“Ừm!” Tiểu Si gật đầu.
“Vậy ngươi nhất định phải đưa ta an toàn trở về!” Nói xong, ta gục xuống ngay lập tức. Trong quá trình té xuống đất, ta nhìn thấy trên bầu trời có ba vòng trăng sáng đang xoay tròn tròn, nghĩ thầm, rượu này tác dụng chậm nhưng cũng quá lợi hại!
Mặc dù ta ngã xuống đất rất dọa người, nhưng thật không ngoa, giờ khắc đó ta vẫn còn có chút ý thức. Bởi vì ta còn nhớ rõ, kế tiếp Tiểu Si cũng rất sảng khoái cõng ta trên lưng. Ừm, không ngờ nha, bờ vai của Tiểu Si cũng thật rộng. Ừm, cổ Tiểu Si cũng trắng nõn mịn màng-, …Lắc đầu, ta đang suy nghĩ cái gì vậy! Ta mặc dù là một lang nữ, nhưng cũng là một lang nữ có chút đạo đức, làm sao có thể có suy nghĩ đồi bại như thế đối với một đứa trẻ si ngốc đáng thương, cầm thú cũng không bằng mà! Quay mặt vào tường, tự phạt ~. Ừm, nhưng mà lưng Tiểu Si cũng thật sự quá thoải mái-…Cọ cọ…
“Nhị Nữu…”Tiểu Si nãy giờ vẫn im lặng cõng ta đột nhiên lại mở miệng.
“Ửm ~? ! Chuyện gì?” Lạ thật, do ta say quá mức hay sao mà nghe được giọng nói Tiểu Si sao lại hay ho thế nhỉ?
“Kỳ thật ta…” Tiểu Si muốn nói lại thôi.
“A~? !” Ngươi muốn nói cái gì? Không được, ta mệt lắm, để ta ngủ một giấc đi z Z ZZ…
………….Đường phân cách tà ác – làm ngứa lòng người…………….
Ách…Đau đau đau đau…Đau đầu quá! Đây là cảm giác đầu tiên khi ta tỉnh lại. Vì vậy ta theo bản năng nghĩ muốn chuyển mình một chút, giãy dụa đứng lên, ửm? Sao không cử động được?
“Đừng lộn xộn!” Giọng nam trầm thấp.
⊙_⊙, ta từ từ lưu chuyển đầu óc, sau đó lại chậm rãi ngẩng đầu – lúc này đang nằm sát bên … đầu Tiểu Si! Điểm chết người chính là, Tiểu Si hắn…hắn…hắn đang nhiên cũng quàng tay qua ôm-!
“Tỷ tỷ, ngươi đừng lộn xộn, người ta ngủ không được ~!” Ngữ điệu thật không giống vừa rồi.
“Ta…Ta…Ngươi! Ngươi!, sao ngươi lại ở trên giường ta! ! ! ! !” Ta nuốt xuống tiếng thét chói tai đang cuồn cuộn trong cổ họng.
“Ừm ~ là ngày hôm qua tỷ tỷ lôi kéo ta nhất định không cho ta đi a!” Tiểu Si vô tội giụi giụi mắt
Ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng đảo lộn. Chẳng lẽ ta…xuất thủ với…Tiểu Si? Thôi xong, thôi xong, ta còn mặt mũi nào nói cái gì..đạo đức a, ta phải ăn nói làm sao với Lý bá bá bây giờ? !
“Tiểu, Tiểu Si, ngươi nói cho tỷ tỷ nghe, tỷ tỷ tối qua đã làm cái gì với ngươi!” Ta hít sâu một hơi, hai tay nắm lấy hai cánh tay Tiểu Si vội vàng hỏi.
“Ừm ~, tỷ tỷ ngày hôm qua đầu tiên là lôi kéo không cho ta đi.” Tiểu Si bắt đầu nhớ lại.
T_T, tự tát một ngàn cái a một ngàn cái!
“Sau đó, đẩy ta nằm xuống giường, hôn ta…ở chỗ này!” Tiểu Si vừa nói vừa chỉ xuống bờ môi của hắn.
Ta khinh khủng – liều mạng đưa hai tay bịt chặt miệng, sợ bản thân lại thét lên chói tai. Ta thật đã làm! Chuyện không bằng cầm thú này sao? !
“Sau đó, sau đó tỷ tỷ cởi áo của ta ra.” Tiểu Si tiếp tục hồi tưởng.
 ̄□ ̄||| Ta bắt đầu quật bản thân.
“Tiếp theo, tỷ tỷ giúp ta đắp chăn xong, sau đó nói: cục cưng ngoan, ngủ ngon, rồi ngủ luôn.” Tiểu Si kể lại xong.
⊙_⊙ Ửm? ! “Chỉ vậy thôi?” Ta ngừng tay, hỏi Tiểu Si.
“Ừm, chỉ vậy thôi a.” Tiểu Si mê mang.
Tạ ơn thần thánh a, tạ ơn thiên đế a, tạ ơn Thánh Nữ Maria a…Ta kích động lệ rơi đầy mặt T_T, cảm tạ các người, để cho ta vẫn là một tên cầm thú có chút đạo đức.
“Vậy Lý bá bá có biết tối qua ngươi ngủ chỗ ta hay không? !” Ta đột nhiên có dự cảm không hay.
“Biết a, buổi sáng Lý quản gia còn kêu chúng ta dậy. Ta thấy ngươi còn đang ngủ rất say nên không đánh thức ngươi, sau đó cũng ngủ tiếp.”
Orz, cũng như xong! Làm sao bây giờ, hiểu lầm kia có nói cũng không rõ được.
Ra khỏi phòng mới phát hiện, ta đang nhiên ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa! Ta đang ăn cơm trưa, Lý bá bá vừa dùng ánh mắt quỷ dị nhìn ta vừa mập mờ nói với ta. Nhị Nữu tối qua quá mệt mỏi rồi, chúng ta nghỉ ngơi một ngày, nghỉ ngơi một ngày ~
Vẫn vẫn hiểu lầm, ta khóc không ra nước mắt
Ta nhạt nhẽo ăn cơm, cửa khách sạn đột nhiên lủi vào một đứa bé, hếch cái lỗ mũi đang mở lớn, hít hít – hít hít, sau đó một mạch ngửi ngửi đến trước mặt ta rồi nhào tới trên người ta.
“Tìm được rồi, tìm được rồi! Chính là mùi vị của tỷ tỷ!” Tiểu Lôi nhào vào người ta hưng phấn la lên.
Tiểu Lôi, ngươi thật sự không thể đắm mình như vậy…Ngươi phải nhớ kỹ, tuyệt đối ngươi không phải là con chó nhỏ!
Ta còn chưa hết bất ngờ, đột nhiên một con chim liền bay đến trước mặt ta. Giang hai cánh ôm đầu của ta, cái mỏ giống như chim gõ kiến hướng lên trán ta..đát đát đát đát đát…mãnh liệt mổ.
“Dừng…mau dừng lại…Tiểu Chu Tước! Ta biết ngươi rất kích động, nhưng ngươi cũng không thể cứ mổ mãi lên trán ta chứ!” Ta đau đến muốn rớt nước mắt. Nhưng ta còn chưa khóc, Tiểu Chu Tước đã..khóc trước.
Hai con ngươi nhỏ xíu ầng ậc nước, con chim nhỏ nhìn ta vừa khóc vừa nói: “Ô ô ô ô…Nhị Nữu, ngươi không có chết, thật tốt quá, thật tốt quá.”
Tiểu Chu Tước vừa nói xong, Tiểu Lôi cũng cọ cọ người ta gật đầu.
Thật sự là…, các ngươi khóc như vậy cũng làm ta muốn khóc theo-! Trong lòng ta ngập tràn ấm áp, nồng nàn, cảm động. Bất quá lập tức bị một câu nói vừa dịp truyền đến trêu tức.
“Nữ nhân như ngươi thật sự không có chết, thật sự là ví dụ về tại hoạc mất tích ngàn năm mà vẫn sống sờ sờ!”
“Dương Chi Hách, chỉ một thời gian ngắn không gặp, ngươi đổi nghề làm nam độc miệng sao?” ta đáp trả.
“Ta có đổi nghề hay không ta không biết, ta chỉ biết ngươi đổi nghề làm bảo mẫu thôi!” đồng chí Tiểu Dương nhấp nhướng mày nhìn ta, ý bảo ta nhìn xuống mà xem.
Ta mới phát hiện, Tiểu Si không biết cũng gia nhập vào từ lúc nào, vừa cực lực phủi phủi Tiểu Lôi đang nhào trên người ta vừa xua tay nói: “Tỷ tỷ là vợ ta, ngươi không được ôm loạn!”
Ta đau đầu…
Lại hấy Tiểu Lôi phập phồng cánh mũi, lại bắt đầu hếch lên, hít hít ngửi ngửi lên người Tiểu Si, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tiểu Si.
“Vị…ca ca này, mùi vị trên người hình như…” Tiểu Lôi còn chưa nói xong, lại đột nhiên bị Tiểu Si nắm lấy hai tay. Sau đó Tiểu Si bỗng nhiên ‘thâm tình’ nhìn Tiểu Lôi nói: “Vị…tiểu ca ca này cũng rất xinh đẹp nha. Ta thích nhất là những thứ xinh đẹp nha, tiểu ca ca, cho hôn cái nào…” nói xong bắt đầu sát lại gần Tiểu Lôi. Tiểu Lôi tức thì liền ngu dại, ngơ ngác nhìn môi Tiểu Si đang tiến đến gần.
Này…này này, mặc dù nói linh hồn Tiểu Si chỉ là đứa trẻ tám tuổi nhưng bề ngoài của hắn cũng rất xinh đẹp nha. Ta đây là một đam mỹ lang tiêu chuẩn (người đam mê cái đẹp nhục dục), trong nháy mắt đã bị cảnh đẹp trước mắt làm cho rung động ( ” ” “O ” ” “), hôn đi, hôn đi, hôn đi, hôn đi … trong lòng ta thúc dục.
“Làm đi, làm đi, làm đi…”Một âm thanh nho nhỏ đột nhiên phối hợp với tiếng gọi thầm trong lòng ta, ta thắc mắc quay đầu liền thấy Tiểu Chu Tước đang nghểnh cổ, ánh mắt say mê đứng trên vai ta, cái mỏ chim nhỏ thoáng há thoáng ngậm. Âm thanh kia thật sự được phát ra từ miệng nàng ta.
Tiểu Chu Tước! Ngươi… thật sự trở thành hủ điểu trời sinh sao! (giống như hủ nữ: người con gái đam mê chuyện tình yêu nam nam) Ta kinh ngạc nhìn bộ dáng say mê của Tiểu Chu Tước. Vì vậy, ta bỏ lỡ cảnh nóng của Tiểu Si cùng Tiểu Lôi trong nháy mắt T_T…
Chờ ta quay đầu trở về nhìn lên cũng chỉ thấy Tiểu Lôi cứng ngắc, cứng ngắc liên tục lắc đầu, trong miệng cứng ngắc lẩm bẩm: “Không phải…Không có khả năng…Không phải…Không có khả năng…”
Ta thông cảm sờ sờ đầu Tiểu Lôi, sau đó nhớ ra một việc tương đối trọng yếu, xoay người hỏi đồng chí Tiểu Dương: “Dương Chi Hách, chuyện ngươi không dự thi nữa là thế nào? Còn viên hạt châu ta muốn lấy phải làm sao bây giờ? !”
“Nữ nhân này, ta khổ khổ sở sở tìm ngươi lâu như vậy, không cảm ơn ta cũng không trách, đang nhiên còn so đo chuyện hạt châu với ta!” nhưng đồng chí Tiểu Dương vừa nói lại vừa móc ra một viên đá thạch lớn bằng quả trứng gà, giơ ra trước mặt ta.
“Đây là…Nguyệt quang châu? Ngươi không phải đã rút tên rồi sao?” Ta mừng rỡ cầm lấy Nguyệt quang châu.
“Muốn lấy hạt châu này, đâu nhất thiết chỉ dùng một loại phương pháp.” đồng chí Tiểu Dương đáp.
Ta đột nhiên nhớ ra thân phận của đồng chí Tiểu Dương, không khỏi nhỏ một giọt mồ hôi lạnh.
“Phải rồi, các ngươi làm sao tìm được ta-?” Không thể nào là Tiểu Lôi chỉ cần hít hít ngửi ngửi liền có thể tìm được đến đây.
“Một mình ngươi ngày hôm qua đại náo tại sòng bạc của chính mình , còn hỏi chúng ta làm sao tìm được ngươi? Lúc người Linh Sơn đến báo cáo ta còn chưa dám tin. Tư Đồ tiểu tử kia ban đầu tới tìm, muốn ta giúp hắn tìm ngươi, vẻ mặt lúc đó, giống như ngươi đã chết rồi vậy!” đồng chí Tiểu Dương trả lời.
“Sòng bạc của mình? !” A…Đúng rồi, ta nhớ rõ trong danh nghĩa sản nghiệp của Linh Sơn có cả sòng bạc. Nhưng vì ban đầu ta chỉ chú ý đến tiểu quan quán thôi nên không có xem sòng bạc Linh Sơn ra cái gì. Khó trách,thái độ của ông chủ sòng bạc kia lại biến đổi nhanh như vậy. Chỉ là, thật kỳ quái, hắn làm sao nhận ra ta?
“Thừa tướng đại nhân có biết ta còn sống không?” Ta tiếp tục hỏi đồng chí Tiểu Dương.
Dương Chi Hách lắc đầu: “Bởi vì chưa xác định được có phải là ngươi hay không, cho nên ta vẫn chưa báo cho hắn biết.”
“Ngàn vạn lần đừng báo cho hắn biết! ! ! !” Ta nói ngay lập tức.
“Nhưng ta đã đồng ý với hắn…Ngươi…Ngươi…Ngươi đừng nhìn ta như vậy. Ta không báo, ta không báo còn không được sao? !”
“Được!” Ta vốn đang âm u với ý nghĩ nếu có chết thì mọi người cùng chết, nghe được liền mặt mày sáng lạn.
“Vị này là?” Dương Chi Hách lúc này mới thắc mắc đến thân phận Tiểu Si.
“Đây là thiếu gia của Lý gia nhưng ta gọi hắn là Tiểu Si. Chính là hắn đã cứu ta. Ta nghĩ có lẽ ngươi sẽ đưa Tiểu Lôi lên kinh thành tìm ta, vừa hay Tiểu Si cũng muốn lên kinh cho nên ta đi cùng luôn.” Ta giới thiệu.
“Sao ta cứ có cảm giác nhìn hắn rất quen mắt nhỉ?” Dương Chi Hách nhìn Tiểu Si có chút nghi hoặc – nhủ thầm.
“Đại ca ca, ta trước kia có từng gặp ngươi sao?” Nghe thấy Dương Chi Hách lẩm bẩm, Tiểu Si tròn mắt nhìn Dương Chi Hách hỏi.
“Ta xem ngươi chắc là tiếp khách nhiều quá cho nên nhìn ai cũng thấy quen mắt!” Ta trào phúng nhìn đồng chí Tiểu Dương.
“Nữ nhân này!” đồng chí Tiểu Dương tức giận trợn mắt lườm ta, sau đó hỏi: “Vậy kế tiếp ngươi định làm gì? Tự mình lên kinh?”
“Ừm, đi cùng còn có Tiểu Si nữa mà, đưa Tiểu Lôi cùng Tiểu Chu Tước theo luôn.” Ta nghĩ Lý bá bá chắc sẽ đồng ý, hơn nữa Tiểu Lôi còn có thể làm bạn chơi cùng với Tiểu Si. Nghĩ tới đây, ta bất giác cười gian.
“Dù sao ngươi cũng không cho ta báo lại với Tư Đồ tiểu tử kia, vậy ta dứt khoát đi theo mọi người luôn, vừa lcyu1 cũng muốn đến Đan Mai lâu.” đồng chí Tiểu Dương vừa nói vừa phối hợp ngồi xuống.
Có đệ nhất sát thủ đi cùng, cũng tốt.
“À phải, ta quên nói với ngươi, ngoại trừ Tư Đồ tiểu tử kia, người bên Yến Vương hình như cũng đang âm thầm theo dõi tin tức của ngươi.” đồng chí Tiểu Dương làm như vô tình nói đến.
“Yến Vương? Lại là hắn?” Xem ra lần này đột nhiên tập kích Đại biến thái rồi bỏ ta vào quan tài chính là người của hắn phái tới!
“Ừm, ngươi làm hỏng chuyện của hắn, ắn sẽ không sễ dàng buông tha ngươi, tốt nhất ngươi nên cẩn thẫn một chút.” đồng chí Tiểu Dương đột nhiên nghiêm túc trở lại.
Yến Vương…Sao, ta đem tin tức liên quan giửa ta và hắn tỉ mỉ liên kết lại. Ban đầu người này đã cho ta cái cảm giác rất âm hiểm xảo trá, nhưng nếu hắn hận ta tại Linh Sơn làm hư chuyện tốt của hắn, tại sao lúc bắt được ta còn không giết đi? Mà chỉ muốn bắt ta về, là còn có mục đích khác sao…
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Lưu quản gia bỗng khẩn cấp rống rống – chạy vào khách sạn, thấy ta thì vội vàng nói: “Nhị Nữu, ngươi ở…đây, tìm được rồi. Ta là đến báo cho ngươi, ngươi, ngươi mau mau trốn đi. Thừa tướng đại nhân kia không biết làm thế nào biết được ngươi đang ở với chúng ta, đã hạ lệnh cho Tri phủ sai người lục tung từng nhà từng quán tìm ngươi. Ngay cả khách sạn, kỹ viện, cả tiểu quan quán cũng không bỏ sót! Bây giờ Thừa Tướng đại nhân đang trên đường đến đây rồi!
Cái gì? ! Đại biến thái đuổi tới? Ta tiêu hóa xong quả bom Lý quản gia vừa tung ra, trơ mắt nhìn đồng chí Tiểu Dương trừng trừng.
“Không phải ta!” đồng chí Tiểu Dương nghi hoặc lẫn vô tội, lắc đầu giải thích.
Hỏng bét! Ta biến sắc. Ta làm sao lại quên mất Trầm Dược rồi. Ta bây giờ mới nhớ ra, nếu Dương Chi Hách thông qua Linh Sơn biết được tin tức của ta, Trầm Dược kia cũng sẽ biết! Ta khóc ~ Cái này chính là tự chui đầu vào rọ!
Lưu quản gia thấy ta biến sắc vội vàng nói: “Nhị Nữu đừng vội, mau thanh thu thập đồ đạc. Ta sẽ cho người chuẩn bị xe ngựa tốt cho ngươi! Có thể chạy thì phải tận lực mà chạy.”
“Lưu quản gia…” Ngươi thật là tốt bụng quá T_T
“Tiểu Lôi, ngươi cùng Tiểu Chu Tước lên xe trước, ta đi thu dọn đồ đạc sau đó từ biệt Lý bá bá một chút sẽ tới.” Ta nói với Tiểu Lôi, sau đó xoay người nói với Lý bá bá: “Lý bá bá, ta đột nhiên có việc gấp không thể cùng các người lên kinh thành được nữa. các ngươi có đại ân với Nhị Nữu, Nhị Nữu sẽ không quên-!”
“Nhị Nữu đừng nói vậy. Ngươi đã có việc gấp, Lý bá bá đương nhiên sẽ không giữ ngươi. Chỉ là, sau này Nhị Nữu tới kinh thành rồi nhớ đến thăm Lý bá bá nha.” Lý bá bá rất được thể – đáp ứng.
“Không muốn, không muốn. ta không cho tỷ tỷ đi, tỷ tỷ đồng ý theo ta rồi mà-!” Tiểu Si hình như biết ta vội vã bỏ đi, bắt đầu làm ẩm ĩ .
“Thiếu gia, người ta có việc gấp, không thể ở lâu, không được làm loạn!” Lý bá bá vừa ân cần lại vừa bất đắc dĩ dạy bảo Tiểu Si.
“Ta mặc kệ, ta mặc kệ, tỷ tỷ rõ ràng đồng ý với ta rồi mà-!” Tiểu Si dứt lời, bắt đầu nước mắt lưng tròng nhìn ta.
“Này…Tiểu Si. Tỷ tỷ lần này thật là có việc gấp. Hay là như vầy có được không, lúc đến kinh thành rồi, tỷ tỷ sẽ trở lại tìm ngươi chơi.” Ta trấn an, kỳ thật ở chung với Tiểu Si lâu như vậy, bây giờ đột nhiên phải từ biệt, trong lòng cũng có chút không nỡ. Bất quá bây giờ Đại biến thái đã đuổi đến sát nút rồi, ta cũng không thể quan tâm nhiều như vậy.
Tiểu Si không hiểu – lắc đầu, có chút tức giận, đùng đùng trở về phòng. Ta thở dài, vội vàng lên lầu tùy tiện thu dọn vài bộ quần áo rồi đi xuống.
Xe ngựa cũng đã chờ sẵn bên cạnh khách sạn. Dương Chi Hách ngồi ở phía trước xe ngựa chuẩn bị lái xe, thấy ta đi ra hất đầu bảo ta lên xe. Ta quay đầu cảm tạ Lưu quản gia đang đứng bên cạnh một lần nữa rồi vội vàng chui vào xe.
Dọc đường đi, ta đều thúc giục Dương Chi Hách nhanh lên một chút, lại nhanh lên một chút nữa. Cứ nghĩ đến vạn nhất Đại biến thái kia đuổi kịp! ta không khỏi rùng mình một cái.
“Kỳ thật, ta cảm giác được Tư Đồ tiểu tử kia đối với ngươi không tệ, hay là, ngươi ăn hắn luôn đi!” đồng chí Tiểu Dương đột nhiên trêu chọc.
Ta nhấc tay liền phát cho hắn một cái: “Ăn cái gì mà ăn, muốn ăn thì ngươi ăn đi. Lúc nào ngươi cũng chỉ giỏi nói thôi. Lần trước thấy ta bị bao thành con nhộng treo lên, thấy chết cũng không cứu, nếu không sẽ không sinh ra nhiều chuyện như vậy.”
“Khụ khụ, thật ra ta nói rất nghiêm túc. Ta thật chưa từng thấy Tư Đồ tiểu tử kia quan tâm ai như vậy, ngay cả…” đồng chí Tiểu Dương mới nói đến phân nửa tự nhiên dừng lại.
Ta đang muốn hỏi ngay cả cái gì, đồng chí Tiểu Dương đã chỉ vào phía trước, cách không xa có một quán trà nhỏ, nói: “Ta nghĩ chúng ta vội vã như vậy, chắc chắn tối đến phải qua đêm trên xe ngựa, hay ngươi đến nới đó mua một chút lương khô sẵn dùng.”
Ta nghĩ nghĩ, cũng đúng! Gật đầu đồng ý. đồng chí Tiểu Dương cho xe ngựa dừng lại. Ai ngờ, xe ngựa vừa dừng, bỗng ‘đông’ ~ một tiếng tựa như có đồ gì đó té rớt xuống đất, liến lúc đó có tiếng “Ai da ~” từ trong xe ngựa truyền ra.
Ban đầu ta tưởng Tiểu Lôi bất cẩn lại xì trum, khẩn trương vén rèm, đi vào xe ngựa nhìn lại, thấy Tiểu Lôi đang ngồi đoan đoan chính chính, vẻ mặt nhìn ta cũng đầy thắc mắc. Ta kỳ quái, nhìn về phía Dương Chi Hách. Dương Chi Hách nhảy xuống xe, đột nhiên ngồi chồm hổm xuống nhìn cái đáy xe ngựa.
“Sao lại là ngươi? Ngươi … từ lúc nào…” Dương Chi Hách kinh ngạc thét lên.
Ta nghe được đồng chí Tiểu Dương kinh hô, cũng lập tức nhảy xuống xe, hướng về đáy xe nhìn lại, đã thấy…
Tiểu Si bị té chổng vó đang từ từ cố gắng đứng lên.
 ̄□ ̄|||, không phải chứ, hắn cứ như vậy bám đáy xe theo đến đây? ! Hắn làm sao đến đây-? !
Tiểu Si thấy bị ta phát hiện, vô tội lại đáng thương nhìn ta cười cười, sau đó ra vẻ tội nghiệp nói: “Tỷ tỷ, ta, tay chân ta mỏi mệt đến không còn sức lực rồi, đi không nổi nữa.”
Ta bất đắc dĩ lại đau lòng nhìn Tiểu Si vừa rớt ra từ đáy xe ngựa. Ai, bây giờ mà quay về cũng không còn kịp rồi, không thể làm gì hơn là phân phó Dương Chi Hách dìu Tiểu Si từ đế xe ‘oạt’ một cái vào trong xe, đến kinh thành đi tìm Lý bá bá vậy.
Ta cuống quít mua một ít lương khô rồi lên xe. Vào trong xe lại thấy Tiểu Si vẫn giữ nguyên trạng thái nằm chổng vó, tay chân giơ lên cứng ngắc, đáng thương nhìn ta. Rất giống cái xác một con rùa lật ngửa nha.
Xem ra vì phải bám vào đế xe quá lâu, tay chân đều căng cứng rồi. Ta vừa bực mình vừa buồn cười, bắt đầu cùng Tiểu Lôi giúp hắn xoa bóp tay chân. Tiểu Si còn thừa dịp lúc ta cúi đầu xoa bóp cánh tay cho hắn, quay đầu hôn ta một cái, ngọt ngào nói: “Cũng là tỷ tỷ tốt nhất.” Sau đó quay đầu nhìn qua Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi kinh hãi, vội vàng ngừng tay, liên tục lui về phía sau rồi nói: “Ta…Ta phụ trách bóp chân cho hắn vậy.”
Tội nghiệp Tiểu Lôi quá, chắc bị nụ hôn kinh khủng lần trước ám ảnh. Quen được thì tốt quá, quen được thì tốt quá, ôi ~ rống rống…
Phải vất vả lắm mới giúp cho tay chân Tiểu Si bình thường trở lại. Tiểu Si nặng nề ngủ, xem ra là đã mệt muốn chết rồi. Ta thấy sắc trời chắc cũng không còn sớm bèn gọi Tiểu Lôi đi ngủ. Nhìn Tiểu Lôi và Tiểu Si nằm song song bên cạnh nhau, lòng ta thương cảm, bất giác lệ rơi đầy mặt.
Cảnh tượng đẹp thế này, đáng tiếc a, một người cũng không thể ăn, chỉ có thể ngắm nhìn! Lão Thiên, ngươi thật quá tàn nhẫn.
Dàn xếp cho Tiểu Lôi và Tiểu Si xong xuôi, ta ở trong xe ngựa cũng mơ mơ màng màng ngủ. Có lẽ đột nhiên biết được Đại biến thái đang truy đuổi sắp theo đến nơi rồi, thần kinh căng thẳng quá độ cho nên ta đã gặp ác mộng…
Trong mộng, ta chỉ cảm giác được ta chạy, chạy, chạy mãi, chạy miết, chạy đến khi cuối cùng không còn sức lực, nằm gục trên đường. Sau đó Đại biến thái liền từng bước từng bước đi tới rồi âm trầm nói với ta: “Ngươi ~ tưởng ~ ngươi ~ có ~ thể ~ chạy ~ thoát ~ sao ~!”
Ta rơi lệ, liên tục lắc đầu, chỉ thấy Đại biến thái tay trái cầm một phiến lá siêu lớn, tay phải cầm một sợi dây. Vừa âm hiểm cười vừa bức đến gần ta.
Không phải chứ, lần này là bánh chưng sao? Đầu ta tràn ngập vạch đen. Liên tục lui về phía sau, lại bị Đại biến thái đại chưởng vung lên, rắc…rắc…(tiếng gãy vỡ) – đã bị bao vây trói chặt, chỉ còn chừa lại cái đầu ở bên ngoài.
Ta vừa khóc vừa gọi: “Ngươi, cái tên…Đại biến thái này, ngươi chỉ biết bao người lại gói người thôi sao. Ngươi chờ đấy, một ngày nào đó ta sẽ báo thù-! ! ! ! ! !”
Sau đó Đại biến thái đột nhiên thân thể phóng lớn vô cùng, mặt mày âm u cười gian, trong tay cầm sợi dây đang dính trụ ta treo lên, dùng sức giật giật, sau đó mở miệng nói: “Ngươi biết bánh chưng dùng để làm gì không? Ta cho ngươi biết, bánh chứng là, uy ~ luộc ~ chín ~ !”
Tiếp theo, dưới thân ta lại đột nhiên xuất hiện một con sông nhỏ, con sông nhỏ lại đột nhiên sôi lên sùng sục, sùng sục, sau đó, ta bị ném rớt, chìm vào trong nồi!
“Không cần!” Ta đột nhiên la lớn, mới phát hiện, thì ra chỉ là một cơn ác mộng = =!
Ta trấn an vỗ vỗ ngực, lại phát hiện, ơ hay, là ta bị ảo giác sao, xe ngựa tự nhiên lại biến thành to lớn như tếh, còn nữa…Tiểu Lôi và Tiểu Si đâu?
“Không cần cái gì? Nhị Nữu? Ửm ~” Giọng nói yêu nghiệt vang lên.
Ta không thể tin – quay đầu, sau đó…liền thấy được Đại biến thái tựa vào thành giường bên kia!
Xem ra ta còn chưa tỉnh ngủ. Vì vậy ta lập tức quyết định tiếp tục ngủ đến cùng! Đây cũng chỉ là đang mơ, đây cũng là đang mơ, ta tự nhủ…
Trong xe ngựa yên tĩnh đến quỷ dị.
Năm phút sau…
Ta nhanh chóng chuyển thân bò dậy, vọt đến cửa xe ngựa vén rèm tru lên: “Dương Chi Hách ngươi… cái đồ béo phệ…dám bán đứng ta! ! ! Bán đứng ta! ! ! Bán đứng ta! ! ! (âm bị vọng lại)”
Lập tức bị một chiếc giày lật ngửa bay đập tới bay vào xe ngựa, giọng nói của đồng chí Tiểu Dương du dương truyền tới: “Chỉ có một lý do trong sáng là – bị đuổi theo…”
“Nhị Nữu có tinh lực như vậy, làm ta rất vui mừng nha.” Đại biến thái mỉm cười nhìn ta- lúc này bị giày PIA bay đến nằm trên sàn xe.
“Ngươi rốt cuộc là muốn thế nào đây!” Biết có trốn cũng vô dụng, ta đứng dậy xong dứt khoát ngồi lên giường muốn thỏa hiệp với Đại biến thái.
“Không cần tốt lắm, chỉ muốn cùng lên kinh là tốt rồi.” Đại biến thái nhìn ta trả lời.
“Ngươi không trả đũa ta?” Hoài nghi
“Nhị Nựu hy vọng ta trả đũa ngươi sao? Được, ta thỏa mãn ngươi!” Đại biến thái híp mắt, ý vị thâm trầm nhìn ta.
“Không hy vọng!” Như đinh chém sắt.
“Ta không chê phiền phức – ~!” Đại biến thái cúi người tiến đến, bức ta ép chặt người vào thành giường.
“Không thể cứu ngươi ra, ta xin lỗi.” Đại biến thái cọ đến bên tai ta, rất nhẹ rất nhẹ nói vào.
˙▽˙, gì “Ngươi nói cái gì?” Ta không nghe lầm chứ.
“Không nghe được thì thôi!” Đại biến thái rút lui, lại tựa người vào thành giường bên kia, ánh mắt phiêu dật nhìn sang hướng khác nói.
“…”
“Tiểu Si và Tiểu Lôi đâu?” Ta bắt đầu tìm đề tài, cố gắng phá vỡ cái bầu … không khí quỷ dị hiện tại.
“Ta đã điểm huyệt ngủ, bọn họ giờ vẫn còn ngủ trên xe ngựa.” Đại biến thái xuất quỷ nhập thần phối hợp trả lời.
“A.”
“…”
Trong xe lại lần nữa rơi vào sự trầm tĩnh quỷ dị.
“Vậy ngươi cũng điểm huyệt ngủ cho ta đi!” Ta đột nhiên rút gân đề nghị.
“Được!” sau đó còn không thấy Đại biến thái xuất thủ tếh nào, chỉ cảm giác trên người bị điểm hai cái, cứ như vậy gục xuống mà ngủ.
Trong nháy mắt trước khi ta gục xuống ngủ li bì, điều duy nhất ta nghĩ đến chính là, ngươi cũng điểm huyệt thật sao a…
Sau ta lại bị âm thanh Tiểu Si ồn ào đánh thức-.
“Tỷ tỷ đâu, tỷ tỷ đâu, ta muốn gặp tỷ tỷ, ta muốn gặp tỷ tỷ!” Ta nghe thấy Tiểu Si đang ở ngoài cửa xe kêu la.
“Nhị Nữu vẫn còn ngủ.” Đại biến thái lạnh lùng trả lời.
Ta bắt đầu nhìn quanh bốn phía, trong xe ngựa cũng chỉ cón lại mình ta. Đại biến thái đã đi ra ngoài. Vì vậy ta day day mắt, đi tới trước cửa xe, xốc màn lên, thấy Tiểu Si đang ồn ào trên cỗ xe ngựa đi sát phía sau xe ta, liền nói: “Tiểu Si, ngươi lại đây đi.”
Đoàn người đi đường ngừng lại.
Vì vậy…Ngoại trừ xe ngựa của đồng chí Tiểu Dương đang đuổi theo, đồng chí Thanh Y cùng Tiểu Chu Tước không biết đang ở đó vui cái gì cũng đi theo bay xung quanh đoàn xe thì Tiểu Si, Tiểu Lôi cùng Đại biến thái đều nhất tề chui vào trong xe ngựa với ta = =!
“Tỷ tỷ không kêu ngươi vào, Ti Đồ đại bá!” Tiểu Si quay qua nói với Đại biến thái, đặc biệt mấy chữ ‘Tư Đồ đại bá’ lại gằn từng tiếng từng tiếng một-.
Tư Đồ…đại bá? ! Ta giật mình nhìn Đại biến thái. Hai người bọn họ có quen biết nhau? !
“Đây là xe ngựa của ta, tam…công tử!” Đại biến thái xầm mặt nghiêm nghị – nghiến răng nghiến lợi trả lời.
“Ta… ta cảm thấy có người ở đó trong xe ngựa. Không. ..Không thoải mái.” Tiểu Lôi sợ hãi nhìn Đại biến thái cùng Tiểu Si đang chiếu tướng nhau hai mắt tóe lửa, yếu đuối nói.
“Không có việc gì, không có việc gì! Tiểu Lôi dễ thương nhất.” Dứt lời, ta đưa tay muốn nắn nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lôi.
“Khụ ~ Ửm ~!” Đại biến thái bất mãn lên tiếng.
Ta thu tay lại.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, là Tiểu Si dễ thương hay là Tiểu Lôi dễ thương?” Tiểu Si dứt khoát nhào tới trên người ta. Lại bị Đại biến thái thò thay bắt trở về.
“Đều dễ thương! Đều dễ thương!” Không khí này – Quỷ dị-.
Mặc dù xe ngựa của Đại biến thái đích thực không phải là nhỏ, nhưng bốn người ngồi chung thì thật sự là có chút phải chen lấn, đặc biệt Tiểu Si cứ muốn leo lên người ta lại cứ bị Đại biến thái lôi trở về. Náo loạn một hồi tránh không được đôi khi cũng lây đến chỗ Tiểu Lôi. Ta xem xét – cái …kia gọi mất hồn a ~
Tiểu Si cũng không vừa lòng, bũi môi nói: “Xe ngựa này ngồi vào nhiều người như vậy thật quá chật! Ti Đồ đại bá”
“Cho nên, ngươi nên cùng đứa nhỏ này trở về xe ngựa của các ngươi đi!” Đại biến thái chỉ vào Tiểu Lôi ra lệnh.
“Không đi, là tỷ tỷ gọi vào! Muốn đi thì phải là ngươi đi mới đúng. Ti Đồ đại bá” Tiểu Si nói, rất có nhịp điệu.
Ta lo lắng, nhẹ nhàng lôi áo Tiểu Si. Mặc kệ ngươi cùng Đại biến thái có quan hệ gì cũng nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Nếu như làm cho Đại biến thái tức giận … hậu quả…Vừa nghĩ vừa lo lắng nhìn sắc mặt Đại biến thái.
Đại biến thái rõ ràng bị Tiểu Si trước sau cứ gọi Tư Đồ đại bá mà kích thích lắm rồi nhưng vẫn không tức giận, ngược lại còn cười, nhỏ nhẹ: “Không được gọi là Tư Đồ đại bá nữa, phải gọi là Tư Đồ ca ca~!” Đại biến thái biểu diễn nụ cười kinh điển – có thể giết người trong nháy mắt của hắn.
“Không muốn, rõ ràng là đại bá, còn giả vờ sao! Đúng không tỷ tỷ?” Tiểu Si lập tức kháng nghị. Sau đó quay đầu trưng cầu ý kiến của ta.
Phốc ~, ta ở bên cạnh ngồi nghe, không nhịn được bật cười, Tiểu Si!…Đúng là… quá cường đại rồi!
Lại đột nhiên bị Đại biến thái ném cho một tia sắc lạnh đầy oán niệm, cảm giác không khí chung quanh ta dần dần đông lại.
“Ngươi…Ngươi đương nhiên không phải là đại bá!” Ta lập tức trả lời. Ngươi là đại thúc ~!
Đại biến thái lúc này mới vừa lòng một chút, buông tha không thèm chấp nhặt với Tiểu Si nữa. Hay là cũng cảm thấy bản thân tích cực đôi co với một đứa trẻ si ngốc cũng thật dọa người?
Trong xe cuối cùng cũng an tĩnh chốc lát.
Sau đó, Tiểu Si lại lần nữa dính đến bên người ta, Đại biến thái xuất thủ tóm Tiểu Si lại, Tiểu Si không thuận theo, xoay người tránh được, trong xe ngựa lại bắt đầu hỗn loạn lần nữa. Tiểu Lôi cẩn thận trốn tránh Tiểu Si cùng Đại biến thái, ai ngờ tránh tránh trốn trốn một hồi lại té đụng vào người ta. Chết tử tế không muốn, cái mông nhỏ của Tiểu Lôi lại ngồi trúng trên tay của ta, mà càng trùng hợp là, ngón tay trỏ của ta vừa lúc đặt ngay vào vị trí hoa cúc nhỏ của Tiểu Lôi.
Nguy rồi! Trong lòng lộp bộp vài tiếng.
“Oanh! ! ! ! ! Không sai, một tia sấm sét thẳng tắp giáng xuống, đánh thẳng vào xe ngựa.
Một lát sau, thùng xe Đại biến thái toàn bộ vỡ vụn, cả xe ngựa chỉ còn lại hai cái bánh xe, một tấm ván, Đại biến thái, Tiểu Si, Tiểu Lôi và ta bốn người ngơ ngác ngồi trên tấm ván.
“Khi dễ trẻ con, bị sét đánh đó!” Sau khi phục hồi tinh thần, ta bình tĩnh giải thích với Đại biến thái.
Xe ngựa phía trước, Thanh Y đang ngồi đánh xe dừng lại, đánh rơi cả roi ngựa, hồi lâu vẫn không động đậy. Mấy con ngựa phía trước cũng đồng loạt chậm rãi quay đầu lại nhìn chúng ta.
Trong đó có một tuấn mã lông trắng thấy ta cùng Tiểu Lôi xong đột nhiên thần kinh chấn động…hét rầm lên, bắt đầu chạy như điên. Mấy con ngực khác thấy vậy cũng bị sợ lây, cùng nhau điên cuồng chạy loạn.
Vì vậy, ta vốn đang ngồi trên tấm ván tại xe ngựa bắt đầu bị ngựa kéo bay văng đi. Trong lúc ta nhắm mắt chuẩn bị nghênh đón đau đớn, bỗng chỉ cảm thấy thân dưới tựa vào vật gì mềm mại. Ta quay đầu nhìn mới phát hiện thì ra bên trái ta tựa vào Đại biến thái còn bên phải đang tựa vào Tiểu Si!
“Cẩn thận!” ta còn chưa kịp đứng lên, chợt Đại biến thái cùng Tiểu Si đồng loạt la lên. Ta quay đầu liền thấy Tiểu Lôi cũng bị xe ngựa quăng xuống, đang rơi xuống đầu ta.
Ta phản xạ có điều kiện – muốn vươn hai tay tiếp lấy Tiểu Lôi lại vừa kịp nhớ ra! Đáng chết! Tiểu Lôi ngươi như thế nào lại lại quay cái mông vào mặt ta? ! Ta đây mà tiếp xúc nữa thì lại đột phá sao? !
Vì vậy, trong nháy mắt lúc Tiểu Lôi đang rơi xuống, ta lập tức phản ứng, vì muốn bảo vệ mặt mình không bị Tiểu lôi giáng bàn tọa xuống ngồi chồm hổm, vừa không bị sét đánh thêm lần nữa, ta bên trái nắm tay trái của Đại biến thái, bên phải nắm lấy tay phải của Tiểu Si, đồng loạt đưa về phía trước!
Đúng như ta nghĩ, tay trái Đại biến thái nâng mong phải của Tiểu Lôi, tay phải Tiểu Si nâng mông trái Tiểu Lôi. Tiếp được rồi! Chỉ là, cái mông nhỏ của Tiểu Lôi, quay thẳng vào mặt ba người chúng ta.
Sau đó, nghe một tiếng ‘Phốc…’ nho nhỏ. Tiểu Lôi hắn…ở phía sau…đang nhiên…thả rắm…
Chúng ta bốn người, cứ như vậy quỷ dị đứng hình – POSS quỷ dị – yên lặng quỷ dị.
“Các ngươi làm cai1g ì vậy hả! Còn không mau lên xe a!” Dương Chi Hách thét lên, một mình hắn một xe đang bình yên đứng trông một bên.
Thanh Y cùng với xe bị mấy con ngựa phát điên lôi kéo chạy đến một quãng xa cũng đã một mình trở về, xem ra mấy con ngựa kia đều đã chạy thoát rồi.
Kế tiếp, chúng ta không thể làm gì khác hơn là cùng nhau ngồi vào chiếc xe ngựa nhỏ mà lúc trước Lưu quản gia chuẩn bị cho dùng để chạy trốn Đại biến thái.
Bên trong xe ngựa…
Đại biến thái uể oải cúi đầu quay về bên trái, Tiểu Si uể oải cúi đầu quay về bên phải, ta uể oải ngồi chính giữa gục đầu xuống dưới.
Bên kia, Tiêu Lôi mặt mày đỏ bừng, một mực nhu nhược không ngừng nói: “Thành thật…xin lỗi. Thành thật…xin lỗi…”
Bên ngoài xe ngựa…
Dương Chi Hách nhẹ nhàng hỏi Thanh Y: “Ngươi biết bọn họ đang làm gì không vậy?”
Thanh Y lắc đầu: “Chắc bị làm cho sợ quá nên thế a…”
Bởi vì Đại biến thái và Tiểu Si không làm ầm ĩ nữa nên hành trình kế tiếp cứ an tĩnh mà nặng nề như thế. Mãi đến tối khuya, xe ngựa dừng lại trước cửa một khách sạn.
Điếm tiểu nhị nhiệt tình ra cửa nghênh đón, nhưng vừa thấy ta cùng Đại biến thái thì trợn tròn mắt!
Không sai, khách sạn này chính là cái lần đầu tiên ta cùng Đại biến thái lên kinh bị lạc chân đến tá túc!
“Cho bốn gian phòng hảo hạng.” Đại biến thái có chút mệt mỏi phân phó.
“Này…” Chưởng quầy đi ra, vừa thấy Đại biến thái, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau ót.
“Như thế nào? Không có sao? !” Đại biến thái mắt lạnh nhìn về phía chưởng quầy!
“Có! Có có có!” Chưởng quầy vừa trả lời, vừa điên cuồng đánh mắt về phía tiểu nhị. Tiểu nhị hiểu ý, lập tức giậm giậm giậm chạy lên lầu, một lát sau, một đám người ôm tay nải giậm giậm giậm chạy xuống, lao ra khỏi khách sạn…
“…”
Lúc dùng bữa, Thanh Y vội vã bới vài chén ăn thật nhanh rồi hướng Đại biến thái bẩm báo sẽ đi chuẩn bị xe ngựa mới, sau đó rời đi.
đồng chí Tiểu Dương rốt cuộc cũng tìm được cơ hội mở miệng hỏi đến: “Các ngươ vừa rồi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Sẽ không thật sự bị sét đánh đến ngu ngốc chứ?”
đồng chí Tiểu Dương lời vừa thốt ra khỏi miệng, Đại biến thái đang gắp thức ăn liền dừng tay, Tiểu Si phẫn nộ nhìn qua Tiểu Lôi, mặt Tiểu Lôi lập tức lại đỏ bừng – chỉ hận không thể chui đầu xuống gầm bàn trốn đi.
“Tên béo phệ, ngươi ít nói chút đi, ta còn chưa tính toán với ngươi đâu!” Ta cự tuyệt trả lời đồng chí Tiểu Dương sau đó cố tình chuyển đề tài.
“Này…Không thể trách ta, nếu chỉ có mình ngươi ta mang ngươi chạy thì không thành vấn đề! Đằng này còn có Tiểu lôi và…” đồng chí Tiểu Dương còn chưa nói xong đã bị ta cùng Đại biến thái lạnh lùng trừng mắt nhìn lại!
Việc Tiểu Chu Tước đi theo, ta cũng không nói cho Đại biến thái biết. Trong mắt hắn nhiều nhất cũng chỉ thấy ta ngẫu nhiên nhìn một con chim nhỏ đậu ven đường, thiếu chút nữa đã bị Dương Chi Hách tuôn ra luôn.
Đại biến thái lại ăn tiếp vài chén rồi nahnh tay để bát xuống, sau đó hướng ta phân phó.
“Lát nữa hầu hạ ta tắm rửa.”
“Cái gì? Lại tới!” Ta thiếu chút nữa té ngã.
“Không được, không được. Tỷ tỷ lát nữa phải giúp ta tắm rửa! Tư Đồ đại bá tự mình tắm đi.” Tiểu Si nghe Đại biến thái nói xong lại bắt đầu kêu la.
Ta… ta lúc nào nói sẽ giúp ngươi tắm rửa…
Đồng chí Tiểu Dương tự nhiên có hứng thú nhìn Đại biến thái và Tiểu Si rồi lại nhìn ta, tựa hồ rất hiếu kỳ muốn biết ta sẽ trả lời thế nào.
“Nếu không…các ngươi cùng nhau tắm được không?” Ta yếu ớt đề nghị. Ách ~ ta thừa nhận, là ta cố ý đề nghị như vậy-!