Lâm Y cười khen ngợi. “Chủ ý này không tồi, cũng là chàng đầu óc nhanh nhạy”.
Trương Trọng Vi thật cao hứng có thể rời khỏi nhà thân thích, ngày hôm sau liền đến Hàn Lâm viện xin nghỉ nửa ngày, đến thẳng vụ lâu điếm, hỏi quan chuyên tri phòng ốc nào ở Đông Kinh đang được miễn giảm tiền thuê.
Quan chuyên tri cẩn thận xem xét khế ước Trương Trọng Vi mang theo, lấy ra một quyển sổ dày, gác lên bàn, nói. “Đây là sổ đỏ, dễ nhìn thôi, tự anh xem đi”.
Trương Trọng Vi đứng trước bàn, lật từng tờ nhìn kĩ, gần như chỗ nào cũng có phòng ốc cho thuê được miễn giảm, nhưng không phải chỗ nào cũng có phòng thượng đẳng, chàng lật đến những tờ cuối cùng mới chọn được một nơi, phòng ba gian, cũng có phòng hạ đẳng. Chàng mười phần vừa lòng nơi này, chỉ cho quan chuyên tri thấy, nói. “Tôi muốn thuê ở đây, không biết có còn phòng trống không?”.
Quan chuyên tri biết Trương Trọng Vi là Hàn Lâm biên tu, cười nói. “Anh cũng thật biết chọn, phòng thượng đẳng này qua hai gian nữa là nhà của Vương hàn lâm, phòng hạ đẳng đằng sau chính là Âu Dương phủ doãn ở”.
Trương Trọng Vi kinh ngạc hỏi. “Mấy năm trước đi thăm hỏi Âu Dương phủ doãn, ông ấy đã thuê cả một viện để ở, hiện giờ sao vẫn còn ngụ tại phòng hạ đẳng?”.
Quan chuyên tri che nửa miệng, thì thầm. “Dân cư trong nhà dần dần đông lên, lại không chịu nhận quà cáp, không thuê phòng hạ đẳng ở thì ở đâu?”.
Trương Trọng Vi thật là bội phục Âu Dương phủ doãn cương trực công chính, không nói tiếp nữa, chỉ hỏi. “Chỗ tôi chọn rốt cuộc có phòng trống không?”.
Quan chuyên tri lại lấy bản ghi chép ra, lật vài tờ, đáp. “Mới gặp tai nạn, không có mấy người thuê nổi phòng thượng đẳng, còn vài căn trống lận, hạ đẳng cũng có nữa”.
Trương Trọng Vi yên tâm, lại hỏi quan chuyên tri. “Nếu hôm nay tôi trả tiền, có thể dọn vào ở ngay được không?”.
Quan chuyên tri thích nhất người thẳng thắn dễ chịu như thế, cười nói. “Đương nhiên là được”. Lại tâng bốc chàng một chút. “Biên tu thật là có con mắt tinh đời, phòng ốc chỗ này tuy hơi tĩnh lặng, nhưng chỉ cách cầu Châu Kiều tập hợp nhiều phú thương một cái ngõ nhỏ thôi, xem như trong tĩnh có náo nhiệt”.
Qua cầu Châu Kiều là một đoạn ngự phố, người đến người đi náo nhiệt phi phàm, chợ đêm mỗi ngày Thanh Miêu bán thức ăn, còn có phủ họ Dương đều ở gần đó, đoạn đường như vậy nếu kinh doanh xác định sẽ vô cùng tốt, nhưng Trương Trọng Vi lo lắng Lâm Y không muốn ở quá gần Ngưu phu nhân, nên nói phải về bàn bạc với nương tử, ôm tiền lại quay về.
Chàng rời khỏi vụ lâu điếm, trở lại khách viện phủ họ Dương, Lâm Y ra đón, đưa một chén nước nhỏ, hỏi. “Phòng thuê thế nào rồi?”.
Trương Trọng Vi uống một mạch hết chén nước, nói. “Cách nơi này một cái ngõ nhỏ thôi, ta sợ em không thích, bởi vậy không dám đặt cọc tiền”.
Lâm Y ngạc nhiên nói. “Nơi này vị trí coi như không tệ, sao em lại không thích?”.
Trương Trọng Vi hỏi. “Em chấp nhận ở gần phủ họ Dương không?”.
Lâm Y cười. “Này có liên quan gì đâu? Tuy rằng bà ngoại không muốn chúng ta mở cước điếm lắm, nhưng dù sao cũng phải cho chúng ta kiếm chén cơm để ăn chứ”.
Trương Trọng Vi đặt chén nước xuống, đứng dậy, nói. “Vậy được rồi, ta dẫn em đến ngõ bên cạnh trộm coi một chút, nếu em vừa lòng, chúng ta liền thuê”.
Lâm Y lấy mũ trùm, lại gọi Thanh Miêu, cùng Trương Trọng Vi đồng loạt đi xem.
Ngự phố bên cầu Châu Kiều, nhà cao cửa rộng, toàn là thương nhân giàu có ở, ngõ nhỏ bên cạnh là phòng thuê triều đình xây nên, gần như ở đó toàn là quan viên lớn nhỏ. Phòng ốc ở đây đại khái cũng giống phòng ốc ở khu đông cổng Chu Tước môn, đằng trước là một dãy phòng thượng đẳng, ở giữa là phòng trung đẳng, cuối cùng là lớp phòng hạ đẳng.
Lâm Y trước tiên ra vào mấy bận nhìn thử, khen. “Chức vị như chàng thật là sống thanh liêm, bằng không đã chẳng tới mức không mua nổi nhà để ở”.
Trương Trọng Vi dẫn nàng đến trước một căn thượng đẳng chính giữa ngõ, nói. “Ta nhìn trúng là gian này, em xem thử thế nào?”.
Giấy bồi cửa sổ của gian nhà bị rách một chút, vừa tiện cho Lâm Y, nàng nhìn xuyên qua cửa sổ thấy bên trong một phòng ngoài hai phòng trong, diện tích lớn hơn phòng lúc trước bọn họ ở. Nàng quay đầu lại nói với Trương Trọng Vi. “Vị trí tốt lắm, phòng ốc cũng không tệ, nhưng phòng này lớn hơn phòng lúc trước chúng ta ở, không biết tiền thuê có nhiều hơn không?”.
Trương Trọng Vi sờ sờ đầu, nói. “Bởi vì chưa biết có thuê hay không, ta không tiện hỏi thăm giá, ngày mai lại đến hỏi sau”.
Lâm Y dặn chàng. “Hỏi thử xem, quan viên triều đình thuê phòng có rẻ hơn chút nào không nhé?”.
Trương Trọng Vi cười. “Em còn chưa làm bà chủ mà đã có dáng dấp của bà chủ rồi”.
Thanh Miêu chạy từ đằng sau tới, kinh hỉ kêu lên. “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, trước cửa phòng hạ đẳng đằng sau gian này có sẵn bếp lò, chúng ta thuê gian đó đi, thế nào?”.
Trương Trọng Vi và Lâm Y cùng ra đằng sau nhìn thử, đều cảm thấy bếp lò đắp vững chắc, nhìn nhau gật đầu, quyết định là nơi này.
Ngày tiếp theo, Trương Trọng Vi đến Hàn Lâm viện, lấy cớ chuyển nhà xin nghỉ một ngày, lại đến thẳng vụ lâu điếm, hỏi giá hai gian phòng kia.
Vụ lâu điếm tính toán giá cả phòng ốc khác với Lâm Y, diện tích không phải căn cứ mấu chốt, chỉ cần không khác biệt quá lớn, giá cả vẫn giống nhau. Một gian thượng đẳng một phòng ngoài hai phòng trong, thêm một gian hạ đẳng, tổng cộng tám quan bốn mươi chín văn tiền túc mạch.
Trương Trọng Vi mang theo tiền, ngay tại đó kiểm kê xong, ký khế ước thuê, lại bôn ba về phủ họ Dương, hưng phấn dào dạt nói. “Nương tử, chúng ta chuyển nhà!”.
Bọn họ tổng cộng chỉ có hai rương, dời đi cũng thật dễ dàng, Thanh Miêu lôi rương ra, để Trương Trọng Vi khiêng một cái, cô và Lâm Y cùng khiêng một cái.
Lâm Y sẵng giọng. “Gấp cái gì, chúng ta ở nhà họ Dương mấy ngày nay, muốn đi cũng phải đến chào từ biệt”.
Trương Trọng Vi là vui quá hóa rồ, thế nhưng quên cấp bậc lễ nghĩa, ngượng ngùng vội sửa sang lại dung nhan, cùng Lâm Y đến gặp Ngưu phu nhân.
Ngưu phu nhân nghe nói bọn họ phải chuyển đi, tiếc nuối nói. “Ta còn định ngăn khách viện ra ở cùng các cháu, tiểu viện kia bên ngoài tường vây thật ra là đường chính, mở cửa buôn bán thích hợp nhất”.
Ngưu phu nhân nói ý tứ mờ mịt nhưng Lâm Y nghe ra, chỉ là thời cơ chưa tới, nàng phải bỏ qua, nói. “Chúng cháu cũng cực muốn ở lại với bà ngoại, nhưng triều đình miễn giảm tiền thuê, không thuê thì thiệt”.
Ngưu phu nhân cũng không miễn cưỡng giữ lại, nói vài câu khách sáo, gọi hai tên đầy tớ tới sai bọn họ giúp đỡ gia đình Trương Trọng Vi khiêng hành lý đến nhà mới.
Lâm Y tạ ơn Ngưu phu nhân. “Đợi phòng ốc thu dọn sạch sẽ, cháu dâu sẽ đến mời bà ngoại dùng trà”.
Ngưu phu nhân cười. “Đương nhiên phải đến ấm nhà tân gia cho cháu”. Lại nói với Trương Trọng Vi. “Đừng quên mất bà ngoại đấy nhé, thường xuyên đến ngồi chơi”.
Dương Thăng cũng nghe được tin bọn họ muốn chuyển nhà, dẫn theo sáu gã sai vặt từ ngoài cửa đi vào, nói. “Ta đến giúp cháu trai chuyển nhà, cháu cũng đừng thay đổi chỗ ở mà quên mất tới tìm ta uống rượu”.
Trương Trọng Vi biết ý tứ “uống rượu” là gì, ậm ừ cho qua.
Dương Thăng sai người hầu khiêng rương, lại bảo ngoài cổng chuẩn bị kiệu. Lâm Y vội xua. “Chỉ mấy bước chân, không cần phiền toái như vậy”.
Ngưu phu nhân nói. “Cháu hiện giờ là phu nhân nhà quan, nên có cốt cách của một phu nhân nhà quan, dù có một bước chân đi nữa cũng phải ngồi kiệu”.
Lâm Y không từ chối được, đành theo, ra ngoài cổng lên kiệu, Trương Trọng Vi cưỡi ngựa, hai gã sai vặt khiêng rương từ Thanh Miêu dẫn đường, đoàn người đi hướng ngõ nhỏ sau cầu Châu Kiều.
Tới nhà mới thuê, Lâm Y chỉ huy gã sai vặt đặt rương vào buồng trong phía đông, sổ tiền thưởng tiễn bước bọn họ, khóa kĩ phòng, đi ra vách tường phía tây sảnh, phân phó Thanh Miêu. “Ta thấy có thợ xây đang chờ công việc, em gọi mấy người đến, chúng ta đập bức tường này ra, đả thông gian phía tây và phòng khách”.
Thanh Miêu vâng theo đi, mời đến hai thợ, trước đập tường, sau tô trát vữa đổi mới hoàn toàn. Đợi phòng ở thu dọn sạch sẽ xong đã là hôm sau, Trương Trọng Vi phải đi Hàn Lâm viện làm việc, chỉ còn Lâm Y và Thanh Miêu hai người bận rộn, cũng may lúc hai người còn ở nông thôn đã quen độc lập tự chủ, làm việc lưu loát vô cùng, bày bàn, sắp xếp đồ uống rượu, chưa tới ba ngày, cước điếm nho nhỏ đã ra khuông ra dạng.
Thanh Miêu lại đến huyện Tường Phù một chuyến, bẩm báo Lí Thư số lượng thức nhắm trái cây mứt quả Lâm Y cần, cầu Lí Thư cùng đặt hàng, hẹn hai ngày sau đến lấy.
Mấu chốt để cước điếm thịnh vượng vẫn là rượu, Lâm Y giao việc đặt rượu cho Trương Trọng Vi, đưa danh sách rượu đã ghi lại cho chàng, đến từng nơi mua.
Như thế qua mấy ngày, mọi thứ đã tề tụ đủ, chỉ thiếu một người hâm nóng rượu giỏi, Lâm Y không quen đất đai con người ở Đông Kinh, không biết đi đâu tìm, liền định nhờ tới người môi giới kiếm dùm, Thanh Miêu lại nói. “Nhị thiếu phu nhân, em đề cử một người”.
Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Em biết ai ở Đông Kinh này?”.
Thanh Miêu đáp. “Người này Nhị thiếu phu nhân cũng biết, chính là bà bà bán rượu lúc trước ở đối diện chúng ta, trận hỏa hoạn lần đó đã đốt tửu quán nhà bà ấy thành tro, hiện giờ cả gia đình đang không biết làm sao”.
Tay nghề hâm nóng rượu của bà bà Lâm Y đã từng thử qua, thật sự không tồi, ngay cả Trương Đống cũng khen ngợi, vì thế nàng nói. “Vậy em đến hỏi thử xem bà ấy có chấp nhận hay không, nhưng em có biết hiện giờ bà ấy ở đâu không?”.
Thanh Miêu đáp. “Em biết, gia đình họ đang dựng lều ở cạnh chợ đêm”.
Cô ra chợ đêm, nói rõ ý đồ đến, bà bà bán rượu đang lo cả nhà sinh kế không có, nghĩ muốn mở tửu quán tiếp nhưng không có tiền vốn, bởi vậy cực kì sảng khoái đồng ý, bảo rằng chính mình tùy thời có thể bắt tay vào làm việc ngay.
Thanh Miêu dẫn bà bà bán rượu đến trước mặt Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, bà bà bán rượu tìm đến”.
Lâm Y đánh giá bà ấy một phen, thấy bà hiện giờ mặc dù nghèo túng nhưng quần áo vẫn chỉnh tề như cũ, mới âm thầm gật đầu, hỏi. “Cứ mãi gọi bà bà thế này bà bà thế kia, còn không biết bà xưng hô là gì?”.
Bà bà bán rượu đáp. “Lão thân họ Chúc, Nhị thiếu phu nhân cứ gọi tôi là Chúc bà bà đi”.
Bà ấy bản thân từng mở tửu quán, kinh nghiệm nhiều hơn Lâm Y, hiểu được lần này gọi mình tới không phải chỉ để hỏi tên tuổi mà thôi, tự chủ động nói. “Đồ hâm rượu để ở đâu, tôi thử hâm một bầu cho Nhị thiếu phu nhân”.
Lâm Y lần đầu mở điếm, cực kì muốn người có kinh nghiệm đến giúp đỡ, nghe vậy rất vui lòng, vội kêu Thanh Miêu mang bếp lò than củi vân vân tới, mời Chúc bà bà triển lãm tay nghề.
Chúc bà bà thấy trong dụng cụ có bầu rượu giữ ấm họa tiết tạo hình hoa sen xanh, còn chưa động vào đã tán thưởng một tiếng trước.
Lâm Y cười khen ngợi. “Chủ ý này không tồi, cũng là chàng đầu óc nhanh nhạy”.
Trương Trọng Vi thật cao hứng có thể rời khỏi nhà thân thích, ngày hôm sau liền đến Hàn Lâm viện xin nghỉ nửa ngày, đến thẳng vụ lâu điếm, hỏi quan chuyên tri phòng ốc nào ở Đông Kinh đang được miễn giảm tiền thuê.
Quan chuyên tri cẩn thận xem xét khế ước Trương Trọng Vi mang theo, lấy ra một quyển sổ dày, gác lên bàn, nói. “Đây là sổ đỏ, dễ nhìn thôi, tự anh xem đi”.
Trương Trọng Vi đứng trước bàn, lật từng tờ nhìn kĩ, gần như chỗ nào cũng có phòng ốc cho thuê được miễn giảm, nhưng không phải chỗ nào cũng có phòng thượng đẳng, chàng lật đến những tờ cuối cùng mới chọn được một nơi, phòng ba gian, cũng có phòng hạ đẳng. Chàng mười phần vừa lòng nơi này, chỉ cho quan chuyên tri thấy, nói. “Tôi muốn thuê ở đây, không biết có còn phòng trống không?”.
Quan chuyên tri biết Trương Trọng Vi là Hàn Lâm biên tu, cười nói. “Anh cũng thật biết chọn, phòng thượng đẳng này qua hai gian nữa là nhà của Vương hàn lâm, phòng hạ đẳng đằng sau chính là Âu Dương phủ doãn ở”.
Trương Trọng Vi kinh ngạc hỏi. “Mấy năm trước đi thăm hỏi Âu Dương phủ doãn, ông ấy đã thuê cả một viện để ở, hiện giờ sao vẫn còn ngụ tại phòng hạ đẳng?”.
Quan chuyên tri che nửa miệng, thì thầm. “Dân cư trong nhà dần dần đông lên, lại không chịu nhận quà cáp, không thuê phòng hạ đẳng ở thì ở đâu?”.
Trương Trọng Vi thật là bội phục Âu Dương phủ doãn cương trực công chính, không nói tiếp nữa, chỉ hỏi. “Chỗ tôi chọn rốt cuộc có phòng trống không?”.
Quan chuyên tri lại lấy bản ghi chép ra, lật vài tờ, đáp. “Mới gặp tai nạn, không có mấy người thuê nổi phòng thượng đẳng, còn vài căn trống lận, hạ đẳng cũng có nữa”.
Trương Trọng Vi yên tâm, lại hỏi quan chuyên tri. “Nếu hôm nay tôi trả tiền, có thể dọn vào ở ngay được không?”.
Quan chuyên tri thích nhất người thẳng thắn dễ chịu như thế, cười nói. “Đương nhiên là được”. Lại tâng bốc chàng một chút. “Biên tu thật là có con mắt tinh đời, phòng ốc chỗ này tuy hơi tĩnh lặng, nhưng chỉ cách cầu Châu Kiều tập hợp nhiều phú thương một cái ngõ nhỏ thôi, xem như trong tĩnh có náo nhiệt”.
Qua cầu Châu Kiều là một đoạn ngự phố, người đến người đi náo nhiệt phi phàm, chợ đêm mỗi ngày Thanh Miêu bán thức ăn, còn có phủ họ Dương đều ở gần đó, đoạn đường như vậy nếu kinh doanh xác định sẽ vô cùng tốt, nhưng Trương Trọng Vi lo lắng Lâm Y không muốn ở quá gần Ngưu phu nhân, nên nói phải về bàn bạc với nương tử, ôm tiền lại quay về.
Chàng rời khỏi vụ lâu điếm, trở lại khách viện phủ họ Dương, Lâm Y ra đón, đưa một chén nước nhỏ, hỏi. “Phòng thuê thế nào rồi?”.
Trương Trọng Vi uống một mạch hết chén nước, nói. “Cách nơi này một cái ngõ nhỏ thôi, ta sợ em không thích, bởi vậy không dám đặt cọc tiền”.
Lâm Y ngạc nhiên nói. “Nơi này vị trí coi như không tệ, sao em lại không thích?”.
Trương Trọng Vi hỏi. “Em chấp nhận ở gần phủ họ Dương không?”.
Lâm Y cười. “Này có liên quan gì đâu? Tuy rằng bà ngoại không muốn chúng ta mở cước điếm lắm, nhưng dù sao cũng phải cho chúng ta kiếm chén cơm để ăn chứ”.
Trương Trọng Vi đặt chén nước xuống, đứng dậy, nói. “Vậy được rồi, ta dẫn em đến ngõ bên cạnh trộm coi một chút, nếu em vừa lòng, chúng ta liền thuê”.
Lâm Y lấy mũ trùm, lại gọi Thanh Miêu, cùng Trương Trọng Vi đồng loạt đi xem.
Ngự phố bên cầu Châu Kiều, nhà cao cửa rộng, toàn là thương nhân giàu có ở, ngõ nhỏ bên cạnh là phòng thuê triều đình xây nên, gần như ở đó toàn là quan viên lớn nhỏ. Phòng ốc ở đây đại khái cũng giống phòng ốc ở khu đông cổng Chu Tước môn, đằng trước là một dãy phòng thượng đẳng, ở giữa là phòng trung đẳng, cuối cùng là lớp phòng hạ đẳng.
Lâm Y trước tiên ra vào mấy bận nhìn thử, khen. “Chức vị như chàng thật là sống thanh liêm, bằng không đã chẳng tới mức không mua nổi nhà để ở”.
Trương Trọng Vi dẫn nàng đến trước một căn thượng đẳng chính giữa ngõ, nói. “Ta nhìn trúng là gian này, em xem thử thế nào?”.
Giấy bồi cửa sổ của gian nhà bị rách một chút, vừa tiện cho Lâm Y, nàng nhìn xuyên qua cửa sổ thấy bên trong một phòng ngoài hai phòng trong, diện tích lớn hơn phòng lúc trước bọn họ ở. Nàng quay đầu lại nói với Trương Trọng Vi. “Vị trí tốt lắm, phòng ốc cũng không tệ, nhưng phòng này lớn hơn phòng lúc trước chúng ta ở, không biết tiền thuê có nhiều hơn không?”.
Trương Trọng Vi sờ sờ đầu, nói. “Bởi vì chưa biết có thuê hay không, ta không tiện hỏi thăm giá, ngày mai lại đến hỏi sau”.
Lâm Y dặn chàng. “Hỏi thử xem, quan viên triều đình thuê phòng có rẻ hơn chút nào không nhé?”.
Trương Trọng Vi cười. “Em còn chưa làm bà chủ mà đã có dáng dấp của bà chủ rồi”.
Thanh Miêu chạy từ đằng sau tới, kinh hỉ kêu lên. “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, trước cửa phòng hạ đẳng đằng sau gian này có sẵn bếp lò, chúng ta thuê gian đó đi, thế nào?”.
Trương Trọng Vi và Lâm Y cùng ra đằng sau nhìn thử, đều cảm thấy bếp lò đắp vững chắc, nhìn nhau gật đầu, quyết định là nơi này.
Ngày tiếp theo, Trương Trọng Vi đến Hàn Lâm viện, lấy cớ chuyển nhà xin nghỉ một ngày, lại đến thẳng vụ lâu điếm, hỏi giá hai gian phòng kia.
Vụ lâu điếm tính toán giá cả phòng ốc khác với Lâm Y, diện tích không phải căn cứ mấu chốt, chỉ cần không khác biệt quá lớn, giá cả vẫn giống nhau. Một gian thượng đẳng một phòng ngoài hai phòng trong, thêm một gian hạ đẳng, tổng cộng tám quan bốn mươi chín văn tiền túc mạch.
Trương Trọng Vi mang theo tiền, ngay tại đó kiểm kê xong, ký khế ước thuê, lại bôn ba về phủ họ Dương, hưng phấn dào dạt nói. “Nương tử, chúng ta chuyển nhà!”.
Bọn họ tổng cộng chỉ có hai rương, dời đi cũng thật dễ dàng, Thanh Miêu lôi rương ra, để Trương Trọng Vi khiêng một cái, cô và Lâm Y cùng khiêng một cái.
Lâm Y sẵng giọng. “Gấp cái gì, chúng ta ở nhà họ Dương mấy ngày nay, muốn đi cũng phải đến chào từ biệt”.
Trương Trọng Vi là vui quá hóa rồ, thế nhưng quên cấp bậc lễ nghĩa, ngượng ngùng vội sửa sang lại dung nhan, cùng Lâm Y đến gặp Ngưu phu nhân.
Ngưu phu nhân nghe nói bọn họ phải chuyển đi, tiếc nuối nói. “Ta còn định ngăn khách viện ra ở cùng các cháu, tiểu viện kia bên ngoài tường vây thật ra là đường chính, mở cửa buôn bán thích hợp nhất”.
Ngưu phu nhân nói ý tứ mờ mịt nhưng Lâm Y nghe ra, chỉ là thời cơ chưa tới, nàng phải bỏ qua, nói. “Chúng cháu cũng cực muốn ở lại với bà ngoại, nhưng triều đình miễn giảm tiền thuê, không thuê thì thiệt”.
Ngưu phu nhân cũng không miễn cưỡng giữ lại, nói vài câu khách sáo, gọi hai tên đầy tớ tới sai bọn họ giúp đỡ gia đình Trương Trọng Vi khiêng hành lý đến nhà mới.
Lâm Y tạ ơn Ngưu phu nhân. “Đợi phòng ốc thu dọn sạch sẽ, cháu dâu sẽ đến mời bà ngoại dùng trà”.
Ngưu phu nhân cười. “Đương nhiên phải đến ấm nhà tân gia cho cháu”. Lại nói với Trương Trọng Vi. “Đừng quên mất bà ngoại đấy nhé, thường xuyên đến ngồi chơi”.
Dương Thăng cũng nghe được tin bọn họ muốn chuyển nhà, dẫn theo sáu gã sai vặt từ ngoài cửa đi vào, nói. “Ta đến giúp cháu trai chuyển nhà, cháu cũng đừng thay đổi chỗ ở mà quên mất tới tìm ta uống rượu”.
Trương Trọng Vi biết ý tứ “uống rượu” là gì, ậm ừ cho qua.
Dương Thăng sai người hầu khiêng rương, lại bảo ngoài cổng chuẩn bị kiệu. Lâm Y vội xua. “Chỉ mấy bước chân, không cần phiền toái như vậy”.
Ngưu phu nhân nói. “Cháu hiện giờ là phu nhân nhà quan, nên có cốt cách của một phu nhân nhà quan, dù có một bước chân đi nữa cũng phải ngồi kiệu”.
Lâm Y không từ chối được, đành theo, ra ngoài cổng lên kiệu, Trương Trọng Vi cưỡi ngựa, hai gã sai vặt khiêng rương từ Thanh Miêu dẫn đường, đoàn người đi hướng ngõ nhỏ sau cầu Châu Kiều.
Tới nhà mới thuê, Lâm Y chỉ huy gã sai vặt đặt rương vào buồng trong phía đông, sổ tiền thưởng tiễn bước bọn họ, khóa kĩ phòng, đi ra vách tường phía tây sảnh, phân phó Thanh Miêu. “Ta thấy có thợ xây đang chờ công việc, em gọi mấy người đến, chúng ta đập bức tường này ra, đả thông gian phía tây và phòng khách”.
Thanh Miêu vâng theo đi, mời đến hai thợ, trước đập tường, sau tô trát vữa đổi mới hoàn toàn. Đợi phòng ở thu dọn sạch sẽ xong đã là hôm sau, Trương Trọng Vi phải đi Hàn Lâm viện làm việc, chỉ còn Lâm Y và Thanh Miêu hai người bận rộn, cũng may lúc hai người còn ở nông thôn đã quen độc lập tự chủ, làm việc lưu loát vô cùng, bày bàn, sắp xếp đồ uống rượu, chưa tới ba ngày, cước điếm nho nhỏ đã ra khuông ra dạng.
Thanh Miêu lại đến huyện Tường Phù một chuyến, bẩm báo Lí Thư số lượng thức nhắm trái cây mứt quả Lâm Y cần, cầu Lí Thư cùng đặt hàng, hẹn hai ngày sau đến lấy.
Mấu chốt để cước điếm thịnh vượng vẫn là rượu, Lâm Y giao việc đặt rượu cho Trương Trọng Vi, đưa danh sách rượu đã ghi lại cho chàng, đến từng nơi mua.
Như thế qua mấy ngày, mọi thứ đã tề tụ đủ, chỉ thiếu một người hâm nóng rượu giỏi, Lâm Y không quen đất đai con người ở Đông Kinh, không biết đi đâu tìm, liền định nhờ tới người môi giới kiếm dùm, Thanh Miêu lại nói. “Nhị thiếu phu nhân, em đề cử một người”.
Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Em biết ai ở Đông Kinh này?”.
Thanh Miêu đáp. “Người này Nhị thiếu phu nhân cũng biết, chính là bà bà bán rượu lúc trước ở đối diện chúng ta, trận hỏa hoạn lần đó đã đốt tửu quán nhà bà ấy thành tro, hiện giờ cả gia đình đang không biết làm sao”.
Tay nghề hâm nóng rượu của bà bà Lâm Y đã từng thử qua, thật sự không tồi, ngay cả Trương Đống cũng khen ngợi, vì thế nàng nói. “Vậy em đến hỏi thử xem bà ấy có chấp nhận hay không, nhưng em có biết hiện giờ bà ấy ở đâu không?”.
Thanh Miêu đáp. “Em biết, gia đình họ đang dựng lều ở cạnh chợ đêm”.
Cô ra chợ đêm, nói rõ ý đồ đến, bà bà bán rượu đang lo cả nhà sinh kế không có, nghĩ muốn mở tửu quán tiếp nhưng không có tiền vốn, bởi vậy cực kì sảng khoái đồng ý, bảo rằng chính mình tùy thời có thể bắt tay vào làm việc ngay.
Thanh Miêu dẫn bà bà bán rượu đến trước mặt Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, bà bà bán rượu tìm đến”.
Lâm Y đánh giá bà ấy một phen, thấy bà hiện giờ mặc dù nghèo túng nhưng quần áo vẫn chỉnh tề như cũ, mới âm thầm gật đầu, hỏi. “Cứ mãi gọi bà bà thế này bà bà thế kia, còn không biết bà xưng hô là gì?”.
Bà bà bán rượu đáp. “Lão thân họ Chúc, Nhị thiếu phu nhân cứ gọi tôi là Chúc bà bà đi”.
Bà ấy bản thân từng mở tửu quán, kinh nghiệm nhiều hơn Lâm Y, hiểu được lần này gọi mình tới không phải chỉ để hỏi tên tuổi mà thôi, tự chủ động nói. “Đồ hâm rượu để ở đâu, tôi thử hâm một bầu cho Nhị thiếu phu nhân”.
Lâm Y lần đầu mở điếm, cực kì muốn người có kinh nghiệm đến giúp đỡ, nghe vậy rất vui lòng, vội kêu Thanh Miêu mang bếp lò than củi vân vân tới, mời Chúc bà bà triển lãm tay nghề.
Chúc bà bà thấy trong dụng cụ có bầu rượu giữ ấm họa tiết tạo hình hoa sen xanh, còn chưa động vào đã tán thưởng một tiếng trước.