Giai Đồng lạnh giọng hỏi “Anh là muốn làm gì” bất chợt cô thấy trên ngực anh máu chảy rất nhiều chảy lên cả áo của cô, cô nhíu nhíu mày nhìn anh. Anh cười khinh bỉ nhìn cô “Lấy được tiền thì phải làm đúng bổn phận chứ“.
Cô thấy ánh mắt của anh nhìn cô như nhìn một thứ ghê tởm nào đó, cô cụp mắt xuống “Cũng đúng, có qua có lại” cô mặc kệ vết thương của anh nếu đã miệt thị cô thì cô cũng đành chấp nhận cô không phải là người thích đi giải thích.
Anh mạnh tay xé nát quần áo của cô anh cười châm biếm “Đàn bà ghê tởm, tôi nói cho cô biết, tôi dùng tiền mua cô, cái giá cô trả là thể xác của cô, cô là món trò chơi nằm trong tay tôi không có sự cho phép của tôi, cô không được quyền ra khỏi căn nhà này, cô đừng làm tôi có cơ hội giết cô“.
Cô không quan tâm đến lời đe dọa của anh cười nhếch môi mở đôi mắt lạnh không có hồn nói “Anh đừng hù tôi, muốn giết hay không tùy anh, tôi là con người chỉ biết tiền đó thì sao, anh sống thực tế đi, tiền không phải là tất cả nhưng muốn có tất cả trước tiên phải có tiền, định nghĩa này không lẽ anh không biết, tôi bán thân để có được tiền thì gọi là ghê tởm, miệt thị, vậy còn anh không phải mua tôi để phát tiết thỏa mãn ham muốn của anh sao, thế thì gọi anh là gì“.
Cô đưa ánh mắt không sợ chết nhìn anh, cô thấy ánh mắt anh bóc lửa cô biết cô sắp gặp nguy. Bổng dưng bàn tay anh dơ lên nắm lấy cổ cô ra sức bóp chặt, cô cảm giác mình sắp không thở nỗi nhưng quyết không cầu xin anh, thấy sắp gặp diêm vương cô nhắm mắt lại thả xuôi số phận. Anh nhìn tính quật cường của cô không mở miệng cầu xin anh, không khóc lóc thảm thiết như những người khác, kể cả thuộc hạ của anh không bằng một góc của cô, anh từ từ buông cổ cô ra, cô mở mắt hít thở không khí điều hòa nhịp thở của mình. Anh giữ chặt hai tay cô lạnh giọng quát “Đừng cố phá giới hạn của tôi, cô không gánh hậu quả nổi đâu“.
Anh thô bạo dày vò thân thể cô, ra sức hạnh hạ, anh đưa tiểu đệ đệ đâm thẳng vào chị em của cô, vì đây là lần thứ hai anh xâm nhập vào cơ thể cô, cảm giác đau đớn tràn về, cô cắn răng chịu đựng, anh ra sức thúc đẩy ham muốn của mình mặt kệ cô đau muốn ngất, từng giọt máu trên ngực anh giăng tứ tung lên người cô, nhìn hình ảnh đó như một bức tranh vừa cuốn hút vừa ma mị. Mặc dù trên người anh có vết thương nhìn sơ qua cô thấy rất nghiêm trọng nhưng anh vẩn hành hạ đến khi thõa mãn mới ngưng.
Anh buông cô ra nằm xuống một bên giường, cô nhịn đau bước xuống giường tấm rửa sạch sẽ. Bước ra khỏi phòng tắm cô đi qua phòng Nguyệt gõ cửa “Cóc cóc cóc“. Nguyệt bước ra nhìn cô “Cô chủ cần gì ạ”, cô mệt mỏi nói “Nếu không muốn boss đại nhân cô chết thì điện thoại cho bác sĩ riêng để giải quyết vết thương của anh ta“. Nói xong cô quay bước vào nhà bếp thấy thức ăn trong lò nướng, cô hâm nóng thức ăn, ngồi thanh thả nhai chầm chậm, ăn xong cô rửa chén bát úp lên, đi tới tủ lạnh lấy chai nước bước thẳng ra sau vườn mặc dù gần 12 giờ khuya.
Cô dạo một vòng cho tiêu hóa thức ăn, chợt thấy một vài cây dược, nhớ tới anh ta cô ngắt vài lá đem vào rữa cho sạch dùng chày dã cho nhiễn mang lên phòng.
Cô bước lên thì thấy anh được bác sĩ may vết thương xong, bác sĩ, Nguyệt và cả anh ngước lên nhìn cô chằm chằm, cô rất ghét người khác nhìn như vậy cô cười nhạt hỏi “Tôi có ăn hết của hay làm gì có lỗi với quý vị không mà nhìn đăm đăm tôi vậy“. Không đợi mấy người đó trả lời cô trực tiếp đưa chén thuốc cho tên bác sĩ đó, nhìn thấy ga giường đã thay cái mới cô đi tới nằm xuống không ngủ cũng không nói chỉ nằm đó.
Anh quay xuống nhìn chén thuốc trên tay bác sĩ hỏi “Dược Khải Tuyên cô ta đưa gì cho chú“. Hai mắt của Khải Tuyên sáng lên vừa đắp lên vết thương anh vừa nói “Đây là thuốc tốt, rất nhanh cầm máu và nhanh lành rất tốt cho lão đại“.
Cô thầm khinh bỉ “Đây là dược quý nên tốt là đúng rồi, mà lão đại, à à thì ra anh ta cũng có mặt trong giang hồ nhưng lại núp sao cái bóng của tổng giám đốc“. Đang suy nghỉ mênh mang có tiếng nói làm cô hoàn hồn lại “Sao cô biết thứ này” cô ngồi lên nhìn anh chính anh là người phát ra tiếng nói và một ánh mắt thèm khát mong muốn cô trả lời không ai khác là tên bác sĩ đang nhìn cô chằm chằm.
Cô lười nói chuyện với hai người họ chỉ mở miệng nói vài từ “Tự biết“. Anh hỏi tiếp “Tôi nhớ là cô học bên kinh tế“. Cô trừng mắt nhìn anh rủa thầm “Phiền chết được” nhưng vẫn trả lời “Vì thích, anh nên đi nghỉ ngơi tôi cần đi ngủ” cô không để ý mặt như đít nồi của anh nằm xuống kéo chăn lên ngủ, cô mệt không còn hơi sức gì nữa rồi.
Khải Tuyên cười nham nhở đưa ra khuôn mặt đáng đánh đòn “Lão đại bị lép vế“. Anh liếc mắt nhìn Khải Tuyên lám hắn ngưng cười cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm “Chú tin anh móc mắt chú đi xét nghiệm coi con mắt nào nhìn thấy anh lép vế“.
Khải Tuyên cười hề hề “Lão đại, thuộc hạ về trước nha” nói xong dọn dẹp đồ đạc đi nhanh ra khỏi căn phòng ác ma đó thầm nghĩ “Thật đáng sợ“.
Anh nhìn cô nhếch môi “Không ngờ cô cũng bày chiêu trò, tôi xem cô làm được gì”, rồi anh nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Nếu Giai Đồng còn thức mà nghe được chắc chắn cô sẽ phủi sạch thuốc trên người anh ra khinh bỉ nói “Thuốc mà dùng trên người anh quá phí“.
Ngày ngày trôi qua Giai Đồng đi học, dùng niềm vui của diễn đàn ba nuôi, bạn bè để cuộc sống không nhàm chán còn khi về nhà bị khinh bỉ hành hạ đủ thứ cô cũng chỉ cười nhạt vì còn 4 tháng nữa cô chính thức thoát khỏi nơi này. Bên Y Thuần thì khác cô cũng như Giai Đồng nhưng lại sống khá hòa thuận với Vũ Phong.
Hôm nay là thứ bảy Giai Đồng đang ngồi online laptop nói chuyện với ba nuôi thì thấy tin nhắn từ nhóm gởi tới “Hôm nay 2 giờ tập trung qua nhà Cảnh Đình để ôn bài đi thi nha“. Thấy mọi người đã đồng ý nên cô cũng nhắn lại “Ok“.
Ngồi một lát Giai Đồng đi thay đồ soạn cặp vở thì điện thoại reo, cô nhìn thấy tên bắt máy “Nghe nè Phi Phi“. Phi Phi nói “Cho số nhà tớ tới đón, tớ đón Thuần Thuần rồi“. Cô đọc số nhà “XXX đường XXXX” rồi cô tắt máy đi ra khỏi phòng, bước thẳng ra cổng đứng đợi Lam Phi.
Đợi một lúc thì Lam Phi tới cười típ mắt “Hey đợi lâu không, vào đi”, Giai Đồng mở cửa ngồi kế bên Y Thuần. Y Thuần nhìn cô “Nhô nhô Đồng Đồng còn kì thi này chúng ta sẽ kết thúc những chuỗi ngày đại học“. Lam Phi họa theo “Đúng đúng, sắp thoát rồi”, với sự hưng phấn của hai cô Giai Đồng chỉ mỉm cười khẻ buông lời “Kết thúc nhưng sẽ mở ra con đường mới“. Hai người gật gật đầu tỏ vẽ đồng ý với lời nói đó.
Tới nhà Cảnh Đình, Lam Phi cất xe cùng Giai Đồng và Y Thuần bước vào. Mới bước vào thì đã nghe giọng nói hung dữ của Tô Dạ vang lên “Ba ngươi lại đến trễ“. Y Thuần nhanh nhẩu trả lời “Chúng tớ có đem ba theo đâu” bỗng dưng cô ngưng giọng nói khi thấy Vũ Phong và một người con gái đang ôm ấp ngồi cạnh nhau. Thấy ánh mắt ác cảm nhìn về phía Giai Đồng, cô ngước lên nhìn đập vào mắt cô là Nam Cung Tiêu và một người phụ nữ nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, lăn trì sử tử cô vậy á, cô đang nghĩ “Mình đắt tội cô ta khi nào”
Thấy phản ứng Y Thuần bất chợt Giai Đồng nghỉ đến “Không lẽ cậu ấy đã phải lòng”, cô vỗ vai Y Thuần, Y Thuần buông mắt cười nhạt bước tới đám bạn ngồi xuống ba người gật đầu chào hỏi những đại nhân vật kia. Lam Phi nhìn thấy người con trai mà cô chỉ gặp một lần liền nhớ tới hằng đêm, người đó cũng nhìn cô đầy ngạc nhiên nhưng chỉ thoáng chốc rồi bình thường trở lại. Nhìn hai người bạn của mình Giai Đồng thở dài nghỉ “Như thế nào thành hai người tý phải hỏi kỉ“.
Cảnh Đình nhìn không khí có phần ngột ngạt nên muốn phá tan không khí này bèn nói “Tớ không biết bạn bè anh tớ hôm nay lại đến, nếu biết là sẽ đi nơi khác rồi, đông người quá“. Không ai quan tâm đến lời Cảnh Đình chỉ lo mở tập sách ra xem, Cảnh Đình giận quá giận hét lên “Các cậu”, Giai Đồng thẳng tay ném tập sang Cảnh Đình lạnh lùng nói “Kêu gì lớn vậy, không thấy mọi người đang xem bài sao“.
“Đồng Đồng tớ vì các cậu mà các cậu đối xử với tớ như vậy” Cảnh Đình oan ức nói. Triệt vũ hừ lạnh khinh thường “Giả tạo”, Cảnh Đình trừng mắt “Không quan tâm tới các cậu nữa“.
Hôm nay đáng lý ra Y Thuần rất vui nhưng nhìn thấy cảnh đó tim cô thắt lại “Không lẽ cô yêu anh ta” lắc lắc đầu không cho nghĩ tới nữa. Giai Đồng thu hết biểu cảm trên khuôn mặt Y Thuần rồi nhìn qua Vũ Phong nghỉ “Đúng là duyên phận họ lại là bạn nhau” cô nhếch môi khiêu khích Vũ Phong, Vũ Phong chau mày liếc Giai Đồng bỗng hắn quay qua nhìn thấy Cung Tiêu nhìn chằm chằm Giai Đồng và cái nhìn của Từ Lam Vân cho hắn biết cô là tình nhân của Cung Tiêu, cái cô mà khiến Cung Tiêu không kiềm được mình năm lần bảy lượt không khống chế bản thân được đây mà.
Vũ Phong cười tà mị nhìn Giai Đồng “Cô gái nhỏ em biết tôi sao“. Giai Đồng không quan tâm cuối xuống làm bài tập. Nhìn mặt Vũ Phong biến sắc Thiếu Minh ngồi kế bên khều khều Giai Đồng chỉ chỉ về phía Vũ Phong ý bảo người ta hỏi.
Giai Đồng ngước lên bực bội trả lời “Lạ nên nhìn vậy thôi, mai mốt cảm thấy không muốn người ta nhìn thì làm ơn viết bản cấm nhìn rồi treo lên mặt đi“. Vũ Phong trợn mắt to lên không nói được lời nào, Khải Tuyên cười khúc khích “Ngay cả chú cũng bị chỉnh“. Vũ Phong quay qua nhìn Khải Tuyên bằng ánh mắt thân thương làm hắn nỗi cả da gà cười dã lã quay đi.
Lam Phi cứ len lén nhìn Thiên Lãng, cô biết cô không thể cùng anh ta có kết cục tốt nhưng vẫn không ngăn được trái tim mình. Cô nhìn thấy anh ôm ấp diễn viên nổi tiếng không thể thốt nên lời chỉ biết cụp mắt suy nghỉ đi đâu đó không muốn nhìn thấy không muốn trái tim cô đau khổ.
Cô thấy ánh mắt của anh nhìn cô như nhìn một thứ ghê tởm nào đó, cô cụp mắt xuống “Cũng đúng, có qua có lại” cô mặc kệ vết thương của anh nếu đã miệt thị cô thì cô cũng đành chấp nhận cô không phải là người thích đi giải thích.
Anh mạnh tay xé nát quần áo của cô anh cười châm biếm “Đàn bà ghê tởm, tôi nói cho cô biết, tôi dùng tiền mua cô, cái giá cô trả là thể xác của cô, cô là món trò chơi nằm trong tay tôi không có sự cho phép của tôi, cô không được quyền ra khỏi căn nhà này, cô đừng làm tôi có cơ hội giết cô“.
Cô không quan tâm đến lời đe dọa của anh cười nhếch môi mở đôi mắt lạnh không có hồn nói “Anh đừng hù tôi, muốn giết hay không tùy anh, tôi là con người chỉ biết tiền đó thì sao, anh sống thực tế đi, tiền không phải là tất cả nhưng muốn có tất cả trước tiên phải có tiền, định nghĩa này không lẽ anh không biết, tôi bán thân để có được tiền thì gọi là ghê tởm, miệt thị, vậy còn anh không phải mua tôi để phát tiết thỏa mãn ham muốn của anh sao, thế thì gọi anh là gì“.
Cô đưa ánh mắt không sợ chết nhìn anh, cô thấy ánh mắt anh bóc lửa cô biết cô sắp gặp nguy. Bổng dưng bàn tay anh dơ lên nắm lấy cổ cô ra sức bóp chặt, cô cảm giác mình sắp không thở nỗi nhưng quyết không cầu xin anh, thấy sắp gặp diêm vương cô nhắm mắt lại thả xuôi số phận. Anh nhìn tính quật cường của cô không mở miệng cầu xin anh, không khóc lóc thảm thiết như những người khác, kể cả thuộc hạ của anh không bằng một góc của cô, anh từ từ buông cổ cô ra, cô mở mắt hít thở không khí điều hòa nhịp thở của mình. Anh giữ chặt hai tay cô lạnh giọng quát “Đừng cố phá giới hạn của tôi, cô không gánh hậu quả nổi đâu“.
Anh thô bạo dày vò thân thể cô, ra sức hạnh hạ, anh đưa tiểu đệ đệ đâm thẳng vào chị em của cô, vì đây là lần thứ hai anh xâm nhập vào cơ thể cô, cảm giác đau đớn tràn về, cô cắn răng chịu đựng, anh ra sức thúc đẩy ham muốn của mình mặt kệ cô đau muốn ngất, từng giọt máu trên ngực anh giăng tứ tung lên người cô, nhìn hình ảnh đó như một bức tranh vừa cuốn hút vừa ma mị. Mặc dù trên người anh có vết thương nhìn sơ qua cô thấy rất nghiêm trọng nhưng anh vẩn hành hạ đến khi thõa mãn mới ngưng.
Anh buông cô ra nằm xuống một bên giường, cô nhịn đau bước xuống giường tấm rửa sạch sẽ. Bước ra khỏi phòng tắm cô đi qua phòng Nguyệt gõ cửa “Cóc cóc cóc“. Nguyệt bước ra nhìn cô “Cô chủ cần gì ạ”, cô mệt mỏi nói “Nếu không muốn boss đại nhân cô chết thì điện thoại cho bác sĩ riêng để giải quyết vết thương của anh ta“. Nói xong cô quay bước vào nhà bếp thấy thức ăn trong lò nướng, cô hâm nóng thức ăn, ngồi thanh thả nhai chầm chậm, ăn xong cô rửa chén bát úp lên, đi tới tủ lạnh lấy chai nước bước thẳng ra sau vườn mặc dù gần 12 giờ khuya.
Cô dạo một vòng cho tiêu hóa thức ăn, chợt thấy một vài cây dược, nhớ tới anh ta cô ngắt vài lá đem vào rữa cho sạch dùng chày dã cho nhiễn mang lên phòng.
Cô bước lên thì thấy anh được bác sĩ may vết thương xong, bác sĩ, Nguyệt và cả anh ngước lên nhìn cô chằm chằm, cô rất ghét người khác nhìn như vậy cô cười nhạt hỏi “Tôi có ăn hết của hay làm gì có lỗi với quý vị không mà nhìn đăm đăm tôi vậy“. Không đợi mấy người đó trả lời cô trực tiếp đưa chén thuốc cho tên bác sĩ đó, nhìn thấy ga giường đã thay cái mới cô đi tới nằm xuống không ngủ cũng không nói chỉ nằm đó.
Anh quay xuống nhìn chén thuốc trên tay bác sĩ hỏi “Dược Khải Tuyên cô ta đưa gì cho chú“. Hai mắt của Khải Tuyên sáng lên vừa đắp lên vết thương anh vừa nói “Đây là thuốc tốt, rất nhanh cầm máu và nhanh lành rất tốt cho lão đại“.
Cô thầm khinh bỉ “Đây là dược quý nên tốt là đúng rồi, mà lão đại, à à thì ra anh ta cũng có mặt trong giang hồ nhưng lại núp sao cái bóng của tổng giám đốc“. Đang suy nghỉ mênh mang có tiếng nói làm cô hoàn hồn lại “Sao cô biết thứ này” cô ngồi lên nhìn anh chính anh là người phát ra tiếng nói và một ánh mắt thèm khát mong muốn cô trả lời không ai khác là tên bác sĩ đang nhìn cô chằm chằm.
Cô lười nói chuyện với hai người họ chỉ mở miệng nói vài từ “Tự biết“. Anh hỏi tiếp “Tôi nhớ là cô học bên kinh tế“. Cô trừng mắt nhìn anh rủa thầm “Phiền chết được” nhưng vẫn trả lời “Vì thích, anh nên đi nghỉ ngơi tôi cần đi ngủ” cô không để ý mặt như đít nồi của anh nằm xuống kéo chăn lên ngủ, cô mệt không còn hơi sức gì nữa rồi.
Khải Tuyên cười nham nhở đưa ra khuôn mặt đáng đánh đòn “Lão đại bị lép vế“. Anh liếc mắt nhìn Khải Tuyên lám hắn ngưng cười cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm “Chú tin anh móc mắt chú đi xét nghiệm coi con mắt nào nhìn thấy anh lép vế“.
Khải Tuyên cười hề hề “Lão đại, thuộc hạ về trước nha” nói xong dọn dẹp đồ đạc đi nhanh ra khỏi căn phòng ác ma đó thầm nghĩ “Thật đáng sợ“.
Anh nhìn cô nhếch môi “Không ngờ cô cũng bày chiêu trò, tôi xem cô làm được gì”, rồi anh nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Nếu Giai Đồng còn thức mà nghe được chắc chắn cô sẽ phủi sạch thuốc trên người anh ra khinh bỉ nói “Thuốc mà dùng trên người anh quá phí“.
Ngày ngày trôi qua Giai Đồng đi học, dùng niềm vui của diễn đàn ba nuôi, bạn bè để cuộc sống không nhàm chán còn khi về nhà bị khinh bỉ hành hạ đủ thứ cô cũng chỉ cười nhạt vì còn 4 tháng nữa cô chính thức thoát khỏi nơi này. Bên Y Thuần thì khác cô cũng như Giai Đồng nhưng lại sống khá hòa thuận với Vũ Phong.
Hôm nay là thứ bảy Giai Đồng đang ngồi online laptop nói chuyện với ba nuôi thì thấy tin nhắn từ nhóm gởi tới “Hôm nay 2 giờ tập trung qua nhà Cảnh Đình để ôn bài đi thi nha“. Thấy mọi người đã đồng ý nên cô cũng nhắn lại “Ok“.
Ngồi một lát Giai Đồng đi thay đồ soạn cặp vở thì điện thoại reo, cô nhìn thấy tên bắt máy “Nghe nè Phi Phi“. Phi Phi nói “Cho số nhà tớ tới đón, tớ đón Thuần Thuần rồi“. Cô đọc số nhà “XXX đường XXXX” rồi cô tắt máy đi ra khỏi phòng, bước thẳng ra cổng đứng đợi Lam Phi.
Đợi một lúc thì Lam Phi tới cười típ mắt “Hey đợi lâu không, vào đi”, Giai Đồng mở cửa ngồi kế bên Y Thuần. Y Thuần nhìn cô “Nhô nhô Đồng Đồng còn kì thi này chúng ta sẽ kết thúc những chuỗi ngày đại học“. Lam Phi họa theo “Đúng đúng, sắp thoát rồi”, với sự hưng phấn của hai cô Giai Đồng chỉ mỉm cười khẻ buông lời “Kết thúc nhưng sẽ mở ra con đường mới“. Hai người gật gật đầu tỏ vẽ đồng ý với lời nói đó.
Tới nhà Cảnh Đình, Lam Phi cất xe cùng Giai Đồng và Y Thuần bước vào. Mới bước vào thì đã nghe giọng nói hung dữ của Tô Dạ vang lên “Ba ngươi lại đến trễ“. Y Thuần nhanh nhẩu trả lời “Chúng tớ có đem ba theo đâu” bỗng dưng cô ngưng giọng nói khi thấy Vũ Phong và một người con gái đang ôm ấp ngồi cạnh nhau. Thấy ánh mắt ác cảm nhìn về phía Giai Đồng, cô ngước lên nhìn đập vào mắt cô là Nam Cung Tiêu và một người phụ nữ nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, lăn trì sử tử cô vậy á, cô đang nghĩ “Mình đắt tội cô ta khi nào”
Thấy phản ứng Y Thuần bất chợt Giai Đồng nghỉ đến “Không lẽ cậu ấy đã phải lòng”, cô vỗ vai Y Thuần, Y Thuần buông mắt cười nhạt bước tới đám bạn ngồi xuống ba người gật đầu chào hỏi những đại nhân vật kia. Lam Phi nhìn thấy người con trai mà cô chỉ gặp một lần liền nhớ tới hằng đêm, người đó cũng nhìn cô đầy ngạc nhiên nhưng chỉ thoáng chốc rồi bình thường trở lại. Nhìn hai người bạn của mình Giai Đồng thở dài nghỉ “Như thế nào thành hai người tý phải hỏi kỉ“.
Cảnh Đình nhìn không khí có phần ngột ngạt nên muốn phá tan không khí này bèn nói “Tớ không biết bạn bè anh tớ hôm nay lại đến, nếu biết là sẽ đi nơi khác rồi, đông người quá“. Không ai quan tâm đến lời Cảnh Đình chỉ lo mở tập sách ra xem, Cảnh Đình giận quá giận hét lên “Các cậu”, Giai Đồng thẳng tay ném tập sang Cảnh Đình lạnh lùng nói “Kêu gì lớn vậy, không thấy mọi người đang xem bài sao“.
“Đồng Đồng tớ vì các cậu mà các cậu đối xử với tớ như vậy” Cảnh Đình oan ức nói. Triệt vũ hừ lạnh khinh thường “Giả tạo”, Cảnh Đình trừng mắt “Không quan tâm tới các cậu nữa“.
Hôm nay đáng lý ra Y Thuần rất vui nhưng nhìn thấy cảnh đó tim cô thắt lại “Không lẽ cô yêu anh ta” lắc lắc đầu không cho nghĩ tới nữa. Giai Đồng thu hết biểu cảm trên khuôn mặt Y Thuần rồi nhìn qua Vũ Phong nghỉ “Đúng là duyên phận họ lại là bạn nhau” cô nhếch môi khiêu khích Vũ Phong, Vũ Phong chau mày liếc Giai Đồng bỗng hắn quay qua nhìn thấy Cung Tiêu nhìn chằm chằm Giai Đồng và cái nhìn của Từ Lam Vân cho hắn biết cô là tình nhân của Cung Tiêu, cái cô mà khiến Cung Tiêu không kiềm được mình năm lần bảy lượt không khống chế bản thân được đây mà.
Vũ Phong cười tà mị nhìn Giai Đồng “Cô gái nhỏ em biết tôi sao“. Giai Đồng không quan tâm cuối xuống làm bài tập. Nhìn mặt Vũ Phong biến sắc Thiếu Minh ngồi kế bên khều khều Giai Đồng chỉ chỉ về phía Vũ Phong ý bảo người ta hỏi.
Giai Đồng ngước lên bực bội trả lời “Lạ nên nhìn vậy thôi, mai mốt cảm thấy không muốn người ta nhìn thì làm ơn viết bản cấm nhìn rồi treo lên mặt đi“. Vũ Phong trợn mắt to lên không nói được lời nào, Khải Tuyên cười khúc khích “Ngay cả chú cũng bị chỉnh“. Vũ Phong quay qua nhìn Khải Tuyên bằng ánh mắt thân thương làm hắn nỗi cả da gà cười dã lã quay đi.
Lam Phi cứ len lén nhìn Thiên Lãng, cô biết cô không thể cùng anh ta có kết cục tốt nhưng vẫn không ngăn được trái tim mình. Cô nhìn thấy anh ôm ấp diễn viên nổi tiếng không thể thốt nên lời chỉ biết cụp mắt suy nghỉ đi đâu đó không muốn nhìn thấy không muốn trái tim cô đau khổ.