Lưu Vân không phục, dọc đường đi không ngừng lầm bầm. “Hôm qua bị phạt quỳ còn không phải vì cô, Đại phu nhân rõ ràng không nghe thấy gì, tuỳ tiện nói dối một chút là trôi qua rồi”.
Lưu Hà liếc trắng cô ta một cái, nói. “Cô thì biết cái gì, những lời chúng ta nói trước đó nữa, Đại phu nhân khẳng định đã nghe thấy, bằng không lúc tôi vào phòng, phu nhân đã chẳng nhìn chằm chằm tôi, trách tôi không đủ cảnh giác, vẫn lấy cây trâm ra. Cô không hiểu tính tình Đại phu nhân, nếu lúc đó nói dối thì không phải chỉ quỳ nửa ngày đơn giản vậy đâu”.
Lưu Vân dù không hiểu biết Dương thị bằng Lưu Hà, nhưng vẫn nắm được chút da lông, bởi vậy không thể không thừa nhận Lưu Hà nói có lý, ngậm miệng không lầm bầm nữa. Đoàn người đến huyện Tường Phù, hỏi thăm căn nhà Nhị phòng đang ở, Phương thị nghe người của Đại phòng tới, còn mang theo hai gia đinh, tưởng rằng tới đòi nợ, chưa đợi Lưu Hà Lưu Vân vào cửa, liền trốn tịt trong phòng. Đợi hai người đi vào, bà ta mở hé cửa ngóng ra, thấy phía sau bọn họ còn khiêng thêm một cái rương, lại nghe xưng tới đưa đồ cưới cho Tiểu Truỵ tử, thế này mới vội vàng đon đả chạy ra, thân thân ái ái mời vào nhà ngồi.
Lưu Hà dẫn đầu ngồi xuống, Lưu Vân cũng muốn ngồi, bị Lưu Hà trợn mắt, đành phải đứng sau lưng. Phương thị nhìn chằm chằm rương đồ không muốn dời mắt đi, nghĩ bụng Tiểu Truỵ tử chỉ là đứa thiếp thôi, sao xứng có đồ cưới, vừa vặn mang ra dùng trả nợ cho Đại phòng.
Lưu Hà trước chúc mừng Phương thị được cháu trai, lại cúi người cung kính. “Bẩm Nhị phu nhân, Đại phu nhân có ý thừa dịp ngày tốt, bày rượu chính thức nâng Tiểu Truỵ tử làm thiếp”.
Phương thị vì muốn cái rương, không hề phản bác một câu, đồng ý hết, lập tức sai thím Nhâm đi thu xếp. Lưu Hà nói tiếp. “Vì nhà chúng ta là nhà quan lại, làm phải khác nhà người khác, vẫn là đến quan phủ lập văn thư nạp thiếp chính thức mới được”.
Lúc này mặc kệ cô ta nói gì, Phương thị đều gật đầu hết, nói. “Dễ, Bá Lâm đang ở nha môn, gọi bọn họ làm cho nhanh”.
Lưu Hà nhìn Phương thị kêu gã sai vặt, dặn dò hắn chạy tới nha môn, mới nói tiếp. “Chúng tôi nhiều ngày không gặp Tiểu Truỵ tử, thật nhớ cô ấy, mong rằng Nhị phu nhân cho phép gặp mặt”.
Phương thị ước gì đoàn người mau chóng rời khỏi nơi này để bà ta có thời gian ngắm nghía đồ đạc trong rương, bởi vậy sảng khoái gật đầu. “Ra cửa rẽ trái, gian cuối cùng là chỗ nó ở, các ngươi đi đi, khai tiệc lại gọi các ngươi”.
Lưu Hà đứng dậy, vén áo hành lễ chào, ra cửa gọi gia đinh nâng rương, chuẩn bị bước đi. Phương thị hoảng, vội ngăn cản. “Gian phòng Tiểu Truỵ tử ở nhỏ lắm, không có chỗ chứa, cứ để ở chỗ ta đi”.
Lưu Hà cười đáp. “Là đồ cưới của cô ấy, phải nên cho cô ấy nhìn một cái”.
Phương thị luyến tiếc, lập tức nói. “Ta cho gọi nó tới, xem ở đây luôn”. Nói dứt lời tự mình ra cửa, ngó qua bên trái, gọi hai tiếng.
Tiểu Truỵ tử sớm nghe nói Lưu Hà và Lưu Vân đưa đồ cưới đến, đây là chuyện đã thương lượng trước đó, bởi vậy không vội ra ngoài, chỉ ở trong phòng hầu hạ Trương Lương, hâm nóng rượu dâng cho ông ta uống. Trương Lương uống được sung sướng, vỗ vỗ tay ái thiếp, nói. “Đồ cưới tới rồi, sao không nhìn một cái? Xem, Nhị phu nhân đều đang gọi em”.
Tiểu Truỵ tử thở dài, nói. “Bảo là đồ cưới của em, nhưng Nhị phu nhân chịu giao cho em sao?”.
Theo phong cách của Phương thị thì quả thật không thể, nhưng Trương Lương cũng sốt ruột chín mươi quan tiền nợ, liền nói chuyện hướng về Phương thị. “Nhị phu nhân chỉ bảo quản dùm em thôi, hoảng cái gì?”.
Tiểu Truỵ tử bưng chén rượu lên tận miệng Trương Lương đút ông ta uống, cười mị mị. “Đừng tưởng em không biết Nhị phu nhân đang có chủ ý gì, không phải là muốn lấy đồ cưới của em đi trả nợ sao, nhưng em dù sao cũng chỉ là thiếp của lão gia, Đại phu nhân có thể cho bao nhiêu tiền, ngẫm lại cũng chẳng đủ chín mươi quan”.
Trương Lương biến sắc, đang định trách cứ thiếp thất không biết suy nghĩ cho nhà mình, miệng đã bị rượu lấp đầy. Tiểu Truỵ tử nâng chén rượu, tiếp tục cười. “Đồ cưới của em tổng cộng chẳng có mấy xu, chẳng trả hết được nợ cho Nhị phu nhân, không bằng giao cho em tự bảo quản, tiện mua rượu hầu hạ Nhị lão gia còn hơn”.
Trương Lương nhìn rượu và đồ nhắm trước mặt, đều là chính ông ta bỏ tiền mua, nghĩ bụng Tiểu Truỵ tử nói đúng, một thiếp thất thì đồ cưới làm sao giá trị chín mươi quan, cùng lắm chỉ đủ mấy bầu rượu, nếu giao cho ái thiếp giữ, sau này uống rượu mình khỏi bỏ tiền, thật là có lời.
Tiểu Truỵ tử thấy Trương Lương động tâm, rèn sắt khi còn nóng. “Nhị phu nhân có cửa hàng ngày ngày thu vào, lại tiếc không bỏ được vài văn mua rượu cho Nhị lão gia, Nhị lão gia tội gì trả nợ thay, em đều thấy thương cho Nhị lão gia luôn. Hơn nữa, cho dù lão gia trả nợ cho Nhị phu nhân, phu nhân kiếm được tiền vẫn sẽ không nghĩ phân cho lão gia nửa xu, thật là vô tình”.
Rõ ràng là mua thiếp cho Trương Lương, qua lời của Tiểu Truỵ tử lại biến thành do Phương thị nợ tiền, nhưng Trương Lương thích nghe như vậy, liền quyết định muốn đòi lại đồ cưới cho Tiểu Truỵ tử.
Tiểu Truỵ tử thấy Trương Lương đứng dậy, vội ngăn lại. “Nhị lão gia, không thể mạnh bạo ép buộc, bằng không cho dù đòi được đồ cưới, em cũng không sống nổi ngày nào cho lành”.
Trương Lương hỏi. “Vậy em muốn thế nào?”.
Tiểu Truỵ tử kiễng chân, nói nhỏ mấy câu bên tai ông ta, xoay người ra cửa. Cô ta đi vào phòng Phương thị, cúi người hành lễ, nói lời cảm tạ Lưu Hà Lưu Vân vất vả, tiếp theo mở rương ra trước mặt Phương thị. Phương thị hóng vào bên trong, chỉ thấy mấy thất vải dệt, cũng không phải tinh xảo, lập tức tâm liền xẹp mất một nửa, bĩu môi nói. “Đại phu nhân cũng keo kiệt quá, đặc biệt đưa đồ cưới tới cho ngươi, lại chỉ cho mất khúc vải mục”.
Lưu Hà cười. “Nhị phu nhân nói sai rồi, cũng không phải Đại phu nhân keo kiệt, mà là vì suy nghĩ cho Nhị phu nhân thôi, cũng không thể khiến một đứa thiếp thất ăn mặc vượt qua vợ cả được”.
Từ lúc Phương thị đòi Trương Bá Lâm viết giấy bỏ Lí Thư, Lí Thư không còn chịu tiêu tiền mua đồ cho bà ta nữa, bởi vậy từ trên xuống dưới Phương thị không có nổi quần áo gì đẹp đẽ, nếu Tiểu Truỵ tử mặc lăng sa tơ lụa, thật đúng là dìm bà ta xuống.
Nhưng Phương thị đâu có tâm trả đồ cưới cho Tiểu Truỵ tử mà muốn chiếm đoạt luôn kìa, bởi vậy âm thầm bực Dương thị nghĩ nhiều. Tiểu Truỵ tử biết nếu không cho Phương thị được chút ngon ngọt, chỉ sợ không mong lấy lại được đồ cưới. Cô ta moi là trong góc rương ra một bọc nhỏ, mở ra, bên trong là một đôi trâm ngọc lưu ly, một vòng ngọc, một cặp bông tai bạc, dâng lên trước mặt Phương thị, xin bà ta tuỳ ý chọn.
Tiểu Truỵ tử thức thời như vậy, Phương thị rất hài lòng, nhưng trâm lưu ly không đáng tiền, vòng ngọc tỷ lệ không tốt, bông tai bạc thì nhỏ, bà ta xem tới xem lui, không coi trọng cái nào cả. Nghĩ dù sao bạc cũng đáng giá chút, liền chọn bông tai, trong miệng lại đầy lời hay : ta không phải tham đồ cưới của ngươi, chỉ sợ ngươi không cẩn thận làm mất nên bảo quản thay thôi.
Tiểu Truỵ tử cũng không phản bác, vâng theo lời của bà ta, cảm tạ bà ta lao tâm khổ tứ vì mình.
Lưu Hà đứng dậy, nói với Tiểu Truỵ tử. “Chúng ta mấy ngày chưa gặp, vào phòng nói chuyện một lát”.
Tiểu Truỵ tử hỏi qua Phương thị, được cho phép, liền gọi gia đinh bên ngoài vào khiêng rương. Phương thị thế này mới hiểu Tiểu Truỵ tử thí chốt giữ xe, dùng một đôi bông tai chận miệng của bà ta, khiến bà ta ngượng ngùng không thể mở miệng đòi giữ rương lại.
Nhưng Nhị phu nhân là người phương nào, sao có thể khom lưng dễ dàng trước một cặp bông tai nho nhỏ được, la lên. “Chậm đã, Tiểu Truỵ tử, ngươi còn nhỏ thiếu cẩn thận, chỉ sợ làm mất còn không biết, rương này cứ để ta bảo quản thoả đáng hơn”.
Tiểu Truỵ tử quay đầu, khó xử nói. “Thiếp đã nói với Nhị lão gia, lão gia cho phép thiếp bảo quản rương, Nhị phu nhân xem…”.
Phương thị không chút do dự hạ thấp Trương Lương ngay, bảo rằng ông ta chỉ biết tiêu tiền thôi, lại mê rượu chè, nếu giao cho ông ta, chưa tới ba ngày liền bay vào hiệu cầm đồ hết.
Trương Lương nghe Tiểu Truỵ tử dặn đứng tránh ngoài cửa, nghe rõ rành rành hết, nhất thời cơn tức bốc lên đầu, vọt vào trong, không thèm quan tâm Phương thị nói lý lẽ gì, sai gia đinh khiêng rương bước đi. Phương thị nghĩ rằng rương đồ cưới dù không đáng giá bao nhiêu, nhưng vẫn có thể cứu cấp được, vì thế cả gan ngăn đón. Trương Lương giận dữ. “Tôi nể mặt khách ở đây, không so đo với bà, bà đừng có được đằng chân lân đằng đầu”.
Phương thị nhìn nắm đấm ẩn hiện trong tay áo ông ta, bất giác lùi về phía sau, khiến hai gia đinh nhân cơ hội khiêng rương ra ngoài.
Trước khi đi, Trương Lương không quên cảnh cáo Phương thị, nếu bà ta dám can đảm dòm ngó đồ cưới của Tiểu Truỵ tử, ông ta tuyệt đối không khinh thường bỏ qua.
Lưu Hà và Lưu Vân theo tới phòng Tiểu Truỵ tử, giúp cô ta khoá rương lại, đẩy xuống dưới giường. Cả hai đánh giá gian phòng, hâm mộ nói. “Cùng là làm thiếp, chúng ta không thể so với cô rồi, có hẳn một gian phòng riêng để ở”.
Tiểu Truỵ tử cười đáp. “Đây là Đại thiếu phu nhân vì cảm tạ tôi, đặc biệt thuê riêng cho tôi ở”.
Lưu Hà và Lưu Vân đều thập phần kinh ngạc, Tiểu Truỵ tử mới tới có mấy ngày mà khiến Lí Thư phải cảm tạ mình? Tiểu Truỵ tử cười không dứt, nói. “Từ lúc tôi tới Nhị phòng, Nhị phu nhân chỉ biết vây quanh soi mói tôi, không đến gây phiền toái cho Đại thiếu phu nhân nữa, Đại thiếu phu nhân cảm kích tôi, thế này mới thuê cho tôi ở”.
Lưu Hà nhìn chậu hoa hải đường nở rộ bên bậu cửa sổ, kiểu dáng tinh tế, không phải vật phàm, hẳn là cũng do Lí Thư tặng, cô ta vừa hâm mộ vừa tự thương tâm, kể tình cảnh hiện tại của bản thân cho Tiểu Truỵ tử nghe, nhân cơ hội quở trách Lưu Vân một phen, bảo rằng bây giờ không có nhà ở đều do Lưu Vân lắm miệng mà ra.
Tục ngữ có câu thỏ chết hồ ly nhỏ giọt nước mắt, Tiểu Truỵ tử nghe nói hai bọn họ không có nổi gian phòng để ở, cũng hiểu được khổ sở, thở dài khuyên. “Nhẫn nại chút, tôi thấy Nhị thiếu phu nhân rất biết kiếm tiền, hẳn là không bao lâu sau ngay cả nha hoàn quét tước cũng có phòng riêng để ở”.
Đang lúc nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào huyên náo, thì ra hai bàn tiệc rượu đã bày trong ngoài hai phía sân, Trương Lương và đám người ngồi bàn ngoài, trong viện là cho Tiểu Truỵ tử và những người còn lại, thiếp thất như bọn họ vốn không có tư cách ngồi vào bàn, nhưng hôm nay đặc thù, liền cũng bày một bàn cho bọn họ cùng uống chén rượu ăn một miếng đồ ăn.
Tiểu nha hoàn tới mời Tiểu Truỵ tử ngồi vào bàn, Tiểu Truỵ tử cũng không dám an vị, trước tới kính rượu Trương Lương và Phương thị, sau lại dâng trà chính thức, mới quay về bàn ngồi.
Trương Lương nghĩ Tiểu Truỵ tử quan tâm tới mình, trong bụng thầm khen ái thiếp thật là ngoan ngoãn thức thời, khác hẳn Phương thị, liền cố ý ra lệnh cho mọi người hành lễ với tân di nương.
Vì Lí Thư nhiều người hầu, trong viện liền chật ních người khom mình hành lễ, miệng răm rắp chào tân di nương, khiến Tiểu Truỵ tử nở mày nở mặt, cảm thấy cho dù tiêu hết đồ cưới cho Trương Lương cũng là đáng giá.
Lưu Hà và Lưu Vân hâm mộ đầy mặt, che lấp cũng không được, lại ngượng không muốn người nhà Nhị phòng trông thấy, đành nâng chén giả bộ kính rượu để che giấu.
Lưu Vân không phục, dọc đường đi không ngừng lầm bầm. “Hôm qua bị phạt quỳ còn không phải vì cô, Đại phu nhân rõ ràng không nghe thấy gì, tuỳ tiện nói dối một chút là trôi qua rồi”.
Lưu Hà liếc trắng cô ta một cái, nói. “Cô thì biết cái gì, những lời chúng ta nói trước đó nữa, Đại phu nhân khẳng định đã nghe thấy, bằng không lúc tôi vào phòng, phu nhân đã chẳng nhìn chằm chằm tôi, trách tôi không đủ cảnh giác, vẫn lấy cây trâm ra. Cô không hiểu tính tình Đại phu nhân, nếu lúc đó nói dối thì không phải chỉ quỳ nửa ngày đơn giản vậy đâu”.
Lưu Vân dù không hiểu biết Dương thị bằng Lưu Hà, nhưng vẫn nắm được chút da lông, bởi vậy không thể không thừa nhận Lưu Hà nói có lý, ngậm miệng không lầm bầm nữa. Đoàn người đến huyện Tường Phù, hỏi thăm căn nhà Nhị phòng đang ở, Phương thị nghe người của Đại phòng tới, còn mang theo hai gia đinh, tưởng rằng tới đòi nợ, chưa đợi Lưu Hà Lưu Vân vào cửa, liền trốn tịt trong phòng. Đợi hai người đi vào, bà ta mở hé cửa ngóng ra, thấy phía sau bọn họ còn khiêng thêm một cái rương, lại nghe xưng tới đưa đồ cưới cho Tiểu Truỵ tử, thế này mới vội vàng đon đả chạy ra, thân thân ái ái mời vào nhà ngồi.
Lưu Hà dẫn đầu ngồi xuống, Lưu Vân cũng muốn ngồi, bị Lưu Hà trợn mắt, đành phải đứng sau lưng. Phương thị nhìn chằm chằm rương đồ không muốn dời mắt đi, nghĩ bụng Tiểu Truỵ tử chỉ là đứa thiếp thôi, sao xứng có đồ cưới, vừa vặn mang ra dùng trả nợ cho Đại phòng.
Lưu Hà trước chúc mừng Phương thị được cháu trai, lại cúi người cung kính. “Bẩm Nhị phu nhân, Đại phu nhân có ý thừa dịp ngày tốt, bày rượu chính thức nâng Tiểu Truỵ tử làm thiếp”.
Phương thị vì muốn cái rương, không hề phản bác một câu, đồng ý hết, lập tức sai thím Nhâm đi thu xếp. Lưu Hà nói tiếp. “Vì nhà chúng ta là nhà quan lại, làm phải khác nhà người khác, vẫn là đến quan phủ lập văn thư nạp thiếp chính thức mới được”.
Lúc này mặc kệ cô ta nói gì, Phương thị đều gật đầu hết, nói. “Dễ, Bá Lâm đang ở nha môn, gọi bọn họ làm cho nhanh”.
Lưu Hà nhìn Phương thị kêu gã sai vặt, dặn dò hắn chạy tới nha môn, mới nói tiếp. “Chúng tôi nhiều ngày không gặp Tiểu Truỵ tử, thật nhớ cô ấy, mong rằng Nhị phu nhân cho phép gặp mặt”.
Phương thị ước gì đoàn người mau chóng rời khỏi nơi này để bà ta có thời gian ngắm nghía đồ đạc trong rương, bởi vậy sảng khoái gật đầu. “Ra cửa rẽ trái, gian cuối cùng là chỗ nó ở, các ngươi đi đi, khai tiệc lại gọi các ngươi”.
Lưu Hà đứng dậy, vén áo hành lễ chào, ra cửa gọi gia đinh nâng rương, chuẩn bị bước đi. Phương thị hoảng, vội ngăn cản. “Gian phòng Tiểu Truỵ tử ở nhỏ lắm, không có chỗ chứa, cứ để ở chỗ ta đi”.
Lưu Hà cười đáp. “Là đồ cưới của cô ấy, phải nên cho cô ấy nhìn một cái”.
Phương thị luyến tiếc, lập tức nói. “Ta cho gọi nó tới, xem ở đây luôn”. Nói dứt lời tự mình ra cửa, ngó qua bên trái, gọi hai tiếng.Tiểu Truỵ tử sớm nghe nói Lưu Hà và Lưu Vân đưa đồ cưới đến, đây là chuyện đã thương lượng trước đó, bởi vậy không vội ra ngoài, chỉ ở trong phòng hầu hạ Trương Lương, hâm nóng rượu dâng cho ông ta uống. Trương Lương uống được sung sướng, vỗ vỗ tay ái thiếp, nói. “Đồ cưới tới rồi, sao không nhìn một cái? Xem, Nhị phu nhân đều đang gọi em”.
Tiểu Truỵ tử thở dài, nói. “Bảo là đồ cưới của em, nhưng Nhị phu nhân chịu giao cho em sao?”.
Theo phong cách của Phương thị thì quả thật không thể, nhưng Trương Lương cũng sốt ruột chín mươi quan tiền nợ, liền nói chuyện hướng về Phương thị. “Nhị phu nhân chỉ bảo quản dùm em thôi, hoảng cái gì?”.
Tiểu Truỵ tử bưng chén rượu lên tận miệng Trương Lương đút ông ta uống, cười mị mị. “Đừng tưởng em không biết Nhị phu nhân đang có chủ ý gì, không phải là muốn lấy đồ cưới của em đi trả nợ sao, nhưng em dù sao cũng chỉ là thiếp của lão gia, Đại phu nhân có thể cho bao nhiêu tiền, ngẫm lại cũng chẳng đủ chín mươi quan”.
Trương Lương biến sắc, đang định trách cứ thiếp thất không biết suy nghĩ cho nhà mình, miệng đã bị rượu lấp đầy. Tiểu Truỵ tử nâng chén rượu, tiếp tục cười. “Đồ cưới của em tổng cộng chẳng có mấy xu, chẳng trả hết được nợ cho Nhị phu nhân, không bằng giao cho em tự bảo quản, tiện mua rượu hầu hạ Nhị lão gia còn hơn”.
Trương Lương nhìn rượu và đồ nhắm trước mặt, đều là chính ông ta bỏ tiền mua, nghĩ bụng Tiểu Truỵ tử nói đúng, một thiếp thất thì đồ cưới làm sao giá trị chín mươi quan, cùng lắm chỉ đủ mấy bầu rượu, nếu giao cho ái thiếp giữ, sau này uống rượu mình khỏi bỏ tiền, thật là có lời.
Tiểu Truỵ tử thấy Trương Lương động tâm, rèn sắt khi còn nóng. “Nhị phu nhân có cửa hàng ngày ngày thu vào, lại tiếc không bỏ được vài văn mua rượu cho Nhị lão gia, Nhị lão gia tội gì trả nợ thay, em đều thấy thương cho Nhị lão gia luôn. Hơn nữa, cho dù lão gia trả nợ cho Nhị phu nhân, phu nhân kiếm được tiền vẫn sẽ không nghĩ phân cho lão gia nửa xu, thật là vô tình”.
Rõ ràng là mua thiếp cho Trương Lương, qua lời của Tiểu Truỵ tử lại biến thành do Phương thị nợ tiền, nhưng Trương Lương thích nghe như vậy, liền quyết định muốn đòi lại đồ cưới cho Tiểu Truỵ tử.
Tiểu Truỵ tử thấy Trương Lương đứng dậy, vội ngăn lại. “Nhị lão gia, không thể mạnh bạo ép buộc, bằng không cho dù đòi được đồ cưới, em cũng không sống nổi ngày nào cho lành”.
Trương Lương hỏi. “Vậy em muốn thế nào?”.
Tiểu Truỵ tử kiễng chân, nói nhỏ mấy câu bên tai ông ta, xoay người ra cửa. Cô ta đi vào phòng Phương thị, cúi người hành lễ, nói lời cảm tạ Lưu Hà Lưu Vân vất vả, tiếp theo mở rương ra trước mặt Phương thị. Phương thị hóng vào bên trong, chỉ thấy mấy thất vải dệt, cũng không phải tinh xảo, lập tức tâm liền xẹp mất một nửa, bĩu môi nói. “Đại phu nhân cũng keo kiệt quá, đặc biệt đưa đồ cưới tới cho ngươi, lại chỉ cho mất khúc vải mục”.
Lưu Hà cười. “Nhị phu nhân nói sai rồi, cũng không phải Đại phu nhân keo kiệt, mà là vì suy nghĩ cho Nhị phu nhân thôi, cũng không thể khiến một đứa thiếp thất ăn mặc vượt qua vợ cả được”.
Từ lúc Phương thị đòi Trương Bá Lâm viết giấy bỏ Lí Thư, Lí Thư không còn chịu tiêu tiền mua đồ cho bà ta nữa, bởi vậy từ trên xuống dưới Phương thị không có nổi quần áo gì đẹp đẽ, nếu Tiểu Truỵ tử mặc lăng sa tơ lụa, thật đúng là dìm bà ta xuống.
Nhưng Phương thị đâu có tâm trả đồ cưới cho Tiểu Truỵ tử mà muốn chiếm đoạt luôn kìa, bởi vậy âm thầm bực Dương thị nghĩ nhiều. Tiểu Truỵ tử biết nếu không cho Phương thị được chút ngon ngọt, chỉ sợ không mong lấy lại được đồ cưới. Cô ta moi là trong góc rương ra một bọc nhỏ, mở ra, bên trong là một đôi trâm ngọc lưu ly, một vòng ngọc, một cặp bông tai bạc, dâng lên trước mặt Phương thị, xin bà ta tuỳ ý chọn.
Tiểu Truỵ tử thức thời như vậy, Phương thị rất hài lòng, nhưng trâm lưu ly không đáng tiền, vòng ngọc tỷ lệ không tốt, bông tai bạc thì nhỏ, bà ta xem tới xem lui, không coi trọng cái nào cả. Nghĩ dù sao bạc cũng đáng giá chút, liền chọn bông tai, trong miệng lại đầy lời hay : ta không phải tham đồ cưới của ngươi, chỉ sợ ngươi không cẩn thận làm mất nên bảo quản thay thôi.
Tiểu Truỵ tử cũng không phản bác, vâng theo lời của bà ta, cảm tạ bà ta lao tâm khổ tứ vì mình.
Lưu Hà đứng dậy, nói với Tiểu Truỵ tử. “Chúng ta mấy ngày chưa gặp, vào phòng nói chuyện một lát”.
Tiểu Truỵ tử hỏi qua Phương thị, được cho phép, liền gọi gia đinh bên ngoài vào khiêng rương. Phương thị thế này mới hiểu Tiểu Truỵ tử thí chốt giữ xe, dùng một đôi bông tai chận miệng của bà ta, khiến bà ta ngượng ngùng không thể mở miệng đòi giữ rương lại.
Nhưng Nhị phu nhân là người phương nào, sao có thể khom lưng dễ dàng trước một cặp bông tai nho nhỏ được, la lên. “Chậm đã, Tiểu Truỵ tử, ngươi còn nhỏ thiếu cẩn thận, chỉ sợ làm mất còn không biết, rương này cứ để ta bảo quản thoả đáng hơn”.
Tiểu Truỵ tử quay đầu, khó xử nói. “Thiếp đã nói với Nhị lão gia, lão gia cho phép thiếp bảo quản rương, Nhị phu nhân xem…”.
Phương thị không chút do dự hạ thấp Trương Lương ngay, bảo rằng ông ta chỉ biết tiêu tiền thôi, lại mê rượu chè, nếu giao cho ông ta, chưa tới ba ngày liền bay vào hiệu cầm đồ hết.
Trương Lương nghe Tiểu Truỵ tử dặn đứng tránh ngoài cửa, nghe rõ rành rành hết, nhất thời cơn tức bốc lên đầu, vọt vào trong, không thèm quan tâm Phương thị nói lý lẽ gì, sai gia đinh khiêng rương bước đi. Phương thị nghĩ rằng rương đồ cưới dù không đáng giá bao nhiêu, nhưng vẫn có thể cứu cấp được, vì thế cả gan ngăn đón. Trương Lương giận dữ. “Tôi nể mặt khách ở đây, không so đo với bà, bà đừng có được đằng chân lân đằng đầu”.
Phương thị nhìn nắm đấm ẩn hiện trong tay áo ông ta, bất giác lùi về phía sau, khiến hai gia đinh nhân cơ hội khiêng rương ra ngoài.
Trước khi đi, Trương Lương không quên cảnh cáo Phương thị, nếu bà ta dám can đảm dòm ngó đồ cưới của Tiểu Truỵ tử, ông ta tuyệt đối không khinh thường bỏ qua.
Lưu Hà và Lưu Vân theo tới phòng Tiểu Truỵ tử, giúp cô ta khoá rương lại, đẩy xuống dưới giường. Cả hai đánh giá gian phòng, hâm mộ nói. “Cùng là làm thiếp, chúng ta không thể so với cô rồi, có hẳn một gian phòng riêng để ở”.
Tiểu Truỵ tử cười đáp. “Đây là Đại thiếu phu nhân vì cảm tạ tôi, đặc biệt thuê riêng cho tôi ở”.
Lưu Hà và Lưu Vân đều thập phần kinh ngạc, Tiểu Truỵ tử mới tới có mấy ngày mà khiến Lí Thư phải cảm tạ mình? Tiểu Truỵ tử cười không dứt, nói. “Từ lúc tôi tới Nhị phòng, Nhị phu nhân chỉ biết vây quanh soi mói tôi, không đến gây phiền toái cho Đại thiếu phu nhân nữa, Đại thiếu phu nhân cảm kích tôi, thế này mới thuê cho tôi ở”.
Lưu Hà nhìn chậu hoa hải đường nở rộ bên bậu cửa sổ, kiểu dáng tinh tế, không phải vật phàm, hẳn là cũng do Lí Thư tặng, cô ta vừa hâm mộ vừa tự thương tâm, kể tình cảnh hiện tại của bản thân cho Tiểu Truỵ tử nghe, nhân cơ hội quở trách Lưu Vân một phen, bảo rằng bây giờ không có nhà ở đều do Lưu Vân lắm miệng mà ra.
Tục ngữ có câu thỏ chết hồ ly nhỏ giọt nước mắt, Tiểu Truỵ tử nghe nói hai bọn họ không có nổi gian phòng để ở, cũng hiểu được khổ sở, thở dài khuyên. “Nhẫn nại chút, tôi thấy Nhị thiếu phu nhân rất biết kiếm tiền, hẳn là không bao lâu sau ngay cả nha hoàn quét tước cũng có phòng riêng để ở”.
Đang lúc nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào huyên náo, thì ra hai bàn tiệc rượu đã bày trong ngoài hai phía sân, Trương Lương và đám người ngồi bàn ngoài, trong viện là cho Tiểu Truỵ tử và những người còn lại, thiếp thất như bọn họ vốn không có tư cách ngồi vào bàn, nhưng hôm nay đặc thù, liền cũng bày một bàn cho bọn họ cùng uống chén rượu ăn một miếng đồ ăn.
Tiểu nha hoàn tới mời Tiểu Truỵ tử ngồi vào bàn, Tiểu Truỵ tử cũng không dám an vị, trước tới kính rượu Trương Lương và Phương thị, sau lại dâng trà chính thức, mới quay về bàn ngồi.
Trương Lương nghĩ Tiểu Truỵ tử quan tâm tới mình, trong bụng thầm khen ái thiếp thật là ngoan ngoãn thức thời, khác hẳn Phương thị, liền cố ý ra lệnh cho mọi người hành lễ với tân di nương.
Vì Lí Thư nhiều người hầu, trong viện liền chật ních người khom mình hành lễ, miệng răm rắp chào tân di nương, khiến Tiểu Truỵ tử nở mày nở mặt, cảm thấy cho dù tiêu hết đồ cưới cho Trương Lương cũng là đáng giá.
Lưu Hà và Lưu Vân hâm mộ đầy mặt, che lấp cũng không được, lại ngượng không muốn người nhà Nhị phòng trông thấy, đành nâng chén giả bộ kính rượu để che giấu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lưu Vân không phục, dọc đường đi không ngừng lầm bầm. “Hôm qua bị phạt quỳ còn không phải vì cô, Đại phu nhân rõ ràng không nghe thấy gì, tuỳ tiện nói dối một chút là trôi qua rồi”.
Lưu Hà liếc trắng cô ta một cái, nói. “Cô thì biết cái gì, những lời chúng ta nói trước đó nữa, Đại phu nhân khẳng định đã nghe thấy, bằng không lúc tôi vào phòng, phu nhân đã chẳng nhìn chằm chằm tôi, trách tôi không đủ cảnh giác, vẫn lấy cây trâm ra. Cô không hiểu tính tình Đại phu nhân, nếu lúc đó nói dối thì không phải chỉ quỳ nửa ngày đơn giản vậy đâu”.
Lưu Vân dù không hiểu biết Dương thị bằng Lưu Hà, nhưng vẫn nắm được chút da lông, bởi vậy không thể không thừa nhận Lưu Hà nói có lý, ngậm miệng không lầm bầm nữa. Đoàn người đến huyện Tường Phù, hỏi thăm căn nhà Nhị phòng đang ở, Phương thị nghe người của Đại phòng tới, còn mang theo hai gia đinh, tưởng rằng tới đòi nợ, chưa đợi Lưu Hà Lưu Vân vào cửa, liền trốn tịt trong phòng. Đợi hai người đi vào, bà ta mở hé cửa ngóng ra, thấy phía sau bọn họ còn khiêng thêm một cái rương, lại nghe xưng tới đưa đồ cưới cho Tiểu Truỵ tử, thế này mới vội vàng đon đả chạy ra, thân thân ái ái mời vào nhà ngồi.
Lưu Hà dẫn đầu ngồi xuống, Lưu Vân cũng muốn ngồi, bị Lưu Hà trợn mắt, đành phải đứng sau lưng. Phương thị nhìn chằm chằm rương đồ không muốn dời mắt đi, nghĩ bụng Tiểu Truỵ tử chỉ là đứa thiếp thôi, sao xứng có đồ cưới, vừa vặn mang ra dùng trả nợ cho Đại phòng.
Lưu Hà trước chúc mừng Phương thị được cháu trai, lại cúi người cung kính. “Bẩm Nhị phu nhân, Đại phu nhân có ý thừa dịp ngày tốt, bày rượu chính thức nâng Tiểu Truỵ tử làm thiếp”.
Phương thị vì muốn cái rương, không hề phản bác một câu, đồng ý hết, lập tức sai thím Nhâm đi thu xếp. Lưu Hà nói tiếp. “Vì nhà chúng ta là nhà quan lại, làm phải khác nhà người khác, vẫn là đến quan phủ lập văn thư nạp thiếp chính thức mới được”.
Lúc này mặc kệ cô ta nói gì, Phương thị đều gật đầu hết, nói. “Dễ, Bá Lâm đang ở nha môn, gọi bọn họ làm cho nhanh”.
Lưu Hà nhìn Phương thị kêu gã sai vặt, dặn dò hắn chạy tới nha môn, mới nói tiếp. “Chúng tôi nhiều ngày không gặp Tiểu Truỵ tử, thật nhớ cô ấy, mong rằng Nhị phu nhân cho phép gặp mặt”.
Phương thị ước gì đoàn người mau chóng rời khỏi nơi này để bà ta có thời gian ngắm nghía đồ đạc trong rương, bởi vậy sảng khoái gật đầu. “Ra cửa rẽ trái, gian cuối cùng là chỗ nó ở, các ngươi đi đi, khai tiệc lại gọi các ngươi”.
Lưu Hà đứng dậy, vén áo hành lễ chào, ra cửa gọi gia đinh nâng rương, chuẩn bị bước đi. Phương thị hoảng, vội ngăn cản. “Gian phòng Tiểu Truỵ tử ở nhỏ lắm, không có chỗ chứa, cứ để ở chỗ ta đi”.
Lưu Hà cười đáp. “Là đồ cưới của cô ấy, phải nên cho cô ấy nhìn một cái”.
Phương thị luyến tiếc, lập tức nói. “Ta cho gọi nó tới, xem ở đây luôn”. Nói dứt lời tự mình ra cửa, ngó qua bên trái, gọi hai tiếng.
Tiểu Truỵ tử sớm nghe nói Lưu Hà và Lưu Vân đưa đồ cưới đến, đây là chuyện đã thương lượng trước đó, bởi vậy không vội ra ngoài, chỉ ở trong phòng hầu hạ Trương Lương, hâm nóng rượu dâng cho ông ta uống. Trương Lương uống được sung sướng, vỗ vỗ tay ái thiếp, nói. “Đồ cưới tới rồi, sao không nhìn một cái? Xem, Nhị phu nhân đều đang gọi em”.
Tiểu Truỵ tử thở dài, nói. “Bảo là đồ cưới của em, nhưng Nhị phu nhân chịu giao cho em sao?”.
Theo phong cách của Phương thị thì quả thật không thể, nhưng Trương Lương cũng sốt ruột chín mươi quan tiền nợ, liền nói chuyện hướng về Phương thị. “Nhị phu nhân chỉ bảo quản dùm em thôi, hoảng cái gì?”.
Tiểu Truỵ tử bưng chén rượu lên tận miệng Trương Lương đút ông ta uống, cười mị mị. “Đừng tưởng em không biết Nhị phu nhân đang có chủ ý gì, không phải là muốn lấy đồ cưới của em đi trả nợ sao, nhưng em dù sao cũng chỉ là thiếp của lão gia, Đại phu nhân có thể cho bao nhiêu tiền, ngẫm lại cũng chẳng đủ chín mươi quan”.
Trương Lương biến sắc, đang định trách cứ thiếp thất không biết suy nghĩ cho nhà mình, miệng đã bị rượu lấp đầy. Tiểu Truỵ tử nâng chén rượu, tiếp tục cười. “Đồ cưới của em tổng cộng chẳng có mấy xu, chẳng trả hết được nợ cho Nhị phu nhân, không bằng giao cho em tự bảo quản, tiện mua rượu hầu hạ Nhị lão gia còn hơn”.
Trương Lương nhìn rượu và đồ nhắm trước mặt, đều là chính ông ta bỏ tiền mua, nghĩ bụng Tiểu Truỵ tử nói đúng, một thiếp thất thì đồ cưới làm sao giá trị chín mươi quan, cùng lắm chỉ đủ mấy bầu rượu, nếu giao cho ái thiếp giữ, sau này uống rượu mình khỏi bỏ tiền, thật là có lời.
Tiểu Truỵ tử thấy Trương Lương động tâm, rèn sắt khi còn nóng. “Nhị phu nhân có cửa hàng ngày ngày thu vào, lại tiếc không bỏ được vài văn mua rượu cho Nhị lão gia, Nhị lão gia tội gì trả nợ thay, em đều thấy thương cho Nhị lão gia luôn. Hơn nữa, cho dù lão gia trả nợ cho Nhị phu nhân, phu nhân kiếm được tiền vẫn sẽ không nghĩ phân cho lão gia nửa xu, thật là vô tình”.
Rõ ràng là mua thiếp cho Trương Lương, qua lời của Tiểu Truỵ tử lại biến thành do Phương thị nợ tiền, nhưng Trương Lương thích nghe như vậy, liền quyết định muốn đòi lại đồ cưới cho Tiểu Truỵ tử.
Tiểu Truỵ tử thấy Trương Lương đứng dậy, vội ngăn lại. “Nhị lão gia, không thể mạnh bạo ép buộc, bằng không cho dù đòi được đồ cưới, em cũng không sống nổi ngày nào cho lành”.
Trương Lương hỏi. “Vậy em muốn thế nào?”.
Tiểu Truỵ tử kiễng chân, nói nhỏ mấy câu bên tai ông ta, xoay người ra cửa. Cô ta đi vào phòng Phương thị, cúi người hành lễ, nói lời cảm tạ Lưu Hà Lưu Vân vất vả, tiếp theo mở rương ra trước mặt Phương thị. Phương thị hóng vào bên trong, chỉ thấy mấy thất vải dệt, cũng không phải tinh xảo, lập tức tâm liền xẹp mất một nửa, bĩu môi nói. “Đại phu nhân cũng keo kiệt quá, đặc biệt đưa đồ cưới tới cho ngươi, lại chỉ cho mất khúc vải mục”.
Lưu Hà cười. “Nhị phu nhân nói sai rồi, cũng không phải Đại phu nhân keo kiệt, mà là vì suy nghĩ cho Nhị phu nhân thôi, cũng không thể khiến một đứa thiếp thất ăn mặc vượt qua vợ cả được”.
Từ lúc Phương thị đòi Trương Bá Lâm viết giấy bỏ Lí Thư, Lí Thư không còn chịu tiêu tiền mua đồ cho bà ta nữa, bởi vậy từ trên xuống dưới Phương thị không có nổi quần áo gì đẹp đẽ, nếu Tiểu Truỵ tử mặc lăng sa tơ lụa, thật đúng là dìm bà ta xuống.
Nhưng Phương thị đâu có tâm trả đồ cưới cho Tiểu Truỵ tử mà muốn chiếm đoạt luôn kìa, bởi vậy âm thầm bực Dương thị nghĩ nhiều. Tiểu Truỵ tử biết nếu không cho Phương thị được chút ngon ngọt, chỉ sợ không mong lấy lại được đồ cưới. Cô ta moi là trong góc rương ra một bọc nhỏ, mở ra, bên trong là một đôi trâm ngọc lưu ly, một vòng ngọc, một cặp bông tai bạc, dâng lên trước mặt Phương thị, xin bà ta tuỳ ý chọn.
Tiểu Truỵ tử thức thời như vậy, Phương thị rất hài lòng, nhưng trâm lưu ly không đáng tiền, vòng ngọc tỷ lệ không tốt, bông tai bạc thì nhỏ, bà ta xem tới xem lui, không coi trọng cái nào cả. Nghĩ dù sao bạc cũng đáng giá chút, liền chọn bông tai, trong miệng lại đầy lời hay : ta không phải tham đồ cưới của ngươi, chỉ sợ ngươi không cẩn thận làm mất nên bảo quản thay thôi.
Tiểu Truỵ tử cũng không phản bác, vâng theo lời của bà ta, cảm tạ bà ta lao tâm khổ tứ vì mình.
Lưu Hà đứng dậy, nói với Tiểu Truỵ tử. “Chúng ta mấy ngày chưa gặp, vào phòng nói chuyện một lát”.
Tiểu Truỵ tử hỏi qua Phương thị, được cho phép, liền gọi gia đinh bên ngoài vào khiêng rương. Phương thị thế này mới hiểu Tiểu Truỵ tử thí chốt giữ xe, dùng một đôi bông tai chận miệng của bà ta, khiến bà ta ngượng ngùng không thể mở miệng đòi giữ rương lại.
Nhưng Nhị phu nhân là người phương nào, sao có thể khom lưng dễ dàng trước một cặp bông tai nho nhỏ được, la lên. “Chậm đã, Tiểu Truỵ tử, ngươi còn nhỏ thiếu cẩn thận, chỉ sợ làm mất còn không biết, rương này cứ để ta bảo quản thoả đáng hơn”.
Tiểu Truỵ tử quay đầu, khó xử nói. “Thiếp đã nói với Nhị lão gia, lão gia cho phép thiếp bảo quản rương, Nhị phu nhân xem…”.
Phương thị không chút do dự hạ thấp Trương Lương ngay, bảo rằng ông ta chỉ biết tiêu tiền thôi, lại mê rượu chè, nếu giao cho ông ta, chưa tới ba ngày liền bay vào hiệu cầm đồ hết.
Trương Lương nghe Tiểu Truỵ tử dặn đứng tránh ngoài cửa, nghe rõ rành rành hết, nhất thời cơn tức bốc lên đầu, vọt vào trong, không thèm quan tâm Phương thị nói lý lẽ gì, sai gia đinh khiêng rương bước đi. Phương thị nghĩ rằng rương đồ cưới dù không đáng giá bao nhiêu, nhưng vẫn có thể cứu cấp được, vì thế cả gan ngăn đón. Trương Lương giận dữ. “Tôi nể mặt khách ở đây, không so đo với bà, bà đừng có được đằng chân lân đằng đầu”.
Phương thị nhìn nắm đấm ẩn hiện trong tay áo ông ta, bất giác lùi về phía sau, khiến hai gia đinh nhân cơ hội khiêng rương ra ngoài.
Trước khi đi, Trương Lương không quên cảnh cáo Phương thị, nếu bà ta dám can đảm dòm ngó đồ cưới của Tiểu Truỵ tử, ông ta tuyệt đối không khinh thường bỏ qua.
Lưu Hà và Lưu Vân theo tới phòng Tiểu Truỵ tử, giúp cô ta khoá rương lại, đẩy xuống dưới giường. Cả hai đánh giá gian phòng, hâm mộ nói. “Cùng là làm thiếp, chúng ta không thể so với cô rồi, có hẳn một gian phòng riêng để ở”.
Tiểu Truỵ tử cười đáp. “Đây là Đại thiếu phu nhân vì cảm tạ tôi, đặc biệt thuê riêng cho tôi ở”.
Lưu Hà và Lưu Vân đều thập phần kinh ngạc, Tiểu Truỵ tử mới tới có mấy ngày mà khiến Lí Thư phải cảm tạ mình? Tiểu Truỵ tử cười không dứt, nói. “Từ lúc tôi tới Nhị phòng, Nhị phu nhân chỉ biết vây quanh soi mói tôi, không đến gây phiền toái cho Đại thiếu phu nhân nữa, Đại thiếu phu nhân cảm kích tôi, thế này mới thuê cho tôi ở”.
Lưu Hà nhìn chậu hoa hải đường nở rộ bên bậu cửa sổ, kiểu dáng tinh tế, không phải vật phàm, hẳn là cũng do Lí Thư tặng, cô ta vừa hâm mộ vừa tự thương tâm, kể tình cảnh hiện tại của bản thân cho Tiểu Truỵ tử nghe, nhân cơ hội quở trách Lưu Vân một phen, bảo rằng bây giờ không có nhà ở đều do Lưu Vân lắm miệng mà ra.
Tục ngữ có câu thỏ chết hồ ly nhỏ giọt nước mắt, Tiểu Truỵ tử nghe nói hai bọn họ không có nổi gian phòng để ở, cũng hiểu được khổ sở, thở dài khuyên. “Nhẫn nại chút, tôi thấy Nhị thiếu phu nhân rất biết kiếm tiền, hẳn là không bao lâu sau ngay cả nha hoàn quét tước cũng có phòng riêng để ở”.
Đang lúc nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào huyên náo, thì ra hai bàn tiệc rượu đã bày trong ngoài hai phía sân, Trương Lương và đám người ngồi bàn ngoài, trong viện là cho Tiểu Truỵ tử và những người còn lại, thiếp thất như bọn họ vốn không có tư cách ngồi vào bàn, nhưng hôm nay đặc thù, liền cũng bày một bàn cho bọn họ cùng uống chén rượu ăn một miếng đồ ăn.
Tiểu nha hoàn tới mời Tiểu Truỵ tử ngồi vào bàn, Tiểu Truỵ tử cũng không dám an vị, trước tới kính rượu Trương Lương và Phương thị, sau lại dâng trà chính thức, mới quay về bàn ngồi.
Trương Lương nghĩ Tiểu Truỵ tử quan tâm tới mình, trong bụng thầm khen ái thiếp thật là ngoan ngoãn thức thời, khác hẳn Phương thị, liền cố ý ra lệnh cho mọi người hành lễ với tân di nương.
Vì Lí Thư nhiều người hầu, trong viện liền chật ních người khom mình hành lễ, miệng răm rắp chào tân di nương, khiến Tiểu Truỵ tử nở mày nở mặt, cảm thấy cho dù tiêu hết đồ cưới cho Trương Lương cũng là đáng giá.
Lưu Hà và Lưu Vân hâm mộ đầy mặt, che lấp cũng không được, lại ngượng không muốn người nhà Nhị phòng trông thấy, đành nâng chén giả bộ kính rượu để che giấu.