Xuống xe, Cố Ninh không ngoài dự kiến nhìn thấy chủ nhiệm lớp đang đứng ngay trước cổng trường chờ cô. Lý Duyệt quan sát Cố Ninh từ đầu đến chân, hỏi:
– “Trên đường có tốt không? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Ngày hôm qua, Thẩm Lan gọi điện thoại cho cô, nói gần đây nhận được tin có kẻ uy hiếp và hăm dọa hai mẹ con bà, Thẩm Lan sợ lúc Cố Ninh đi thi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên bà nhờ cô chú ý đến Cố Ninh. Lý Duyệt quả thật giật mình, cho nên đã sớm đứng ở ngay cổng trường để đón Cố Ninh.
Cố Ninh cười cười, an ủi cô giáo mình:
– “Em không sao, trên đường cũng bình an.”
Cô đến trường sớm hơn 1 tiếng, lại đi về hướng ngược lại thường ngày, tốt xấu gì cũng rút ngắn được nửa đường, cô sớm đã có chuẩn bị, những người đó tự nhiên sẽ không động được đến cô.
Cố Ninh nhìn quanh bốn phía, liếc mắt một cái thì nhìn thấy được Cố Huyên trong đám người. Cố Huyên nhìn thấy Cố Ninh, trong nháy mắt tựa hồ có chút thất vọng và kinh ngạc. Hai người cách đám người đối mặt với nhau, Cố Ninh cong khóe môi lên, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý thâm sâu: “Xin lỗi, chỉ sợ lần này để cho cô thất vọng rồi, bất quá, lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Cố Huyên nhìn Cố Ninh, nhìn thấy khóe môi Cố Ninh mơ hồ có ý cười thì cô ta giật mình, đột nhiên cô ta có một loại dự cảm không tốt. Có một loại ảo giác bị đối phương nhìn thấu.
Phía ngoài trường thi và trong sân thể dục đã đứng đầy học sinh, ánh nắng sáng sớm chiếu lên trên gương mặt trẻ tuổi, giống như hiển hiện một tầng hào quang chói lóa, tinh thần của mọi người cực kỳ phấn chấn và hồi hộp.
Chủ nhiệm lớp đôn đốc các em học sinh kiểm tra vật dụng cần thiết khi dự thi lại một lần, rồi dăn dò thêm một lần các học sinh khi làm bài phải xem kỹ đề, viết đáp án phải trầm ổn, bình tĩnh. Tiếng chuông dự thi vừa vang lên, tất cả học sinh nối đuôi nhau đi vào, hùng dũng hướng về phía hai tòa nhà đã được chuẩn bị thành phòng thi, bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại.
Cố Ninh nghe ngoài cửa sổ tiếng ve kêu chỉ thuộc về những ngày hè, cúi đầu nhìn bài thi quen thuộc trước mặt, trong lòng cô là một mảnh bình tĩnh. Cô đem tất cả bài thi đều làm xong, cẩn thận kiểm tra lại một lần, xác nhận không làm sai, Cố Ninh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên vách tường, còn một tiếng nữa mới đến thời gian nộp bài, đã trải qua kiếp trước, lần dự thi này cô giống như có máy gian lận vậy. Bốn phía là tiếng “loạt xoạt” viết chữ, Cố Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa hè năm nay giống như đặc biệt nóng nực, phảng phất cây quạt trần trên đầu thổi ra gió cũng không thể làm dịu đi. Lần này cô sẽ không bỏ lỡ nữa.
Sau khi Thẩm Lan tiễn Cố Ninh đến trường, bà sắp xếp chuyện nhà một chút rồi ra mở cửa tiệm. Thẩm Lan cũng giống như bình thường ngồi trông coi cửa tiệm, nhưng ánh mắt bà vẫn bất động thanh sắc đánh giá bốn phía xung quanh. Giờ cao điểm đi làm, thỉnh thoảng vẫn có người vào cửa hàng mua đồ, nhưng thoạt nhìn thần sắc bọn họ đều bình thường. Thẩm Lan ổn định tinh thần, tận lực thả lỏng tâm tình. Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.
Gọi điện thoại tới chính là Thẩm Xán, ông nói cho Thẩm Lan biết, Cố Ninh đã an toàn đến trường học, ông chạy xe rất tốt, vô cùng có tính toán và kỹ xảo bỏ rơi đám tay chân đã theo dõi hai cậu cháu bọn họ. Biết Cố Ninh đã được an toàn, Thẩm Lan nhẹ nhàng thở ra. Dương Mộng Đình thật sự xuống tay với Cố Ninh. Người đàn bà này không phải ác độc bình thường, may mắn mẹ con bà đã sớm có chuẩn bị, bằng không hậu quả. . .
Bây giờ bà ngẫm nghĩ lại, vẫn còn có chút run sợ. Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra gần đây, Thẩm Lan bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại. Nếu Dương Mộng Đình có thể ra tay với Cố Ninh, thì mục tiêu là cái cửa hàng nhỏ này của bà có là gì đâu? Nếu thật sự có người đến quấy rối, chỉ sợ bây giờ có báo án, cảnh sát cũng không kịp tới hỗ trợ. Cục cảnh sát gần nơi này nhất cũng phải mất mười lăm phút đồng hồ mới tới. Thẩm Lan suy tư, chợt nhớ tới số điện thoại của vị cảnh sát lần trước đã cho bà, bà lấy điện thoại ra, ấn số.
– “Alô, có phải cảnh sát Tiết không? Tôi họ Thẩm, là chủ cửa hàng tạp hóa lần trước đã đến báo án, hôm nay ở chỗ tôi có chút không thích hợp! Anh có thể đến xem qua một chút không?”
Tiết Dũng từ phía sau bàn làm việc đứng lên, hắn có loại trực giác không tốt, cho nên vừa đi ra ngoài vừa nói:
– “Chị cứ chờ ở đó, nhất định phải giữ bình tĩnh và bảo vệ an toàn cho bản thân, tôi lập tức tới ngay.”
Thẩm Lan cúp điện thoại, khẩn trương nhìn ra ngoài cửa tiệm, bà đã có thói quen như vậy, hôm nay bà có một loại dự cảm rằng bọn người phá rối sẽ tới. Bây giờ mà chạy đi báo án, khẳng định không kịp nữa rồi. Lần này không thể để xảy ra sơ sót gì, cũng không phải bà muốn bắt người đến đây gây chuyện, mà nguyên nhân chính là muốn tóm kẻ đứng sau lưng giật dây!
Sau khi cúp điện thoại không đến mười phút, Thẩm Lan đột nhiên chú ý đến một nhóm người từ nãy đến giờ cứ rình rập nhìn quanh bên ngoài cửa tiệm, thập phần khả nghi. Thấy mấy người khách bên trong tiệm đều đi khỏi, lúc này nhóm người nọ mới nghênh ngang tiến vào. Thẩm Lan nhìn thấy bộ dáng mấy người này rất lạ, theo bản năng bà đoán đây chính là những người mà bà đang chờ đợi, ngược lại trong lòng bà lại nhẹ nhàng thở ra.
Vài người tiến vào, kẻ cầm đầu lấy ra một tờ 100 nhân dân tệ, mua một gói thuốc lá. Thẩm Lan cúi đầu tìm tiền lẻ trong tủ, trả tiền thừa cho người nọ, người nọ ở tại chỗ mở bao thuốc, lấy ra một cái bật lửa, đốt thuốc rồi phun ra một ngụm khói trắng, đột nhiên hắn la lên, một mực chắc chắn thuốc Thẩm Lan bán là thuốc giả. Hắn nói muốn giáo huấn chủ cửa tiệm một chút, để cho bà về sau biết “Làm người” như thế nào.
Kỹ xảo biểu diễn vụng về bậc này, cũng không để ý xem có bị người khác phát hiện không ổn hay không. Kẻ cầm đầu bước tới, xốc toàn bộ bàn ghế trong tiệm một phen, miệng vừa mắng vừa kèm theo dọa nạt.
Thẩm Lan nhanh chóng chạy ra bên ngoài, mắt lạnh nhìn những người này đập vỡ đồ đạc, cửa hàng này là do bà tự tay bố trí, chưa tới một phút sau thì đã tan hoang một mảnh. Người qua đường sôi nổi né tránh, bọn họ sợ sẽ liên lụy đến bản thân.
Mãi cho đến khi Tiết Dũng đến, Thẩm Lan mới biểu hiện ra vẻ mặt kinh hoàng, vừa khóc vừa nói:
– “Tôi đã sớm nói rằng bọn họ sẽ tới, hôm nay bọn họ còn đến chặn đường con gái tôi! Tôi đã sớm nói với các anh rằng có người uy hiếp vơ vét tài sản của tôi, các anh lại không tin!”
Nước mắt có đôi khi không phải biểu hiện của sự mềm yếu, mà là một loại vũ khí. Tiết Dũng nghe xong lời nói oán trách hoảng loạn của Thẩm Lan, trong lòng hắn cảm thấy rất áy náy, mấy ngày hôm trước mỗi ngày Thẩm Lan đều chạy đến cục cảnh sát báo án, nếu lúc ấy hắn để ý một chút, cũng sẽ không có chuyện xảy ra ngày hôm nay. Tiết Dũng nhanh chân tiến lên, cáu kỉnh quát:
– “Các người đang làm gì đó?”
Nghe được tiếng quát, Trương Cường quay đầu nhìn lại, hắn sửng sốt, sao cảnh sát lại đến nhanh như vậy a? Vừa nãy hắn cũng không thấy người phụ nữ kia chạy đi báo án, cho dù là người qua đường báo cảnh sát, cảnh sát cũng không thể đến nhanh như vậy a!
Trương Cường là khách quen cục cảnh sát, từng ngồi một năm tù vì tội ẩu đả gây thương tích, Tiết Dũng rất có ấn tượng! Lúc này hắn nhất thời liền bốc hỏa:
– “Tất cả theo tôi về đồn nói chuyện.”
Nhóm người gây chuyện nhìn thấy chỉ có một người cảnh sát, chỗ nào chịu dễ dàng đi vào khuôn khổ như vậy, bọn họ đều bỏ chạy tán loạn, chỉ còn lại một mình Trương Cường lãnh đủ.
Tiết Dũng gắt gao lôi tay Trương Cường, từ phía sau lưng lấy ra còng tay, đem hai người còng vào một chỗ, cáu kỉnh nói:
– “Mới thả ra chưa được bao lâu anh lại gây chuyện nữa, đi, cùng tôi về đồn rồi nói!”
Trương Cường thấy mình bị bắt, ngược lại cũng không giãy giụa, nên ngoan ngoãn nghe lời cảnh sát thì tốt hơn, hắn cũng đã có kinh nghiệm, việc hắn gây ra hôm nay là do hắn xui xẻo vừa vặn bị bắt. Nếu cảnh sát bắt không được người, kết quả của chuyện này sẽ dễ xử lý rất nhiều. Nhưng bị bắt thì cũng chỉ như vậy, chỉ cần hắn một mực chắc chắn đối phương bán thuốc giả cho hắn, nhiều lắm xem như án dân sự tranh cãi đôi câu. Bị bắt vài ngày, được thả thì hắn sẽ đến đòi tiền bồi thường để giải quyết. Hơn nữa, vừa nãy khi hắn đập phá, bà chủ cửa tiệm cũng không dám la một tiếng, sau khi rời khỏi đây, hắn tùy tiện hù dọa hai câu là được, dù sao cũng là người làm ăn buôn bán, ai lại muốn dây dưa với đám người du thủ du thực như hắn mà ảnh hưởng đến chuyện làm ăn chứ, dám đòi hắn tiền bồi thường mới là lạ!
Sau khi suy tư trước sau như vậy, Trương Cường liền tâm an, cợt nhả nói với Tiết Dũng:
– “Yes sir, em biết em sai rồi, anh đừng dữ như vậy.”
– “Ít nói nhảm đi.” Tiết Dũng không để mình bị xoay vòng vòng đáp trả.
Trương Cường thu hồi nụ cười, trước lúc đi hắn còn hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Lan, mang theo mười phần cảnh cáo. Không ngờ lại bị Tiết Dũng bắt gặp, Tiết Dũng nhíu nhíu mày:
– “Làm sao? Anh còn muốn uy hiếp người khác ư?”
– “Em đâu dám, chỉ là có chút không thoải mái, đều là lỗi của chị ta, nếu chị ta không bán thuốc giả cho em, em cũng không đến mức đập cửa tiệm của chị ta làm gì.”
Tay Thẩm Lan giận đến phát run:
– “Anh ngậm máu phun người!”
Sắc mặt Tiết Dũng trở nên nghiêm túc, hắn không tin những lời thốt ra từ miệng Trương Cường:
– “Nói như vậy là anh có lí do để gây rối đúng không? Cùng tôi về đồn giải quyết chuyện này đi!”
Hắn không tin lời của Trương Cường, mấy ngày trước, Thẩm Lan đều chạy đến cục cảnh sát báo án, hiện tại xem ra, chuyện ngày hôm nay rõ ràng có sắp xếp trước. Tiết Dũng một mặt tự trách chính mình sơ suất, một mặt nhìn thái độ không sao cả của Trương Cường mà tức đến không biết nói sao. Một bên là bà chủ cửa tiệm buôn bán đứng đắn mang theo con gái, một bên là kẻ có tiền án thích gây rối chẳng ra gì, lòng của người ta thiên về bên nào thì không cần phải nói.
Người hỗ trợ của cục cảnh sát 10 phút sau chạy đến, Tiết Dũng đem Trương Cường đẩy lên trên xe cảnh sát, quay đầu nói với Thẩm Lan:
– “Chị không cần phải sợ, sắp xếp cửa tiệm một chút rồi cùng tôi đến đồn cảnh sát.”
Lần này như thế nào hắn cũng phải cho đối phương công đạo, một người phụ nữ mang theo con gái sinh sống vốn là không dễ dàng gì, mỗi ngày hắn đi làm, nhìn thấy 7 giờ sáng cửa tiệm của Thẩm Lan đã mở cửa. Những thứ lưu manh này lại cố ý đến phá hoại, thực là đáng giận.
Thẩm Lan gật gật đầu, dọn dẹp sơ sài một chút rồi đóng cửa hàng đi đến đồn cảnh sát với Tiết Dũng.
Trong cục cảnh sát. Ánh mắt Trương Cường vẫn như chết nhìn chằm chằm Thẩm Lan, phẫn nộ gào to:
– “Cô dám nói xấu tôi, lúc nào thì tôi lừa gạt 50 vạn của cô? Tôi cho cô biết, cô nói chuyện cẩn thận một chút cho tôi!”
Hắn không ngờ rằng đối phương thế nhưnglại ăn nói lung tung như vậy, trước giờ đều là hắn lừa gạt người khác nào có ai dám tính toán trên đầu hắn!
Tiết Dũng vỗ một cái bàn, quát:
– “Anh mới là người cần cẩn thận ăn nói một chút! Nơi này là đồn cảnh sát, ngay trước mặt tôi, anh cũng dám chiếm đoạt tài sản của người khác!”
Vẻ mặt Thẩm Lan rất bình tĩnh, bởi vì kích động, giọng nói của bà hơi hơi phát run.
– “Tôi đã chịu đủ rồi! Anh ba lần bốn lượt đến náo loạn, còn lấy con gái của tôi ra uy hiếp tôi, từ nay về sau tôi sẽ không thỏa hiệp nữa đâu!”
Đây là những lời mà bà vẫn luôn muốn nói cho Dương Mộng Đình cùng Cố Xuân Sinh nghe, hiện tại có thể mở miệng, cho nên diễn cảm của bà vô cùng lưu loát. Người trong cảnh cục sôi nổi ghé mắt. Trương Cường có chút trợn tròn mắt:
– “Con mẹ nó, con đàn bà này ngậm máu phun người!” Lúc này Trương Cường quả thật có chút nóng nảy, quay đầu nói với Tiết Dũng: “Đồng chí cảnh sát, anh trăm ngàn lần cũng không thể chỉ nghe lời nói một phía của cô ta, cô ta uống nhầm thuốc nên bị điên!”
Tiết Dũng lạnh lùng cười, trào phúng nói:
– “Anh yên tâm, nói xấu anh sao được.”