài phần vui mừng, tiền này tuy không phải Trương Đống kiếm được, nhưng cuối cùng ông ta cũng thôi không còn trông cậy vào người khác nữa, tự bước lên từng bước.
Thanh Miêu được Lâm Y cho phép, ra chỗ bếp, cùng Lưu Hà nấu cơm chiều. Trương Trọng Vi bán toan văn về nhà, thấy tình hình như thế, kinh ngạc hỏi. “Nương tử, em mua đồ ăn?”.
Lâm Y lắc đầu, cười nói. “Phụ thân mẫu thân mua đó, buổi tối chúng ta có cơm ăn”.
Hai người đều vô cùng cao hứng, nhìn nhau cười. Qua một lát, cơm chiều nấu xong, cả nhà rốt cuộc quây quần cùng một chỗ, ăn bữa cơm an ổn. Dương thị nghĩ đến không cần nhìn sắc mặt Phương thị nữa, trên mặt thoáng nét cười, liên tục khuyên Lâm Y ăn nhiều chút. Chỉ có Trương Đống, không ăn được thịt nên không cao hứng mấy, có điều ông ta đói quá xá rồi, mặc kệ thịt hay chay, ăn tù tì liền ba chén cơm lớn, thẳng đến no nê mới buông đũa.
Cơm xong, Trương Trọng Vi theo Trương Đống ra ngoài dạo tiêu cơm, Dương thị và Lâm Y ngồi dùng trà, nói. “Con dâu, ta có chút tiền ở đây, mấy ngày sau chúng ta đều ăn ở nhà”.
Lâm Y dạ, đề nghị. “Mẫu thân nói Lưu Hà lúc hoàng hôn hãy đi mua đồ ăn, rẻ hơn rất nhiều”.
Dương thị vội nói Lưu Hà ghi nhớ, lại cùng nàng thương lượng ngày mai ăn gì, mới kêu nàng trở về.
Có một quan tiền kia, tạm thời không lo ăn uống, Lâm Y bảo toàn được của hồi môn, tâm tình thật tốt, lại có Trương Trọng Vi bán toan văn, Thanh Miêu bán củ cải muối cay, mỗi ngày luôn được hai ba trăm văn xung vào ngân khố, nàng cảm thấy tương lai thật là sáng sủa.
Nhoáng một cái đã nửa tháng trôi qua, nàng ngày ngày sống được như ý, Trương Đống lại nghênh đón chuyện phiền lòng : thư ở Nhã Châu đã tới, Lí Giản Phu viết trong thư, chỉ cần Trương Trọng Vi dâng tấu chương lên, Hồng viên ngoại sẽ rút đơn kiện, nói ngược lại là, nếu Trương Trọng Vi không dâng tấu chương, án quan này nhất định làm tới cùng. Sự tình liên quan đến Trương Trọng Vi, nhưng án quan là do Trương Đống gây ra, ngay cả ông ta cũng oán giận bản thân lúc trước lo chuyện bao đồng, Trương Trọng Vi cho rằng, dù sao trong nhà cũng do Trương Đống chống đỡ, chàng cũng chẳng làm chủ được, thôi thì không quan tâm, để một mình Trương Đống đi quan tâm.
Trương Đống đành phải một mình xuất trận, suốt ngày gõ cửa nhà đồng nghiệp ngày xưa, các đại nhân trong chốn quan trường này, thấy ông ta xin giúp đỡ, ai cũng chấp nhận hỗ trợ, nhưng chỉ là không thấy quà cáp không có hành động. Trương Đống không có tiền, chỉ có thể vô công đi lòng vòng, sầu đến tóc mai cũng bạc trắng.
Ngày hôm đó, Lâm Y ngồi dưới ngọn đèn vá áo, thấy Trương Trọng Vi chống cằm, yên lặng ngồi trước cửa sổ, nàng hỏi. “Trọng Vi, chàng nghĩ gì vậy?”.
Trong mắt Trương Trọng Vi toát ra vẻ hâm mộ. “Ca ca đã được nhận chức huyện thừa huyện Tường Phù, chắc chỉ mấy ngày nữa thôi sẽ đi nhậm chức”.
Lâm Y tò mò hỏi. “Huyện thừa là quan mấy phẩm?”.
Trương Trọng Vi đáp. “Tường Phù là huyện lân cận kinh đô, huyện thừa kinh đô và vùng lân cận đều từ bát phẩm”.
Huyện thừa ở một huyện, địa vị gần như tri huyện, trong tay có quyền lực thực tế, huống chi là một huyện gần kinh thành như huyện Tường Phù, Trương Bá Lâm được Lí Giản Phu bảo hộ, ắt là tiền đồ rộng mở, khó trách Trương Trọng Vi hâm mộ. Lâm Y chỉ có thể an ủi chàng, nàng nói, phụ thân làm quan nhiều năm như vậy, xác thực có cách, nếu là không được, cứ để ông ta bị kiện, chàng tự mình đến Thẩm quan Đông viện lĩnh chức, cần chuẩn bị gì cứ nói với em.
Trương Trọng Vi cười khổ. “Chúng ta là người một nhà, sao làm vậy được”.
Chàng tuy phản bác, nhưng không hề có ý trách cứ, Lâm Y đoán rằng Trương Trọng Vi có chút hối hận đi làm con thừa tự.
Chớp mắt lại mấy ngày trôi qua, Trương Đống vẫn không nghĩ ra được biện pháp, Trương Bá Lâm sắp đi nhậm chức, hai cha con ông ta lại chẳng có tí cơ may nào, tóc kia, lại sầu bạc trắng phân nửa.
Trương Bá Lâm ít ngày sau sẽ đi huyện Tường Phù, thừa lúc rảnh rỗi, đến mời Trương Trọng Vi đi uống rượu, Trương Trọng Vi hỏi ý Lâm Y, theo anh ta ra ngoài. Hai huynh đệ tìm một tửu lâu gần đó ngồi xuống, gọi một bầu rượu, mấy đĩa nhắm, Trương Trọng Vi trước kính Trương Bá Lâm. “Chúc mừng Đại ca mưu được chức quan tốt”.
Trương Bá Lâm không hề giấu giếm trước mặt huynh đệ, ngửa cổ uống cạn li rượu, nói. “Sao mà anh mưu được, chẳng qua là nhạc phụ đại nhân bận tâm Đại tẩu cậu có bầu, không tiện đi xa, nên mới tìm cho anh chức quan gần Đông Kinh thôi”.
Trương Trọng Vi nói. “Nếu muốn tiện chăm sóc Đại tẩu, sao không ở lại kinh thành, Đại ca không phải có thể làm biên tu Hàn Lâm viện sao?”.
Trương Bá Lâm khinh thường nói. “Chức vị hữu danh vô thực, làm sao so được với huyện thừa kinh đô và ngoại thành kinh đô?”.
Trương Trọng Vi gật đầu nói phải, lại cùng ca ca cạn chén.
Trương Bá Lâm hỏi. “Trọng Vi, nghe nói nhạc phụ của anh và bá phụ hai người làm căng rồi?”.
Trương Trọng Vi cả giận nói. “Phụ thân sống chết không chịu cho em dâng tấu chương, có án quan trong người, chuyện chức vụ chỉ có thể kéo dài lại kéo dài, chẳng biết ngày nào em mới có thể nhậm chức nữa”.
Trương Bá Lâm không mấy quan tâm Trương Đống, nhưng lo lắng tiền đồ huynh đệ mình, uống ực mấy li, vỗ vai Trương Trọng Vi. “Cậu yên tâm, việc này cứ để Đại ca lo”.
Chuyện Trương Đống còn chưa giải quyết nổi, Trương Bá Lâm có thể có cách gì? Lí Giản Phu tuy là cha vợ anh ta, nhưng cũng có nghe lời anh ta nói đâu. Trương Trọng Vi chỉ coi là ca ca đang an ủi mình, thuận miệng ậm ừ, chưa để trong lòng.
Nhưng Trương Bá Lâm cũng không phải chỉ nói nói mà thôi, rượu xong đều tự về nhà, anh ta lập tức đặt bút viết thư cho Lí Giản Phu, trong thư chỉ nói đúng một việc, bảo rằng anh ta muốn bỏ Lí Thư, còn lý do là gì, để Lí Giản Phu tự mình suy nghĩ. Anh ta viết xong, hàn kín dấu đồng, sai gia đinh trong nhà mướn con ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới Nhã Châu.
Lí Thư chưa bao giờ thấy Trương Bá Lâm chủ động viết thư cho cha mình, vui đùa nói. “Quan nhân làm con rể cũng thật là khắt khe, được công việc rồi mới bằng lòng viết thư cho cha thiếp”.
Cô nói đùa, Trương Bá Lâm cũng đùa lại. “Đúng vậy, là ta ngại công việc này không tốt, xin nhạc phụ đổi cái khác cho ta, nếu không chịu, ta liền bỏ nương tử luôn”.
Lí Thư đương nhiên nghe ra đây là nói dối, nhẹ nhàng đánh anh ta một cái, cười mắng. “Quan nhân dám”.
Cô không đặt nặng lời Trương Bá Lâm nói, không ngờ mười ngày sau, Lí phu nhân tức tốc gửi thư đến hỏi cô và Trương Bá Lâm tranh cãi chuyện gì đến nỗi anh ta nghĩ đến chuyện bỏ vợ. Lí Thư chấn động, vội đến hỏi Trương Bá Lâm, Trương Bá Lâm chỉ nói. “Chuyện giữa đàn ông với nhau, không liên quan đến nương tử”.
Lí Thư lấy làm lạ, đưa thư Lí phu nhân viết ra, nói. “Vậy thư của mẹ, thiếp nên trả lời thế nào?”.
Trương Bá Lâm ngẫm nghĩ, vẫn là nói thật sự tình ra, thành khẩn nói. “Hai anh em ta, nhận được nhạc phụ chiếu cố, nhưng mỗi người có chí hướng khác nhau, cần gì phải ép uổng?”.
Lí Thư thấu hiểu tình huynh đệ của bọn họ, rồi lại tủi thân ghê gớm, rơi lệ hỏi. “Nếu cha thiếp không đồng ý, quan nhân thật sự muốn ruồng rẫy thiếp sao?”.
Lâm Y chỉ không muốn gánh vác toàn bộ chi tiêu trong nhà thôi, chứ tiền thì vẫn có để ăn ngon uống ngọt, bởi vậy xua. “Em không đói bụng, quan nhân ăn một mình đi”.
Phương thị ngồi một bên, không hề có ý định muốn Lâm Y lấy thêm chén đũa, Trương Trọng Vi đành phải một mình ăn hết. Phương thị thu dọn chén đũa bỏ vào hộp, men theo đường nhỏ giữa hai nhà quay về.
Trương Trọng Vi áy náy nói. “Nương tử vẫn còn đói…”.
Lúc ở nông thôn, Phương thị được bao nhiêu thứ tốt từ Lâm Y, chuồng heo đàn ngỗng đều có phần, hiện tại ngay cả một chén cơm cũng không chịu cho Lâm Y ăn, khó tránh khỏi khiến Lâm Y tức giận, oán hận nói. “Ta có tiền, không thèm”.
Nàng đến cửa sổ, ngoắc gọi Thanh Miêu đi vào, bốc một vốc tiền đưa cho cô nàng, dặn. “Đến tửu lâu phố bên cạnh, mua mấy đĩa thức ăn ngon về đây, nhớ bỏ vào hộp mang về, đừng để hàng xóm nhìn thấy”.
Thanh Miêu đương nhiên hiểu được “hàng xóm” là đang nói ai, bỏ tiền vào tay áo, đến tửu lâu kêu hai mặn một canh, xin hộp đựng vào, đi vòng vèo qua đường khác về nhà. Lâm Y mở hộp thức ăn ra, một đĩa thịt thỏ, một chén canh đàn tiên, một đĩa rau đông phong, còn có một tô cơm gạo dẻo màu vàng trơn bóng.
Thanh Miêu nói, tiểu nhị ở tửu lâu giới thiệu đây là gạo Tề Mi vận từ Quảng Đông tới, rất là đắt tiền, bình thường bên ngoài không mua được đâu. Lâm Y sai Thanh Miêu lấy hai bộ chén đũa tới, cũng không phân chủ tớ gì, cùng ngồi xuống ăn chung. Thanh Miêu ăn hai miếng, phát hiện Trương Trọng Vi không ở, hỏi. “Nhị thiếu gia đâu rồi?”.
Lâm Y trả lời. “Ra ngoài bán toan văn”.
Thanh Miêu cười nói. “Nhị thiếu phu nhân giả nghèo thật đúng có công hiệu, nếu không Nhị thiếu gia làm sao biết được phải kiếm tiền dưỡng gia”.
Lâm Y mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ, đàn ông trời sinh đều cần dạy dỗ, hiện giờ đạt được thành tích này xem như không tồi.
Hai người cơm nước xong, Lâm Y thu dọn bát đũa, Thanh Miêu đi trả hộp thức ăn. Bọn họ bên này ăn no nê, Trương Đống bên đó còn đói bụng, bụng rầm rì kêu, thực là gian nan. Khó khăn nhịn tới giờ cơm chiều, sai Lưu Hà đến Nhị phòng nghe ngóng, biết được bọn họ lại ăn cơm trước rồi. Ông ta tức đến nỗi đi qua đi lại trong phòng mấy vòng, cuối cùng vẫn không nhịn nổi đói khát, đi vào bàn bạc với Dương thị. “Phu nhân, chúng ta tạm thời lấy hai bộ y phục không dùng tới đi cầm, mua đồ ăn mua gạo về nấu cơm chiều, có được không?”.
Dương thị không ngờ cũng có ngày Trương Đống sẽ quan tâm tới chuyện trong nhà, rất là vui mừng, liền y theo lời ông ta, lật rương tìm ra một cái áo sam mặc mùa hè, thêm một cái áo khoác của Trương Đống, kêu Lưu Hà mang tới tiệm cầm đồ.
Hai thứ quần áo đó tuy rằng cũ, nhưng đường may tinh mịn, Lưu Hà đi một chuyến, đổi được chừng một quan tiền túc mạch, tròn một ngàn văn, cô ta đặt túi tiền nặng trịch lên bàn, đưa biên lai cầm đồ cho Dương thị, vui rạo rực nói. “Không ngờ hai bộ quần áo đó lại cầm được nhiều tiền như vậy, có thể qua được mấy ngày”.
Dương thị lại nói. “Hai thứ ấy lúc mua tận vài quan, hiện tại chỉ cầm được một ngàn văn, thực sự bị thiệt”.Lưu Hà không tranh công được, ảm đạm lui về một bên. Trương Đống đói lắm rồi, liên tục thúc giục cô ta đi mua đồ ăn xuống bếp nấu cơm, Dương thị mở túi, rút dây xâu tiền, cẩn thận sổ ra năm mươi văn, ngẫm nghĩ, lại thu về mười văn, giao cho Lưu Hà. “Ra chợ mua rau nào rẻ nhất”.
Trương Đống bất mãn. “Tôi đói bụng cả ngày, nên mua khúc thịt”.
Dương thị nói. “Nhà nghèo bình thường mỗi ngày đã phải ăn hết một trăm văn, quan tiền này có thể chống được mấy ngày? Nếu không biết tiết kiệm, sắp tới sẽ phải cầm luôn quần áo tiếp khách của ông”.
Trương Đống hai ngày nay liên tục bị hạ thấp, hơn nữa còn đói bụng, hết hơi hết sức, phải theo Dương thị, buổi tối ăn chay.
Lưu Hà ra chợ, mua mấy cân cải trắng củ cải, mang về nhà, đi tìm Thanh Miêu, kêu cô cùng giúp đỡ nấu cơm. Thanh Miêu đang ở trong phòng Lâm Y, ló đầu ra khỏi song cửa sổ, tò mò hỏi. “Đồ ăn ai mua vậy?”.
Lưu Hà đáp. “Đại phu nhân đem cầm hai bộ y phục, đổi được tiền”.
Lâm Y ở trong phòng nghe thấy, có vài phần vui mừng, tiền này tuy không phải Trương Đống kiếm được, nhưng cuối cùng ông ta cũng thôi không còn trông cậy vào người khác nữa, tự bước lên từng bước.
Thanh Miêu được Lâm Y cho phép, ra chỗ bếp, cùng Lưu Hà nấu cơm chiều. Trương Trọng Vi bán toan văn về nhà, thấy tình hình như thế, kinh ngạc hỏi. “Nương tử, em mua đồ ăn?”.
Lâm Y lắc đầu, cười nói. “Phụ thân mẫu thân mua đó, buổi tối chúng ta có cơm ăn”.
Hai người đều vô cùng cao hứng, nhìn nhau cười. Qua một lát, cơm chiều nấu xong, cả nhà rốt cuộc quây quần cùng một chỗ, ăn bữa cơm an ổn. Dương thị nghĩ đến không cần nhìn sắc mặt Phương thị nữa, trên mặt thoáng nét cười, liên tục khuyên Lâm Y ăn nhiều chút. Chỉ có Trương Đống, không ăn được thịt nên không cao hứng mấy, có điều ông ta đói quá xá rồi, mặc kệ thịt hay chay, ăn tù tì liền ba chén cơm lớn, thẳng đến no nê mới buông đũa.
Cơm xong, Trương Trọng Vi theo Trương Đống ra ngoài dạo tiêu cơm, Dương thị và Lâm Y ngồi dùng trà, nói. “Con dâu, ta có chút tiền ở đây, mấy ngày sau chúng ta đều ăn ở nhà”.
Lâm Y dạ, đề nghị. “Mẫu thân nói Lưu Hà lúc hoàng hôn hãy đi mua đồ ăn, rẻ hơn rất nhiều”.
Dương thị vội nói Lưu Hà ghi nhớ, lại cùng nàng thương lượng ngày mai ăn gì, mới kêu nàng trở về.
Có một quan tiền kia, tạm thời không lo ăn uống, Lâm Y bảo toàn được của hồi môn, tâm tình thật tốt, lại có Trương Trọng Vi bán toan văn, Thanh Miêu bán củ cải muối cay, mỗi ngày luôn được hai ba trăm văn xung vào ngân khố, nàng cảm thấy tương lai thật là sáng sủa.
Nhoáng một cái đã nửa tháng trôi qua, nàng ngày ngày sống được như ý, Trương Đống lại nghênh đón chuyện phiền lòng : thư ở Nhã Châu đã tới, Lí Giản Phu viết trong thư, chỉ cần Trương Trọng Vi dâng tấu chương lên, Hồng viên ngoại sẽ rút đơn kiện, nói ngược lại là, nếu Trương Trọng Vi không dâng tấu chương, án quan này nhất định làm tới cùng. Sự tình liên quan đến Trương Trọng Vi, nhưng án quan là do Trương Đống gây ra, ngay cả ông ta cũng oán giận bản thân lúc trước lo chuyện bao đồng, Trương Trọng Vi cho rằng, dù sao trong nhà cũng do Trương Đống chống đỡ, chàng cũng chẳng làm chủ được, thôi thì không quan tâm, để một mình Trương Đống đi quan tâm.
Trương Đống đành phải một mình xuất trận, suốt ngày gõ cửa nhà đồng nghiệp ngày xưa, các đại nhân trong chốn quan trường này, thấy ông ta xin giúp đỡ, ai cũng chấp nhận hỗ trợ, nhưng chỉ là không thấy quà cáp không có hành động. Trương Đống không có tiền, chỉ có thể vô công đi lòng vòng, sầu đến tóc mai cũng bạc trắng.
Ngày hôm đó, Lâm Y ngồi dưới ngọn đèn vá áo, thấy Trương Trọng Vi chống cằm, yên lặng ngồi trước cửa sổ, nàng hỏi. “Trọng Vi, chàng nghĩ gì vậy?”.
Trong mắt Trương Trọng Vi toát ra vẻ hâm mộ. “Ca ca đã được nhận chức huyện thừa huyện Tường Phù, chắc chỉ mấy ngày nữa thôi sẽ đi nhậm chức”.
Lâm Y tò mò hỏi. “Huyện thừa là quan mấy phẩm?”.
Trương Trọng Vi đáp. “Tường Phù là huyện lân cận kinh đô, huyện thừa kinh đô và vùng lân cận đều từ bát phẩm”.
Huyện thừa ở một huyện, địa vị gần như tri huyện, trong tay có quyền lực thực tế, huống chi là một huyện gần kinh thành như huyện Tường Phù, Trương Bá Lâm được Lí Giản Phu bảo hộ, ắt là tiền đồ rộng mở, khó trách Trương Trọng Vi hâm mộ. Lâm Y chỉ có thể an ủi chàng, nàng nói, phụ thân làm quan nhiều năm như vậy, xác thực có cách, nếu là không được, cứ để ông ta bị kiện, chàng tự mình đến Thẩm quan Đông viện lĩnh chức, cần chuẩn bị gì cứ nói với em.
Trương Trọng Vi cười khổ. “Chúng ta là người một nhà, sao làm vậy được”.
Chàng tuy phản bác, nhưng không hề có ý trách cứ, Lâm Y đoán rằng Trương Trọng Vi có chút hối hận đi làm con thừa tự.
Chớp mắt lại mấy ngày trôi qua, Trương Đống vẫn không nghĩ ra được biện pháp, Trương Bá Lâm sắp đi nhậm chức, hai cha con ông ta lại chẳng có tí cơ may nào, tóc kia, lại sầu bạc trắng phân nửa.
Trương Bá Lâm ít ngày sau sẽ đi huyện Tường Phù, thừa lúc rảnh rỗi, đến mời Trương Trọng Vi đi uống rượu, Trương Trọng Vi hỏi ý Lâm Y, theo anh ta ra ngoài. Hai huynh đệ tìm một tửu lâu gần đó ngồi xuống, gọi một bầu rượu, mấy đĩa nhắm, Trương Trọng Vi trước kính Trương Bá Lâm. “Chúc mừng Đại ca mưu được chức quan tốt”.
Trương Bá Lâm không hề giấu giếm trước mặt huynh đệ, ngửa cổ uống cạn li rượu, nói. “Sao mà anh mưu được, chẳng qua là nhạc phụ đại nhân bận tâm Đại tẩu cậu có bầu, không tiện đi xa, nên mới tìm cho anh chức quan gần Đông Kinh thôi”.
Trương Trọng Vi nói. “Nếu muốn tiện chăm sóc Đại tẩu, sao không ở lại kinh thành, Đại ca không phải có thể làm biên tu Hàn Lâm viện sao?”.
Trương Bá Lâm khinh thường nói. “Chức vị hữu danh vô thực, làm sao so được với huyện thừa kinh đô và ngoại thành kinh đô?”.
Trương Trọng Vi gật đầu nói phải, lại cùng ca ca cạn chén.
Trương Bá Lâm hỏi. “Trọng Vi, nghe nói nhạc phụ của anh và bá phụ hai người làm căng rồi?”.
Trương Trọng Vi cả giận nói. “Phụ thân sống chết không chịu cho em dâng tấu chương, có án quan trong người, chuyện chức vụ chỉ có thể kéo dài lại kéo dài, chẳng biết ngày nào em mới có thể nhậm chức nữa”.
Trương Bá Lâm không mấy quan tâm Trương Đống, nhưng lo lắng tiền đồ huynh đệ mình, uống ực mấy li, vỗ vai Trương Trọng Vi. “Cậu yên tâm, việc này cứ để Đại ca lo”.
Chuyện Trương Đống còn chưa giải quyết nổi, Trương Bá Lâm có thể có cách gì? Lí Giản Phu tuy là cha vợ anh ta, nhưng cũng có nghe lời anh ta nói đâu. Trương Trọng Vi chỉ coi là ca ca đang an ủi mình, thuận miệng ậm ừ, chưa để trong lòng.
Nhưng Trương Bá Lâm cũng không phải chỉ nói nói mà thôi, rượu xong đều tự về nhà, anh ta lập tức đặt bút viết thư cho Lí Giản Phu, trong thư chỉ nói đúng một việc, bảo rằng anh ta muốn bỏ Lí Thư, còn lý do là gì, để Lí Giản Phu tự mình suy nghĩ. Anh ta viết xong, hàn kín dấu đồng, sai gia đinh trong nhà mướn con ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới Nhã Châu.
Lí Thư chưa bao giờ thấy Trương Bá Lâm chủ động viết thư cho cha mình, vui đùa nói. “Quan nhân làm con rể cũng thật là khắt khe, được công việc rồi mới bằng lòng viết thư cho cha thiếp”.
Cô nói đùa, Trương Bá Lâm cũng đùa lại. “Đúng vậy, là ta ngại công việc này không tốt, xin nhạc phụ đổi cái khác cho ta, nếu không chịu, ta liền bỏ nương tử luôn”.
Lí Thư đương nhiên nghe ra đây là nói dối, nhẹ nhàng đánh anh ta một cái, cười mắng. “Quan nhân dám”.
Cô không đặt nặng lời Trương Bá Lâm nói, không ngờ mười ngày sau, Lí phu nhân tức tốc gửi thư đến hỏi cô và Trương Bá Lâm tranh cãi chuyện gì đến nỗi anh ta nghĩ đến chuyện bỏ vợ. Lí Thư chấn động, vội đến hỏi Trương Bá Lâm, Trương Bá Lâm chỉ nói. “Chuyện giữa đàn ông với nhau, không liên quan đến nương tử”.
Lí Thư lấy làm lạ, đưa thư Lí phu nhân viết ra, nói. “Vậy thư của mẹ, thiếp nên trả lời thế nào?”.
Trương Bá Lâm ngẫm nghĩ, vẫn là nói thật sự tình ra, thành khẩn nói. “Hai anh em ta, nhận được nhạc phụ chiếu cố, nhưng mỗi người có chí hướng khác nhau, cần gì phải ép uổng?”.
Lí Thư thấu hiểu tình huynh đệ của bọn họ, rồi lại tủi thân ghê gớm, rơi lệ hỏi. “Nếu cha thiếp không đồng ý, quan nhân thật sự muốn ruồng rẫy thiếp sao?”.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lâm Y chỉ không muốn gánh vác toàn bộ chi tiêu trong nhà thôi, chứ tiền thì vẫn có để ăn ngon uống ngọt, bởi vậy xua. “Em không đói bụng, quan nhân ăn một mình đi”.
Phương thị ngồi một bên, không hề có ý định muốn Lâm Y lấy thêm chén đũa, Trương Trọng Vi đành phải một mình ăn hết. Phương thị thu dọn chén đũa bỏ vào hộp, men theo đường nhỏ giữa hai nhà quay về.
Trương Trọng Vi áy náy nói. “Nương tử vẫn còn đói…”.
Lúc ở nông thôn, Phương thị được bao nhiêu thứ tốt từ Lâm Y, chuồng heo đàn ngỗng đều có phần, hiện tại ngay cả một chén cơm cũng không chịu cho Lâm Y ăn, khó tránh khỏi khiến Lâm Y tức giận, oán hận nói. “Ta có tiền, không thèm”.
Nàng đến cửa sổ, ngoắc gọi Thanh Miêu đi vào, bốc một vốc tiền đưa cho cô nàng, dặn. “Đến tửu lâu phố bên cạnh, mua mấy đĩa thức ăn ngon về đây, nhớ bỏ vào hộp mang về, đừng để hàng xóm nhìn thấy”.
Thanh Miêu đương nhiên hiểu được “hàng xóm” là đang nói ai, bỏ tiền vào tay áo, đến tửu lâu kêu hai mặn một canh, xin hộp đựng vào, đi vòng vèo qua đường khác về nhà. Lâm Y mở hộp thức ăn ra, một đĩa thịt thỏ, một chén canh đàn tiên, một đĩa rau đông phong, còn có một tô cơm gạo dẻo màu vàng trơn bóng.
Thanh Miêu nói, tiểu nhị ở tửu lâu giới thiệu đây là gạo Tề Mi vận từ Quảng Đông tới, rất là đắt tiền, bình thường bên ngoài không mua được đâu. Lâm Y sai Thanh Miêu lấy hai bộ chén đũa tới, cũng không phân chủ tớ gì, cùng ngồi xuống ăn chung. Thanh Miêu ăn hai miếng, phát hiện Trương Trọng Vi không ở, hỏi. “Nhị thiếu gia đâu rồi?”.
Lâm Y trả lời. “Ra ngoài bán toan văn”.
Thanh Miêu cười nói. “Nhị thiếu phu nhân giả nghèo thật đúng có công hiệu, nếu không Nhị thiếu gia làm sao biết được phải kiếm tiền dưỡng gia”.
Lâm Y mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ, đàn ông trời sinh đều cần dạy dỗ, hiện giờ đạt được thành tích này xem như không tồi.
Hai người cơm nước xong, Lâm Y thu dọn bát đũa, Thanh Miêu đi trả hộp thức ăn. Bọn họ bên này ăn no nê, Trương Đống bên đó còn đói bụng, bụng rầm rì kêu, thực là gian nan. Khó khăn nhịn tới giờ cơm chiều, sai Lưu Hà đến Nhị phòng nghe ngóng, biết được bọn họ lại ăn cơm trước rồi. Ông ta tức đến nỗi đi qua đi lại trong phòng mấy vòng, cuối cùng vẫn không nhịn nổi đói khát, đi vào bàn bạc với Dương thị. “Phu nhân, chúng ta tạm thời lấy hai bộ y phục không dùng tới đi cầm, mua đồ ăn mua gạo về nấu cơm chiều, có được không?”.
Dương thị không ngờ cũng có ngày Trương Đống sẽ quan tâm tới chuyện trong nhà, rất là vui mừng, liền y theo lời ông ta, lật rương tìm ra một cái áo sam mặc mùa hè, thêm một cái áo khoác của Trương Đống, kêu Lưu Hà mang tới tiệm cầm đồ.
Hai thứ quần áo đó tuy rằng cũ, nhưng đường may tinh mịn, Lưu Hà đi một chuyến, đổi được chừng một quan tiền túc mạch, tròn một ngàn văn, cô ta đặt túi tiền nặng trịch lên bàn, đưa biên lai cầm đồ cho Dương thị, vui rạo rực nói. “Không ngờ hai bộ quần áo đó lại cầm được nhiều tiền như vậy, có thể qua được mấy ngày”.
Dương thị lại nói. “Hai thứ ấy lúc mua tận vài quan, hiện tại chỉ cầm được một ngàn văn, thực sự bị thiệt”.
Lưu Hà không tranh công được, ảm đạm lui về một bên. Trương Đống đói lắm rồi, liên tục thúc giục cô ta đi mua đồ ăn xuống bếp nấu cơm, Dương thị mở túi, rút dây xâu tiền, cẩn thận sổ ra năm mươi văn, ngẫm nghĩ, lại thu về mười văn, giao cho Lưu Hà. “Ra chợ mua rau nào rẻ nhất”.
Trương Đống bất mãn. “Tôi đói bụng cả ngày, nên mua khúc thịt”.
Dương thị nói. “Nhà nghèo bình thường mỗi ngày đã phải ăn hết một trăm văn, quan tiền này có thể chống được mấy ngày? Nếu không biết tiết kiệm, sắp tới sẽ phải cầm luôn quần áo tiếp khách của ông”.
Trương Đống hai ngày nay liên tục bị hạ thấp, hơn nữa còn đói bụng, hết hơi hết sức, phải theo Dương thị, buổi tối ăn chay.
Lưu Hà ra chợ, mua mấy cân cải trắng củ cải, mang về nhà, đi tìm Thanh Miêu, kêu cô cùng giúp đỡ nấu cơm. Thanh Miêu đang ở trong phòng Lâm Y, ló đầu ra khỏi song cửa sổ, tò mò hỏi. “Đồ ăn ai mua vậy?”.
Lưu Hà đáp. “Đại phu nhân đem cầm hai bộ y phục, đổi được tiền”.
Lâm Y ở trong phòng nghe thấy, có vài phần vui mừng, tiền này tuy không phải Trương Đống kiếm được, nhưng cuối cùng ông ta cũng thôi không còn trông cậy vào người khác nữa, tự bước lên từng bước.
Thanh Miêu được Lâm Y cho phép, ra chỗ bếp, cùng Lưu Hà nấu cơm chiều. Trương Trọng Vi bán toan văn về nhà, thấy tình hình như thế, kinh ngạc hỏi. “Nương tử, em mua đồ ăn?”.
Lâm Y lắc đầu, cười nói. “Phụ thân mẫu thân mua đó, buổi tối chúng ta có cơm ăn”.
Hai người đều vô cùng cao hứng, nhìn nhau cười. Qua một lát, cơm chiều nấu xong, cả nhà rốt cuộc quây quần cùng một chỗ, ăn bữa cơm an ổn. Dương thị nghĩ đến không cần nhìn sắc mặt Phương thị nữa, trên mặt thoáng nét cười, liên tục khuyên Lâm Y ăn nhiều chút. Chỉ có Trương Đống, không ăn được thịt nên không cao hứng mấy, có điều ông ta đói quá xá rồi, mặc kệ thịt hay chay, ăn tù tì liền ba chén cơm lớn, thẳng đến no nê mới buông đũa.
Cơm xong, Trương Trọng Vi theo Trương Đống ra ngoài dạo tiêu cơm, Dương thị và Lâm Y ngồi dùng trà, nói. “Con dâu, ta có chút tiền ở đây, mấy ngày sau chúng ta đều ăn ở nhà”.
Lâm Y dạ, đề nghị. “Mẫu thân nói Lưu Hà lúc hoàng hôn hãy đi mua đồ ăn, rẻ hơn rất nhiều”.
Dương thị vội nói Lưu Hà ghi nhớ, lại cùng nàng thương lượng ngày mai ăn gì, mới kêu nàng trở về.
Có một quan tiền kia, tạm thời không lo ăn uống, Lâm Y bảo toàn được của hồi môn, tâm tình thật tốt, lại có Trương Trọng Vi bán toan văn, Thanh Miêu bán củ cải muối cay, mỗi ngày luôn được hai ba trăm văn xung vào ngân khố, nàng cảm thấy tương lai thật là sáng sủa.
Nhoáng một cái đã nửa tháng trôi qua, nàng ngày ngày sống được như ý, Trương Đống lại nghênh đón chuyện phiền lòng : thư ở Nhã Châu đã tới, Lí Giản Phu viết trong thư, chỉ cần Trương Trọng Vi dâng tấu chương lên, Hồng viên ngoại sẽ rút đơn kiện, nói ngược lại là, nếu Trương Trọng Vi không dâng tấu chương, án quan này nhất định làm tới cùng. Sự tình liên quan đến Trương Trọng Vi, nhưng án quan là do Trương Đống gây ra, ngay cả ông ta cũng oán giận bản thân lúc trước lo chuyện bao đồng, Trương Trọng Vi cho rằng, dù sao trong nhà cũng do Trương Đống chống đỡ, chàng cũng chẳng làm chủ được, thôi thì không quan tâm, để một mình Trương Đống đi quan tâm.
Trương Đống đành phải một mình xuất trận, suốt ngày gõ cửa nhà đồng nghiệp ngày xưa, các đại nhân trong chốn quan trường này, thấy ông ta xin giúp đỡ, ai cũng chấp nhận hỗ trợ, nhưng chỉ là không thấy quà cáp không có hành động. Trương Đống không có tiền, chỉ có thể vô công đi lòng vòng, sầu đến tóc mai cũng bạc trắng.
Ngày hôm đó, Lâm Y ngồi dưới ngọn đèn vá áo, thấy Trương Trọng Vi chống cằm, yên lặng ngồi trước cửa sổ, nàng hỏi. “Trọng Vi, chàng nghĩ gì vậy?”.
Trong mắt Trương Trọng Vi toát ra vẻ hâm mộ. “Ca ca đã được nhận chức huyện thừa huyện Tường Phù, chắc chỉ mấy ngày nữa thôi sẽ đi nhậm chức”.
Lâm Y tò mò hỏi. “Huyện thừa là quan mấy phẩm?”.
Trương Trọng Vi đáp. “Tường Phù là huyện lân cận kinh đô, huyện thừa kinh đô và vùng lân cận đều từ bát phẩm”.
Huyện thừa ở một huyện, địa vị gần như tri huyện, trong tay có quyền lực thực tế, huống chi là một huyện gần kinh thành như huyện Tường Phù, Trương Bá Lâm được Lí Giản Phu bảo hộ, ắt là tiền đồ rộng mở, khó trách Trương Trọng Vi hâm mộ. Lâm Y chỉ có thể an ủi chàng, nàng nói, phụ thân làm quan nhiều năm như vậy, xác thực có cách, nếu là không được, cứ để ông ta bị kiện, chàng tự mình đến Thẩm quan Đông viện lĩnh chức, cần chuẩn bị gì cứ nói với em.
Trương Trọng Vi cười khổ. “Chúng ta là người một nhà, sao làm vậy được”.
Chàng tuy phản bác, nhưng không hề có ý trách cứ, Lâm Y đoán rằng Trương Trọng Vi có chút hối hận đi làm con thừa tự.
Chớp mắt lại mấy ngày trôi qua, Trương Đống vẫn không nghĩ ra được biện pháp, Trương Bá Lâm sắp đi nhậm chức, hai cha con ông ta lại chẳng có tí cơ may nào, tóc kia, lại sầu bạc trắng phân nửa.
Trương Bá Lâm ít ngày sau sẽ đi huyện Tường Phù, thừa lúc rảnh rỗi, đến mời Trương Trọng Vi đi uống rượu, Trương Trọng Vi hỏi ý Lâm Y, theo anh ta ra ngoài. Hai huynh đệ tìm một tửu lâu gần đó ngồi xuống, gọi một bầu rượu, mấy đĩa nhắm, Trương Trọng Vi trước kính Trương Bá Lâm. “Chúc mừng Đại ca mưu được chức quan tốt”.
Trương Bá Lâm không hề giấu giếm trước mặt huynh đệ, ngửa cổ uống cạn li rượu, nói. “Sao mà anh mưu được, chẳng qua là nhạc phụ đại nhân bận tâm Đại tẩu cậu có bầu, không tiện đi xa, nên mới tìm cho anh chức quan gần Đông Kinh thôi”.
Trương Trọng Vi nói. “Nếu muốn tiện chăm sóc Đại tẩu, sao không ở lại kinh thành, Đại ca không phải có thể làm biên tu Hàn Lâm viện sao?”.
Trương Bá Lâm khinh thường nói. “Chức vị hữu danh vô thực, làm sao so được với huyện thừa kinh đô và ngoại thành kinh đô?”.
Trương Trọng Vi gật đầu nói phải, lại cùng ca ca cạn chén.
Trương Bá Lâm hỏi. “Trọng Vi, nghe nói nhạc phụ của anh và bá phụ hai người làm căng rồi?”.
Trương Trọng Vi cả giận nói. “Phụ thân sống chết không chịu cho em dâng tấu chương, có án quan trong người, chuyện chức vụ chỉ có thể kéo dài lại kéo dài, chẳng biết ngày nào em mới có thể nhậm chức nữa”.
Trương Bá Lâm không mấy quan tâm Trương Đống, nhưng lo lắng tiền đồ huynh đệ mình, uống ực mấy li, vỗ vai Trương Trọng Vi. “Cậu yên tâm, việc này cứ để Đại ca lo”.
Chuyện Trương Đống còn chưa giải quyết nổi, Trương Bá Lâm có thể có cách gì? Lí Giản Phu tuy là cha vợ anh ta, nhưng cũng có nghe lời anh ta nói đâu. Trương Trọng Vi chỉ coi là ca ca đang an ủi mình, thuận miệng ậm ừ, chưa để trong lòng.
Nhưng Trương Bá Lâm cũng không phải chỉ nói nói mà thôi, rượu xong đều tự về nhà, anh ta lập tức đặt bút viết thư cho Lí Giản Phu, trong thư chỉ nói đúng một việc, bảo rằng anh ta muốn bỏ Lí Thư, còn lý do là gì, để Lí Giản Phu tự mình suy nghĩ. Anh ta viết xong, hàn kín dấu đồng, sai gia đinh trong nhà mướn con ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới Nhã Châu.
Lí Thư chưa bao giờ thấy Trương Bá Lâm chủ động viết thư cho cha mình, vui đùa nói. “Quan nhân làm con rể cũng thật là khắt khe, được công việc rồi mới bằng lòng viết thư cho cha thiếp”.
Cô nói đùa, Trương Bá Lâm cũng đùa lại. “Đúng vậy, là ta ngại công việc này không tốt, xin nhạc phụ đổi cái khác cho ta, nếu không chịu, ta liền bỏ nương tử luôn”.
Lí Thư đương nhiên nghe ra đây là nói dối, nhẹ nhàng đánh anh ta một cái, cười mắng. “Quan nhân dám”.
Cô không đặt nặng lời Trương Bá Lâm nói, không ngờ mười ngày sau, Lí phu nhân tức tốc gửi thư đến hỏi cô và Trương Bá Lâm tranh cãi chuyện gì đến nỗi anh ta nghĩ đến chuyện bỏ vợ. Lí Thư chấn động, vội đến hỏi Trương Bá Lâm, Trương Bá Lâm chỉ nói. “Chuyện giữa đàn ông với nhau, không liên quan đến nương tử”.
Lí Thư lấy làm lạ, đưa thư Lí phu nhân viết ra, nói. “Vậy thư của mẹ, thiếp nên trả lời thế nào?”.
Trương Bá Lâm ngẫm nghĩ, vẫn là nói thật sự tình ra, thành khẩn nói. “Hai anh em ta, nhận được nhạc phụ chiếu cố, nhưng mỗi người có chí hướng khác nhau, cần gì phải ép uổng?”.
Lí Thư thấu hiểu tình huynh đệ của bọn họ, rồi lại tủi thân ghê gớm, rơi lệ hỏi. “Nếu cha thiếp không đồng ý, quan nhân thật sự muốn ruồng rẫy thiếp sao?”.