Bà mối náo loạn một trận, thấy không có người để ý tới, đành phải rời đi, vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ, nói phải tung hê sự keo kiệt của nhà họ Trương cho khắp nơi cùng biết. Phương thị tới ruộng cỏ linh lăng, đàn ngỗng đã sớm được lùa vào trong, vợ Trương Lục đang canh cửa, nói gì cũng không cho bà ta đi vào. Phương thị đành phải đứng xa xa nhìn đàn ngỗng, cảm thấy bộ dạng chúng cũng không giống bị ôn dịch, nghi ngờ. “Thật sự bị bệnh? Hay là lừa ta đó?”.
Vợ Trương Lục sớm nhận được chỉ thị, nói. “Đây cũng không phải chuyện tốt lành gì, lừa phu nhân làm chi.”
Phương thị vẫn không tin tưởng lắm, lại chẳng thể xông vào trong chòi nhìn, trách mắng. “Ta góp sáu phần cổ đông, vì sao không thể vào nhìn?”.
Vợ Trương Lục vóc dáng khỏe mạnh, căn bản không cần đẩy bà ta, đứng chắn trước cửa, nhanh tay đóng chặt cửa lại. Phương thị không cách nào chen vào trong được, đành chịu, mắng vài câu, dọa dẫm vài câu, đi ba bước lại quay đầu lại nhìn.
Trong lòng bà ta có nghi hoặc, muốn tiếp tục dò xét tài sản của Lâm Y, liền gọi thím Nhâm đến ra lệnh. “Chuồng heo của Lâm Tam nương, hôm nay đến phiên ai trực đêm?”.
Thím Nhâm đáp. “Là nô tỳ”.
Phương thị mừng rỡ, vội kêu bà ta đi nhìn heo trong chuồng xem có béo tốt không, có bị nhiễm bệnh không. Thím Nhâm liền lóc cóc đi nhìn, quay về bẩm báo. “Hơn mười đầu heo đều béo tốt, khỏe mạnh”. Lại nói thêm. “Rau xanh trong vườn cũng tươi tốt, tôi muốn nhổ mấy cây mang về, tiếc rằng Hắc Thất Lang canh chừng quá chặt”.
Phương thị mắng bà ta không có tiền đồ, chỉ biết nhìn chằm chằm mấy cây rau, nói. “Ta xem ra chuyện đàn ngỗng bị ôn dịch là con nha đầu Thanh Miêu kia bịa đặt”.
Thím Nhâm nói. “Cho dù nuôi ngỗng bị lỗ, cô ta còn có ruộng, có heo, cưới cô ta vào cửa, ít nhất chúng ta sẽ không bị đói”.
Phương thị liên tục gật đầu. “Không cho nó nuôi ngỗng nữa, đau cả tim, có chút tiền lại đổ hết xuống sông xuống biển, nên nhanh chóng cưới nó vào cửa, bắt nó lấy tiền mua ruộng hết”.
Thím Nhâm tiếp lời. “Vậy mai tôi lại đi tìm bà mối tới cửa cầu thân?”.
Phương thị liếc mắt trừng bà ta. “Còn phải hỏi nữa?”.
Sáng sớm ngày hôm sau, thím Nhâm bị Phương thị thúc giục, vào thành tìm bà mối, ban đầu vẫn tìm bà mối lần trước, không ngờ bà này hôm qua không lấy được tiền thưởng, trong lòng hậm hực, không chịu đến nữa. Thím Nhâm nghĩ bụng : bà mối đầy đường, bà không làm chẳng lẽ không có người khác làm? Không ngờ bà ta đi khắp thành Mi Châu, vẫn không tìm được bà mối nào chịu đến làm mai cho nhà họ Trương, mọi người đều bảo nói. “Nhà họ Trương keo kiệt, lộ phí cũng không đưa, đi chi cho lỗ vốn”.
Thím Nhâm căm giận Phương thị không biết đối nhân xử thế, liên lụy người hầu trong nhà cũng bị khinh bỉ, bà ta nén cơn giận về nhà, đem báo cáo tình huống cho Phương thị, nói. “Tất cả bà mối trong thành đều nói nhà chúng ta không cho tiền thưởng, không chịu tới”.
Phương thị oán hận mắng. “Cái thứ tiểu nhân tham tiền”.
Người ta đòi phí vất vả đúng theo quy củ, làm sao là tham lam? Đạo lý của Phương thị ngay cả thím Nhâm cũng không hiểu nổi, âm thầm bĩu môi. Bà ta vào thành bị khinh bỉ, càng ngóng trông Lâm Y mau chóng gả, cải thiện cuộc sống của nhà họ Trương, vì thế liền đề nghị với Phương thị. “Tôi tìm đại bà mối trong thôn đến?”.
Phương thị ghét bỏ bà mối trong thôn quê mùa, không muốn, nói. “Không có bà mối thì chuyện không thành ư? Để ta tự mình đi nói với Lâm Tam nương”.
Thím Nhâm sợ bà ta làm hỏng việc, vội ngăn lại. “Nhị phu nhân của tôi ơi, phu nhân là mẹ chồng tương lai của Lâm Tam nương, sao có thể nói thẳng trước mặt cô ta được, không sợ người ta ngượng ngùng sao?”.
Phương thị nghĩ lại, thật là như thế, liền dừng chân, hỏi. “Theo ý bà thì nên thế nào?”.
Thím Nhâm suy nghĩ một chút nói. “Thím Dương từng làm mai cho vài người, coi như là nửa bà mối, sai bà ấy đi nói với Lâm Tam nương”.
Phương thị nhớ đến thím Dương và Lâm Y cảm tình sâu đậm, hẳn là nói chuyện cũng tốt hơn chút, vì thế khen. “Chủ ý này vô cùng tốt, làm như vậy đi”. Nói xong gọi thím Dương giao việc, cho lui xuống, phá lệ dặn dò. “Tốt hơn hết là mang được thảo thiếp về đây luôn, khỏi đêm dài lắm mộng”.
Thím Dương ghét sắc mặt vô sỉ của Phương thị, hoàn toàn vì nghĩ cho Trương Trọng Vi mới tìm đến phòng Lâm Y. Thanh Miêu thấy bà đến, đằng sau không có bà mối theo cùng, mời bà vào phòng, cười nói. “Thím Dương đã lâu chưa đến nhà chúng ta chơi”.
Thím Dương cười trả lời. “Hai người bận rộn suốt ngày, thím làm sao có mặt mũi đến quấy rầy”.
Lâm Y đưa giấy cắt cho thím nhìn, trêu. “Thím không biết sao, cháu bây giờ là chưởng quầy ở không, mỗi ngày chỉ nhàn nhã ngồi trong phòng thôi”.
Thím Dương nói. “Nên như thế, nếu cháu lúc nào cũng phải bận rộn, còn mướn tá điền làm chi”. Nói xong lại hỏi. “Nhị phu nhân trước đây có đề cập hôn sự với cháu không?”.
Lâm Y không đáp, chỉ mỉm cười nhìn Thanh Miêu, Thanh Miêu cười nói. “Có đến, nhưng chưa thấy mặt Tam nương tử đã bị cháu đuổi ra ngoài”.
Thím Dương nhìn Lâm Y thở dài. “Cháu vẫn không muốn? Thím nói thật lòng với cháu, cháu đừng ngại khó nghe, cháu không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, chỉ có thể gả cho người thành thật như Nhị thiếu gia, nếu đổi lại là kẻ dối trá nào đó, nhất định hai ba năm liền chiếm đoạt hết của hồi môn của cháu, ném cháu qua một bên coi như đứa thiếp”.
Lâm Y cúi đầu không nói, Thanh Miêu tiếp lời. “Nhị thiếu gia thành thật là không giả, nhưng cha mẹ của thiếu gia e là bằng lòng của hồi môn của Tam nương tử mới chịu cưới Tam nương tử về nhà”.
Tâm tư của Phương thị đương nhiên thím Dương hiểu, bắt đầu do dự, ngại ngùng nói ra chuyện cầu thân. Vẫn là Lâm Y nhìn bà đứng ngồi không yên, chủ động hỏi, bà mới kể lại việc Phương thị dặn dò.
Lâm y nghe bà đến cầu thân liền sững sờ, Thanh Miêu cũng kinh hô. “Quy củ nhà họ Trương là thế nào vậy, cầu hôn không mời bà mối, lại sai bà vú đến”.
Thím Dương cười khổ trả lời. “Bà mối trong thành ngại nhà họ Trương keo kiệt không chịu đến, bà mối trong thôn thì Nhị phu nhân lại ngại quê mùa mất mặt. Do thím từng làm mai mấy hôn sự, tạm coi như nửa bà mối, cho nên mới sai đến”.
Thanh Miêu thầm nghĩ, Lâm Y dù hào phóng đến đâu thì đây cũng là việc hôn nhân của chính nàng, vẫn là không tiện ra mặt, cần người ngoài cuộc tương trợ, vì thế kéo Lâm Y qua một bên thì thầm vài câu. Lâm Y nhịn không được phì cười. “Dù sao đi nữa ta cũng phải kéo dài thời gian, tùy em làm sao thì làm”. Nói xong giả bộ bản thân thẹn thùng, trốn qua phòng Thanh Miêu.
Các cô gái ở Bắc Tống mỗi lần nhắc đến hôn sự của mình đều xấu hổ trốn đi, bởi vậy thím Dương thấy nàng như thế là bình thường, chỉ hỏi Thanh Miêu. “Rốt cuộc Tam nương tử tính toán như thế nào? Vẫn không chịu lấy chồng?”.
Thanh Miêu không chút hoang mang, rót trà đưa tới trước mặt thím Dương. “Đâu có, đương nhiên phải gả, hôn sự này cũng chẳng hủy được, có thể nào không lấy chồng?”.
Thím Dương mừng rỡ, nhìn thấy trên bàn có giấy, nhân tiện nói. “Vậy giờ mau viết thảo thiếp, thím mang về báo cáo kết quả”.
Thanh Miêu thật sự đi đến trước bàn, mài mực, trải giấy đặt bút viết. Cô theo hầu Lâm Y bấy lâu, học được không ít chữ, mặc dù viết vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng không sai sót gì lớn. Thím Dương đợi hồi lâu mới đợi Thanh Miêu viết xong, nhận lấy nhìn, cảm thấy cách thức không đúng, nhưng Thanh Miêu một mực chắc chắn đúng, thím Dương lại không biết chữ, đành phải nhét tờ giấy kia vào tay áo, mang về bẩm báo.
Phương thị thấy thím Dương mang theo tờ giấy quay về, mừng rỡ, nói ngay một tràng. “Mau đưa thảo thiếp ta xem”.
Thím Dương dâng tờ giấy lên, Phương thị nhận lấy, bên trên chi chít là chữ nhưng không phải thảo thiếp, mà là… Thư điều kiện?
Điều một, sau khi Lâm Y gả vào nhà họ Trương xong, lập tức ở riêng, đèn nhà ai nhà nấy sáng;
Điều hai, tất cả của hồi môn của Lâm Y, nhà họ Trương không được dùng bất cứ cái cớ nào đụng đến;
Điều ba, sau khi Lâm Y gả vào nhà họ Trương xong, mọi chi phí ăn mặc phải do nhà họ Trương cung cấp…
Phương thị mới nhìn qua ba điều đã giận sôi lên, điên tiết hỏi. “Ai viết cái này?”.
Thím Dương không biết trong đó viết gì, mờ mịt đáp. “Là Thanh Miêu viết”.
Phương thị vò tờ giấy thành một cục, ném lên đầu thím Dương. “Thứ người hầu vô dụng, sai bà đổi thảo thiếp, bà lấy cái gì về vậy hả?”.
Thím Dương bị mắng mà chẳng hiểu vì sao, đang muốn nhặt cục giấy kia lên, cầm đến cho người biết chữ xem dùm, Phương thị lại đột nhiên xông tới đoạt lấy tờ giấy, nổi giận đùng đùng đi về phía nhà cũ.
Thím Dương sợ bà ta đi tìm Lâm Y tranh cãi ầm ĩ, vội vàng kéo thím Nhâm. “Bà từng lấy được không ít tiền thưởng từ Lâm Tam nương, còn lãnh tiền công canh chuồng heo, cũng không thể nhìn cô ấy gặp họa, chúng ta mau đi theo khuyên Nhị phu nhân”.
Thím Nhâm gật đầu, nghĩ đến tiền thưởng mới cùng thím Dương đuổi theo, một trái một phải kẹp Phương thị ở giữa. Phương thị còn tưởng hai bà đến giúp tăng thêm khí thế, đầu càng hất lên cao, hùng hổ đến trước phòng Lâm Y, chỉ thấy cửa phòng đóng chặt, không có ai ở nhà. Bà ta một bụng buồn bực mà không tìm được chỗ xả, càng tức giận, nhìn trái nhìn phải, thấy Lưu Hà gần đó, liền kéo qua hỏi. “Thanh Miêu đâu?”.
Lưu Hà trả lời. “Ai biết được, có lẽ là bận rộn ở chỗ nào rồi”.
Phương thị lại hỏi. “Vậy Lâm Tam nương đâu?”.
Lưu Hà mất kiên nhẫn đáp. “Tôi cũng không có nghĩa vụ thay Nhị phu nhân trông chừng người khác, làm sao biết được cô ấy đi đâu”.
Phương thị thấy cô ta vô lễ như vậy, định giáo huấn cô ta một chút, thím Dương vội nhắc nhở. “Nhị phu nhân, cô ta là nha hoàn của Đại phòng, không thể động vào”.
Phương thị đành nhịn xuống cơn tức, tự mình đi tìm. Trước ra vườn rau bên hông nhà, Hắc Thất Lang thấy bà ta liền cắn, bà ta sợ quá chạy trối chết, chuồng heo cũng không dám đi, sai thím Dương đi xem thử, quay về báo rằng không có người, bà ta đành phải ra ruộng tìm. Tá điền trên ruộng ai cũng bận rộn, lại thấy nhà họ Trương nghèo, khinh thường bà ta, không thèm trả lời vấn đề bà ta hỏi. Phương thị vừa đi vừa tìm, vừa bị khinh bỉ, không ngừng than vãn hổ lạc xuống núi bị chó bắt nạt, đợi đến lúc bà ta tìm được Lâm Y và Thanh Miêu trên ruộng cỏ linh lăng, dáng vẻ bệ vệ hùng hổ đã tiêu tan không còn lại bao nhiêu, đến nỗi mắng Thanh Miêu cũng có vẻ yếu ớt. “Con nha hoàn chết tiệt kia, không biết quy củ là gì, Tam nương tử nhà mày phải gả chồng, mày lại ngăn cản, chẳng lẽ muốn cướp đoạt hôn sự của người ta?”.
Thanh Miêu đang xem xét hàng rào có hỏng hóc chỗ nào hay không, bận bịu một lúc mới ngẩng đầu đáp lời. “Nhị phu nhân nói láo không chớp mắt, tôi ngăn cản Tam nương tử lúc nào? Thảo thiếp chúng tôi cũng đã viết xong, chỉ chờ Nhị phu nhân tới lấy”.
Phương thị nghe nói thảo thiếp đã viết xong, lại cao hứng trở lại, vội hỏi. “Thảo thiếp ở đâu? Ta cho người đi lấy”.
Thanh Miêu phủi tay, đi ra khỏi ruộng cỏ linh lăng, đòi Phương thị đưa tờ giấy cô viết. Phương thị đưa qua tờ giấy đã bị vò thành một cục, Thanh Miêu nhìn xuống bên dưới, nói. “Nhị phu nhân còn chưa ký tên đồng ý, không thể trao thảo thiếp cho phu nhân được”.
Phương thị cả giận. “Mày viết một đống nhảm nhí còn bắt ta kí tên đồng ý? Có ai gả chồng mà dám đặt điều kiện với nhà chồng không? Quy củ kiểu gì đó?”.
Bà mối náo loạn một trận, thấy không có người để ý tới, đành phải rời đi, vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ, nói phải tung hê sự keo kiệt của nhà họ Trương cho khắp nơi cùng biết. Phương thị tới ruộng cỏ linh lăng, đàn ngỗng đã sớm được lùa vào trong, vợ Trương Lục đang canh cửa, nói gì cũng không cho bà ta đi vào. Phương thị đành phải đứng xa xa nhìn đàn ngỗng, cảm thấy bộ dạng chúng cũng không giống bị ôn dịch, nghi ngờ. “Thật sự bị bệnh? Hay là lừa ta đó?”.
Vợ Trương Lục sớm nhận được chỉ thị, nói. “Đây cũng không phải chuyện tốt lành gì, lừa phu nhân làm chi.”
Phương thị vẫn không tin tưởng lắm, lại chẳng thể xông vào trong chòi nhìn, trách mắng. “Ta góp sáu phần cổ đông, vì sao không thể vào nhìn?”.
Vợ Trương Lục vóc dáng khỏe mạnh, căn bản không cần đẩy bà ta, đứng chắn trước cửa, nhanh tay đóng chặt cửa lại. Phương thị không cách nào chen vào trong được, đành chịu, mắng vài câu, dọa dẫm vài câu, đi ba bước lại quay đầu lại nhìn.
Trong lòng bà ta có nghi hoặc, muốn tiếp tục dò xét tài sản của Lâm Y, liền gọi thím Nhâm đến ra lệnh. “Chuồng heo của Lâm Tam nương, hôm nay đến phiên ai trực đêm?”.
Thím Nhâm đáp. “Là nô tỳ”.
Phương thị mừng rỡ, vội kêu bà ta đi nhìn heo trong chuồng xem có béo tốt không, có bị nhiễm bệnh không. Thím Nhâm liền lóc cóc đi nhìn, quay về bẩm báo. “Hơn mười đầu heo đều béo tốt, khỏe mạnh”. Lại nói thêm. “Rau xanh trong vườn cũng tươi tốt, tôi muốn nhổ mấy cây mang về, tiếc rằng Hắc Thất Lang canh chừng quá chặt”.
Phương thị mắng bà ta không có tiền đồ, chỉ biết nhìn chằm chằm mấy cây rau, nói. “Ta xem ra chuyện đàn ngỗng bị ôn dịch là con nha đầu Thanh Miêu kia bịa đặt”.
Thím Nhâm nói. “Cho dù nuôi ngỗng bị lỗ, cô ta còn có ruộng, có heo, cưới cô ta vào cửa, ít nhất chúng ta sẽ không bị đói”.
Phương thị liên tục gật đầu. “Không cho nó nuôi ngỗng nữa, đau cả tim, có chút tiền lại đổ hết xuống sông xuống biển, nên nhanh chóng cưới nó vào cửa, bắt nó lấy tiền mua ruộng hết”.
Thím Nhâm tiếp lời. “Vậy mai tôi lại đi tìm bà mối tới cửa cầu thân?”.
Phương thị liếc mắt trừng bà ta. “Còn phải hỏi nữa?”.
Sáng sớm ngày hôm sau, thím Nhâm bị Phương thị thúc giục, vào thành tìm bà mối, ban đầu vẫn tìm bà mối lần trước, không ngờ bà này hôm qua không lấy được tiền thưởng, trong lòng hậm hực, không chịu đến nữa. Thím Nhâm nghĩ bụng : bà mối đầy đường, bà không làm chẳng lẽ không có người khác làm? Không ngờ bà ta đi khắp thành Mi Châu, vẫn không tìm được bà mối nào chịu đến làm mai cho nhà họ Trương, mọi người đều bảo nói. “Nhà họ Trương keo kiệt, lộ phí cũng không đưa, đi chi cho lỗ vốn”.
Thím Nhâm căm giận Phương thị không biết đối nhân xử thế, liên lụy người hầu trong nhà cũng bị khinh bỉ, bà ta nén cơn giận về nhà, đem báo cáo tình huống cho Phương thị, nói. “Tất cả bà mối trong thành đều nói nhà chúng ta không cho tiền thưởng, không chịu tới”.
Phương thị oán hận mắng. “Cái thứ tiểu nhân tham tiền”.
Người ta đòi phí vất vả đúng theo quy củ, làm sao là tham lam? Đạo lý của Phương thị ngay cả thím Nhâm cũng không hiểu nổi, âm thầm bĩu môi. Bà ta vào thành bị khinh bỉ, càng ngóng trông Lâm Y mau chóng gả, cải thiện cuộc sống của nhà họ Trương, vì thế liền đề nghị với Phương thị. “Tôi tìm đại bà mối trong thôn đến?”.
Phương thị ghét bỏ bà mối trong thôn quê mùa, không muốn, nói. “Không có bà mối thì chuyện không thành ư? Để ta tự mình đi nói với Lâm Tam nương”.
Thím Nhâm sợ bà ta làm hỏng việc, vội ngăn lại. “Nhị phu nhân của tôi ơi, phu nhân là mẹ chồng tương lai của Lâm Tam nương, sao có thể nói thẳng trước mặt cô ta được, không sợ người ta ngượng ngùng sao?”.
Phương thị nghĩ lại, thật là như thế, liền dừng chân, hỏi. “Theo ý bà thì nên thế nào?”.
Thím Nhâm suy nghĩ một chút nói. “Thím Dương từng làm mai cho vài người, coi như là nửa bà mối, sai bà ấy đi nói với Lâm Tam nương”.
Phương thị nhớ đến thím Dương và Lâm Y cảm tình sâu đậm, hẳn là nói chuyện cũng tốt hơn chút, vì thế khen. “Chủ ý này vô cùng tốt, làm như vậy đi”. Nói xong gọi thím Dương giao việc, cho lui xuống, phá lệ dặn dò. “Tốt hơn hết là mang được thảo thiếp về đây luôn, khỏi đêm dài lắm mộng”.
Thím Dương ghét sắc mặt vô sỉ của Phương thị, hoàn toàn vì nghĩ cho Trương Trọng Vi mới tìm đến phòng Lâm Y. Thanh Miêu thấy bà đến, đằng sau không có bà mối theo cùng, mời bà vào phòng, cười nói. “Thím Dương đã lâu chưa đến nhà chúng ta chơi”.
Thím Dương cười trả lời. “Hai người bận rộn suốt ngày, thím làm sao có mặt mũi đến quấy rầy”.
Lâm Y đưa giấy cắt cho thím nhìn, trêu. “Thím không biết sao, cháu bây giờ là chưởng quầy ở không, mỗi ngày chỉ nhàn nhã ngồi trong phòng thôi”.
Thím Dương nói. “Nên như thế, nếu cháu lúc nào cũng phải bận rộn, còn mướn tá điền làm chi”. Nói xong lại hỏi. “Nhị phu nhân trước đây có đề cập hôn sự với cháu không?”.
Lâm Y không đáp, chỉ mỉm cười nhìn Thanh Miêu, Thanh Miêu cười nói. “Có đến, nhưng chưa thấy mặt Tam nương tử đã bị cháu đuổi ra ngoài”.
Thím Dương nhìn Lâm Y thở dài. “Cháu vẫn không muốn? Thím nói thật lòng với cháu, cháu đừng ngại khó nghe, cháu không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, chỉ có thể gả cho người thành thật như Nhị thiếu gia, nếu đổi lại là kẻ dối trá nào đó, nhất định hai ba năm liền chiếm đoạt hết của hồi môn của cháu, ném cháu qua một bên coi như đứa thiếp”.
Lâm Y cúi đầu không nói, Thanh Miêu tiếp lời. “Nhị thiếu gia thành thật là không giả, nhưng cha mẹ của thiếu gia e là bằng lòng của hồi môn của Tam nương tử mới chịu cưới Tam nương tử về nhà”.
Tâm tư của Phương thị đương nhiên thím Dương hiểu, bắt đầu do dự, ngại ngùng nói ra chuyện cầu thân. Vẫn là Lâm Y nhìn bà đứng ngồi không yên, chủ động hỏi, bà mới kể lại việc Phương thị dặn dò.
Lâm y nghe bà đến cầu thân liền sững sờ, Thanh Miêu cũng kinh hô. “Quy củ nhà họ Trương là thế nào vậy, cầu hôn không mời bà mối, lại sai bà vú đến”.
Thím Dương cười khổ trả lời. “Bà mối trong thành ngại nhà họ Trương keo kiệt không chịu đến, bà mối trong thôn thì Nhị phu nhân lại ngại quê mùa mất mặt. Do thím từng làm mai mấy hôn sự, tạm coi như nửa bà mối, cho nên mới sai đến”.
Thanh Miêu thầm nghĩ, Lâm Y dù hào phóng đến đâu thì đây cũng là việc hôn nhân của chính nàng, vẫn là không tiện ra mặt, cần người ngoài cuộc tương trợ, vì thế kéo Lâm Y qua một bên thì thầm vài câu. Lâm Y nhịn không được phì cười. “Dù sao đi nữa ta cũng phải kéo dài thời gian, tùy em làm sao thì làm”. Nói xong giả bộ bản thân thẹn thùng, trốn qua phòng Thanh Miêu.
Các cô gái ở Bắc Tống mỗi lần nhắc đến hôn sự của mình đều xấu hổ trốn đi, bởi vậy thím Dương thấy nàng như thế là bình thường, chỉ hỏi Thanh Miêu. “Rốt cuộc Tam nương tử tính toán như thế nào? Vẫn không chịu lấy chồng?”.
Thanh Miêu không chút hoang mang, rót trà đưa tới trước mặt thím Dương. “Đâu có, đương nhiên phải gả, hôn sự này cũng chẳng hủy được, có thể nào không lấy chồng?”.
Thím Dương mừng rỡ, nhìn thấy trên bàn có giấy, nhân tiện nói. “Vậy giờ mau viết thảo thiếp, thím mang về báo cáo kết quả”.
Thanh Miêu thật sự đi đến trước bàn, mài mực, trải giấy đặt bút viết. Cô theo hầu Lâm Y bấy lâu, học được không ít chữ, mặc dù viết vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng không sai sót gì lớn. Thím Dương đợi hồi lâu mới đợi Thanh Miêu viết xong, nhận lấy nhìn, cảm thấy cách thức không đúng, nhưng Thanh Miêu một mực chắc chắn đúng, thím Dương lại không biết chữ, đành phải nhét tờ giấy kia vào tay áo, mang về bẩm báo.
Phương thị thấy thím Dương mang theo tờ giấy quay về, mừng rỡ, nói ngay một tràng. “Mau đưa thảo thiếp ta xem”.
Thím Dương dâng tờ giấy lên, Phương thị nhận lấy, bên trên chi chít là chữ nhưng không phải thảo thiếp, mà là… Thư điều kiện?
Điều một, sau khi Lâm Y gả vào nhà họ Trương xong, lập tức ở riêng, đèn nhà ai nhà nấy sáng;
Điều hai, tất cả của hồi môn của Lâm Y, nhà họ Trương không được dùng bất cứ cái cớ nào đụng đến;
Điều ba, sau khi Lâm Y gả vào nhà họ Trương xong, mọi chi phí ăn mặc phải do nhà họ Trương cung cấp…
Phương thị mới nhìn qua ba điều đã giận sôi lên, điên tiết hỏi. “Ai viết cái này?”.
Thím Dương không biết trong đó viết gì, mờ mịt đáp. “Là Thanh Miêu viết”.
Phương thị vò tờ giấy thành một cục, ném lên đầu thím Dương. “Thứ người hầu vô dụng, sai bà đổi thảo thiếp, bà lấy cái gì về vậy hả?”.
Thím Dương bị mắng mà chẳng hiểu vì sao, đang muốn nhặt cục giấy kia lên, cầm đến cho người biết chữ xem dùm, Phương thị lại đột nhiên xông tới đoạt lấy tờ giấy, nổi giận đùng đùng đi về phía nhà cũ.
Thím Dương sợ bà ta đi tìm Lâm Y tranh cãi ầm ĩ, vội vàng kéo thím Nhâm. “Bà từng lấy được không ít tiền thưởng từ Lâm Tam nương, còn lãnh tiền công canh chuồng heo, cũng không thể nhìn cô ấy gặp họa, chúng ta mau đi theo khuyên Nhị phu nhân”.
Thím Nhâm gật đầu, nghĩ đến tiền thưởng mới cùng thím Dương đuổi theo, một trái một phải kẹp Phương thị ở giữa. Phương thị còn tưởng hai bà đến giúp tăng thêm khí thế, đầu càng hất lên cao, hùng hổ đến trước phòng Lâm Y, chỉ thấy cửa phòng đóng chặt, không có ai ở nhà. Bà ta một bụng buồn bực mà không tìm được chỗ xả, càng tức giận, nhìn trái nhìn phải, thấy Lưu Hà gần đó, liền kéo qua hỏi. “Thanh Miêu đâu?”.
Lưu Hà trả lời. “Ai biết được, có lẽ là bận rộn ở chỗ nào rồi”.
Phương thị lại hỏi. “Vậy Lâm Tam nương đâu?”.
Lưu Hà mất kiên nhẫn đáp. “Tôi cũng không có nghĩa vụ thay Nhị phu nhân trông chừng người khác, làm sao biết được cô ấy đi đâu”.
Phương thị thấy cô ta vô lễ như vậy, định giáo huấn cô ta một chút, thím Dương vội nhắc nhở. “Nhị phu nhân, cô ta là nha hoàn của Đại phòng, không thể động vào”.
Phương thị đành nhịn xuống cơn tức, tự mình đi tìm. Trước ra vườn rau bên hông nhà, Hắc Thất Lang thấy bà ta liền cắn, bà ta sợ quá chạy trối chết, chuồng heo cũng không dám đi, sai thím Dương đi xem thử, quay về báo rằng không có người, bà ta đành phải ra ruộng tìm. Tá điền trên ruộng ai cũng bận rộn, lại thấy nhà họ Trương nghèo, khinh thường bà ta, không thèm trả lời vấn đề bà ta hỏi. Phương thị vừa đi vừa tìm, vừa bị khinh bỉ, không ngừng than vãn hổ lạc xuống núi bị chó bắt nạt, đợi đến lúc bà ta tìm được Lâm Y và Thanh Miêu trên ruộng cỏ linh lăng, dáng vẻ bệ vệ hùng hổ đã tiêu tan không còn lại bao nhiêu, đến nỗi mắng Thanh Miêu cũng có vẻ yếu ớt. “Con nha hoàn chết tiệt kia, không biết quy củ là gì, Tam nương tử nhà mày phải gả chồng, mày lại ngăn cản, chẳng lẽ muốn cướp đoạt hôn sự của người ta?”.
Thanh Miêu đang xem xét hàng rào có hỏng hóc chỗ nào hay không, bận bịu một lúc mới ngẩng đầu đáp lời. “Nhị phu nhân nói láo không chớp mắt, tôi ngăn cản Tam nương tử lúc nào? Thảo thiếp chúng tôi cũng đã viết xong, chỉ chờ Nhị phu nhân tới lấy”.
Phương thị nghe nói thảo thiếp đã viết xong, lại cao hứng trở lại, vội hỏi. “Thảo thiếp ở đâu? Ta cho người đi lấy”.
Thanh Miêu phủi tay, đi ra khỏi ruộng cỏ linh lăng, đòi Phương thị đưa tờ giấy cô viết. Phương thị đưa qua tờ giấy đã bị vò thành một cục, Thanh Miêu nhìn xuống bên dưới, nói. “Nhị phu nhân còn chưa ký tên đồng ý, không thể trao thảo thiếp cho phu nhân được”.
Phương thị cả giận. “Mày viết một đống nhảm nhí còn bắt ta kí tên đồng ý? Có ai gả chồng mà dám đặt điều kiện với nhà chồng không? Quy củ kiểu gì đó?”.