Lưu Vũ hoàn toàn hết cách với Từ Nhan, chỉ có thể mặt dày gửi một tin nhắn qua: Bà xã, nhận điện thoại đi.
Bên kia, Từ Nhan nghe thấy từng hồi chuông điện thoại vang lên, biết là Lưu Vũ gọi tới, nhưng mà cô không muốn nhận. Trước đó cô gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy, không phải là anh cũng không nhận sao? Tới lúc tin nhắn của anh được gửi đến, lòng của cô đã mềm nhũn đi mấy phần rồi, nhưng vẫn kiên quyết không đáp lại, không thể dễ dàng tha thứ cho anh như vậy được.
"Chị dâu, sao chị không nhận điện thoại của anh trai em vậy?" Giai Giai ở bên cạnh nhìn điện thoại rồi hỏi.
"Dựa vào cái gì mà chỉ cho phép anh ấy không nhận điện thoại của chị, chị cũng chỉ mới để cho anh ấy gọi có 2, 3 cuộc điện thoại mà thôi." Từ Nhan vĩnh viễn luôn có lý lẽ của cô.
Giai Giai ở bên cạnh khẽ thở dài, xem ra chị dâu đang muốn trả thù anh trai, ôi anh trai đáng thương của cô. Cô cũng có chút bực bội với Từ Nhan, dù sao người chịu khổ cũng là của anh trai của cô, nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, thì chị dâu quả thật tức giận như vậy cũng là có lý do. Họ cùng nhau đi siêu thị mua nhiều thức ăn như vậy, còn nấu nướng lâu như vậy, mặc dù đồ ăn đều là do cô nấu, thế nhưng lúc đó vì thái thức ăn mà tay của chị dâu bị cắt đứt mất một lớp da, ngẫm lại thì vẫn là chị dâu có vẻ đáng thương hơn một chút. Thật ra thì trong lòng chị dâu cũng rất yêu anh trai, nếu không lúc họ ăn cơm tại sao chị dâu lại nói: "Đừng ăn hết thức ăn, anh trai em còn về mà, chúng ta phải để lại thức ăn cho anh ấy." Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng mà trong lúc mấu chốt này, tình yêu của chị dâu đã thể hiện ra ngoài, cho nên cô cũng không trách chị dâu.
Đối với việc Từ Nhan không trả lời tin nhắn, Lưu Vũ cũng đã sớm đoán được từ trước, nhưng mà trong lòng ít nhiều vẫn còn thấp thỏm không yên, dù sao thì cô ấy cũng không rõ chân tướng, không biết là lúc ấy mình đang ở trong phòng họp. Thở dài một hơi, mình coi như là đã bị đoàn trưởng chỉnh cho thê thảm rồi, thu hồi tâm trạng đau xót, anh lại tiếp tục gửi một tin nhắn khác qua cho Từ Nhan: "Bà xã, anh sai rồi, tha thứ cho anh đi có được không? Nhận điện thoại đi mà, trong điện thoại anh sẽ nói rõ nguyên nhân với em."
"Chị dâu, chị hãy nhận điện thoại của anh trai em đi, đừng nóng giận nữa." Giai Giai cũng ở bên cạnh lên tiếng khuyên giải.
Giai Giai còn đang khuyên giải, điện thoại của Từ Nhan lại vang lên, nhìn ảnh chân dung nhấp nháy trên màn hình điện thoại di động, Từ Nhan do dự không biết có nên nhận hay không. ^D*Đ*L*Q*Đ^
"Chị dâu, coi như là em xin chị đi. Hãy nhận điện thoại của anh trai em đi, đừng làm cho anh ấy lo lắng, nhất định là anh ấy đang có nhiệm vụ cho nên mới không nhận điện thoại của chị." Giai Giai không ngừng khuyên giải.
Từ Nhan bĩu môi, suy nghĩ một chút, cắn răng một cái, cuối cùng vẫn nhận điện thoại, vừa nhận điện thoại vừa đi về phía phòng của mình.
Vừa nhìn thấy chị dâu nhận điện thoại, Giai Giai chỉ thiếu điều không có vui mừng nhảy dựng lên thôi, anh trai và chị dâu lại cùng nhau hòa hợp như cũ, như vậy đã là tốt hơn bất cứ thứ gì rồi.
"Chuyện gì, anh nói đi." Từ Nhan hỏi một tiếng, giọng điệu đặc biệt không vui.
"Bà xã, không phải là anh cố ý không nhận điện thoại đâu, thật sự là lúc đó đang họp, anh không thể nhận điện thoại được. Bà xã, thật xin lỗi, tha thứ cho anh đi." Giọng nói của Lưu Vũ có 100% thành khẩn.
"Ai tin." Từ Nhan đóng cửa phòng, ngồi lên chiếc giường đôi.
Ở trên chiếc giường lớn này, buổi tối một ngày trước cô vẫn còn cùng anh ôm nhau ngủ, nhưng mà bây giờ cô lại chỉ có một mình lạnh lẽo nằm trong chăn. Cô đã từng cực kỳ không thích bị anh ôm, đã mấy lần muốn tránh khỏi cái ôm của anh, nhưng mà bây giờ cô lại cảm thấy rất cô đơn, ngay cả một người quan tâm cũng không có.
"Bà xã, anh lấy tư cách của một quân nhân thề với em, anh thật sự đang họp, thật sự không hề lừa em. Nếu không phải là anh đang bận, sao anh dám không nhận điện thoại của em chứ, em chính là bà xã thân ái của anh mà." Lưu Vũ ngàn lần cam đoan, vạn lần cam đoan.
"Ai biết được có phải anh đang lêu lổng trong lòng người phụ nữ nào khác hay không?" Từ Nhan đột nhiên thốt ra một câu, mùi chua ngất trời.
Lưu Vũ ngẩn người, đột nhiên phát ra một tiếng cười to. diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn
"Anh cười cái gì?" Từ Nhan rất khó hiểu, tại sao anh lại bật cười, lời nói của cô có gì buồn cười như vậy chứ?
"Bà xã, em thật là đáng yêu. Anh còn cho là em rất tức giận, thì ra là. . . . . . Thì ra là em đang ghen, ha ha. . . . . ."
Một câu nói của Lưu Vũ, khiến cho Từ Nhan bất giác đỏ mặt, cô ho khan một tiếng, nghiêm mặt hét lên: "Anh đang nói bậy gì đó? Sao em có thể ghen với anh chứ? Anh có cái gì có thể khiến cho em ghen hay sao?" Cô hỏi ba vấn đề liên tiếp, nhưng ý nghĩa cũng không khác nhau bao nhiêu.
"Bà xã, anh sai rồi! Sau này cho dù ông xã bận như thế nào, nhất định cũng sẽ trả lời điện thoại của bà xã trước tiên, không để cho bà xã lo lắng." Lưu Vũ đột nhiên nghiêm túc, tiếng cười cũng đã dừng hẳn.
"Hừ! Vậy còn thức ăn em đã mua thì phải làm sao? Tất cả anh đều không ăn." Từ Nhan vừa nghĩ tới một bàn đầy thức ăn, liền cảm thấy Lưu Vũ tội ác tày trời.
"Bà xã, anh sẽ về ăn, bây giờ sẽ lập tức về đó ăn. Cho dù anh có phải chịu phạt, anh cũng muốn trốn về gặp em, sau đó ăn sạch tất cả thức ăn." Anh nói xong, quả thật đã đứng dậy mang giày vào.
"Được rồi, ít giả bộ đi, em đã sớm đổ thức ăn đi rồi, anh cũng không cần phải trở về đâu."
Từ Nhan dù có tức giận thế nào đi nữa, thì cũng đoán được Lưu Vũ không thể trở về nhà nhất định là do bị chuyện trong quân đội giữ lại, nếu cô còn cố tình gây sự, vậy không phải là đang mang chuyện của quân đội ra làm trò đùa sao.
"Nhưng mà bà xã của anh rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng." Lưu Vũ nghiêm trang nói.
"Được rồi, bớt lắm mồm đi. Chừng nào thì anh có thể về nhà?" Ầm ĩ thì ầm ĩ, nhưng mà vấn đề cơ bản này thì cô vẫn phải hỏi.
"Bà xã, đoàn trưởng ra lệnh, bây giờ đang là thời kỳ mấu chốt, nói trong vòng một tháng nữa anh không thể trở về nhà."DiĐiLiQiĐVừa nghĩ tới mệnh lệnh của đoàn trưởng, anh liền cảm thấy đoàn trưởng đang chỉnh anh.
Chân mày của Từ Nhan lại càng nhíu chặt hơn: "Chuyện gì mà quan trọng như vậy, thế nhưng lại bắt anh một tháng không thể về nhà?"
"Bà xã, đây là cơ mật quân sự, xin thứ cho anh không thể nói cho em biết, nhưng mà ông xã thật lòng rất muốn gặp em, nhưng mà ai bảo ông xã của em là quân nhân chứ? Thời gian của quân nhân không thuộc về mình." Lưu Vũ tràn đầy áy náy nói.
Quy định chết tiệt, còn có cái luật "Thời gian của quân nhân không thuộc về mình" đáng ghét kia nữa, tại sao làm vợ của quân nhân thì phải chịu tội chứ? Sau khi Từ Nhan cúp điện thoại, càng nghĩ càng căm tức, bọn họ là vợ chồng mới cưới, dựa vào cái gì mà dám tước đoạt thời gian ngọt ngào của hai người bọn họ? Không được, cô không thể để mặc cho chuyện như vậy xảy ra. Nghĩ tới đây, cô lập tức quyết định.
Thời gian làm việc vẫn như cũ, làm ba ngày nghỉ ngơi một ngày, mà trong thời gian ba ngày đi làm này thì có một ngày là phải trực ca đêm. Sau khi đã làm hết ba ngày, chắc chắn sẽ có một ngày nghỉ ngơi, bình thường ngày này cô sẽ dùng để đi dạo phố hoặc là đi chơi, nếu không thì cũng sẽ dùng để ngủ, chỉ là ngủ thì cũng quá lãng phí. Lại tới một ngày nghỉ ngơi sau ba ngày làm việc, cô nghĩ tới Lưu Vũ, nghĩ tới việc anh không có cách nào về nhà, cho nên cô muốn tận dụng một ngày này.
"Giai Giai, em có muốn cùng chị tới quân doanh thăm anh trai của em không?" Tới lúc xuất phát, Từ Nhan vẫn gọi một cuộc điện thoại hỏi tượng trưng cô em chồng một chút.
Nói thật, nếu như Giai Giai thật sự muốn đi, thì Từ Nhan nhất định sẽ trăm lần không đồng ý, ngàn lần không đồng ý, nhưng mà lúc này hỏi cô ấy vẫn là một hành động lễ phép nên làm.
Giai Giai sao có thể không biết là trong lòng chị dâu đang nghĩ gì, nếu như cô thật sự đi theo, còn không phải cô sẽ bị ăn luôn sao, cho nên cô liền nói: "Không, em sẽ không đi theo làm bóng đèn đâu, nếu không anh trai em sẽ chém em đấy. Em đã có hẹn với chị Tiểu Ngư rồi, bọn em sẽ cùng nhau đi dạo phố, cho nên không thể đi cùng với chị được."
Trong lòng Từ Nhan ít nhiều gì thì cũng rất vui mừng, nhưng mà trên mặt vẫn giả vờ lộ ra dáng vẻ giống như rất đáng tiếc: "Như vậy à, vậy thì thật đáng tiếc."
Từ chỗ nội thành Từ Nhan ở đi đến quân doanh của Lưu Vũ ở ngoại ô, ngồi xe buýt đại khái mất hơn một giờ, nếu như người đón xe trên đường không nhiều lắm, hoặc là không kẹt xe, nhanh lắm cũng phải một giờ mới có thể tới nơi. Từ Nhan đi từ buổi tối, bởi vì hôm đó làm xong ca trực ban ngày, buổi tối không có ca trực nữa, cho nên cô chuẩn bị một ít quà tặng rồi chạy tới trạm xe buýt. Không có tàu điện ngầm đi tới vùng ngoại ô, mà chiếc xe Hummer của cô lại bị anh trai của cô lái đi mất rồi, cho nên cô chỉ có thể chen chúc trên xe buýt. Thật ra thì ngồi trên xe buýt, cũng không quá tệ.
Suốt thời gian ngồi trên xe buýt, Từ Nhan luôn suy nghĩ, tới lúc gặp mặt thì nên nói cái gì? Trước đó, cô đã gọi một cuộc điện thoại cho chị Chu, tỉ mỉ hỏi chị ấy muốn tới quân doanh thì nên đi như thế nào, lúc ấy chị Chu ở trong điện thoại rất kinh ngạc: "Em muốn tới quân doanh thăm Lưu Vũ à?"
"Anh ấy không thể về nhà, bọn em là vợ chồng mới cưới, cũng không thể vì vậy mà xa nhau chứ? Cho nên em định đi thăm anh ấy." Thuận tiện xem thử rốt cuộc nguyên nhân giữ chân anh lại là gì. Trong lòng cô hung hăng nghĩ như vậy.
"Đi đi, tới quân doanh thăm người ta đi, em sẽ có thu hoạch không tồi." Chị Chu cúi đầu cười trong điện thoại, cười đến có chút kỳ quái. Nhưng mà Từ Nhan cũng không quá để ý, chỉ cho rằng có thể là chị Chu đang nghĩ người thẳng tính như cô cũng sẽ có ngày cong ruột tới quân doanh tìm chồng?
Chị Chu nói rõ địa chỉ cụ thể của quân doanh và cách đi như thế nào cho cô qua tin nhắn, thật ra thì quân doanh của Lưu Vũ cũng không khó tìm. Chiếc xe buýt này chính là tuyến trực tiếp chạy thẳng đến cổng của quân doanh. Ở vùng ngoại ô này, cũng không phải là chỉ có quân doanh của Lưu Vũ, mà còn có cả lục quân và không quân nữa, ít nhất cũng có tới hai, ba quân doanh, mà từng quân doanh đều là trạm dừng của chiếc xe bus này. Đây cũng coi như là một loại ủng hộ của chính phủ địa phương đối với quân đội.
Lúc tới được quân doanh của bọn họ, thì đã gần tới hoàng hôn, chắc là phải ăn cơm rồi chứ? Cô muốn tạo ngạc nhiên cho anh, cho nên lúc đi vào quân doanh cũng không hề gọi điện thoại cho anh. Nhưng mà lúc tới cổng, cô lại bị lính gác nhà người ta ngăn cản.
"Đồng chí, xin dừng bước, người không phận sự miễn vào, cô không thể đi vào trong." Lính gác rất lễ phép, đưa ra một cánh tay về phía cô, chiếc găng tay màu trắng trên tay cậu ta rất dễ thấy được.
Từ Nhan vừa mới bắt đầu vẫn còn rất lễ phép trả lời: "Tôi không phải là người không phận sự, tôi là vợ của thủ trưởng các cậu."
Lính gác nhìn cô một cái, nói: "Xin đồng chí trình giấy chứng nhận."
Dù sao Từ Nhan cũng chưa bao giờ tới quân doanh, bị lính gác ngăn lại cũng là chuyện về tình có thể tha thứ, nhưng mà cô không muốn gọi điện thoại nói cho Lưu Vũ biết trước, như vậy thì làm gì còn sự ngạc nhiên đáng nói nữa.
Lính canh gác nghi ngờ nhìn cô, rồi lại nhìn thử giấy chứng nhận, hỏi: "Cô thật sự là vợ của phó xử Lưu sao?"
"Giấy chứng nhận này còn có thể là giả sao? Lưu Vũ đúng thật là chồng của tôi, tôi có thể đi vào trong không?" Từ Nhan mặc dù rất kỳ quái không hiểu tại sao bọn họ lại biết cô là vợ của Lưu Vũ, nhưng mà cô vốn dĩ luôn thẳng tính nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Lính gác đột nhiên chào kiểu quân đội một cái, rồi hô một tiếng: "Chào chị dâu."
"Trả giấy chứng nhận lại cho tôi, bây giờ tôi đã có thể đi vào trong rồi chứ?" Từ Nhan bị tiếng hô đột ngột kia làm cho sợ hết hồn, vươn tay đòi cậu ta trả giấy chứng nhận cho mình.
"Dĩ nhiên là có thể, chị là chị dâu, dĩ nhiên là có thể đi vào đại viện quân doanh. Chị dâu, thật xin lỗi, chúng tôi chỉ là thực hiện trách nhiệm thôi, chị đừng trách nhé." Lính gác kính cẩn đưa giấy chứng nhận lên, hoàn toàn khác xa dáng vẻ giải quyết việc công mới vừa rồi.
Từ Nhan nhận lại giấy chứng nhận, mỉm cười gật đầu với lính gác rồi vung tóc, tiêu sái đi vào đại viện quân doanh.
Cô vừa đi vào, lính gác lập tức bấm một số điện thoại: "Đoàn trưởng, chị dâu đã đi vào."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói của đoàn trưởng: "Cậu không để lộ chân tướng đấy chứ?"
"Báo cáo đoàn trưởng, tất cả tôi đều hành động theo chỉ thị của ngài, hoàn thành nhiệm vụ vô cùng thuận lợi." Lính gác trả lời một cách kính cẩn.
Lưu Vũ hoàn toàn hết cách với Từ Nhan, chỉ có thể mặt dày gửi một tin nhắn qua: Bà xã, nhận điện thoại đi.
Bên kia, Từ Nhan nghe thấy từng hồi chuông điện thoại vang lên, biết là Lưu Vũ gọi tới, nhưng mà cô không muốn nhận. Trước đó cô gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy, không phải là anh cũng không nhận sao? Tới lúc tin nhắn của anh được gửi đến, lòng của cô đã mềm nhũn đi mấy phần rồi, nhưng vẫn kiên quyết không đáp lại, không thể dễ dàng tha thứ cho anh như vậy được.
"Chị dâu, sao chị không nhận điện thoại của anh trai em vậy?" Giai Giai ở bên cạnh nhìn điện thoại rồi hỏi.
"Dựa vào cái gì mà chỉ cho phép anh ấy không nhận điện thoại của chị, chị cũng chỉ mới để cho anh ấy gọi có , cuộc điện thoại mà thôi." Từ Nhan vĩnh viễn luôn có lý lẽ của cô.
Giai Giai ở bên cạnh khẽ thở dài, xem ra chị dâu đang muốn trả thù anh trai, ôi anh trai đáng thương của cô. Cô cũng có chút bực bội với Từ Nhan, dù sao người chịu khổ cũng là của anh trai của cô, nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, thì chị dâu quả thật tức giận như vậy cũng là có lý do. Họ cùng nhau đi siêu thị mua nhiều thức ăn như vậy, còn nấu nướng lâu như vậy, mặc dù đồ ăn đều là do cô nấu, thế nhưng lúc đó vì thái thức ăn mà tay của chị dâu bị cắt đứt mất một lớp da, ngẫm lại thì vẫn là chị dâu có vẻ đáng thương hơn một chút. Thật ra thì trong lòng chị dâu cũng rất yêu anh trai, nếu không lúc họ ăn cơm tại sao chị dâu lại nói: "Đừng ăn hết thức ăn, anh trai em còn về mà, chúng ta phải để lại thức ăn cho anh ấy." Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng mà trong lúc mấu chốt này, tình yêu của chị dâu đã thể hiện ra ngoài, cho nên cô cũng không trách chị dâu.
Đối với việc Từ Nhan không trả lời tin nhắn, Lưu Vũ cũng đã sớm đoán được từ trước, nhưng mà trong lòng ít nhiều vẫn còn thấp thỏm không yên, dù sao thì cô ấy cũng không rõ chân tướng, không biết là lúc ấy mình đang ở trong phòng họp. Thở dài một hơi, mình coi như là đã bị đoàn trưởng chỉnh cho thê thảm rồi, thu hồi tâm trạng đau xót, anh lại tiếp tục gửi một tin nhắn khác qua cho Từ Nhan: "Bà xã, anh sai rồi, tha thứ cho anh đi có được không? Nhận điện thoại đi mà, trong điện thoại anh sẽ nói rõ nguyên nhân với em."
"Chị dâu, chị hãy nhận điện thoại của anh trai em đi, đừng nóng giận nữa." Giai Giai cũng ở bên cạnh lên tiếng khuyên giải.
Giai Giai còn đang khuyên giải, điện thoại của Từ Nhan lại vang lên, nhìn ảnh chân dung nhấp nháy trên màn hình điện thoại di động, Từ Nhan do dự không biết có nên nhận hay không. ^DĐLQĐ^
"Chị dâu, coi như là em xin chị đi. Hãy nhận điện thoại của anh trai em đi, đừng làm cho anh ấy lo lắng, nhất định là anh ấy đang có nhiệm vụ cho nên mới không nhận điện thoại của chị." Giai Giai không ngừng khuyên giải.
Từ Nhan bĩu môi, suy nghĩ một chút, cắn răng một cái, cuối cùng vẫn nhận điện thoại, vừa nhận điện thoại vừa đi về phía phòng của mình.
Vừa nhìn thấy chị dâu nhận điện thoại, Giai Giai chỉ thiếu điều không có vui mừng nhảy dựng lên thôi, anh trai và chị dâu lại cùng nhau hòa hợp như cũ, như vậy đã là tốt hơn bất cứ thứ gì rồi.
"Chuyện gì, anh nói đi." Từ Nhan hỏi một tiếng, giọng điệu đặc biệt không vui.
"Bà xã, không phải là anh cố ý không nhận điện thoại đâu, thật sự là lúc đó đang họp, anh không thể nhận điện thoại được. Bà xã, thật xin lỗi, tha thứ cho anh đi." Giọng nói của Lưu Vũ có % thành khẩn.
"Ai tin." Từ Nhan đóng cửa phòng, ngồi lên chiếc giường đôi.
Ở trên chiếc giường lớn này, buổi tối một ngày trước cô vẫn còn cùng anh ôm nhau ngủ, nhưng mà bây giờ cô lại chỉ có một mình lạnh lẽo nằm trong chăn. Cô đã từng cực kỳ không thích bị anh ôm, đã mấy lần muốn tránh khỏi cái ôm của anh, nhưng mà bây giờ cô lại cảm thấy rất cô đơn, ngay cả một người quan tâm cũng không có.
"Bà xã, anh lấy tư cách của một quân nhân thề với em, anh thật sự đang họp, thật sự không hề lừa em. Nếu không phải là anh đang bận, sao anh dám không nhận điện thoại của em chứ, em chính là bà xã thân ái của anh mà." Lưu Vũ ngàn lần cam đoan, vạn lần cam đoan.
"Ai biết được có phải anh đang lêu lổng trong lòng người phụ nữ nào khác hay không?" Từ Nhan đột nhiên thốt ra một câu, mùi chua ngất trời.
Lưu Vũ ngẩn người, đột nhiên phát ra một tiếng cười to. diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn
"Anh cười cái gì?" Từ Nhan rất khó hiểu, tại sao anh lại bật cười, lời nói của cô có gì buồn cười như vậy chứ?
"Bà xã, em thật là đáng yêu. Anh còn cho là em rất tức giận, thì ra là. . . . . . Thì ra là em đang ghen, ha ha. . . . . ."
Một câu nói của Lưu Vũ, khiến cho Từ Nhan bất giác đỏ mặt, cô ho khan một tiếng, nghiêm mặt hét lên: "Anh đang nói bậy gì đó? Sao em có thể ghen với anh chứ? Anh có cái gì có thể khiến cho em ghen hay sao?" Cô hỏi ba vấn đề liên tiếp, nhưng ý nghĩa cũng không khác nhau bao nhiêu.
"Bà xã, anh sai rồi! Sau này cho dù ông xã bận như thế nào, nhất định cũng sẽ trả lời điện thoại của bà xã trước tiên, không để cho bà xã lo lắng." Lưu Vũ đột nhiên nghiêm túc, tiếng cười cũng đã dừng hẳn.
"Hừ! Vậy còn thức ăn em đã mua thì phải làm sao? Tất cả anh đều không ăn." Từ Nhan vừa nghĩ tới một bàn đầy thức ăn, liền cảm thấy Lưu Vũ tội ác tày trời.
"Bà xã, anh sẽ về ăn, bây giờ sẽ lập tức về đó ăn. Cho dù anh có phải chịu phạt, anh cũng muốn trốn về gặp em, sau đó ăn sạch tất cả thức ăn." Anh nói xong, quả thật đã đứng dậy mang giày vào.
"Được rồi, ít giả bộ đi, em đã sớm đổ thức ăn đi rồi, anh cũng không cần phải trở về đâu."
Từ Nhan dù có tức giận thế nào đi nữa, thì cũng đoán được Lưu Vũ không thể trở về nhà nhất định là do bị chuyện trong quân đội giữ lại, nếu cô còn cố tình gây sự, vậy không phải là đang mang chuyện của quân đội ra làm trò đùa sao.
"Nhưng mà bà xã của anh rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng." Lưu Vũ nghiêm trang nói.
"Được rồi, bớt lắm mồm đi. Chừng nào thì anh có thể về nhà?" Ầm ĩ thì ầm ĩ, nhưng mà vấn đề cơ bản này thì cô vẫn phải hỏi.
"Bà xã, đoàn trưởng ra lệnh, bây giờ đang là thời kỳ mấu chốt, nói trong vòng một tháng nữa anh không thể trở về nhà."DiĐiLiQiĐVừa nghĩ tới mệnh lệnh của đoàn trưởng, anh liền cảm thấy đoàn trưởng đang chỉnh anh.
Chân mày của Từ Nhan lại càng nhíu chặt hơn: "Chuyện gì mà quan trọng như vậy, thế nhưng lại bắt anh một tháng không thể về nhà?"
"Bà xã, đây là cơ mật quân sự, xin thứ cho anh không thể nói cho em biết, nhưng mà ông xã thật lòng rất muốn gặp em, nhưng mà ai bảo ông xã của em là quân nhân chứ? Thời gian của quân nhân không thuộc về mình." Lưu Vũ tràn đầy áy náy nói.
Quy định chết tiệt, còn có cái luật "Thời gian của quân nhân không thuộc về mình" đáng ghét kia nữa, tại sao làm vợ của quân nhân thì phải chịu tội chứ? Sau khi Từ Nhan cúp điện thoại, càng nghĩ càng căm tức, bọn họ là vợ chồng mới cưới, dựa vào cái gì mà dám tước đoạt thời gian ngọt ngào của hai người bọn họ? Không được, cô không thể để mặc cho chuyện như vậy xảy ra. Nghĩ tới đây, cô lập tức quyết định.
Thời gian làm việc vẫn như cũ, làm ba ngày nghỉ ngơi một ngày, mà trong thời gian ba ngày đi làm này thì có một ngày là phải trực ca đêm. Sau khi đã làm hết ba ngày, chắc chắn sẽ có một ngày nghỉ ngơi, bình thường ngày này cô sẽ dùng để đi dạo phố hoặc là đi chơi, nếu không thì cũng sẽ dùng để ngủ, chỉ là ngủ thì cũng quá lãng phí. Lại tới một ngày nghỉ ngơi sau ba ngày làm việc, cô nghĩ tới Lưu Vũ, nghĩ tới việc anh không có cách nào về nhà, cho nên cô muốn tận dụng một ngày này.
"Giai Giai, em có muốn cùng chị tới quân doanh thăm anh trai của em không?" Tới lúc xuất phát, Từ Nhan vẫn gọi một cuộc điện thoại hỏi tượng trưng cô em chồng một chút.
Nói thật, nếu như Giai Giai thật sự muốn đi, thì Từ Nhan nhất định sẽ trăm lần không đồng ý, ngàn lần không đồng ý, nhưng mà lúc này hỏi cô ấy vẫn là một hành động lễ phép nên làm.
Giai Giai sao có thể không biết là trong lòng chị dâu đang nghĩ gì, nếu như cô thật sự đi theo, còn không phải cô sẽ bị ăn luôn sao, cho nên cô liền nói: "Không, em sẽ không đi theo làm bóng đèn đâu, nếu không anh trai em sẽ chém em đấy. Em đã có hẹn với chị Tiểu Ngư rồi, bọn em sẽ cùng nhau đi dạo phố, cho nên không thể đi cùng với chị được."
Trong lòng Từ Nhan ít nhiều gì thì cũng rất vui mừng, nhưng mà trên mặt vẫn giả vờ lộ ra dáng vẻ giống như rất đáng tiếc: "Như vậy à, vậy thì thật đáng tiếc."
Từ chỗ nội thành Từ Nhan ở đi đến quân doanh của Lưu Vũ ở ngoại ô, ngồi xe buýt đại khái mất hơn một giờ, nếu như người đón xe trên đường không nhiều lắm, hoặc là không kẹt xe, nhanh lắm cũng phải một giờ mới có thể tới nơi. Từ Nhan đi từ buổi tối, bởi vì hôm đó làm xong ca trực ban ngày, buổi tối không có ca trực nữa, cho nên cô chuẩn bị một ít quà tặng rồi chạy tới trạm xe buýt. Không có tàu điện ngầm đi tới vùng ngoại ô, mà chiếc xe Hummer của cô lại bị anh trai của cô lái đi mất rồi, cho nên cô chỉ có thể chen chúc trên xe buýt. Thật ra thì ngồi trên xe buýt, cũng không quá tệ.
Suốt thời gian ngồi trên xe buýt, Từ Nhan luôn suy nghĩ, tới lúc gặp mặt thì nên nói cái gì? Trước đó, cô đã gọi một cuộc điện thoại cho chị Chu, tỉ mỉ hỏi chị ấy muốn tới quân doanh thì nên đi như thế nào, lúc ấy chị Chu ở trong điện thoại rất kinh ngạc: "Em muốn tới quân doanh thăm Lưu Vũ à?"
"Anh ấy không thể về nhà, bọn em là vợ chồng mới cưới, cũng không thể vì vậy mà xa nhau chứ? Cho nên em định đi thăm anh ấy." Thuận tiện xem thử rốt cuộc nguyên nhân giữ chân anh lại là gì. Trong lòng cô hung hăng nghĩ như vậy.
"Đi đi, tới quân doanh thăm người ta đi, em sẽ có thu hoạch không tồi." Chị Chu cúi đầu cười trong điện thoại, cười đến có chút kỳ quái. Nhưng mà Từ Nhan cũng không quá để ý, chỉ cho rằng có thể là chị Chu đang nghĩ người thẳng tính như cô cũng sẽ có ngày cong ruột tới quân doanh tìm chồng?
Chị Chu nói rõ địa chỉ cụ thể của quân doanh và cách đi như thế nào cho cô qua tin nhắn, thật ra thì quân doanh của Lưu Vũ cũng không khó tìm. Chiếc xe buýt này chính là tuyến trực tiếp chạy thẳng đến cổng của quân doanh. Ở vùng ngoại ô này, cũng không phải là chỉ có quân doanh của Lưu Vũ, mà còn có cả lục quân và không quân nữa, ít nhất cũng có tới hai, ba quân doanh, mà từng quân doanh đều là trạm dừng của chiếc xe bus này. Đây cũng coi như là một loại ủng hộ của chính phủ địa phương đối với quân đội.
Lúc tới được quân doanh của bọn họ, thì đã gần tới hoàng hôn, chắc là phải ăn cơm rồi chứ? Cô muốn tạo ngạc nhiên cho anh, cho nên lúc đi vào quân doanh cũng không hề gọi điện thoại cho anh. Nhưng mà lúc tới cổng, cô lại bị lính gác nhà người ta ngăn cản.
"Đồng chí, xin dừng bước, người không phận sự miễn vào, cô không thể đi vào trong." Lính gác rất lễ phép, đưa ra một cánh tay về phía cô, chiếc găng tay màu trắng trên tay cậu ta rất dễ thấy được.
Từ Nhan vừa mới bắt đầu vẫn còn rất lễ phép trả lời: "Tôi không phải là người không phận sự, tôi là vợ của thủ trưởng các cậu."
Lính gác nhìn cô một cái, nói: "Xin đồng chí trình giấy chứng nhận."
Dù sao Từ Nhan cũng chưa bao giờ tới quân doanh, bị lính gác ngăn lại cũng là chuyện về tình có thể tha thứ, nhưng mà cô không muốn gọi điện thoại nói cho Lưu Vũ biết trước, như vậy thì làm gì còn sự ngạc nhiên đáng nói nữa.
Lính canh gác nghi ngờ nhìn cô, rồi lại nhìn thử giấy chứng nhận, hỏi: "Cô thật sự là vợ của phó xử Lưu sao?"
"Giấy chứng nhận này còn có thể là giả sao? Lưu Vũ đúng thật là chồng của tôi, tôi có thể đi vào trong không?" Từ Nhan mặc dù rất kỳ quái không hiểu tại sao bọn họ lại biết cô là vợ của Lưu Vũ, nhưng mà cô vốn dĩ luôn thẳng tính nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Lính gác đột nhiên chào kiểu quân đội một cái, rồi hô một tiếng: "Chào chị dâu."
"Trả giấy chứng nhận lại cho tôi, bây giờ tôi đã có thể đi vào trong rồi chứ?" Từ Nhan bị tiếng hô đột ngột kia làm cho sợ hết hồn, vươn tay đòi cậu ta trả giấy chứng nhận cho mình.
"Dĩ nhiên là có thể, chị là chị dâu, dĩ nhiên là có thể đi vào đại viện quân doanh. Chị dâu, thật xin lỗi, chúng tôi chỉ là thực hiện trách nhiệm thôi, chị đừng trách nhé." Lính gác kính cẩn đưa giấy chứng nhận lên, hoàn toàn khác xa dáng vẻ giải quyết việc công mới vừa rồi.
Từ Nhan nhận lại giấy chứng nhận, mỉm cười gật đầu với lính gác rồi vung tóc, tiêu sái đi vào đại viện quân doanh.
Cô vừa đi vào, lính gác lập tức bấm một số điện thoại: "Đoàn trưởng, chị dâu đã đi vào."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói của đoàn trưởng: "Cậu không để lộ chân tướng đấy chứ?"
"Báo cáo đoàn trưởng, tất cả tôi đều hành động theo chỉ thị của ngài, hoàn thành nhiệm vụ vô cùng thuận lợi." Lính gác trả lời một cách kính cẩn.