Lâm Y cười nói. “Thuê đất là mượn tiền, về phần tiền phân bón… Đại phu nhân là người thông minh, tôi cũng không dối gạt phu nhân, tiền phân bón không ghi vào văn khế, tôi mua chịu trước, đợi đến khi rau quả chín đưa ra chợ bán kiếm được tiền rồi trả sau”.
Dương thị đánh giá nàng một phen, cảm thán nói. “Ta thấy cô mới là người thông minh, tuổi còn nhỏ, lại có kiến thức như vậy, rất bản lãnh”.
Lâm Y cười khổ. “Nào đâu có kiến thức gì, là bị người ta bức bách mà ra, dù sao cũng chết, không bằng tranh đấu một hồi”.
Dương thị lại lắc đầu. “Khối người chết vì đói, có mấy ai nghĩ ra được biện pháp như cô?”.
Lâm Y biện bạch. “Tôi chẳng qua cũng là thử thôi, thành hay bại còn phải chờ tương lai nói sau”.
Nàng sợ Dương thị tiếp tục hỏi, vội vàng chuyển chủ đề, nói. “Sau này chắc không thiếu những lúc phải hỏi mua phân bón nhà Đại phu nhân, giá tương đương những nhà khác”.
Dương thị là người thông thấu, nghe vậy liền không hỏi nữa, chỉ nói. “Không mua cũng cho, ta thành tâm giữ cô lại ngồi một chút, thật giống như đòi tiền cô vậy”.
Lâm Y thầm nghĩ, vị Đại phu nhân này nói chuyện cũng coi như xuôi tai, sau này kết thân với bà ấy chắc hẳn cuộc sống ở đây sẽ tốt hơn nhiều. Nàng và Dương thị lại hàn huyên vài câu, thấy mặt bà lộ vẻ mệt mỏi, liền cáo từ đi ra, đi hướng phòng Phương thị.
Trước mặt Phương thị la liệt giấy bút, bà ta đang ghi ghi chép chép gì đó trên giấy, hai hàng lông mi nhăn lại một đống, Lâm Y cười hỏi. “Nhị phu nhân lại đang tính sổ?”.
Phương thị nghe thấy câu hỏi, ngẩng đầu lên nói. “Cô tới vừa đúng lúc, nhà ta lương thực hạn chế, sau này phải tăng giá tiền cơm canh”.
Lâm Y cố ý nói. “Giá lương thực không phải đang đứng yên sao, tiền cơm canh như thế nào muốn tăng?”.
Nhị phòng mất một nửa ruộng vườn, Phương thị tính sổ đang buồn bực nóng nảy, mất kiên nhẫn nói. “Ta nói tăng là tăng, cô không thích thì đừng ăn”.
Lâm Y thuận theo lời của bà ta. “Vậy tôi không ăn nữa”. Nói xong xoay người bước đi.
Phương thị thấy nàng phản ứng lưu loát như thế sững sờ gọi với theo. “Cô không ăn cơm, muốn thành tiên?”.
Lâm Y đứng ở cửa, quay đầu lại cười. “Tôi là một kẻ phàm nhân, sao có thể không ăn cơm, nhà Đại phu nhân tự nấu ăn, tôi qua nhà Đại phu nhân ăn”.
Phương thị ném bút đứng dậy mắng. “Cô cái đồ vong ân…”.
“Đại phu nhân đã sớm mời tôi, bị tôi từ chối, hôm nay chính Nhị phu nhân đuổi tôi đi, tôi mới tính toán như thế, chẳng trách tôi được”. Lâm Y không đợi bà ta mắng xong, mở miệng ngắt lời, nói đoạn cũng không quay đầu đi hướng Đại phòng bên kia.
Phương thị tức giận không nhẹ, quay đầu mắng thím Nhâm. “Ngươi hiến kế ngu xuẩn, hay lắm, khi không mất luôn bốn trăm văn”.
Thím Nhâm lần đầu bị quở trách như vậy, tự biết mất mặt, lui ra góc tường không dám lên tiếng. Phương thị mắng một mạch, thẳng đến lưỡi khô miệng khát mới yên tĩnh. Thím Nhâm nhìn lên thấy sắc mặt bà ta hơi giãn mới tiến lên góp lời. “Trước kia Lâm Tam nương nào dám nói chữ không trước mặt Nhị phu nhân, từ khi Đại phu nhân đến nhà, cô ta bắt đầu to gan hẳn lên. Chuyện tiền cơm canh khi nãy, khẳng định cũng là đại phu nhân xui khiến”.
Phương thị cảm thấy điều này có lý, nhưng nhớ tới lời dặn của Trương Lương, nhớ tới tiền đồ hai đứa con trai, vẫn là trách cứ thím Nhâm vài câu, không cho bà ta nhắc lại.
Trung thu qua đi một tháng, Trương Tam lang bệnh nặng, Dương thị hỏi vay tiền khắp nơi, chi một số tiền lớn mua nhân sâm ngàn năm, Trương Lương biết được thương lượng với Phương thị, Nhị phòng bỏ tiền ra mua một cân tặng cho Đại phòng. Phương thị nắm chặt chìa khóa hòm tiền, kiên quyết không đồng ý. “Nhân sâm tốn kém bao nhiêu, vì cháu trai mà tiêu hết số tiền của người thân không đáng, hơn nữa lang trung phủ Thành Đô đều nói nó không sống được mấy ngày nữa, còn tiêu tiền uổng phí làm chi”.
Trương Lương trong nội tâm cũng do dự, bởi vậy không kiên quyết đòi, kì kèo với bà ta ba năm ngày, chưa đợi được thành công, Đại phòng bên kia truyền tin : Trương Tam lang mất.
Trương Lương nhìn cửa viện lại treo khăn trắng, đổ hết lỗi lầm lên người Phương thị, trút xuống mắng một trận té tát. Phương thị vừa hận vừa ấm ức, lấy cớ thân thể khó chịu, bản thân trốn ở trong phòng không nói, còn không cho hai bà thím đi hỗ trợ.
Trương Đống trung niên mất con, đau thương khó nhịn, trong vòng một đêm bạc hơn nửa mái đầu, Dương thị suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, ngồi buồn trong phòng không màng ăn uống. Hai vị chủ nhân chìm trong đau thương, Phương thị lại không giúp đỡ một tay, tuy có Trương Lương và hai đứa con trai bận trước bận sau, nhưng trước nay bọn họ đều là những người không phải lo nghĩ gì nên càng giúp càng bề bộn. Khi Trương lão thái gia qua đời, Lâm Y từng giúp đỡ lo liệu, còn nhớ chút ít quy củ, Trương Tam lang là tiểu bối, lại không có con trai, tang sự đơn giản rất nhiều, nàng nhớ tới ân tình Dương thị cho nàng ở miễn phí, chủ động hỗ trợ, vô hình trung đã đỡ cả gia đình này đứng lên, chỉ huy mọi người chăm lo thỏa đáng hết thảy.
Đợi đến tang sự xong xuôi, Lưu Hà về bẩm báo Dương thị, khen. “Lâm Tam nương thật là người có khả năng, nô tỳ thấy Tam thiếu phu nhân cũng không sánh bằng”.
Trên mặt Dương thị hiển rõ mỏi mệt. “Nó một chữ bẻ đôi cũng không biết, sao so được với Lâm Tam nương, ban đầu ta cưới nó vào cửa làm chính thất cho Tam lang là mong nó có thể xung hỉ, kết quả vẫn công dã tràng”.
Người đã mất, nói nhiều cũng vô ích, Dương thị hai tay che mặt, lại rơi lệ, Lưu Hà đang muốn khuyên “Nén bi thương…”, Dương thị đã tự lấy khăn lau lệ, ra lệnh. “Tuy là tang sự, cũng không thể mất cấp bậc lễ nghĩa, tìm thứ gì xem được, tặng cho Lâm Tam nương”.
Lưu Hà nghe lệnh, lấy chìa khóa đi mở rương, nhưng lật tới lật lui, ngay cả một súc vải lành cũng không có, khó khăn tìm ra một cái bình nhỏ, cầm đến trước mặt Dương thị, hỏi. “Tặng cho Lâm Tam nương cắm hoa chơi?”.
Dương thị lắc đầu nguầy nguậy. “Tặng bình thường thì thôi, đây là quà tạ lễ đàng hoàng, sao có thể đưa thứ đồ chơi không đáng tiền này”.
Lưu Hà sợ bà thương tâm, không dám nói trong rương rỗng tuếch, đành phải làm bộ trở về lật tìm, Dương thị sực tỉnh ra, miễn cưỡng đứng dậy đi nhìn, những vật đáng giá đã mất, lúc này mới nhớ lại, vì chữa bệnh cho Trương Tam lang, Đại phòng bọn họ đã thiếu nợ một đống, có thể bán đã bán, lấy ở đâu ra quà tạ lễ nên hồn đây.
Lưu Hà nhìn sắc mặt bà không đúng, vội đỡ bà ngồi xuống, an ủi. “Bây giờ chúng ta có ruộng, năm sau gieo trồng cẩn thận, chờ đến lúc thu được lương thực là sẽ qua thôi”.
Dương thị chỉ chỉ phòng ngủ Lâm Y, nói. “Trơ mắt nhìn?”.
Lưu Hà nói. “Lâm Tam nương không phải người như vậy, Đại phu nhân còn không thu tiền cô ấy thuê phòng kìa”.
Dương thị trầm ngâm một lát, thở dài. “Thôi, nợ bên ngoài còn chưa trả được, trước thiếu phần nhân tình này đi”. Nói xong, sai Lưu Hà qua thay mặt bà tạ ơn Lâm Y.
Lưu Hà đi đến phòng Lâm Y, truyền đạt lòng biết ơn của Dương thị, lại quỳ xuống dập đầu, Lâm Y lần đầu bị người ta quỳ lạy, chợm muốn nâng Lưu Hà dậy, nhưng nghĩ ngợi vẫn là áp chế ý tưởng không phù hợp với thời đại phong kiến đó xuống, ngồi ngay ngắn nhận lễ, mới nói chuyện, hỏi. “Tam thiếu gia trước khi mất ăn mấy cây nhân sâm, tốn không ít tiền đi?”.
Lưu Hà sững sờ, nói. “Tam nương tử thật sự là thần cơ diệu toán, Đại phu nhân nhà tôi vừa mới vì tiền tài tục sự này mà phiền não”.
Lâm Y có tâm, ghi nhớ câu này, thầm nghĩ rau quả ngoài ruộng đảo mắt sẽ chín, đợi đến lúc bán có lời, trợ giúp Dương thị một phen.
Lâm Y cười nói. “Thuê đất là mượn tiền, về phần tiền phân bón… Đại phu nhân là người thông minh, tôi cũng không dối gạt phu nhân, tiền phân bón không ghi vào văn khế, tôi mua chịu trước, đợi đến khi rau quả chín đưa ra chợ bán kiếm được tiền rồi trả sau”.
Dương thị đánh giá nàng một phen, cảm thán nói. “Ta thấy cô mới là người thông minh, tuổi còn nhỏ, lại có kiến thức như vậy, rất bản lãnh”.
Lâm Y cười khổ. “Nào đâu có kiến thức gì, là bị người ta bức bách mà ra, dù sao cũng chết, không bằng tranh đấu một hồi”.
Dương thị lại lắc đầu. “Khối người chết vì đói, có mấy ai nghĩ ra được biện pháp như cô?”.
Lâm Y biện bạch. “Tôi chẳng qua cũng là thử thôi, thành hay bại còn phải chờ tương lai nói sau”.
Nàng sợ Dương thị tiếp tục hỏi, vội vàng chuyển chủ đề, nói. “Sau này chắc không thiếu những lúc phải hỏi mua phân bón nhà Đại phu nhân, giá tương đương những nhà khác”.
Dương thị là người thông thấu, nghe vậy liền không hỏi nữa, chỉ nói. “Không mua cũng cho, ta thành tâm giữ cô lại ngồi một chút, thật giống như đòi tiền cô vậy”.
Lâm Y thầm nghĩ, vị Đại phu nhân này nói chuyện cũng coi như xuôi tai, sau này kết thân với bà ấy chắc hẳn cuộc sống ở đây sẽ tốt hơn nhiều. Nàng và Dương thị lại hàn huyên vài câu, thấy mặt bà lộ vẻ mệt mỏi, liền cáo từ đi ra, đi hướng phòng Phương thị.
Trước mặt Phương thị la liệt giấy bút, bà ta đang ghi ghi chép chép gì đó trên giấy, hai hàng lông mi nhăn lại một đống, Lâm Y cười hỏi. “Nhị phu nhân lại đang tính sổ?”.
Phương thị nghe thấy câu hỏi, ngẩng đầu lên nói. “Cô tới vừa đúng lúc, nhà ta lương thực hạn chế, sau này phải tăng giá tiền cơm canh”.
Lâm Y cố ý nói. “Giá lương thực không phải đang đứng yên sao, tiền cơm canh như thế nào muốn tăng?”.
Nhị phòng mất một nửa ruộng vườn, Phương thị tính sổ đang buồn bực nóng nảy, mất kiên nhẫn nói. “Ta nói tăng là tăng, cô không thích thì đừng ăn”.
Lâm Y thuận theo lời của bà ta. “Vậy tôi không ăn nữa”. Nói xong xoay người bước đi.
Phương thị thấy nàng phản ứng lưu loát như thế sững sờ gọi với theo. “Cô không ăn cơm, muốn thành tiên?”.
Lâm Y đứng ở cửa, quay đầu lại cười. “Tôi là một kẻ phàm nhân, sao có thể không ăn cơm, nhà Đại phu nhân tự nấu ăn, tôi qua nhà Đại phu nhân ăn”.
Phương thị ném bút đứng dậy mắng. “Cô cái đồ vong ân…”.
“Đại phu nhân đã sớm mời tôi, bị tôi từ chối, hôm nay chính Nhị phu nhân đuổi tôi đi, tôi mới tính toán như thế, chẳng trách tôi được”. Lâm Y không đợi bà ta mắng xong, mở miệng ngắt lời, nói đoạn cũng không quay đầu đi hướng Đại phòng bên kia.
Phương thị tức giận không nhẹ, quay đầu mắng thím Nhâm. “Ngươi hiến kế ngu xuẩn, hay lắm, khi không mất luôn bốn trăm văn”.
Thím Nhâm lần đầu bị quở trách như vậy, tự biết mất mặt, lui ra góc tường không dám lên tiếng. Phương thị mắng một mạch, thẳng đến lưỡi khô miệng khát mới yên tĩnh. Thím Nhâm nhìn lên thấy sắc mặt bà ta hơi giãn mới tiến lên góp lời. “Trước kia Lâm Tam nương nào dám nói chữ không trước mặt Nhị phu nhân, từ khi Đại phu nhân đến nhà, cô ta bắt đầu to gan hẳn lên. Chuyện tiền cơm canh khi nãy, khẳng định cũng là đại phu nhân xui khiến”.
Phương thị cảm thấy điều này có lý, nhưng nhớ tới lời dặn của Trương Lương, nhớ tới tiền đồ hai đứa con trai, vẫn là trách cứ thím Nhâm vài câu, không cho bà ta nhắc lại.
Trung thu qua đi một tháng, Trương Tam lang bệnh nặng, Dương thị hỏi vay tiền khắp nơi, chi một số tiền lớn mua nhân sâm ngàn năm, Trương Lương biết được thương lượng với Phương thị, Nhị phòng bỏ tiền ra mua một cân tặng cho Đại phòng. Phương thị nắm chặt chìa khóa hòm tiền, kiên quyết không đồng ý. “Nhân sâm tốn kém bao nhiêu, vì cháu trai mà tiêu hết số tiền của người thân không đáng, hơn nữa lang trung phủ Thành Đô đều nói nó không sống được mấy ngày nữa, còn tiêu tiền uổng phí làm chi”.
Trương Lương trong nội tâm cũng do dự, bởi vậy không kiên quyết đòi, kì kèo với bà ta ba năm ngày, chưa đợi được thành công, Đại phòng bên kia truyền tin : Trương Tam lang mất.
Trương Lương nhìn cửa viện lại treo khăn trắng, đổ hết lỗi lầm lên người Phương thị, trút xuống mắng một trận té tát. Phương thị vừa hận vừa ấm ức, lấy cớ thân thể khó chịu, bản thân trốn ở trong phòng không nói, còn không cho hai bà thím đi hỗ trợ.
Trương Đống trung niên mất con, đau thương khó nhịn, trong vòng một đêm bạc hơn nửa mái đầu, Dương thị suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, ngồi buồn trong phòng không màng ăn uống. Hai vị chủ nhân chìm trong đau thương, Phương thị lại không giúp đỡ một tay, tuy có Trương Lương và hai đứa con trai bận trước bận sau, nhưng trước nay bọn họ đều là những người không phải lo nghĩ gì nên càng giúp càng bề bộn. Khi Trương lão thái gia qua đời, Lâm Y từng giúp đỡ lo liệu, còn nhớ chút ít quy củ, Trương Tam lang là tiểu bối, lại không có con trai, tang sự đơn giản rất nhiều, nàng nhớ tới ân tình Dương thị cho nàng ở miễn phí, chủ động hỗ trợ, vô hình trung đã đỡ cả gia đình này đứng lên, chỉ huy mọi người chăm lo thỏa đáng hết thảy.
Đợi đến tang sự xong xuôi, Lưu Hà về bẩm báo Dương thị, khen. “Lâm Tam nương thật là người có khả năng, nô tỳ thấy Tam thiếu phu nhân cũng không sánh bằng”.
Trên mặt Dương thị hiển rõ mỏi mệt. “Nó một chữ bẻ đôi cũng không biết, sao so được với Lâm Tam nương, ban đầu ta cưới nó vào cửa làm chính thất cho Tam lang là mong nó có thể xung hỉ, kết quả vẫn công dã tràng”.
Người đã mất, nói nhiều cũng vô ích, Dương thị hai tay che mặt, lại rơi lệ, Lưu Hà đang muốn khuyên “Nén bi thương…”, Dương thị đã tự lấy khăn lau lệ, ra lệnh. “Tuy là tang sự, cũng không thể mất cấp bậc lễ nghĩa, tìm thứ gì xem được, tặng cho Lâm Tam nương”.
Lưu Hà nghe lệnh, lấy chìa khóa đi mở rương, nhưng lật tới lật lui, ngay cả một súc vải lành cũng không có, khó khăn tìm ra một cái bình nhỏ, cầm đến trước mặt Dương thị, hỏi. “Tặng cho Lâm Tam nương cắm hoa chơi?”.
Dương thị lắc đầu nguầy nguậy. “Tặng bình thường thì thôi, đây là quà tạ lễ đàng hoàng, sao có thể đưa thứ đồ chơi không đáng tiền này”.
Lưu Hà sợ bà thương tâm, không dám nói trong rương rỗng tuếch, đành phải làm bộ trở về lật tìm, Dương thị sực tỉnh ra, miễn cưỡng đứng dậy đi nhìn, những vật đáng giá đã mất, lúc này mới nhớ lại, vì chữa bệnh cho Trương Tam lang, Đại phòng bọn họ đã thiếu nợ một đống, có thể bán đã bán, lấy ở đâu ra quà tạ lễ nên hồn đây.
Lưu Hà nhìn sắc mặt bà không đúng, vội đỡ bà ngồi xuống, an ủi. “Bây giờ chúng ta có ruộng, năm sau gieo trồng cẩn thận, chờ đến lúc thu được lương thực là sẽ qua thôi”.
Dương thị chỉ chỉ phòng ngủ Lâm Y, nói. “Trơ mắt nhìn?”.
Lưu Hà nói. “Lâm Tam nương không phải người như vậy, Đại phu nhân còn không thu tiền cô ấy thuê phòng kìa”.
Dương thị trầm ngâm một lát, thở dài. “Thôi, nợ bên ngoài còn chưa trả được, trước thiếu phần nhân tình này đi”. Nói xong, sai Lưu Hà qua thay mặt bà tạ ơn Lâm Y.
Lưu Hà đi đến phòng Lâm Y, truyền đạt lòng biết ơn của Dương thị, lại quỳ xuống dập đầu, Lâm Y lần đầu bị người ta quỳ lạy, chợm muốn nâng Lưu Hà dậy, nhưng nghĩ ngợi vẫn là áp chế ý tưởng không phù hợp với thời đại phong kiến đó xuống, ngồi ngay ngắn nhận lễ, mới nói chuyện, hỏi. “Tam thiếu gia trước khi mất ăn mấy cây nhân sâm, tốn không ít tiền đi?”.
Lưu Hà sững sờ, nói. “Tam nương tử thật sự là thần cơ diệu toán, Đại phu nhân nhà tôi vừa mới vì tiền tài tục sự này mà phiền não”.
Lâm Y có tâm, ghi nhớ câu này, thầm nghĩ rau quả ngoài ruộng đảo mắt sẽ chín, đợi đến lúc bán có lời, trợ giúp Dương thị một phen.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lâm Y cười nói. “Thuê đất là mượn tiền, về phần tiền phân bón… Đại phu nhân là người thông minh, tôi cũng không dối gạt phu nhân, tiền phân bón không ghi vào văn khế, tôi mua chịu trước, đợi đến khi rau quả chín đưa ra chợ bán kiếm được tiền rồi trả sau”.
Dương thị đánh giá nàng một phen, cảm thán nói. “Ta thấy cô mới là người thông minh, tuổi còn nhỏ, lại có kiến thức như vậy, rất bản lãnh”.
Lâm Y cười khổ. “Nào đâu có kiến thức gì, là bị người ta bức bách mà ra, dù sao cũng chết, không bằng tranh đấu một hồi”.
Dương thị lại lắc đầu. “Khối người chết vì đói, có mấy ai nghĩ ra được biện pháp như cô?”.
Lâm Y biện bạch. “Tôi chẳng qua cũng là thử thôi, thành hay bại còn phải chờ tương lai nói sau”.
Nàng sợ Dương thị tiếp tục hỏi, vội vàng chuyển chủ đề, nói. “Sau này chắc không thiếu những lúc phải hỏi mua phân bón nhà Đại phu nhân, giá tương đương những nhà khác”.
Dương thị là người thông thấu, nghe vậy liền không hỏi nữa, chỉ nói. “Không mua cũng cho, ta thành tâm giữ cô lại ngồi một chút, thật giống như đòi tiền cô vậy”.
Lâm Y thầm nghĩ, vị Đại phu nhân này nói chuyện cũng coi như xuôi tai, sau này kết thân với bà ấy chắc hẳn cuộc sống ở đây sẽ tốt hơn nhiều. Nàng và Dương thị lại hàn huyên vài câu, thấy mặt bà lộ vẻ mệt mỏi, liền cáo từ đi ra, đi hướng phòng Phương thị.
Trước mặt Phương thị la liệt giấy bút, bà ta đang ghi ghi chép chép gì đó trên giấy, hai hàng lông mi nhăn lại một đống, Lâm Y cười hỏi. “Nhị phu nhân lại đang tính sổ?”.
Phương thị nghe thấy câu hỏi, ngẩng đầu lên nói. “Cô tới vừa đúng lúc, nhà ta lương thực hạn chế, sau này phải tăng giá tiền cơm canh”.
Lâm Y cố ý nói. “Giá lương thực không phải đang đứng yên sao, tiền cơm canh như thế nào muốn tăng?”.
Nhị phòng mất một nửa ruộng vườn, Phương thị tính sổ đang buồn bực nóng nảy, mất kiên nhẫn nói. “Ta nói tăng là tăng, cô không thích thì đừng ăn”.
Lâm Y thuận theo lời của bà ta. “Vậy tôi không ăn nữa”. Nói xong xoay người bước đi.
Phương thị thấy nàng phản ứng lưu loát như thế sững sờ gọi với theo. “Cô không ăn cơm, muốn thành tiên?”.
Lâm Y đứng ở cửa, quay đầu lại cười. “Tôi là một kẻ phàm nhân, sao có thể không ăn cơm, nhà Đại phu nhân tự nấu ăn, tôi qua nhà Đại phu nhân ăn”.
Phương thị ném bút đứng dậy mắng. “Cô cái đồ vong ân…”.
“Đại phu nhân đã sớm mời tôi, bị tôi từ chối, hôm nay chính Nhị phu nhân đuổi tôi đi, tôi mới tính toán như thế, chẳng trách tôi được”. Lâm Y không đợi bà ta mắng xong, mở miệng ngắt lời, nói đoạn cũng không quay đầu đi hướng Đại phòng bên kia.
Phương thị tức giận không nhẹ, quay đầu mắng thím Nhâm. “Ngươi hiến kế ngu xuẩn, hay lắm, khi không mất luôn bốn trăm văn”.
Thím Nhâm lần đầu bị quở trách như vậy, tự biết mất mặt, lui ra góc tường không dám lên tiếng. Phương thị mắng một mạch, thẳng đến lưỡi khô miệng khát mới yên tĩnh. Thím Nhâm nhìn lên thấy sắc mặt bà ta hơi giãn mới tiến lên góp lời. “Trước kia Lâm Tam nương nào dám nói chữ không trước mặt Nhị phu nhân, từ khi Đại phu nhân đến nhà, cô ta bắt đầu to gan hẳn lên. Chuyện tiền cơm canh khi nãy, khẳng định cũng là đại phu nhân xui khiến”.
Phương thị cảm thấy điều này có lý, nhưng nhớ tới lời dặn của Trương Lương, nhớ tới tiền đồ hai đứa con trai, vẫn là trách cứ thím Nhâm vài câu, không cho bà ta nhắc lại.
Trung thu qua đi một tháng, Trương Tam lang bệnh nặng, Dương thị hỏi vay tiền khắp nơi, chi một số tiền lớn mua nhân sâm ngàn năm, Trương Lương biết được thương lượng với Phương thị, Nhị phòng bỏ tiền ra mua một cân tặng cho Đại phòng. Phương thị nắm chặt chìa khóa hòm tiền, kiên quyết không đồng ý. “Nhân sâm tốn kém bao nhiêu, vì cháu trai mà tiêu hết số tiền của người thân không đáng, hơn nữa lang trung phủ Thành Đô đều nói nó không sống được mấy ngày nữa, còn tiêu tiền uổng phí làm chi”.
Trương Lương trong nội tâm cũng do dự, bởi vậy không kiên quyết đòi, kì kèo với bà ta ba năm ngày, chưa đợi được thành công, Đại phòng bên kia truyền tin : Trương Tam lang mất.
Trương Lương nhìn cửa viện lại treo khăn trắng, đổ hết lỗi lầm lên người Phương thị, trút xuống mắng một trận té tát. Phương thị vừa hận vừa ấm ức, lấy cớ thân thể khó chịu, bản thân trốn ở trong phòng không nói, còn không cho hai bà thím đi hỗ trợ.
Trương Đống trung niên mất con, đau thương khó nhịn, trong vòng một đêm bạc hơn nửa mái đầu, Dương thị suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, ngồi buồn trong phòng không màng ăn uống. Hai vị chủ nhân chìm trong đau thương, Phương thị lại không giúp đỡ một tay, tuy có Trương Lương và hai đứa con trai bận trước bận sau, nhưng trước nay bọn họ đều là những người không phải lo nghĩ gì nên càng giúp càng bề bộn. Khi Trương lão thái gia qua đời, Lâm Y từng giúp đỡ lo liệu, còn nhớ chút ít quy củ, Trương Tam lang là tiểu bối, lại không có con trai, tang sự đơn giản rất nhiều, nàng nhớ tới ân tình Dương thị cho nàng ở miễn phí, chủ động hỗ trợ, vô hình trung đã đỡ cả gia đình này đứng lên, chỉ huy mọi người chăm lo thỏa đáng hết thảy.
Đợi đến tang sự xong xuôi, Lưu Hà về bẩm báo Dương thị, khen. “Lâm Tam nương thật là người có khả năng, nô tỳ thấy Tam thiếu phu nhân cũng không sánh bằng”.
Trên mặt Dương thị hiển rõ mỏi mệt. “Nó một chữ bẻ đôi cũng không biết, sao so được với Lâm Tam nương, ban đầu ta cưới nó vào cửa làm chính thất cho Tam lang là mong nó có thể xung hỉ, kết quả vẫn công dã tràng”.
Người đã mất, nói nhiều cũng vô ích, Dương thị hai tay che mặt, lại rơi lệ, Lưu Hà đang muốn khuyên “Nén bi thương…”, Dương thị đã tự lấy khăn lau lệ, ra lệnh. “Tuy là tang sự, cũng không thể mất cấp bậc lễ nghĩa, tìm thứ gì xem được, tặng cho Lâm Tam nương”.
Lưu Hà nghe lệnh, lấy chìa khóa đi mở rương, nhưng lật tới lật lui, ngay cả một súc vải lành cũng không có, khó khăn tìm ra một cái bình nhỏ, cầm đến trước mặt Dương thị, hỏi. “Tặng cho Lâm Tam nương cắm hoa chơi?”.
Dương thị lắc đầu nguầy nguậy. “Tặng bình thường thì thôi, đây là quà tạ lễ đàng hoàng, sao có thể đưa thứ đồ chơi không đáng tiền này”.
Lưu Hà sợ bà thương tâm, không dám nói trong rương rỗng tuếch, đành phải làm bộ trở về lật tìm, Dương thị sực tỉnh ra, miễn cưỡng đứng dậy đi nhìn, những vật đáng giá đã mất, lúc này mới nhớ lại, vì chữa bệnh cho Trương Tam lang, Đại phòng bọn họ đã thiếu nợ một đống, có thể bán đã bán, lấy ở đâu ra quà tạ lễ nên hồn đây.
Lưu Hà nhìn sắc mặt bà không đúng, vội đỡ bà ngồi xuống, an ủi. “Bây giờ chúng ta có ruộng, năm sau gieo trồng cẩn thận, chờ đến lúc thu được lương thực là sẽ qua thôi”.
Dương thị chỉ chỉ phòng ngủ Lâm Y, nói. “Trơ mắt nhìn?”.
Lưu Hà nói. “Lâm Tam nương không phải người như vậy, Đại phu nhân còn không thu tiền cô ấy thuê phòng kìa”.
Dương thị trầm ngâm một lát, thở dài. “Thôi, nợ bên ngoài còn chưa trả được, trước thiếu phần nhân tình này đi”. Nói xong, sai Lưu Hà qua thay mặt bà tạ ơn Lâm Y.
Lưu Hà đi đến phòng Lâm Y, truyền đạt lòng biết ơn của Dương thị, lại quỳ xuống dập đầu, Lâm Y lần đầu bị người ta quỳ lạy, chợm muốn nâng Lưu Hà dậy, nhưng nghĩ ngợi vẫn là áp chế ý tưởng không phù hợp với thời đại phong kiến đó xuống, ngồi ngay ngắn nhận lễ, mới nói chuyện, hỏi. “Tam thiếu gia trước khi mất ăn mấy cây nhân sâm, tốn không ít tiền đi?”.
Lưu Hà sững sờ, nói. “Tam nương tử thật sự là thần cơ diệu toán, Đại phu nhân nhà tôi vừa mới vì tiền tài tục sự này mà phiền não”.
Lâm Y có tâm, ghi nhớ câu này, thầm nghĩ rau quả ngoài ruộng đảo mắt sẽ chín, đợi đến lúc bán có lời, trợ giúp Dương thị một phen.