Sau khi Tô Diệu Mạn xem xong tin tức, thở dài một tiếng, nhìn Tô Nhan đang diễn cách đó không xa.
“Nhan Nhan, em đúng là vẫn còn chưa làm cho Cẩm động lòng với em một chút sao? Đâu thèm lòng trắc ẩn.”
Cô biết, chuyện Bạch Khuynh nhìn như giải quyết, nhưng là cô biết, không đơn giản như vậy, vì một chuyện thượng vị (vị trí trên) như vậy, người phụ nữ làm ra được loại chuyện này, sao cứ cam tâm lui ẩn như vậy?
Sau lưng của cô ta nhất định là có người chống đỡ cô ta.
Mà năng lực người kia lớn đến nỗi làm cho Bạch Khuynh chủ động tạm thời thoái ẩn vòng luẩn quẩn tràn đầy hào quang này.
Tô Diệu Mạn nhìn Tô Nhan đang diễn ở đối diện, chuẩn bị tiến vào trạng thái quay phim, mày vừa động, hình như nghĩ đến một cách không tính là cách, nếu...
Cầm điện thoại ra, quay lại một đoạn phim ngắn Tô Nhan diễn hôn tình cảm mãnh liệt * với nam chính gửi qua cho Trình Tự Cẩm, Tô Diệu Mạn nhìn chăm chú di động chốc lát, nhưng làm cho cô thất vọng rồi, đầu kia không có bất kì phản ứng gì.
Ánh mắt Tô Diệu Mạn phức tạp bất đắc dĩ nhìn về phía Tô Nhan, Nhan Nhan, chị Diệu Mạn thật sự bất lực, Cẩm cố chấp, không ai có thể thay đổi.
Chị Diệu Mạn hi vọng em có thể thay đổi bao nhiêu, nhưng là cô nghĩ đơn giản rồi.
Nhưng Tô Diệu Mạn không biết, vốn Trình Tự Cẩm đang họp ở Chính Hằng khi nhận được tin nhắn Tô Diệu Mạn gửi đi, sắc mặt vừa thay đổi một phen, tất cả căn phòng hội nghị hiểu biết tính tình vị chủ này mọi người ưỡn thẳng sống lưng.
Trong video clip, Tô Nhan bị một người đàn ông đè trên giường lớn kịch liệt ôm hôn, áo sơ mi trắng bị dùng lực kéo ra, bờ vai khêu gợi liền trần trụi lộ ra, người đàn ông không ngừng hôn lên vai Tô Nhan, vẻ mặt hai người đều đã cực kỳ khát vọng, đều đã rất vội vàng, nhiệt tình.
Hàn Lỗi đứng ở sau người Trình Tự Cẩm, liếc mắt một cái đã nhìn thấy nội dung trong clip, không khỏi hung hăng giật giật khoé môi, nhìn như vậy, là quay phim.
Cảnh nóng này, cũng quá tình cảm mãnh liệt, làm cho giống thật sự, không phát hiện đại tổng giám đốc nhà hắn đều đã đen mặt sao?
“Tổng, tổng giám đốc?” Đang ở họp báo cáo nhân viên làm việc nhìn mặt Trình Tự Cẩm đen, sợ tới mức nói chuyện đã cà lăm, cho rằng chính mình làm không tốt, làm lỗi.
Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ híp hai tròng mắt, nhìn video clip gián đoạn chỗ đặc sắc nhất, điều này làm cho sắc mặt Trình Tự Cẩm đen giống như than đen, tất cả căn phòng hội nghị đều trở nên lạnh lẽo vì anh toả ra khí lạnh.
“Tan họp.” Lạnh giọng nói hai chữ này liền đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Để lại một đám người đưa mắt nhìn nhau, cả đám đều không biết đã xảy ra cái gì, làm sao đã biến thành như vậy, một đám mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng thống nhất trừng về phía Hàn Lỗi.
Vẫn là lần đầu Hàn Lỗi nhận được lễ chú mục (1) của cấp cao, khoé mắthơi co lại, tiếng nói rõ ràng nói: “Vậy mọi thứ, Trình tổng còn có chuyện, hội nghị hôm nay đến đây thì kết thúc, ngày mai lại tiếp tục, các vị đi tốt.”
(2) lễ chú mục: nói về lễ nghi gặp mặt nhìn kỹ đối phương, cũng là một trong các nghi thức chào theo kiểu quân đội.
Nói xong, Hàn Lỗi liền xoay người đi trước thuận tiện đi.
Mà studio, thật ra cảnh nóng đã dừng ở đây, chẳng qua là Tô Diệu Mạn làm kẹt movie slate (3) khi đạo diễn định kêu.
(3) movie slate: Là vật dụng không thể thiếu khi sản xuất phim, nó sẽ giúp người dựng phim biết đoạn phim đó thuộc cảnh nào, lần quay thứ mấy, phân đoạn nào được quay vào ngày bao nhiêu?. (Theo mình thấy nó là cái mà đạo diễn cầm xong hô 'cut' đó. Nhưng mình không biết dịch tiếng việt ra là gì. Câu này mình cũng không chắc có dịch đúng ko đâu nhé. Xin các bạn thứ lỗi.)
Sau nửa giờ, Tô Nhan đang muốn chuẩn bị diễn dưới một trận mưa, hai người đã đứng ở trong mưa, vừa thâm tình vừa đau khổ nhìn nhau,
Khi Trình Tự Cẩm đi vào nhìn đến đã là một cảnh như thế này, toàn thân Tô Nhan quần lụa trắng mỏng dán chặt vào người, đường cong của dáng người gợi cảm rõ ràng lộ ra.
Nhưng một giây sau làm cho sắc mặt anh triệt để đen đi.
Chỉ thấy người đàn ông cùng đứng trong mưa đột nhiên tiến lên, ôm chặt Tô Nhan vào trong ngực, bắt đầu cúi đầu hôn xuống.
Mà lúc bắt đầu Tô Nhan kháng cự, đến cuối cùng không kìm lòng được hôn trả, nhìn qua kích động không thôi.
Xung quanh mọi người nhìn diễn hết sức chăm chú, chỉ có Tô Diệu Mạn thấy Trình Tự Cẩm vào một khắc kia khi anh đi vào, nhìn thấy anh gắt gao nhìn chằm chằm Tô Nhan.
Sắc mặt lại vẫn rõ ràng không hờn giận, ngay từ đầu có phần ngơ ngác, lập tức liền nhếch môi đỏ mọng lên, cũng không phải không chú ý như thế, ít nhất, anh trông mong đã chạy tới rồi.
Tô Diệu Mạn quyết định nhìn trước một chút.
“Cut, quá tuyệt vời, nụ hôn của hai người diễn rất chuyên nghiệp, có phải có người * hay không?” Tâm tình đạo diễn thật tốt, hôm nay cũng chưa cắt, thuận miệng nói đùa.
Trái lại Tô Nhan, khuôn mặt có chút đỏ lên, xoắn khăn tắm, xấu hổ nhìn vai nam chính cười cười.
Vai nam chính là nam diễn viên hot nhất hiện nay, Lăng Việt.
Lăng Việt nhìn khuôn mặt đỏ mệt mỏi của Tô Nhan, ánh mắt có chút biến hoá, tuỳ ý cười mị hoặc nói: “Đạo diễn, tôi đây là không kìm lòng được.”
“Hô hô, phải không? Có thể làm cho anh người đàn ông đã hôn qua vô số tiểu cô nương không kìm lòng được, Tô Nhan của chúng ta thật là lợi hại.”
Tô Nhan nghe sắc mặt càng ngày càng đỏ, cô biết, không thể tránh được diễn hôn, cảnh nóng, chẳng qua là vẫn có chút thẹn thùng.
Ánh mắt Lăng Việt nhìn Tô Nhan sáng lên, vì vài lần tiếp xúc thân mật với cô thân thể anh ta rõ ràng có biến hoá, trước đây chưa từng xảy ra, có lẽ ban đầu, sẽ có phản ứng, nhưng từng trải nhiều như vậy, sớm trở nên bình tĩnh.
Bây giờ lại bị Tô Nhan châm lửa...
Hai tròng mắt Trình Tự Cẩm nheo lại, nhìn lướt qua Lăng Việt nhìn Tô Nhan, đi tới.
“Ô, Trình tổng đến đây...”
Đạo diễn vừa nghe, cũng liền vội vàng xoay người đi tới.
“Trình tổng, hôm nay người như thế nào...” Vẻ mặt đạo diễn đang cười nói xong, phát hiện hình như sắc mặt vị đại tổng giám đốc này không tốt lắm, còn hai tròng mắt đang nguy hiểm nhìn chằm chằm người ướt * của Tô Nhan.
Đạo diễn thông minh lanh lợi nháy mắt đã hiểu rõ, nuốt nước miếng.
Tô Nhan nghe nói, cũng quay đầu nhìn lại, miệng lộ nụ cười.
“A Cẩm, anh đã đến rồi.”
Môi mỏng của Trình Tự Cẩm mím lại, hai tròng mắt thâm sâu nhìn chằm chằm môi đỏ mọng mềm mại của cô, rõ ràng cho thấy bị chà đạp * chà đạp, sắc mặt lại âm trầm.
Tô Nhan thấy sắc mặt anh không vui, hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Trình Tự Cẩm chỉ giơ tay, nhẹ nhàng mơn trớn môi đỏ mọng của cô, ánh mắt càng nguy hiểm hơn.
“Em để cho người đàn ông khác hôn em?”
“...” Tô Nhan sửng sốt, nhìn mặt anh đen thậm tệ, nhất thời hiểu ra, không ngờ vừa rồi anh thấy quay cảnh cô hôn như thế, cho nên sắc mặt mới đen như vậy?
Khoé miệng Tô Nhan căng lên, không gạt ngón tay của anh không ngừng ma xát trên môi cô, chỉ nhẹ giọng mở miệng nói: “Đây, đây không phải đang quay phim sao?”
“Quay phim?” Trình Tự Cẩm trầm thấp nói ra hai chữ này.
Nhưng Tô Nhan lạnh run một cái, vốn cánh môi đã nóng rát, nay càng nóng rát, lại không dám nói cái gì, bởi vì trong mắt người nào đó không vui rõ ràng như thế.
Lúc này Lăng Việt cũng thấy Trình Tự Cẩm, nhìn hành động thân mật của hai người, tuấn mi (mày đẹp) nhíu lại.
Trình Tự Cẩm không cho anh ta một ánh mắt, chỉ kéo tay của cô đi đến phòng nghỉ, trầm giọng nói: “Không được quấy rầy.”
“A, dạ dạ Trình tổng, người từ từ đến...” Đạo diễn ứa mồ hôi lạnh nói.
“Ài, A Cẩm, anh, em, em còn muốn quay phim...”
Lăng Việt đi vào với đạo diễn, nhìn bóng lưng hai người rời đi thấp giọng hỏi: “Người đàn ông kia là Trình Tự Cẩm.”
“Ừ, cậu chưa từng thấy anh ta sao? Một nửa công ty Đại Ngôn của cậu đều là của anh ta.” Đạo diễn lau mồ hôi lạnh trên trán nhìn Lăng Việt đến.
Lăng Việt chỉ lắc đầu nói: “Không sao có cơ hội gặp.”
“Là sao, một lúc sau tôi giới thiệu gặp mặt cho cậu, sau này có lợi cho cậu.”
“Là sao?” Lăng Việt chỉ nhíu mày, Tô Nhan là người phụ nữ của Trình Tự Cẩm, có phần đáng tiếc, anh vẫn rất có hứng thú đối với Tô Nhan, xem ra, người phụ nữ Tô Nhan này quả thực có sức hấp dẫn, chẳng thế thì làm sao có thể cả người đàn ông như Trình Tự Cẩm cũng bị hấp dẫn.
Phòng nghỉ, Tô Nhan bị Trình Tự Cẩm trực tiếp đè ở trên cửa.
“Nghe nói em muốn quay phim mới?” Người đàn ông trầm giọng nói ngay trên cổ cô.
“Đúng.”
“Nghe nói, có diễn *, còn có ... Đúng là diễn?” Người đàn ông lại trầm giọng hỏi.
“Vâng, đúng vậy...” Người phụ nữ bắt đầu run lên.
“A, bà xã, đức hạnh (4) của em đâu? Ranh giới cuối cùng của em đâu?”
(4) đức hạnh: nguyên văn là tiết tháo.
“ Trình Tự Cẩm, anh đủ rồi, đức hạnh và ranh giới cuối cùng của anh ở đâu thì của em ở đó.”
“Bà xã, đều đã vỡ hết ở trong miệng nhỏ phía dưới của em rồi.”
“...”
Toàn thân Tô Nhan có chút run rẩy, bởi vì, tay của người nào đó không ngừng ma xát trên thân thể ướt sũng của cô, làm cho thân thể của cô dần nóng lên.
Không khỏi hơi cáu nói: “Trước tiên anh cách xa em một chút, nơi này là studio, có phải anh không mang đức hạnh và ranh giới cuối cùng ra ngoài không?”
Trình Tự Cẩm nhìn tóc cô nhỏ giọt nước, ánh mắt càng trầm hơn, thân thể trực tiếp đè lên thân thể của cô, sự ẩm ướt truyền đến trên người anh, tiếng nói trầm thấp nói.
“Ở trước mặt của người đàn ông của em em lại hôn người đàn ông khác đến khó bỏ khó phân biệt, như vậy được chứ? Hử?” Nói xong, cái tay không an phận đã cầm ngực mềm mại của cô.
Làm cho Tô Nhan nhẹ nhàng kêu * ra tiếng.
“Không...”
“Không muốn cái gì? Anh thấy em rất nhập vai, rất hưởng thụ, tối hôm qua không thoả mãn em sao? Hả?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan đỏ bừng không thôi, đồ hoá trang đã bị anh đẩy ra không ít, vẫn còn không chờ cô mở miệng nói cái gì, môi đỏ mọng đã bị hôn, sau một giây, cơ thể đã căng cứng, tiến vào...
Tô Nhan kinh ngạc trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Trình Tự Cẩm, lúc này, hai tròng mắt của anh nộ khí ngút trời, đến nỗi nóng cái gì, sợ là cũng có.
“Không nghe lời như vậy, có phải nên phạt hay không? Hả?” Tiếng nói trầm thấp hơi thô của Trình Tự Cẩm, không nói một câu, liền đi vào thật mạnh.
“Ưm, ưm không...”
Editor: dohuyenrua
Trình Tự Cẩm hoàn toàn không kịp phản ứng, càng không muốn người phụ nữ Tiết Cầm Cầm này đột nhiên đến phòng làm việc của anh, một đôi mắt chậm rãi mở ra, hai tròng mắt sâu nhìn lướt qua hai người đàn ông theo vào phía sau cô, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Ánh mắt cực kì lạnh lẽo nhìn lướt qua Hàn Lỗi ngây như phỗng ở một bên.
Hàn Lỗi nhất thời giật mình, vội vàng lấy khăn tay ra đưa tới.
Mà Trình Tự Cẩm lại không nhận, chỉ đứng lên lùi về phía sau từng bước, cởi áo vét ra, treo ở trên cánh tay, lúc này mới nâng mắt nhìn về phía Tiết Cầm Cầm, nhưng không mở miệng.
Tiết Cầm Cầm thấy vẻ mặt anh đạm mạc, vừa nghĩ tới sáng nay Tô Nhan tránh ở phòng vệ sinh khóc, lửa giận liền xông lên.
"Anh nhìn cái gì mà nhìn, tôi cho anh biết, hắt muối là anh được lợi rồi, tên hỗn đản anh, tra nam (tra: cặn bã), tôi cảnh cáo anh, nếu lại có lần sau, nếu anh để cho tôi thấy Nhan Nhan rơi nước mắt vì anh, lần sau tôi sẽ hắt axit sunfuric, để anh liều mạng không nể mặt khắp nơi lưu tình, dám? Cũng không sợ được rồi nhị đệ của anh mắc bệnh truyền nhiễm."
"Phốc..." Rốt cục, vẫn là Quyền Hạ đang xem cuộc vui sau khi nghe thấy lần này Tiết Cầm Cầm hào sảng chí khí nói rốt cục không nhẫn nại được cười ra tiếng. Nhìn bóng lưng Tiết Cầm Cầm tràn ngập ý chí chiến đấu nghiền ngẫm không thôi.
Ngay cả Cố Nghị luôn luôn thờ ơ như băng với việc không liên quan đến mình, khi nghe lời nói của Tiết Cầm Cầm khoé môi cũng hơi nhếch lên.
Hai người này là sung sướng, có người phiền muộn.
Sau khi Trình Tự Cẩm nghe xong lời nói của Tiết Cầm Cầm, nhìn thoáng qua Hàn Lỗi, Hàn Lỗi hiểu ý, vội vàng xoay người, thấy hai ngườiQuyền Hạ và Cố Nghị rất nhanh gật gật đầu rồi rời khỏi chỗ thị phi này.
Vửa rồi xảy ra chuyện gì? Ánh mắt của anh ( Hàn Lỗi ) không có vấn đề chứ?
Đại tổng giám đốc nhà bọn họ vậy mà lại bị người hắt muối?
Đợi cho Hàn Lỗi rời đi, Tiết Cầm Cầm lại tiếp tục hung tợn nói: "Tôi cho anh biết, nếu anh không thích Nhan Nhan, như vậy anh đồng ý với cô ấy, kí tên vào thoả thuận li hôn, nếu không phải, anh không muốn li hôn nhưng lại xằng bậy cùng với phụ nữ khác ở bên ngoài, tôi là người đầu tiên cho anh đẹp mặt, nếu trước kia anh ở bên ngoài như thế nào không có liên quan đến tôi, nhưng anh đã hứa hẹn với Nhan Nhan sau này chỉ có một mình cô ấy, lại còn đi khách sạn với người phụ nữ khác làm chuyện xằng bậy, lần sau tôi dùng pháo nổ rơi nhị đệ của anh, không tin, chúng ta đi xem, tra nam, khốn khiếp ( con rùa ), phi..."
Nói xong, Tiết Cầm Cầm nhất thời cảm giác hết giận hơn phân nửa, tối hôm đó cô đã nghĩ như vậy, rốt cục hôm nay thấy bộ dáng Tô Nhan rơi lệ nhịn không được, đầu óc phát điên bỏ chạy đến đây.
Quay người lại, thấy hai người đàn ông phía sau chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, nhất thời cô cảm thấy da đầu tê rần, lập tức dời ánh mắt dừng ở trên cửa, tứ chi cứng ngắc đi ra ngoài.
Nếu ánh mắt của cô thoáng di chuyển một chút, cô sẽ phát hiện ánh mắt Cố Nghị nhìn cô có chút khác.
Đợi cho Tiết Cầm Cầm rời đi, Quyền Hạ cười to ra tiếng, cười vui cởi mở, rất là vui vẻ.
"Ha ha, cười chết ta, cô nương kia ở đâu ra? Cẩm, thế nào, cảm giác bị người khác hắt muối như thế nào? Bị người chỉ vào mũi mắng như thế nào?"
Như thế nào? Có thể như thế nào? Đời này đây là lần thứ hai, lần đầu tiên là ngày hôm qua, bộ dáng Tô Nhan ngồi trên giường bệnh thở hổn hển, nói tuyệt đối không thể kém hơn lần này.
Nghĩ đến Tô Nhan, ánh mắt Trình Tự Cẩm u ám, để áo vét ở một bên, nhìn lướt qua hai người giọng nói lạnh lùng nói: "Rất vinh hạnh giải trí cho hai vị."
Hai người đi đến ngồi xuống trên ghế sô pha, Quyền Hạ nhíu mày tràn ngập nghiền ngẫm nhìn bạn tốt hỏi: "Cậu làm gì Tô tiểu thư người ta? Làm cho bạn tốt của người ra cũng dám chạy đến công ti chỉ vào mũi của cậu mắng?"
Sau khi Cố Nghị chậm rãi ngồi xuống, khó có được mở miệng nói: "Tai điếc sao? Không nghe là cậu ấy ở bên ngoài đi khách sạn với phụ nữ khác bị bắt sao?"
"A? Anh em, nén bi thương, đây thật đúng là bất hạnh trong bất hạnh." Quyền Hạ nghe nói ý tứ hàm xúc nói một câu.
Mà Trình Tự Cẩm chỉ cởi bỏ caravat đổ muối ra, thản nhiên quét mắt nhìn hai người một cái, nghe hai người trêu chọc, rốt cục sắc mặt lại nặng nề.
"Không có việc gì? Không có việc gì thì cút đi."
"U, đây là thẹn quá hoá giận? Vậy cũng không nên trút giận vào hai anh em chúng tôi đi?" Ý cười trên khoé môi Quyền Hạ liên tục, thể hiện rõ là muốn trêu chọc anh ( Trình Tự Cẩm).
Lúc này sắc mặt Trình Tự Cẩm đen như than, Hàn Lỗi đẩy cửa vào bưng cà phê, thật cẩn thận đặt trên bàn trà.
"Luật sư Quyền, phiên dịch Cố, mời dùng."
Cố Nghị nâng cà phê lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm liền tiếng nói lạnh nhạt nói: "Lần đầu tiên tớ nhìn thấy Cẩm kinh ngạc."
Quyền Hạ cũng nâng cà phê lên uống một ngụm khẽ cười nói: "Tớ nhớ thì cũng vậy."
Một bên, Hàn Lỗi đang nghĩ, hai vị ông chủ này thật đúng là to gan, không muốn sống, trước mặt đại tổng giám đốc nhà bọn họ liền thảo luận đại tổng giám đốc nhà họ như vậy.
Lúc này có phải nên rút lui sẽ an toàn không?
"Trợ lí Hàn."
"A? Luật sư Quyền." Hàn Lỗi lấy lại tinh thần nhìn vẻ mặt tươi cười của người đàn ông, vội vàng rung hồi chuông báo động, nhưng hình như có chút chậm.
"Trợ lí Hàn cũng là lần đầu tiên thấy Cẩm bị bực bội sao?"
"..." Hàn Lỗi chỉ cảm thấy có ba đạo sấm sét bổ xuống dưới, khoé môi sớm co rút không thôi.
Vấn đề này, vấn đề này...
Anh thật sự có thể trả lời sao?
Lúc này khuôn mặt Hàn Lỗi không có biểu cảm gì, nhưng khoé môi co rút đang chứng minh tâm tình anh đã sắp bùng nổ, nhìn qua rất thú vị.
"Rất khó trả lời sao? Thấy vẻ mặt này của anh hình như... không phải lần đầu tiên." Quyền Hạ nhìn vẻ mặt Hàn Lỗi càng cứng ngắc trêu ghẹo nói.
Đầu óc Hàn Lỗi vừa co lại, xác thực không phải lần đầu tiên, từ lúc phu nhân đến rất nhiều lần.
Ánh mắt lén lút nhìn về phía đại tổng giám đốc nhà mình, vừa vặn thấy đại tổng giám đốc ném một ánh mắt âm u lạnh lẽo lại đây, thân thể Hàn Lỗi lập tức thẳng người.
"Cái kia, tôi còn có vài tài liệu quan trọng phải xử lí, tôi bận đi ra ngoài trước." Nói xong, khuôn mặt cứng ngắc liền gật đầu với ba người rồi lập tức lùi lại đi ra ngoài.
Quyền Hạ thấy thế cười ha ha, đầu tiên là lướt qua vẻ mặt lạnh nhạt của Cố Nghị, lại nhìn lướt qua vẻ mặt âm u lạnh lẽo của người đàn ông, lẩm bẩm.
"Ai, tôi thật sự hoài nghi, tôi là đàn ông như ánh mặt trời làm sao có thể trở thành anh em với hai khối băng? Đây thật sự là làm cho tôi không thể tưởng tượng."
Dứt lời, thấy hai người đồng thời nhìn lướt qua.
Quyền Hạ chỉ nhún vai, cơ thể tới gần sô pha, nhàn nhã bắt chéo chân, ánh mắt bình tĩnh nhìn người đàn ông ở trên ghế xoay.
"Vị kia nhà cậu ra sao?"
Ánh mắt Trình Tự Cẩm chỉ u ám giọng nói lạnh lùng nói: "Không chết được."
Quyền Hạ sửng sốt, liếc nhìn nhau một cái cũng nhìn qua Cố Nghị, thu lại vẻ mặt lời nói thấm thía nói: "Cẩm, sắc mặt cậu đen, có liên quan đến bà xã () cậu?"
() bà xã: nguyên văn là lão bà, có nghĩa là bà xã.
Trình Tự Cẩm nghe nói chỉ cười một tiếng, "Bà xã?"
Nói xong, tầm mắt liền dừng ở trên ảnh bị Tiết Cầm Cầmphát tán trên mạng trên màn hình máy tính, hơn nữa tấm ảnh phát tán nhanh chóng, sắc mặt lại khó coi. Không nói hai lời, cầm lấy áo vét rồi đi ra ngoài, hơn nữa lạnh lùng nói.
"Buổi chiều tớ muốn đi Pháp, các cậu tuỳ tiện."
Nghe vậy, Quyền Hạ nhíu mày, nhìn bước đi không ngừng đi ra ngoài của người đàn ông.
"Cậu mặc kệ bà xã cậu?"
Trình Tự Cẩm cũng không trả lời anh ta, đi thẳng ra khỏi văn phòng, để lại hai người đàn ông mắt to trừng mắt nhỏ.
Cố Nghị bỏ cốc cà phê xuống, nhíu mày không hiểu rõ, nhìn Quyền Hạ hỏi: "Cậu nhìn tớ làm gì?"
Quyền Hạ chớp chớp mắt, vẻ mặt không thể tin chỉ chỉ cửa nói: "Không phải, cậu ấy liền đi như vậy chứ?"
"Ừ, đi rồi, cho nên, đi thôi." Lạnh nhạt không thôi nói xong, đã muốn đứng dậy rời đi.
Mãi cho đến khi Cố Nghị đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, Quyền Hạ mới chậm rãi đứng dậy, nhưng anh ta cũng không trực tiếp đi về phía cửa, mà Quyền Hạ đi đến bàn làm việc.
Nhìn màn hình máy tính khoá, Quyền Hạ nhíu mày, nghĩ đến một mật mã, liền nhập vào, nhưng báo sai, điều này làm cho Quyền Hạ nhíu mày sửng sốt một hồi.
"Không phải sinh nhật tiểu Tuyết."
Quyền Hạ nhìn chằm chằm màn hình máy tính, ánh mắt chợt loé, lại nhập vào vài con số, quả nhiên, mở được.
Nhưng...
(), đây là mấy ngày Tiểu Tuyết, cũng chính là ngày xảy ra tai nạn xe cộ nào đó.
() : ở Trung Quốc viết năm- tháng- ngày.
Nhưng khi ánh mắt anh dừng lại ở trên nội dung và tấm ảnh trên màn hình máy tính thì ánh mắt lại trầm xuống, lại như nghĩ tới cái gì, cuối cùng cũng chỉ thở dài một hơi.
Cẩm...
Mà sau khi Tiết Cầm Cầm rời khỏi văn phòng đi ra ngoài vội vàng vào thang máy, cuối cùng tê liệt ngồi xuống, cũng không biết ấn tầng nào, chạy vào toilet đi rửa mặt.
Chậm rãi ngẩng đầu nhìn chính mình trong kính, vẻ mặt đầy nước, thì thảo lẩm bẩm: "Tiết Cầm Cầm, cô thật sự là thần tượng của tôi, tại sao cô có thể ngưu bài () như vậy chứ?"
() ngưu bài: trâu bò, cưỡng hãn, mạnh mẽ.
Nói xong, khóe môi Tiết Cầm Cầm căng ra, cười nói: "Làm cũng đã làm, còn có thể hối hận sao? Đi, quay về bệnh viện nhìn Nhan Nhan."
Nói xong, đi về phía thang máy, đứng ở trước thang máy nhân viên, bởi vì cô phát hiện, cái thang máy chuyên chức kia chỉ có thể đi từ tầng một đến tầng cao nhất, không thể tạm dừng ở giữa.
Đinh long...
Cửa thang máy mở ra, một chân Tiết Cầm Cầm vừa mới muốn bước vào, nhưng khi cô nâng mắt thấy là ai, chân muốn hạ xuống liền cứng lại.
Đôi mắt trợn to nhìn thấy Cố Nghị đột nhiên xuất hiện trong thang máy, nhất là bị cặp mắt lạnh nhạt kia của anh nhìn chằm chằm, Tiết Cầm Cầm chỉ cảm thấy phía sau lưng mềm đi, nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng quyết định chậm rãi đưa chân, chậm rãi thu lại, sau đó bỏ xuống.
Nhưng...
"Không vào"
"A..." Động tác thu chân của Tiết Cầm Cầm cứng đờ, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Nghị làm cho lòng người đỏ mặt, lúc này Tiết Cầm Cầm chỉ có kinh sợ.
"Vào, vào..." Nói xong, cơ thể Tiết Cầm Cầm cứng ngắc đi vào, sau đó đứng ở phía trước xoay người, trực tiếp nhìn chằm chằm cửa thang máy, rất may mắn là thang máy này không phản quang.
Lúc này lưng rất thẳng, một đôi tay nhỏ bé không ngừng xoa xoa.
Sao anh ấy lại đột nhiên xuất hiện rồi? Rất doạ người, mặt của cô thật sự là mất hết...
Không khỏi ảo não than nhẹ ra tiếng.
"Mắc cỡ chết người..."
Phía sau, hai tay Cố Nghị để trong túi quần trước, nhìn người phụ nữ cúi đầu ảo não không thôi, nhớ tới vừa rồi cô vì bạn bè giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống và những lời nói thú vị đó.
Khoé môi nhếch lên một đường cong mờ, nếu không nhìn kĩ căn bản là không thấy anh vừa mới cười.
Huống chi lúc này Tiết Cầm Cầm đang đưa lưng về phía anh, càng không nhìn thấy.
Tiết Cầm Cầm cảm giác giống như thời gian hai người độc thân ở chung , làm sao lại khó chịu đựng như vậy đây?
Ánh mắt nhìn lướt qua con số không ngừng nhảy, ánh mắt mở thật to.
Rốt cục, cửa thang máy mở, giây tiếp theo Tiết Cầm Cầm bỏ chạy ra ngoài, nhưng vừa chạy vài bước cảm thấy không thích hợp, xoay người cúi người đối với Cố Nghị không nhanh không chậm đi ra khỏi thang máy.
"Phiên dịch Cố, tạm biệt." Nói xong, Tiết Cầm Cầm cũng không nhìn vẻ mặt của anh ấy một đường chạy ra bên ngoài.
Rốt cục chạy ra ngoài, hai tròng mắt vừa chuyển động, đã thấy Trình Tự Cẩm và trợ lí của anh ta lên xe rời đi.
Vừa mới bị mình hắt muối, đây là muốn đi đâu?
"Đi nước Pháp."
"Má ơi..." Tiết Cầm Cầm hoảng sợ, xoay người vừa thấy là Cố Nghị, vẻ mặt có chút kì quái, cuối cùng nhìn anh hỏi: "Vừa rồi anh nói là Trình Tự Cẩm anh ta đi Pháp?"
Cố Nghị lại chỉ lạnh nhạt nhìn cô, ung dung thản nhiên cũng không tính lại mở miệng.
Tiết Cầm Cầm có chút không chịu nổi anh nhìn chằm chằm cô như vậy, đành phải xoay người nhìn chằm chằm hướng xe rời đi, nghiến răng nghiến lợi mắng.
"Khốn nạn, vợ nhập viện rồi, anh ta còn chạy ra nước ngoài, khốn khiếp, thật hối hận hắt muối anh, hẳn là hắt phân hắt phân lên người của anh ta, cặn bã..."
Tiết Cầm Cầm mắng nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận không thôi.
Phía sau, Cố Nghị nhìn bóng lưng của cô, nhỏ lại, cái đầu cũng một mét sáu mươi lăm, rất thú vị vẫn còn lớn.
Tiết Cầm Cầm mắng xong thế này mới kịp phản ứng phía sau còn có người, xoay người nhìn Cố Nghị có chút ngượng ngùng nói: "Cái kia, phiên dịch Cố, tôi đi trước, bye bye."
Nói xong, trốn như một làn khói.
Mà Cố Nghị chỉ thản nhiên nhìn theo bóng lưng của cô thu hồi ánh mắt xoay người đi hướng ngược lại rời đi.