"Sao lại không ăn? Nhìn tôi thì sẽ no sao?" Trình Tự Cẩm giơ ly rượu đỏ lên huơ huơ, liếc mắt nhìn cô, chế giễu.
Tô Nhan cau mày, nhìn lướt qua bàn thức ăn phong phú trước mặt, được rồi, xem như bồi thường cho mấy ngày vất vả khổ cực gần đây của cô đi, cô phải ăn lại cho đủ vốn.
Cô vừa suy nghĩ đã bắt đầu hạ thủ, không thèm để ý đến gì nữa mà bắt đầu ăn, không nhanh không chậm, không quá ưu nhã nhưng cũng không đến nỗi chật vật.
Mà cả bàn này, hình như người kia cũng không hề động tới, chỉ nhìn cô ăn.
Tô Nhan ăn đủ rồi mới ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trong chén anh rất sạch sẽ, món nào cũng không động tới, không khỏi nhướng mày nhìn về phía anh ta, khó hiểu hỏi.
"Sao anh không ăn?"
Trình Tự Cẩm nhìn cô tranh thủ lúc rãnh hỏi hắn một câu rồi lại cúi đầu ăn tiếp, khóe miệng không khỏi cong lên, giọng nói cũng mềm xuống vài phần.
"Tôi ăn rồi."
Nghe vậy, Tô Nhan cũng chỉ gật đầu một cái, lại nhét một miếng trái cây vào miệng, sau đó ngẩng đầu, nhanh chóng nuốt thứ trong miệng xuống, nhìn sang anh.
"Nếu anh đã ăn rồi sao lại còn bắt tôi phải đi với anh?"
Trình Tự Cẩm nhìn vẻ mặt vừa nãy còn ăn đến quên cả trời đất giờ đã khổ như nuốt phải Hoàng liên của cô, để ly rượu xuống, híp mắt nhìn cô, hỏi ngược lại.
"Em nghĩ sao?"
Cô nghĩ sao? Cô nghĩ là...
"Khụ, anh, không phải anh thật sự định ném tôi ở đây để tôi trả tiền đấy chứ?" Nói xong, Tô Nhan nhìn lướt qua bàn ăn đã gần hết, đau lòng không thôi, nếu cô thật sự bị ném lại đây, chắc toàn bộ tiền của cô đều phải đổ hết vào bữa ăn này mất.
Nhưng đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của cô mà.
Lạ là anh ta không hề phản ứng lại chút nào...
Tô Nhan tức giận đặt đồ ăn xuống, cau mày nhìn chằm chằm anh, cắn răng nói: "Tổng giám đốc Trình, anh làm như thế là rất không đạo đức, anh là khách quen ở đây, nếu anh ném tôi lại chỗ này, sẽ rất khó coi."
Trình Tự Cẩm nhìn bộ dạng như thịt trên người sắp rớt ra của cô, cười nói: "Ăn xong rồi?"
"Xong rồi." Tô Nhan nhanh chóng nhìn lướt qua bàn ăn, không phải không muốn ăn tiếp, chỉ là cô đã no lắm rồi.
Trình Tự Cẩm đứng lên định đi, Tô Nhan thấy thế thì lập tức bám theo, có thể nói là một tấc cũng không rời.
Trình Tự Cẩm cảm giác được sau lưng đang có người bám sát vào mình, cười khẽ một tiếng, đi tới trước quầy thanh toán cầm bút máy lên phóng khoáng ký một chữ như rồng bay phượng múa.
Mãi cho đến khi ra khỏi nhà hàng, Tô Nhan mới nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy anh lấy di động ra trầm giọng nói: "Lái xe tới đây đi."
Nhìn bàn tay to của anh ta, Tô Nhan không khỏi thầm than, cái tay này thật đẹp, vừa hái ra tiền, còn có thể...
Tán gái...
Ngắt điện thoại, anh ghé mắt, chống lại ánh mắt của Tô Nhan, nhướng mày, dáng vẻ có gì thì mau nói.
Khóe miệng Tô Nhan giật giật: "Chuyện đó, tổng giám đốc Trình, tối nay anh dẫn tôi đi ăn nhiều món ngon như vậy, anh có mục đích gì?"
Trình Tự Cẩm nghiêng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong chốc lát, khuôn mặt này không thua kém gì với những cô gái trước kia của anh, thậm chí có thể nói là hơn hẳn một bật, cô gái trước mắt mang đến cho anh cảm giác rất đặc biệt.
Anh kéo lấy eo cô, dưới cái nhìn trừng trừng của cô mà ghé sát vào lỗ tai cô, mấp máy môi.
"Muốn ngủ với em, có tính là mục đích không?"
Nghe vậy, Tô Nhan sửng sốt hồi lâu, đến khi cô kịp phản ứng thì anh đã buông cô ra.
"Lên xe."
Tô Nhan cắn răng nghiến lợi nhìn Trình Tự Cẩm khom người ngồi vào xe, hít sâu một hơi nói: "Tổng giám đốc Trình, cám ơn bữa tối của anh, tôi tự về là được rồi."
Trình Tự Cẩm như không nghe thấy, sau khi chui vào xe cũng không hề nhìn cô.
"Phu nhân, mời lên xe."
"Sao lại không ăn? Nhìn tôi thì sẽ no sao?" Trình Tự Cẩm giơ ly rượu đỏ lên huơ huơ, liếc mắt nhìn cô, chế giễu.
Tô Nhan cau mày, nhìn lướt qua bàn thức ăn phong phú trước mặt, được rồi, xem như bồi thường cho mấy ngày vất vả khổ cực gần đây của cô đi, cô phải ăn lại cho đủ vốn.
Cô vừa suy nghĩ đã bắt đầu hạ thủ, không thèm để ý đến gì nữa mà bắt đầu ăn, không nhanh không chậm, không quá ưu nhã nhưng cũng không đến nỗi chật vật.
Mà cả bàn này, hình như người kia cũng không hề động tới, chỉ nhìn cô ăn.
Tô Nhan ăn đủ rồi mới ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trong chén anh rất sạch sẽ, món nào cũng không động tới, không khỏi nhướng mày nhìn về phía anh ta, khó hiểu hỏi.
"Sao anh không ăn?"
Trình Tự Cẩm nhìn cô tranh thủ lúc rãnh hỏi hắn một câu rồi lại cúi đầu ăn tiếp, khóe miệng không khỏi cong lên, giọng nói cũng mềm xuống vài phần.
"Tôi ăn rồi."
Nghe vậy, Tô Nhan cũng chỉ gật đầu một cái, lại nhét một miếng trái cây vào miệng, sau đó ngẩng đầu, nhanh chóng nuốt thứ trong miệng xuống, nhìn sang anh.
"Nếu anh đã ăn rồi sao lại còn bắt tôi phải đi với anh?"
Trình Tự Cẩm nhìn vẻ mặt vừa nãy còn ăn đến quên cả trời đất giờ đã khổ như nuốt phải Hoàng liên của cô, để ly rượu xuống, híp mắt nhìn cô, hỏi ngược lại.
"Em nghĩ sao?"
Cô nghĩ sao? Cô nghĩ là...
"Khụ, anh, không phải anh thật sự định ném tôi ở đây để tôi trả tiền đấy chứ?" Nói xong, Tô Nhan nhìn lướt qua bàn ăn đã gần hết, đau lòng không thôi, nếu cô thật sự bị ném lại đây, chắc toàn bộ tiền của cô đều phải đổ hết vào bữa ăn này mất.
Nhưng đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của cô mà.
Lạ là anh ta không hề phản ứng lại chút nào...
Tô Nhan tức giận đặt đồ ăn xuống, cau mày nhìn chằm chằm anh, cắn răng nói: "Tổng giám đốc Trình, anh làm như thế là rất không đạo đức, anh là khách quen ở đây, nếu anh ném tôi lại chỗ này, sẽ rất khó coi."
Trình Tự Cẩm nhìn bộ dạng như thịt trên người sắp rớt ra của cô, cười nói: "Ăn xong rồi?"
"Xong rồi." Tô Nhan nhanh chóng nhìn lướt qua bàn ăn, không phải không muốn ăn tiếp, chỉ là cô đã no lắm rồi.
Trình Tự Cẩm đứng lên định đi, Tô Nhan thấy thế thì lập tức bám theo, có thể nói là một tấc cũng không rời.
Trình Tự Cẩm cảm giác được sau lưng đang có người bám sát vào mình, cười khẽ một tiếng, đi tới trước quầy thanh toán cầm bút máy lên phóng khoáng ký một chữ như rồng bay phượng múa.
Mãi cho đến khi ra khỏi nhà hàng, Tô Nhan mới nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy anh lấy di động ra trầm giọng nói: "Lái xe tới đây đi."
Nhìn bàn tay to của anh ta, Tô Nhan không khỏi thầm than, cái tay này thật đẹp, vừa hái ra tiền, còn có thể...
Tán gái...
Ngắt điện thoại, anh ghé mắt, chống lại ánh mắt của Tô Nhan, nhướng mày, dáng vẻ có gì thì mau nói.
Khóe miệng Tô Nhan giật giật: "Chuyện đó, tổng giám đốc Trình, tối nay anh dẫn tôi đi ăn nhiều món ngon như vậy, anh có mục đích gì?"
Trình Tự Cẩm nghiêng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong chốc lát, khuôn mặt này không thua kém gì với những cô gái trước kia của anh, thậm chí có thể nói là hơn hẳn một bật, cô gái trước mắt mang đến cho anh cảm giác rất đặc biệt.
Anh kéo lấy eo cô, dưới cái nhìn trừng trừng của cô mà ghé sát vào lỗ tai cô, mấp máy môi.
"Muốn ngủ với em, có tính là mục đích không?"
Nghe vậy, Tô Nhan sửng sốt hồi lâu, đến khi cô kịp phản ứng thì anh đã buông cô ra.
"Lên xe."
Tô Nhan cắn răng nghiến lợi nhìn Trình Tự Cẩm khom người ngồi vào xe, hít sâu một hơi nói: "Tổng giám đốc Trình, cám ơn bữa tối của anh, tôi tự về là được rồi."
Trình Tự Cẩm như không nghe thấy, sau khi chui vào xe cũng không hề nhìn cô.
"Phu nhân, mời lên xe."