Editor: Kyz
Chuyện Tần Xu được Thái tử và Thái tử phi ban thưởng được truyền khắp Đông cung rất nhanh.
Mọi người vừa hâm mộ, đông thời lại thập phần ghen tị Tần Xu số tốt.
Ngẫm lại người ta vừa tiến cung không được bao lâu, chỉ là một Thục nữ nho nhỏ, lại có thể được cả Thái tử và Thái tử phi coi trọng.
Chỉ có thể nói, là đời trước đốt cao hương, bây giờ mới có vận khí tốt như vậy.
Thời điểm Vương Bội Huy nghe tin tức này, chẳng qua là hơi kinh ngạc, quả không có bao nhiêu cảm giác ghen tị.
Nàng thấy, cho dù là Thái tử phi ban cho trâm ngọc bích kia hay Điện hạ xuất một ngàn lượng bạc kia, cũng không biểu lộ điều gì.
Thân phận của Tần thị, đã quyết định vận mệnh của nàng ta.
Cũng giống như nàng, nàng chỉ cần có Hoàng hậu nương nương là chỗ dựa, Điện hạ sẽ không lạnh nhạt nàng, Quách thị cũng phải nhường nàng vài phần.
Vương Bội Huy ngồi trước nàn trang điểm, nhìn dung mạo trong gương, khuôn mặt thoáng lộ ý cười.
Sau giờ Ngọ, Tần Xu nằm ở nhuyễn tháp trong chốc lát, thời điểm tỉnh lại có hơi nóng liền sai Ngân Hạnh mang nước ô mai lên.
Ngân Hạnh vừa đưa nước ô mai cho nàng, vừa nói: "Nước ô mai ngày tuy giải nhiệt tốt, chủ tử cũng đừng uống quá nhiều."
Tần Xu nghe xong thoáng cười, nghĩ thầm, làm sao có thể hơn, có Ngân Hạnh chăm sóc, mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể uống một chén.
"Nếu chỉ tử thấy nóng, để nô tỳ quạt cho ngài." Thấy nàng không nói chuyện, Ngân Hạnh gợi chuyện.
Nghe Ngân Hạnh nói, Tần Xu lắc đầu, trời nóng như vậy, nàng không muốn dày vò người khác.
Hơn nữa, quạt đi quạt lại toàn là gió nóng, tay ngừng lại liền cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Nha đầu Hồng Nhị kia đâu?" Tần Xu không thấy Hồng Nhị, thuận miệng hỏi.
"Ở phòng bếp nhỏ làm chút điểm tâm, nếu chủ tử có chuyện, để nô tỳ gọi nàng tới."
Tần Xu lắc lắc đầu: "Không cần, chỉ là ta thuận miệng hỏi thôi."
"Nô tỳ quả là có phúc khí mới có thể ở lại hầu hạ bên cạnh chủ tử." Ngân Hạnh dĩ nhiên có nghe nói chuyện Hồng Nhị bị đánh.
Tần Xu liếc mắt nhìn Ngân Hạnh một cái, cười nói: "Các ngươi đều là người bên cạnh ta, mặc dù là vì chính ta, cũng không thể để các ngươi chịu ủy khuất. Chính là chủ tử nhà ngươi thân phận thấp kém, nhiều chuyện chưa thể xử lý chu toàn."
Tỷ như chuyện Diêu thục nữ đánh Hồng Nhị này, nàng có thể cùng nàng nói vài câu, nhưng trên thực tế, cũng không hề gì.
Chung quy không thể tới chỗ Thái tử phi nói, thân phận của nàng hiện giờ, còn chưa đủ tư cách.
Nếu tùy tiện đi, sẽ chỉ khiến Thái tử phi nghĩ nàng thị sủng mà kiêu.
Ngày kế tiếp, Tần Xu đến thỉnh an Thái tử phi như thường ngày, bởi vì Sở Dục Trạch thường xuyên đến chỗ nàng, trừ bỏ Vương thị, nàng nghiễm nhiên trở thành người được sủng ái nhất.
Cho nên, không tránh khỏi việc nghe được những lời ghen tỵ.
Chẳng qua, nghe mấy lời này nhiều quá cũng thành thói quen.
Một ngày, Tần Xu mới dùng xong bữa trưa, Hồng Nhị đã khẩn trương tiến vào.
"Chủ tử, không tốt, nửa canh giờ trước Thường tuyển thị té xỉu ở trong phòng. Thái tử phi sai người truyền Thái y, Thái y nói, nói là Thường tuyển thị đã mang thai được nửa tháng."
Nhìn Hồng Nhị đang thở hổn hển, hiển nhiên là mới nghe xong tin tức từ bên ngoài thì trở về bẩm báo.
Tần Xu hơi kinh ngạc một chút, nói: "Nàng có thai, nhất định điện hạ đang rất cao hứng."
Hồng Nhị nghe lời của nàng, có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái.
Chủ tử, tại sao không tức giận?
Tần Xu ngồi ở chỗ kia, cầm lấy chén trà trên bàn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sao nàng lại không nhìn thấy khó hiểu trong mắt Hồng Nhị.
Chính là, nàng thực sự không có cảm giác này.
Đông cung có nhiều nữa nhân, Sở Dục Trạch cũng không ở duy nhất chỗ của nàng, cho nên, có người có thai là chuyện rất bình thường.
Không có, mới làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
"Được rồi, đừng đứng, đi ra ngoài làm việc đi." Tần Xu phân phó.
"Chủ tử......" Hồng Nhị vẫn duy trì tư thế vừa rồi, vẫn không nhúc nhích đứng ở đó.
Tần Xu nhìn nàng một cái, bật cười: "Thường tuyển thị có thai, phải quan tâm cũng nên là Thái tử phi quan tâm, như thế nào cũng không tới phiên chủ tử nhà ngươi."
Đạo lý này Hồng Nhị đương nhiên cũng hiểu được, nàng chỉ là không hiểu, tại sao chủ tử một chút cũng không tức giận.
......
[Chính viện]
Thái tử phi Quách thị sắc mặt xanh mét ngồi trên nhuyễn tháp, lạnh lùng nói: "Không phải Điện hạ chỉ đi chỗ nàng vài lần sao, như thế nào lại có bầu?"
Tôn mama đứng gần đó, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng hoảng sợ.
Tuy Thường tuyển thị không phải mới tiến cung, nhưng phụ tử thang, thứ này không thể trực tiếp đưa cho nàng uống.
Nhưng vấn đề là, Thường tuyển thị tiến cung mấy năm nay, cũng không có bầu.
Còn tưởng rằng nàng không thể sinh, làm sao nghĩ đến, bây giờ nàng lại có bầu.
Thái tử phi lần này thật sự có chút lo lắng bối rối.
Thường thị không phải người dễ bắt nạt, thời điểm nàng được sủng ái trước kia đã không đem Thái tử phi là nàng đặt trong mắt. Nếu còn để cho nàng sanh ra con trưởng cho Điện hạ, sợ là sau này, không biết nàng còn ương nghạnh đến đâu đâu.
Nhưng là, có Cung phi nương nương và Thái hậu cảnh cáo trước kia, nàng không thể động thủ diệt trừ.
Thái tử phi hơi ngột ngạt ngồi yên lặng, đắn đo cân nhắc hơn nửa ngày mới nói: "Sai người đến chỗ Hoàng hậu nương nương và Cung phi nương nương báo tin, nói Thường thị đã có thai." @Kyz_DDLQĐ
"Nương nương." Tôn mama do dự một chút, cuối cùng vẫn xoay người đi ra ngoài.
Trước mắt tình cảnh của nương nương không tốt lắm, chuyện Thường tuyển thị có thai đối với nương nương mà nói, là chuyện tốt.
Tối thiểu, có thể nói rõ với Cung phi và Thái hậu.
Trước khi trời tối, cả hậu cung đều biết Thường tuyển thị bên cạnh Thái tử có thai.
Thái tử chưa có con, cho nên cái thai của Thường tuyển thị này thật làm người ta chú ý. Hoàng hậu và Cung phi đều ban cho đồ vật này nọ, nhất thời, Thường tuyển thị ở Đông cung nổi bật vô cùng.
"Tốt lắm, được Hoàng hậu cùng Cung phi nương nương ban cho đồ vật này nọ, muội muội ngươi phai sinh dưỡng thật tốt." Thái tử phi Quách thị nói.
Thường tuyển thị nằm ở trên giường, trên mặt mang theo ý cười, sờ sờ bụng, đáp: "Đa tạ nương nương quan tâm."
Thường tuyển thị trong đầu tự nhiên cao hứng, từ khi tiến cung, nàng đã muốn vì điện hạ sinh con trai, nhưng vẫn chưa có. Làm sao nghĩ đến, bây giờ lại có bầu.
Nàng có dự cảm, cái thai này nhất định là con trai.
Thường tuyển thị nghĩ vậy, ý cười trong mắt càng nồng đậm.
Quách thị thấy nàng như vậy, cái gì cũng không nói, chỉ là đáy mắt hiện lên một mạt khinh thường.
Hoài thai mười tháng, ngày tháng sau này còn dài, cái thai này có được sinh ra hay không còn chưa nói trước được.
Nếu nói trước kia nàng còn muốn giữ lại cái thai của Thường thị, bây giờ nhìn thần sắc của Thường thị, đáy lòng nghĩ, bấtluận như thế nào, cũng không thể để Thường thị hạ sinh đứa nhỏ.
Bằng không, nếu thật sự là con trai, sau này Thái tử phi nàng đây quả là có nhiều lo lắng.
"Hầu hạ chủ tử nhà các ngươi cho cẩn thận, nếu xảy ra chuyện gì, bản cung nhất định không tha cho các ngươi." Quách thị liếc mắt nhìn hai cung nữ đang đứng, trầm giọng nói.
"Vâng, chúng nô tỳ nhất định tận tâm hầu hạ chủ tử."
Quách thị gật gật đầu, còn chưa nói gì, đã chợt nghe cung nữ bên ngoài bẩm báo: "Nương nương, điện hạ lại tới đây."
Nghe cung nữ kia nói, Quách thị vội tự mình tới cửa nghênh đón, vừa vặn thấy Sở Dục Trạch dẫn Lục công công đi tới chỗ này.
"Thiếp thân thỉnh an Điện hạ."
Sở Dục Trạch đỡ cánh tay nàng, trên mặt mang theo một mạt vui mừng: "Đứng lên đi, Thái tử phi không cần đa lễ."
Nhìn Thái tử khóe miệng tràn ý cười, Quách thị trong lòng sao không chua xót, cũng chỉ có thể cười, ôn nhu nói:
"Điện hạ cùng Thường muội muội trò chuyện, thiếp thân về trước."
Sở Dục Trạch gật gật đầu, lập tức đi vào bên trong.
Lúc này, Thường tuyển thị đã đi ra đón hắn.
"Tì thiếp......" Không đợi Thường tuyển thị quỳ xuống, Sở Dục Trạch đã đỡ nàng đứng dậy.
Cung nữ hầu hạ trong phòng rất tinh ý lui xuống hết.
Khóe miệng Thường tuyển thị hơi nhếch lên, mỉm cười nói: "Thiếp thân ngày ngày khẩn cầu ông trời, hôm nay rốt cục cũng được toại nguyện."
Sở Dục Trạch cười cười, cũng không có nói gì.
Thường tuyển thị biết tính tình của hắn, lập tức tiến đến ôm chặt cánh tay Sở Dục Trạch, làm nũng nói: "Tì thiếp mặc kệ, đêm nay điện hạ nhất định phải ở cùng tì thiếp. Bằng không, tì thiếp không chịu."
Sở Dục Trạch hơi cau mày, trong lòng hơi không thích lời nói của Thường thị.
Chẳng qua nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng nàng, nói: "Ừ, vậy cô ở lại."
Sở Dục Trạch ở lại phòng của Thường tuyển thị. Ngày tiếp theo, không đợi Thường tuyển thị tỉnh lại đã rời đi.
Hắn không quen nhìn bộ dáng không đứng đắn của Thường thị, cả buổi tối đều ôm cánh tay hắn, chẳng lẽ nàng nghĩ, có đứa nhỏ của hắn, nàng có thể không hiểu quy củ sao?
Trước kia Sở Dục Trạch nghĩ, Thường tuyển thị bộ dạng không tồi, lại hiểu chuyện. Trải qua đêm nay, hiểu ra, trước kia là mình nhìn lầm rồi.
Nữ nhân không đứng đắn như vậy, tuyệt đối không phải người mình thích.
Thường tuyển thị căn bản không biết, trong một buổi tối ngắn ngủi, cái nhìn của Sở Dục Trạch với nàng đã thay đổi.
Thời điểm nàng tỉnh lại, nghe cung nữ hầu hạ nói Điện hạ sáng sớm thì rời đi, còn phân phó không cần đánh thức nàng, khiến nàng ngủ nhiều một chút.
Nghe lời này, Thường tuyển thị cười đặc biệt ngọt ngào.
Quả nhiên, mang thai không giống mấy chuyện kia.
Thời điểm điện hạ sủng ái nàng trước kia, cũng sẽ không săn sóc nàng như vậy.
Tay Thường tuyển thị đặt trên bụng khẽ vuốt ve, trên mặt không dấu được ý cười.
Chuyện Tần Xu được Thái tử và Thái tử phi ban thưởng được truyền khắp Đông cung rất nhanh.
Mọi người vừa hâm mộ, đông thời lại thập phần ghen tị Tần Xu số tốt.
Ngẫm lại người ta vừa tiến cung không được bao lâu, chỉ là một Thục nữ nho nhỏ, lại có thể được cả Thái tử và Thái tử phi coi trọng.
Chỉ có thể nói, là đời trước đốt cao hương, bây giờ mới có vận khí tốt như vậy.
Thời điểm Vương Bội Huy nghe tin tức này, chẳng qua là hơi kinh ngạc, quả không có bao nhiêu cảm giác ghen tị.
Nàng thấy, cho dù là Thái tử phi ban cho trâm ngọc bích kia hay Điện hạ xuất một ngàn lượng bạc kia, cũng không biểu lộ điều gì.
Thân phận của Tần thị, đã quyết định vận mệnh của nàng ta.
Cũng giống như nàng, nàng chỉ cần có Hoàng hậu nương nương là chỗ dựa, Điện hạ sẽ không lạnh nhạt nàng, Quách thị cũng phải nhường nàng vài phần.
Vương Bội Huy ngồi trước nàn trang điểm, nhìn dung mạo trong gương, khuôn mặt thoáng lộ ý cười.
Sau giờ Ngọ, Tần Xu nằm ở nhuyễn tháp trong chốc lát, thời điểm tỉnh lại có hơi nóng liền sai Ngân Hạnh mang nước ô mai lên.
Ngân Hạnh vừa đưa nước ô mai cho nàng, vừa nói: "Nước ô mai ngày tuy giải nhiệt tốt, chủ tử cũng đừng uống quá nhiều."
Tần Xu nghe xong thoáng cười, nghĩ thầm, làm sao có thể hơn, có Ngân Hạnh chăm sóc, mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể uống một chén.
"Nếu chỉ tử thấy nóng, để nô tỳ quạt cho ngài." Thấy nàng không nói chuyện, Ngân Hạnh gợi chuyện.
Nghe Ngân Hạnh nói, Tần Xu lắc đầu, trời nóng như vậy, nàng không muốn dày vò người khác.
Hơn nữa, quạt đi quạt lại toàn là gió nóng, tay ngừng lại liền cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Nha đầu Hồng Nhị kia đâu?" Tần Xu không thấy Hồng Nhị, thuận miệng hỏi.
"Ở phòng bếp nhỏ làm chút điểm tâm, nếu chủ tử có chuyện, để nô tỳ gọi nàng tới."
Tần Xu lắc lắc đầu: "Không cần, chỉ là ta thuận miệng hỏi thôi."
"Nô tỳ quả là có phúc khí mới có thể ở lại hầu hạ bên cạnh chủ tử." Ngân Hạnh dĩ nhiên có nghe nói chuyện Hồng Nhị bị đánh.
Tần Xu liếc mắt nhìn Ngân Hạnh một cái, cười nói: "Các ngươi đều là người bên cạnh ta, mặc dù là vì chính ta, cũng không thể để các ngươi chịu ủy khuất. Chính là chủ tử nhà ngươi thân phận thấp kém, nhiều chuyện chưa thể xử lý chu toàn."
Tỷ như chuyện Diêu thục nữ đánh Hồng Nhị này, nàng có thể cùng nàng nói vài câu, nhưng trên thực tế, cũng không hề gì.
Chung quy không thể tới chỗ Thái tử phi nói, thân phận của nàng hiện giờ, còn chưa đủ tư cách.
Nếu tùy tiện đi, sẽ chỉ khiến Thái tử phi nghĩ nàng thị sủng mà kiêu.
Ngày kế tiếp, Tần Xu đến thỉnh an Thái tử phi như thường ngày, bởi vì Sở Dục Trạch thường xuyên đến chỗ nàng, trừ bỏ Vương thị, nàng nghiễm nhiên trở thành người được sủng ái nhất.
Cho nên, không tránh khỏi việc nghe được những lời ghen tỵ.
Chẳng qua, nghe mấy lời này nhiều quá cũng thành thói quen.
Một ngày, Tần Xu mới dùng xong bữa trưa, Hồng Nhị đã khẩn trương tiến vào.
"Chủ tử, không tốt, nửa canh giờ trước Thường tuyển thị té xỉu ở trong phòng. Thái tử phi sai người truyền Thái y, Thái y nói, nói là Thường tuyển thị đã mang thai được nửa tháng."
Nhìn Hồng Nhị đang thở hổn hển, hiển nhiên là mới nghe xong tin tức từ bên ngoài thì trở về bẩm báo.
Tần Xu hơi kinh ngạc một chút, nói: "Nàng có thai, nhất định điện hạ đang rất cao hứng."
Hồng Nhị nghe lời của nàng, có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái.
Chủ tử, tại sao không tức giận?
Tần Xu ngồi ở chỗ kia, cầm lấy chén trà trên bàn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sao nàng lại không nhìn thấy khó hiểu trong mắt Hồng Nhị.
Chính là, nàng thực sự không có cảm giác này.
Đông cung có nhiều nữa nhân, Sở Dục Trạch cũng không ở duy nhất chỗ của nàng, cho nên, có người có thai là chuyện rất bình thường.
Không có, mới làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
"Được rồi, đừng đứng, đi ra ngoài làm việc đi." Tần Xu phân phó.
"Chủ tử......" Hồng Nhị vẫn duy trì tư thế vừa rồi, vẫn không nhúc nhích đứng ở đó.
Tần Xu nhìn nàng một cái, bật cười: "Thường tuyển thị có thai, phải quan tâm cũng nên là Thái tử phi quan tâm, như thế nào cũng không tới phiên chủ tử nhà ngươi."
Đạo lý này Hồng Nhị đương nhiên cũng hiểu được, nàng chỉ là không hiểu, tại sao chủ tử một chút cũng không tức giận.
......
[Chính viện]
Thái tử phi Quách thị sắc mặt xanh mét ngồi trên nhuyễn tháp, lạnh lùng nói: "Không phải Điện hạ chỉ đi chỗ nàng vài lần sao, như thế nào lại có bầu?"
Tôn mama đứng gần đó, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng hoảng sợ.
Tuy Thường tuyển thị không phải mới tiến cung, nhưng phụ tử thang, thứ này không thể trực tiếp đưa cho nàng uống.
Nhưng vấn đề là, Thường tuyển thị tiến cung mấy năm nay, cũng không có bầu.
Còn tưởng rằng nàng không thể sinh, làm sao nghĩ đến, bây giờ nàng lại có bầu.
Thái tử phi lần này thật sự có chút lo lắng bối rối.
Thường thị không phải người dễ bắt nạt, thời điểm nàng được sủng ái trước kia đã không đem Thái tử phi là nàng đặt trong mắt. Nếu còn để cho nàng sanh ra con trưởng cho Điện hạ, sợ là sau này, không biết nàng còn ương nghạnh đến đâu đâu.
Nhưng là, có Cung phi nương nương và Thái hậu cảnh cáo trước kia, nàng không thể động thủ diệt trừ.
Thái tử phi hơi ngột ngạt ngồi yên lặng, đắn đo cân nhắc hơn nửa ngày mới nói: "Sai người đến chỗ Hoàng hậu nương nương và Cung phi nương nương báo tin, nói Thường thị đã có thai." @Kyz_DDLQĐ
"Nương nương." Tôn mama do dự một chút, cuối cùng vẫn xoay người đi ra ngoài.
Trước mắt tình cảnh của nương nương không tốt lắm, chuyện Thường tuyển thị có thai đối với nương nương mà nói, là chuyện tốt.
Tối thiểu, có thể nói rõ với Cung phi và Thái hậu.
Trước khi trời tối, cả hậu cung đều biết Thường tuyển thị bên cạnh Thái tử có thai.
Thái tử chưa có con, cho nên cái thai của Thường tuyển thị này thật làm người ta chú ý. Hoàng hậu và Cung phi đều ban cho đồ vật này nọ, nhất thời, Thường tuyển thị ở Đông cung nổi bật vô cùng.
"Tốt lắm, được Hoàng hậu cùng Cung phi nương nương ban cho đồ vật này nọ, muội muội ngươi phai sinh dưỡng thật tốt." Thái tử phi Quách thị nói.
Thường tuyển thị nằm ở trên giường, trên mặt mang theo ý cười, sờ sờ bụng, đáp: "Đa tạ nương nương quan tâm."
Thường tuyển thị trong đầu tự nhiên cao hứng, từ khi tiến cung, nàng đã muốn vì điện hạ sinh con trai, nhưng vẫn chưa có. Làm sao nghĩ đến, bây giờ lại có bầu.
Nàng có dự cảm, cái thai này nhất định là con trai.
Thường tuyển thị nghĩ vậy, ý cười trong mắt càng nồng đậm.
Quách thị thấy nàng như vậy, cái gì cũng không nói, chỉ là đáy mắt hiện lên một mạt khinh thường.
Hoài thai mười tháng, ngày tháng sau này còn dài, cái thai này có được sinh ra hay không còn chưa nói trước được.
Nếu nói trước kia nàng còn muốn giữ lại cái thai của Thường thị, bây giờ nhìn thần sắc của Thường thị, đáy lòng nghĩ, bấtluận như thế nào, cũng không thể để Thường thị hạ sinh đứa nhỏ.
Bằng không, nếu thật sự là con trai, sau này Thái tử phi nàng đây quả là có nhiều lo lắng.
"Hầu hạ chủ tử nhà các ngươi cho cẩn thận, nếu xảy ra chuyện gì, bản cung nhất định không tha cho các ngươi." Quách thị liếc mắt nhìn hai cung nữ đang đứng, trầm giọng nói.
"Vâng, chúng nô tỳ nhất định tận tâm hầu hạ chủ tử."
Quách thị gật gật đầu, còn chưa nói gì, đã chợt nghe cung nữ bên ngoài bẩm báo: "Nương nương, điện hạ lại tới đây."
Nghe cung nữ kia nói, Quách thị vội tự mình tới cửa nghênh đón, vừa vặn thấy Sở Dục Trạch dẫn Lục công công đi tới chỗ này.
"Thiếp thân thỉnh an Điện hạ."
Sở Dục Trạch đỡ cánh tay nàng, trên mặt mang theo một mạt vui mừng: "Đứng lên đi, Thái tử phi không cần đa lễ."
Nhìn Thái tử khóe miệng tràn ý cười, Quách thị trong lòng sao không chua xót, cũng chỉ có thể cười, ôn nhu nói:
"Điện hạ cùng Thường muội muội trò chuyện, thiếp thân về trước."
Sở Dục Trạch gật gật đầu, lập tức đi vào bên trong.
Lúc này, Thường tuyển thị đã đi ra đón hắn.
"Tì thiếp......" Không đợi Thường tuyển thị quỳ xuống, Sở Dục Trạch đã đỡ nàng đứng dậy.
Cung nữ hầu hạ trong phòng rất tinh ý lui xuống hết.
Khóe miệng Thường tuyển thị hơi nhếch lên, mỉm cười nói: "Thiếp thân ngày ngày khẩn cầu ông trời, hôm nay rốt cục cũng được toại nguyện."
Sở Dục Trạch cười cười, cũng không có nói gì.
Thường tuyển thị biết tính tình của hắn, lập tức tiến đến ôm chặt cánh tay Sở Dục Trạch, làm nũng nói: "Tì thiếp mặc kệ, đêm nay điện hạ nhất định phải ở cùng tì thiếp. Bằng không, tì thiếp không chịu."
Sở Dục Trạch hơi cau mày, trong lòng hơi không thích lời nói của Thường thị.
Chẳng qua nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng nàng, nói: "Ừ, vậy cô ở lại."
Sở Dục Trạch ở lại phòng của Thường tuyển thị. Ngày tiếp theo, không đợi Thường tuyển thị tỉnh lại đã rời đi.
Hắn không quen nhìn bộ dáng không đứng đắn của Thường thị, cả buổi tối đều ôm cánh tay hắn, chẳng lẽ nàng nghĩ, có đứa nhỏ của hắn, nàng có thể không hiểu quy củ sao?
Trước kia Sở Dục Trạch nghĩ, Thường tuyển thị bộ dạng không tồi, lại hiểu chuyện. Trải qua đêm nay, hiểu ra, trước kia là mình nhìn lầm rồi.
Nữ nhân không đứng đắn như vậy, tuyệt đối không phải người mình thích.
Thường tuyển thị căn bản không biết, trong một buổi tối ngắn ngủi, cái nhìn của Sở Dục Trạch với nàng đã thay đổi.
Thời điểm nàng tỉnh lại, nghe cung nữ hầu hạ nói Điện hạ sáng sớm thì rời đi, còn phân phó không cần đánh thức nàng, khiến nàng ngủ nhiều một chút.
Nghe lời này, Thường tuyển thị cười đặc biệt ngọt ngào.
Quả nhiên, mang thai không giống mấy chuyện kia.
Thời điểm điện hạ sủng ái nàng trước kia, cũng sẽ không săn sóc nàng như vậy.
Tay Thường tuyển thị đặt trên bụng khẽ vuốt ve, trên mặt không dấu được ý cười.