Nửa tiếng sau, tiếng pháo bông bên ngoài dần dần nhỏ xuống, mọi người ai nấy đều tự trở về phòng ngủ. Cố Ninh cầm lấy di động trên bàn, muốn nhìn thời gian một chút nhưng lại đột nhiên giật mình. Trên màn hình hiển thị một cuộc gọi nhỡ. Nhưng số điện thoại này… kiếp trước cô từng khắc sâu nó vào trong tâm khảm, không ngờ rằng, vào lúc này lại xuất hiện ở đây.
Đây chính là số di động của Bạch Thần Dục a!
Trong đầu Cố Ninh trống rỗng vài giây, qua một lúc lâu sau, cô mở phần hộp thư tin nhắn. Trên di động hiển thị rất nhiều tin nhắn chưa được mở, phần lớn đều là lời chúc mừng của bạn học cùng lớp mới và cũ, cô lập tức bấm xem và trả lời từng cái. Khi nhìn thấy tin nhắn của Hà Cảnh, cô dừng lại. Tin nhắn của đối phương thập phần ngắn gọn, chỉ có bốn chữ, năm mới vui vẻ. Ngay cả một dấu chấm câu dư thừa cũng không có. Cố Ninh ngẩn ra, nghĩ tới nghĩ lui rồi hồi âm trở về giống y như vậy, cũng là bốn chữ “năm mới vui vẻ”, sau đó cô nhẹ nhàng cầm điện thoại đặt trên bàn.
Nếu Bạch Thần Dục muốn biết số di động của cô, cũng không phải là việc khó gì, nhưng mà vì sao hắn lại chọn vào lúc này gọi tới?
Cố Ninh suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, cho nên dứt khoát cái gì cũng không tiếp tục nghĩ nữa, cô nằm trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài là một mảnh tối đen, chỉ có mấy ngọn đèn đường xa xa lẳng lặng thắp sáng, phồn hoa qua đi, quy về bình tĩnh, đại đa số người đã chìm vào giấc ngủ. Cố Ninh trằn trọc trăn trở mãi, làm thế nào cũng không ngủ được , sau khi giằng co hồi lâu, mới bức bách bản thân nhắm hai mắt lại.
– “Mày là thằng đàn ông nhu nhược, là bọn mày hại chết cô ấy.” Là giọng quát tháo điên cuồng của đàn ông.
– “Buông tay ra, có quan hệ gì đến anh chứ, đã có báo cáo điều ra rồi, chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn thôi.” Là giọng của một người đàn ông khác, nhưng nếu mang ra so sánh, giọng nói này thiếu khí thế hơn rất nhiều, còn có chút nghèn nghẹn nữa.
– “Buông tha mày sao? Mày và con đàn bà kia sẽ không có kết cục tốt đâu, tao nhất định không bỏ qua cho bọn mày! Nợ máu phải trả bằng máu!”
– “Anh nói như vậy là có ý gì? Anh nói rõ cho tôi…”
Cố Ninh đột nhiên mở to hai mắt, cuộc đối thoại vừa rồi xoay quanh đầu cô, cô ôm đầu từ trên giường ngồi dậy.
Đây là chuyện xảy ra sau khi mình chết ư? Rốt cuộc là ai, là ai tranh chấp không ngừng trước phần mộ của mình vậy?
Cố Ninh nhắm hai mắt lại suy nghĩ, nhưng cái gì cũng không nghĩ ra được, bóng dáng của người đứng trước phần mộ cô đau thương khóc lóc cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Thì ra kiếp trước khi cô chết, ngoại trừ người mẹ số khổ của cô, còn có người không buông tay cô được, khóc đến thương tâm khổ sở như vậy, nhưng mà người đó, rốt cuộc là ai?
Cố Ninh dựa vào tường ngồi trong chốc lát, chờ trong lòng dần dần lắng xuống, mới rời giường đẩy cửa đi ra ngoài. Sau khi người một nhà ăn xong điểm tâm, Thẩm Lan theo thường lệ dắt 2 cái đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ chúc tết. Mỗi ngày phải chạy khắp nơi chúc tết, chờ đến khi hoàn toàn nhàn rỗi, đã là sau mùng 4. Trong tiểu khu cũng có hoạt động tân niên, tổ chức múa đèn rồng, rất là náo nhiệt. Cố Ninh đứng bên cửa sổ, nhìn mấy đứa nhỏ ở dưới lầu chạy múa quanh đèn rồng, không khỏi cũng cười theo, phảng phất phần vui sướng kia cũng truyền đến chỗ cô.
Khi còn nhỏ luôn muốn nhanh lớn lên, trưởng thành mới biết được, không hẳn hoàn toàn giống như những gì mình đã tưởng tượng, chỉ khi còn là đứa trẻ vô lo vô nghĩ mới thật dễ dàng thỏa mãn.
Cố Ninh thu hồi tầm mắt, đi từ từ đến chỗ sô pha, số điện thoại kia, không còn gọi tới nữa, lúc cô nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại có loại tư vị không thể diễn tả được bằng lời.
Sau khi hết năm Hà Cảnh cũng rời khỏi thành phố Z, hiện tại mỗi ngày lúc cô chạy bộ buổi sáng, xem như triệt để được yên tĩnh.
Trương Giai Giai từ trong phòng đi ra, trong tay cô còn cầm sách vở, nhìn Cố Ninh âm thầm đứng bên cửa sổ, cô lập tức đi qua, hỏi:
– “Làm sao vậy? Gần đây mình luôn thấy cậu có chút không yên lòng, không biết mỗi ngày cậu suy nghĩ cái gì nữa.”
– “Không có gì.”
Lúc người đi đến sô pha rồi ngồi xuống, Trương Giai Giai nghĩ tới nghĩ lui mới mở miệng:
– “Mình nhìn ra được, Hà Cảnh thật sự rất thích cậu, ừ, mình cảm thấy cậu ta rất tốt, mình đã sắp thi lên đại học rồi, mẹ nuôi cũng không phải người cổ hủ, mẹ sẽ không ngăn cấm việc yêu đương của cậu đâu.”
Cố Ninh cười hỏi lại Trương Giai Giai:
– “Làm sao cậu biết cậu ta là người tốt?”
– “Dù sao thì mình biết là được.” Dừng một chút, Trương Giai Giai thập phần đột nhiên kiên định nói tiếp: “Ánh mắt của một người không thể lừa được người khác, lúc cậu ta nhìn cậu, giống như là…”
Cố Ninh cốc một cái vào đầu Trương Giai Giai, cười đánh gãy lời của đối phương:
– “Đủ rồi nha, mình thấy cậu a, xem phim truyền hình nhiều quá rồi!”
Trương Giai Giai còn muốn nói điều gì đó, nhưng khi cô há miệng định nói thì lại không biết phải nói gì, đã tiếp xúc với Cố Ninh trong một khoảng thời gian dài, nàng cô biết rằng Cố Ninh hiểu rõ ràng hơn so với cô, Cố Ninh so với cô thì càng thành thục hơn. Nhưng mà, làm cho cô không thể hiểu được là, vì sao Cố Ninh không chút nghĩ ngợi thì đã cự tuyệt Hà Cảnh, đem người ta ngăn cách ngoài ngàn dặm với thế giới của mình?
Hôm nay mùng 8, Trương Giai Giai phải đến trường đi học lại, Cố Ninh thì mỗi ngày bôn ba giữa hội sở và công ty chuyển phát nhanh, một năm qua đi, hiện tại hai bên đều bị vây trong thời kì cao điểm, khách sạn bên hội sở đã được đặt trước hết tháng giêng, công ty chuyển phát nhanh cũng tăng thêm xe vận chuyển, tất cả công nhân đều phải tăng ca làm thêm giờ để phát triển mảng hoạt động chuyển phát nhanh của công ty.
Hội sở đã đưa vào hoạt động hơn nửa năm, kim ngạch làm ăn không ngừng tăng lên, tiền của người giàu có tương đối dễ kiếm. Đã đem phí tổn không sai biệt lắm thu hồi được một nửa, Cố Ninh tính toán lại một chút, chuẩn bị đến thành phố bên cạnh cũng mở một hội sở như vậy. Sau khi có kế hoạch, Cố Ninh lập tức đi đến thị trường địa ốc xem một chút, trước sau chạy tới chạy lui hết hai tuần, mới nhìn trúng được một mảnh đất, mất một số tiền lớn để mua mảnh đất này, sau khi bỏ tiền ra, cuối cùng vẫn phải nhờ Thẩm Xán giúp cô ra mặt làm thủ tục giấy tờ. Tuy rằng giá tiền của mảnh đất này không thấp, nhưng nếu đem so với giá cả đất đai cao chót vót hơn chục năm sau thì cái giá này vẫn tương đối tốt hơn, Cố Ninh cũng không thấy đau lòng.
Bên này còn chưa động thổ khởi công, thì trường học bên kia đã bắt đầu học lại. Cố Ninh đem hội sở, giao cho công ty xây dựng đứng đầu thành phố Z mà năm trước đã giúp cô trang hoàng hội sở Lâm Hồ, hai bên đàm phán ổn thỏa chi tiết, sau đó nhờ Thẩm Lan giúp cô trông coi tiến độ xây dựng. Sắp xếp tất cả rồi mua vé máy bay đi đến Bắc Kinh.
Cố Ninh từ sân bay đi ra, đã là một giờ chiều, cô kéo hành lý đến trường học, sửa sang xong hành lý, thì nhận được điện thoại của Trần Triển. Trần Triển hẹn cô ra ngoài ăn cơm. Kỳ thật nói là ra ngoài ăn cơm, bất quá là mua đồ ăn sau đó chính mình làm, sau khi Trần Triển học một học kỳ thì mướn một căn phòng gần trường học, hoàn thành học kỳ đầu, bề ngoài cô vẫn là trọ ở kí túc xá nhưng thực chất thì đã dọn ra sống ở bên ngoài rồi. Trước kia hai người cũng thường xuyên mua đồ ăn trở về chính mình làm. Đương nhiên, đại đa số tình huống đều là do Cố Ninh phụ trách xào rau, tay nghề bếp núc của Cố Ninh không sai, kỹ thuật cắt rau càng khiến Trần Triển bội phục không thôi.
Trước đó một đoạn thời gian, Cố Ninh ở hội sở nhà mình có theo đầu bếp học nấu vài món ăn đặc sắc, lúc này Trần Triển ăn mấy món này, ngược lại càng khen không dứt miệng. Hai người ăn cơm xong, ngồi nói chuyện phiếm, Trần Triển dường như nhớ ra gì đó, nhìn Cố Ninh nói:
– “Đúng rồi, sáu tháng cuối năm sau, cha mình khai máy một bộ phim, đến lúc đó mình sẽ đến chỗ đoàn phim thực tập, cậu hãy suy nghĩ thử xem có muốn đi cùng mình hay không?”
– “Đương nhiên là được a, cơ hội tốt như vậy.” Dừng một chút, Cố Ninh lại hỏi: “Là phim điện ảnh về đề tài gì vậy?”
– “Bây giờ còn đang ở khâu chuẩn bị, hiện tại vẫn chưa công bố tin tức ra ngoài, là một bộ phim cổ trang, cha mình nhìn trúng một diễn viên gạo cội rất nổi tiếng, nhưng nhà đầu tư lại cực lực đề cử Bạch Thấm, bây giờ vẫn còn đang đàm phán.”
Tâm Cố Ninh trầm xuống, cô cẩn thận suy nghĩ về mấy bộ phim mà kiếp trước Bạch Thấm đã đóng, trong đầu thoáng hiện ra ánh sáng, Bạch Thấm quả thật nhận lời đóng một bộ phim điện ảnh cổ trang, nhưng bộ phận chế tác điện ảnh, lại không nhận được sự ủng hộ của dư luận lắm. Ngược lại nhờ có nam nữ nhân vật chính tuyên truyền đề tài, mà thu hoạch được sự chú ý rất cao. Cố Ninh cười nhìn Trần Triển nói:
– “Đến lúc đó cậu nhất định phải nhớ báo cho mình biết đấy, mình rất muốn đến đoàn phim thực tập, đi chung với cậu cho có bạn cũng tốt.”
– “Ừ, đương nhiên rồi.”
Năm nhất Đại học cũng tương đối gấp gáp, sau khi đã làm quen, lại trở nên từ từ làm từng bước, trong lúc đó Cố Ninh thừa dịp cuối tuần, trở lại thành phố C hai lần, theo dõi tiến trình xây dựng của hội sở mới.
Sau đầu xuân, thời tiết dần dần ấm lại, cảnh xuân tươi đẹp đuổi đi rét lạnh.
Lúc không tới lớp, bình thường Cố Ninh vẫn đến thư viện, hoặc là dứt khoát đi theo Trần Triển chạy đến khắp các đoàn phim, Trần Triển xem Cố Ninh là bạn tốt để đối đãi, đi đâu cũng nguyện ý mang theo Cố Ninh, Cố Ninh cũng từ trung học không có nhiều bạn tốt, về sau, cũng có qua có lại, làm rất nhiều thức ăn ngon cho bạn tốt ăn. Nháy mắt đã tới ngày mồng một tháng năm, trong trường học có rất nhiều người không kịp đợi đã đổi lại trang phục hè, triển lãm dáng người đầy nóng bỏng của mình, có thể nói là mê hoặc ánh nhìn khắp nơi. Tới gần cuối kỳ, mỗi người đều trở nên gấp gáp. Cố Ninh và Trần Triển, thừa dịp nghỉ hẹn cùng nhau đi dạo phố, bởi vì lớp học chỉ có hai nữ sinh viên, quan hệ không tốt cũng khó.
Hai người khó có khi có thời gian ra ngoài đi dạo, cho nên bắt đầu thể hiện bản chất vốn có của phụ nữ – CUỒNG SHOPPING.
Chỉ chốc lát sau, hai tay của mỗi người đều xách mấy túi lớn túi nhỏ, ngày mồng một tháng năm, các khu mua sắm và các thương hiệu lớn đều tổ chức hoạt động khuyến mãi nhằm thu hút khách hàng, hai người mua sắm rất nhiều, cho nên vô cùng cao hứng phấn chấn tham gia hoạt động rút thưởng. Tuy rằng quà tặng rút được cũng không có giá trị gì, một đôi gối ôm mà thôi, nhưng bọn họ vẫn hết sức cao hứng như cũ, bởi vì thỏa sức mua sắm quá nhiều, khẳng định là không thể chen vào các loại phương tiện giao thông công cộng như xe bus hay tàu điện ngầm, hai người tập tễnh đi đến ven đường bắt taxi.
Hôm nay, người ra ngoài cũng đặc biệt nhiều, ngay cả taxi cũng rất khó bắt, hai người đứng một lát cảm thấy vô vọng, lúc Trần Triển đang chuẩn bị liên hệ cho bạn bè tới đón, đột nhiên có một chiếc xe ngừng lại ở trước mặt hai người. Cửa kính xe dần dần hạ xuống, lộ ra một bộ mặt…
Bạch Thần Dục nhìn tới nhìn lui mấy túi lớn túi nhỏ trong tay Cố Ninh, giọng điệu nhàn nhạt nói:
– “Lên xe đi, tôi đưa em về.”
Lúc Cố Ninh còn chưa kịp phản ứng, Trần Triển đã mở cửa sau xe, lưu loát ngồi xuống, sau khi đặt hết mấy túi hàng xuống, giống như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, ngoắc tay với Cố Ninh:
– “Còn đứng đó ngẩn người làm gì? Mau vào a, chỗ này cấm đậu xe đấy, bằng không lát nữa cảnh sát giao thông đến viết giấy phạt bây giờ.”
Cố Ninh nhìn thoáng qua Bạch Thần Dục, nghiêng người ngồi xuống. Trần Triển hạ giọng, nói với Cố Ninh ở một bên:
– “Đây không phải là người đàn ông đêm hôm đó muốn làm quen với cậu đấy sao? Cái gì ba lần gặp bốn lần gặp gì đó… Nói thật nha, bộ dáng của người này quả thật là nhân khuông cẩu dạng, bằng không cũng không có khả năng khiến cho cậu nhớ kỹ là đã gặp nhau 3 – 4 lần gì đó, có phải lúc cậu nhìn thấy soái ca, tâm tư liền vui vẻ ghi nhớ phải không?”
Dừng một chút, Trần Triển vỗ vỗ dưới thân xe nói nhỏ:
– “Xe này thật không sai, người đàn ông này hẳn là thiếu gia hay ông chủ lớn gì đó, cậu yên tâm đi, người như anh ta mình gặp nhiều rồi, chúng ta chỉ thuận tiện đi nhờ xe thôi, sau đó xuống xe thì rời đi, mình đã học wushu được 5 năm rồi, có thể bảo vệ tốt cho cậu, nếu người đàn ông này muốn theo giúp mình tập luyện một chút, mình cũng không ngại nha.”
“…”
Trần Triển thấy Cố Ninh không nói chuyện, sau đó nói tiếp:
– “Cậu nhìn người đàn ông này xem, tuy rằng bộ dạng rất tốt, nhưng là mũi cao lại gồ, môi thì mỏng, vừa nhìn chính là tướng bạc tình, cậu nha, tốt nhất không cần động tâm đối với loại người này, thật sự không đáng.” Dừng một chút, thấy Cố Ninh vẫn trầm mặc không trả lời, Trần Triển lại hỏi: “Ê, Cố Ninh, lời nói của mình, cậu có nghe thấy không vậy?”
– “Nghe thấy rồi.” Dừng một chút, Cố Ninh nhìn người lái xe phía trước, sắc mặt là biểu tình nhàn nhạt nói tiếp: “Mình biết anh ta là kẻ bạc tình.”
– “Ừ, vậy thì tốt rồi.” Trần Triển cũng không chú ý đến cảm xúc biến hóa rất nhỏ của Cố Ninh.
Xe ngừng lại trước cửa trường học, lúc Trần Triển mở cửa chuẩn bị xuống xe, nghe thấy người ngồi phía trước đột nhiên lên tiếng, giọng nói chất chứa lạnh lùng không diễn tả được:
– “Cố Ninh, tôi muốn nói chuyện với em.”
Trần Triển nghe xong lời này, thân thể dừng một lát, rồi lui về ngồi lại trong xe, đóng cửa lại rồi mới nói:
– “Cứ nói ở đây luôn đi, nói xong bọn tôi còn về nữa.”
Đùa à, làm sao cô có thể bỏ mặc một mình Cố Ninh ở lại chứ! Tuy rằng người đàn ông này ra vẻ đạo mạo, nhưng mà cô vẫn 100% không yên lòng, từ lần trước lúc người đàn ông này đuổi theo muốn đến gần Cố Ninh cũng có thể thấy được, người này tuyệt đối vô cùng nhiệt tình muốn kéo gần quan hệ với Cố Ninh.
Cố Ninh nhìn nhìn Trần Triển, đem tầm mắt ném về phía người ngồi trên ghế lái, cất giọng nhàn nhạt nói:
– “Anh muốn nói gì với tôi thì nói ở ngay chỗ này đi. Chúng ta bình thủy tương phùng, bất quá chỉ gặp mặt vài lần, hôm nay cám ơn tiên sinh anh đã đưa chúng tôi một đoạn đường, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, tôi cảm thấy mình và tiên sinh không có gì để nói cả.”
Vài câu đã đem mối quan hệ mập mờ giữa hai người phủi đi sạch sẽ, dĩ nhiên cũng chính là xa cách và lãnh đạm không nói ra được, hình như là cô cố ý nói như vậy. Ngay cả Trần Triển cũng ngẩn ra, phải biết rằng, Cố Ninh rất ít khi dùng thái độ như vậy nói chuyện với người khác.
Edit: Cửu Trùng Cát
Nửa tiếng sau, tiếng pháo bông bên ngoài dần dần nhỏ xuống, mọi người ai nấy đều tự trở về phòng ngủ. Cố Ninh cầm lấy di động trên bàn, muốn nhìn thời gian một chút nhưng lại đột nhiên giật mình. Trên màn hình hiển thị một cuộc gọi nhỡ. Nhưng số điện thoại này… kiếp trước cô từng khắc sâu nó vào trong tâm khảm, không ngờ rằng, vào lúc này lại xuất hiện ở đây.
Đây chính là số di động của Bạch Thần Dục a!
Trong đầu Cố Ninh trống rỗng vài giây, qua một lúc lâu sau, cô mở phần hộp thư tin nhắn. Trên di động hiển thị rất nhiều tin nhắn chưa được mở, phần lớn đều là lời chúc mừng của bạn học cùng lớp mới và cũ, cô lập tức bấm xem và trả lời từng cái. Khi nhìn thấy tin nhắn của Hà Cảnh, cô dừng lại. Tin nhắn của đối phương thập phần ngắn gọn, chỉ có bốn chữ, năm mới vui vẻ. Ngay cả một dấu chấm câu dư thừa cũng không có. Cố Ninh ngẩn ra, nghĩ tới nghĩ lui rồi hồi âm trở về giống y như vậy, cũng là bốn chữ “năm mới vui vẻ”, sau đó cô nhẹ nhàng cầm điện thoại đặt trên bàn.
Nếu Bạch Thần Dục muốn biết số di động của cô, cũng không phải là việc khó gì, nhưng mà vì sao hắn lại chọn vào lúc này gọi tới?
Cố Ninh suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, cho nên dứt khoát cái gì cũng không tiếp tục nghĩ nữa, cô nằm trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài là một mảnh tối đen, chỉ có mấy ngọn đèn đường xa xa lẳng lặng thắp sáng, phồn hoa qua đi, quy về bình tĩnh, đại đa số người đã chìm vào giấc ngủ. Cố Ninh trằn trọc trăn trở mãi, làm thế nào cũng không ngủ được , sau khi giằng co hồi lâu, mới bức bách bản thân nhắm hai mắt lại.
– “Mày là thằng đàn ông nhu nhược, là bọn mày hại chết cô ấy.” Là giọng quát tháo điên cuồng của đàn ông.
– “Buông tay ra, có quan hệ gì đến anh chứ, đã có báo cáo điều ra rồi, chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn thôi.” Là giọng của một người đàn ông khác, nhưng nếu mang ra so sánh, giọng nói này thiếu khí thế hơn rất nhiều, còn có chút nghèn nghẹn nữa.
– “Buông tha mày sao? Mày và con đàn bà kia sẽ không có kết cục tốt đâu, tao nhất định không bỏ qua cho bọn mày! Nợ máu phải trả bằng máu!”
– “Anh nói như vậy là có ý gì? Anh nói rõ cho tôi…”
Cố Ninh đột nhiên mở to hai mắt, cuộc đối thoại vừa rồi xoay quanh đầu cô, cô ôm đầu từ trên giường ngồi dậy.
Đây là chuyện xảy ra sau khi mình chết ư? Rốt cuộc là ai, là ai tranh chấp không ngừng trước phần mộ của mình vậy?
Cố Ninh nhắm hai mắt lại suy nghĩ, nhưng cái gì cũng không nghĩ ra được, bóng dáng của người đứng trước phần mộ cô đau thương khóc lóc cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Thì ra kiếp trước khi cô chết, ngoại trừ người mẹ số khổ của cô, còn có người không buông tay cô được, khóc đến thương tâm khổ sở như vậy, nhưng mà người đó, rốt cuộc là ai?
Cố Ninh dựa vào tường ngồi trong chốc lát, chờ trong lòng dần dần lắng xuống, mới rời giường đẩy cửa đi ra ngoài. Sau khi người một nhà ăn xong điểm tâm, Thẩm Lan theo thường lệ dắt cái đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ chúc tết. Mỗi ngày phải chạy khắp nơi chúc tết, chờ đến khi hoàn toàn nhàn rỗi, đã là sau mùng . Trong tiểu khu cũng có hoạt động tân niên, tổ chức múa đèn rồng, rất là náo nhiệt. Cố Ninh đứng bên cửa sổ, nhìn mấy đứa nhỏ ở dưới lầu chạy múa quanh đèn rồng, không khỏi cũng cười theo, phảng phất phần vui sướng kia cũng truyền đến chỗ cô.
Khi còn nhỏ luôn muốn nhanh lớn lên, trưởng thành mới biết được, không hẳn hoàn toàn giống như những gì mình đã tưởng tượng, chỉ khi còn là đứa trẻ vô lo vô nghĩ mới thật dễ dàng thỏa mãn.
Cố Ninh thu hồi tầm mắt, đi từ từ đến chỗ sô pha, số điện thoại kia, không còn gọi tới nữa, lúc cô nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại có loại tư vị không thể diễn tả được bằng lời.
Sau khi hết năm Hà Cảnh cũng rời khỏi thành phố Z, hiện tại mỗi ngày lúc cô chạy bộ buổi sáng, xem như triệt để được yên tĩnh.
Trương Giai Giai từ trong phòng đi ra, trong tay cô còn cầm sách vở, nhìn Cố Ninh âm thầm đứng bên cửa sổ, cô lập tức đi qua, hỏi:
– “Làm sao vậy? Gần đây mình luôn thấy cậu có chút không yên lòng, không biết mỗi ngày cậu suy nghĩ cái gì nữa.”
– “Không có gì.”
Lúc người đi đến sô pha rồi ngồi xuống, Trương Giai Giai nghĩ tới nghĩ lui mới mở miệng:
– “Mình nhìn ra được, Hà Cảnh thật sự rất thích cậu, ừ, mình cảm thấy cậu ta rất tốt, mình đã sắp thi lên đại học rồi, mẹ nuôi cũng không phải người cổ hủ, mẹ sẽ không ngăn cấm việc yêu đương của cậu đâu.”
Cố Ninh cười hỏi lại Trương Giai Giai:
– “Làm sao cậu biết cậu ta là người tốt?”
– “Dù sao thì mình biết là được.” Dừng một chút, Trương Giai Giai thập phần đột nhiên kiên định nói tiếp: “Ánh mắt của một người không thể lừa được người khác, lúc cậu ta nhìn cậu, giống như là…”
Cố Ninh cốc một cái vào đầu Trương Giai Giai, cười đánh gãy lời của đối phương:
– “Đủ rồi nha, mình thấy cậu a, xem phim truyền hình nhiều quá rồi!”
Trương Giai Giai còn muốn nói điều gì đó, nhưng khi cô há miệng định nói thì lại không biết phải nói gì, đã tiếp xúc với Cố Ninh trong một khoảng thời gian dài, nàng cô biết rằng Cố Ninh hiểu rõ ràng hơn so với cô, Cố Ninh so với cô thì càng thành thục hơn. Nhưng mà, làm cho cô không thể hiểu được là, vì sao Cố Ninh không chút nghĩ ngợi thì đã cự tuyệt Hà Cảnh, đem người ta ngăn cách ngoài ngàn dặm với thế giới của mình?
Hôm nay mùng , Trương Giai Giai phải đến trường đi học lại, Cố Ninh thì mỗi ngày bôn ba giữa hội sở và công ty chuyển phát nhanh, một năm qua đi, hiện tại hai bên đều bị vây trong thời kì cao điểm, khách sạn bên hội sở đã được đặt trước hết tháng giêng, công ty chuyển phát nhanh cũng tăng thêm xe vận chuyển, tất cả công nhân đều phải tăng ca làm thêm giờ để phát triển mảng hoạt động chuyển phát nhanh của công ty.
Hội sở đã đưa vào hoạt động hơn nửa năm, kim ngạch làm ăn không ngừng tăng lên, tiền của người giàu có tương đối dễ kiếm. Đã đem phí tổn không sai biệt lắm thu hồi được một nửa, Cố Ninh tính toán lại một chút, chuẩn bị đến thành phố bên cạnh cũng mở một hội sở như vậy. Sau khi có kế hoạch, Cố Ninh lập tức đi đến thị trường địa ốc xem một chút, trước sau chạy tới chạy lui hết hai tuần, mới nhìn trúng được một mảnh đất, mất một số tiền lớn để mua mảnh đất này, sau khi bỏ tiền ra, cuối cùng vẫn phải nhờ Thẩm Xán giúp cô ra mặt làm thủ tục giấy tờ. Tuy rằng giá tiền của mảnh đất này không thấp, nhưng nếu đem so với giá cả đất đai cao chót vót hơn chục năm sau thì cái giá này vẫn tương đối tốt hơn, Cố Ninh cũng không thấy đau lòng.
Bên này còn chưa động thổ khởi công, thì trường học bên kia đã bắt đầu học lại. Cố Ninh đem hội sở, giao cho công ty xây dựng đứng đầu thành phố Z mà năm trước đã giúp cô trang hoàng hội sở Lâm Hồ, hai bên đàm phán ổn thỏa chi tiết, sau đó nhờ Thẩm Lan giúp cô trông coi tiến độ xây dựng. Sắp xếp tất cả rồi mua vé máy bay đi đến Bắc Kinh.
Cố Ninh từ sân bay đi ra, đã là một giờ chiều, cô kéo hành lý đến trường học, sửa sang xong hành lý, thì nhận được điện thoại của Trần Triển. Trần Triển hẹn cô ra ngoài ăn cơm. Kỳ thật nói là ra ngoài ăn cơm, bất quá là mua đồ ăn sau đó chính mình làm, sau khi Trần Triển học một học kỳ thì mướn một căn phòng gần trường học, hoàn thành học kỳ đầu, bề ngoài cô vẫn là trọ ở kí túc xá nhưng thực chất thì đã dọn ra sống ở bên ngoài rồi. Trước kia hai người cũng thường xuyên mua đồ ăn trở về chính mình làm. Đương nhiên, đại đa số tình huống đều là do Cố Ninh phụ trách xào rau, tay nghề bếp núc của Cố Ninh không sai, kỹ thuật cắt rau càng khiến Trần Triển bội phục không thôi.
Trước đó một đoạn thời gian, Cố Ninh ở hội sở nhà mình có theo đầu bếp học nấu vài món ăn đặc sắc, lúc này Trần Triển ăn mấy món này, ngược lại càng khen không dứt miệng. Hai người ăn cơm xong, ngồi nói chuyện phiếm, Trần Triển dường như nhớ ra gì đó, nhìn Cố Ninh nói:
– “Đúng rồi, sáu tháng cuối năm sau, cha mình khai máy một bộ phim, đến lúc đó mình sẽ đến chỗ đoàn phim thực tập, cậu hãy suy nghĩ thử xem có muốn đi cùng mình hay không?”
– “Đương nhiên là được a, cơ hội tốt như vậy.” Dừng một chút, Cố Ninh lại hỏi: “Là phim điện ảnh về đề tài gì vậy?”
– “Bây giờ còn đang ở khâu chuẩn bị, hiện tại vẫn chưa công bố tin tức ra ngoài, là một bộ phim cổ trang, cha mình nhìn trúng một diễn viên gạo cội rất nổi tiếng, nhưng nhà đầu tư lại cực lực đề cử Bạch Thấm, bây giờ vẫn còn đang đàm phán.”
Tâm Cố Ninh trầm xuống, cô cẩn thận suy nghĩ về mấy bộ phim mà kiếp trước Bạch Thấm đã đóng, trong đầu thoáng hiện ra ánh sáng, Bạch Thấm quả thật nhận lời đóng một bộ phim điện ảnh cổ trang, nhưng bộ phận chế tác điện ảnh, lại không nhận được sự ủng hộ của dư luận lắm. Ngược lại nhờ có nam nữ nhân vật chính tuyên truyền đề tài, mà thu hoạch được sự chú ý rất cao. Cố Ninh cười nhìn Trần Triển nói:
– “Đến lúc đó cậu nhất định phải nhớ báo cho mình biết đấy, mình rất muốn đến đoàn phim thực tập, đi chung với cậu cho có bạn cũng tốt.”
– “Ừ, đương nhiên rồi.”
Năm nhất Đại học cũng tương đối gấp gáp, sau khi đã làm quen, lại trở nên từ từ làm từng bước, trong lúc đó Cố Ninh thừa dịp cuối tuần, trở lại thành phố C hai lần, theo dõi tiến trình xây dựng của hội sở mới.
Sau đầu xuân, thời tiết dần dần ấm lại, cảnh xuân tươi đẹp đuổi đi rét lạnh.
Lúc không tới lớp, bình thường Cố Ninh vẫn đến thư viện, hoặc là dứt khoát đi theo Trần Triển chạy đến khắp các đoàn phim, Trần Triển xem Cố Ninh là bạn tốt để đối đãi, đi đâu cũng nguyện ý mang theo Cố Ninh, Cố Ninh cũng từ trung học không có nhiều bạn tốt, về sau, cũng có qua có lại, làm rất nhiều thức ăn ngon cho bạn tốt ăn. Nháy mắt đã tới ngày mồng một tháng năm, trong trường học có rất nhiều người không kịp đợi đã đổi lại trang phục hè, triển lãm dáng người đầy nóng bỏng của mình, có thể nói là mê hoặc ánh nhìn khắp nơi. Tới gần cuối kỳ, mỗi người đều trở nên gấp gáp. Cố Ninh và Trần Triển, thừa dịp nghỉ hẹn cùng nhau đi dạo phố, bởi vì lớp học chỉ có hai nữ sinh viên, quan hệ không tốt cũng khó.
Hai người khó có khi có thời gian ra ngoài đi dạo, cho nên bắt đầu thể hiện bản chất vốn có của phụ nữ – CUỒNG SHOPPING.
Chỉ chốc lát sau, hai tay của mỗi người đều xách mấy túi lớn túi nhỏ, ngày mồng một tháng năm, các khu mua sắm và các thương hiệu lớn đều tổ chức hoạt động khuyến mãi nhằm thu hút khách hàng, hai người mua sắm rất nhiều, cho nên vô cùng cao hứng phấn chấn tham gia hoạt động rút thưởng. Tuy rằng quà tặng rút được cũng không có giá trị gì, một đôi gối ôm mà thôi, nhưng bọn họ vẫn hết sức cao hứng như cũ, bởi vì thỏa sức mua sắm quá nhiều, khẳng định là không thể chen vào các loại phương tiện giao thông công cộng như xe bus hay tàu điện ngầm, hai người tập tễnh đi đến ven đường bắt taxi.
Hôm nay, người ra ngoài cũng đặc biệt nhiều, ngay cả taxi cũng rất khó bắt, hai người đứng một lát cảm thấy vô vọng, lúc Trần Triển đang chuẩn bị liên hệ cho bạn bè tới đón, đột nhiên có một chiếc xe ngừng lại ở trước mặt hai người. Cửa kính xe dần dần hạ xuống, lộ ra một bộ mặt…
Bạch Thần Dục nhìn tới nhìn lui mấy túi lớn túi nhỏ trong tay Cố Ninh, giọng điệu nhàn nhạt nói:
– “Lên xe đi, tôi đưa em về.”
Lúc Cố Ninh còn chưa kịp phản ứng, Trần Triển đã mở cửa sau xe, lưu loát ngồi xuống, sau khi đặt hết mấy túi hàng xuống, giống như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, ngoắc tay với Cố Ninh:
– “Còn đứng đó ngẩn người làm gì? Mau vào a, chỗ này cấm đậu xe đấy, bằng không lát nữa cảnh sát giao thông đến viết giấy phạt bây giờ.”
Cố Ninh nhìn thoáng qua Bạch Thần Dục, nghiêng người ngồi xuống. Trần Triển hạ giọng, nói với Cố Ninh ở một bên:
– “Đây không phải là người đàn ông đêm hôm đó muốn làm quen với cậu đấy sao? Cái gì ba lần gặp bốn lần gặp gì đó… Nói thật nha, bộ dáng của người này quả thật là nhân khuông cẩu dạng, bằng không cũng không có khả năng khiến cho cậu nhớ kỹ là đã gặp nhau – lần gì đó, có phải lúc cậu nhìn thấy soái ca, tâm tư liền vui vẻ ghi nhớ phải không?”
Dừng một chút, Trần Triển vỗ vỗ dưới thân xe nói nhỏ:
– “Xe này thật không sai, người đàn ông này hẳn là thiếu gia hay ông chủ lớn gì đó, cậu yên tâm đi, người như anh ta mình gặp nhiều rồi, chúng ta chỉ thuận tiện đi nhờ xe thôi, sau đó xuống xe thì rời đi, mình đã học wushu được năm rồi, có thể bảo vệ tốt cho cậu, nếu người đàn ông này muốn theo giúp mình tập luyện một chút, mình cũng không ngại nha.”
“…”
Trần Triển thấy Cố Ninh không nói chuyện, sau đó nói tiếp:
– “Cậu nhìn người đàn ông này xem, tuy rằng bộ dạng rất tốt, nhưng là mũi cao lại gồ, môi thì mỏng, vừa nhìn chính là tướng bạc tình, cậu nha, tốt nhất không cần động tâm đối với loại người này, thật sự không đáng.” Dừng một chút, thấy Cố Ninh vẫn trầm mặc không trả lời, Trần Triển lại hỏi: “Ê, Cố Ninh, lời nói của mình, cậu có nghe thấy không vậy?”
– “Nghe thấy rồi.” Dừng một chút, Cố Ninh nhìn người lái xe phía trước, sắc mặt là biểu tình nhàn nhạt nói tiếp: “Mình biết anh ta là kẻ bạc tình.”
– “Ừ, vậy thì tốt rồi.” Trần Triển cũng không chú ý đến cảm xúc biến hóa rất nhỏ của Cố Ninh.
Xe ngừng lại trước cửa trường học, lúc Trần Triển mở cửa chuẩn bị xuống xe, nghe thấy người ngồi phía trước đột nhiên lên tiếng, giọng nói chất chứa lạnh lùng không diễn tả được:
– “Cố Ninh, tôi muốn nói chuyện với em.”
Trần Triển nghe xong lời này, thân thể dừng một lát, rồi lui về ngồi lại trong xe, đóng cửa lại rồi mới nói:
– “Cứ nói ở đây luôn đi, nói xong bọn tôi còn về nữa.”
Đùa à, làm sao cô có thể bỏ mặc một mình Cố Ninh ở lại chứ! Tuy rằng người đàn ông này ra vẻ đạo mạo, nhưng mà cô vẫn % không yên lòng, từ lần trước lúc người đàn ông này đuổi theo muốn đến gần Cố Ninh cũng có thể thấy được, người này tuyệt đối vô cùng nhiệt tình muốn kéo gần quan hệ với Cố Ninh.
Cố Ninh nhìn nhìn Trần Triển, đem tầm mắt ném về phía người ngồi trên ghế lái, cất giọng nhàn nhạt nói:
– “Anh muốn nói gì với tôi thì nói ở ngay chỗ này đi. Chúng ta bình thủy tương phùng, bất quá chỉ gặp mặt vài lần, hôm nay cám ơn tiên sinh anh đã đưa chúng tôi một đoạn đường, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, tôi cảm thấy mình và tiên sinh không có gì để nói cả.”
Vài câu đã đem mối quan hệ mập mờ giữa hai người phủi đi sạch sẽ, dĩ nhiên cũng chính là xa cách và lãnh đạm không nói ra được, hình như là cô cố ý nói như vậy. Ngay cả Trần Triển cũng ngẩn ra, phải biết rằng, Cố Ninh rất ít khi dùng thái độ như vậy nói chuyện với người khác.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Cửu Trùng Cát
Nửa tiếng sau, tiếng pháo bông bên ngoài dần dần nhỏ xuống, mọi người ai nấy đều tự trở về phòng ngủ. Cố Ninh cầm lấy di động trên bàn, muốn nhìn thời gian một chút nhưng lại đột nhiên giật mình. Trên màn hình hiển thị một cuộc gọi nhỡ. Nhưng số điện thoại này… kiếp trước cô từng khắc sâu nó vào trong tâm khảm, không ngờ rằng, vào lúc này lại xuất hiện ở đây.
Đây chính là số di động của Bạch Thần Dục a!
Trong đầu Cố Ninh trống rỗng vài giây, qua một lúc lâu sau, cô mở phần hộp thư tin nhắn. Trên di động hiển thị rất nhiều tin nhắn chưa được mở, phần lớn đều là lời chúc mừng của bạn học cùng lớp mới và cũ, cô lập tức bấm xem và trả lời từng cái. Khi nhìn thấy tin nhắn của Hà Cảnh, cô dừng lại. Tin nhắn của đối phương thập phần ngắn gọn, chỉ có bốn chữ, năm mới vui vẻ. Ngay cả một dấu chấm câu dư thừa cũng không có. Cố Ninh ngẩn ra, nghĩ tới nghĩ lui rồi hồi âm trở về giống y như vậy, cũng là bốn chữ “năm mới vui vẻ”, sau đó cô nhẹ nhàng cầm điện thoại đặt trên bàn.
Nếu Bạch Thần Dục muốn biết số di động của cô, cũng không phải là việc khó gì, nhưng mà vì sao hắn lại chọn vào lúc này gọi tới?
Cố Ninh suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, cho nên dứt khoát cái gì cũng không tiếp tục nghĩ nữa, cô nằm trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài là một mảnh tối đen, chỉ có mấy ngọn đèn đường xa xa lẳng lặng thắp sáng, phồn hoa qua đi, quy về bình tĩnh, đại đa số người đã chìm vào giấc ngủ. Cố Ninh trằn trọc trăn trở mãi, làm thế nào cũng không ngủ được , sau khi giằng co hồi lâu, mới bức bách bản thân nhắm hai mắt lại.
– “Mày là thằng đàn ông nhu nhược, là bọn mày hại chết cô ấy.” Là giọng quát tháo điên cuồng của đàn ông.
– “Buông tay ra, có quan hệ gì đến anh chứ, đã có báo cáo điều ra rồi, chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn thôi.” Là giọng của một người đàn ông khác, nhưng nếu mang ra so sánh, giọng nói này thiếu khí thế hơn rất nhiều, còn có chút nghèn nghẹn nữa.
– “Buông tha mày sao? Mày và con đàn bà kia sẽ không có kết cục tốt đâu, tao nhất định không bỏ qua cho bọn mày! Nợ máu phải trả bằng máu!”
– “Anh nói như vậy là có ý gì? Anh nói rõ cho tôi…”
Cố Ninh đột nhiên mở to hai mắt, cuộc đối thoại vừa rồi xoay quanh đầu cô, cô ôm đầu từ trên giường ngồi dậy.
Đây là chuyện xảy ra sau khi mình chết ư? Rốt cuộc là ai, là ai tranh chấp không ngừng trước phần mộ của mình vậy?
Cố Ninh nhắm hai mắt lại suy nghĩ, nhưng cái gì cũng không nghĩ ra được, bóng dáng của người đứng trước phần mộ cô đau thương khóc lóc cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Thì ra kiếp trước khi cô chết, ngoại trừ người mẹ số khổ của cô, còn có người không buông tay cô được, khóc đến thương tâm khổ sở như vậy, nhưng mà người đó, rốt cuộc là ai?
Cố Ninh dựa vào tường ngồi trong chốc lát, chờ trong lòng dần dần lắng xuống, mới rời giường đẩy cửa đi ra ngoài. Sau khi người một nhà ăn xong điểm tâm, Thẩm Lan theo thường lệ dắt 2 cái đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ chúc tết. Mỗi ngày phải chạy khắp nơi chúc tết, chờ đến khi hoàn toàn nhàn rỗi, đã là sau mùng 4. Trong tiểu khu cũng có hoạt động tân niên, tổ chức múa đèn rồng, rất là náo nhiệt. Cố Ninh đứng bên cửa sổ, nhìn mấy đứa nhỏ ở dưới lầu chạy múa quanh đèn rồng, không khỏi cũng cười theo, phảng phất phần vui sướng kia cũng truyền đến chỗ cô.
Khi còn nhỏ luôn muốn nhanh lớn lên, trưởng thành mới biết được, không hẳn hoàn toàn giống như những gì mình đã tưởng tượng, chỉ khi còn là đứa trẻ vô lo vô nghĩ mới thật dễ dàng thỏa mãn.
Cố Ninh thu hồi tầm mắt, đi từ từ đến chỗ sô pha, số điện thoại kia, không còn gọi tới nữa, lúc cô nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại có loại tư vị không thể diễn tả được bằng lời.
Sau khi hết năm Hà Cảnh cũng rời khỏi thành phố Z, hiện tại mỗi ngày lúc cô chạy bộ buổi sáng, xem như triệt để được yên tĩnh.
Trương Giai Giai từ trong phòng đi ra, trong tay cô còn cầm sách vở, nhìn Cố Ninh âm thầm đứng bên cửa sổ, cô lập tức đi qua, hỏi:
– “Làm sao vậy? Gần đây mình luôn thấy cậu có chút không yên lòng, không biết mỗi ngày cậu suy nghĩ cái gì nữa.”
– “Không có gì.”
Lúc người đi đến sô pha rồi ngồi xuống, Trương Giai Giai nghĩ tới nghĩ lui mới mở miệng:
– “Mình nhìn ra được, Hà Cảnh thật sự rất thích cậu, ừ, mình cảm thấy cậu ta rất tốt, mình đã sắp thi lên đại học rồi, mẹ nuôi cũng không phải người cổ hủ, mẹ sẽ không ngăn cấm việc yêu đương của cậu đâu.”
Cố Ninh cười hỏi lại Trương Giai Giai:
– “Làm sao cậu biết cậu ta là người tốt?”
– “Dù sao thì mình biết là được.” Dừng một chút, Trương Giai Giai thập phần đột nhiên kiên định nói tiếp: “Ánh mắt của một người không thể lừa được người khác, lúc cậu ta nhìn cậu, giống như là…”
Cố Ninh cốc một cái vào đầu Trương Giai Giai, cười đánh gãy lời của đối phương:
– “Đủ rồi nha, mình thấy cậu a, xem phim truyền hình nhiều quá rồi!”
Trương Giai Giai còn muốn nói điều gì đó, nhưng khi cô há miệng định nói thì lại không biết phải nói gì, đã tiếp xúc với Cố Ninh trong một khoảng thời gian dài, nàng cô biết rằng Cố Ninh hiểu rõ ràng hơn so với cô, Cố Ninh so với cô thì càng thành thục hơn. Nhưng mà, làm cho cô không thể hiểu được là, vì sao Cố Ninh không chút nghĩ ngợi thì đã cự tuyệt Hà Cảnh, đem người ta ngăn cách ngoài ngàn dặm với thế giới của mình?
Hôm nay mùng 8, Trương Giai Giai phải đến trường đi học lại, Cố Ninh thì mỗi ngày bôn ba giữa hội sở và công ty chuyển phát nhanh, một năm qua đi, hiện tại hai bên đều bị vây trong thời kì cao điểm, khách sạn bên hội sở đã được đặt trước hết tháng giêng, công ty chuyển phát nhanh cũng tăng thêm xe vận chuyển, tất cả công nhân đều phải tăng ca làm thêm giờ để phát triển mảng hoạt động chuyển phát nhanh của công ty.
Hội sở đã đưa vào hoạt động hơn nửa năm, kim ngạch làm ăn không ngừng tăng lên, tiền của người giàu có tương đối dễ kiếm. Đã đem phí tổn không sai biệt lắm thu hồi được một nửa, Cố Ninh tính toán lại một chút, chuẩn bị đến thành phố bên cạnh cũng mở một hội sở như vậy. Sau khi có kế hoạch, Cố Ninh lập tức đi đến thị trường địa ốc xem một chút, trước sau chạy tới chạy lui hết hai tuần, mới nhìn trúng được một mảnh đất, mất một số tiền lớn để mua mảnh đất này, sau khi bỏ tiền ra, cuối cùng vẫn phải nhờ Thẩm Xán giúp cô ra mặt làm thủ tục giấy tờ. Tuy rằng giá tiền của mảnh đất này không thấp, nhưng nếu đem so với giá cả đất đai cao chót vót hơn chục năm sau thì cái giá này vẫn tương đối tốt hơn, Cố Ninh cũng không thấy đau lòng.
Bên này còn chưa động thổ khởi công, thì trường học bên kia đã bắt đầu học lại. Cố Ninh đem hội sở, giao cho công ty xây dựng đứng đầu thành phố Z mà năm trước đã giúp cô trang hoàng hội sở Lâm Hồ, hai bên đàm phán ổn thỏa chi tiết, sau đó nhờ Thẩm Lan giúp cô trông coi tiến độ xây dựng. Sắp xếp tất cả rồi mua vé máy bay đi đến Bắc Kinh.
Cố Ninh từ sân bay đi ra, đã là một giờ chiều, cô kéo hành lý đến trường học, sửa sang xong hành lý, thì nhận được điện thoại của Trần Triển. Trần Triển hẹn cô ra ngoài ăn cơm. Kỳ thật nói là ra ngoài ăn cơm, bất quá là mua đồ ăn sau đó chính mình làm, sau khi Trần Triển học một học kỳ thì mướn một căn phòng gần trường học, hoàn thành học kỳ đầu, bề ngoài cô vẫn là trọ ở kí túc xá nhưng thực chất thì đã dọn ra sống ở bên ngoài rồi. Trước kia hai người cũng thường xuyên mua đồ ăn trở về chính mình làm. Đương nhiên, đại đa số tình huống đều là do Cố Ninh phụ trách xào rau, tay nghề bếp núc của Cố Ninh không sai, kỹ thuật cắt rau càng khiến Trần Triển bội phục không thôi.
Trước đó một đoạn thời gian, Cố Ninh ở hội sở nhà mình có theo đầu bếp học nấu vài món ăn đặc sắc, lúc này Trần Triển ăn mấy món này, ngược lại càng khen không dứt miệng. Hai người ăn cơm xong, ngồi nói chuyện phiếm, Trần Triển dường như nhớ ra gì đó, nhìn Cố Ninh nói:
– “Đúng rồi, sáu tháng cuối năm sau, cha mình khai máy một bộ phim, đến lúc đó mình sẽ đến chỗ đoàn phim thực tập, cậu hãy suy nghĩ thử xem có muốn đi cùng mình hay không?”
– “Đương nhiên là được a, cơ hội tốt như vậy.” Dừng một chút, Cố Ninh lại hỏi: “Là phim điện ảnh về đề tài gì vậy?”
– “Bây giờ còn đang ở khâu chuẩn bị, hiện tại vẫn chưa công bố tin tức ra ngoài, là một bộ phim cổ trang, cha mình nhìn trúng một diễn viên gạo cội rất nổi tiếng, nhưng nhà đầu tư lại cực lực đề cử Bạch Thấm, bây giờ vẫn còn đang đàm phán.”
Tâm Cố Ninh trầm xuống, cô cẩn thận suy nghĩ về mấy bộ phim mà kiếp trước Bạch Thấm đã đóng, trong đầu thoáng hiện ra ánh sáng, Bạch Thấm quả thật nhận lời đóng một bộ phim điện ảnh cổ trang, nhưng bộ phận chế tác điện ảnh, lại không nhận được sự ủng hộ của dư luận lắm. Ngược lại nhờ có nam nữ nhân vật chính tuyên truyền đề tài, mà thu hoạch được sự chú ý rất cao. Cố Ninh cười nhìn Trần Triển nói:
– “Đến lúc đó cậu nhất định phải nhớ báo cho mình biết đấy, mình rất muốn đến đoàn phim thực tập, đi chung với cậu cho có bạn cũng tốt.”
– “Ừ, đương nhiên rồi.”
Năm nhất Đại học cũng tương đối gấp gáp, sau khi đã làm quen, lại trở nên từ từ làm từng bước, trong lúc đó Cố Ninh thừa dịp cuối tuần, trở lại thành phố C hai lần, theo dõi tiến trình xây dựng của hội sở mới.
Sau đầu xuân, thời tiết dần dần ấm lại, cảnh xuân tươi đẹp đuổi đi rét lạnh.
Lúc không tới lớp, bình thường Cố Ninh vẫn đến thư viện, hoặc là dứt khoát đi theo Trần Triển chạy đến khắp các đoàn phim, Trần Triển xem Cố Ninh là bạn tốt để đối đãi, đi đâu cũng nguyện ý mang theo Cố Ninh, Cố Ninh cũng từ trung học không có nhiều bạn tốt, về sau, cũng có qua có lại, làm rất nhiều thức ăn ngon cho bạn tốt ăn. Nháy mắt đã tới ngày mồng một tháng năm, trong trường học có rất nhiều người không kịp đợi đã đổi lại trang phục hè, triển lãm dáng người đầy nóng bỏng của mình, có thể nói là mê hoặc ánh nhìn khắp nơi. Tới gần cuối kỳ, mỗi người đều trở nên gấp gáp. Cố Ninh và Trần Triển, thừa dịp nghỉ hẹn cùng nhau đi dạo phố, bởi vì lớp học chỉ có hai nữ sinh viên, quan hệ không tốt cũng khó.
Hai người khó có khi có thời gian ra ngoài đi dạo, cho nên bắt đầu thể hiện bản chất vốn có của phụ nữ – CUỒNG SHOPPING.
Chỉ chốc lát sau, hai tay của mỗi người đều xách mấy túi lớn túi nhỏ, ngày mồng một tháng năm, các khu mua sắm và các thương hiệu lớn đều tổ chức hoạt động khuyến mãi nhằm thu hút khách hàng, hai người mua sắm rất nhiều, cho nên vô cùng cao hứng phấn chấn tham gia hoạt động rút thưởng. Tuy rằng quà tặng rút được cũng không có giá trị gì, một đôi gối ôm mà thôi, nhưng bọn họ vẫn hết sức cao hứng như cũ, bởi vì thỏa sức mua sắm quá nhiều, khẳng định là không thể chen vào các loại phương tiện giao thông công cộng như xe bus hay tàu điện ngầm, hai người tập tễnh đi đến ven đường bắt taxi.
Hôm nay, người ra ngoài cũng đặc biệt nhiều, ngay cả taxi cũng rất khó bắt, hai người đứng một lát cảm thấy vô vọng, lúc Trần Triển đang chuẩn bị liên hệ cho bạn bè tới đón, đột nhiên có một chiếc xe ngừng lại ở trước mặt hai người. Cửa kính xe dần dần hạ xuống, lộ ra một bộ mặt…
Bạch Thần Dục nhìn tới nhìn lui mấy túi lớn túi nhỏ trong tay Cố Ninh, giọng điệu nhàn nhạt nói:
– “Lên xe đi, tôi đưa em về.”
Lúc Cố Ninh còn chưa kịp phản ứng, Trần Triển đã mở cửa sau xe, lưu loát ngồi xuống, sau khi đặt hết mấy túi hàng xuống, giống như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, ngoắc tay với Cố Ninh:
– “Còn đứng đó ngẩn người làm gì? Mau vào a, chỗ này cấm đậu xe đấy, bằng không lát nữa cảnh sát giao thông đến viết giấy phạt bây giờ.”
Cố Ninh nhìn thoáng qua Bạch Thần Dục, nghiêng người ngồi xuống. Trần Triển hạ giọng, nói với Cố Ninh ở một bên:
– “Đây không phải là người đàn ông đêm hôm đó muốn làm quen với cậu đấy sao? Cái gì ba lần gặp bốn lần gặp gì đó… Nói thật nha, bộ dáng của người này quả thật là nhân khuông cẩu dạng, bằng không cũng không có khả năng khiến cho cậu nhớ kỹ là đã gặp nhau 3 – 4 lần gì đó, có phải lúc cậu nhìn thấy soái ca, tâm tư liền vui vẻ ghi nhớ phải không?”
Dừng một chút, Trần Triển vỗ vỗ dưới thân xe nói nhỏ:
– “Xe này thật không sai, người đàn ông này hẳn là thiếu gia hay ông chủ lớn gì đó, cậu yên tâm đi, người như anh ta mình gặp nhiều rồi, chúng ta chỉ thuận tiện đi nhờ xe thôi, sau đó xuống xe thì rời đi, mình đã học wushu được 5 năm rồi, có thể bảo vệ tốt cho cậu, nếu người đàn ông này muốn theo giúp mình tập luyện một chút, mình cũng không ngại nha.”
“…”
Trần Triển thấy Cố Ninh không nói chuyện, sau đó nói tiếp:
– “Cậu nhìn người đàn ông này xem, tuy rằng bộ dạng rất tốt, nhưng là mũi cao lại gồ, môi thì mỏng, vừa nhìn chính là tướng bạc tình, cậu nha, tốt nhất không cần động tâm đối với loại người này, thật sự không đáng.” Dừng một chút, thấy Cố Ninh vẫn trầm mặc không trả lời, Trần Triển lại hỏi: “Ê, Cố Ninh, lời nói của mình, cậu có nghe thấy không vậy?”
– “Nghe thấy rồi.” Dừng một chút, Cố Ninh nhìn người lái xe phía trước, sắc mặt là biểu tình nhàn nhạt nói tiếp: “Mình biết anh ta là kẻ bạc tình.”
– “Ừ, vậy thì tốt rồi.” Trần Triển cũng không chú ý đến cảm xúc biến hóa rất nhỏ của Cố Ninh.
Xe ngừng lại trước cửa trường học, lúc Trần Triển mở cửa chuẩn bị xuống xe, nghe thấy người ngồi phía trước đột nhiên lên tiếng, giọng nói chất chứa lạnh lùng không diễn tả được:
– “Cố Ninh, tôi muốn nói chuyện với em.”
Trần Triển nghe xong lời này, thân thể dừng một lát, rồi lui về ngồi lại trong xe, đóng cửa lại rồi mới nói:
– “Cứ nói ở đây luôn đi, nói xong bọn tôi còn về nữa.”
Đùa à, làm sao cô có thể bỏ mặc một mình Cố Ninh ở lại chứ! Tuy rằng người đàn ông này ra vẻ đạo mạo, nhưng mà cô vẫn 100% không yên lòng, từ lần trước lúc người đàn ông này đuổi theo muốn đến gần Cố Ninh cũng có thể thấy được, người này tuyệt đối vô cùng nhiệt tình muốn kéo gần quan hệ với Cố Ninh.
Cố Ninh nhìn nhìn Trần Triển, đem tầm mắt ném về phía người ngồi trên ghế lái, cất giọng nhàn nhạt nói:
– “Anh muốn nói gì với tôi thì nói ở ngay chỗ này đi. Chúng ta bình thủy tương phùng, bất quá chỉ gặp mặt vài lần, hôm nay cám ơn tiên sinh anh đã đưa chúng tôi một đoạn đường, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, tôi cảm thấy mình và tiên sinh không có gì để nói cả.”
Vài câu đã đem mối quan hệ mập mờ giữa hai người phủi đi sạch sẽ, dĩ nhiên cũng chính là xa cách và lãnh đạm không nói ra được, hình như là cô cố ý nói như vậy. Ngay cả Trần Triển cũng ngẩn ra, phải biết rằng, Cố Ninh rất ít khi dùng thái độ như vậy nói chuyện với người khác.