Không lâu về sau, Lưu Vũ và Cao Phong bắt đầu khẩn trương diễn tập, trước khi đi, Lưu Vũ nói với Từ Nhan: "Mấy ngày anh không ở đây, em phải ngoan ngoãn, không được tức giận lung tung, phải ăn nhiêu cơm, tự chăm sóc cho mình thật tốt."
"Được rồi, cứ như em là trẻ con, anh không có ở đây em sẽ chết đói vậy. Em là người lớn, không phải đứa bé, anh yên lòng diễn tập đi."
"Giai Giai mang thai, anh và Cao Phong đều không ở nhà, em chăm sóc nó nhé." Lưu Vũ lại càu nhàu.
"Biết, chú Lưu." Từ Nhan che miệng cười.
Lưu Vũ suy nghĩ một lát, lại bắt đầu càu nhàu.
Một đêm này Lưu Vũ cứ càu nhàu suốt, nhưng Từ Nhan không những không thấy phiền, còn thương cảm nhiều hơn.
Chuyến đi này sẽ có mấy tháng không gặp anh, ít thì một tháng, lâu thì không nói được.
Từ Nhan nghĩ mình kiên cường, mà phụ nữ kiên cường thì không rơi lệ, nhưng ngày đó khi anh càu nhàu lại khiến cô chảy nước mắt.
Ngày đó cô nhẹ nhàng tựa vào trong ngực của anh, suốt đêm hai người đều không ngủ, chỉ nói chuyện với nhau.
Đặc biệt là Từ Nhan, vừa nghĩ tới mấy tháng không thấy gặp được chồng, vẫn thương tâm khóc, cô tựa vào lồng ngực của anh nói: "Không có em ở bên, không cho anh đi quyến rũ mấy cô trẻ trẻ, không cho nói chuyện với mấy cô đó, không cho. . . . . ."
"Tuân lệnh, bà xã đại nhân." Lưu Vũ cười.
"Người ta đang nói nghiêm chỉnh với anh, anh còn cười nhạo em."
Phụ nữ manh mẽ hơn nữa thì bên trong vẫn yếu ớt, chỉ là trái tim yếu ớt bị bề ngoài kiên cường che giấu thôi.
Khi đưa anh lên xe, Từ Nhan mặt ngoài mỉm cười, nội tâm lại rơi lệ.
Thương cảm khi ly biệt, giống như khói mù bao phủ cô, khiến cô thể nghiệm sự đau khổ khi chi cách hai nơi của tất cả những người vợ đồng chí trên thế giới.
Sau khi cô và Lưu Vũ kết hôn, chưa từng chia tay lâu, thời gian dài nhất là ba ngày, nhưng hôm nay lại phải chịu sự cô đơn cắn nuốt.
Giai Giai đã có bầu sáu tháng nên đi lại cũng có vẻ cố hết sức, bụng to hơn phụ nữ có thai bình thường, nhưng bác sĩ đã nói rõ với cô là chỉ có thai một con mà thôi.
Chồng đi, chỉ còn lại Từ Nhan mỗi ngày đi làm tan việc bận rộn, cô dùng hết khả năng để khiến mình bận rộn, giảm bớt một chút khổ sở của nhớ nhung.
Chồng rời đi, cũng làm cho cô dưỡng thành một thói quen viết nhật ký.
Cũng bởi vì chồng tạm thời rời đi, nên làm cho cô bắt đầu chú ý tình huống ở diễn đàn vợ đồng chí, cùng khóc cùng cười với những người vợ đồng chí đó.
Trong lúc vô tình, cô nhìn thấy Cây Con Xiêu Vẹo đã biến mất hai ba năm nay lại đang7 ký ở đây, còn viết vài bài, trong đó có một bài viết như vậy:
Năm năm chờ đợi, rốt cuộc nghênh đón được người con gái tình đầu ý hợp, ông trời thật là công bằng với tôi.
Bà xã, bởi vì yêu em, cho nên không muốn so đo quá khứ, bởi vì yêu em, cho nên càng thêm hiểu được quý trọng.
. . . . . .
Lúc đầu không hề quen Cây Con Xiêu Vẹo, nhưng càng về sau lại trở thành bạn tri kỷ, ở thời điểm cô khó khăn nhất, anh ta đã từng an ủi cô, cuộc đời này có người bạn như thế, cũng đủ rồi.
"Chị dâu, chị đang xem cái gì thế?" Giai Giai không biết đi tới bên cạnh cô từ lúc nào, thấy được website trong máy vi tính, liền kinh ngạc nói, "Đây không phải là. . . . . ."
"Không có gì, chỉ là một bài viết trên diễn đàn cho đồng chí thôi." Từ Nhan quay đầu lại mỉm cười với cô ấy, ánh mắt lại nhìn bụng Giai Giai, cười nói, "Đứa bé như thế nào? Có quấy không?"
Giai Giai an vị ở ghế sau, chỗ ngồi phía sau tương đối rộng rãi, cho nên cô ấy ngồi cũng thoải mái.
Bệnh viện Giai Giai đến khám tương đối quyền uy, cũng là bệnh viện tổng hợp, nhưng Từ Nhan quen chuyên gia phụ khoa bên trong.
Từ Nhan đậu xe xong, liền đi qua đỡ Giai Giai xuống xe.
Có bầu hơn sáu tháng, hành động tự nhiên không dễ dàng.
Từ Nhan nghĩ tới mình, có một ngày cô cũng sẽ bụng to phề phệ giống như Giai Giai, bên cạnh có Lưu Vũ thân yêu, vừa nghĩ đến cuộc sống như thế cô liền cười.
Ngày hôm qua Lưu Vũ còn len lén gọi điện thoại cho cô, nói diễn tập rất thành công, anh cũng sắp trở lại.
Hai người đang đi tới cửa bệnh viện, nhưng không biết phía sau có một bóng người nhanh chóng tiến tới gần.
"Nhan Nhan, cẩn thận!" Đột nhiên, một tiếng hô to từ phía sau truyền đến.
Thanh âm quen thuộc kia khiến Từ Nhan ngẩn ra, quay đầu lại, lại thấy một bóng đen đánh tới, cầm một cái bình đã mở nắp trong tay.
Một vị chua rất đậm xông vào lỗ mũi Từ Nhan.
"Là a- xít sun-phu-rit!" Giai Giai kinh hoàng kêu.
Không sai, chính là a- xít sun-phu-rit!
Từ Nhan nhìn gương mặt đáng sợ càng lúc càng gần, không phải Chu Lâm còn là ai?
Từ Nhan đột nhiên làm một phản ứng, cô đẩy Giai Giai qua bên cạnh, thân thể của mình lại đứng lại trước người Giai Giai.
Khi nguy cơ đi tới, điều đầu tiên cô nghĩ tới là —— Giai Giai mang thai, không thể để cho cô ấy bị thương tổn. Nhưng cô lại quên sự an nguy của mình, không lo mình có bị thương hay không.
Tổn thương, quá khó tránh khỏi.
Trên mặt Chu Lâm có vẻ điên cuồng, là một loại vẻ mặt cá chết lưới rách.
Cô ta điên rồi! Đây là phản ứng đầu tiên của Từ Nhan.
Bởi vì động tác của cô ta rất nhanh, nên người khác không thể né kịp bình a xít đã mở nắp.
Nhưng có người nhanh hơn cô ta!
Một bóng dáng khác đã lao về phía người phụ nữ đáng sợ kia.
A-xít sun-phu-rit bắn tung tóe ra ngoài, văng đến trên cánh tay của Từ Nhan, lập từ đau đớn tan lòng nát dạ liền từ cánh tay truyền tới.
Chu Lâm bị người ta đẩy ngã nhào trên đất, a-xít sun-phu-rit vốn muốn tạt Từ Nhan đổ trên mặt đất, thân thể của cô ta cũng ngã vào mặt đất chứa đầy a xít.
Từ Nhan không chỉ cảm thấy cánh tay đau, cả trên mặt cũng hơi đau, tầm mắt của cô hình như mơ hồ.
"Chị dâu!" âm thanh của Giai Giai ngay tại bên tai, nhưng cô chỉ cảm thấy đau.
Thật may là bệnh viện ngay tại bên cạnh.
Từ Nhan vào phòng cấp cứu.
Từ Nhan bị thương không nặng, cánh tay chỉ hơi phỏng thôi, nhưng tâm trạng của cô không tốt.
Cô nhớ lại nụ cười điên cuồng của Chu Lâm, còn có tiếng la điên cuồng của cô ta: "Từ Nhan, mày phá hủy tao, tao cũng sẽ không để mày sống tốt!"
"Mày lại khiến tao không thể làm luật sư, phá hủy tất cả của tao, nên tao phải phá hủy mày!"
"Từ Nhan, con ả ác độc, phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ, không ngờ mày lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy đối phó tao, khiến tao mất đường sống!"
. . . . . .
Trong đầu cô, tất cả đều là tiếng hô của Chu Lâm lúc ấy.
Chu Lâm điên rồi, lại dùng thủ đoạn hèn hạ như thế đối phó cô.
Trong mấy tháng này xảy ra quá nhiều chuyện, sự trừng phạt cô dành cho Chu Lâm, không phải cô nguyện ý.
Cô từng muốn tha cho cô ta, chỉ cần Chu Lâm không chọn lựa hành động quá khích, Từ Nhan sẽ quyết định tha cô ta.
Nhưng cô ta quá tệ, lại dám viết thư ẩn danh muốn hại Lưu Vũ và cả Từ Nhan. Nên lúc đó Từ Nhan mới dùng thủ đoạn cuối cùng với cô ta.
Thơ nặc danh đã bị chặn trước khi đến quân khu, mà thơ nặc danh cũng thành chứng cớ chỉ cô ta phỉ báng, giấy hành nghề luật sư của cô ta bị treo.
Một luật sư lại đánh mất lý trí làm chuyện này, nên nói cô ta khờ hay ngu?
Làm một người đại diện cho luật pháp làm chuyện gì cũng phải nghĩ kỹ, nhưng không ngờ Chu Lâm thế nhưng lại ngu đến mức này, là do cô ta sống an nhàn sung sướng ở nước Mĩ đã lâu, hay cô ta quá thông minh, nên ngược lại làm chuyện hồ đồ?
Một người phụ nữ đánh mất lý trí bị bức quay lại cắn như chó cùng đường không từ thủ đoạn nào đã làm khổ Từ Nhan rồi.
Nếu như không nhờ người kia đụng ngã, cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Một chuỗi sự kiện, khiến Từ Nhan mệt chết đi, cảm thấy mình giống như đã trải qua cả đờix.
Lưu Vũ. . . . . .
Lúc này cô đột nhiên rất nhớ Lưu Vũ, người đàn ông cô yêu.
Nhưng bộ dạng hôm nay của cô sao gặp anh được?
Điện thoại di động nằm ở góc giường, phía trên có một tin nhắn: Chu Lâm đã bị bắt giữ.
"Chị dâu, chị làm sao vậy?" Giai Giai rất lo lắng cho Từ Nhan.
Sau khi cô từ bệnh viện trở lại, chỉ tự giam mình ở trong phòng, không có sáng sủa hoạt bát như trước kia, cho nên Giai Giai rất lo lắng.
Giai Giai muốn gọi điện thoại cho anh của mình, nhưng vẫn luôn không gọi được, có thể là đang diễn tập, nên tín hiệu điện thoại đã bị cắt.
Quân nhân ở điểm này thật không tốt, khi nhận mệnh lệnh thì phải vô điều kiện thi hành.
Chỉ khổ cho chị dâu thôi.
Khi cần anh hai an ủi nhất lại chỉ có thể một mình gắng gượng qua, cô đơn không chỗ nương tựa, thật khiến cô đau lòng cho chị dâu.
"Không có việc gì, Giai Giai, em yên tĩnh một lát liền hết chuyện." Trong phòng truyền đến âm thanh của Từ Nhan.
Giai Giai thật gấp gáp nhưng lại không biết mình phải làm gì.
Ai gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ tâm loạn, mà thời điểm mấu chốt, Lưu Vũ lại đang tiến hành diễn tập ở xa.
Lúc này Từ Nhan chân chính cảm nhận được lời người đáng sợ.
Không biết người nào truyền ra chuyện cô bị a xít tập kích đến trong đơn vị, mặc dù mọi người không có nói gì, nhưng cô cảm thấy sau lưng vẫn chỉ chỉ chõ chõ.
"Nghe nói, cô ta bị tình địch hại."
"Mặt mũi không phải còn bình thường sao? Đâu có hủy dung."
Không lâu về sau, Lưu Vũ và Cao Phong bắt đầu khẩn trương diễn tập, trước khi đi, Lưu Vũ nói với Từ Nhan: "Mấy ngày anh không ở đây, em phải ngoan ngoãn, không được tức giận lung tung, phải ăn nhiêu cơm, tự chăm sóc cho mình thật tốt."
"Được rồi, cứ như em là trẻ con, anh không có ở đây em sẽ chết đói vậy. Em là người lớn, không phải đứa bé, anh yên lòng diễn tập đi."
"Giai Giai mang thai, anh và Cao Phong đều không ở nhà, em chăm sóc nó nhé." Lưu Vũ lại càu nhàu.
"Biết, chú Lưu." Từ Nhan che miệng cười.
Lưu Vũ suy nghĩ một lát, lại bắt đầu càu nhàu.
Một đêm này Lưu Vũ cứ càu nhàu suốt, nhưng Từ Nhan không những không thấy phiền, còn thương cảm nhiều hơn.
Chuyến đi này sẽ có mấy tháng không gặp anh, ít thì một tháng, lâu thì không nói được.
Từ Nhan nghĩ mình kiên cường, mà phụ nữ kiên cường thì không rơi lệ, nhưng ngày đó khi anh càu nhàu lại khiến cô chảy nước mắt.
Ngày đó cô nhẹ nhàng tựa vào trong ngực của anh, suốt đêm hai người đều không ngủ, chỉ nói chuyện với nhau.
Đặc biệt là Từ Nhan, vừa nghĩ tới mấy tháng không thấy gặp được chồng, vẫn thương tâm khóc, cô tựa vào lồng ngực của anh nói: "Không có em ở bên, không cho anh đi quyến rũ mấy cô trẻ trẻ, không cho nói chuyện với mấy cô đó, không cho. . . . . ."
"Tuân lệnh, bà xã đại nhân." Lưu Vũ cười.
"Người ta đang nói nghiêm chỉnh với anh, anh còn cười nhạo em."
Phụ nữ manh mẽ hơn nữa thì bên trong vẫn yếu ớt, chỉ là trái tim yếu ớt bị bề ngoài kiên cường che giấu thôi.
Khi đưa anh lên xe, Từ Nhan mặt ngoài mỉm cười, nội tâm lại rơi lệ.
Thương cảm khi ly biệt, giống như khói mù bao phủ cô, khiến cô thể nghiệm sự đau khổ khi chi cách hai nơi của tất cả những người vợ đồng chí trên thế giới.
Sau khi cô và Lưu Vũ kết hôn, chưa từng chia tay lâu, thời gian dài nhất là ba ngày, nhưng hôm nay lại phải chịu sự cô đơn cắn nuốt.
Giai Giai đã có bầu sáu tháng nên đi lại cũng có vẻ cố hết sức, bụng to hơn phụ nữ có thai bình thường, nhưng bác sĩ đã nói rõ với cô là chỉ có thai một con mà thôi.
Chồng đi, chỉ còn lại Từ Nhan mỗi ngày đi làm tan việc bận rộn, cô dùng hết khả năng để khiến mình bận rộn, giảm bớt một chút khổ sở của nhớ nhung.
Chồng rời đi, cũng làm cho cô dưỡng thành một thói quen viết nhật ký.
Cũng bởi vì chồng tạm thời rời đi, nên làm cho cô bắt đầu chú ý tình huống ở diễn đàn vợ đồng chí, cùng khóc cùng cười với những người vợ đồng chí đó.
Trong lúc vô tình, cô nhìn thấy Cây Con Xiêu Vẹo đã biến mất hai ba năm nay lại đang ký ở đây, còn viết vài bài, trong đó có một bài viết như vậy:
Năm năm chờ đợi, rốt cuộc nghênh đón được người con gái tình đầu ý hợp, ông trời thật là công bằng với tôi.
Bà xã, bởi vì yêu em, cho nên không muốn so đo quá khứ, bởi vì yêu em, cho nên càng thêm hiểu được quý trọng.
. . . . . .
Lúc đầu không hề quen Cây Con Xiêu Vẹo, nhưng càng về sau lại trở thành bạn tri kỷ, ở thời điểm cô khó khăn nhất, anh ta đã từng an ủi cô, cuộc đời này có người bạn như thế, cũng đủ rồi.
"Chị dâu, chị đang xem cái gì thế?" Giai Giai không biết đi tới bên cạnh cô từ lúc nào, thấy được website trong máy vi tính, liền kinh ngạc nói, "Đây không phải là. . . . . ."
"Không có gì, chỉ là một bài viết trên diễn đàn cho đồng chí thôi." Từ Nhan quay đầu lại mỉm cười với cô ấy, ánh mắt lại nhìn bụng Giai Giai, cười nói, "Đứa bé như thế nào? Có quấy không?"
Giai Giai an vị ở ghế sau, chỗ ngồi phía sau tương đối rộng rãi, cho nên cô ấy ngồi cũng thoải mái.
Bệnh viện Giai Giai đến khám tương đối quyền uy, cũng là bệnh viện tổng hợp, nhưng Từ Nhan quen chuyên gia phụ khoa bên trong.
Từ Nhan đậu xe xong, liền đi qua đỡ Giai Giai xuống xe.
Có bầu hơn sáu tháng, hành động tự nhiên không dễ dàng.
Từ Nhan nghĩ tới mình, có một ngày cô cũng sẽ bụng to phề phệ giống như Giai Giai, bên cạnh có Lưu Vũ thân yêu, vừa nghĩ đến cuộc sống như thế cô liền cười.
Ngày hôm qua Lưu Vũ còn len lén gọi điện thoại cho cô, nói diễn tập rất thành công, anh cũng sắp trở lại.
Hai người đang đi tới cửa bệnh viện, nhưng không biết phía sau có một bóng người nhanh chóng tiến tới gần.
"Nhan Nhan, cẩn thận!" Đột nhiên, một tiếng hô to từ phía sau truyền đến.
Thanh âm quen thuộc kia khiến Từ Nhan ngẩn ra, quay đầu lại, lại thấy một bóng đen đánh tới, cầm một cái bình đã mở nắp trong tay.
Một vị chua rất đậm xông vào lỗ mũi Từ Nhan.
"Là a- xít sun-phu-rit!" Giai Giai kinh hoàng kêu.
Không sai, chính là a- xít sun-phu-rit!
Từ Nhan nhìn gương mặt đáng sợ càng lúc càng gần, không phải Chu Lâm còn là ai?
Từ Nhan đột nhiên làm một phản ứng, cô đẩy Giai Giai qua bên cạnh, thân thể của mình lại đứng lại trước người Giai Giai.
Khi nguy cơ đi tới, điều đầu tiên cô nghĩ tới là —— Giai Giai mang thai, không thể để cho cô ấy bị thương tổn. Nhưng cô lại quên sự an nguy của mình, không lo mình có bị thương hay không.
Tổn thương, quá khó tránh khỏi.
Trên mặt Chu Lâm có vẻ điên cuồng, là một loại vẻ mặt cá chết lưới rách.
Cô ta điên rồi! Đây là phản ứng đầu tiên của Từ Nhan.
Bởi vì động tác của cô ta rất nhanh, nên người khác không thể né kịp bình a xít đã mở nắp.
Nhưng có người nhanh hơn cô ta!
Một bóng dáng khác đã lao về phía người phụ nữ đáng sợ kia.
A-xít sun-phu-rit bắn tung tóe ra ngoài, văng đến trên cánh tay của Từ Nhan, lập từ đau đớn tan lòng nát dạ liền từ cánh tay truyền tới.
Chu Lâm bị người ta đẩy ngã nhào trên đất, a-xít sun-phu-rit vốn muốn tạt Từ Nhan đổ trên mặt đất, thân thể của cô ta cũng ngã vào mặt đất chứa đầy a xít.
Từ Nhan không chỉ cảm thấy cánh tay đau, cả trên mặt cũng hơi đau, tầm mắt của cô hình như mơ hồ.
"Chị dâu!" âm thanh của Giai Giai ngay tại bên tai, nhưng cô chỉ cảm thấy đau.
Thật may là bệnh viện ngay tại bên cạnh.
Từ Nhan vào phòng cấp cứu.
Từ Nhan bị thương không nặng, cánh tay chỉ hơi phỏng thôi, nhưng tâm trạng của cô không tốt.
Cô nhớ lại nụ cười điên cuồng của Chu Lâm, còn có tiếng la điên cuồng của cô ta: "Từ Nhan, mày phá hủy tao, tao cũng sẽ không để mày sống tốt!"
"Mày lại khiến tao không thể làm luật sư, phá hủy tất cả của tao, nên tao phải phá hủy mày!"
"Từ Nhan, con ả ác độc, phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ, không ngờ mày lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy đối phó tao, khiến tao mất đường sống!"
. . . . . .
Trong đầu cô, tất cả đều là tiếng hô của Chu Lâm lúc ấy.
Chu Lâm điên rồi, lại dùng thủ đoạn hèn hạ như thế đối phó cô.
Trong mấy tháng này xảy ra quá nhiều chuyện, sự trừng phạt cô dành cho Chu Lâm, không phải cô nguyện ý.
Cô từng muốn tha cho cô ta, chỉ cần Chu Lâm không chọn lựa hành động quá khích, Từ Nhan sẽ quyết định tha cô ta.
Nhưng cô ta quá tệ, lại dám viết thư ẩn danh muốn hại Lưu Vũ và cả Từ Nhan. Nên lúc đó Từ Nhan mới dùng thủ đoạn cuối cùng với cô ta.
Thơ nặc danh đã bị chặn trước khi đến quân khu, mà thơ nặc danh cũng thành chứng cớ chỉ cô ta phỉ báng, giấy hành nghề luật sư của cô ta bị treo.
Một luật sư lại đánh mất lý trí làm chuyện này, nên nói cô ta khờ hay ngu?
Làm một người đại diện cho luật pháp làm chuyện gì cũng phải nghĩ kỹ, nhưng không ngờ Chu Lâm thế nhưng lại ngu đến mức này, là do cô ta sống an nhàn sung sướng ở nước Mĩ đã lâu, hay cô ta quá thông minh, nên ngược lại làm chuyện hồ đồ?
Một người phụ nữ đánh mất lý trí bị bức quay lại cắn như chó cùng đường không từ thủ đoạn nào đã làm khổ Từ Nhan rồi.
Nếu như không nhờ người kia đụng ngã, cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Một chuỗi sự kiện, khiến Từ Nhan mệt chết đi, cảm thấy mình giống như đã trải qua cả đờix.
Lưu Vũ. . . . . .
Lúc này cô đột nhiên rất nhớ Lưu Vũ, người đàn ông cô yêu.
Nhưng bộ dạng hôm nay của cô sao gặp anh được?
Điện thoại di động nằm ở góc giường, phía trên có một tin nhắn: Chu Lâm đã bị bắt giữ.
"Chị dâu, chị làm sao vậy?" Giai Giai rất lo lắng cho Từ Nhan.
Sau khi cô từ bệnh viện trở lại, chỉ tự giam mình ở trong phòng, không có sáng sủa hoạt bát như trước kia, cho nên Giai Giai rất lo lắng.
Giai Giai muốn gọi điện thoại cho anh của mình, nhưng vẫn luôn không gọi được, có thể là đang diễn tập, nên tín hiệu điện thoại đã bị cắt.
Quân nhân ở điểm này thật không tốt, khi nhận mệnh lệnh thì phải vô điều kiện thi hành.
Chỉ khổ cho chị dâu thôi.
Khi cần anh hai an ủi nhất lại chỉ có thể một mình gắng gượng qua, cô đơn không chỗ nương tựa, thật khiến cô đau lòng cho chị dâu.
"Không có việc gì, Giai Giai, em yên tĩnh một lát liền hết chuyện." Trong phòng truyền đến âm thanh của Từ Nhan.
Giai Giai thật gấp gáp nhưng lại không biết mình phải làm gì.
Ai gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ tâm loạn, mà thời điểm mấu chốt, Lưu Vũ lại đang tiến hành diễn tập ở xa.
Lúc này Từ Nhan chân chính cảm nhận được lời người đáng sợ.
Không biết người nào truyền ra chuyện cô bị a xít tập kích đến trong đơn vị, mặc dù mọi người không có nói gì, nhưng cô cảm thấy sau lưng vẫn chỉ chỉ chõ chõ.
"Nghe nói, cô ta bị tình địch hại."
"Mặt mũi không phải còn bình thường sao? Đâu có hủy dung."