Tan học, trời mưa.
Hôm qua dự báo thời tiết có nói qua là vài ngày gần đây sẽ có mưa nhưng không ngờ lại đúng vào lúc này. Mọi người đều đứng tại hành lang nhìn cơn mưa rơi mà lắc đầu ngao ngán. Bạn học của Hà Thanh Lam có rủ cô đi cùng ô nhưng ô của bạn cô tương đối nhỏ, một người thì có vẻ rộng rãi nhưng hai người thì lại có vẻ không đủ chỗ, một trong hai bên phía ngoài sẽ bị dính nước mưa. Thấy bạn mình có vẻ bối rối, ngại ngùng thì Hà Thanh Lam nói.
“Đình Hi, cậu vẫn chưa về sao?” - cô ngạc nhiên hỏi.
“Đợi cậu trả cuốn sách cho tớ đấy.” – hắn quay qua nhìn cô mỉm cười rồi nhìn theo hướng đi của cô bạn học kia.
“Sách gì? Không phải ở trong balô cậu sao.” – cô khẽ cười, nhìn qua balô của hắn trả lời.
Dương Đình Hi nhìn dáng vẻ cô giả ngốc thật không biết phải làm sao lại không quá để tâm vì biết Hà Thanh Lam cũng là vì gỡ rối cho cô bạn kia nên mới lấy “cuốn sách” của hắn ra làm cái cớ thôi.
Từ trong balô Dương Đình Hi lấy ra một chiếc ô. Ô này to hơn của cô bạn học kia, thậm chí ba người cùng vào vẫn đủ chỗ.
“Tớ về đây.” – hắn cười khẽ rồi nhấc chân đi thật.
“Này, bạn học Đình Hi, cho quá giang với.”
Đúng như dự đoán, ai đó lại không mang ô theo rồi. Hắn quay đầu nhìn ra bên ngoài thì thấy trời vẫn đang mưa và dường như không có dấu hiệu tạnh đi, bèn hướng cô nói.
“Đi thôi, cứ mưa như vậy thì không biết khi nào mới về được tới nhà.”
“Cám ơn cậu, Đình Hi. Cậu là tốt nhất.” – cô hí hửng hướng hắn cười rồi nhanh nhẹn bước tới dưới ô.
Đối với Dương Đình Hi thì Hà Thanh Lam thường xuyên quên mang ô là chuyện quá quen thuộc. Dù cho hắn đã nhắc nhở cô nhiều lần nhưng kết quả vẫn không thay đổi, nên tự hắn mang ô rồi đưa cô về là lựa chọn tốt nhất.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------
Buổi chiều tối cuối tuần.
Dương Đình Hi tạm biệt đám bạn tại sân bóng rổ rồi đạp xe đi qua các dãy phố. Đi qua một dãy phố, ánh đèn màu của quán và biểu tượng ly trà sữa nhấp nháy làm nổi bật cả một góc phố. Điều này khiến cho hắn lại nhớ đến một người, môi lại bất giác cong lên.
Chạy men theo con đường quen thuộc, cuối cùng cũng tới nơi. Dương Đình Hi dừng xe nhìn lên tầng trên thấy phòng sáng đèn. Từ trong túi nhẹ nhàng rút điện thoại ra, ngón tay nhanh nhẹn ấn các con số đã thuộc từ lâu.
“Alo.”
“Này, Thanh Lam, đang làm gì đó? Có ở nhà không?” – hắn cười khẽ, ánh mắt nhìn lên hướng tầng trên.
“Có, đang xem phim. Có chuyện gì không, Đình Hi?” – cô lười biếng đáp.
“Xuống đi, tớ đang ở dưới nhà cậu này.” – hắn cười khẽ đáp.
“Đang ở dưới nhà?” – cô nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy Dương Đình Hi quả thực đang đứng dưới nhà, còn nhìn về phía cô, nở nụ cười rõ tươi.
“Được rồi, tớ xuống ngay.” – cô cúp máy, chạy vội xuống lầu.
Hà Thanh Lam mở cửa ra thì thấy Dương Đình Hi đã đứng đó. Trên tay cầm một ly trà sữa đưa cho cô.
“Trà sữa nè, uống đi.” - hắn cười tươi nói.
“Sao hôm nay tốt bụng mua trà sữa cho tớ vậy? Vào nhà chơi không?” – cô cười cười, nhìn hắn hỏi.
“Đang trên đường về, thấy quán trà sữa nên thuận đường ghé mua trà sữa rồi ghé nhà cậu đưa luôn. Giờ tớ về đây, hôm khác ghé nhà cậu chơi.” – hắn híp mắt cười đáp.
Hà Thanh Lam mang ly trà sữa lớn vào nhà nhìn nó với dáng vẻ vô cùng hạnh phúc, mắt cũng sáng lấp lánh đến vài phần. Nhấp một ngụm, thật quá hạnh phúc, đúng hương vị sôcôla mà cô yêu thích. Đối với cô vừa xem phim vừa uống trà sữa thì đúng là một điều vô cùng hạnh phúc.
Dương Đình Hi nhớ lại bộ dạng ngạc nhiên của Hà Thanh Lam mà miệng lại bất giác cong lên, tâm trạng thấy rất thoải mái, miệng không ngừng hát vu vơ. Lúc này khung cảnh xung quanh dường như đều rất đẹp, rất hài hoà.
Hôm qua dự báo thời tiết có nói qua là vài ngày gần đây sẽ có mưa nhưng không ngờ lại đúng vào lúc này. Mọi người đều đứng tại hành lang nhìn cơn mưa rơi mà lắc đầu ngao ngán. Bạn học của Hà Thanh Lam có rủ cô đi cùng ô nhưng ô của bạn cô tương đối nhỏ, một người thì có vẻ rộng rãi nhưng hai người thì lại có vẻ không đủ chỗ, một trong hai bên phía ngoài sẽ bị dính nước mưa. Thấy bạn mình có vẻ bối rối, ngại ngùng thì Hà Thanh Lam nói.
“Đình Hi, cậu vẫn chưa về sao?” - cô ngạc nhiên hỏi.
“Đợi cậu trả cuốn sách cho tớ đấy.” – hắn quay qua nhìn cô mỉm cười rồi nhìn theo hướng đi của cô bạn học kia.
“Sách gì? Không phải ở trong balô cậu sao.” – cô khẽ cười, nhìn qua balô của hắn trả lời.
Dương Đình Hi nhìn dáng vẻ cô giả ngốc thật không biết phải làm sao lại không quá để tâm vì biết Hà Thanh Lam cũng là vì gỡ rối cho cô bạn kia nên mới lấy “cuốn sách” của hắn ra làm cái cớ thôi.
Từ trong balô Dương Đình Hi lấy ra một chiếc ô. Ô này to hơn của cô bạn học kia, thậm chí ba người cùng vào vẫn đủ chỗ.
“Tớ về đây.” – hắn cười khẽ rồi nhấc chân đi thật.
“Này, bạn học Đình Hi, cho quá giang với.”
Đúng như dự đoán, ai đó lại không mang ô theo rồi. Hắn quay đầu nhìn ra bên ngoài thì thấy trời vẫn đang mưa và dường như không có dấu hiệu tạnh đi, bèn hướng cô nói.
“Đi thôi, cứ mưa như vậy thì không biết khi nào mới về được tới nhà.”
“Cám ơn cậu, Đình Hi. Cậu là tốt nhất.” – cô hí hửng hướng hắn cười rồi nhanh nhẹn bước tới dưới ô.
Đối với Dương Đình Hi thì Hà Thanh Lam thường xuyên quên mang ô là chuyện quá quen thuộc. Dù cho hắn đã nhắc nhở cô nhiều lần nhưng kết quả vẫn không thay đổi, nên tự hắn mang ô rồi đưa cô về là lựa chọn tốt nhất.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------
Buổi chiều tối cuối tuần.
Dương Đình Hi tạm biệt đám bạn tại sân bóng rổ rồi đạp xe đi qua các dãy phố. Đi qua một dãy phố, ánh đèn màu của quán và biểu tượng ly trà sữa nhấp nháy làm nổi bật cả một góc phố. Điều này khiến cho hắn lại nhớ đến một người, môi lại bất giác cong lên.
Chạy men theo con đường quen thuộc, cuối cùng cũng tới nơi. Dương Đình Hi dừng xe nhìn lên tầng trên thấy phòng sáng đèn. Từ trong túi nhẹ nhàng rút điện thoại ra, ngón tay nhanh nhẹn ấn các con số đã thuộc từ lâu.
“Alo.”
“Này, Thanh Lam, đang làm gì đó? Có ở nhà không?” – hắn cười khẽ, ánh mắt nhìn lên hướng tầng trên.
“Có, đang xem phim. Có chuyện gì không, Đình Hi?” – cô lười biếng đáp.
“Xuống đi, tớ đang ở dưới nhà cậu này.” – hắn cười khẽ đáp.
“Đang ở dưới nhà?” – cô nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy Dương Đình Hi quả thực đang đứng dưới nhà, còn nhìn về phía cô, nở nụ cười rõ tươi.
“Được rồi, tớ xuống ngay.” – cô cúp máy, chạy vội xuống lầu.
Hà Thanh Lam mở cửa ra thì thấy Dương Đình Hi đã đứng đó. Trên tay cầm một ly trà sữa đưa cho cô.
“Trà sữa nè, uống đi.” - hắn cười tươi nói.
“Sao hôm nay tốt bụng mua trà sữa cho tớ vậy? Vào nhà chơi không?” – cô cười cười, nhìn hắn hỏi.
“Đang trên đường về, thấy quán trà sữa nên thuận đường ghé mua trà sữa rồi ghé nhà cậu đưa luôn. Giờ tớ về đây, hôm khác ghé nhà cậu chơi.” – hắn híp mắt cười đáp.
Hà Thanh Lam mang ly trà sữa lớn vào nhà nhìn nó với dáng vẻ vô cùng hạnh phúc, mắt cũng sáng lấp lánh đến vài phần. Nhấp một ngụm, thật quá hạnh phúc, đúng hương vị sôcôla mà cô yêu thích. Đối với cô vừa xem phim vừa uống trà sữa thì đúng là một điều vô cùng hạnh phúc.
Dương Đình Hi nhớ lại bộ dạng ngạc nhiên của Hà Thanh Lam mà miệng lại bất giác cong lên, tâm trạng thấy rất thoải mái, miệng không ngừng hát vu vơ. Lúc này khung cảnh xung quanh dường như đều rất đẹp, rất hài hoà.