Bữa cơm trôi qua, Dương thị hỏi không ít vấn đề, phần lớn là về Trương Lương và Phương thị, tuy là tán gẫn chuyện nhà nhưng Lâm Y thân phận đặc thù không dám tùy tiện đáp lại, lúc nào cũng châm chước từ ngữ rất là vất vả. Thím Dương đến thu dọn bát đũa, Lâm Y cáo từ, Dương thị muốn tháo bộ vòng tay tặng cho nàng, sực nhớ vội về chịu tang không mang trang sức, đành phải dặn dò Điền thị sửa soạn hành lý xong, mang một khúc vải đi phòng Lâm Y tặng, làm như quà gặp mặt. Lâm Y cúi người nói tạ, giúp thím Dương bưng khay cùng ra ngoài.
Tới phòng bếp, Lâm Y than đói, thím Dương thấy đồ ăn trên mâm giống như chưa hề nhúc nhích, liền lấy bát đũa sạch cho nàng, kêu nàng ăn thêm chút, lại ngạc nhiên hỏi. “Đồ ăn còn nguyên xi, sao cháu không ăn cho no?”.
Lâm Y vừa lùa cơm vừa trả lời. “Tính tình Đại phu nhân thật ra hiền lành, có điều cứ liên tục lôi kéo cháu hỏi đông hỏi tây, làm sao cháu rảnh mà ăn cơm”.
Thím Dương nghe vậy càng thấy lạ. “Đại phu nhân cũng như Nhị phu nhân, ăn cơm chú ý không lên tiếng, sao lại tán gẫu trên bàn cơm?”.
Lâm Y sửng sốt, thì ra Dương thị vốn không phải người nói nhiều mà là hôm nay khác thường, không biết vì cớ gì. Nàng dù nghi ngờ, lại chưa nghĩ sâu xa, định bụng Dương thị chỉ hỏi về Trương Lương và Phương thị, cũng không phải nàng tự đi tọc mạch, để ý nhiều như vậy làm chi.
Thím Dương chờ nàng ăn xong, dọn chén bát đi rửa, còn đang bận rộn thì Điền thị đến gọi, nói bà giúp bọn họ khiêng hành lí. Lâm Y đi theo nhìn, thì ra Trương Đống và Dương thị ở phòng Trương lão thái gia, Trương Tam lang và Điền thị ở phòng trước đây nàng ở, an bài như vậy cũng thật thỏa đáng.
Trên sân chỉ có Điền thị và thím Dương đi khiêng hành lí, Lâm Y đứng cạnh nhìn một hồi, thấy hai người vội mãi không xong liền giúp một tay, Điền thị cảm kích không thôi, lúc dọn xong hành lí thưởng cho thím Dương, cũng chia Lâm Y một phần. Lâm Y mừng thầm có tiền bỏ vào tiết kiệm, cũng không thấy gì lạ, nhưng ngày hôm sau Dương thị biết được việc này, cho rằng Điền thị coi Lâm Y là kẻ hầu người ở, gọi Điền thị đi trách cứ một lúc lâu.
Điền thị bị mắng, lúc tặng quà gặp mặt thay Dương thị đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, Lâm Y băn khoăn vô cùng, liên tục nói nàng không ngại, an ủi cô. Điền thị thấy nàng dễ ở chung, liền ngồi chơi trong phòng nàng một lát, giở khúc vải cho nàng xem, nói. “Nghe Đại phu nhân nói, vải này làm váy không thể tốt hơn”.
Lâm Y cười. “Chẳng sợ chị chê cười, vải quý như vậy, tôi sao nỡ để bản thân dùng, đem vào thành đổi lấy không ít tiền”.
Điền thị cũng xuất thân bần hàn, thấu hiểu cho nàng, càng thấy nàng thân thiết, cùng hàn huyên lúc lâu, thẳng đến khi thím Dương đến gọi hai người đi ăn cơm trưa.
Lâm Y tiễn cô ra cửa, nói. “Cháu sẽ không đi, vẫn là xuống bếp ăn thì hơn”.
Thím Dương lại nói. “Đại phu nhân mới dặn sau này cháu sẽ ăn cùng bọn họ”.
Dương thị cất nhắc nàng, nàng không thể không thức thời, vì thế đáp ứng, cùng Điền thị đi nhà kề – bây giờ đã sửa thành phòng ăn cho nữ quyến, thím Dương ngăn lại. “Hôm nay có chuyện cần thương nghị, mọi người đều ăn ở nhà chính”.
Lâm Y và Điền thị đành thay đổi tuyến đường, đi hướng nhà giữa.
Trong nhà chính, Dương thị đang khổ khuyên Trương Lương. “Vợ chồng cãi nhau là chuyện thường, đáng gì đâu? Hai chú thím vợ chồng nhiều năm, đuổi thím đi một lần thì thôi, sao có thể để thím ở nhà mẹ đẻ luôn, làm hàng xóm chế giễu?”.
Trương Lương không nghe lời bà, nhưng không dám tranh cãi với chị dâu cả, chỉ nhìn tường không nói. Dương thị thấy ông ta im lặng, lại chỉ vào hai anh em Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi, nói. “Nhìn bọn nhỏ xem, mau mau đón thím ấy về”.
Trương Lương vẫn không lên tiếng, Trương Đống đành phải tự mình xuất mã. “Chuyện giữa hai vợ chồng chú, tôi mặc kệ, nhưng dù sao cũng phải làm xong xuôi tang sự cho cha, chú không đương gia, chúng tôi lại mới về nhà, không đón thím về, biết sao?”.
Anh cả lên tiếng, Trương Lương không thể không tiếp, đi tới cửa chỉ vào linh đường nói. “Băng để trước linh đường cha, đại ca đại tẩu có thấy chứ? Một thùng băng một ngàn một trăm văn, đều là người nhà họ Phương nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, làm chuyện tốt không đấy. Mọi người bảo tôi đón bà ta về, nhưng sao nuốt trôi cục tức này”.
Trương Đống và Dương thị liếc nhau, đồng loạt cân nhắc ý lão Nhị, chẳng lẽ đang trách Đại phòng không chi tiền? Bọn họ thật không phải người keo kiệt, nhưng tiền bạc vốn không nhiều lắm, Trương Tam lang bôn ba đường dài bệnh tình càng nặng, tiền thuốc thang không thể không có, thật sự chẳng còn tiền nhàn rỗi mà lấy ra nữa. Trương Đống trầm ngâm chốc lát, nói Dương thị. “Là tôi hồ đồ, phu nhân cầm cố một rương quần áo trang sức đi, lấy tiền đưa cho Nhị đệ”.
Trương Lương thấy bọn họ hiểu lầm, vội nói. “Chúng ta không phân gia, em bỏ tiền hay Đại ca bỏ tiền cũng giống nhau thôi”.
Trương Đống phất tay kêu Dương thị đi lấy rương đồ, nói. “Tôi là con trai cả, lại nhiều năm không dưỡng gia, vốn đã hổ thẹn không chịu nổi, nếu ngay cả tang sự của cha còn không đóng góp gì thì còn mặt mũi nào nói là con cha nữa”.
Trương Lương vội kêu Trương Bá Lâm ngăn Dương thị lại. “Đại ca chức vị miễn nhà ta lao dịch, chúng ta đều nhận Đại ca chiếu cố, bỏ ra mấy đồng bạc thì sá gì, anh cầm cố quần áo chẳng được là bao, lại mệt Đại tẩu, chỉ tổ lời cho cửa hàng người khác”.
Trương Đống thấy ông ta khẩn thiết, thật vội vã cầm cố quần áo cũng không có lời, nhân tiện nói. “Chờ mãn tang kì tôi lại nhập sĩ làm quan, tài sản cha để lại đều là của chú”.
Trương Lương vội xưng không cần như thế, hai anh em đẩy qua đẩy lại quyền thừa kế, quăng chuyện đi đón Phương thị ra sau đầu. Dương thị ho khan vài tiếng nhắc nhở, không ai để ý, đành phải hỏi Lâm Y ngồi cạnh. “Nhị phu nhân về nhà mẹ đẻ bao lâu rồi?”.
Câu này hôm qua mới hỏi, nay lại hỏi lại chính là để quay về đề tài, khuyên Trương Lương đi đón Phương thị về nhà. Lâm Y dù cực không muốn Phương thị về, nhưng tang sự của lão thái gia không thể kéo dài thêm, đành phải phối hợp đáp. “Trở về đã mấy ngày, cũng nên quay lại”.
Trương Lương là muốn dọa bỏ Phương thị, bức nhà họ Phương trả lại một phần tiền băng, ông ta có tâm tư này đương nhiên không dễ dàng chịu đón bà ta về, vì thế giả bộ không nghe thấy Dương thị nói bóng nói gió. Ông ta mà cố chấp lên thì Trương Đống và Dương thị cũng thua, chỉ có thể chờ cơ hội khác khuyên.
Chủ mẫu đương gia không ở, tang sự vẫn phải làm, cơm nước xong, mấy người vây quanh bàn, thương lượng việc đưa tang Trương lão thái gia. Lâm Y thấy không có việc của nàng, liền giúp đỡ thím Dương dọn dẹp bát đũa mang xuống bếp rửa, đang rửa phân nửa thì thấy Trương Bát nương vẻ mặt nước mắt, tựa cửa. “Tam nương tử rảnh tay chưa, chúng ta vào phòng nói chuyện”.
Thím Dương thấy cô về, vui mừng nói. “Bát nương tử về lúc nào vậy, cũng không cho người báo một tiếng để tôi đi đón. Bát nương tử ăn cơm chưa? Gặp lão gia chưa?”.
Trương Bát nương vẫn lắc đầu nguầy nguậy, kéo Lâm Y đi phía khuê phòng ngày xưa. Lâm Y kéo cô vòng lại hướng khác, cười nói. “Bây giờ em ở phòng Ngân Tỷ lúc trước”.
Trương Bát nương theo nàng vào phòng ngồi xuống, hỏi. “Sao em lại dọn đến ở nhà kề, gia đình Đại bá về đây không có chỗ ở?”.
Lâm Y vội lắc đầu, cũng không muốn kể cho Trương Bát nương nghe tình hình thực tế, mất công cô nghe lại ngột ngạt, gia đình cô đã quá sức không như ý rồi.
Bữa cơm trôi qua, Dương thị hỏi không ít vấn đề, phần lớn là về Trương Lương và Phương thị, tuy là tán gẫn chuyện nhà nhưng Lâm Y thân phận đặc thù không dám tùy tiện đáp lại, lúc nào cũng châm chước từ ngữ rất là vất vả. Thím Dương đến thu dọn bát đũa, Lâm Y cáo từ, Dương thị muốn tháo bộ vòng tay tặng cho nàng, sực nhớ vội về chịu tang không mang trang sức, đành phải dặn dò Điền thị sửa soạn hành lý xong, mang một khúc vải đi phòng Lâm Y tặng, làm như quà gặp mặt. Lâm Y cúi người nói tạ, giúp thím Dương bưng khay cùng ra ngoài.
Tới phòng bếp, Lâm Y than đói, thím Dương thấy đồ ăn trên mâm giống như chưa hề nhúc nhích, liền lấy bát đũa sạch cho nàng, kêu nàng ăn thêm chút, lại ngạc nhiên hỏi. “Đồ ăn còn nguyên xi, sao cháu không ăn cho no?”.
Lâm Y vừa lùa cơm vừa trả lời. “Tính tình Đại phu nhân thật ra hiền lành, có điều cứ liên tục lôi kéo cháu hỏi đông hỏi tây, làm sao cháu rảnh mà ăn cơm”.
Thím Dương nghe vậy càng thấy lạ. “Đại phu nhân cũng như Nhị phu nhân, ăn cơm chú ý không lên tiếng, sao lại tán gẫu trên bàn cơm?”.
Lâm Y sửng sốt, thì ra Dương thị vốn không phải người nói nhiều mà là hôm nay khác thường, không biết vì cớ gì. Nàng dù nghi ngờ, lại chưa nghĩ sâu xa, định bụng Dương thị chỉ hỏi về Trương Lương và Phương thị, cũng không phải nàng tự đi tọc mạch, để ý nhiều như vậy làm chi.
Thím Dương chờ nàng ăn xong, dọn chén bát đi rửa, còn đang bận rộn thì Điền thị đến gọi, nói bà giúp bọn họ khiêng hành lí. Lâm Y đi theo nhìn, thì ra Trương Đống và Dương thị ở phòng Trương lão thái gia, Trương Tam lang và Điền thị ở phòng trước đây nàng ở, an bài như vậy cũng thật thỏa đáng.
Trên sân chỉ có Điền thị và thím Dương đi khiêng hành lí, Lâm Y đứng cạnh nhìn một hồi, thấy hai người vội mãi không xong liền giúp một tay, Điền thị cảm kích không thôi, lúc dọn xong hành lí thưởng cho thím Dương, cũng chia Lâm Y một phần. Lâm Y mừng thầm có tiền bỏ vào tiết kiệm, cũng không thấy gì lạ, nhưng ngày hôm sau Dương thị biết được việc này, cho rằng Điền thị coi Lâm Y là kẻ hầu người ở, gọi Điền thị đi trách cứ một lúc lâu.
Điền thị bị mắng, lúc tặng quà gặp mặt thay Dương thị đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, Lâm Y băn khoăn vô cùng, liên tục nói nàng không ngại, an ủi cô. Điền thị thấy nàng dễ ở chung, liền ngồi chơi trong phòng nàng một lát, giở khúc vải cho nàng xem, nói. “Nghe Đại phu nhân nói, vải này làm váy không thể tốt hơn”.Lâm Y cười. “Chẳng sợ chị chê cười, vải quý như vậy, tôi sao nỡ để bản thân dùng, đem vào thành đổi lấy không ít tiền”.
Điền thị cũng xuất thân bần hàn, thấu hiểu cho nàng, càng thấy nàng thân thiết, cùng hàn huyên lúc lâu, thẳng đến khi thím Dương đến gọi hai người đi ăn cơm trưa.
Lâm Y tiễn cô ra cửa, nói. “Cháu sẽ không đi, vẫn là xuống bếp ăn thì hơn”.
Thím Dương lại nói. “Đại phu nhân mới dặn sau này cháu sẽ ăn cùng bọn họ”.
Dương thị cất nhắc nàng, nàng không thể không thức thời, vì thế đáp ứng, cùng Điền thị đi nhà kề – bây giờ đã sửa thành phòng ăn cho nữ quyến, thím Dương ngăn lại. “Hôm nay có chuyện cần thương nghị, mọi người đều ăn ở nhà chính”.
Lâm Y và Điền thị đành thay đổi tuyến đường, đi hướng nhà giữa.
Trong nhà chính, Dương thị đang khổ khuyên Trương Lương. “Vợ chồng cãi nhau là chuyện thường, đáng gì đâu? Hai chú thím vợ chồng nhiều năm, đuổi thím đi một lần thì thôi, sao có thể để thím ở nhà mẹ đẻ luôn, làm hàng xóm chế giễu?”.
Trương Lương không nghe lời bà, nhưng không dám tranh cãi với chị dâu cả, chỉ nhìn tường không nói. Dương thị thấy ông ta im lặng, lại chỉ vào hai anh em Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi, nói. “Nhìn bọn nhỏ xem, mau mau đón thím ấy về”.
Trương Lương vẫn không lên tiếng, Trương Đống đành phải tự mình xuất mã. “Chuyện giữa hai vợ chồng chú, tôi mặc kệ, nhưng dù sao cũng phải làm xong xuôi tang sự cho cha, chú không đương gia, chúng tôi lại mới về nhà, không đón thím về, biết sao?”.
Anh cả lên tiếng, Trương Lương không thể không tiếp, đi tới cửa chỉ vào linh đường nói. “Băng để trước linh đường cha, đại ca đại tẩu có thấy chứ? Một thùng băng một ngàn một trăm văn, đều là người nhà họ Phương nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, làm chuyện tốt không đấy. Mọi người bảo tôi đón bà ta về, nhưng sao nuốt trôi cục tức này”.
Trương Đống và Dương thị liếc nhau, đồng loạt cân nhắc ý lão Nhị, chẳng lẽ đang trách Đại phòng không chi tiền? Bọn họ thật không phải người keo kiệt, nhưng tiền bạc vốn không nhiều lắm, Trương Tam lang bôn ba đường dài bệnh tình càng nặng, tiền thuốc thang không thể không có, thật sự chẳng còn tiền nhàn rỗi mà lấy ra nữa. Trương Đống trầm ngâm chốc lát, nói Dương thị. “Là tôi hồ đồ, phu nhân cầm cố một rương quần áo trang sức đi, lấy tiền đưa cho Nhị đệ”.
Trương Lương thấy bọn họ hiểu lầm, vội nói. “Chúng ta không phân gia, em bỏ tiền hay Đại ca bỏ tiền cũng giống nhau thôi”.
Trương Đống phất tay kêu Dương thị đi lấy rương đồ, nói. “Tôi là con trai cả, lại nhiều năm không dưỡng gia, vốn đã hổ thẹn không chịu nổi, nếu ngay cả tang sự của cha còn không đóng góp gì thì còn mặt mũi nào nói là con cha nữa”.
Trương Lương vội kêu Trương Bá Lâm ngăn Dương thị lại. “Đại ca chức vị miễn nhà ta lao dịch, chúng ta đều nhận Đại ca chiếu cố, bỏ ra mấy đồng bạc thì sá gì, anh cầm cố quần áo chẳng được là bao, lại mệt Đại tẩu, chỉ tổ lời cho cửa hàng người khác”.
Trương Đống thấy ông ta khẩn thiết, thật vội vã cầm cố quần áo cũng không có lời, nhân tiện nói. “Chờ mãn tang kì tôi lại nhập sĩ làm quan, tài sản cha để lại đều là của chú”.
Trương Lương vội xưng không cần như thế, hai anh em đẩy qua đẩy lại quyền thừa kế, quăng chuyện đi đón Phương thị ra sau đầu. Dương thị ho khan vài tiếng nhắc nhở, không ai để ý, đành phải hỏi Lâm Y ngồi cạnh. “Nhị phu nhân về nhà mẹ đẻ bao lâu rồi?”.
Câu này hôm qua mới hỏi, nay lại hỏi lại chính là để quay về đề tài, khuyên Trương Lương đi đón Phương thị về nhà. Lâm Y dù cực không muốn Phương thị về, nhưng tang sự của lão thái gia không thể kéo dài thêm, đành phải phối hợp đáp. “Trở về đã mấy ngày, cũng nên quay lại”.
Trương Lương là muốn dọa bỏ Phương thị, bức nhà họ Phương trả lại một phần tiền băng, ông ta có tâm tư này đương nhiên không dễ dàng chịu đón bà ta về, vì thế giả bộ không nghe thấy Dương thị nói bóng nói gió. Ông ta mà cố chấp lên thì Trương Đống và Dương thị cũng thua, chỉ có thể chờ cơ hội khác khuyên.
Chủ mẫu đương gia không ở, tang sự vẫn phải làm, cơm nước xong, mấy người vây quanh bàn, thương lượng việc đưa tang Trương lão thái gia. Lâm Y thấy không có việc của nàng, liền giúp đỡ thím Dương dọn dẹp bát đũa mang xuống bếp rửa, đang rửa phân nửa thì thấy Trương Bát nương vẻ mặt nước mắt, tựa cửa. “Tam nương tử rảnh tay chưa, chúng ta vào phòng nói chuyện”.
Thím Dương thấy cô về, vui mừng nói. “Bát nương tử về lúc nào vậy, cũng không cho người báo một tiếng để tôi đi đón. Bát nương tử ăn cơm chưa? Gặp lão gia chưa?”.
Trương Bát nương vẫn lắc đầu nguầy nguậy, kéo Lâm Y đi phía khuê phòng ngày xưa. Lâm Y kéo cô vòng lại hướng khác, cười nói. “Bây giờ em ở phòng Ngân Tỷ lúc trước”.
Trương Bát nương theo nàng vào phòng ngồi xuống, hỏi. “Sao em lại dọn đến ở nhà kề, gia đình Đại bá về đây không có chỗ ở?”.
Lâm Y vội lắc đầu, cũng không muốn kể cho Trương Bát nương nghe tình hình thực tế, mất công cô nghe lại ngột ngạt, gia đình cô đã quá sức không như ý rồi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bữa cơm trôi qua, Dương thị hỏi không ít vấn đề, phần lớn là về Trương Lương và Phương thị, tuy là tán gẫn chuyện nhà nhưng Lâm Y thân phận đặc thù không dám tùy tiện đáp lại, lúc nào cũng châm chước từ ngữ rất là vất vả. Thím Dương đến thu dọn bát đũa, Lâm Y cáo từ, Dương thị muốn tháo bộ vòng tay tặng cho nàng, sực nhớ vội về chịu tang không mang trang sức, đành phải dặn dò Điền thị sửa soạn hành lý xong, mang một khúc vải đi phòng Lâm Y tặng, làm như quà gặp mặt. Lâm Y cúi người nói tạ, giúp thím Dương bưng khay cùng ra ngoài.
Tới phòng bếp, Lâm Y than đói, thím Dương thấy đồ ăn trên mâm giống như chưa hề nhúc nhích, liền lấy bát đũa sạch cho nàng, kêu nàng ăn thêm chút, lại ngạc nhiên hỏi. “Đồ ăn còn nguyên xi, sao cháu không ăn cho no?”.
Lâm Y vừa lùa cơm vừa trả lời. “Tính tình Đại phu nhân thật ra hiền lành, có điều cứ liên tục lôi kéo cháu hỏi đông hỏi tây, làm sao cháu rảnh mà ăn cơm”.
Thím Dương nghe vậy càng thấy lạ. “Đại phu nhân cũng như Nhị phu nhân, ăn cơm chú ý không lên tiếng, sao lại tán gẫu trên bàn cơm?”.
Lâm Y sửng sốt, thì ra Dương thị vốn không phải người nói nhiều mà là hôm nay khác thường, không biết vì cớ gì. Nàng dù nghi ngờ, lại chưa nghĩ sâu xa, định bụng Dương thị chỉ hỏi về Trương Lương và Phương thị, cũng không phải nàng tự đi tọc mạch, để ý nhiều như vậy làm chi.
Thím Dương chờ nàng ăn xong, dọn chén bát đi rửa, còn đang bận rộn thì Điền thị đến gọi, nói bà giúp bọn họ khiêng hành lí. Lâm Y đi theo nhìn, thì ra Trương Đống và Dương thị ở phòng Trương lão thái gia, Trương Tam lang và Điền thị ở phòng trước đây nàng ở, an bài như vậy cũng thật thỏa đáng.
Trên sân chỉ có Điền thị và thím Dương đi khiêng hành lí, Lâm Y đứng cạnh nhìn một hồi, thấy hai người vội mãi không xong liền giúp một tay, Điền thị cảm kích không thôi, lúc dọn xong hành lí thưởng cho thím Dương, cũng chia Lâm Y một phần. Lâm Y mừng thầm có tiền bỏ vào tiết kiệm, cũng không thấy gì lạ, nhưng ngày hôm sau Dương thị biết được việc này, cho rằng Điền thị coi Lâm Y là kẻ hầu người ở, gọi Điền thị đi trách cứ một lúc lâu.
Điền thị bị mắng, lúc tặng quà gặp mặt thay Dương thị đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, Lâm Y băn khoăn vô cùng, liên tục nói nàng không ngại, an ủi cô. Điền thị thấy nàng dễ ở chung, liền ngồi chơi trong phòng nàng một lát, giở khúc vải cho nàng xem, nói. “Nghe Đại phu nhân nói, vải này làm váy không thể tốt hơn”.
Lâm Y cười. “Chẳng sợ chị chê cười, vải quý như vậy, tôi sao nỡ để bản thân dùng, đem vào thành đổi lấy không ít tiền”.
Điền thị cũng xuất thân bần hàn, thấu hiểu cho nàng, càng thấy nàng thân thiết, cùng hàn huyên lúc lâu, thẳng đến khi thím Dương đến gọi hai người đi ăn cơm trưa.
Lâm Y tiễn cô ra cửa, nói. “Cháu sẽ không đi, vẫn là xuống bếp ăn thì hơn”.
Thím Dương lại nói. “Đại phu nhân mới dặn sau này cháu sẽ ăn cùng bọn họ”.
Dương thị cất nhắc nàng, nàng không thể không thức thời, vì thế đáp ứng, cùng Điền thị đi nhà kề – bây giờ đã sửa thành phòng ăn cho nữ quyến, thím Dương ngăn lại. “Hôm nay có chuyện cần thương nghị, mọi người đều ăn ở nhà chính”.
Lâm Y và Điền thị đành thay đổi tuyến đường, đi hướng nhà giữa.
Trong nhà chính, Dương thị đang khổ khuyên Trương Lương. “Vợ chồng cãi nhau là chuyện thường, đáng gì đâu? Hai chú thím vợ chồng nhiều năm, đuổi thím đi một lần thì thôi, sao có thể để thím ở nhà mẹ đẻ luôn, làm hàng xóm chế giễu?”.
Trương Lương không nghe lời bà, nhưng không dám tranh cãi với chị dâu cả, chỉ nhìn tường không nói. Dương thị thấy ông ta im lặng, lại chỉ vào hai anh em Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi, nói. “Nhìn bọn nhỏ xem, mau mau đón thím ấy về”.
Trương Lương vẫn không lên tiếng, Trương Đống đành phải tự mình xuất mã. “Chuyện giữa hai vợ chồng chú, tôi mặc kệ, nhưng dù sao cũng phải làm xong xuôi tang sự cho cha, chú không đương gia, chúng tôi lại mới về nhà, không đón thím về, biết sao?”.
Anh cả lên tiếng, Trương Lương không thể không tiếp, đi tới cửa chỉ vào linh đường nói. “Băng để trước linh đường cha, đại ca đại tẩu có thấy chứ? Một thùng băng một ngàn một trăm văn, đều là người nhà họ Phương nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, làm chuyện tốt không đấy. Mọi người bảo tôi đón bà ta về, nhưng sao nuốt trôi cục tức này”.
Trương Đống và Dương thị liếc nhau, đồng loạt cân nhắc ý lão Nhị, chẳng lẽ đang trách Đại phòng không chi tiền? Bọn họ thật không phải người keo kiệt, nhưng tiền bạc vốn không nhiều lắm, Trương Tam lang bôn ba đường dài bệnh tình càng nặng, tiền thuốc thang không thể không có, thật sự chẳng còn tiền nhàn rỗi mà lấy ra nữa. Trương Đống trầm ngâm chốc lát, nói Dương thị. “Là tôi hồ đồ, phu nhân cầm cố một rương quần áo trang sức đi, lấy tiền đưa cho Nhị đệ”.
Trương Lương thấy bọn họ hiểu lầm, vội nói. “Chúng ta không phân gia, em bỏ tiền hay Đại ca bỏ tiền cũng giống nhau thôi”.
Trương Đống phất tay kêu Dương thị đi lấy rương đồ, nói. “Tôi là con trai cả, lại nhiều năm không dưỡng gia, vốn đã hổ thẹn không chịu nổi, nếu ngay cả tang sự của cha còn không đóng góp gì thì còn mặt mũi nào nói là con cha nữa”.
Trương Lương vội kêu Trương Bá Lâm ngăn Dương thị lại. “Đại ca chức vị miễn nhà ta lao dịch, chúng ta đều nhận Đại ca chiếu cố, bỏ ra mấy đồng bạc thì sá gì, anh cầm cố quần áo chẳng được là bao, lại mệt Đại tẩu, chỉ tổ lời cho cửa hàng người khác”.
Trương Đống thấy ông ta khẩn thiết, thật vội vã cầm cố quần áo cũng không có lời, nhân tiện nói. “Chờ mãn tang kì tôi lại nhập sĩ làm quan, tài sản cha để lại đều là của chú”.
Trương Lương vội xưng không cần như thế, hai anh em đẩy qua đẩy lại quyền thừa kế, quăng chuyện đi đón Phương thị ra sau đầu. Dương thị ho khan vài tiếng nhắc nhở, không ai để ý, đành phải hỏi Lâm Y ngồi cạnh. “Nhị phu nhân về nhà mẹ đẻ bao lâu rồi?”.
Câu này hôm qua mới hỏi, nay lại hỏi lại chính là để quay về đề tài, khuyên Trương Lương đi đón Phương thị về nhà. Lâm Y dù cực không muốn Phương thị về, nhưng tang sự của lão thái gia không thể kéo dài thêm, đành phải phối hợp đáp. “Trở về đã mấy ngày, cũng nên quay lại”.
Trương Lương là muốn dọa bỏ Phương thị, bức nhà họ Phương trả lại một phần tiền băng, ông ta có tâm tư này đương nhiên không dễ dàng chịu đón bà ta về, vì thế giả bộ không nghe thấy Dương thị nói bóng nói gió. Ông ta mà cố chấp lên thì Trương Đống và Dương thị cũng thua, chỉ có thể chờ cơ hội khác khuyên.
Chủ mẫu đương gia không ở, tang sự vẫn phải làm, cơm nước xong, mấy người vây quanh bàn, thương lượng việc đưa tang Trương lão thái gia. Lâm Y thấy không có việc của nàng, liền giúp đỡ thím Dương dọn dẹp bát đũa mang xuống bếp rửa, đang rửa phân nửa thì thấy Trương Bát nương vẻ mặt nước mắt, tựa cửa. “Tam nương tử rảnh tay chưa, chúng ta vào phòng nói chuyện”.
Thím Dương thấy cô về, vui mừng nói. “Bát nương tử về lúc nào vậy, cũng không cho người báo một tiếng để tôi đi đón. Bát nương tử ăn cơm chưa? Gặp lão gia chưa?”.
Trương Bát nương vẫn lắc đầu nguầy nguậy, kéo Lâm Y đi phía khuê phòng ngày xưa. Lâm Y kéo cô vòng lại hướng khác, cười nói. “Bây giờ em ở phòng Ngân Tỷ lúc trước”.
Trương Bát nương theo nàng vào phòng ngồi xuống, hỏi. “Sao em lại dọn đến ở nhà kề, gia đình Đại bá về đây không có chỗ ở?”.
Lâm Y vội lắc đầu, cũng không muốn kể cho Trương Bát nương nghe tình hình thực tế, mất công cô nghe lại ngột ngạt, gia đình cô đã quá sức không như ý rồi.