Buổi sáng cuối tuần.
Bầu không khí buổi sáng mang theo mùi cỏ cây hoà lẫn vào gió khiến cho người đi đường một cảm giác bình yên, thoải mái. Các dãy phố lúc bấy giờ được bao trùm trong cái mát mẻ của ngày mới kèm theo là những âm thanh dọn hàng, tiếng quét dọn xào xạt trước sân của những người dân trong khu phố.
Trên một dãy phố, một dáng người cao gầy, bước chân nhanh nhẹn chạy trên đoạn đường đã quen thuộc từ lâu và phía sau cách đó vài bước là một người đang dựa vào bức tường của một nhà trong khu phố mà thở hồng hộc.
“Này, Thanh Lam, cậu ổn chứ?” – Dương Đình Hi vẻ mặt lo lắng chạy nhanh đến gần cô hỏi.
“Tớ… tớ… không sao… Nghỉ... nghỉ… một chút… là…là ổn thôi…” – vừa nói cô vừa thở hắt ra.
Chạy vận động vào buổi sáng hôm nay do Hà Thanh Lam là người chủ động đề nghị Dương Đình Hi đi chung với mình. Ban đầu cả hai chạy ngang nhau rồi sau đó cô lại lùi dần về phía sau hắn.
Sau khi Dương Đình Hi nhận thấy hơi thở cô đã dần ổn định hơn thì đưa cô chai nước đã mở sẵn. Hà Thanh Lam nhận lấy chai nước không để ý hình tượng mà tu vài ngụm, Dương Đình Hi thấy thế thì kêu cô uống chậm thôi rồi lấy từ trong túi quần ra một bao khăn giấy, rút ra một tờ hướng khuôn mặt cô nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi.
Bỗng chốc Hà Thanh Lam cảm nhận được như có một luồng điện đi qua khiến cô bất giác đứng lặng tại chỗ. Nhìn thấy dáng vẻ ngẩn người, đôi mắt mở to của cô nhìn hắn chăm chăm khiến hắn lúng túng không thôi.
Tình huống này nếu cứ như vậy tiếp tục thì Dương Đình Hi sẽ bị cô nhìn đến thủng một lỗ trên người luôn mất, sau khi giúp cô lau đi hết mồ hôi thì hắn dúi vào tay cô bao khăn giấy.
“Tớ chợt nhớ có chút chuyện cần làm. Tớ… tớ đi trước nhé, Thanh Lam.” – nói rồi hắn nhanh chóng xoay người đi hướng về phía trước mà chạy, bỏ lại Hà Thanh Lam đứng đó.
Hà thanh lam nhìn bóng dáng cao gầy của Dương Đình Hi chạy nhanh như tên lửa vậy. Chỉ chốc lát đã không thấy bóng dáng của hắn, mà ban nãy hình như mặt hắn rất đỏ, tai cũng đỏ. Hắn không được khoẻ sao? Nhìn lại bao khăn giấy trong tay mà cô bất giác cong môi, lòng cũng cảm thấy ấm áp lạ thường.
Dương Đình Hi về đến nhà chạy một mạch lên phòng, đóng cửa lại, cả thân hình ngồi dựa vào cửa thở hổn hển. Sau khi đã ổn định hơi thở, sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu một lượt, mặt lại bất giác đỏ lên.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Một ngày bình thường vào hai năm trước (lớp 10), giờ giải lao.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua từng khóm lá càng làm nổi bật màu áo xanh biếc. Những âm thanh xào xạt do cơn gió thoảng qua khiến cho từng đợt lá cây đung đưa như đang vẫy chào.
Dưới lớp học dãy bàn cuối gần cửa ra vào thì Hà Thanh Lam đang hí hoáy viết từng nét trong bài, ấn ấn các phím số trên chiếc máy tính. Ban đầu cô cứ nghĩ chỉ có vài câu bài tập cho đến khi lật sang trang thì ra cô đã lầm. Trang sau thực ra là nối tiếp một loạt các câu hỏi khác, đầu cô bỗng chốc quay cuồng, cuối cùng cô nằm gục xuống bàn quyết định đi ngủ, không quan tâm đến chúng nữa. Thấy dáng vẻ chán nản của cô thì Dương Đình Hi từ trong balô lấy ra một thanh kẹo bạc hà.
“Thanh Lam.”
“Hở?” - Hà Thanh Lam ngẩng đầu, quay sang nhìn hắn.
Nhìn khuôn mặt ngơ ngơ vừa thức giấc của cô làm cho hắn không khỏi buồn cười. Hà Thanh Lam còn chưa kịp kéo dậy tinh thần thì tay đã được dúi vào một thanh kẹo.
“Cho cậu đấy. Ăn xong sẽ cảm thấy tốt hơn.” – hắn tươi cười nói.
Tinh thần Hà Thanh Lam lúc này đã tỉnh táo hơn, nhìn trong tay mình thanh kẹo, mỉm cười hướng hắn nói.
“Cảm ơn nhé, Đình Hi.”
Niềm vui lại trở về với cô bạn trẻ khi cảm nhận vị kẹo thanh ngọt, the mát hoà tan trong miệng khiến tâm trạng buồn bực ban nãy giảm đi rất nhiều. Dương Đình Hi cảm thấy sau khi ai kia nhận được kẹo quả nhiên tinh thần được vực dậy vô cùng nhanh, lại thấy cô bắt đầu nhìn vào bài rồi hí hoáy viết. Nhìn bạn học của mình tâm trạng vui vẻ trở lại, Dương Đình Hi cũng lấy ra một thanh kẹo cho bản thân mình, thầm nghĩ về sau đi học nên mang thêm nhiều thanh kẹo bạc hà nữa.
Bầu không khí buổi sáng mang theo mùi cỏ cây hoà lẫn vào gió khiến cho người đi đường một cảm giác bình yên, thoải mái. Các dãy phố lúc bấy giờ được bao trùm trong cái mát mẻ của ngày mới kèm theo là những âm thanh dọn hàng, tiếng quét dọn xào xạt trước sân của những người dân trong khu phố.
Trên một dãy phố, một dáng người cao gầy, bước chân nhanh nhẹn chạy trên đoạn đường đã quen thuộc từ lâu và phía sau cách đó vài bước là một người đang dựa vào bức tường của một nhà trong khu phố mà thở hồng hộc.
“Này, Thanh Lam, cậu ổn chứ?” – Dương Đình Hi vẻ mặt lo lắng chạy nhanh đến gần cô hỏi.
“Tớ… tớ… không sao… Nghỉ... nghỉ… một chút… là…là ổn thôi…” – vừa nói cô vừa thở hắt ra.
Chạy vận động vào buổi sáng hôm nay do Hà Thanh Lam là người chủ động đề nghị Dương Đình Hi đi chung với mình. Ban đầu cả hai chạy ngang nhau rồi sau đó cô lại lùi dần về phía sau hắn.
Sau khi Dương Đình Hi nhận thấy hơi thở cô đã dần ổn định hơn thì đưa cô chai nước đã mở sẵn. Hà Thanh Lam nhận lấy chai nước không để ý hình tượng mà tu vài ngụm, Dương Đình Hi thấy thế thì kêu cô uống chậm thôi rồi lấy từ trong túi quần ra một bao khăn giấy, rút ra một tờ hướng khuôn mặt cô nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi.
Bỗng chốc Hà Thanh Lam cảm nhận được như có một luồng điện đi qua khiến cô bất giác đứng lặng tại chỗ. Nhìn thấy dáng vẻ ngẩn người, đôi mắt mở to của cô nhìn hắn chăm chăm khiến hắn lúng túng không thôi.
Tình huống này nếu cứ như vậy tiếp tục thì Dương Đình Hi sẽ bị cô nhìn đến thủng một lỗ trên người luôn mất, sau khi giúp cô lau đi hết mồ hôi thì hắn dúi vào tay cô bao khăn giấy.
“Tớ chợt nhớ có chút chuyện cần làm. Tớ… tớ đi trước nhé, Thanh Lam.” – nói rồi hắn nhanh chóng xoay người đi hướng về phía trước mà chạy, bỏ lại Hà Thanh Lam đứng đó.
Hà thanh lam nhìn bóng dáng cao gầy của Dương Đình Hi chạy nhanh như tên lửa vậy. Chỉ chốc lát đã không thấy bóng dáng của hắn, mà ban nãy hình như mặt hắn rất đỏ, tai cũng đỏ. Hắn không được khoẻ sao? Nhìn lại bao khăn giấy trong tay mà cô bất giác cong môi, lòng cũng cảm thấy ấm áp lạ thường.
Dương Đình Hi về đến nhà chạy một mạch lên phòng, đóng cửa lại, cả thân hình ngồi dựa vào cửa thở hổn hển. Sau khi đã ổn định hơi thở, sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu một lượt, mặt lại bất giác đỏ lên.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Một ngày bình thường vào hai năm trước (lớp 10), giờ giải lao.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua từng khóm lá càng làm nổi bật màu áo xanh biếc. Những âm thanh xào xạt do cơn gió thoảng qua khiến cho từng đợt lá cây đung đưa như đang vẫy chào.
Dưới lớp học dãy bàn cuối gần cửa ra vào thì Hà Thanh Lam đang hí hoáy viết từng nét trong bài, ấn ấn các phím số trên chiếc máy tính. Ban đầu cô cứ nghĩ chỉ có vài câu bài tập cho đến khi lật sang trang thì ra cô đã lầm. Trang sau thực ra là nối tiếp một loạt các câu hỏi khác, đầu cô bỗng chốc quay cuồng, cuối cùng cô nằm gục xuống bàn quyết định đi ngủ, không quan tâm đến chúng nữa. Thấy dáng vẻ chán nản của cô thì Dương Đình Hi từ trong balô lấy ra một thanh kẹo bạc hà.
“Thanh Lam.”
“Hở?” - Hà Thanh Lam ngẩng đầu, quay sang nhìn hắn.
Nhìn khuôn mặt ngơ ngơ vừa thức giấc của cô làm cho hắn không khỏi buồn cười. Hà Thanh Lam còn chưa kịp kéo dậy tinh thần thì tay đã được dúi vào một thanh kẹo.
“Cho cậu đấy. Ăn xong sẽ cảm thấy tốt hơn.” – hắn tươi cười nói.
Tinh thần Hà Thanh Lam lúc này đã tỉnh táo hơn, nhìn trong tay mình thanh kẹo, mỉm cười hướng hắn nói.
“Cảm ơn nhé, Đình Hi.”
Niềm vui lại trở về với cô bạn trẻ khi cảm nhận vị kẹo thanh ngọt, the mát hoà tan trong miệng khiến tâm trạng buồn bực ban nãy giảm đi rất nhiều. Dương Đình Hi cảm thấy sau khi ai kia nhận được kẹo quả nhiên tinh thần được vực dậy vô cùng nhanh, lại thấy cô bắt đầu nhìn vào bài rồi hí hoáy viết. Nhìn bạn học của mình tâm trạng vui vẻ trở lại, Dương Đình Hi cũng lấy ra một thanh kẹo cho bản thân mình, thầm nghĩ về sau đi học nên mang thêm nhiều thanh kẹo bạc hà nữa.