Thẩm Lan nhìn giấy hôn thú đổi về giấy chứng nhận ly hôn, bà cảm thấy những gì bà vừa trải qua trong hai ngày nay thực sự giống như một giấc mơ, nhưng đã đến nước này, trong lòng bà ngược lại trở nên kiên định.
Kết cục như vậy đối với bà là tốt nhất, đã nhiều năm trôi qua, tình cảm của giữa bà và Cố Xuân Sinh đã phai nhạt không ít, khi bà biết sự tồn tại của Dương Mộng Đình, trong nháy mắt bà bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời đối với người đàn ông là chồng của bà bao nhiêu năm nay không có nửa điểm lưu luyến mà chỉ còn lại nồng đậm hận ý.
Cố Ninh đã phải nhọc lòng như thế, sao bà có thể không biết, vì vậy bà cũng nên hoàn toàn cáo biệt với quá khứ của mình, mới không uổng công con gái bà đã nhọc lòng lo lắng cho bà.
Chính mình trở nên vững vàng, độc lập, mới có thể bảo hộ tốt cho con gái, mới có thể không bị người ta xem nhẹ. Thẩm Lan nghe thấy động tĩnh, giương mắt thì thấy Cố Ninh từ trong phòng tắm đi ra. Bà đứng lên nghênh đón, cẩn thận quan sát mặt của Cố Ninh, có chút đau lòng nói:
– “Vẫn còn hơi sưng một chút, lát nữa mẹ sẽ chườm đá cho con, ngày mai con phải đi học rồi.”
Cố Ninh cười cười:
– “Không sao đâu mẹ, hiện tại không còn đau nữa rồi, phỏng chừng sáng sớm ngày mai cũng bớt sưng thêm một chút.”
Thẩm Lan ngẫm lại còn nói thêm:
– “Nếu không, ngày mai con đừng đi học, mẹ sẽ gặp giáo viên xin nghỉ cho con, con ở nhà tự mình ôn tập đi, hôm nay chắc cũng không có gì quan trọng, đúng không?”
Bà lo lắng con gái phải mang gương mặt sưng phồng đi đến lớp, nếu không phải bất đắc dĩ mới trải qua loại sự tình này, mẹ con bà cũng nên chậm rãi mà chấp nhận, thật may là thành tích của Cố Ninh cũng không tệ.
– “Vâng, vậy cũng tốt.” Cố Ninh khoác lên cánh tay của Thẩm Lan, cười nói: “Vậy con ở nhà với mẹ.”
Còn một tuần nữa sẽ thi tốt nghiệp, với thành tích hiện giờ của cô muốn thi đậu căn bản không thành vấn đề, mấy ngày nay đến lớp cũng chỉ nghe các giáo viên giảng giải bài thi mẫu, đối với cô không có ý nghĩa gì, nếu Thẩm Lan đã nói như vậy, còn không bằng biết thời biết thế, cô ở nhà hưởng thụ sự an nhàn, thanh tĩnh thì tốt hơn.
Sau khi trải qua một trận náo loạn, hai mẹ con cô rốt cuộc cũng không còn liên quan gì đến nhà họ Cố nữa, chuẩn bị lâu như vậy, Cố Ninh cũng có thể yên tâm phần nào. Từ nay về sau, cuộc sống của cô sẽ tiến lên, không còn giống với con đường cô đã từng đi ở kiếp trước, cô không còn bị tra tấn bởi cơn ác mộng giống như kiếp trước nữa, mỗi khi nhớ lại trong lòng cô vẫn còn thấy run sợ.
Từ nay về sau trời cao biển rộng, cuộc sống của cô có thể hoàn toàn thay đổi.
Ngày hôm sau, lúc Cố Ninh thức dậy, Thẩm Lan đã rời giường từ lâu, Cố Ninh ra khỏi phòng ngủ, bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn.
Cố Ninh ăn sáng, bỏ quần áo bẩn của ngày hôm qua vào máy giặt, sau đó trở về phòng ngủ, từ trên giá sách tùy tiện rút ra một quyển sách để giết thời gian, chờ quần áo giặt xong thì đem phơi.
Kiếp trước, cô đã bỏ lỡ kỳ thi này, cho dù trải qua bao nhiêu lâu cô vẫn nhớ tới, vẫn sẽ cảm thấy mất mát. Cho nên lần này, cô muốn thi thật tốt một lần, cũng là muốn bù đắp khiếm khuyết trong lòng. Cố Ninh đọc sách một lát, đột nhiên, giống như nghĩ ra được điều gì, từ trên ghế đứng lên, cầm một tờ giấy và cây bút, cúi đầu ghi ghi chép chép.
Kiếp trước bởi vì Cố Huyên cố ý ở giữa làm khó dễ, Cố Ninh không thể tham gia dự thi, ngày hôm sau, Cố Ninh tìm gặp chủ nhiệm lớp, hỏi xin một bộ bài thi mẫu. Lúc ấy chủ nhiệm lớp nhìn cô với vẻ mặt tiếc nuối, vẫn hỏi Cố Ninh tại sao không đến dự thi, vẻ mặt của Cố Ninh lại là bình tĩnh nói rằng thân thể cô không thoải mái, không muốn nói chuyện nhiều. Chung quy đã thành sự thật, cho nên đến lúc bài thi được phát ra, ngay cả tên cô cũng chưa có cơ hội điền vào, đã bị giáo viên viết lên hai chữ đỏ tươi: “Bỏ thi.”
Hôm đó, Cố Ninh cầm bài thi trở về nhà, một mình yên lặng đem bộ bài thi mẫu làm xong, khi đó dĩ nhiên trong lòng cô khó có thể giữ được bình tĩnh như bây giờ, cứ một chữ rồi một chữ cắm cúi mà viết, chưa dừng bút một phút giây nào. Sau khi đã viết xong toàn bộ, Cố Ninh đem ra so với phần đáp án, lẩm nhẩm tính xem đại khái cô đạt được bao nhiêu điểm, rồi đem bài thi bỏ vào ngăn kéo khóa lại, không bao giờ nhìn đến chúng nữa.
Mãi cho đến hai năm sau, có một ngày Cố Ninh nhìn thấy mẹ cô vụng trộm gạt nước mắt, đột nhiên cô minh bạch hiểu rõ, mình không thể sa sút như vậy, mình không thể bỏ qua một lần nữa được. Đến lúc đó, cô mới lấy ra bài thi kia. Khi đó, Cố Ninh đã trải qua đủ loại tình huống, cho nên khi nhìn thấy bài thi này, cô sớm đã có thể bình tĩnh thản nhiên.
Sau này phần bài thi đó, bị Cố Ninh xem tới xem lui không biết bao nhiêu lần, mặc kệ ở bên ngoài chịu ủy khuất gì, chỉ cần cô nhìn thấy phần bài thi này, thì nhớ tới ngày đó Cố Xuân Sinh tuyệt tình cùng Dương Mộng Đình ngoan độc, cô sẽ cảm thấy không có gì là không thể qua, chung quy, thời điểm đen tối, khó chịu nhất của cuộc đời cô cũng đã trải qua. Cô càng muốn phải sống tốt hơn so với bọn họ. Phần bài thi chưa làm đã được phê duyệt kia, khắc sâu trong ấn tượng của Cố Ninh.
Hiện tại, hai mắt Cố Ninh nhắm nghiền, tự cảm giác, phảng phất có thể nhìn thấy chính cô lúc 15 tuổi, một mình ở trong phòng an tĩnh làm bài thi. Đó là một loại tuyệt vọng xuất phát từ chỗ sâu nhất trong tâm hồn, giống như đột nhiên cái gì cũng không sao cả. Cố Ninh cầm sách lên, nhắm mắt lại, nhớ đến kiến thức của bài thi ở kiếp trước, sau đó lại mở sách ra, nhất nhất đều có thể thông suốt.
Chờ đến lúc cô theo bản năng làm xong hết thảy, đã là một giờ sau đó. Cố Ninh từ từ đứng lên, cô không biết mình làm như vậy có tính là tác tệ hay không? Cô nhớ rõ kiếp trước, với số điểm mà cô nhẩm tính đại khái, nếu đậu vào trường trung học Thanh Phong, thành tích nhập học có thể xếp vào top 10, có thể được xếp vào lớp chuyên của trường. Đáng tiếc, bởi vì cô bỏ thi, cuối cùng bị Cố Xuân Sinh tùy tiện nhét vào một trường học căn bản không có người nào muốn đến học ở đó.
Cố Ninh lấy lại tinh thần, ra khỏi phòng ngủ, cô đem quần áo đã giặt xong đi phơi, rồi thay quần áo ra ngoài đi dạo. Chợ của tiểu khu này Cố Ninh rất quen thuộc, sau khi mua đồ ăn trở về, cô hoàn toàn có hiệu suất làm bốn mặn một canh, vừa đem món ăn cuối cùng bưng lên bàn, liền nghe thấy ngoài cửa vang lên một tiếng.
Cố Ninh quay đầu thì nhìn thấy Thẩm Lan tay cầm đồ ăn, đổi giày, vừa đi vào vừa nói:
– “Ninh Ninh, mẹ sẽ đi nấu cơm ngay bây giờ, con đói…” Thẩm Lan nói được một nửa thì ngừng lại, bà nhìn thức ăn trên bàn, cảm thấy thật bất ngờ:
– “Ninh Ninh, đây đều do con làm ư? Sao con biết xào rau vậy?”
Thẩm Lan nhìn mấy cái túi vây quanh Cố Ninh mà lòng tràn đầy kinh ngạc, đột nhiên bà phát hiện, hình như bà chưa hiểu rõ về con gái mình.
Bởi vì Thẩm Lan làm bà chủ đã nhiều năm, cho nên ở kiếp trước, Cố Ninh đã 15 tuổi cũng chưa xuống bếp một lần nào, lúc này lại có thể làm ra những thứ thức ăn này, quả thật làm cho người ta không ngờ tới.
Vừa rồi Cố Ninh cũng không nghĩ sâu sắc như vậy, Thẩm Lan phải ra cửa hàng, dù sao cô ở trong nhà cũng nhàn rỗi, cho nên mới nghĩ tới muốn đi nấu cơm, đến khi cô làm được một nửa, lúc này mới phát hiện là không ổn. Cố Ninh nhận lấy thức ăn mà Thẩm Lan cầm trong tay, đem bỏ vào trong tủ lạnh, cô nói:
– “Thứ này để dành làm bữa khuya.” Dừng một chút, Cố Ninh còn nói, “Con cũng không biết là con nấu có ngon hay không, là do con lên mạng tìm hiểu cách nấu, rồi dựa theo đó mà làm, con làm cũng đúng trình tự lắm, hẳn là ăn cũng được.”
Khoảng thời gian này, máy tính không phải nhà nhà đều có, vẫn còn chưa thông dụng đến loại trình độ đó, nhưng ở trong thư phòng này có trang bị máy tính, bởi vì Cố Xuân Sinh thường xuyên phải sử dụng. Cứ như vậy, làm sao bản thân cô biết nấu ăn, miễn cưỡng chống chế một chút cũng có thể lấp liếm…
Thẩm Lan ngồi xuống, nói:
– “Vậy để mẹ nếm thử xem tay nghề của con thế nào.”
Con gái nấu cơm cho mình, cho dù hương vị có không tốt, bà cũng thấy vui vẻ, huống chi đồ ăn trên bàn, nhìn rất đẹp mắt, không sai. Thẩm Lan gắp một đũa thức ăn, nếm thử rồi nói:
– “Rất tốt, không thể kém hơn so với mẹ làm, cái này không giống như người lần đầu tiên xuống bếp a.”
Cố Ninh sờ sờ mũi:
– “Cũng không phải lần đầu tiên xuống bếp a, trước kia thỉnh thoảng con cũng tự nấu mì mà.”
Cố Ninh nói như vậy, chính cô cũng cảm thấy chột dạ, thời gian gần đây biểu hiện của cô không khỏi có chút khác thường, lộ ra quá nhiều sơ hở, sớm tối ở chung mẹ cô không thể không nhận ra. Cũng bởi chuyện trọng sinh này rất huyền huyễn, mới không có ai nghĩ tới chuyện như vậy, người khác chỉ biết rằng cô bị kích thích cho nên tính tình mới thay đổi. Cũng bởi vì Thẩm Lan là mẹ ruột của cô, cho nên bà mới bao dung vô điều kiện như vậy.
Đồng thời mấy ngày nay, Cố Ninh cũng nhận thấy được Thẩm Lan thay đổi rất nhiều. Trong lòng Cố Ninh rõ ràng, Thẩm Lan là bởi vì sự chuyển biến của cô mà cảm thấy áy náy, bà cảm thấy bà không bảo hộ tốt cho cô. Bởi vì chính mình vô năng, cho nên con gái bà mới phải xuất đầu, đi gánh vác việc này, tuy rằng bà không nói ra, nhưng trong lòng bà luôn luôn tự trách mình.
Cố Ninh vài lần muốn mở miệng giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào, mà thôi, nếu đây là cơ hội để mẹ cô có thể trở nên cứng cỏi lên, cũng không phải là chuyện gì xấu.
Edit & Beta: Cửu Trùng Cát
Thẩm Lan nhìn giấy hôn thú đổi về giấy chứng nhận ly hôn, bà cảm thấy những gì bà vừa trải qua trong hai ngày nay thực sự giống như một giấc mơ, nhưng đã đến nước này, trong lòng bà ngược lại trở nên kiên định.
Kết cục như vậy đối với bà là tốt nhất, đã nhiều năm trôi qua, tình cảm của giữa bà và Cố Xuân Sinh đã phai nhạt không ít, khi bà biết sự tồn tại của Dương Mộng Đình, trong nháy mắt bà bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời đối với người đàn ông là chồng của bà bao nhiêu năm nay không có nửa điểm lưu luyến mà chỉ còn lại nồng đậm hận ý.
Cố Ninh đã phải nhọc lòng như thế, sao bà có thể không biết, vì vậy bà cũng nên hoàn toàn cáo biệt với quá khứ của mình, mới không uổng công con gái bà đã nhọc lòng lo lắng cho bà.
Chính mình trở nên vững vàng, độc lập, mới có thể bảo hộ tốt cho con gái, mới có thể không bị người ta xem nhẹ. Thẩm Lan nghe thấy động tĩnh, giương mắt thì thấy Cố Ninh từ trong phòng tắm đi ra. Bà đứng lên nghênh đón, cẩn thận quan sát mặt của Cố Ninh, có chút đau lòng nói:
– “Vẫn còn hơi sưng một chút, lát nữa mẹ sẽ chườm đá cho con, ngày mai con phải đi học rồi.”
Cố Ninh cười cười:
– “Không sao đâu mẹ, hiện tại không còn đau nữa rồi, phỏng chừng sáng sớm ngày mai cũng bớt sưng thêm một chút.”
Thẩm Lan ngẫm lại còn nói thêm:
– “Nếu không, ngày mai con đừng đi học, mẹ sẽ gặp giáo viên xin nghỉ cho con, con ở nhà tự mình ôn tập đi, hôm nay chắc cũng không có gì quan trọng, đúng không?”
Bà lo lắng con gái phải mang gương mặt sưng phồng đi đến lớp, nếu không phải bất đắc dĩ mới trải qua loại sự tình này, mẹ con bà cũng nên chậm rãi mà chấp nhận, thật may là thành tích của Cố Ninh cũng không tệ.
– “Vâng, vậy cũng tốt.” Cố Ninh khoác lên cánh tay của Thẩm Lan, cười nói: “Vậy con ở nhà với mẹ.”
Còn một tuần nữa sẽ thi tốt nghiệp, với thành tích hiện giờ của cô muốn thi đậu căn bản không thành vấn đề, mấy ngày nay đến lớp cũng chỉ nghe các giáo viên giảng giải bài thi mẫu, đối với cô không có ý nghĩa gì, nếu Thẩm Lan đã nói như vậy, còn không bằng biết thời biết thế, cô ở nhà hưởng thụ sự an nhàn, thanh tĩnh thì tốt hơn.
Sau khi trải qua một trận náo loạn, hai mẹ con cô rốt cuộc cũng không còn liên quan gì đến nhà họ Cố nữa, chuẩn bị lâu như vậy, Cố Ninh cũng có thể yên tâm phần nào. Từ nay về sau, cuộc sống của cô sẽ tiến lên, không còn giống với con đường cô đã từng đi ở kiếp trước, cô không còn bị tra tấn bởi cơn ác mộng giống như kiếp trước nữa, mỗi khi nhớ lại trong lòng cô vẫn còn thấy run sợ.
Từ nay về sau trời cao biển rộng, cuộc sống của cô có thể hoàn toàn thay đổi.
Ngày hôm sau, lúc Cố Ninh thức dậy, Thẩm Lan đã rời giường từ lâu, Cố Ninh ra khỏi phòng ngủ, bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn.
Cố Ninh ăn sáng, bỏ quần áo bẩn của ngày hôm qua vào máy giặt, sau đó trở về phòng ngủ, từ trên giá sách tùy tiện rút ra một quyển sách để giết thời gian, chờ quần áo giặt xong thì đem phơi.
Kiếp trước, cô đã bỏ lỡ kỳ thi này, cho dù trải qua bao nhiêu lâu cô vẫn nhớ tới, vẫn sẽ cảm thấy mất mát. Cho nên lần này, cô muốn thi thật tốt một lần, cũng là muốn bù đắp khiếm khuyết trong lòng. Cố Ninh đọc sách một lát, đột nhiên, giống như nghĩ ra được điều gì, từ trên ghế đứng lên, cầm một tờ giấy và cây bút, cúi đầu ghi ghi chép chép.
Kiếp trước bởi vì Cố Huyên cố ý ở giữa làm khó dễ, Cố Ninh không thể tham gia dự thi, ngày hôm sau, Cố Ninh tìm gặp chủ nhiệm lớp, hỏi xin một bộ bài thi mẫu. Lúc ấy chủ nhiệm lớp nhìn cô với vẻ mặt tiếc nuối, vẫn hỏi Cố Ninh tại sao không đến dự thi, vẻ mặt của Cố Ninh lại là bình tĩnh nói rằng thân thể cô không thoải mái, không muốn nói chuyện nhiều. Chung quy đã thành sự thật, cho nên đến lúc bài thi được phát ra, ngay cả tên cô cũng chưa có cơ hội điền vào, đã bị giáo viên viết lên hai chữ đỏ tươi: “Bỏ thi.”
Hôm đó, Cố Ninh cầm bài thi trở về nhà, một mình yên lặng đem bộ bài thi mẫu làm xong, khi đó dĩ nhiên trong lòng cô khó có thể giữ được bình tĩnh như bây giờ, cứ một chữ rồi một chữ cắm cúi mà viết, chưa dừng bút một phút giây nào. Sau khi đã viết xong toàn bộ, Cố Ninh đem ra so với phần đáp án, lẩm nhẩm tính xem đại khái cô đạt được bao nhiêu điểm, rồi đem bài thi bỏ vào ngăn kéo khóa lại, không bao giờ nhìn đến chúng nữa.
Mãi cho đến hai năm sau, có một ngày Cố Ninh nhìn thấy mẹ cô vụng trộm gạt nước mắt, đột nhiên cô minh bạch hiểu rõ, mình không thể sa sút như vậy, mình không thể bỏ qua một lần nữa được. Đến lúc đó, cô mới lấy ra bài thi kia. Khi đó, Cố Ninh đã trải qua đủ loại tình huống, cho nên khi nhìn thấy bài thi này, cô sớm đã có thể bình tĩnh thản nhiên.
Sau này phần bài thi đó, bị Cố Ninh xem tới xem lui không biết bao nhiêu lần, mặc kệ ở bên ngoài chịu ủy khuất gì, chỉ cần cô nhìn thấy phần bài thi này, thì nhớ tới ngày đó Cố Xuân Sinh tuyệt tình cùng Dương Mộng Đình ngoan độc, cô sẽ cảm thấy không có gì là không thể qua, chung quy, thời điểm đen tối, khó chịu nhất của cuộc đời cô cũng đã trải qua. Cô càng muốn phải sống tốt hơn so với bọn họ. Phần bài thi chưa làm đã được phê duyệt kia, khắc sâu trong ấn tượng của Cố Ninh.
Hiện tại, hai mắt Cố Ninh nhắm nghiền, tự cảm giác, phảng phất có thể nhìn thấy chính cô lúc tuổi, một mình ở trong phòng an tĩnh làm bài thi. Đó là một loại tuyệt vọng xuất phát từ chỗ sâu nhất trong tâm hồn, giống như đột nhiên cái gì cũng không sao cả. Cố Ninh cầm sách lên, nhắm mắt lại, nhớ đến kiến thức của bài thi ở kiếp trước, sau đó lại mở sách ra, nhất nhất đều có thể thông suốt.
Chờ đến lúc cô theo bản năng làm xong hết thảy, đã là một giờ sau đó. Cố Ninh từ từ đứng lên, cô không biết mình làm như vậy có tính là tác tệ hay không? Cô nhớ rõ kiếp trước, với số điểm mà cô nhẩm tính đại khái, nếu đậu vào trường trung học Thanh Phong, thành tích nhập học có thể xếp vào top , có thể được xếp vào lớp chuyên của trường. Đáng tiếc, bởi vì cô bỏ thi, cuối cùng bị Cố Xuân Sinh tùy tiện nhét vào một trường học căn bản không có người nào muốn đến học ở đó.
Cố Ninh lấy lại tinh thần, ra khỏi phòng ngủ, cô đem quần áo đã giặt xong đi phơi, rồi thay quần áo ra ngoài đi dạo. Chợ của tiểu khu này Cố Ninh rất quen thuộc, sau khi mua đồ ăn trở về, cô hoàn toàn có hiệu suất làm bốn mặn một canh, vừa đem món ăn cuối cùng bưng lên bàn, liền nghe thấy ngoài cửa vang lên một tiếng.
Cố Ninh quay đầu thì nhìn thấy Thẩm Lan tay cầm đồ ăn, đổi giày, vừa đi vào vừa nói:
– “Ninh Ninh, mẹ sẽ đi nấu cơm ngay bây giờ, con đói…” Thẩm Lan nói được một nửa thì ngừng lại, bà nhìn thức ăn trên bàn, cảm thấy thật bất ngờ:
– “Ninh Ninh, đây đều do con làm ư? Sao con biết xào rau vậy?”
Thẩm Lan nhìn mấy cái túi vây quanh Cố Ninh mà lòng tràn đầy kinh ngạc, đột nhiên bà phát hiện, hình như bà chưa hiểu rõ về con gái mình.
Bởi vì Thẩm Lan làm bà chủ đã nhiều năm, cho nên ở kiếp trước, Cố Ninh đã tuổi cũng chưa xuống bếp một lần nào, lúc này lại có thể làm ra những thứ thức ăn này, quả thật làm cho người ta không ngờ tới.
Vừa rồi Cố Ninh cũng không nghĩ sâu sắc như vậy, Thẩm Lan phải ra cửa hàng, dù sao cô ở trong nhà cũng nhàn rỗi, cho nên mới nghĩ tới muốn đi nấu cơm, đến khi cô làm được một nửa, lúc này mới phát hiện là không ổn. Cố Ninh nhận lấy thức ăn mà Thẩm Lan cầm trong tay, đem bỏ vào trong tủ lạnh, cô nói:
– “Thứ này để dành làm bữa khuya.” Dừng một chút, Cố Ninh còn nói, “Con cũng không biết là con nấu có ngon hay không, là do con lên mạng tìm hiểu cách nấu, rồi dựa theo đó mà làm, con làm cũng đúng trình tự lắm, hẳn là ăn cũng được.”
Khoảng thời gian này, máy tính không phải nhà nhà đều có, vẫn còn chưa thông dụng đến loại trình độ đó, nhưng ở trong thư phòng này có trang bị máy tính, bởi vì Cố Xuân Sinh thường xuyên phải sử dụng. Cứ như vậy, làm sao bản thân cô biết nấu ăn, miễn cưỡng chống chế một chút cũng có thể lấp liếm…
Thẩm Lan ngồi xuống, nói:
– “Vậy để mẹ nếm thử xem tay nghề của con thế nào.”
Con gái nấu cơm cho mình, cho dù hương vị có không tốt, bà cũng thấy vui vẻ, huống chi đồ ăn trên bàn, nhìn rất đẹp mắt, không sai. Thẩm Lan gắp một đũa thức ăn, nếm thử rồi nói:
– “Rất tốt, không thể kém hơn so với mẹ làm, cái này không giống như người lần đầu tiên xuống bếp a.”
Cố Ninh sờ sờ mũi:
– “Cũng không phải lần đầu tiên xuống bếp a, trước kia thỉnh thoảng con cũng tự nấu mì mà.”
Cố Ninh nói như vậy, chính cô cũng cảm thấy chột dạ, thời gian gần đây biểu hiện của cô không khỏi có chút khác thường, lộ ra quá nhiều sơ hở, sớm tối ở chung mẹ cô không thể không nhận ra. Cũng bởi chuyện trọng sinh này rất huyền huyễn, mới không có ai nghĩ tới chuyện như vậy, người khác chỉ biết rằng cô bị kích thích cho nên tính tình mới thay đổi. Cũng bởi vì Thẩm Lan là mẹ ruột của cô, cho nên bà mới bao dung vô điều kiện như vậy.
Đồng thời mấy ngày nay, Cố Ninh cũng nhận thấy được Thẩm Lan thay đổi rất nhiều. Trong lòng Cố Ninh rõ ràng, Thẩm Lan là bởi vì sự chuyển biến của cô mà cảm thấy áy náy, bà cảm thấy bà không bảo hộ tốt cho cô. Bởi vì chính mình vô năng, cho nên con gái bà mới phải xuất đầu, đi gánh vác việc này, tuy rằng bà không nói ra, nhưng trong lòng bà luôn luôn tự trách mình.
Cố Ninh vài lần muốn mở miệng giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào, mà thôi, nếu đây là cơ hội để mẹ cô có thể trở nên cứng cỏi lên, cũng không phải là chuyện gì xấu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit & Beta: Cửu Trùng Cát
Thẩm Lan nhìn giấy hôn thú đổi về giấy chứng nhận ly hôn, bà cảm thấy những gì bà vừa trải qua trong hai ngày nay thực sự giống như một giấc mơ, nhưng đã đến nước này, trong lòng bà ngược lại trở nên kiên định.
Kết cục như vậy đối với bà là tốt nhất, đã nhiều năm trôi qua, tình cảm của giữa bà và Cố Xuân Sinh đã phai nhạt không ít, khi bà biết sự tồn tại của Dương Mộng Đình, trong nháy mắt bà bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời đối với người đàn ông là chồng của bà bao nhiêu năm nay không có nửa điểm lưu luyến mà chỉ còn lại nồng đậm hận ý.
Cố Ninh đã phải nhọc lòng như thế, sao bà có thể không biết, vì vậy bà cũng nên hoàn toàn cáo biệt với quá khứ của mình, mới không uổng công con gái bà đã nhọc lòng lo lắng cho bà.
Chính mình trở nên vững vàng, độc lập, mới có thể bảo hộ tốt cho con gái, mới có thể không bị người ta xem nhẹ. Thẩm Lan nghe thấy động tĩnh, giương mắt thì thấy Cố Ninh từ trong phòng tắm đi ra. Bà đứng lên nghênh đón, cẩn thận quan sát mặt của Cố Ninh, có chút đau lòng nói:
– “Vẫn còn hơi sưng một chút, lát nữa mẹ sẽ chườm đá cho con, ngày mai con phải đi học rồi.”
Cố Ninh cười cười:
– “Không sao đâu mẹ, hiện tại không còn đau nữa rồi, phỏng chừng sáng sớm ngày mai cũng bớt sưng thêm một chút.”
Thẩm Lan ngẫm lại còn nói thêm:
– “Nếu không, ngày mai con đừng đi học, mẹ sẽ gặp giáo viên xin nghỉ cho con, con ở nhà tự mình ôn tập đi, hôm nay chắc cũng không có gì quan trọng, đúng không?”
Bà lo lắng con gái phải mang gương mặt sưng phồng đi đến lớp, nếu không phải bất đắc dĩ mới trải qua loại sự tình này, mẹ con bà cũng nên chậm rãi mà chấp nhận, thật may là thành tích của Cố Ninh cũng không tệ.
– “Vâng, vậy cũng tốt.” Cố Ninh khoác lên cánh tay của Thẩm Lan, cười nói: “Vậy con ở nhà với mẹ.”
Còn một tuần nữa sẽ thi tốt nghiệp, với thành tích hiện giờ của cô muốn thi đậu căn bản không thành vấn đề, mấy ngày nay đến lớp cũng chỉ nghe các giáo viên giảng giải bài thi mẫu, đối với cô không có ý nghĩa gì, nếu Thẩm Lan đã nói như vậy, còn không bằng biết thời biết thế, cô ở nhà hưởng thụ sự an nhàn, thanh tĩnh thì tốt hơn.
Sau khi trải qua một trận náo loạn, hai mẹ con cô rốt cuộc cũng không còn liên quan gì đến nhà họ Cố nữa, chuẩn bị lâu như vậy, Cố Ninh cũng có thể yên tâm phần nào. Từ nay về sau, cuộc sống của cô sẽ tiến lên, không còn giống với con đường cô đã từng đi ở kiếp trước, cô không còn bị tra tấn bởi cơn ác mộng giống như kiếp trước nữa, mỗi khi nhớ lại trong lòng cô vẫn còn thấy run sợ.
Từ nay về sau trời cao biển rộng, cuộc sống của cô có thể hoàn toàn thay đổi.
Ngày hôm sau, lúc Cố Ninh thức dậy, Thẩm Lan đã rời giường từ lâu, Cố Ninh ra khỏi phòng ngủ, bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn.
Cố Ninh ăn sáng, bỏ quần áo bẩn của ngày hôm qua vào máy giặt, sau đó trở về phòng ngủ, từ trên giá sách tùy tiện rút ra một quyển sách để giết thời gian, chờ quần áo giặt xong thì đem phơi.
Kiếp trước, cô đã bỏ lỡ kỳ thi này, cho dù trải qua bao nhiêu lâu cô vẫn nhớ tới, vẫn sẽ cảm thấy mất mát. Cho nên lần này, cô muốn thi thật tốt một lần, cũng là muốn bù đắp khiếm khuyết trong lòng. Cố Ninh đọc sách một lát, đột nhiên, giống như nghĩ ra được điều gì, từ trên ghế đứng lên, cầm một tờ giấy và cây bút, cúi đầu ghi ghi chép chép.
Kiếp trước bởi vì Cố Huyên cố ý ở giữa làm khó dễ, Cố Ninh không thể tham gia dự thi, ngày hôm sau, Cố Ninh tìm gặp chủ nhiệm lớp, hỏi xin một bộ bài thi mẫu. Lúc ấy chủ nhiệm lớp nhìn cô với vẻ mặt tiếc nuối, vẫn hỏi Cố Ninh tại sao không đến dự thi, vẻ mặt của Cố Ninh lại là bình tĩnh nói rằng thân thể cô không thoải mái, không muốn nói chuyện nhiều. Chung quy đã thành sự thật, cho nên đến lúc bài thi được phát ra, ngay cả tên cô cũng chưa có cơ hội điền vào, đã bị giáo viên viết lên hai chữ đỏ tươi: “Bỏ thi.”
Hôm đó, Cố Ninh cầm bài thi trở về nhà, một mình yên lặng đem bộ bài thi mẫu làm xong, khi đó dĩ nhiên trong lòng cô khó có thể giữ được bình tĩnh như bây giờ, cứ một chữ rồi một chữ cắm cúi mà viết, chưa dừng bút một phút giây nào. Sau khi đã viết xong toàn bộ, Cố Ninh đem ra so với phần đáp án, lẩm nhẩm tính xem đại khái cô đạt được bao nhiêu điểm, rồi đem bài thi bỏ vào ngăn kéo khóa lại, không bao giờ nhìn đến chúng nữa.
Mãi cho đến hai năm sau, có một ngày Cố Ninh nhìn thấy mẹ cô vụng trộm gạt nước mắt, đột nhiên cô minh bạch hiểu rõ, mình không thể sa sút như vậy, mình không thể bỏ qua một lần nữa được. Đến lúc đó, cô mới lấy ra bài thi kia. Khi đó, Cố Ninh đã trải qua đủ loại tình huống, cho nên khi nhìn thấy bài thi này, cô sớm đã có thể bình tĩnh thản nhiên.
Sau này phần bài thi đó, bị Cố Ninh xem tới xem lui không biết bao nhiêu lần, mặc kệ ở bên ngoài chịu ủy khuất gì, chỉ cần cô nhìn thấy phần bài thi này, thì nhớ tới ngày đó Cố Xuân Sinh tuyệt tình cùng Dương Mộng Đình ngoan độc, cô sẽ cảm thấy không có gì là không thể qua, chung quy, thời điểm đen tối, khó chịu nhất của cuộc đời cô cũng đã trải qua. Cô càng muốn phải sống tốt hơn so với bọn họ. Phần bài thi chưa làm đã được phê duyệt kia, khắc sâu trong ấn tượng của Cố Ninh.
Hiện tại, hai mắt Cố Ninh nhắm nghiền, tự cảm giác, phảng phất có thể nhìn thấy chính cô lúc 15 tuổi, một mình ở trong phòng an tĩnh làm bài thi. Đó là một loại tuyệt vọng xuất phát từ chỗ sâu nhất trong tâm hồn, giống như đột nhiên cái gì cũng không sao cả. Cố Ninh cầm sách lên, nhắm mắt lại, nhớ đến kiến thức của bài thi ở kiếp trước, sau đó lại mở sách ra, nhất nhất đều có thể thông suốt.
Chờ đến lúc cô theo bản năng làm xong hết thảy, đã là một giờ sau đó. Cố Ninh từ từ đứng lên, cô không biết mình làm như vậy có tính là tác tệ hay không? Cô nhớ rõ kiếp trước, với số điểm mà cô nhẩm tính đại khái, nếu đậu vào trường trung học Thanh Phong, thành tích nhập học có thể xếp vào top 10, có thể được xếp vào lớp chuyên của trường. Đáng tiếc, bởi vì cô bỏ thi, cuối cùng bị Cố Xuân Sinh tùy tiện nhét vào một trường học căn bản không có người nào muốn đến học ở đó.
Cố Ninh lấy lại tinh thần, ra khỏi phòng ngủ, cô đem quần áo đã giặt xong đi phơi, rồi thay quần áo ra ngoài đi dạo. Chợ của tiểu khu này Cố Ninh rất quen thuộc, sau khi mua đồ ăn trở về, cô hoàn toàn có hiệu suất làm bốn mặn một canh, vừa đem món ăn cuối cùng bưng lên bàn, liền nghe thấy ngoài cửa vang lên một tiếng.
Cố Ninh quay đầu thì nhìn thấy Thẩm Lan tay cầm đồ ăn, đổi giày, vừa đi vào vừa nói:
– “Ninh Ninh, mẹ sẽ đi nấu cơm ngay bây giờ, con đói…” Thẩm Lan nói được một nửa thì ngừng lại, bà nhìn thức ăn trên bàn, cảm thấy thật bất ngờ:
– “Ninh Ninh, đây đều do con làm ư? Sao con biết xào rau vậy?”
Thẩm Lan nhìn mấy cái túi vây quanh Cố Ninh mà lòng tràn đầy kinh ngạc, đột nhiên bà phát hiện, hình như bà chưa hiểu rõ về con gái mình.
Bởi vì Thẩm Lan làm bà chủ đã nhiều năm, cho nên ở kiếp trước, Cố Ninh đã 15 tuổi cũng chưa xuống bếp một lần nào, lúc này lại có thể làm ra những thứ thức ăn này, quả thật làm cho người ta không ngờ tới.
Vừa rồi Cố Ninh cũng không nghĩ sâu sắc như vậy, Thẩm Lan phải ra cửa hàng, dù sao cô ở trong nhà cũng nhàn rỗi, cho nên mới nghĩ tới muốn đi nấu cơm, đến khi cô làm được một nửa, lúc này mới phát hiện là không ổn. Cố Ninh nhận lấy thức ăn mà Thẩm Lan cầm trong tay, đem bỏ vào trong tủ lạnh, cô nói:
– “Thứ này để dành làm bữa khuya.” Dừng một chút, Cố Ninh còn nói, “Con cũng không biết là con nấu có ngon hay không, là do con lên mạng tìm hiểu cách nấu, rồi dựa theo đó mà làm, con làm cũng đúng trình tự lắm, hẳn là ăn cũng được.”
Khoảng thời gian này, máy tính không phải nhà nhà đều có, vẫn còn chưa thông dụng đến loại trình độ đó, nhưng ở trong thư phòng này có trang bị máy tính, bởi vì Cố Xuân Sinh thường xuyên phải sử dụng. Cứ như vậy, làm sao bản thân cô biết nấu ăn, miễn cưỡng chống chế một chút cũng có thể lấp liếm…
Thẩm Lan ngồi xuống, nói:
– “Vậy để mẹ nếm thử xem tay nghề của con thế nào.”
Con gái nấu cơm cho mình, cho dù hương vị có không tốt, bà cũng thấy vui vẻ, huống chi đồ ăn trên bàn, nhìn rất đẹp mắt, không sai. Thẩm Lan gắp một đũa thức ăn, nếm thử rồi nói:
– “Rất tốt, không thể kém hơn so với mẹ làm, cái này không giống như người lần đầu tiên xuống bếp a.”
Cố Ninh sờ sờ mũi:
– “Cũng không phải lần đầu tiên xuống bếp a, trước kia thỉnh thoảng con cũng tự nấu mì mà.”
Cố Ninh nói như vậy, chính cô cũng cảm thấy chột dạ, thời gian gần đây biểu hiện của cô không khỏi có chút khác thường, lộ ra quá nhiều sơ hở, sớm tối ở chung mẹ cô không thể không nhận ra. Cũng bởi chuyện trọng sinh này rất huyền huyễn, mới không có ai nghĩ tới chuyện như vậy, người khác chỉ biết rằng cô bị kích thích cho nên tính tình mới thay đổi. Cũng bởi vì Thẩm Lan là mẹ ruột của cô, cho nên bà mới bao dung vô điều kiện như vậy.
Đồng thời mấy ngày nay, Cố Ninh cũng nhận thấy được Thẩm Lan thay đổi rất nhiều. Trong lòng Cố Ninh rõ ràng, Thẩm Lan là bởi vì sự chuyển biến của cô mà cảm thấy áy náy, bà cảm thấy bà không bảo hộ tốt cho cô. Bởi vì chính mình vô năng, cho nên con gái bà mới phải xuất đầu, đi gánh vác việc này, tuy rằng bà không nói ra, nhưng trong lòng bà luôn luôn tự trách mình.
Cố Ninh vài lần muốn mở miệng giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào, mà thôi, nếu đây là cơ hội để mẹ cô có thể trở nên cứng cỏi lên, cũng không phải là chuyện gì xấu.